Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ
-
Chương 50
Thăm dò
“Chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Bởi vì không thể không nể mặt gia gia, hơn nữa ngày quyết chiến cũng gần kề, vậy nên chỉ yêu cầu vài người của Mộ Dung gia và Lâm gia ở lại tượng trưng thôi… Mộ Dung gia là một võ sư và Mộ Dung Thanh Vũ, Lâm gia thì là Lâm Giác và ca ca của nàng Lâm Hưởng.”
“Ân… như vậy là tốt nhất.” Long Việt Băng suy tư một hồi, thấp giọng nói “Bất quá không thể không có tâm phòng bị, vẫn nên lưu ý mấy người bọn họ hơn.”
“Ngươi là lo lắng… trong đó sẽ có người muốn động thủ với Hoa Liên Sinh?”
“Lo lắng thì luôn có. Buổi tối mà Lâm Hoàn chết, Hoa Liên Sinh ở Lâm gia làm gì, có lẽ là nhìn thấy gì, chúng ta đều không thể nào biết được. Còn có thị nữ Hà Lan Đào kia, tuy rằng nhìn qua chân tay vụng về, nhưng nàng ta dù sao cũng là người có cơ hội để giết Hoa Liên Sinh nhất.”
“Chính xác…” Triệu Du Vân gật đầu biểu thị tán thành: “Nãi nãi nói nàng thường biến mất tăm, hơn nữa tiếp xúc thân thiết với Hoa Liên Sinh…”
“Huống hồ tiểu tử Hoa Liên Sinh kia còn khăng khăng một mực thích Hà Lan Đào… Đây mới là chuyện không ổn nhất.” Long Việt Băng khẽ thở dài một hơi “Cho dù có giải thích về thân phận và tình cảnh của hắn, hắn vẫn không chịu rời xa tiểu thị nữ kia.”
Đây là sức mạnh tình yêu đó mà… Long Việt Băng bất đắc dĩ gật đầu.
Từ giờ cho tới ngày ước định cùng võ lâm quần hùng tới Phượng Hoàng sơn hợp lực tiêu diệt Nguyệt Linh giáo không còn xa. Triệu Du Vân và Long Việt Băng đều chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, nhất là Triệu Du Vân, mỗi ngày bôn ba giữa nhà và võ trường, đã không có thời gian để ý chuyện trong nhà.
Một hôm, bọn họ thật vất vả có chút thời gian, ngồi ở trong tửu lâu nhà mình nói chuyện phiếm, thì một đám côn đồ lại tới Thúy Ngọc lâu sinh sự.
Lúc đầu chỉ là khắc khẩu, sau đó diễn biến thành động võ. Mắt thấy bàn ghế và thức ăn trong gia *** sắp thành vật hy sinh, Triệu Du Vân không khỏi lửa giận ngút trời.
Lẽ nào đoàn người đó không biết Thúy Ngọc lâu là nhà hắn mở, đồng thời hắn hận nhất là có người lãng phí đồ sao?
Triệu Du Vân vừa định đứng dậy ngăn, bỗng nhiên bị Long Việt Băng kéo lại.
“Ngươi mệt rồi, để đấy cho ta.”
Triệu Du Vân ngẩng đầu hỏi “Ngươi lại muốn sử dụng thuốc bột làm người ta mê man như lần trước sao?”
“Thuốc kia lần trước đã dùng hết rồi.” Long Việt Băng cười nói “Vậy nên ta muốn đổi loại mới.”
“Là cái gì?”
“Tự ta làm.”
Long Việt Băng hướng tới đám côn đồ đang đánh tới khó chia lìa kia, móc ra một bao thuốc bột nhẹ nhàng tung ra…
Cả đám hắt xì một lúc, sau đó tiếp tục lao vào uýnh tiếp.
“A a…” Long Việt Băng sửng sốt, xoay người lại bẽn lẽn nói “Sự thực chứng minh, thứ bản thân tự làm quả thực không thể tin cậy.”
Đám côn đồ nhấc bàn lên choảng nhau, trong đó một cái bay về phía đầu Long Việt Băng. Long Việt Băng đang muốn giơ tay ra đỡ, Triệu Du Vân ngồi ở bên cạnh bàn đã ra tay trước, nhặt một cây đũa lên ném mạnh.
‘Ba’ một tiếng, cây đũa gỗ xuyên thủng một lỗ trên mặt bàn, nhờ vào lực rất lớn mà cắm sâu vào cây cột phía sau.
Đám côn đồ nhìn thấy cây đũa lắc lư trên thân cột, bàn thì không bị vỡ vụn, sợ đến mức lập tức ngừng đánh, vừa chạy vừa lăn ra khỏi Thúy Ngọc lâu.
Trong *** chỉ còn lại một vài khách nhân mở lớn mắt nhìn, đều đối với hành động kia biểu thị khâm phục.
“Du Vân.” Long Việt Băng ngồi trở lại chỗ, cười nói “Cảm tạ ngươi ra tay cứu giúp.”
“Dù là ta không ra tay, ngươi cũng sẽ không có chuyện gì đúng không?”
“Nhưng mà ta sẽ không có được sức uy hiếp như ngươi, minh chủ đại nhân thân yêu.” Long Việt Băng dùng con mắt mang theo tiếu ý nhìn chăm chú Triệu Du Vân, hạ giọng nói “Du Vân… không biết ngươi có chú ý không…”
“Ân… ta biết.” Triệu Du Vân lấy thanh âm cũng nhỏ như vậy để đáp lại “Từ lúc chúng ta vừa bước vào Thúy Ngọc lâu, lão nhân trong góc kia vẫn một mực quan sát chúng ta.”
“Xem ra không giải quyết tất cả mọi chuyện, thì không thể sống yên ổn qua ngày được…” Long Việt Băng nhẹ nhàng cảm khái một tiếng, sau đó đổi chủ đề.
Lão nhân đó có thân phận thế nào… tạm thời chưa phải lo tới đâu.
“Đúng rồi… Du Vân.”
“Ân?”
“Hôm nay ngươi hủy một cái bàn, thật là hiếm khi nha…”
“Không hủy một cái, kế tiếp sẽ có nhiều cái bị hủy hơn, không phải sao?” Triệu Du Vân thần sắc tự nhiên hồi đáp “Cái này gọi là giết một người răn trăm người.”
“Du Vân a… Sao ta lại phát giác rằng… ngươi càng lúc càng đáng sợ nhỉ…” Cũng càng lúc càng không giống đầu gỗ nữa.
“Nào có?” Triệu Du Vân quay sang mỉm cười với y “Mà nếu có thì cũng là bởi vì gần mực thì đen.”
“. . .”
Long Việt Băng nhìn gương mặt mỹ lệ tươi cười vô hại của Triệu Du Vân, bỗng nhiên nhớ tới những người trước đây ở bên cạnh y… Hình như vô luận là hoàng hậu, cửu thúc, hay là Ảnh Trạch… trong tính cách đều có một mặt thật sự ác liệt tới ghê gớm… Nếu như có một ngày nào đó đầu gỗ thân yêu của y cũng biến thành như vậy…
Ách… Tuyệt đối không nên a… chỉ nghĩ thôi cũng thấy kinh khủng rồi…
Trong lúc Long Việt Băng còn đang khổ não, lão nhân ở góc phòng yên lặng đặt tiền rượu lên bàn, đi ra khỏi Thúy Ngọc lâu.
Tuy rằng nhìn qua có vẻ rất lớn tuổi, nhưng lão nhân đi lại không thể hiện chút tập tễnh nào.
Hôm nay gặp một lần…
Triệu Du Vân quả nhiên là nhân vật nguy hiểm. Còn Nhạc Băng kia… xét bằng cảm giác đầu tiên, thì tuyệt đối không đơn giản.
Nếu như kẻ phản bội Trì Thiên Bằng hợp tác với Triệu gia, bọn họ đích xác có khả năng gây nên sóng to gió lớn ở trên giang hồ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như thế phát sinh.
Dù sao… Triệu Du Vân và Nhạc Băng trăm triệu không ngờ tới, kẻ thực sự phản bội bọn họ, cam chịu để Nguyệt Linh giáo khu sử, kỳ thực là…
Lão nhân đi tới một vùng ngoại ô không bóng người, đưa tay kéo diện cụ trên mặt xuống, khôi phục dung mạo xinh đẹp tuyệt luân, siêu phàm thoát tục ban đầu.
Ngày hai mươi đó, bản tọa sẽ tận mắt chứng kiến toàn bộ chính đạo bị tiêu diệt… thực hiện tâm nguyện của nghĩa phụ, cách ngày Nguyệt Linh giáo thống nhất giang hồ không còn xa nữa.
Bạch Diêu cười lạnh thành tiếng.
Lâm Giác ở Triệu gia hai ngày, trên danh nghĩa là giám thị và quan sát hành động của Hoa Liên Sinh, kỳ thực nàng vẫn cố ý lảng tránh, không giáp mặt Hoa Liên Sinh. Có lẽ là vướng bận trong lòng… Tuy rằng nàng tin tưởng lời Triệu Du Vân, tin Hoa Liên Sinh cũng không phải là hung phạm, thế nhưng thù lớn của phụ thân chưa trả, muốn nàng nhìn Hoa Liên Sinh mà không hề thấy có trở ngại là một loại thống khổ không lời. Mộ Dung Thanh Vũ thường ở bên nàng, sự ôn nhu và săn sóc của hắn khiến nàng cảm động, nhưng vừa nghĩ tới cái chết của phụ thân, trong lòng nàng sẽ tràn ngập bất an.
Không biết những ngày ở Triệu gia sẽ còn kéo dài bao lâu nữa… Lâm Giác tưởng niệm phụ thân một cách mãnh liệt, hoài niệm sự từ ái của ông, nàng bỗng nhiên rất muốn lấy một vài di vật của phụ thân để bên người, vì vậy nàng bất chấp hiện tại là đêm khuya, chào Mộ Dung Thanh Vũ xong quay về nhà mình.
Lâm Giác không muốn đánh thức người trong nhà, cho nên lén lút đi vào. Mấy ngày không về, trong nhà một điểm cũng không hề thay đổi, bầu không khí vắng lặng như cũ.
Lâm Giác đi tới tiểu viện phụ mẫu ở, nhìn bài biện trong phòng phụ thân, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng chua xót khổ sở cường liệt. Lâm Giác nhanh chóng cầm một vài thứ mà phụ thân sinh tiền thích nhất, để lại một tờ giấy cho người nhà xong chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đó, Lâm Giác bỗng nhiên nghe được một tiếng vỗ cánh rất nhỏ từ trong phòng truyền ra.
Là gì vậy…?
Lòng hiếu kỳ thôi thúc Lâm Giác tìm kiếm tỉ mỉ trong phòng. Rốt cuộc, ở dưới giường của phụ thân, nàng phát hiện một con bồ câu.
Lâm Giác nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Con bồ câu đó toàn thân tuyết trắng, trên trán có một điểm đen bắt mắt, là con mà nàng thích nhất trong đám bồ câu nhà nàng nuôi, cũng là con thông minh nhất, từ khi còn bé đã cho nó một cái tên là Điểm Nhi. (chắc là vì cái chấm trắng trên trán : )) điểm = chấm mah)
Lâm Giác đoán rằng đại khái là chú bồ câu quá nghịch ngợm, không cẩn thận làm rách giấy cửa sổ phòng phụ thân bay vào.
“Điểm Nhi ngoan…”
Lâm Giác cẩn thận bế bồ câu lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông tuyết trắng của nó.
Điểm Nhi ‘gù gù’ kêu hai tiếng nho nhỏ, ngoan ngoãn để Lâm Giác vuốt.
Ở trên chân của Điểm Nhi… hình như có buộc cái gì đó… là vải?
Lâm Giác hiếu kỳ cởi mảnh vải đó xuống, mở ra nhìn… lập tức sợ tới ngây người.
Chữ nhỏ dày đặc… Nội dung đều là tình hình ngày hôm nay về Triệu Du Vân và vấn đề Hoa Liên Sinh có khôi phục ký ức hay không, khiến nàng phải hoài nghi động cơ của người viết. Lâm Giác đọc tới cuối, phát hiện một câu khiến cả người nàng run rẩy…
“Bọn họ hẳn là chưa phát giác nguyên nhân đích thực khiến Lâm Hoàn chết…”
Phụ thân không phải là bị Hoa Liên Sinh giết sao? Cũng không phải người Nguyệt Linh giáo giết? Cái gì gọi là ‘chưa phát giác nguyên nhân đích thực khiến Lâm Hoàn chết’?
Con bồ câu này… là Điểm Nhi của nhà nàng… còn báo cáo… là tình huống Triệu gia.
Như thế nói lên điều gì? Nói lên điều gì…?!!
Khung cảnh phụ thân tử vong hiện lên trong đầu Lâm Giác, nàng không khỏi nghĩ… Nếu như tất cả hoàn toàn là một âm mưu… vậy thì, mọi người… đều bị đùa giỡn sao?
Ai… ! ?
Lâm Giác bỗng nhiên cảm thấy từ ngoài cửa sổ có một đường nhìn sắc nhọn, nàng nhanh chóng quay đầu lại, thấy một hắc ảnh chợt lóe qua.
Bị thấy rồi… là ai?
Trong nhà không còn an toàn nữa… Phải đào tẩu trước khi đối phương động thủ… Phải mau chóng nói chuyện này cho Vân ca ca!!!
Lâm Giác lao như điên ra khỏi cửa, chạy về hướng Triệu gia. Nàng chưa bao giờ cảm thấy sợ chính nhà mình như bây giờ.
Nỗi sợ không thể nói thành lời cùng cảm giác bi ai thật sâu khiến nàng thấy mệt mỏi không chịu nổi. Nàng thực muốn khóc lớn lên một hồi.
Nói câu đó xong, bỗng y nhớ tới một việc.
“Chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Bởi vì không thể không nể mặt gia gia, hơn nữa ngày quyết chiến cũng gần kề, vậy nên chỉ yêu cầu vài người của Mộ Dung gia và Lâm gia ở lại tượng trưng thôi… Mộ Dung gia là một võ sư và Mộ Dung Thanh Vũ, Lâm gia thì là Lâm Giác và ca ca của nàng Lâm Hưởng.”
“Ân… như vậy là tốt nhất.” Long Việt Băng suy tư một hồi, thấp giọng nói “Bất quá không thể không có tâm phòng bị, vẫn nên lưu ý mấy người bọn họ hơn.”
“Ngươi là lo lắng… trong đó sẽ có người muốn động thủ với Hoa Liên Sinh?”
“Lo lắng thì luôn có. Buổi tối mà Lâm Hoàn chết, Hoa Liên Sinh ở Lâm gia làm gì, có lẽ là nhìn thấy gì, chúng ta đều không thể nào biết được. Còn có thị nữ Hà Lan Đào kia, tuy rằng nhìn qua chân tay vụng về, nhưng nàng ta dù sao cũng là người có cơ hội để giết Hoa Liên Sinh nhất.”
“Chính xác…” Triệu Du Vân gật đầu biểu thị tán thành: “Nãi nãi nói nàng thường biến mất tăm, hơn nữa tiếp xúc thân thiết với Hoa Liên Sinh…”
“Huống hồ tiểu tử Hoa Liên Sinh kia còn khăng khăng một mực thích Hà Lan Đào… Đây mới là chuyện không ổn nhất.” Long Việt Băng khẽ thở dài một hơi “Cho dù có giải thích về thân phận và tình cảnh của hắn, hắn vẫn không chịu rời xa tiểu thị nữ kia.”
Đây là sức mạnh tình yêu đó mà… Long Việt Băng bất đắc dĩ gật đầu.
Từ giờ cho tới ngày ước định cùng võ lâm quần hùng tới Phượng Hoàng sơn hợp lực tiêu diệt Nguyệt Linh giáo không còn xa. Triệu Du Vân và Long Việt Băng đều chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, nhất là Triệu Du Vân, mỗi ngày bôn ba giữa nhà và võ trường, đã không có thời gian để ý chuyện trong nhà.
Một hôm, bọn họ thật vất vả có chút thời gian, ngồi ở trong tửu lâu nhà mình nói chuyện phiếm, thì một đám côn đồ lại tới Thúy Ngọc lâu sinh sự.
Lúc đầu chỉ là khắc khẩu, sau đó diễn biến thành động võ. Mắt thấy bàn ghế và thức ăn trong gia *** sắp thành vật hy sinh, Triệu Du Vân không khỏi lửa giận ngút trời.
Lẽ nào đoàn người đó không biết Thúy Ngọc lâu là nhà hắn mở, đồng thời hắn hận nhất là có người lãng phí đồ sao?
Triệu Du Vân vừa định đứng dậy ngăn, bỗng nhiên bị Long Việt Băng kéo lại.
“Ngươi mệt rồi, để đấy cho ta.”
Triệu Du Vân ngẩng đầu hỏi “Ngươi lại muốn sử dụng thuốc bột làm người ta mê man như lần trước sao?”
“Thuốc kia lần trước đã dùng hết rồi.” Long Việt Băng cười nói “Vậy nên ta muốn đổi loại mới.”
“Là cái gì?”
“Tự ta làm.”
Long Việt Băng hướng tới đám côn đồ đang đánh tới khó chia lìa kia, móc ra một bao thuốc bột nhẹ nhàng tung ra…
Cả đám hắt xì một lúc, sau đó tiếp tục lao vào uýnh tiếp.
“A a…” Long Việt Băng sửng sốt, xoay người lại bẽn lẽn nói “Sự thực chứng minh, thứ bản thân tự làm quả thực không thể tin cậy.”
Đám côn đồ nhấc bàn lên choảng nhau, trong đó một cái bay về phía đầu Long Việt Băng. Long Việt Băng đang muốn giơ tay ra đỡ, Triệu Du Vân ngồi ở bên cạnh bàn đã ra tay trước, nhặt một cây đũa lên ném mạnh.
‘Ba’ một tiếng, cây đũa gỗ xuyên thủng một lỗ trên mặt bàn, nhờ vào lực rất lớn mà cắm sâu vào cây cột phía sau.
Đám côn đồ nhìn thấy cây đũa lắc lư trên thân cột, bàn thì không bị vỡ vụn, sợ đến mức lập tức ngừng đánh, vừa chạy vừa lăn ra khỏi Thúy Ngọc lâu.
Trong *** chỉ còn lại một vài khách nhân mở lớn mắt nhìn, đều đối với hành động kia biểu thị khâm phục.
“Du Vân.” Long Việt Băng ngồi trở lại chỗ, cười nói “Cảm tạ ngươi ra tay cứu giúp.”
“Dù là ta không ra tay, ngươi cũng sẽ không có chuyện gì đúng không?”
“Nhưng mà ta sẽ không có được sức uy hiếp như ngươi, minh chủ đại nhân thân yêu.” Long Việt Băng dùng con mắt mang theo tiếu ý nhìn chăm chú Triệu Du Vân, hạ giọng nói “Du Vân… không biết ngươi có chú ý không…”
“Ân… ta biết.” Triệu Du Vân lấy thanh âm cũng nhỏ như vậy để đáp lại “Từ lúc chúng ta vừa bước vào Thúy Ngọc lâu, lão nhân trong góc kia vẫn một mực quan sát chúng ta.”
“Xem ra không giải quyết tất cả mọi chuyện, thì không thể sống yên ổn qua ngày được…” Long Việt Băng nhẹ nhàng cảm khái một tiếng, sau đó đổi chủ đề.
Lão nhân đó có thân phận thế nào… tạm thời chưa phải lo tới đâu.
“Đúng rồi… Du Vân.”
“Ân?”
“Hôm nay ngươi hủy một cái bàn, thật là hiếm khi nha…”
“Không hủy một cái, kế tiếp sẽ có nhiều cái bị hủy hơn, không phải sao?” Triệu Du Vân thần sắc tự nhiên hồi đáp “Cái này gọi là giết một người răn trăm người.”
“Du Vân a… Sao ta lại phát giác rằng… ngươi càng lúc càng đáng sợ nhỉ…” Cũng càng lúc càng không giống đầu gỗ nữa.
“Nào có?” Triệu Du Vân quay sang mỉm cười với y “Mà nếu có thì cũng là bởi vì gần mực thì đen.”
“. . .”
Long Việt Băng nhìn gương mặt mỹ lệ tươi cười vô hại của Triệu Du Vân, bỗng nhiên nhớ tới những người trước đây ở bên cạnh y… Hình như vô luận là hoàng hậu, cửu thúc, hay là Ảnh Trạch… trong tính cách đều có một mặt thật sự ác liệt tới ghê gớm… Nếu như có một ngày nào đó đầu gỗ thân yêu của y cũng biến thành như vậy…
Ách… Tuyệt đối không nên a… chỉ nghĩ thôi cũng thấy kinh khủng rồi…
Trong lúc Long Việt Băng còn đang khổ não, lão nhân ở góc phòng yên lặng đặt tiền rượu lên bàn, đi ra khỏi Thúy Ngọc lâu.
Tuy rằng nhìn qua có vẻ rất lớn tuổi, nhưng lão nhân đi lại không thể hiện chút tập tễnh nào.
Hôm nay gặp một lần…
Triệu Du Vân quả nhiên là nhân vật nguy hiểm. Còn Nhạc Băng kia… xét bằng cảm giác đầu tiên, thì tuyệt đối không đơn giản.
Nếu như kẻ phản bội Trì Thiên Bằng hợp tác với Triệu gia, bọn họ đích xác có khả năng gây nên sóng to gió lớn ở trên giang hồ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như thế phát sinh.
Dù sao… Triệu Du Vân và Nhạc Băng trăm triệu không ngờ tới, kẻ thực sự phản bội bọn họ, cam chịu để Nguyệt Linh giáo khu sử, kỳ thực là…
Lão nhân đi tới một vùng ngoại ô không bóng người, đưa tay kéo diện cụ trên mặt xuống, khôi phục dung mạo xinh đẹp tuyệt luân, siêu phàm thoát tục ban đầu.
Ngày hai mươi đó, bản tọa sẽ tận mắt chứng kiến toàn bộ chính đạo bị tiêu diệt… thực hiện tâm nguyện của nghĩa phụ, cách ngày Nguyệt Linh giáo thống nhất giang hồ không còn xa nữa.
Bạch Diêu cười lạnh thành tiếng.
Lâm Giác ở Triệu gia hai ngày, trên danh nghĩa là giám thị và quan sát hành động của Hoa Liên Sinh, kỳ thực nàng vẫn cố ý lảng tránh, không giáp mặt Hoa Liên Sinh. Có lẽ là vướng bận trong lòng… Tuy rằng nàng tin tưởng lời Triệu Du Vân, tin Hoa Liên Sinh cũng không phải là hung phạm, thế nhưng thù lớn của phụ thân chưa trả, muốn nàng nhìn Hoa Liên Sinh mà không hề thấy có trở ngại là một loại thống khổ không lời. Mộ Dung Thanh Vũ thường ở bên nàng, sự ôn nhu và săn sóc của hắn khiến nàng cảm động, nhưng vừa nghĩ tới cái chết của phụ thân, trong lòng nàng sẽ tràn ngập bất an.
Không biết những ngày ở Triệu gia sẽ còn kéo dài bao lâu nữa… Lâm Giác tưởng niệm phụ thân một cách mãnh liệt, hoài niệm sự từ ái của ông, nàng bỗng nhiên rất muốn lấy một vài di vật của phụ thân để bên người, vì vậy nàng bất chấp hiện tại là đêm khuya, chào Mộ Dung Thanh Vũ xong quay về nhà mình.
Lâm Giác không muốn đánh thức người trong nhà, cho nên lén lút đi vào. Mấy ngày không về, trong nhà một điểm cũng không hề thay đổi, bầu không khí vắng lặng như cũ.
Lâm Giác đi tới tiểu viện phụ mẫu ở, nhìn bài biện trong phòng phụ thân, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng chua xót khổ sở cường liệt. Lâm Giác nhanh chóng cầm một vài thứ mà phụ thân sinh tiền thích nhất, để lại một tờ giấy cho người nhà xong chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đó, Lâm Giác bỗng nhiên nghe được một tiếng vỗ cánh rất nhỏ từ trong phòng truyền ra.
Là gì vậy…?
Lòng hiếu kỳ thôi thúc Lâm Giác tìm kiếm tỉ mỉ trong phòng. Rốt cuộc, ở dưới giường của phụ thân, nàng phát hiện một con bồ câu.
Lâm Giác nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Con bồ câu đó toàn thân tuyết trắng, trên trán có một điểm đen bắt mắt, là con mà nàng thích nhất trong đám bồ câu nhà nàng nuôi, cũng là con thông minh nhất, từ khi còn bé đã cho nó một cái tên là Điểm Nhi. (chắc là vì cái chấm trắng trên trán : )) điểm = chấm mah)
Lâm Giác đoán rằng đại khái là chú bồ câu quá nghịch ngợm, không cẩn thận làm rách giấy cửa sổ phòng phụ thân bay vào.
“Điểm Nhi ngoan…”
Lâm Giác cẩn thận bế bồ câu lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông tuyết trắng của nó.
Điểm Nhi ‘gù gù’ kêu hai tiếng nho nhỏ, ngoan ngoãn để Lâm Giác vuốt.
Ở trên chân của Điểm Nhi… hình như có buộc cái gì đó… là vải?
Lâm Giác hiếu kỳ cởi mảnh vải đó xuống, mở ra nhìn… lập tức sợ tới ngây người.
Chữ nhỏ dày đặc… Nội dung đều là tình hình ngày hôm nay về Triệu Du Vân và vấn đề Hoa Liên Sinh có khôi phục ký ức hay không, khiến nàng phải hoài nghi động cơ của người viết. Lâm Giác đọc tới cuối, phát hiện một câu khiến cả người nàng run rẩy…
“Bọn họ hẳn là chưa phát giác nguyên nhân đích thực khiến Lâm Hoàn chết…”
Phụ thân không phải là bị Hoa Liên Sinh giết sao? Cũng không phải người Nguyệt Linh giáo giết? Cái gì gọi là ‘chưa phát giác nguyên nhân đích thực khiến Lâm Hoàn chết’?
Con bồ câu này… là Điểm Nhi của nhà nàng… còn báo cáo… là tình huống Triệu gia.
Như thế nói lên điều gì? Nói lên điều gì…?!!
Khung cảnh phụ thân tử vong hiện lên trong đầu Lâm Giác, nàng không khỏi nghĩ… Nếu như tất cả hoàn toàn là một âm mưu… vậy thì, mọi người… đều bị đùa giỡn sao?
Ai… ! ?
Lâm Giác bỗng nhiên cảm thấy từ ngoài cửa sổ có một đường nhìn sắc nhọn, nàng nhanh chóng quay đầu lại, thấy một hắc ảnh chợt lóe qua.
Bị thấy rồi… là ai?
Trong nhà không còn an toàn nữa… Phải đào tẩu trước khi đối phương động thủ… Phải mau chóng nói chuyện này cho Vân ca ca!!!
Lâm Giác lao như điên ra khỏi cửa, chạy về hướng Triệu gia. Nàng chưa bao giờ cảm thấy sợ chính nhà mình như bây giờ.
Nỗi sợ không thể nói thành lời cùng cảm giác bi ai thật sâu khiến nàng thấy mệt mỏi không chịu nổi. Nàng thực muốn khóc lớn lên một hồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook