Hoàng Đế! Ngươi Là Của Riêng Ta!
-
Chương 15
Dành tặng cho bạn:ThanhThPhmNguynvà NhiPham22112000. Chap sau sẽ là mối tình Khanh-Băng bạn NhiPham22112000 nhé!!
Xoảng...rầm....những tiếng động này phát ra từ cung Thanh Minh, tẩm cung của hắn.
-Hoàng thượng, xin người bớt giận.-tên thái giám chạy vào nói.
-Ngươi không hiểu đâu, Băng Băng, nàng quên ta rồi.-hắn ngừng tay, ngồi phịch xuống. Tên thái giám cũng không nói gì, cúi người. Ngay lúc đó tên gián điệp Hắc Cầm chạy vào bẩm báo.
-Tham kiến hoàng thượng- hắn quỳ xuống kính cẩn nói.
-Việc gì?- hắn khó chịu.
- Vừa lúc, thần thấy tên Đào Mẫn lén lút đi đâu đó. Thần liền đi theo, phát hiện hắn với Hoàng Hậu nói chuyện gì đó.-Hắc Cầm vội vàng nói.
-Hoàng Hậu ư?- hắn nhắc lại.
- Dạ.-tên gián điệp gật đầu.
-Chuyện này có vẻ không ổn. Ngươi tiếp tục theo dõi và bảo vệ Phế Phi. Có gì thì báo lại với ta ngay.-hắn ra lệnh rồi hất tay ra hiệu lui xuống. Hắc Cầm cúi người luì dần.
-Người đâu!- hắn nói lớn.
-Hoàng thượng có gì căn dặn?- tên thái giám đi đến hỏi.
-Cử người theo dõi hoàng hậu, nhất cử nhất động đều phải báo cho ta!- hắn nói rồi đứng dậy đi lên giường nằm nghỉ.-đừng quên triệu Phế phi đến gặp ta đấy.-hắn nói vọng ra.
Tối hôm ấy
-Hoàng thượng, phế phi đã đến ạ!- tên thái giám chạy vào bẩm báo. Nghe thế hắn dẹp mọi công việc.
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.-Nguyệt Băng đi vào, nàng cúi xuống, kính cẩn nói.
-Miễn lễ.- hắn tươi cười nói.
-Hoàng thượng có điều gì căn dặn tiểu nữ sao?- nàng nói. Tình yêu đã làm thay đổi con người nàng rồi. Nó làm nàng dịu dàng hơn, yếu đuối hơn.
-Băng Băng, sao bây giờ nàng lại lạnh lùng với trẫm vậy?- hắn bắt đầu khó chịu hỏi.
-Tiểu nữ không dám. Thân đã có ý trung nhân. Người bảo thần thiếp phải làm sao để tránh được miệng lưỡi của người đời. Vốn dĩ, chúng thần sắp đến ngày được thả tự do. Thần sẽ tổ chức hôn sự, lễ cưới sẽ ra sao nếu có tin đồn không hay về tiểu nữ.-nàng nhẹ nhàng đáp, người hơi cúi.
-Hôn sự ư? Thật điên rồ!- hắn nói.
-Tiểu nữ đáng chết. Đã làm hoàng thượng cảm thấy khó chịu. Xin người ban tội.-nàng quỳ xuống nói với một giọng bình tĩnh, pha chút lạnh lùng. Hắn nghe xong lại càng điên tiết hơn. Băng Băng ngày xưa của hắn đâu rồi.
-Nàng xem cái này đi.-hắn ném một quyển sách xuống cho nàng. Nguyệt Băng mở ra đọc, vừa đọc, nàng vừa rơi lệ. Nàng ngã quỵ xuống. Con tim nàng nhói đau, bắt đầu rỉ máu.
-Tại sao?.... tại sao?..- nàng nói nhỏ. Lệ vẫn tuôn. Hắn chỉ nhìn nàng, nhếch mép cười.
-Nàng đọc xong chưa?- hăn hỏi.
-Hoàng thượng thứ tội cho tiểu nữ. Hôm nay tiểu nữ không được khỏe. Cầu xin người cho tiểu nữ về nghỉ ngơi.-nàng đứng dậy. Kìm lệ, nói nhỏ.
-Được. Sáng mai, sau giờ thượng triều hãy đến gặp trẫm-hắn phẩy tay. Nàng cúi người lui xuống.
Ngục giam
-Đào Mẫn, chàng nói cho thiếp nghe, thế này là thế nào? Hãy cho thiếp một lí do để thiếp không tin vào nó đi-nàng trở về ngục giam, thấy Đào Mẫn nàng liền ném quyển sách ấy vào người cậu rồi tiếp tục rơi lệ. Cậu mở quyển sách ra, đọc được một dòng. Câu tròn mắt, đây chẳng phải quyển sách ghi chép từng cuộc gặp gỡ của cậu với Hoàng Hậu sao?
-Băng Băng, chuyện này......-cậu ngập ngừng.
-Có phải chàng là người do Hoàng Hậu cử đến giết thiếp không?- nàng hỏi.
-Đúng thế. Nhưng.....khi gặp nàng, ta đã phải lòng nàng cho nên không nỡ ra tay. Ta thực sự yêu nàng cho nên mới nhiều lần dùng lí do để giữ lại mạng cho nàng. Không phải ta thì sẽ có người khác ra tay.-cậu thanh minh.
-Giả dối, tất cả đều là giả dối. Đồ tiểu nhân. Tôi thật ngu ngốc khi yêu cậu, trao trọn trái tim mình cho cậu. Tin tưởng cậu, để giờ đây cậu lại là người muốn giết tôi.-nàng hét lên.
-Ta thực không có ý giết nàng.-cậu nói.
-Thật sao?- nàng nói rồi rút con dao găm dắt ở lưng cậu ra rồi ném xuống đất.-thế đây là cái gì?-nàng chỉ vào con dao. Đào Mẫn không nói gì, im lặng. Cậu biết rằng dù nói gì thì Nguyệt Băng cũng sẽ không tin mình.
-Tôi với anh đến đây đoạt tuyệt. Đường ai người nấy đi.-nàng nói rồi đi ra một góc. Gục đầu khóc. Đào Mẫn cũng rơi lệ rồi đi về chỗ ngủ của mình. Ngồi nhìn nàng.
Sáng hôm sau
Không ai thấy Đào Mẫn đâu nữa. Chỉ thấy cậu để lại một lá thứ nhỏ cho Nguyệt Băng. Nàng mở ra đọc: Là ta không tốt, ta đã xin hoàng hậu cho về quê. Nàng ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
Đọc xong thì có một tên lính đến mở cửa ngục.
-Phế phi, hoàng thượng triệu kiến người.-tên thái giám chạy vào nói. Nguyệt Băng gật đầu, đứng dậy đi theo
P/s: mỏi tay quá a~~ C/M Cho au nhé.
Xoảng...rầm....những tiếng động này phát ra từ cung Thanh Minh, tẩm cung của hắn.
-Hoàng thượng, xin người bớt giận.-tên thái giám chạy vào nói.
-Ngươi không hiểu đâu, Băng Băng, nàng quên ta rồi.-hắn ngừng tay, ngồi phịch xuống. Tên thái giám cũng không nói gì, cúi người. Ngay lúc đó tên gián điệp Hắc Cầm chạy vào bẩm báo.
-Tham kiến hoàng thượng- hắn quỳ xuống kính cẩn nói.
-Việc gì?- hắn khó chịu.
- Vừa lúc, thần thấy tên Đào Mẫn lén lút đi đâu đó. Thần liền đi theo, phát hiện hắn với Hoàng Hậu nói chuyện gì đó.-Hắc Cầm vội vàng nói.
-Hoàng Hậu ư?- hắn nhắc lại.
- Dạ.-tên gián điệp gật đầu.
-Chuyện này có vẻ không ổn. Ngươi tiếp tục theo dõi và bảo vệ Phế Phi. Có gì thì báo lại với ta ngay.-hắn ra lệnh rồi hất tay ra hiệu lui xuống. Hắc Cầm cúi người luì dần.
-Người đâu!- hắn nói lớn.
-Hoàng thượng có gì căn dặn?- tên thái giám đi đến hỏi.
-Cử người theo dõi hoàng hậu, nhất cử nhất động đều phải báo cho ta!- hắn nói rồi đứng dậy đi lên giường nằm nghỉ.-đừng quên triệu Phế phi đến gặp ta đấy.-hắn nói vọng ra.
Tối hôm ấy
-Hoàng thượng, phế phi đã đến ạ!- tên thái giám chạy vào bẩm báo. Nghe thế hắn dẹp mọi công việc.
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.-Nguyệt Băng đi vào, nàng cúi xuống, kính cẩn nói.
-Miễn lễ.- hắn tươi cười nói.
-Hoàng thượng có điều gì căn dặn tiểu nữ sao?- nàng nói. Tình yêu đã làm thay đổi con người nàng rồi. Nó làm nàng dịu dàng hơn, yếu đuối hơn.
-Băng Băng, sao bây giờ nàng lại lạnh lùng với trẫm vậy?- hắn bắt đầu khó chịu hỏi.
-Tiểu nữ không dám. Thân đã có ý trung nhân. Người bảo thần thiếp phải làm sao để tránh được miệng lưỡi của người đời. Vốn dĩ, chúng thần sắp đến ngày được thả tự do. Thần sẽ tổ chức hôn sự, lễ cưới sẽ ra sao nếu có tin đồn không hay về tiểu nữ.-nàng nhẹ nhàng đáp, người hơi cúi.
-Hôn sự ư? Thật điên rồ!- hắn nói.
-Tiểu nữ đáng chết. Đã làm hoàng thượng cảm thấy khó chịu. Xin người ban tội.-nàng quỳ xuống nói với một giọng bình tĩnh, pha chút lạnh lùng. Hắn nghe xong lại càng điên tiết hơn. Băng Băng ngày xưa của hắn đâu rồi.
-Nàng xem cái này đi.-hắn ném một quyển sách xuống cho nàng. Nguyệt Băng mở ra đọc, vừa đọc, nàng vừa rơi lệ. Nàng ngã quỵ xuống. Con tim nàng nhói đau, bắt đầu rỉ máu.
-Tại sao?.... tại sao?..- nàng nói nhỏ. Lệ vẫn tuôn. Hắn chỉ nhìn nàng, nhếch mép cười.
-Nàng đọc xong chưa?- hăn hỏi.
-Hoàng thượng thứ tội cho tiểu nữ. Hôm nay tiểu nữ không được khỏe. Cầu xin người cho tiểu nữ về nghỉ ngơi.-nàng đứng dậy. Kìm lệ, nói nhỏ.
-Được. Sáng mai, sau giờ thượng triều hãy đến gặp trẫm-hắn phẩy tay. Nàng cúi người lui xuống.
Ngục giam
-Đào Mẫn, chàng nói cho thiếp nghe, thế này là thế nào? Hãy cho thiếp một lí do để thiếp không tin vào nó đi-nàng trở về ngục giam, thấy Đào Mẫn nàng liền ném quyển sách ấy vào người cậu rồi tiếp tục rơi lệ. Cậu mở quyển sách ra, đọc được một dòng. Câu tròn mắt, đây chẳng phải quyển sách ghi chép từng cuộc gặp gỡ của cậu với Hoàng Hậu sao?
-Băng Băng, chuyện này......-cậu ngập ngừng.
-Có phải chàng là người do Hoàng Hậu cử đến giết thiếp không?- nàng hỏi.
-Đúng thế. Nhưng.....khi gặp nàng, ta đã phải lòng nàng cho nên không nỡ ra tay. Ta thực sự yêu nàng cho nên mới nhiều lần dùng lí do để giữ lại mạng cho nàng. Không phải ta thì sẽ có người khác ra tay.-cậu thanh minh.
-Giả dối, tất cả đều là giả dối. Đồ tiểu nhân. Tôi thật ngu ngốc khi yêu cậu, trao trọn trái tim mình cho cậu. Tin tưởng cậu, để giờ đây cậu lại là người muốn giết tôi.-nàng hét lên.
-Ta thực không có ý giết nàng.-cậu nói.
-Thật sao?- nàng nói rồi rút con dao găm dắt ở lưng cậu ra rồi ném xuống đất.-thế đây là cái gì?-nàng chỉ vào con dao. Đào Mẫn không nói gì, im lặng. Cậu biết rằng dù nói gì thì Nguyệt Băng cũng sẽ không tin mình.
-Tôi với anh đến đây đoạt tuyệt. Đường ai người nấy đi.-nàng nói rồi đi ra một góc. Gục đầu khóc. Đào Mẫn cũng rơi lệ rồi đi về chỗ ngủ của mình. Ngồi nhìn nàng.
Sáng hôm sau
Không ai thấy Đào Mẫn đâu nữa. Chỉ thấy cậu để lại một lá thứ nhỏ cho Nguyệt Băng. Nàng mở ra đọc: Là ta không tốt, ta đã xin hoàng hậu cho về quê. Nàng ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
Đọc xong thì có một tên lính đến mở cửa ngục.
-Phế phi, hoàng thượng triệu kiến người.-tên thái giám chạy vào nói. Nguyệt Băng gật đầu, đứng dậy đi theo
P/s: mỏi tay quá a~~ C/M Cho au nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook