Hoàng Đế Nan Vi
-
Chương 146
Sở dĩ Từ gia được ghi danh vào sử sách không phải chỉ vì bọn họ cấu kết phỉ tặc mà còn vì lén thiêu quân lương, tội ác tày trời.
Mặc dù ở thời cận đại thì những gì Từ gia đã làm chỉ có con đường chết. Nhưng nếu tính theo lịch sử mênh mông rộng lớn thì tuy rằng Từ gia phạm tội tày trời, nhưng chỉ bấy nhiêu đó thì thật sự chẳng tính là gì. Chỉ là muối bỏ biển mà thôi, còn không đến phiên Từ gia làm thối cả lịch sử đâu.
Sở dĩ Từ gia khiến các sử gia hứng thú ghi lại đoạn lịch sử này là vì có nguyên do khác. Chính là vì bọn họ đã mở ra một tiền lệ giữ đạo hiếu mới trong lịch sử: Những kẻ phạm tội ác tày trời thì con cháu không cần giữ đạo hiếu.
Đây là danh ngôn của Võ hoàng đế.
Đương nhiên lời nói của Võ hoàng đế đã được sử quan dịch lại rất văn nhã. Cụ thể lúc ấy Võ hoàng đế nói thế nào thì đều có người ghi lại, tỷ như rất nhiều năm về sau Phương Thận Hành vì xuất bản quyển sách tham nhũng mà dùng giọng điệu cụ thể của một đương sự để tái hiện hoàn chỉnh đoạn lịch sử này.
Nhưng hậu nhân lại tưởng rằng Phương Thận Hành vì quyển sách của mình mà sử dụng ngòi bút lệch lạc, khuếch đại sự thật lịch sử, bị hiềm nghi là bôi đen hình tượng xán lạn của Võ hoàng đế.
Bởi vì trong lịch sử có ghi lại một chi tiết, trong cuộc đời của Võ hoàng đế, ngoại trừ biết cách trị quốc, yêu dân như con thì hắn còn tinh thông âm nhạc, từng có một đế vương khúc nổi tiếng lưu danh đời đời. Mà các sử gia sau này đều nghĩ rằng Võ hoàng đế có học thức và ánh mắt thuộc hàng đệ nhất, cho nên Võ hoàng đế không có khả năng sẽ nói ra những lời thô lỗ như Phương Thận Hành đã miêu tả trong sách.
Sách này của Phương Thận Hành tuy rằng được xuất bản với số lượng cực kỳ không tệ, nhưng bởi vì quyển sách này mà hắn gặp rắc rối không nhỏ, còn bị gọi vào Thận Hành ti để uống trà vài lần.
Đương nhiên chuyện này nói sau, tạm thời không nhắc đến.
Phượng Thận Hành là nhân vật khiến người ta phải tranh luận, trong triều không có bao nhiêu người coi trọng hắn.
Tên tiểu nhân này lúc trước tiến cử đạo sĩ luyện đan cho Hoàng thượng, sau này chứng minh đám đạo sĩ quả nhiên là những kẻ lừa đảo.
Lúc ấy có triều thần muốn truy cứu trách nhiệm tiến cử lung tung của Phương Thận Hành. Bất quá tiểu tử này thật may mắn, được Hoàng thượng che chở, ngược lại từ Cấp sự trung chuyển thành Ngự sử, tuy rằng đều là hàng ngũ phẩm nhưng tiền đồ của Ngự sử đương nhiên tiến xa hơn Cấp sự trung.
Điều này chứng tỏ Hoàng thượng vẫn chưa chán ghét tên tiểu nhân này.
Có Hoàng thượng che chở, Phương Thận Hành lại thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến cử chỉ hành động, tuyệt đối không lộ nhược điểm ra ngoài. Trong lúc nhất thời, cho dù có thần tử chính trực muốn trị tội hắn thì cũng tìm không được chứng cớ, đành phải để mặc tặc tử đứng trong triều như thế.
Hơn nữa, trong chuyện giữ đạo hiếu của Từ Tam, Phương Thận Hành giống như châu chấu, vội vàng nhảy ra nói dài dòng vài câu khiến người ta chỉ hận không thể cắt lưỡi của hắn.
Trong đó bao gồm Tả Đô ngự sử Vương Duệ An: Thượng cấp của Phương Thận Hành.
Tan triều, Vương Duệ An là đại quan, đi phía trước, Phương Thận Hành đương nhiên đi phía sau. Vương Duệ An phá lệ gọi Phương Thận Hành đến bên cạnh, chậm rãi nói, “Thận Hành, từ khi đến Ngự sử đài thì ngươi đặc biệt tích cực thì phải.”
Phương Thận Hành cười tủm tỉm, “Cũng do đại nhân chỉ bảo. Chẳng phải đại nhân thường nói Ngự sử đài là nơi biểu dương khí tiết chính trực, tuyên dương chân lý trên đời hay sao? Không có gì mà không thể nói. Bênh vực kẻ yếu, xem ác như thù. Hạ quan vẫn ghi tạc trong đầu những lời đại nhân đã chỉ bảo.”
Con mụ ngươi!
Từ Tam yếu chỗ nào?
Vương Duệ An cơ hồ muốn rống giận một câu. Hắn cũng không nói Từ gia ở Hoài Dương vô tội, nhưng cho dù Từ gia ở Hoài Dương có phạm tội ác tày trời thế nào thì đó cũng là gia tộc của Từ Tam.
Con không chê phụ mẫu khó, chó không chê chủ nghèo.
Chẳng lẽ vì phụ thân mang tội mà không thể nhận phụ thân, không giữ đạo hiếu cho phụ thân hay sao?
Vương Duệ An cực kỳ không ủng hộ quan điểm này của Minh Trạm.
Hắn cũng muốn tranh luận một phen ngay tại đương triều, chẳng qua lần này người Thát Đát xâm nhập lãnh thổ, triều đình tổn thất rất lớn, Hoàng thượng nhất định đang ngạt thở, mà chuyện Từ gia ở Hoài Dương gây nên cũng chẳng khác gì tội phản quốc.
Hầy, tuy rằng Vương Duệ An không tán thành Minh Trạm không cho Từ Tam từ quan chịu tang, nhưng Vương Duệ An cũng không muốn bênh vực cho Từ gia ở Hoài Dương.
Hắn còn chưa tính toán sẽ nói thế nào cho tốt thì Minh Trạm đã vung tay áo rồi bãi triều.
Trong lòng của Vương đại nhân có chuyện không thể nói ra, bỏ lỡ thời cơ, một bụng khó chịu, vì vậy bèn trút lên đầu của Phương Thận Hành.
Nào ngờ Phương Thận Hành bẩm sinh luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười, không quan tâm ngươi bày ra sắc mặt thế nào, châm chọc đả kích ra sao, hắn sẽ hoàn toàn thu nhận, vẫn mỉm cười tủm tỉm nhìn ngươi, bộ dạng ngốc nghếch không hay không biết chuyện gì. Hầy, có câu đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở tươi nụ cười.
Vương đại nhân thấy tư thế như vậy của Phương Thận Hành thì đành đè nén cơn giận dữ đang trỗi dậy trong lòng, thật sự là buồn bực. Không nhìn gương mặt tươi cười của Phương Thận Hành nữa, Vương đại nhân cảm thấy rất bực bội, bèn phất tay áo rời đi.
Cũng buồn bực giống Vương đại nhân là môn sinh đắc ý của Vương đại nhân: Tống Châu Ngọc.
Tống Châu Ngọc là do Vương đại nhân đích thân lựa chọn đến Ngự sử đài, cũng là một tiểu tử cương trực công chính, tuổi còn nhỏ nhưng lại rất nhiệt tình.
Tuy nhiên lúc này tâm tư của Tống Châu Ngọc cơ hồ giống y như Vương đại nhân.
Đừng thấy cái tên Tống Châu Ngọc nghe có vẻ phú quý, châu ngọc châu ngọc, như châu như ngọc.
Bất quá cái tên này không hợp với hiện thực.
Tống Châu Ngọc không cao, cũng chỉ khoảng trên dưới một thước bảy, bộ dáng gầy nhom, cũng chẳng cao hơn Minh Trạm được mấy. Bất quá Minh Trạm cho rằng mình còn rất trẻ, ít nhất cũng còn năm năm để tăng trưởng, tính theo thuyết di truyền thì Minh Trạm cho rằng bản thân mình về sau tuyệt đối không thấp hơn một thước bảy mươi tám. Đương nhiên đây chỉ là lời của Minh Trạm, ngoại trừ Hà Ngọc thì chẳng ai chịu tin.
Mà Tống Châu Ngọc hiện tại đã qua hai mươi lăm tuổi, vóc người vẫn cứ như vậy. Hắn xuất thân từ hàn môn, bằng tuổi này mà có thể đến Ngự sử đài làm ngũ phẩm Ngự sử hoàn toàn là vì nhờ phẩm chất rất tốt. Lúc trước khi Lâm Vĩnh Thường làm Ngự sử cũng nổi tiếng là thanh liêm, đến phiên Tống Châu Ngọc thì càng vang danh. Nghe nói Tống Châu Ngọc từ khi làm Ngự sử đến nay chưa từng thu quá năm trăm đồng lễ vật.
Chính là vì có phẩm chất tốt như vậy nên Vương Duệ An đặc biệt coi trọng Tống Châu Ngọc, thậm chí muốn làm cho Tống Châu Ngọc trở thành Lâm Vĩnh Thường thứ hai.
Nhưng đáng tiếc tuy rằng Tống Châu Ngọc có học thức không tệ nhưng trên phương diện chính trị thì hoàn toàn không thể sánh bằng Lâm Vĩnh Thường. Mấy lần dâng tấu chương gần đây hắn đều bại bởi Phương Thận Hành.
Tống Châu Ngọc hoàn toàn không phải ghen tị ý kiến của Phương Thận Hành được Hoàng thượng xem xét, còn đề nghị của mình thì bị gác lại. Tống Châu Ngọc đau lòng là vì Hoàng thượng không làm theo quy củ, cứ như vậy mọi người nhất định sẽ không tuân theo lễ pháp. Lễ nghi suy sụp, quốc gia mất trật tự, dân chúng không được ước thúc đầy đủ. Cứ trường kỳ như thế thì làm sao lại không khiến người ta lo lắng cho được?
Đi nhanh vài bước, đây là lần đầu tiên Tống Châu Ngọc tiếp cận Phương Thận Hành, hơi mím môi, đối mặt với người có thanh danh cực thối trong triều đình là Phương Thận Hành thì Tống Châu Ngọc nhất thời lại không nói nên lời.
Khóe mắt của Phương Thận Hành thoáng nhìn thấy Tống Châu Ngọc đang nhanh chóng bước đến, nghĩ rằng Tống Châu Ngọc vì bị mất mặt khi lâm triều, muốn tìm hắn để tính sổ, hắn bèn vội vàng nhanh hơn một bước, vươn tay ra ôm lấy thắt lưng của Tống Châu Ngọc, kéo người ta đến bên cạnh mình, làm ra bộ dáng huynh đệ thân thiết, thấp giọng khuyên nhủ, “Tống đại nhân, chớ giận chớ giận, đừng động thủ kẻo thất lễ!”
Tống Châu Ngọc chưa kịp nói gì thì đã bị Phương Thận Hành kéo đến bên cạnh, lại nghe Phương Thận Hành nói những lời này thì nhất thời tức giận, buồn bực nói, “Ngươi buông ra, ta chỉ muốn nói tối nay ngươi có rãnh hay không, ta mời ngươi đi uống rượu.”
Phương Thận Hành ngẩn ngơ, thầm nghĩ, Tống ngốc tử xưa nay chướng mắt hắn, bọn họ từng đối đầu nhiều lần, đều là Phương Thận Hành đoán đúng thánh ý. Nay không biết tên ngốc này suy nghĩ thế nào, định hạ độc vào rượu cho hắn hay sao?
Cái đầu tiểu nhân suy nghĩ một hồi, Phương Thận Hành lại cảm thấy tên ngốc này rất được Vương đại nhân yêu thích, nếu có thể tạo quan hệ tốt với hắn, đi đường vòng cứu nước thì cũng sẽ có cơ hội lấy lòng Vương đại nhân.
Nghĩ như vậy, Phương Thận Hành cười tủm tỉm, đồng ý, “Làm sao dám để Tống đại nhân tốn kém, buổi tối ở Hạnh Hoa lâu, không gặp không về.”
“Đừng. Ngươi đến nhà ta đi, ta có việc muốn nói với ngươi.” Tống Châu Ngọc chỉnh trang lại tay áo quan bào cho ngay ngắn.
Phương Thận Hành đương nhiên mỉm cười đồng ý.
Minh Trạm bãi triều trở về dùng tảo thiện.
Cùng Nguyễn Hồng Phi nói ra suy nghĩ thối nát của mình, “Cái tên đốn mạt Lâm Vĩnh Thường, lúc trước ta giao bảo kiếm của Thái tổ cho hắn vậy mà hắn dám để mất, kiếm kia không chỉ là bảo bối vạn kim đâu. Chẳng những để mất mà còn không nói rõ trong tấu chương với ta, ngươi nói thử xem, có phải hắn định giả tạo bảo kiếm để lừa ta hay không?” Nếu Lâm Vĩnh Thường thật sự để mất thì cho dù Lâm Vĩnh Thường dùng một trăm năm bổng lộc cũng đền không được, đúng là quá lỗ.
Nguyễn Hồng Phi xưa nay coi trọng việc ăn không nói, ngủ phải im, bất quá hiện tại ở cùng Minh Trạm thì những quy củ này không thể đụng đến. Minh Trạm là một tên lắm mồm, mỗi ngày cứ lải nhải dong dài, ngay cả nhắm mắt ngủ mà cũng nói mớ linh tinh. Nếu không để Minh Trạm nói chuyện thì hắn có thể nghẹn chết, hơn nữa mỗi khi Nguyễn Hồng Phi góp y thì Minh Trạm sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế bừng bừng, bộ dáng đầy chân lý, lập tức nói, “Hạ độc câm cho ta mười mấy năm, bây giờ còn bảo ta nhịn nói, cái đồ vô lương tâm.”
Cứ như thế vài lần, Nguyễn Hồng Phi đành tùy ý để Minh Trạm ầm ĩ.
Dần dà Nguyễn Hồng Phi đã quen với cái thói lắm mồm của Minh Trạm, thi thoảng Minh Trạm không ở bên cạnh thì Nguyễn Hồng Phi lại cảm thấy không quen với sự thanh tĩnh dị thường như vậy. Đương nhiên chuyện này Nguyễn Hồng Phi sẽ không nói với Minh Trạm, để tránh cho Minh Trạm nổi cơn tự mãn!
Nghe Minh Trạm nói như vậy, Nguyễn Hồng Phi gắp bánh bao nhân đậu vào chiếc đĩa bằng sứ men xanh mạ vàng trong tay Minh Trạm, thuận miệng nói, “Ngươi lo lắng quá mức rồi, ngươi phái ngự tiền thị vệ đến bên cạnh Lâm Vĩnh Thường, lại có Phạm Duy và Phùng Trật bí mật báo cáo. Lâm Vĩnh Thường cũng không phải kẻ ngốc, làm sao mà lại không biết? Nếu hắn không nói thì nhất định là không mất. Thanh kiếm kia cũng không phải có thể dễ dàng giả tạo. Hắn nghèo rớt mồng tơi, cũng chẳng có đủ ngân lượng để làm đâu. Mà cho dù có ngân lượng thì cũng tìm không ra mấy viên bảo thạch để gắn vào.”
Nhắc đến đây thì Minh Trạm lại nghĩ đến chuyện lúc trước, trừng mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, “Lúc trước còn giả vờ không biết, cái tên đại lừa đảo này. Hừ, chẳng phải lúc ở Đông cung ngươi đã dạy hắn đọc sách hay sao? Đừng viện cớ đã nhiều năm mà qua loa tắc trách với ta! Ngay cả hai mươi năm trước chỉ gặp mặt một lần lúc Cáp Mộc Nhĩ còn bé như hạt đậu vậy mà đến khi lớn lên ngươi vẫn có thể nhận ra, trong khi Lâm Vĩnh Thường mà ngươi lại nhận không được?”
Nguyễn Hồng Phi thản nhiên mỉm cười, hoàn toàn phớt lờ, “Ta muốn để phần ân tình này cho ngươi, bằng không nếu ta trước tiên nói toạc ra thân phận của hắn, tuy rằng hắn sẽ nhận ân tình của ngươi, nhưng chỉ nghĩ rằng là ngươi rộng lượng. Vì vậy tốt nhất là không nói, xem như là ta không nhận ra hắn.”
“Về sau không cho phép ngươi gạt ta nữa.” Minh Trạm xì xụp húp cháo gà.
Nguyễn Hồng Phi cảm thấy bất đắc dĩ, “Ngươi nói thử xem, chẳng lẽ đời trước không được ăn cái gì hay sao, ăn uống nhỏ tiếng một chút đi.”
Minh Trạm nhìn Nguyễn Hồng Phi bằng nửa con mắt, bĩu môi một cái, tiếng xì xụp càng to hơn.
Ở đây Minh Trạm lải nhải nhắc đến bảo kiếm gia truyền của tổ phụ hắn, thật sợ Lâm Vĩnh Thường đánh mất. Bên kia cũng có người vì bảo kiếm mà phát sầu, người này chẳng phải ai khác mà chính là người ngụy tạo chứng cớ cùng Lâm Vĩnh Thường, Vĩnh Định Hầu.
Lúc trước là người Thát Đát sắp đến, Hoài Dương không có Lâm Vĩnh Thường thì không được, lại có Từ Doanh Ngọc thuyết phục Vĩnh Định Hầu cả buổi, bèn cùng Lâm Vĩnh Thường lừa gạt An Định Hầu chưa từng gặp qua bảo kiếm của Thái tổ.
Nay chiến tranh đã chấm dứt.
Vĩnh Định Hầu xưa nay trung thành với triều đình, việc này liền trở thành một cái gai trong lòng của hắn. Hắn thật sự không biết nên nói thế nào với triều đình.
Hơn nữa lần này cùng Lâm Vĩnh Thường liên thủ hộ thành, tài cán và nhân phẩm của Lâm Vĩnh Thường thế nào thì Vĩnh Định Hầu có thể nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa với giao tình xưa nay, Lâm Vĩnh Thường thật sự là một vị quan tốt hiếm có, nhưng Vĩnh Định Hầu cũng không thể vì vậy mà lừa gạt triều đình.
Thật sự bất an, Vĩnh Định Hầu còn định đặc biệt đi tìm Lâm Vĩnh Thường, đại khái tính nói: Huynh đệ à, ngươi đi tự thú đi. Thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Ta sẽ dâng tấu chương giúp ngươi cầu tình, trùng hợp hiện tại thừa dịp ngươi còn lập một chút công trạng, nói không chừng Hoàng thượng sẽ cao hứng xá tội cho ngươi.
Lâm Vĩnh Thường mỉm cười, thản nhiên nói, “Việc này ta đã dâng mật tấu cùng với vụ án của Lương Đông Sơ cho Thánh thượng.”
Lúc này Vĩnh Định Hầu mới thoáng yên lòng, nghiêm mặt nói với Lâm Vĩnh Thường, “Lâm đại nhân, nếu có chỗ nào cần bản hầu thì cứ nói thẳng.”
“Đa tạ Hầu gia.”
“Chúng ta là huynh đệ, không cần khách sáo như vậy đâu.” Vĩnh Định Hầu vỗ vai Lâm Vĩnh Thường.
Sau khi trải qua trận chiến này thì Lâm Vĩnh Thường và Vĩnh Định Hầu trở thành bằng hữu tương giao tâm đầu ý hợp.
Bạch thủ như tân, khuynh cái như cố. (Quen nhau đến bạc đầu mà như mới quen, nghiêng lọng chào nhau như người đã quen biết từ lâu)
Có khi giao tình giữa người với người chính là như vậy.
Hà Thiên Sơn là người ngay thẳng hiếm thấy. Tuy rằng Lâm Vĩnh Thường đa mưu túc trí nhưng lại biết giữ thanh liêm, phẩm tính rất tốt, không tham ô không nhận hối lộ, lại rất tài cán. Có qua có lại, liền trở thành tâm đầu ý hợp.
Lâm Vĩnh Thường và Hà Thiên Sơn thân quen, vì vậy hắn thường xuyên ghé thăm quý phủ của Hà Thiên Sơn, thỉnh thoảng sẽ ở lại dùng bữa.
Lâm Vĩnh Thường chẳng những gọi huynh xưng đệ với Hà Thiên Sơn mà ngay cả Tiêu phu nhân cũng được hắn gọi là tẩu tử, kêu thật thân thiện, ai mà không biết thì sẽ nghĩ rằng Lâm Vĩnh Thường là thân đệ đệ của Hà Thiên Sơn. Còn có Hà Hoan lúc trước dính vào vụ án với Đoàn thị, Lâm Vĩnh Thường là ân nhân cứu mạng của hắn, mặc dù Lâm Vĩnh Thường không lớn hơn Hà Hoan bao nhiêu tuổi. Bất quá Lâm Vĩnh Thường rất biết ngụy trang, thường xuyên bày ra bộ dáng trưởng giả đức cao vọng trọng, địa vị của hắn cũng cao quý, vì thế Hà Hoan liền xưng là thế thúc cho tương xứng.
Không chỉ như thế, tỷ như đám người Trương thái y và Đoàn Văn Thiến đều bị Lâm Vĩnh Thường lấy lòng.
Đương nhiên Lâm tổng đốc không phải dùng bạc để hối lộ, với trí tuệ của Lâm tổng đốc, xưa nay rất khinh thường thủ đoạn hạ đẳng này. Đầu tiên là thu dọn vài tòa nhà lớn để đám binh sĩ trọng thương vào ở, sau này Lâm Vĩnh Thường cũng giao luôn mấy tòa nhà này cho Thiện Nhân Đường, còn chu đáo đề xuất, “Bệnh nhân ở thành Dương Châu thì không sao, nhưng nếu có bệnh nhân ở phương xa ngưỡng mộ danh tiếng của Thiện Nhân Đường mà đến, thứ nhất nếu ở khách điếm thì chi phí rất cao, thứ hai bệnh nhân có bệnh trong người, có lẽ khách điếm cũng không muốn cho thuê phòng. Dọn ra mấy tòa nhà như vậy, mỗi phòng đặt vài chiếc giường cho bệnh nhân bệnh nặng từ xa đến đây ở lại. Cũng không phải là không thu bạc, tóm lại là phải rẻ hơn khách điếm thì mới tốt. Trương thái y thấy thế nào?”
Trương thái y không ngờ mấy tòa nhà lớn này lại là cho Thiện Nhân Đường trường kỳ sử dụng, nhất thời vui mừng đến dựng cả đuôi lông mày, “Đa tạ Lâm đại nhân, hạ quan cũng đang có ý này, cử chỉ này của Lâm đại nhân thật sự là vừa ban ân huệ vừa giúp dân chúng tiện nghi.”
Lâm Vĩnh Thường mỉm cười khiêm tốn, “Không đáng là gì cả, Thiện Nhân Đường đã tương trợ cho dân chúng rất nhiều trong chiến sự vừa qua, bản quan cũng hy vọng có thể vì dân chúng mà làm chút chuyện nhỏ.”
“Nghe nói Trương đại nhân thu nhận Đoàn đại phu làm đồ đệ, Đoàn đại phu làm việc cẩn thận chu đáo, đúng là một nhân tài.” Lâm Vĩnh Thường nói, “Chiến sự lần này, bản quan đã thỉnh công cho Thiện Nhân Đường.”
Ngụ ý là có một phần của Đoàn Văn Thiến.
Kỳ thật hành động của Lâm Vĩnh Thường có công lẫn tư. Thứ nhất là Đoàn Văn Thiến không ngại cùng các đại phu cứu giúp thương binh, quả thật bỏ rất nhiều công sức, khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Thứ hai là mấy năm nay Đoàn Văn Thiến đã trải qua bao nhấp nhô, làm cho người ta phải cảm thán, có thể giúp một chút thì Lâm Vĩnh Thường sẽ thuận tay giúp một chút. Thứ ba, Đoàn Văn Thiến và Từ Doanh Ngọc là bạn tâm giao, tình cảm của hai người rất tốt.
Làm một việc được ba lợi ích, làm sao Lâm tổng đốc có thể bỏ qua cho được?
Lâm Vĩnh Thường dứt lời, Trương thái y lại tiếp tục tạ ơn Lâm Vĩnh Thường. Bản thân của hắn vốn quen với cuộc sống đạo gia, nếu không phải bị Minh Trạm lừa gạt thì cũng sẽ không tiếp tục tiến vào Thái y viện. Hắn không thèm để ý đến công lao hay không có công lao. Chẳng qua Đoàn Văn Thiến thân là nữ tử, muốn đặt chân ở nơi đây cũng không phải chuyện dễ, có thể được triều đình khen ngợi là một việc cực kỳ có lợi cho Đoàn Văn Thiến.
Lâm Vĩnh Thường có thể nhắc đến Đoàn Văn Thiến trong tấu chương thỉnh công đã khiến Trương thái y vô cùng cảm kích.
Thủ đoạn của Lâm Vĩnh Thường không chỉ như thế.
Từ gia ở Hoài Dương đã hoàn toàn tiêu tan, thế tộc mấy trăm năm thì đương nhiên tích góp không ít. Lâm Vĩnh Thường đổi lấy toàn bộ ngân lượng, trong đó có những món bảo bối quý giá thì đưa đến đế đô, cũng liệt ra số lượng bạc đã quy đổi, nói rõ với Minh Trạm số bạc này đã đủ để cứu tế Hoài Dương, không cần triều đình phát thêm bạc.
Minh Trạm vừa thấy tấu chương như vậy thì làm sao mà lại không thích cho được.
Tuy rằng không trực tiếp khen ngợi Lâm Vĩnh Thường ngay tại đương triều nhưng với khả năng thấu hiểu lòng người của Lâm Vĩnh Thường, cho dù bảo kiếm của Thái tổ thật sự bị đánh mất thì e rằng tận sâu trong lòng của Minh Trạm cũng không muốn Lâm Vĩnh Thường phải đền bù.
Dù sao thì Lâm Vĩnh Thường nghèo rớt mồng tơi, nhất định đền không nổi. Với sự lương thiện của Minh Trạm thì cho dù thế nào cũng không thể nhìn thấy nhất phẩm Tổng đốc bởi vì vậy mà phá sản.
Mặc dù ở thời cận đại thì những gì Từ gia đã làm chỉ có con đường chết. Nhưng nếu tính theo lịch sử mênh mông rộng lớn thì tuy rằng Từ gia phạm tội tày trời, nhưng chỉ bấy nhiêu đó thì thật sự chẳng tính là gì. Chỉ là muối bỏ biển mà thôi, còn không đến phiên Từ gia làm thối cả lịch sử đâu.
Sở dĩ Từ gia khiến các sử gia hứng thú ghi lại đoạn lịch sử này là vì có nguyên do khác. Chính là vì bọn họ đã mở ra một tiền lệ giữ đạo hiếu mới trong lịch sử: Những kẻ phạm tội ác tày trời thì con cháu không cần giữ đạo hiếu.
Đây là danh ngôn của Võ hoàng đế.
Đương nhiên lời nói của Võ hoàng đế đã được sử quan dịch lại rất văn nhã. Cụ thể lúc ấy Võ hoàng đế nói thế nào thì đều có người ghi lại, tỷ như rất nhiều năm về sau Phương Thận Hành vì xuất bản quyển sách tham nhũng mà dùng giọng điệu cụ thể của một đương sự để tái hiện hoàn chỉnh đoạn lịch sử này.
Nhưng hậu nhân lại tưởng rằng Phương Thận Hành vì quyển sách của mình mà sử dụng ngòi bút lệch lạc, khuếch đại sự thật lịch sử, bị hiềm nghi là bôi đen hình tượng xán lạn của Võ hoàng đế.
Bởi vì trong lịch sử có ghi lại một chi tiết, trong cuộc đời của Võ hoàng đế, ngoại trừ biết cách trị quốc, yêu dân như con thì hắn còn tinh thông âm nhạc, từng có một đế vương khúc nổi tiếng lưu danh đời đời. Mà các sử gia sau này đều nghĩ rằng Võ hoàng đế có học thức và ánh mắt thuộc hàng đệ nhất, cho nên Võ hoàng đế không có khả năng sẽ nói ra những lời thô lỗ như Phương Thận Hành đã miêu tả trong sách.
Sách này của Phương Thận Hành tuy rằng được xuất bản với số lượng cực kỳ không tệ, nhưng bởi vì quyển sách này mà hắn gặp rắc rối không nhỏ, còn bị gọi vào Thận Hành ti để uống trà vài lần.
Đương nhiên chuyện này nói sau, tạm thời không nhắc đến.
Phượng Thận Hành là nhân vật khiến người ta phải tranh luận, trong triều không có bao nhiêu người coi trọng hắn.
Tên tiểu nhân này lúc trước tiến cử đạo sĩ luyện đan cho Hoàng thượng, sau này chứng minh đám đạo sĩ quả nhiên là những kẻ lừa đảo.
Lúc ấy có triều thần muốn truy cứu trách nhiệm tiến cử lung tung của Phương Thận Hành. Bất quá tiểu tử này thật may mắn, được Hoàng thượng che chở, ngược lại từ Cấp sự trung chuyển thành Ngự sử, tuy rằng đều là hàng ngũ phẩm nhưng tiền đồ của Ngự sử đương nhiên tiến xa hơn Cấp sự trung.
Điều này chứng tỏ Hoàng thượng vẫn chưa chán ghét tên tiểu nhân này.
Có Hoàng thượng che chở, Phương Thận Hành lại thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến cử chỉ hành động, tuyệt đối không lộ nhược điểm ra ngoài. Trong lúc nhất thời, cho dù có thần tử chính trực muốn trị tội hắn thì cũng tìm không được chứng cớ, đành phải để mặc tặc tử đứng trong triều như thế.
Hơn nữa, trong chuyện giữ đạo hiếu của Từ Tam, Phương Thận Hành giống như châu chấu, vội vàng nhảy ra nói dài dòng vài câu khiến người ta chỉ hận không thể cắt lưỡi của hắn.
Trong đó bao gồm Tả Đô ngự sử Vương Duệ An: Thượng cấp của Phương Thận Hành.
Tan triều, Vương Duệ An là đại quan, đi phía trước, Phương Thận Hành đương nhiên đi phía sau. Vương Duệ An phá lệ gọi Phương Thận Hành đến bên cạnh, chậm rãi nói, “Thận Hành, từ khi đến Ngự sử đài thì ngươi đặc biệt tích cực thì phải.”
Phương Thận Hành cười tủm tỉm, “Cũng do đại nhân chỉ bảo. Chẳng phải đại nhân thường nói Ngự sử đài là nơi biểu dương khí tiết chính trực, tuyên dương chân lý trên đời hay sao? Không có gì mà không thể nói. Bênh vực kẻ yếu, xem ác như thù. Hạ quan vẫn ghi tạc trong đầu những lời đại nhân đã chỉ bảo.”
Con mụ ngươi!
Từ Tam yếu chỗ nào?
Vương Duệ An cơ hồ muốn rống giận một câu. Hắn cũng không nói Từ gia ở Hoài Dương vô tội, nhưng cho dù Từ gia ở Hoài Dương có phạm tội ác tày trời thế nào thì đó cũng là gia tộc của Từ Tam.
Con không chê phụ mẫu khó, chó không chê chủ nghèo.
Chẳng lẽ vì phụ thân mang tội mà không thể nhận phụ thân, không giữ đạo hiếu cho phụ thân hay sao?
Vương Duệ An cực kỳ không ủng hộ quan điểm này của Minh Trạm.
Hắn cũng muốn tranh luận một phen ngay tại đương triều, chẳng qua lần này người Thát Đát xâm nhập lãnh thổ, triều đình tổn thất rất lớn, Hoàng thượng nhất định đang ngạt thở, mà chuyện Từ gia ở Hoài Dương gây nên cũng chẳng khác gì tội phản quốc.
Hầy, tuy rằng Vương Duệ An không tán thành Minh Trạm không cho Từ Tam từ quan chịu tang, nhưng Vương Duệ An cũng không muốn bênh vực cho Từ gia ở Hoài Dương.
Hắn còn chưa tính toán sẽ nói thế nào cho tốt thì Minh Trạm đã vung tay áo rồi bãi triều.
Trong lòng của Vương đại nhân có chuyện không thể nói ra, bỏ lỡ thời cơ, một bụng khó chịu, vì vậy bèn trút lên đầu của Phương Thận Hành.
Nào ngờ Phương Thận Hành bẩm sinh luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười, không quan tâm ngươi bày ra sắc mặt thế nào, châm chọc đả kích ra sao, hắn sẽ hoàn toàn thu nhận, vẫn mỉm cười tủm tỉm nhìn ngươi, bộ dạng ngốc nghếch không hay không biết chuyện gì. Hầy, có câu đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở tươi nụ cười.
Vương đại nhân thấy tư thế như vậy của Phương Thận Hành thì đành đè nén cơn giận dữ đang trỗi dậy trong lòng, thật sự là buồn bực. Không nhìn gương mặt tươi cười của Phương Thận Hành nữa, Vương đại nhân cảm thấy rất bực bội, bèn phất tay áo rời đi.
Cũng buồn bực giống Vương đại nhân là môn sinh đắc ý của Vương đại nhân: Tống Châu Ngọc.
Tống Châu Ngọc là do Vương đại nhân đích thân lựa chọn đến Ngự sử đài, cũng là một tiểu tử cương trực công chính, tuổi còn nhỏ nhưng lại rất nhiệt tình.
Tuy nhiên lúc này tâm tư của Tống Châu Ngọc cơ hồ giống y như Vương đại nhân.
Đừng thấy cái tên Tống Châu Ngọc nghe có vẻ phú quý, châu ngọc châu ngọc, như châu như ngọc.
Bất quá cái tên này không hợp với hiện thực.
Tống Châu Ngọc không cao, cũng chỉ khoảng trên dưới một thước bảy, bộ dáng gầy nhom, cũng chẳng cao hơn Minh Trạm được mấy. Bất quá Minh Trạm cho rằng mình còn rất trẻ, ít nhất cũng còn năm năm để tăng trưởng, tính theo thuyết di truyền thì Minh Trạm cho rằng bản thân mình về sau tuyệt đối không thấp hơn một thước bảy mươi tám. Đương nhiên đây chỉ là lời của Minh Trạm, ngoại trừ Hà Ngọc thì chẳng ai chịu tin.
Mà Tống Châu Ngọc hiện tại đã qua hai mươi lăm tuổi, vóc người vẫn cứ như vậy. Hắn xuất thân từ hàn môn, bằng tuổi này mà có thể đến Ngự sử đài làm ngũ phẩm Ngự sử hoàn toàn là vì nhờ phẩm chất rất tốt. Lúc trước khi Lâm Vĩnh Thường làm Ngự sử cũng nổi tiếng là thanh liêm, đến phiên Tống Châu Ngọc thì càng vang danh. Nghe nói Tống Châu Ngọc từ khi làm Ngự sử đến nay chưa từng thu quá năm trăm đồng lễ vật.
Chính là vì có phẩm chất tốt như vậy nên Vương Duệ An đặc biệt coi trọng Tống Châu Ngọc, thậm chí muốn làm cho Tống Châu Ngọc trở thành Lâm Vĩnh Thường thứ hai.
Nhưng đáng tiếc tuy rằng Tống Châu Ngọc có học thức không tệ nhưng trên phương diện chính trị thì hoàn toàn không thể sánh bằng Lâm Vĩnh Thường. Mấy lần dâng tấu chương gần đây hắn đều bại bởi Phương Thận Hành.
Tống Châu Ngọc hoàn toàn không phải ghen tị ý kiến của Phương Thận Hành được Hoàng thượng xem xét, còn đề nghị của mình thì bị gác lại. Tống Châu Ngọc đau lòng là vì Hoàng thượng không làm theo quy củ, cứ như vậy mọi người nhất định sẽ không tuân theo lễ pháp. Lễ nghi suy sụp, quốc gia mất trật tự, dân chúng không được ước thúc đầy đủ. Cứ trường kỳ như thế thì làm sao lại không khiến người ta lo lắng cho được?
Đi nhanh vài bước, đây là lần đầu tiên Tống Châu Ngọc tiếp cận Phương Thận Hành, hơi mím môi, đối mặt với người có thanh danh cực thối trong triều đình là Phương Thận Hành thì Tống Châu Ngọc nhất thời lại không nói nên lời.
Khóe mắt của Phương Thận Hành thoáng nhìn thấy Tống Châu Ngọc đang nhanh chóng bước đến, nghĩ rằng Tống Châu Ngọc vì bị mất mặt khi lâm triều, muốn tìm hắn để tính sổ, hắn bèn vội vàng nhanh hơn một bước, vươn tay ra ôm lấy thắt lưng của Tống Châu Ngọc, kéo người ta đến bên cạnh mình, làm ra bộ dáng huynh đệ thân thiết, thấp giọng khuyên nhủ, “Tống đại nhân, chớ giận chớ giận, đừng động thủ kẻo thất lễ!”
Tống Châu Ngọc chưa kịp nói gì thì đã bị Phương Thận Hành kéo đến bên cạnh, lại nghe Phương Thận Hành nói những lời này thì nhất thời tức giận, buồn bực nói, “Ngươi buông ra, ta chỉ muốn nói tối nay ngươi có rãnh hay không, ta mời ngươi đi uống rượu.”
Phương Thận Hành ngẩn ngơ, thầm nghĩ, Tống ngốc tử xưa nay chướng mắt hắn, bọn họ từng đối đầu nhiều lần, đều là Phương Thận Hành đoán đúng thánh ý. Nay không biết tên ngốc này suy nghĩ thế nào, định hạ độc vào rượu cho hắn hay sao?
Cái đầu tiểu nhân suy nghĩ một hồi, Phương Thận Hành lại cảm thấy tên ngốc này rất được Vương đại nhân yêu thích, nếu có thể tạo quan hệ tốt với hắn, đi đường vòng cứu nước thì cũng sẽ có cơ hội lấy lòng Vương đại nhân.
Nghĩ như vậy, Phương Thận Hành cười tủm tỉm, đồng ý, “Làm sao dám để Tống đại nhân tốn kém, buổi tối ở Hạnh Hoa lâu, không gặp không về.”
“Đừng. Ngươi đến nhà ta đi, ta có việc muốn nói với ngươi.” Tống Châu Ngọc chỉnh trang lại tay áo quan bào cho ngay ngắn.
Phương Thận Hành đương nhiên mỉm cười đồng ý.
Minh Trạm bãi triều trở về dùng tảo thiện.
Cùng Nguyễn Hồng Phi nói ra suy nghĩ thối nát của mình, “Cái tên đốn mạt Lâm Vĩnh Thường, lúc trước ta giao bảo kiếm của Thái tổ cho hắn vậy mà hắn dám để mất, kiếm kia không chỉ là bảo bối vạn kim đâu. Chẳng những để mất mà còn không nói rõ trong tấu chương với ta, ngươi nói thử xem, có phải hắn định giả tạo bảo kiếm để lừa ta hay không?” Nếu Lâm Vĩnh Thường thật sự để mất thì cho dù Lâm Vĩnh Thường dùng một trăm năm bổng lộc cũng đền không được, đúng là quá lỗ.
Nguyễn Hồng Phi xưa nay coi trọng việc ăn không nói, ngủ phải im, bất quá hiện tại ở cùng Minh Trạm thì những quy củ này không thể đụng đến. Minh Trạm là một tên lắm mồm, mỗi ngày cứ lải nhải dong dài, ngay cả nhắm mắt ngủ mà cũng nói mớ linh tinh. Nếu không để Minh Trạm nói chuyện thì hắn có thể nghẹn chết, hơn nữa mỗi khi Nguyễn Hồng Phi góp y thì Minh Trạm sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế bừng bừng, bộ dáng đầy chân lý, lập tức nói, “Hạ độc câm cho ta mười mấy năm, bây giờ còn bảo ta nhịn nói, cái đồ vô lương tâm.”
Cứ như thế vài lần, Nguyễn Hồng Phi đành tùy ý để Minh Trạm ầm ĩ.
Dần dà Nguyễn Hồng Phi đã quen với cái thói lắm mồm của Minh Trạm, thi thoảng Minh Trạm không ở bên cạnh thì Nguyễn Hồng Phi lại cảm thấy không quen với sự thanh tĩnh dị thường như vậy. Đương nhiên chuyện này Nguyễn Hồng Phi sẽ không nói với Minh Trạm, để tránh cho Minh Trạm nổi cơn tự mãn!
Nghe Minh Trạm nói như vậy, Nguyễn Hồng Phi gắp bánh bao nhân đậu vào chiếc đĩa bằng sứ men xanh mạ vàng trong tay Minh Trạm, thuận miệng nói, “Ngươi lo lắng quá mức rồi, ngươi phái ngự tiền thị vệ đến bên cạnh Lâm Vĩnh Thường, lại có Phạm Duy và Phùng Trật bí mật báo cáo. Lâm Vĩnh Thường cũng không phải kẻ ngốc, làm sao mà lại không biết? Nếu hắn không nói thì nhất định là không mất. Thanh kiếm kia cũng không phải có thể dễ dàng giả tạo. Hắn nghèo rớt mồng tơi, cũng chẳng có đủ ngân lượng để làm đâu. Mà cho dù có ngân lượng thì cũng tìm không ra mấy viên bảo thạch để gắn vào.”
Nhắc đến đây thì Minh Trạm lại nghĩ đến chuyện lúc trước, trừng mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, “Lúc trước còn giả vờ không biết, cái tên đại lừa đảo này. Hừ, chẳng phải lúc ở Đông cung ngươi đã dạy hắn đọc sách hay sao? Đừng viện cớ đã nhiều năm mà qua loa tắc trách với ta! Ngay cả hai mươi năm trước chỉ gặp mặt một lần lúc Cáp Mộc Nhĩ còn bé như hạt đậu vậy mà đến khi lớn lên ngươi vẫn có thể nhận ra, trong khi Lâm Vĩnh Thường mà ngươi lại nhận không được?”
Nguyễn Hồng Phi thản nhiên mỉm cười, hoàn toàn phớt lờ, “Ta muốn để phần ân tình này cho ngươi, bằng không nếu ta trước tiên nói toạc ra thân phận của hắn, tuy rằng hắn sẽ nhận ân tình của ngươi, nhưng chỉ nghĩ rằng là ngươi rộng lượng. Vì vậy tốt nhất là không nói, xem như là ta không nhận ra hắn.”
“Về sau không cho phép ngươi gạt ta nữa.” Minh Trạm xì xụp húp cháo gà.
Nguyễn Hồng Phi cảm thấy bất đắc dĩ, “Ngươi nói thử xem, chẳng lẽ đời trước không được ăn cái gì hay sao, ăn uống nhỏ tiếng một chút đi.”
Minh Trạm nhìn Nguyễn Hồng Phi bằng nửa con mắt, bĩu môi một cái, tiếng xì xụp càng to hơn.
Ở đây Minh Trạm lải nhải nhắc đến bảo kiếm gia truyền của tổ phụ hắn, thật sợ Lâm Vĩnh Thường đánh mất. Bên kia cũng có người vì bảo kiếm mà phát sầu, người này chẳng phải ai khác mà chính là người ngụy tạo chứng cớ cùng Lâm Vĩnh Thường, Vĩnh Định Hầu.
Lúc trước là người Thát Đát sắp đến, Hoài Dương không có Lâm Vĩnh Thường thì không được, lại có Từ Doanh Ngọc thuyết phục Vĩnh Định Hầu cả buổi, bèn cùng Lâm Vĩnh Thường lừa gạt An Định Hầu chưa từng gặp qua bảo kiếm của Thái tổ.
Nay chiến tranh đã chấm dứt.
Vĩnh Định Hầu xưa nay trung thành với triều đình, việc này liền trở thành một cái gai trong lòng của hắn. Hắn thật sự không biết nên nói thế nào với triều đình.
Hơn nữa lần này cùng Lâm Vĩnh Thường liên thủ hộ thành, tài cán và nhân phẩm của Lâm Vĩnh Thường thế nào thì Vĩnh Định Hầu có thể nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa với giao tình xưa nay, Lâm Vĩnh Thường thật sự là một vị quan tốt hiếm có, nhưng Vĩnh Định Hầu cũng không thể vì vậy mà lừa gạt triều đình.
Thật sự bất an, Vĩnh Định Hầu còn định đặc biệt đi tìm Lâm Vĩnh Thường, đại khái tính nói: Huynh đệ à, ngươi đi tự thú đi. Thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Ta sẽ dâng tấu chương giúp ngươi cầu tình, trùng hợp hiện tại thừa dịp ngươi còn lập một chút công trạng, nói không chừng Hoàng thượng sẽ cao hứng xá tội cho ngươi.
Lâm Vĩnh Thường mỉm cười, thản nhiên nói, “Việc này ta đã dâng mật tấu cùng với vụ án của Lương Đông Sơ cho Thánh thượng.”
Lúc này Vĩnh Định Hầu mới thoáng yên lòng, nghiêm mặt nói với Lâm Vĩnh Thường, “Lâm đại nhân, nếu có chỗ nào cần bản hầu thì cứ nói thẳng.”
“Đa tạ Hầu gia.”
“Chúng ta là huynh đệ, không cần khách sáo như vậy đâu.” Vĩnh Định Hầu vỗ vai Lâm Vĩnh Thường.
Sau khi trải qua trận chiến này thì Lâm Vĩnh Thường và Vĩnh Định Hầu trở thành bằng hữu tương giao tâm đầu ý hợp.
Bạch thủ như tân, khuynh cái như cố. (Quen nhau đến bạc đầu mà như mới quen, nghiêng lọng chào nhau như người đã quen biết từ lâu)
Có khi giao tình giữa người với người chính là như vậy.
Hà Thiên Sơn là người ngay thẳng hiếm thấy. Tuy rằng Lâm Vĩnh Thường đa mưu túc trí nhưng lại biết giữ thanh liêm, phẩm tính rất tốt, không tham ô không nhận hối lộ, lại rất tài cán. Có qua có lại, liền trở thành tâm đầu ý hợp.
Lâm Vĩnh Thường và Hà Thiên Sơn thân quen, vì vậy hắn thường xuyên ghé thăm quý phủ của Hà Thiên Sơn, thỉnh thoảng sẽ ở lại dùng bữa.
Lâm Vĩnh Thường chẳng những gọi huynh xưng đệ với Hà Thiên Sơn mà ngay cả Tiêu phu nhân cũng được hắn gọi là tẩu tử, kêu thật thân thiện, ai mà không biết thì sẽ nghĩ rằng Lâm Vĩnh Thường là thân đệ đệ của Hà Thiên Sơn. Còn có Hà Hoan lúc trước dính vào vụ án với Đoàn thị, Lâm Vĩnh Thường là ân nhân cứu mạng của hắn, mặc dù Lâm Vĩnh Thường không lớn hơn Hà Hoan bao nhiêu tuổi. Bất quá Lâm Vĩnh Thường rất biết ngụy trang, thường xuyên bày ra bộ dáng trưởng giả đức cao vọng trọng, địa vị của hắn cũng cao quý, vì thế Hà Hoan liền xưng là thế thúc cho tương xứng.
Không chỉ như thế, tỷ như đám người Trương thái y và Đoàn Văn Thiến đều bị Lâm Vĩnh Thường lấy lòng.
Đương nhiên Lâm tổng đốc không phải dùng bạc để hối lộ, với trí tuệ của Lâm tổng đốc, xưa nay rất khinh thường thủ đoạn hạ đẳng này. Đầu tiên là thu dọn vài tòa nhà lớn để đám binh sĩ trọng thương vào ở, sau này Lâm Vĩnh Thường cũng giao luôn mấy tòa nhà này cho Thiện Nhân Đường, còn chu đáo đề xuất, “Bệnh nhân ở thành Dương Châu thì không sao, nhưng nếu có bệnh nhân ở phương xa ngưỡng mộ danh tiếng của Thiện Nhân Đường mà đến, thứ nhất nếu ở khách điếm thì chi phí rất cao, thứ hai bệnh nhân có bệnh trong người, có lẽ khách điếm cũng không muốn cho thuê phòng. Dọn ra mấy tòa nhà như vậy, mỗi phòng đặt vài chiếc giường cho bệnh nhân bệnh nặng từ xa đến đây ở lại. Cũng không phải là không thu bạc, tóm lại là phải rẻ hơn khách điếm thì mới tốt. Trương thái y thấy thế nào?”
Trương thái y không ngờ mấy tòa nhà lớn này lại là cho Thiện Nhân Đường trường kỳ sử dụng, nhất thời vui mừng đến dựng cả đuôi lông mày, “Đa tạ Lâm đại nhân, hạ quan cũng đang có ý này, cử chỉ này của Lâm đại nhân thật sự là vừa ban ân huệ vừa giúp dân chúng tiện nghi.”
Lâm Vĩnh Thường mỉm cười khiêm tốn, “Không đáng là gì cả, Thiện Nhân Đường đã tương trợ cho dân chúng rất nhiều trong chiến sự vừa qua, bản quan cũng hy vọng có thể vì dân chúng mà làm chút chuyện nhỏ.”
“Nghe nói Trương đại nhân thu nhận Đoàn đại phu làm đồ đệ, Đoàn đại phu làm việc cẩn thận chu đáo, đúng là một nhân tài.” Lâm Vĩnh Thường nói, “Chiến sự lần này, bản quan đã thỉnh công cho Thiện Nhân Đường.”
Ngụ ý là có một phần của Đoàn Văn Thiến.
Kỳ thật hành động của Lâm Vĩnh Thường có công lẫn tư. Thứ nhất là Đoàn Văn Thiến không ngại cùng các đại phu cứu giúp thương binh, quả thật bỏ rất nhiều công sức, khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Thứ hai là mấy năm nay Đoàn Văn Thiến đã trải qua bao nhấp nhô, làm cho người ta phải cảm thán, có thể giúp một chút thì Lâm Vĩnh Thường sẽ thuận tay giúp một chút. Thứ ba, Đoàn Văn Thiến và Từ Doanh Ngọc là bạn tâm giao, tình cảm của hai người rất tốt.
Làm một việc được ba lợi ích, làm sao Lâm tổng đốc có thể bỏ qua cho được?
Lâm Vĩnh Thường dứt lời, Trương thái y lại tiếp tục tạ ơn Lâm Vĩnh Thường. Bản thân của hắn vốn quen với cuộc sống đạo gia, nếu không phải bị Minh Trạm lừa gạt thì cũng sẽ không tiếp tục tiến vào Thái y viện. Hắn không thèm để ý đến công lao hay không có công lao. Chẳng qua Đoàn Văn Thiến thân là nữ tử, muốn đặt chân ở nơi đây cũng không phải chuyện dễ, có thể được triều đình khen ngợi là một việc cực kỳ có lợi cho Đoàn Văn Thiến.
Lâm Vĩnh Thường có thể nhắc đến Đoàn Văn Thiến trong tấu chương thỉnh công đã khiến Trương thái y vô cùng cảm kích.
Thủ đoạn của Lâm Vĩnh Thường không chỉ như thế.
Từ gia ở Hoài Dương đã hoàn toàn tiêu tan, thế tộc mấy trăm năm thì đương nhiên tích góp không ít. Lâm Vĩnh Thường đổi lấy toàn bộ ngân lượng, trong đó có những món bảo bối quý giá thì đưa đến đế đô, cũng liệt ra số lượng bạc đã quy đổi, nói rõ với Minh Trạm số bạc này đã đủ để cứu tế Hoài Dương, không cần triều đình phát thêm bạc.
Minh Trạm vừa thấy tấu chương như vậy thì làm sao mà lại không thích cho được.
Tuy rằng không trực tiếp khen ngợi Lâm Vĩnh Thường ngay tại đương triều nhưng với khả năng thấu hiểu lòng người của Lâm Vĩnh Thường, cho dù bảo kiếm của Thái tổ thật sự bị đánh mất thì e rằng tận sâu trong lòng của Minh Trạm cũng không muốn Lâm Vĩnh Thường phải đền bù.
Dù sao thì Lâm Vĩnh Thường nghèo rớt mồng tơi, nhất định đền không nổi. Với sự lương thiện của Minh Trạm thì cho dù thế nào cũng không thể nhìn thấy nhất phẩm Tổng đốc bởi vì vậy mà phá sản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook