Hai đứa trẻ có thể bình an ra đời, phần lớn nhờ sự giúp đỡ của lão.

Hơn nữa, lão lại rất yêu thích chúng, nên được chúng gọi là “cương thi gia gia”.

Tên của hai đứa trẻ này cũng là do lão đặt, chúng theo họ “Chúc” của A Chúc.

“Biết rồi, nương.”

Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo đáp với vẻ miễn cưỡng.

Đúng vậy! Ngươi không nghe lầm đâu, ngay cả trong hình thái cương thi, hai tiểu nhãi con này vẫn có thể nói tiếng người, mà lại còn nói rất trôi chảy!

Lúc này, hai đứa trẻ nhỏ nhắn nhảy nhót, đi tới hang ổ của cương thi gia gia, miệng không ngừng nghêu ngao: “Ta là tiểu cương thi, máu lạnh nhưng lại thích ăn...”

À, đúng rồi, mỗi khi đến đêm trăng tròn rằm tháng tám, chính là ngày mà hai đứa trẻ này ra đời, Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo có thể biến thành hình người, móng tay đen nhọn cùng răng nanh cương thi sẽ biến mất, khuôn mặt trắng bệch trở nên hồng hào, tươi tắn.

Trông chẳng khác nào những đứa trẻ nhân loại.

Chỉ còn hai ngày nữa sẽ đến rằm tháng tám!


Ngày mà hai tiểu cương thi hóa thân thành người!

Chúc Đại Bảo lém lỉnh tinh quái đã quyết tâm xuống núi.

"Xuống...!núi?"

Lão cương thi một mắt nghe vậy có chút lo lắng, tựa như trong lòng thật sự mang tâm trạng của một vị gia gia lo nghĩ cho cháu nhỏ.

Lão chậm rãi đáp lời: “Xuống...!núi...!không...!an...!toàn, các...!ngươi...!đi...!sao...!được?”

“Được mà!”

Chúc Đại Bảo nghiêm túc gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm trang: “Cương thi gia gia, chẳng phải ngài đã nói nương vì sinh chúng ta mới trở nên như vậy sao? Ta muốn xuống núi tìm xem có thần dược nào có thể giúp nương khôi phục dung mạo, đem lại cho nương một niềm vui bất ngờ.”

Miễn cho nương cứ mỗi khi thấy hai đứa chúng nó là lại tỏ vẻ không vừa mắt.

Xem xem, nó đúng là một tiểu cương thi ấm áp hiếu thảo mà.

Dĩ nhiên còn có một lý do khác, nương luôn kể về những điều thú vị dưới chân núi, nhắc mãi không ngừng về cuộc sống của con người nơi đó.


Vì vậy, Chúc Đại Bảo cũng muốn tự mình xuống xem rốt cuộc dưới chân núi có gì mà lại vui đến vậy? Mắt thấy mới là thật, tai nghe chỉ là hư! Nó tuyệt đối không phải vì đã chơi chán ở núi Thanh Thành này đâu.

Hoàn toàn không phải!

Ở bên cạnh, Chúc Tiểu Bảo ngốc nghếch đáng yêu, đầu óc chậm nửa nhịp, nó nghiêng đầu, đưa tay kéo áo của tỷ tỷ:

“Tiểu Bảo cũng muốn xuống núi ~”

Đôi mắt tròn xoe sáng ngời hệt như cún con ngoan ngoãn khiến ai nhìn cũng phải mềm lòng.

Vẻ mặt đó, Chúc Đại Bảo nào có thể chịu nổi? Nó vội gật đầu đồng ý: “Được được, chúng ta cùng nhau xuống núi!”

Chúc Tiểu Bảo cười tươi, má lúm đồng tiền nhạt nhòa hiện rõ, đôi răng nanh nhỏ nhô ra đáng yêu hết sức.

Lý do đi tìm thần dược này thật sự quá hợp tình hợp lý, lão cương thi một mắt đành phải thở dài.

Dù gì lão cũng biết A Chúc yêu nhan sắc của mình đến nhường nào, năm xưa khi biết dung mạo bị hủy, nàng đã giận dữ đến mức phá tung cả ngọn núi mà vẫn chưa hả giận, may nhờ chút ít tình mẫu tử mới khiến nàng không nỡ xuống tay với hai đứa trẻ này.

Thật lòng mà nói, lão cương thi một mắt không hiểu, thực sự không hiểu.

Đã là cương thi, còn làm mẹ của hai đứa nhỏ, sao lại còn yêu thích nhan sắc đến mức đó chứ?

Lão chậm rãi thở dài, nhọc lòng dặn dò: “Vậy… các… ngươi… nhớ… cẩn… thận… chớ… đến… nơi… đông… người… chớ… để… lộ… thân… phận...”

Nghe vậy, Chúc Đại Bảo ngẩng cao đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiêu hãnh, nhe hàm răng nanh cương thi bé xíu:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương