Hoàng Đế! Ngươi Là Của Riêng Ta!
-
Chương 16
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.- nàng đi vào quỳ xuống nói.
-Thế nào rồi?- hắn hỏi đểu.
-Cảm tạ hoàng thượng đã cứu tiểu nữ một mạng. Tiểu nữ sẽ báo ân!- nàng cúi người.
-Được- hắn cười tươi.
-Hoàng thượng muốn gì, tiểu nữ cũng cam lòng.- nghe thế Chiêu Khanh mừng rỡ. Nhưng lại nghĩ thầm:“ nếu bây giờ lập nàng làm hoàng hậu thì sẽ gây khó dễ cho nàng vì văn võ trong triều sẽ không đồng ý“.
-Người đâu?- hắn nói. Tên thái giám chạy vào nghe lệnh.- truyền ý chỉ của trẫm, phế phi đã biết ăn năn hối cải. Nay ta phục vị cho phép trở về cung Xuân Tình với danh hiệu Hoàng phi.
-Đa tạ hoàng thượng- nàng cúi người nói.
-Hoàng thượng, có sứ giả Anh Quốc( nước Anh đấy ạ) đến.- một tên lính chạy vào bẩm báo.
-Anh Quốc ư? Thế ta có sứ gỉa nào thông thạo tiếng Anh quốc không?- hắn lo lắng.
-Dạ...thưa..không có ai ạ!- tên thái giám đứng cạnh nói.
-Không ổn rồi! Võ Quốc chúng ta hùng mạnh. Nếu chuyện này lan ra ngoài quả thực không tốt!- hắn suy nghĩ.- thôi được, bày tiệc rượu đàn ca đầy đủ đón tiếp sứ giả.-hắn ra lệnh phút chót dù không biết lên làm gì.
Tại cung Cẩm Mộc
( những từ in nghiêng xin hiểu là tiếng anh nha)
-Hoàng thượng giá lâm.- một giọng bói vang lên. Hắn cùng Nguyệt Băng, Hoàng hậu, Đức phi, Lệ phi, Hiền phi, Thục phi bước vào trong vô cùng uy nghiêm. Chờ đến lúc họ ổn định chỗ ngồi xong thì sứ giả Anh Quốc đứng lên chào và nói. Nhưng không ai hiểu được, đang lúc nguy cấp thì Nguyệt Băng cất tiếng nói.
-Xin sứ giả thứ lỗi cho chúng tôi vì đã chậm trễ.-nàng nói một cách rành mạch làm mọi người ngạc nhiên. Không ai tin nổi vào tai mình nữa, kể cả sứ giả.
-Không ngờ nữ nhân Võ Quốc lại tài giỏi như thế này.- sứ giả khen. Nguyệt Băng cười, gật đầu.
-Băng Băng, nàng hãy phiên dịch giùm ta chứ?; hắn hỏi, vẫn còn ngạc nhiên. Nàng mỉm cười, gật đầu.
-Sứ giả, chẳng hay hôm nay ngài đến đây là có việc gì?-hắn nói.
-Phu quân của ta hỏi, chẳng hay hôm nay sứ giả đến có việc gì?- nàng quay lại nói với sứ giả.
-Chả là hoàng tử nước ta nghe nói Võ quốc có nhiều người tài. Người muốn cử ta đến xem và không ngờ nó lại là thật.-sứ giả nói. Nguyệt Băng quay ra nói lại với Chiêu Khanh.
Sau một hồi nói chuyện dài miên man
-Xin phép hoàng thượng Võ Quốc đấu kiếm cung chúng tôi. Nhưng, hãy dùng kiếm của Anh Quốc.-sứ giả nói.
-Xin thứ lỗi nhưng phu quân của ta là hoàng thượng, vốn không nên xuống. Cho nên ta sẽ đấu cùng ngươi.-nàng nói.
-Băng Băng, nàng vừa nói gì thế?- hắn hỏi.
-Thần thiếp sẽ thay người đấu kiếm.-nàng trả lời khiến cho hàng ngàn con mắt đổ về phía mình. Đừng coi thường Băng băng nhà ta.
P/s: cmt cho tui đi.........~(^-^~)
-Thế nào rồi?- hắn hỏi đểu.
-Cảm tạ hoàng thượng đã cứu tiểu nữ một mạng. Tiểu nữ sẽ báo ân!- nàng cúi người.
-Được- hắn cười tươi.
-Hoàng thượng muốn gì, tiểu nữ cũng cam lòng.- nghe thế Chiêu Khanh mừng rỡ. Nhưng lại nghĩ thầm:“ nếu bây giờ lập nàng làm hoàng hậu thì sẽ gây khó dễ cho nàng vì văn võ trong triều sẽ không đồng ý“.
-Người đâu?- hắn nói. Tên thái giám chạy vào nghe lệnh.- truyền ý chỉ của trẫm, phế phi đã biết ăn năn hối cải. Nay ta phục vị cho phép trở về cung Xuân Tình với danh hiệu Hoàng phi.
-Đa tạ hoàng thượng- nàng cúi người nói.
-Hoàng thượng, có sứ giả Anh Quốc( nước Anh đấy ạ) đến.- một tên lính chạy vào bẩm báo.
-Anh Quốc ư? Thế ta có sứ gỉa nào thông thạo tiếng Anh quốc không?- hắn lo lắng.
-Dạ...thưa..không có ai ạ!- tên thái giám đứng cạnh nói.
-Không ổn rồi! Võ Quốc chúng ta hùng mạnh. Nếu chuyện này lan ra ngoài quả thực không tốt!- hắn suy nghĩ.- thôi được, bày tiệc rượu đàn ca đầy đủ đón tiếp sứ giả.-hắn ra lệnh phút chót dù không biết lên làm gì.
Tại cung Cẩm Mộc
( những từ in nghiêng xin hiểu là tiếng anh nha)
-Hoàng thượng giá lâm.- một giọng bói vang lên. Hắn cùng Nguyệt Băng, Hoàng hậu, Đức phi, Lệ phi, Hiền phi, Thục phi bước vào trong vô cùng uy nghiêm. Chờ đến lúc họ ổn định chỗ ngồi xong thì sứ giả Anh Quốc đứng lên chào và nói. Nhưng không ai hiểu được, đang lúc nguy cấp thì Nguyệt Băng cất tiếng nói.
-Xin sứ giả thứ lỗi cho chúng tôi vì đã chậm trễ.-nàng nói một cách rành mạch làm mọi người ngạc nhiên. Không ai tin nổi vào tai mình nữa, kể cả sứ giả.
-Không ngờ nữ nhân Võ Quốc lại tài giỏi như thế này.- sứ giả khen. Nguyệt Băng cười, gật đầu.
-Băng Băng, nàng hãy phiên dịch giùm ta chứ?; hắn hỏi, vẫn còn ngạc nhiên. Nàng mỉm cười, gật đầu.
-Sứ giả, chẳng hay hôm nay ngài đến đây là có việc gì?-hắn nói.
-Phu quân của ta hỏi, chẳng hay hôm nay sứ giả đến có việc gì?- nàng quay lại nói với sứ giả.
-Chả là hoàng tử nước ta nghe nói Võ quốc có nhiều người tài. Người muốn cử ta đến xem và không ngờ nó lại là thật.-sứ giả nói. Nguyệt Băng quay ra nói lại với Chiêu Khanh.
Sau một hồi nói chuyện dài miên man
-Xin phép hoàng thượng Võ Quốc đấu kiếm cung chúng tôi. Nhưng, hãy dùng kiếm của Anh Quốc.-sứ giả nói.
-Xin thứ lỗi nhưng phu quân của ta là hoàng thượng, vốn không nên xuống. Cho nên ta sẽ đấu cùng ngươi.-nàng nói.
-Băng Băng, nàng vừa nói gì thế?- hắn hỏi.
-Thần thiếp sẽ thay người đấu kiếm.-nàng trả lời khiến cho hàng ngàn con mắt đổ về phía mình. Đừng coi thường Băng băng nhà ta.
P/s: cmt cho tui đi.........~(^-^~)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook