Hoàng Hậu Độc Nhất
-
Chương 3: Chữa thương trong gian nhà gỗ
Sắc trời dần trầm hơn, nhưng ánh trăng vẫn chưa có dấu hiệu ló dạng.
Lúc này Y Kiều chỉ dựa vào chút ánh mặt trời yếu ớt, cố gắng mài hai hòn đá đánh lửa trong tay. Đây là thứ mà nàng lấy được từ trong bọc bằng vải kia.
Đá đánh lửa là một loại công cụ tạo lửa của thời xưa, mặc dù không nhanh và tiện như bật lửa nhưng công dụng vẫn khá tốt, là một vật dụng vô cùng cần thiết để sinh tồn trong nơi hoang dã.
Hơn nữa, tuy rằng nàng chưa từng có kinh nghiệm sử dụng nhưng đã từng thấy qua trên các bộ phim truyền hình hay mấy vở kịch trên màn ảnh, hiện tại cứ bắt chước theo thì cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn, chẳng qua chỉ cần vận dụng chút đầu óc mà thôi.
Đánh xong lửa, gài then cửa, Y Kiều bắt đầu cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nàng lót một tấm da thú rồi ngồi xuống cạnh đống lửa, đang định nằm xuống nghỉ ngơi một chút thì lại nhìn về phía hắc y nhân ở một bên.
Lúc này hắn đã được đặt trên chiếc giường gỗ được lót da thú. Mặc dù có ánh lửa hắt lên nhưng mặt hắn vẫn trắng bệch không có chút huyết sắc như trước.
Y Kiều nhíu mày, khẽ nói thầm trong lòng: ‘Không phải thương thế của hắn nặng thêm chứ?’ Nghĩ như vậy, nàng tiến lên phía trước để xem xét tình huống của hắn.
Giờ phút này, rõ ràng nơi vết thương trên ngực phải của hắn còn đang có chút máu tươi đỏ thẫm rỉ ra ngoài, mùi máu tươi nhàn nhạt hoà lẫn với chút mùi mốc trong phòng dần phiêu tán trong cả căn phòng.
Sau khi Y Kiều nhìn thấy thì vô cùng hoảng sợ, cơn buồn ngủ vừa mới ập tới cũng vơi đi phân nửa.
Nàng nghĩ việc này có thể là do lúc nãy khi nàng kéo hắn vào đã làm rách miệng vết thương. Xem ra, cẩn thận trăm nghìn lần nhưng vẫn không làm tốt bao nhiêu.
Y Kiều lấy tay gõ đầu, có chút tự trách, nàng biết hiện tại mình phải xử lý miệng vết thương cho hắn, bằng không thì chắc chắn hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Vì vậy nàng dời mắt đến góc giường tìm bao đồ màu nâu kia. Bao vải này không hề lớn nhưng y phục và vật dụng lại rất đầy đủ, hệt như đã được cố ý chuẩn bị từ trước để đi xa vậy.
Y Kiều không khỏi bật cười: Chẳng lẽ chủ nhân của bao đồ này đang chuẩn bị chạy nạn sao?
Lần này, bao vải lại cung cấp một vài vật dụng hữu ích khác: Một chiếc khăn tay bằng vải bông màu trắng, một túi da nước còn hơn phân nửa, một thanh chuỷ thủ tinh xảo khéo léo, còn có mấy bình, lọ thuốc giảm đau và cầm máu. Đáng tiếc không có rượu, nếu không thì dùng nó để trừ độc cho miệng vết thương là tốt nhất.
Bởi vì vết thương đã sớm khiến y phục xung quanh dính vào da thịt nên cách tốt nhất để xử lí nó chính là cắt y phục xung quanh đi.
Y Kiều nắm chặt chuỷ chủ trong tay, hít sâu một hơi, cẩn thận mở lớp y phục màu đen ngoài cùng ra, cố gắng tách lớp áo lót và trung y dính vào vết thương kia.
Nàng cố gắng tập trung hết tâm tư vào trên mũi thuỷ chủ dính máu, chỉ sợ mình nhắm không trúng hoặc run tay một chút, rạch nhầm vào miệng vết thương của hắn sẽ làm cho miệng vết thương vốn đã nghiêm trọng lại trở nên tồi tệ hơn.
Nàng chưa từng học qua lớp hộ lý chuyên nghiệp, chẳng qua cũng chỉ từng tham gia mấy hoạt động trong kì nghỉ hè được trường tổ chức, làm tình nguyện một thời gian ở bệnh viện nên cũng có chút kiến thức về chữa và chăm sóc người bệnh, nhưng dù sao cũng chỉ là kinh nghiệm thực tế vô cùng nông cạn mà thôi. Dù hiện tại cũng không cần phải tiến hành giải phẫu ngoại khoa nghiêm trọng gì, chỉ là xử lý chút vết thương, nhưng nhìn đống máu đã chảy thành một dòng suối kia, nàng vẫn không nhịn được mà có chút căng thẳng.
Cho dù người này không hề có nửa xu quan hệ với nàng, nhưng có thế nào thì cũng là một người sống sờ sờ ra đó, hơn nữa hiện tại tính mạng của hắn còn treo lơ lửng. Nếu là do nàng bất cẩn mà khiến hắn có điều gì sơ suất, có lẽ nàng sẽ phải day dứt cả đời mất.
Y Kiều dùng chiếc khăn tay trắng tinh đã được thấm ướt nước để rửa sạch miệng vết thương, lại cẩn thận từng li từng tí mà bôi thuốc bột lên, khó khăn mới có thể ngăn cho máu ngừng chảy. Nàng lại tìm một góc sạch của chiếc khăn để lau miệng vết thương rồi băng bó đơn giản, lúc này mới lau mồ hôi trên trán rồi thở phào một hơi dài.
Sau đó Y Kiều phát hiện trên người hắn vẫn còn một vài miệng vết thương khác, cũng may là không nghiêm trọng lắm, nàng chỉ cần xử lý qua một chút là ổn.
Đây cũng là chuyện vô cùng bất đắc dĩ, đã rất lâu rồi nàng mới phải bắt tay vào làm mấy chuyện băng bó này.
Lúc này Y Kiều chỉ dựa vào chút ánh mặt trời yếu ớt, cố gắng mài hai hòn đá đánh lửa trong tay. Đây là thứ mà nàng lấy được từ trong bọc bằng vải kia.
Đá đánh lửa là một loại công cụ tạo lửa của thời xưa, mặc dù không nhanh và tiện như bật lửa nhưng công dụng vẫn khá tốt, là một vật dụng vô cùng cần thiết để sinh tồn trong nơi hoang dã.
Hơn nữa, tuy rằng nàng chưa từng có kinh nghiệm sử dụng nhưng đã từng thấy qua trên các bộ phim truyền hình hay mấy vở kịch trên màn ảnh, hiện tại cứ bắt chước theo thì cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn, chẳng qua chỉ cần vận dụng chút đầu óc mà thôi.
Đánh xong lửa, gài then cửa, Y Kiều bắt đầu cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nàng lót một tấm da thú rồi ngồi xuống cạnh đống lửa, đang định nằm xuống nghỉ ngơi một chút thì lại nhìn về phía hắc y nhân ở một bên.
Lúc này hắn đã được đặt trên chiếc giường gỗ được lót da thú. Mặc dù có ánh lửa hắt lên nhưng mặt hắn vẫn trắng bệch không có chút huyết sắc như trước.
Y Kiều nhíu mày, khẽ nói thầm trong lòng: ‘Không phải thương thế của hắn nặng thêm chứ?’ Nghĩ như vậy, nàng tiến lên phía trước để xem xét tình huống của hắn.
Giờ phút này, rõ ràng nơi vết thương trên ngực phải của hắn còn đang có chút máu tươi đỏ thẫm rỉ ra ngoài, mùi máu tươi nhàn nhạt hoà lẫn với chút mùi mốc trong phòng dần phiêu tán trong cả căn phòng.
Sau khi Y Kiều nhìn thấy thì vô cùng hoảng sợ, cơn buồn ngủ vừa mới ập tới cũng vơi đi phân nửa.
Nàng nghĩ việc này có thể là do lúc nãy khi nàng kéo hắn vào đã làm rách miệng vết thương. Xem ra, cẩn thận trăm nghìn lần nhưng vẫn không làm tốt bao nhiêu.
Y Kiều lấy tay gõ đầu, có chút tự trách, nàng biết hiện tại mình phải xử lý miệng vết thương cho hắn, bằng không thì chắc chắn hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Vì vậy nàng dời mắt đến góc giường tìm bao đồ màu nâu kia. Bao vải này không hề lớn nhưng y phục và vật dụng lại rất đầy đủ, hệt như đã được cố ý chuẩn bị từ trước để đi xa vậy.
Y Kiều không khỏi bật cười: Chẳng lẽ chủ nhân của bao đồ này đang chuẩn bị chạy nạn sao?
Lần này, bao vải lại cung cấp một vài vật dụng hữu ích khác: Một chiếc khăn tay bằng vải bông màu trắng, một túi da nước còn hơn phân nửa, một thanh chuỷ thủ tinh xảo khéo léo, còn có mấy bình, lọ thuốc giảm đau và cầm máu. Đáng tiếc không có rượu, nếu không thì dùng nó để trừ độc cho miệng vết thương là tốt nhất.
Bởi vì vết thương đã sớm khiến y phục xung quanh dính vào da thịt nên cách tốt nhất để xử lí nó chính là cắt y phục xung quanh đi.
Y Kiều nắm chặt chuỷ chủ trong tay, hít sâu một hơi, cẩn thận mở lớp y phục màu đen ngoài cùng ra, cố gắng tách lớp áo lót và trung y dính vào vết thương kia.
Nàng cố gắng tập trung hết tâm tư vào trên mũi thuỷ chủ dính máu, chỉ sợ mình nhắm không trúng hoặc run tay một chút, rạch nhầm vào miệng vết thương của hắn sẽ làm cho miệng vết thương vốn đã nghiêm trọng lại trở nên tồi tệ hơn.
Nàng chưa từng học qua lớp hộ lý chuyên nghiệp, chẳng qua cũng chỉ từng tham gia mấy hoạt động trong kì nghỉ hè được trường tổ chức, làm tình nguyện một thời gian ở bệnh viện nên cũng có chút kiến thức về chữa và chăm sóc người bệnh, nhưng dù sao cũng chỉ là kinh nghiệm thực tế vô cùng nông cạn mà thôi. Dù hiện tại cũng không cần phải tiến hành giải phẫu ngoại khoa nghiêm trọng gì, chỉ là xử lý chút vết thương, nhưng nhìn đống máu đã chảy thành một dòng suối kia, nàng vẫn không nhịn được mà có chút căng thẳng.
Cho dù người này không hề có nửa xu quan hệ với nàng, nhưng có thế nào thì cũng là một người sống sờ sờ ra đó, hơn nữa hiện tại tính mạng của hắn còn treo lơ lửng. Nếu là do nàng bất cẩn mà khiến hắn có điều gì sơ suất, có lẽ nàng sẽ phải day dứt cả đời mất.
Y Kiều dùng chiếc khăn tay trắng tinh đã được thấm ướt nước để rửa sạch miệng vết thương, lại cẩn thận từng li từng tí mà bôi thuốc bột lên, khó khăn mới có thể ngăn cho máu ngừng chảy. Nàng lại tìm một góc sạch của chiếc khăn để lau miệng vết thương rồi băng bó đơn giản, lúc này mới lau mồ hôi trên trán rồi thở phào một hơi dài.
Sau đó Y Kiều phát hiện trên người hắn vẫn còn một vài miệng vết thương khác, cũng may là không nghiêm trọng lắm, nàng chỉ cần xử lý qua một chút là ổn.
Đây cũng là chuyện vô cùng bất đắc dĩ, đã rất lâu rồi nàng mới phải bắt tay vào làm mấy chuyện băng bó này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook