Hoàng Đế Nan Vi
Chương 147

Triều đình đang chuẩn bị xuất bạc ra ngoài, đột nhiên thiếu một phần của Hoài Dương, người khác không hỏi nhưng Từ Tam nhất định phải hỏi một câu, Minh Trạm trong lòng vui vẻ, nhưng lại nhẹ nhàng bâng quơ giả vờ nói một câu, “Lâm Vĩnh Thường dâng tấu chương cho trẫm, bảo là tịch thu gia sản của Từ gia ở Hoài Dương được trăm vạn ngân lượng, vì vậy sẽ sử dụng để cứu tế, không cần phải chuyển bạc đến.”

Sắc mặt của Từ Tam hơi quẫn bách, con mụ ngươi Lâm Vĩnh Thường, ngươi đang sát phú tế bần ư?

Trong khi Lý Bình Chu lại cực kỳ vui mừng, tán thưởng đồ đệ của mình, “Tố Trác làm quan thanh liêm, yêu dân như con, lúc này mà vẫn suy nghĩ vì triều đình, cũng không uổng công bệ hạ đã coi trọng hắn.”

Đôi mắt nhỏ của Minh Trạm khẽ cong lên, nói một cách trêu ghẹo, “Lý tướng không tiếc lời khen thưởng nhỉ.”

“Ha ha, sự thật là như thế.” Lý Bình Chu sờ hàm râu mép hoa râm trên cằm, nói một cách cảm thán, “Năm nay Đại Đồng, Trực Đãi, Sơn Đông, Hoài Dương, Chiết Mân, không thiếu những nơi miễn thuế, sang năm thu nhập triều đình nhất định không thể sánh bằng năm rồi. Lúc này triều đình có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút đó.”

Lời này của Lý Bình Chu khiến Âu Duơng Khác có chút ưu tư.

Minh Trạm cười nói, “Chớ có lo lắng, trẫm tự có cách.”

Lý Bình Chu cảm thấy căng thẳng, thốt lên một câu, ”Bệ hạ định tăng thuế ở nơi khác ư?” Lúc trước trưng thu thuế ở cảng Thiên Tân rất cao, quả thật vượt quá sự thừa nhận của đám người Lý Bình Chu.

Bất quá chuyện đó Minh Trạm có bảo rằng đám thương nhân chẳng những không phản đối mà còn chen chúc cạnh tranh nhau đưa bạc cho triều đình. Hầy, thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Minh Trạm trừng mắt nhìn Lý Bình Chu, “Ở đâu ra, trẫm làm sao mà lại nghĩ ra biện pháp ngu xuẩn như vậy?”

Không phải thì tốt rồi, Lý Bình Chu cười làm lành, “Là thần lỡ lời.”

“Dân chúng làm ruộng không dễ, trẫm nghĩ một ít sưu cao thuế nặng có thể miễn thì cứ miễn.”

Mấy người trong Nội các vội đứng dậy hô to một tiếng thánh minh.

Từ Tam đã xác định là cái tên đốn mạt Lâm Vĩnh Thường kia nhất định đang lừa nữ nhi bảo bối của hắn. Cái quái quỷ này là sao, lúc trước hắn bị mù mới tưởng rằng Lâm Vĩnh Thường là nhân tài triều đình, tiền đồ vô lượng. Chỉ bằng hành động lừa người thế này thì hắn không thể nào gả khuê nữ cho cái tên họ Lâm kia được!

Chém đầu cả nhà của hắn còn chưa đã, hóa ra Lâm Vĩnh Thường đã có chiêu thứ hai. Tịch thu gia sản Từ gia để dùng cho việc cứu tế, việc này, nếu đứng trên lập trường của Lâm Vĩnh Thường, cho dù Từ Tam không phải họ Từ thì hắn cũng phải khen Lâm Vĩnh Thường làm việc rất tuyệt.

Nhưng Từ Tam chẳng những họ Từ mà hắn còn là con cháu của Từ Gia Hoài Dương.

Lâm Vĩnh Thường tính kế Từ gia Hoài Dương, tát vào mồm của Từ Tam một cáo còn chưa tính, còn muốn tát thêm một cái nữa. Quả thật khiến Từ Tam buồn bực muốn hộc máu, vậy mà Lý Bình Chu còn ngầm khuyên hắn, “Tố Trác một lòng vì công, hắn không dám có một chút bất kính nào với Từ tướng. Lúc trước hắn bị người ta vu cáo, Từ tướng đứng ra vì hắn mà nói lời công đạo, tình nghĩa này Tố Trác đều ghi tạc trong lòng.”

Đây mới là chỗ nham hiểm của Lâm Vĩnh Thường, hắn vừa vắt xương cốt Từ gia Hoài Dương thành dầu, lại vừa muốn có được Từ Doanh Ngọc. Nếu muốn có được Từ Doanh Ngọc thì trước tiên phải ổn định Từ Tam. Lâm Vĩnh Thường là lợi dụng hết thảy những gì có thể lợi dụng, đã sớm gửi thư cho ân sư Lý Bình Chu. Ý là thỉnh Lý Bình Chu ở trước mặt Từ Tam mà giúp giải thích vài lời.

Nghe thấy lời này của Lý Bình Chu thì Từ Tam có thể nói cái gì nữa.

Ngoại trừ ngầm thóa mạ Lâm Vĩnh Thường một trận thì Từ Tam thật sự không có gì để nói!

Ngay cả những thuộc hạ mà Từ Tam phái đến Dương Châu tẩm liệm cho Từ gia, cũng bị Lâm Vĩnh Thường mạnh vì gạo bạo vì tiền mà lừa gạt.

Từ Tam có thể phái những người này Nam hạ đương nhiên đều là tâm phúc trong các tâm phúc.

Những người này Lâm Vĩnh Thường đương nhiên sẽ không nghĩ rằng có thể thật sự khiến bọn họ phản chủ.

Nhưng Lâm tổng đốc người ta có thủ đoạn khác.

Từ gia tuy là có tội, bất quá mặc dù chém đầu nhưng cũng không phải không cho người hạ thổ an táng.

Huống chi Từ Doanh Ngọc đang ở tại thành Dương Châu.

Từ Doanh Ngọc đã sớm mua quan tài, phái người tẩm liệm rồi gửi vào trong chùa. Người mang tội cho dù sinh thời có vinh quang cỡ nào thì cũng không thể phô trương giấy tiền vàng bạc, tổ chức tang lễ náo nhiệt ầm ĩ.

Chẳng qua Từ Doanh Ngọc là nữ nhi, không có lý nào lại xuất đầu lộ diện chủ trì tang lễ.

Nay có thủ hạ do Từ Tam phái đến.

Lâm Vĩnh Thường còn cố ý gặp bọn họ, thở dài, “Từ tướng có tình có nghĩa với bản quan, Từ tướng cũng trợ giúp bản quan rất nhiều. Khi đó người Thát Đát sắp đến đây, mấy chục vạn quân dân thành Dương Châu chỉ trông cậy vào ba kho lúa này. Bản quan là quan phụ mẫu của Hoài Dương, dù sao tánh mạng của mấy chục vạn dân chúng vẫn quan trọng hơn. Triệu tiên sinh đã đến đây thì nhờ tiên sinh thay bản quan tạ tội với Từ đại nhân.”

Từ Tam phái phụ tá tâm phúc của mình là Triệu Lăng Chí.

Triệu Lăng Chí có bộ dáng rất giống sư gia điển hình, khoảng trên dưới năm mươi tuổi, mái tóc đen lấm tấm bạc, chùm râu dê, đôi mắt hơi nheo lại, đồng tử lộ ra sự khôn khéo, trên thân mặc áo khoác bằng da. Nghe Lâm Vĩnh Thường nói như vậy, Triệu Lăng Chí cười nói, “Tổng đốc đại nhân khách khí rồi, Tổng đốc đại nhân về công về tư về lễ về pháp đều xử lý rất công đạo. Ngay cả đại nhân của nô tài cũng không có điểm nào bất mãn đối với đại nhân. Tổng đốc đại nhân lo lắng quá nhiều rồi.” Lúc này cho dù trong lòng nghĩ thế nào thì ngoài mặt vẫn không thể kết thù.

“Về công thì bản quan có thể an tâm. Về tư thì bản quan lại áy náy khó tả.”

Lâm Vĩnh Thường là Tổng đốc Hoài Dương, tạ tội nhiều lần như vậy, huống chi người ta vốn không làm sai. Triệu Lăng Chí cũng xuất thân từ bình dân, dưới tình hình như thế thì Lâm Vĩnh Thường phải sử dụng thủ đoạn sấm chớp mới có thể dằn mặt Hoài Dương. Triệu Lăng Chí thở dài, “Tổng đốc đại nhân cần gì như thế, đại nhân của chúng ta cũng không phải người không thông tình đạt lý.”

Lâm Vĩnh Thường rất có khả năng quan sát sắc mặt người khác, thấy giọng điệu của Triệu Lăng Chí trở nên mềm mỏng thì liền ôn hòa nói, “Lúc trước Triệu Thanh Di nói xấu bản quan, trong triều ngoại trừ ân sư có thể nói lời công đạo giúp bản quan thì chỉ có mỗi Từ đại nhân.”

Dù sao hiện tại Lâm Vĩnh Thường tỏ thái độ cúi đầu trước Từ Tam. Ban đầu Triệu Lăng Chí nghĩ rằng Lâm Vĩnh Thường ngồi ở thượng vị Tổng đốc, lại xem như đã nhổ cỏ tận gốc Từ gia. Tuy rằng lúc trước Từ Tam có ơn tương trợ Lâm Vĩnh Thường, nhưng ở quan trường thì rất nhiều kẻ vong ơn phụ nghĩa. Hắn không ngờ Lâm Vĩnh Thường lại nhã nhặn lịch sự, bình dị gần gũi như vậy, không khỏi sinh ra một chút hảo cảm đối với Lâm Vĩnh Thường.

Đợi Triệu Lăng Chí giải quyết xong mọi việc, Từ Doanh Ngọc sớm dâng tấu chương cho Vệ thái hậu, được sự cho phép để cùng Triệu Lăng Chí quay về đế đô.

Lâm Vĩnh Thường đích thân tiễn Từ Doanh Ngọc một đoạn.

Nửa năm nay ngoại trừ xuân tình nảy nở thì Từ Doanh Ngọc đã trợ giúp hắn rất nhiều. Đầu tiên là Lâm Vĩnh Thường đến Hà gia, mặt dày tiến đến chỗ ở của Từ Doanh Ngọc. Từ Doanh Ngọc căn bản không muốn thấy hắn, trốn ở trong phòng cáo ốm.

Lâm Vĩnh Thường không giải thích, cũng không nhẹ nhàng năn nỉ hay hạ thấp tư thế. Trái lại cứ ngoan cố đứng ở ngoài sảnh, bày ra phong thái cao quý, mặc áo choàng lông chồn màu đen do Từ Doanh Ngọc tặng hắn, đứng chừng một canh giờ dưới gió lạnh.

Ngay cả nha đầu Hà Hoa của Từ Doanh Ngọc cũng có dấu hiệu phản bội, nhìn Từ Doanh Ngọc ở trong phòng ôm ấp lò sưởi tay, uống trà nóng thơm mát, nhịn không được mà thở dài, “Bên ngoài rất lạnh, Lâm đại nhân lại là Tổng đốc, cứ đứng như vậy cũng không tốt cho lắm.”

Từ Doanh Ngọc đặt tách trà xuống, đưa tay ôm lấy bộ sưởi ấm, không thèm để ý đến Hà Hoa, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: Mặc áo choàng như thế thì cho dù đứng cả một đêm cũng không lạnh chết người đâu, xem ra tiện nhân kia đã sớm có chuẩn bị mà đến.

Tuy rằng Từ Doanh Ngọc không nhận tình cảm của Lâm Vĩnh Thường, nhưng những người khác biết được nội tình thì đều nhịn không được mà thở dài một tiếng, tán thưởng Lâm tổng đốc thật si tình.

Rốt cục cũng do Tiêu phu nhân khuyên bảo thì Lâm tổng đốc mới chịu trở về phủ Tổng đốc.

Tiêu phu nhân thở dài với Vĩnh Định Hầu, “Lâm đại nhân quả thật chân thành với Doanh Ngọc.”

Vĩnh Định Hầu vu vơ ậm ừ, nghĩ rằng Lâm Vĩnh Thường sĩ diện cho khổ thân, không chịu hạ mình, đứng ngây người như thế thì có tác dụng, có thể giành được cô nương người ta mới là lạ.

Không thể nhìn thấy Từ Doanh Ngọc thì Lâm tổng đốc sẽ có cách khác. Đợi Từ Doanh Ngọc muốn về đế đô thì Lâm Vĩnh Thường trước tiên phái người hỏi thăm tin tức, đứng ở trạm dừng chân cách mười dặm để tiễn đưa.

Lâm tổng đốc với thân phận như vậy mang theo gia phó đứng bên trong đình. Từ Doanh Ngọc thật sự không thể giả mù, làm như không thấy, chỉ đành xuống xe ngựa.

Ngoại trừ những lời dặn dò ân cần thì Lâm tổng đốc còn mang theo lễ vật.

Lúc này Triệu Lăng Chí mới hoàn toàn hiểu rõ vì sao Lâm tổng đốc lại khách khí với một sư gia như hắn, nhìn Lâm tổng đốc cố gắng lấy lòng đại tiểu thư nhà hắn thì Triệu Lăng Chí liền hiểu rõ. Biết được đầu đuôi mọi việc thì lại nhịn không được mà than nhẹ một tiếng.

Lâm tổng đốc chí công vô tư, lúc này Triệu Lăng Chí thật sự tin tưởng điều này.

Người có phẩm cách cao quý rốt cục sẽ được đại đa số mọi người kính trọng, Triệu Lăng Chí kính nể nhân cách của Lâm Vĩnh Thường, nếu không phải thật sự vì Hoài Dương thì Lâm Vĩnh Thường quý mến Từ Doanh Ngọc như vậy lại vì sao trí Từ gia vào chỗ chết cơ chứ?

Triệu Lăng Chí rất hiểu chuyện, liền dẫn theo tùy tùng đi ra xa xa để chờ Từ Doanh Ngọc, cho Lâm tổng đốc có chỗ riêng tư để nói chuyện.

Từ Doanh Ngọc vốn định gọi lại Triệu Lăng Chí, kết quả là khóe môi khẽ nhúc nhích nhưng cũng không lên tiếng.

Hà Hoa đưa mắt nhìn ra xa, bên trong đình chỉ còn hai người.

Lâm Vĩnh Thường nhìn khuôn mặt gầy gò của Từ Doanh Ngọc, nhẹ giọng nói, “Ta tổn thương cô nương, xin chịu tội với cô nương.”

Gió thổi qua, thổi loạn tâm sự của hai người. Khóe mắt của Từ Doanh Ngọc ửng đỏ, “Lúc ấy chẳng thể đợi một chút hay sao? Không phải là ta cầu tình cho bọn họ, đại nhân chờ một chút, đợi triều đình đích thân thẩm án định tội, cớ sao lại để đến nông nổi này?” Cũng không phải chỉ một mình nàng, tuy rằng phụ mẫu rất sủng ái nàng nhưng nàng cũng phải suy nghĩ vì gia đình, cho dù ái mộ Lâm Vĩnh Thường đến nhường nào thì nàng cũng không thể lao vào chỗ chết.

“Loạn thế phải áp dụng nghiêm phạt. Thiêu một kho lúa mà ta không có hành động gì thì kế tiếp ắt sẽ có người thiêu kho lúa thứ hai thứ ba.” Lâm Vĩnh Thường nhẹ nhàng nói, “Cô nương chờ ta hai năm, ta nhất định sẽ không để cô nương phải chịu nửa điểm uất ức.”

Trong mắt của Từ Doanh Ngọc rưng rưng, nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định, “Nếu ta gả cho đại nhân thì sẽ khiến người ta nghĩ sao về gia phụ, nghĩ sao về Từ gia?”

“Nếu cô nương tin ta thì ắt là sẽ có kế sách lưỡng toàn.”

Lâm Vĩnh Thường nói một cách bình tĩnh như vậy khiến cho Từ Doanh Ngọc trong lúc nhất thời lại không thể nói lời cự tuyệt.

Mở ra tay nải tùy thân, bên trong là một chiếc áo choàng màu xanh ngọc, Lâm Vĩnh Thường đích thân khoác lên cho Từ Doanh Ngọc. Sắc mặt của Từ Doanh Ngọc đỏ ửng, Lâm Vĩnh Thường giúp nàng buộc dây ở phía trước cổ.

Trên người của Lâm Vĩnh Thường có một mùi hương nhàn nhạt, đứng gần mới ngửi thấy, Từ Doanh Ngọc lúc thì đau lòng lúc thì lại không biết nên từ chối Lâm Vĩnh Thường như thế nào. Tim đập loạn nhịp, trong khi Lâm Vĩnh Thường đã giúp Từ Doanh Ngọc mặc xong áo choàng.

Quan trọng là trời lạnh như vậy, Từ Doanh Ngọc người ta vốn mặc xiêm y bằng lông, Lâm Vĩnh Thường không để ý cô nương người ta phản đối mà cứ khoác lên người Từ Doanh Ngọc thêm một lớp, lại không vừa người, đã rộng mà còn dài , dài đến gần gót chân, Từ Doanh Ngọc đảo mắt nhìn, hình như là đồ cũ, nhất thời nổi cơn thịnh nộ, lập tức hỏi, “Ngươi đừng bảo là đến tiệm bán đồ cũ để mua cái áo cũ này nha?” Cái tên tiện nhân này xưa nay luôn nghèo túng, làm gì có bạc mà mua xiêm y tốt như vậy? Nghĩ như vậy lại khiến khuôn mặt đang đỏ bừng của Từ Doanh Ngọc giận đến tái nhợt.

Lâm Vĩnh Thường cảm thấy buồn cười, “Cô nương nghĩ đi đâu vậy, đây là xiêm y của ta, cũng là do Thái thượng hoàng ngự ban.”

Biết chính mình hiểu lầm, sắc mặt đang từ tái nhợt lại đột nhiên chuyển đỏ, Từ Doanh Ngọc thẹn quá hóa giận, “Ta đây không cần.” Nói xong liền định cởi ra trả lại cho Lâm Vĩnh Thường.

Lâm Vĩnh Thường vội vàng vịn lên vai của nàng.

Con mụ nó! Dám động tay động chân nữa ư! Từ Doanh Ngọc thịnh nộ trừng to đôi mắt đẹp.

Thấy Từ Doanh Ngọc bực bội, Lâm Vĩnh Thường liên mồm năn nỉ, “Ta cần ta cần, được chưa? Từ đại nhân, đại nhân có thể chừa cho bản quan một chút mặt mũi có được hay không?”

“Đại nhân nói bậy bạ gì vậy?” Từ Doanh Ngọc mắng một câu, hơi thở ổn định hơn rất nhiều, quay mặt đi mà nói, “Đại nhân không còn chuyện gì khác thì ta đi đây, xe ngựa đang chờ kìa.”

“Ta đang nhậm chức ở đây, không có chuyện gì quan trọng thì không được về đế đô. Nếu ta viết thư thì cô nương nhớ hồi âm cho ta.”

Từ Doanh Ngọc lười lý sự với Lâm Vĩnh Thường, xoay người vung tay, Lâm Vĩnh Thường liền bắt lấy bàn tay vừa trắng vừa nhỏ của cô nương người ta, nói một cách vô sỉ, “Cô nương đã thấy hết thân thể của ta rồi, cô nương phải chịu trách nhiệm.”

Từ Doanh Ngọc giật tay lại nhưng không thể giật được, bàn tay hoàn toàn bị Lâm Vĩnh Thường nắm chặt, nhẹ nhàng xoa bóp. Từ Doanh Ngọc nghe thấy một câu vô sỉ như thế thì tức đến nghiến răng ken két, “Ta thật hận lúc trước vì sao không thẳng tay đập chết ngươi đi cho rồi.”

“Doanh Ngọc Doanh Ngọc.” Lâm Vĩnh Thường càng lúc càng lớn mật, còn gọi thẳng khuê danh của cô nương người ta, xoay Từ Doanh Ngọc đến trước mặt để tiếp tục nói chuyện, “Cô nương đừng lo lắng chuyện của chúng ta, nay tuy rằng Từ đại nhân không cần từ quan giữ đạo hiếu nhưng rốt cục cũng không dễ dàng tổ chức hỉ sự. Nếu Từ đại nhân muốn lo liệu hôn sự cho cô nương thì cô nương cứ từ chối. Ta sẽ nghĩ cách, cô nương yên tâm, ta nhất định không khiến cô nương bị người khác chỉ trích đâu.”

Từ Doanh Ngọc lạnh mặt hỏi Lâm Vĩnh Thường, “Đại nhân thật sự có cách ư?” Bản thân Từ Doanh Ngọc hoàn toàn không có tình cảm đối với gia tộc, khi còn sống thì gia tộc muốn kéo chân sau của nàng, khi qua đời lại muốn hủy nhân duyên của nàng, làm sao mà Từ Doanh Ngọc có thể có hảo cảm đối với gia tộc cơ chứ?

Nhưng nàng họ Từ, đành phải bị liên lụy bởi gia tộc.

Từ Doanh Ngọc từng thôi phu gia, cũng không phải người nũng nịu. Nàng có tình cảm với Lâm Vĩnh Thường trước, trong mọi phương diện và điều kiện thì Lâm Vĩnh Thường đều có đủ, tuy rằng tuổi tác có thể lớn hơn nàng một chút, nhưng nếu muốn tìm một người tốt hơn lại tâm đầu ý hợp như Lâm Vĩnh Thường thì e rằng không thể tìm đâu ra.

Lâm Vĩnh Thường hạ mình nhận tội, Từ Doanh Ngọc cũng không phải kẻ nhẫn tâm.

Thấy Từ Doanh Ngọc rốt cục cũng mềm mỏng được đôi chút, Lâm Vĩnh Thường gật đầu, “Cô nương cứ yên tâm, ta bảo vệ Hoài Dương có công, ngày sau hoàn thành cải cách thuế muối, ta nhất định cầu xin bệ hạ ban hôn.”

“Nhưng mà…” Cho dù Hoàng thượng ban hôn nhưng món nợ của Từ gia Hoài Dương rốt cục vẫn phải tính lên đầu Lâm Vĩnh Thường. Từ Doanh Ngọc muốn nói lại thôi.

Lâm Vĩnh Thường cười khẽ, “Doanh Ngọc, lệnh của Thánh thượng, cho dù hai nhà có là kẻ thù thì cũng không thể không tuân theo. Sau này cô nương cứ làm ra bộ dạng uất ức khi gả cho ta là được, cho dù có người lời ra tiếng vào thì cũng sẽ không trách cô nương. Chỉ là nói ta lấy công trả miếng Từ tướng mà thôi.”

Từ Doanh Ngọc vì phụ thân mà suy nghĩ rất nhiều, nhưng bảo nàng mở to mắt nhìn thanh danh của Lâm Vĩnh Thường bị tổn hại thì nàng cũng không tình nguyện.

Lo nghĩ một chút, Từ Doanh Ngọc nói, “Tốt nhất là cứ đợi mọi việc qua hết rồi tính sau, dù sao thì hai năm này ta cũng sẽ không xuất giá. Đại nhân chỉ cần nhớ rõ lời hôm nay, chớ phụ lòng ta, ta đương nhiên sẽ không phụ tình đại nhân.”

Lâm Vĩnh Thường nhẹ nhàng nói, “Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm.” (trích thơ Bốc Toán Tử: chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp, nhất định không phụ ý tương tư)

Khóe môi của Từ Doanh Ngọc hơi cong lên, “Ta không thích nghe lời này.”

“Cô nương thích nghe lời nào, ta sẽ nói cho cô nương nghe.”

Từ Doanh Ngọc khẽ cười, nét mặt tỏa sáng, tuy rằng rất nhiều chuyện phải lo lắng, nhưng sự vui sướng vẫn từ đáy lòng truyền đến ánh mắt, nhìn lên gương mặt tuấn tú nhã nhặn của Lâm Vĩnh Thường, nhẹ nhàng nói, “Ta không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, ta thích nhìn hành động của người ta. Vĩnh Thường, đại nhân là nam tử mà ta quý mến nhất trong đời mình. Ta quý mến đại nhân vượt quá sức tưởng tượng của đại nhân. Ta chỉ hận không thể đặt hết tất cả sự yêu thích của mình lên người đại nhân. Ta thích đại nhân đã đến mức đại nhân vui thì ta sẽ vui, đại nhân không vui thì ta sẽ nghĩ mọi cách để khiến đại nhân vui.”

“Trong thiên hạ này, ngoại trừ ta thì sẽ không còn bất kỳ người nữ nhân nào thích đại nhân như vậy đâu.”

“Nhưng rời xa đại nhân thì ta cũng không phải không thể sống. Trên đời này, ai rời xa ai thì vẫn có thể tiếp tục sống sót, ta sẽ càng sống thoải mái tùy ý hơn so với người bình thường. Ta không muốn mất đại nhân là vì mất đi đại nhân thì ta có thể sẽ không còn ái mộ người nào khác giống như vậy.”

“Vĩnh Thường, lần này ta quay về đế đô, chúng ta trời Nam đất Bắc. Đại nhân viết thư cho ta thì ta sẽ hồi âm. Gia phụ còn ba năm hiếu kỳ, ba năm này ta sẽ không gả cho người khác, ta chờ đại nhân. Nhưng đại nhân cũng không được để sự ái mộ của ta dành cho đại nhân chuyển sang người khác. Ta không thể chờ đến khi sông cạn đá mòn đâu.”

Lâm Vĩnh Thường đặt hai tay lên vai Từ Doanh Ngọc, trầm giọng đồng ý, “Ta hiểu rõ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương