Hoàng Hậu Độc Nhất
-
Chương 4: Thiếu niên như lưu ly
Đống lửa trong phòng như đang thiêu đốt tới vui vẻ, đốt đến mức hừng hực vang dội, chẳng qua vẫn không thể đẩy lui được cái lạnh bên trong căn phòng.
Trải qua một phen giày vò ban nãy, Y Kiều chỉ cảm thấy càng thêm mệt mỏi. Từ sau khi tỉnh dậy, mỗi một giây thần kinh của nàng bị kéo quá căng, lại di chuyển ở nơi hoang dã này hơn nửa ngày, còn bị người trước mặt ấy hù suýt chết, thật sự là rất buồn ngủ.
Vì vậy, nàng định trở lại chỗ mới vừa rồi để nghỉ ngơi một chút.
Nhưng vừa đứng lên, một suy nghĩ dâng lên giữ bước chân của nàng lại... Nàng muốn nhìn dung mạo người mình cứu một chút.
Từ khí thấy hắn đến bây giờ, Y Kiều chưa từng nhìn kĩ khuôn mặt của hắn. Đối với chuyện này, lúc vừa bắt đầu lòng nàng đã vô cùng khủng hoảng, chỉ vội vàng sắp xếp chuyện nghỉ đêm, sau sắc trời lại sắp tối, nàng cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ. Tiếp đó khi sắp xếp xong tất cả, thậm chí còn lại gần để xử lý vết thương cho hắn, nhưng nàng chỉ mới nhìn thoáng qua khuôn mặt ấy mà thôi.
Điều này có thể liên quan tới khí chất bức người từ trên người hắn, cũng có thể là bởi vì nàng quá hoảng loạn trước tình cảnh hoang đường lúc này mà mới có suy nghĩ rảnh rỗi như vậy.
Nhưng hiện tại, đã có cơ hội tốt như thế, nàng nhanh chóng quay đầu lại, hơi cúi người nhìn gương mặt của hắn.
Lần này, cũng trở thành thời khắc khó quên nhất của đời nàng.
Thoạt nhìn, hắn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, dung mạo tuấn mỹ, sống mũi cao thẳng, mắt phượng hẹp dài, độ cong vừa ưu nhã vừa tuyệt đẹp. Hàng mi dài nhấp nhô như được cắt tỉa tỉ mỉ, nói một cách đơn giản chính là một tác phẩm nghệ thuật tinh diệu nhất thế gian.
Trên gương mặt thon dài của hắn có chút sắc tái nhợt, đó là màu của ánh lửa hừng hực hắt lên nhưng cũng không làm gương mặt ấy thêm tiều tuỵ. Dường như hắn là người của thế giới khác, gần trong gang tấc, xa tận chân trời. Vậy mà, trong lúc vô hình còn tăng thêm khí chất trên người hắn, hệt như một viên ngọc quý khiến cho đất trời cũng trở nên mờ nhạt.
Theo lý, đây chính là mâu thuẫn. Trời sinh ngọc thạch đã là vật tượng trưng cho ôn hoà, tại sao còn có khí chất bức người như thế? Nhưng nếu một người lấy ngọc làm cốt, lại có thêm tâm trí mạnh mẽ, như vậy cũng có thể có cả hai luồng khí chất trong người, có thể phối hợp vô cùng hoàn mỹ.
Trước những thứ thật như không thật ấy, ngũ quan tuấn tú này đã không còn là thứ khiến người ta chú ý nhất nữa.
Y Kiều sững sờ, ngẩn người hồi lâu mới phục hồi lại, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút lúng túng. Nhưng cũng may hắn vẫn chưa tỉnh lại, không thể nhìn thấy sự bối rối của nàng.
Nàng đã luôn cho rằng mình khá lạnh nhạt với mấy chuyện nam sắc này, lại không ngờ một ngày mình cũng sẽ có lúc gặp phải tình cảnh si hoa. Xem ra không phải là không có, chẳng qua chỉ chưa từng gặp qua phong tư tuyệt hảo như thế.
Nhưng... những thứ đó có quan hệ gì tới nàng chứ, mình và hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, cứu hắn chỉ do lương tri của một người bình thường mà thôi.
Y Kiều có chút buồn bã mất mác ngồi trở lại bên ngọn lửa, tìm một vị trí thoải mái, dần chìm vào mộng đẹp. Lúc này trên người của nàng chỉ có một bộ váy gấm màu trắng, lớp áo choàng bên ngoài cũng đã tặng cho thiếu niên trên người kia.
Từ suy nghĩ cho an toàn, Y Kiều để đống lửa cách xa giường gỗ hơn một chút. Nhưng nàng lại sợ không thể cấp đủ hơi ấm cho người bị thương, nhỡ bị lạnh thì không tốt, vì thế mới cắn răng đưa chiếc áo choàng của mình cho hắn làm chăn. Dù sao nàng có thể sưởi lửa, không lạnh bao nhiêu.
Ngoài phòng, gió bắc thổi qua rừng cây một cách đầy giận dữ, còn mang theo một lớp bụi đất. Căn nhà gỗ nhỏ nơi này dưới sự càn quét của đất đá và gió rét càng có vẻ cô đơn và yếu ớt, hệt như một giọt nước bé nhỏ trong cả một đại dương mênh mông. Từng cơn cuồng phong vờn quanh căn nhà nhỏ, bắt được khe hở nào lại liều mạng chen vào bên trong, phát ra những âm thanh rít gào ghê rợn, khiến tóc gáy của người ta cũng phải dựng hết cả lên.
Mà sự hiểm ác dữ tợn bên ngoài, dường như cũng không tạo được bao nhiêu ảnh hưởng đến trong nhà.
Đống lửa vẫn cháy hừng hực, tạo nên những âm thanh "bụp bụp" hoà thuận vui vẻ trong căn nhà. Một thiếu nữ đang cuộn mình vào trong tấm da thú bên cạnh đống lửa, hiển nhiên là đã ngủ. Ánh lửa toát ra nhuộm màu y phục của nàng, phản chiếu thân hình nhỏ bé của nàng lên bức tường gỗ phía sau, cũng soi sáng dung nhan điềm tĩnh không tranh với đời của nàng, ngủ đến vô cùng ngon giấc.
Quanh thân nàng cũng tràn ngập sắc màu ấm áp, khiến người ta chỉ cảm nhận được sự yên tĩnh và ấm nóng. Thậm chí còn làm cho người ta tin, cho dù có phải đối mặt với sự rung chuyển đầy biến động bên ngoài lần nữa thì vẫn có thể duy trì được cảm giác ấm áp, thản nhiên ấy.
Thiếu niên vừa tỉnh lại, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là tình cảnh đó.
Trải qua một phen giày vò ban nãy, Y Kiều chỉ cảm thấy càng thêm mệt mỏi. Từ sau khi tỉnh dậy, mỗi một giây thần kinh của nàng bị kéo quá căng, lại di chuyển ở nơi hoang dã này hơn nửa ngày, còn bị người trước mặt ấy hù suýt chết, thật sự là rất buồn ngủ.
Vì vậy, nàng định trở lại chỗ mới vừa rồi để nghỉ ngơi một chút.
Nhưng vừa đứng lên, một suy nghĩ dâng lên giữ bước chân của nàng lại... Nàng muốn nhìn dung mạo người mình cứu một chút.
Từ khí thấy hắn đến bây giờ, Y Kiều chưa từng nhìn kĩ khuôn mặt của hắn. Đối với chuyện này, lúc vừa bắt đầu lòng nàng đã vô cùng khủng hoảng, chỉ vội vàng sắp xếp chuyện nghỉ đêm, sau sắc trời lại sắp tối, nàng cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ. Tiếp đó khi sắp xếp xong tất cả, thậm chí còn lại gần để xử lý vết thương cho hắn, nhưng nàng chỉ mới nhìn thoáng qua khuôn mặt ấy mà thôi.
Điều này có thể liên quan tới khí chất bức người từ trên người hắn, cũng có thể là bởi vì nàng quá hoảng loạn trước tình cảnh hoang đường lúc này mà mới có suy nghĩ rảnh rỗi như vậy.
Nhưng hiện tại, đã có cơ hội tốt như thế, nàng nhanh chóng quay đầu lại, hơi cúi người nhìn gương mặt của hắn.
Lần này, cũng trở thành thời khắc khó quên nhất của đời nàng.
Thoạt nhìn, hắn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, dung mạo tuấn mỹ, sống mũi cao thẳng, mắt phượng hẹp dài, độ cong vừa ưu nhã vừa tuyệt đẹp. Hàng mi dài nhấp nhô như được cắt tỉa tỉ mỉ, nói một cách đơn giản chính là một tác phẩm nghệ thuật tinh diệu nhất thế gian.
Trên gương mặt thon dài của hắn có chút sắc tái nhợt, đó là màu của ánh lửa hừng hực hắt lên nhưng cũng không làm gương mặt ấy thêm tiều tuỵ. Dường như hắn là người của thế giới khác, gần trong gang tấc, xa tận chân trời. Vậy mà, trong lúc vô hình còn tăng thêm khí chất trên người hắn, hệt như một viên ngọc quý khiến cho đất trời cũng trở nên mờ nhạt.
Theo lý, đây chính là mâu thuẫn. Trời sinh ngọc thạch đã là vật tượng trưng cho ôn hoà, tại sao còn có khí chất bức người như thế? Nhưng nếu một người lấy ngọc làm cốt, lại có thêm tâm trí mạnh mẽ, như vậy cũng có thể có cả hai luồng khí chất trong người, có thể phối hợp vô cùng hoàn mỹ.
Trước những thứ thật như không thật ấy, ngũ quan tuấn tú này đã không còn là thứ khiến người ta chú ý nhất nữa.
Y Kiều sững sờ, ngẩn người hồi lâu mới phục hồi lại, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút lúng túng. Nhưng cũng may hắn vẫn chưa tỉnh lại, không thể nhìn thấy sự bối rối của nàng.
Nàng đã luôn cho rằng mình khá lạnh nhạt với mấy chuyện nam sắc này, lại không ngờ một ngày mình cũng sẽ có lúc gặp phải tình cảnh si hoa. Xem ra không phải là không có, chẳng qua chỉ chưa từng gặp qua phong tư tuyệt hảo như thế.
Nhưng... những thứ đó có quan hệ gì tới nàng chứ, mình và hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, cứu hắn chỉ do lương tri của một người bình thường mà thôi.
Y Kiều có chút buồn bã mất mác ngồi trở lại bên ngọn lửa, tìm một vị trí thoải mái, dần chìm vào mộng đẹp. Lúc này trên người của nàng chỉ có một bộ váy gấm màu trắng, lớp áo choàng bên ngoài cũng đã tặng cho thiếu niên trên người kia.
Từ suy nghĩ cho an toàn, Y Kiều để đống lửa cách xa giường gỗ hơn một chút. Nhưng nàng lại sợ không thể cấp đủ hơi ấm cho người bị thương, nhỡ bị lạnh thì không tốt, vì thế mới cắn răng đưa chiếc áo choàng của mình cho hắn làm chăn. Dù sao nàng có thể sưởi lửa, không lạnh bao nhiêu.
Ngoài phòng, gió bắc thổi qua rừng cây một cách đầy giận dữ, còn mang theo một lớp bụi đất. Căn nhà gỗ nhỏ nơi này dưới sự càn quét của đất đá và gió rét càng có vẻ cô đơn và yếu ớt, hệt như một giọt nước bé nhỏ trong cả một đại dương mênh mông. Từng cơn cuồng phong vờn quanh căn nhà nhỏ, bắt được khe hở nào lại liều mạng chen vào bên trong, phát ra những âm thanh rít gào ghê rợn, khiến tóc gáy của người ta cũng phải dựng hết cả lên.
Mà sự hiểm ác dữ tợn bên ngoài, dường như cũng không tạo được bao nhiêu ảnh hưởng đến trong nhà.
Đống lửa vẫn cháy hừng hực, tạo nên những âm thanh "bụp bụp" hoà thuận vui vẻ trong căn nhà. Một thiếu nữ đang cuộn mình vào trong tấm da thú bên cạnh đống lửa, hiển nhiên là đã ngủ. Ánh lửa toát ra nhuộm màu y phục của nàng, phản chiếu thân hình nhỏ bé của nàng lên bức tường gỗ phía sau, cũng soi sáng dung nhan điềm tĩnh không tranh với đời của nàng, ngủ đến vô cùng ngon giấc.
Quanh thân nàng cũng tràn ngập sắc màu ấm áp, khiến người ta chỉ cảm nhận được sự yên tĩnh và ấm nóng. Thậm chí còn làm cho người ta tin, cho dù có phải đối mặt với sự rung chuyển đầy biến động bên ngoài lần nữa thì vẫn có thể duy trì được cảm giác ấm áp, thản nhiên ấy.
Thiếu niên vừa tỉnh lại, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là tình cảnh đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook