Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ
-
Chương 51
Bóng ma vĩnh viễn
Thế nhưng, sự truy sát lúc này khiến Lâm Giác phải nuốt nước mắt vào trong.
Từ lâu đã ngờ sẽ như thế này… nhưng không nghĩ sẽ tới nhanh như vậy. Khi vừa nhìn thấy đã gần tới Triệu gia, thì bỗng có hai hắc y thích khách xuất hiện trước mặt Lâm Giác.
Xem ra thật sự đã phát hiện một bí mật không thể phát hiện rồi, hiện tại muốn lừa dối bản thân cũng vô dụng… Trong nhà rõ ràng có người đang làm gian tế ở Triệu gia! Hơn nữa… cái chết của phụ thân không chừng cũng chính là do người trong nhà làm, sau đó mới giá họa cho người không hề có tội là Hoa Liên Sinh.
Lâm Giác tự biết chạy trời không khỏi nắng, đánh mấy chiêu với thích khách, dần dần lâm vào hoàn cảnh gian nan. Cho dù nàng có tiếp tục ngoan cường chống lại cũng vô ích, đám thích khách công phu cổ quái xảo quyệt, nàng chưa từng gặp qua, hơn nữa hạ thủ vô cùng tàn nhẫn. Lâm Giác bị đâm một kiếm, tiên huyết tuôn ra, nàng thần tình hoảng hốt tiếp tục chống đỡ, yên lặng chờ đợi tử kỳ của mình.
Xin lỗi… Vân ca ca… muội không thể kịp thời nói cho huynh…
Xin lỗi… mẹ… con gái không thể gặp mặt mẹ lần cuối…
Xin lỗi… Thanh Vũ… Huynh đối với ta tốt như vậy, nhưng cuối cùng ta chỉ đành phụ lòng huynh…
“Giác Nhi ──!”
Trong lúc mông lung, Lâm Giác nghe được một tiếng la tê tâm liệt phế, thanh âm đó quen thuộc như vậy, nhưng nàng cảm thấy đó chỉ như một giấc mộng mà thôi…
Lâm Giác không biết mình ngủ bao lâu, nàng chỉ biết là mình thấy rất nhiều rất nhiều giấc mộng, trong mộng có mẫu thân, có ca ca, có Triệu Du Vân, có Mộ Dung Thanh Vũ, còn có phụ thân…
Nàng mơ thấy phụ thân quay sang mỉm cười từ ái với nàng. Lúc nàng khẩn cấp muốn lao vào vòng tay của phụ thân, đi theo đối phương, thì phụ thân lại nhăn mày, lắc đầu với nàng.
“Cha…”
“Giác Nhi, con hãy kiên cường lên… Tương lai của con còn dài, phải hảo hảo bảo trọng…”
“Vì sao…” Lâm Giác khóc thành tiếng “Vì sao cha lại rời xa con…”
“Bởi vì cha phạm lỗi, vậy nên cha phải bị nghiêm phạt… Giác Nhi… con gái yêu nhất của cha, con trở lại bên người hài tử Thanh Vũ kia đi thôi, hắn nhất định có thể làm cho con hạnh phúc…”
Thân ảnh phụ thân chậm rãi tiêu thất theo thanh âm nhỏ dần. Nàng khóc, nàng gọi, muốn đối phương lưu lại.
“Cha… con không muốn tiếp tục sống ở cái nơi đáng sợ này nữa… Cha… cầu cha dẫn con đi theo với…”
“Cha…!”
“Giác Nhi? Giác Nhi…”
“Cha…”
“Giác Nhi!”
Lâm Giác bỗng nhiên bị đánh thức từ trong mộng, mờ mịt mở đôi mắt đong đầy lệ. Gương mặt mệt mỏi mà mừng rỡ của Mộ Dung Thanh Vũ hiện ra ngay trước mắt, nàng có chút không thể tin nổi đây là sự thực.
“Thanh Vũ…?”
“Rốt cuộc muội cũng tỉnh!” Mộ Dung Thanh Vũ gắt gao nắm lấy tay nàng, kích động tới mức giọng không ngừng run “Suýt thì muội hù chết ta rồi…”
Sau đó hắn hét lớn “Nhạc lão đại! Muội ấy tỉnh rồi… tỉnh rồi!”
“Ta vì sao… còn sống…?”
Lâm Giác thấy bên giường xuất hiện những gương mặt quen thuộc, phi thường hoang mang.
“Nếu không phải Mộ Dung công tử vì lo lắng định đi đón muội về, thì có lẽ muội đã mất mạng rồi.” Triệu Du Vân hít một hơi dài.
“Võ công của Thanh Vũ… giỏi như vậy sao?” Lâm Giác ngẩng đầu hỏi. (Ai dà, kỳ thị em nó quá nha = )) )
“Ta cũng không biết là làm sao…” Mộ Dung Thanh Vũ không giải thích được gãi gãi đầu “Khi ta làm ra vẻ muốn liều chết với bọn chúng thì chúng đều ngừng động tác rất nhanh, ta liền nhân cơ hội đó mang theo muội chạy về…”
“Tiểu Giác… đó không phải là trọng điểm.” Triệu Du Vân ôn hòa xen ngang “Muội có thể nói cho chúng ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay không? Bọn chúng vị sao lại muốn giết muội?”
“Vân ca ca…!” Những lời này khiến Lâm Giác nhớ lại chuyện bất ngờ phát hiện ở nhà, kích động nắm lấy ống tay áo Triệu Du Vân “Nguy rồi… nguy rồi…”
“Đừng nóng vội… Muội chậm rãi nói.”
“Có gian tế… đang trốn trong nhà huynh… Hơn nữa gian tế đó… rất có khả năng là bị người trong nhà muội phái tới…” Lâm Giác vừa rơi lệ vừa nói gián đoạn “Cái chết của cha muội… Có lẽ thực sự không liên quan tới Hoa Liên Sinh… Hoa Liên Sinh vô tội…”
Lâm Giác đem hết những điều mình biết nói ra, cuối cùng bi thương mà khóc ngã vào lòng Mộ Dung Thanh Vũ.
“Sao có thể như vậy…” Mộ Dung Thanh Vũ khó có thể tin nổi, bắt đầu phát run “Người Lâm gia sao lại ra tay với Lâm bá phụ…?”
“Nói chung… Tình huống hiện tại là, hung thủ giết người thực sự rất có thể đang trốn trong Lâm gia, Hoa Liên Sinh là bị hung thủ giá họa. Hơn nữa ở trong nhà chúng ta, cũng có tai mắt phục vụ cho hung thủ ngày đêm giám thị chúng ta.” Long Việt Băng bình tĩnh phân tích “Hung thủ đó biết Lâm tiểu thư đã phát hiện ra bí mật, muốn giết nàng trước khi nàng báo cáo với chúng ta, không ngờ Thanh Vũ lại đột nhiên phát hiện, phá hủy kế hoạch của đám thích khách.”
“Điểm đáng ngờ vẫn nhiều như cũ…” Triệu Du Vân trầm ngâm nói “Chúng ta không quá rõ về mục đích thực sự của âm mưu này, cũng không quá rõ thân phận của hung thủ thực sự, sợ rằng sau này đối với bất cứ ai đều phải đề phòng hơn… Hiện tại ở chung quanh chúng ta, e là nơi nơi đều có địch nhân, hơn nữa sắp tới ngày quyết chiến với Nguyệt Linh giáo… tương lai phi thường không khả quan.”
“Trực giác nói cho ta biết chuyện này nhất định không đơn giản… Ta phải dùng hết bản lĩnh đi điều tra tỉ mỉ cho rõ.” Long Việt Băng thần sắc ngưng trọng “Chuyện Lâm tiểu thư trọng thương hôn mê nhất định cũng đã truyền tới tai của người đứng sau tấm màn, vậy nên chúng ta chỉ cần phái tâm phúc trông giữ ngày đêm, có thể đảm bảo chuyện Lâm tiểu thư tỉnh lại không bị tiết lộ ra, thì tạm thời hẳn là nàng sẽ không gặp nguy hiểm, có thể an tĩnh ở đây dưỡng thương.”
Long Việt Băng dừng một chút, nhấn mạnh lần nữa:
“Hiện tại người thực sự nguy hiểm… chỉ sợ là…”
Hà Lan Đào thu dọn lại chén bát Hoa Liên Sinh dùng xong, chuẩn bị quay về trù phòng. Tại nửa đường nàng gặp phải một người.
Vừa nhìn thấy độc nhãn của người kia, toàn thân Hà Lan Đào không khỏi run lên, ngón tay lạnh ngắt. Từ sau khi người nọ tới Triệu phủ, để phòng ngừa bị người hoài nghi, vẫn tận lực tránh chạm mặt với nàng. Lúc này gặp phải, hẳn không chỉ là tình cờ…
Hà Lan Đào hướng đối phương gật đầu một cái, muốn nhanh chóng đi qua hắn, không ngờ người kia đột nhiên mở miệng nói:
“Ngươi đứng lại.”
“Xin, xin hỏi… có gì phân phó…?” Hà Lan Đào dừng bước cực mất tự nhiên.
“Chỉ sợ Lâm Giác sắp tỉnh rồi, chờ cô ta tỉnh lại, bọn Triệu Du Vân sẽ hoài nghi tới một vài người.” Người nọ dùng ngữ điệu không chứa chút cảm tình nào để nói “Nhiệm vụ kia đã bị ngươi kéo dài lâu như vậy, giờ không thể trì hoãn thêm nữa.”
“Thế nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Bị nhãn thần băng lãnh của người nọ đảo qua, Hà Lan Đào sợ đến mức đem lời sắp nói ra nuốt lại.
“Không… không có gì… Cho Tiểu Đào thời gian chuẩn bị… Tiểu Đào nhất định làm theo…”
“Không còn thời gian nữa, nếu như lúc này để hắn khôi phục lại ký ức thì kế hoạch của chúng ta cũng đi đời. Rốt cuộc ngươi có biết tính nghiêm trọng của sự tình không hả? Hay là… Ngươi đã nảy sinh tình cảm với tiểu tử kia?”
“Không… tuyệt đối không có… Tiểu Đào không dám!” Hà Lan Đào cuống quýt phủ nhận.
“Hừ… Cho ngươi cũng không dám.” Người nọ cười lạnh một tiếng, lại một lần nữa ra lệnh “Ngươi là người dễ dàng tiếp cận với tiểu tử kia, hắn lại tín nhiệm ngươi tuyệt đối. Tối nay phải giết chết hắn, bằng không đến lúc đó đừng trách ta bất chấp tình cảm…”
“Dạ…”
Người nọ nói lời này xong, nhanh chóng ly khai. Hà Lan Đào ngơ ngác sững sờ tại chỗ, lần đầu tiên căm hận bản thân đã tiếp nhận sứ mệnh.
Nàng là một sát thủ, vậy nên, đêm nay nàng nhất định phải tự tay giết chết Hoa Liên Sinh… Giết cái người từng bảo hộ nàng, quan tâm nàng, cho nàng rất nhiều niềm vui kia.
Một giọt nước mắt nhẹ nhàng từ khóe mắt chảy xuống, tích tại mu bàn tay Hà Lan Đào. Nàng lau đi vết tích trên mặt, rất nhanh liền khôi phục biểu tình bình tĩnh.
Người ta thường nói, mộng đẹp bao giờ cũng dễ tỉnh… Hóa ra đây là sự thực.
Nếu như có thể, nàng thật sự hy vọng mình vĩnh viễn cũng không phải tỉnh lại từ trong mộng đẹp… Như vậy có thể vĩnh viễn, vĩnh viễn được người kia yêu.
Thế nhưng, sự truy sát lúc này khiến Lâm Giác phải nuốt nước mắt vào trong.
Từ lâu đã ngờ sẽ như thế này… nhưng không nghĩ sẽ tới nhanh như vậy. Khi vừa nhìn thấy đã gần tới Triệu gia, thì bỗng có hai hắc y thích khách xuất hiện trước mặt Lâm Giác.
Xem ra thật sự đã phát hiện một bí mật không thể phát hiện rồi, hiện tại muốn lừa dối bản thân cũng vô dụng… Trong nhà rõ ràng có người đang làm gian tế ở Triệu gia! Hơn nữa… cái chết của phụ thân không chừng cũng chính là do người trong nhà làm, sau đó mới giá họa cho người không hề có tội là Hoa Liên Sinh.
Lâm Giác tự biết chạy trời không khỏi nắng, đánh mấy chiêu với thích khách, dần dần lâm vào hoàn cảnh gian nan. Cho dù nàng có tiếp tục ngoan cường chống lại cũng vô ích, đám thích khách công phu cổ quái xảo quyệt, nàng chưa từng gặp qua, hơn nữa hạ thủ vô cùng tàn nhẫn. Lâm Giác bị đâm một kiếm, tiên huyết tuôn ra, nàng thần tình hoảng hốt tiếp tục chống đỡ, yên lặng chờ đợi tử kỳ của mình.
Xin lỗi… Vân ca ca… muội không thể kịp thời nói cho huynh…
Xin lỗi… mẹ… con gái không thể gặp mặt mẹ lần cuối…
Xin lỗi… Thanh Vũ… Huynh đối với ta tốt như vậy, nhưng cuối cùng ta chỉ đành phụ lòng huynh…
“Giác Nhi ──!”
Trong lúc mông lung, Lâm Giác nghe được một tiếng la tê tâm liệt phế, thanh âm đó quen thuộc như vậy, nhưng nàng cảm thấy đó chỉ như một giấc mộng mà thôi…
Lâm Giác không biết mình ngủ bao lâu, nàng chỉ biết là mình thấy rất nhiều rất nhiều giấc mộng, trong mộng có mẫu thân, có ca ca, có Triệu Du Vân, có Mộ Dung Thanh Vũ, còn có phụ thân…
Nàng mơ thấy phụ thân quay sang mỉm cười từ ái với nàng. Lúc nàng khẩn cấp muốn lao vào vòng tay của phụ thân, đi theo đối phương, thì phụ thân lại nhăn mày, lắc đầu với nàng.
“Cha…”
“Giác Nhi, con hãy kiên cường lên… Tương lai của con còn dài, phải hảo hảo bảo trọng…”
“Vì sao…” Lâm Giác khóc thành tiếng “Vì sao cha lại rời xa con…”
“Bởi vì cha phạm lỗi, vậy nên cha phải bị nghiêm phạt… Giác Nhi… con gái yêu nhất của cha, con trở lại bên người hài tử Thanh Vũ kia đi thôi, hắn nhất định có thể làm cho con hạnh phúc…”
Thân ảnh phụ thân chậm rãi tiêu thất theo thanh âm nhỏ dần. Nàng khóc, nàng gọi, muốn đối phương lưu lại.
“Cha… con không muốn tiếp tục sống ở cái nơi đáng sợ này nữa… Cha… cầu cha dẫn con đi theo với…”
“Cha…!”
“Giác Nhi? Giác Nhi…”
“Cha…”
“Giác Nhi!”
Lâm Giác bỗng nhiên bị đánh thức từ trong mộng, mờ mịt mở đôi mắt đong đầy lệ. Gương mặt mệt mỏi mà mừng rỡ của Mộ Dung Thanh Vũ hiện ra ngay trước mắt, nàng có chút không thể tin nổi đây là sự thực.
“Thanh Vũ…?”
“Rốt cuộc muội cũng tỉnh!” Mộ Dung Thanh Vũ gắt gao nắm lấy tay nàng, kích động tới mức giọng không ngừng run “Suýt thì muội hù chết ta rồi…”
Sau đó hắn hét lớn “Nhạc lão đại! Muội ấy tỉnh rồi… tỉnh rồi!”
“Ta vì sao… còn sống…?”
Lâm Giác thấy bên giường xuất hiện những gương mặt quen thuộc, phi thường hoang mang.
“Nếu không phải Mộ Dung công tử vì lo lắng định đi đón muội về, thì có lẽ muội đã mất mạng rồi.” Triệu Du Vân hít một hơi dài.
“Võ công của Thanh Vũ… giỏi như vậy sao?” Lâm Giác ngẩng đầu hỏi. (Ai dà, kỳ thị em nó quá nha = )) )
“Ta cũng không biết là làm sao…” Mộ Dung Thanh Vũ không giải thích được gãi gãi đầu “Khi ta làm ra vẻ muốn liều chết với bọn chúng thì chúng đều ngừng động tác rất nhanh, ta liền nhân cơ hội đó mang theo muội chạy về…”
“Tiểu Giác… đó không phải là trọng điểm.” Triệu Du Vân ôn hòa xen ngang “Muội có thể nói cho chúng ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay không? Bọn chúng vị sao lại muốn giết muội?”
“Vân ca ca…!” Những lời này khiến Lâm Giác nhớ lại chuyện bất ngờ phát hiện ở nhà, kích động nắm lấy ống tay áo Triệu Du Vân “Nguy rồi… nguy rồi…”
“Đừng nóng vội… Muội chậm rãi nói.”
“Có gian tế… đang trốn trong nhà huynh… Hơn nữa gian tế đó… rất có khả năng là bị người trong nhà muội phái tới…” Lâm Giác vừa rơi lệ vừa nói gián đoạn “Cái chết của cha muội… Có lẽ thực sự không liên quan tới Hoa Liên Sinh… Hoa Liên Sinh vô tội…”
Lâm Giác đem hết những điều mình biết nói ra, cuối cùng bi thương mà khóc ngã vào lòng Mộ Dung Thanh Vũ.
“Sao có thể như vậy…” Mộ Dung Thanh Vũ khó có thể tin nổi, bắt đầu phát run “Người Lâm gia sao lại ra tay với Lâm bá phụ…?”
“Nói chung… Tình huống hiện tại là, hung thủ giết người thực sự rất có thể đang trốn trong Lâm gia, Hoa Liên Sinh là bị hung thủ giá họa. Hơn nữa ở trong nhà chúng ta, cũng có tai mắt phục vụ cho hung thủ ngày đêm giám thị chúng ta.” Long Việt Băng bình tĩnh phân tích “Hung thủ đó biết Lâm tiểu thư đã phát hiện ra bí mật, muốn giết nàng trước khi nàng báo cáo với chúng ta, không ngờ Thanh Vũ lại đột nhiên phát hiện, phá hủy kế hoạch của đám thích khách.”
“Điểm đáng ngờ vẫn nhiều như cũ…” Triệu Du Vân trầm ngâm nói “Chúng ta không quá rõ về mục đích thực sự của âm mưu này, cũng không quá rõ thân phận của hung thủ thực sự, sợ rằng sau này đối với bất cứ ai đều phải đề phòng hơn… Hiện tại ở chung quanh chúng ta, e là nơi nơi đều có địch nhân, hơn nữa sắp tới ngày quyết chiến với Nguyệt Linh giáo… tương lai phi thường không khả quan.”
“Trực giác nói cho ta biết chuyện này nhất định không đơn giản… Ta phải dùng hết bản lĩnh đi điều tra tỉ mỉ cho rõ.” Long Việt Băng thần sắc ngưng trọng “Chuyện Lâm tiểu thư trọng thương hôn mê nhất định cũng đã truyền tới tai của người đứng sau tấm màn, vậy nên chúng ta chỉ cần phái tâm phúc trông giữ ngày đêm, có thể đảm bảo chuyện Lâm tiểu thư tỉnh lại không bị tiết lộ ra, thì tạm thời hẳn là nàng sẽ không gặp nguy hiểm, có thể an tĩnh ở đây dưỡng thương.”
Long Việt Băng dừng một chút, nhấn mạnh lần nữa:
“Hiện tại người thực sự nguy hiểm… chỉ sợ là…”
Hà Lan Đào thu dọn lại chén bát Hoa Liên Sinh dùng xong, chuẩn bị quay về trù phòng. Tại nửa đường nàng gặp phải một người.
Vừa nhìn thấy độc nhãn của người kia, toàn thân Hà Lan Đào không khỏi run lên, ngón tay lạnh ngắt. Từ sau khi người nọ tới Triệu phủ, để phòng ngừa bị người hoài nghi, vẫn tận lực tránh chạm mặt với nàng. Lúc này gặp phải, hẳn không chỉ là tình cờ…
Hà Lan Đào hướng đối phương gật đầu một cái, muốn nhanh chóng đi qua hắn, không ngờ người kia đột nhiên mở miệng nói:
“Ngươi đứng lại.”
“Xin, xin hỏi… có gì phân phó…?” Hà Lan Đào dừng bước cực mất tự nhiên.
“Chỉ sợ Lâm Giác sắp tỉnh rồi, chờ cô ta tỉnh lại, bọn Triệu Du Vân sẽ hoài nghi tới một vài người.” Người nọ dùng ngữ điệu không chứa chút cảm tình nào để nói “Nhiệm vụ kia đã bị ngươi kéo dài lâu như vậy, giờ không thể trì hoãn thêm nữa.”
“Thế nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Bị nhãn thần băng lãnh của người nọ đảo qua, Hà Lan Đào sợ đến mức đem lời sắp nói ra nuốt lại.
“Không… không có gì… Cho Tiểu Đào thời gian chuẩn bị… Tiểu Đào nhất định làm theo…”
“Không còn thời gian nữa, nếu như lúc này để hắn khôi phục lại ký ức thì kế hoạch của chúng ta cũng đi đời. Rốt cuộc ngươi có biết tính nghiêm trọng của sự tình không hả? Hay là… Ngươi đã nảy sinh tình cảm với tiểu tử kia?”
“Không… tuyệt đối không có… Tiểu Đào không dám!” Hà Lan Đào cuống quýt phủ nhận.
“Hừ… Cho ngươi cũng không dám.” Người nọ cười lạnh một tiếng, lại một lần nữa ra lệnh “Ngươi là người dễ dàng tiếp cận với tiểu tử kia, hắn lại tín nhiệm ngươi tuyệt đối. Tối nay phải giết chết hắn, bằng không đến lúc đó đừng trách ta bất chấp tình cảm…”
“Dạ…”
Người nọ nói lời này xong, nhanh chóng ly khai. Hà Lan Đào ngơ ngác sững sờ tại chỗ, lần đầu tiên căm hận bản thân đã tiếp nhận sứ mệnh.
Nàng là một sát thủ, vậy nên, đêm nay nàng nhất định phải tự tay giết chết Hoa Liên Sinh… Giết cái người từng bảo hộ nàng, quan tâm nàng, cho nàng rất nhiều niềm vui kia.
Một giọt nước mắt nhẹ nhàng từ khóe mắt chảy xuống, tích tại mu bàn tay Hà Lan Đào. Nàng lau đi vết tích trên mặt, rất nhanh liền khôi phục biểu tình bình tĩnh.
Người ta thường nói, mộng đẹp bao giờ cũng dễ tỉnh… Hóa ra đây là sự thực.
Nếu như có thể, nàng thật sự hy vọng mình vĩnh viễn cũng không phải tỉnh lại từ trong mộng đẹp… Như vậy có thể vĩnh viễn, vĩnh viễn được người kia yêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook