Nguyện vọng chân chính



Phượng Hoàng Sơn, tổng cứ điểm Nguyệt Linh giáo.

Nam nhân để tùy thị (người theo hầu) ở lại chân núi, một mình lên núi. Không mất quá nhiều thời gian, đã gặp thủ vệ ngăn cản.

“Là ai?”

Nam nhân yên lặng không nói, đưa ra lệnh thông hành nội bộ của Nguyệt Linh giáo cho thủ vệ môn. Sau khi giám định thật giả của lệnh bài xong, thủ vệ cho qua.

Tẩm cung của Nguyệt Linh giáo giáo chủ Bạch Diêu, âm lãnh yên lặng tới mức giống như linh đường, tản ra khí tức nhợt nhạt và áp lực cường đại.

Nam nhân được tả hộ pháp đưa tới trước mặt Bạch Diêu. Đứng trong đại sảnh rộng lớn, trong lòng nam nhân bình tĩnh dị thường, bởi vì từ lâu hắn đã sắp đặt tất cả rồi.

“Có gì cần thông báo thì ngươi nói đi.”

Phía sau sa trướng tuyết trắng, truyền ra thanh âm trầm thấp mà băng lãnh của Bạch Diêu.

“Giáo chủ… Ta cho rằng thời cơ đã đến.” Nam nhân chậm rãi nói “Ngày hai mươi tới đây, các môn các phái sẽ đồng thời xuất động tới càn quét Phượng Hoàng sơn. So với ngồi chờ chết, chi bằng tiên hạ thủ vi cường.”

“Xuống tay trước?” Bạch Diêu trầm ngâm “Ngươi nghĩ nên ra tay đối phó thế nào?”

“Giáo chủ có thể sớm hạ chiến thư đối với bạch đạo, ta cũng sẽ an bài người trong lúc bọn họ chuẩn bị chiến tranh, thần không biết quỷ không hay mà…”

“A… nói thì đơn giản.” Bạch Diêu khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên từ sau sa trướng phi thân ra, ngồi vững trên tọa ỷ mềm mại, nhướn mày nói “Trước đó, bản tọa ngược lại có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Mỗi lần nhìn thấy dung nhan của Bạch Diêu, nam nhân sẽ âm thầm sợ hãi. Bạch Diêu có một gương mặt xinh đẹp tuyệt luân hớp hồn người khác, nhưng động tác và thần tình của hắn thì mười phần anh khí, tuyệt không có vẻ nữ nhân, nhất là nhãn thần băng lãnh kia, sắc nhọn tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Mời giáo chủ nói.” Nam nhân tuy rằng đã đoán ra Bạch Diêu muốn hỏi gì, nhưng không biểu hiện ra chút chột dạ nào.

“Cái chết của Lâm Hoàn là chuyện gì xảy ra?” Bạch Diêu nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, quan sát động tác và biểu tình của đối phương biến hóa.  Một khi phát hiện đối phương nói dối, chắc chắn sẽ không chút do dự xé thành mảnh vụn. Trước nay Bạch Diêu căm hận cảm giác bị người khác lừa dối.

“Bẩm giáo chủ, Lâm Hoàn bị đạo tặc Hoa Liên Sinh giết chết.”

“Hừ.” Bạch Diêu vỗ mạnh vào tay vịn, lạnh lùng nói “Ngươi cho là bản tọa sẽ bị cái lời nói dối trăm ngàn kẽ hở này lừa chắc? Đừng có đánh đồng bản tọa với lũ danh môn chính phái ngu xuẩn!”

“Không dám…” Nam nhân hơi cúi đầu, lảng tránh sự tức giận của Bạch Diêu “Nhưng đó là sự thực.”

“Sự thực? Trên giang hồ đồn rằng Lâm Hoàn bị U Huyền thần chưởng giết chết, cái tên trộm Hoa Liên Sinh kia sao có thể có độc môn võ công chỉ bản giáo mới có được?” Bạch Diêu lạnh lùng nhìn gần nam nhân “Đó rõ ràng là có người giở trò.”

“Giáo chủ nói không sai… Đích thật là có người phá rối.” Nam nhân vẫn trấn định như cũ “Ta cho rằng trong Triệu gia có một người phi thường đáng nghi.”

“Ô? Triệu gia?” Thần sắc của Bạch Diêu hơn hoãn lại, nheo đôi mắt đẹp “Nói nghe xem.”

“Người này tên Nhạc Băng, là quản gia của Triệu gia. Mặc dù chỉ là một quản gia, nhưng địa vị của hắn trong nhà cũng cao một cách kỳ lạ.” Nam nhân dừng một chút, tiếp tục “Dựa vào hồi báo của cơ sở ngầm và tự thân ta quan sát, phát hiện người này thông minh dị thường lại có võ nghệ bí hiểm, có khi còn có hậu phương cực lớn. Hơn nữa Triệu gia che chở Hoa Liên Sinh vốn là hung thủ giết người, công bố Hoa Liên Sinh mất ký ức nên không đáng truy cứu… tất cả những hành động quái dị liên tiếp đó, khiến người ta hoài nghi về động cơ của Triệu gia.”

“Ý của ngươi chẳng lẽ là… tất cả đều là do cái người tên Nhạc Băng kia âm thầm bày ra?”

“Đúng vậy.” Nam nhân gật đầu.

“Như vậy, hắn không tiếc giết chết Lâm Hoàn, khơi mào xung đột giữa võ lâm chính phái và Nguyệt Linh giáo, rốt cuộc có mục đích gì?”

“Cái này…” Nam nhân bắt đầu ấp úng, lộ ra vẻ bối rối “Ta không biết có nên nói với giáo chủ hay không.”

“Bản tọa bảo ngươi nói!” Bạch Diêu nhíu mày, nói vẻ không vui.

Nam nhân chần chờ một chút, chậm rãi mở miệng “Ta hoài nghi là Trì Thiên Bằng… âm thầm cấu kết với Nhạc Băng kia, Nhạc Băng lại đã khống chế Triệu gia, ý đồ đẩy giáo chủ ngài vào chỗ chết.”

Trong đại sảnh vắng vẻ, thanh âm của nam nhân quanh quẩn mà rõ ràng.

“… Lẽ nào người đó đang ở Triệu gia?”

“… Rất có thể.”

“Nếu quả thật là kẻ phản bội Trì Thiên Bằng kia…” Vừa nghe tới cái tên này, gương mặt diễm lệ của Bạch Diêu trong nháy mắt trở nên âm trầm đáng sợ, đằng đằng sát khí. Hắn nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một, nói “Bản toạ nhất định sẽ đem hắn cùng toàn bộ người trên dưới Triệu gia ra bầm thây vạn đoạn.”

Nam nhân chiếm được hiệu quả mong muốn, trong lòng âm thầm cười nhạt. Hắn biết rõ, chỉ cần lôi cái tên Trì Thiên Bằng ra, Bạch Diêu sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy, nộ hỏa trung thiêu. Bởi vì đối với Bạch Diêu mà nói, Trì Thiên Bằng không chỉ là kẻ phạn bội ý đồ cướp ngôi vị giáo chủ sau đó thất bại đào tẩu, mà còn là kẻ thù sát hại nghĩa phụ hắn – giáo chủ Nguyệt Linh giáo đời thứ nhất, Bạch Thánh.

“Mong giáo chủ bớt giận. Qua vài ngày nữa sẽ có một trận huyết chến, hãy bảo trọng thân thể.” Nam nhân dối trá khuyên nhủ.

Bạch Diêu yên lặng hồi lâu, mới dần dần khống chế được tâm tình:

“…Bản tọa không có thời gian, vậy nên chuyện của kẻ phản bội Trì Thiên Bằng kia, bản tọa giao cho ngươi xử lý. Một khi phát hiện ra tung tích của hắn, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết hắn, sau đó đem đầu về đây.”

“Dạ.”

“Nếu không có chuyện gì khác, ngươi hãy về trước đi… tránh đi lâu quá gây khả nghi.”

“Dạ, thưa giáo chủ.”

Nam nhân cung kính lui xuống. Trước khi ra khỏi phòng khách, hắn mơ hồ nghe thấy Bạch Diêu đang nói:

“Trong danh môn chính phái lại ra một kẻ phản bội như thế, chắc cũng là điều bọn chúng trăm triệu lần không ngờ tới…”

Tiếng cười khẽ mang theo hàm ý châm chọc của Bạch Diêu trong ban đêm yên tĩnh lại có vẻ chói tai dị thường. Trong lòng nam nhân cũng không thật dễ chịu, nhưng hắn biết, hắn phải nhẫn nại.

Bạch Diêu chỉ đắc ý được nhất thời thôi, huyết chiến ngày hai mươi kết thúc, Bạch Diêu chắc chắn đại thương nguyên khí. Nguyện vọng bao lâu nay sắp thực hiện được, nhục nhã bấy lâu nay chịu sắp được hồi báo, bởi vậy tuyệt đối không thể vào lúc này thất bại trong gang tấc.

Hắn có huyết hải thâm thù phải báo… Vậy nên, vô luận là Nguyệt Linh giáo hay là danh môn chính phái, đều nhất định phải trả giá đắt cho những việc trước đây họ làm…

Nhìn theo võ lâm quần hùng liên tiếp rời đi, Long Việt Băng hỏi Triệu Du Vân:

“Không có gì muốn hỏi sao?”

“Hỏi cái gì?” Triệu Du Vân quay đầu nhìn y “Tuy rằng sau này giải thích sẽ tương đối trắc trở, nhưng chuyện của Hoa Liên Sinh chỉ cần có thể giải quyết viên mãn là tốt rồi… Ta sẽ không lưu ý ngươi dùng thủ đoạn gì.”

“Vào tình huống thế này lại không biết lão gia tử ở đâu, vậy nên ta cũng chỉ có thể nhờ Ảnh Trạch đứng ra.” Long Việt Băng hơi cười cười “Hơn nữa, làm chút chuyện vì chủ tử cũ của hắn cũng là đương nhiên thôi.”

“Nói thật là nhẹ nhàng…” Triệu Du Vân lắc đầu, bất đắc dĩ nói “Trong nhà chúng ta sao lại nuôi một nhân vật nguy hiểm như ngươi…”

“Du Vân…” Long Việt Băng cười hì hì ôm vai tình nhân “Không phải ngươi nói không thèm để ý tới quá khứ của ta sao?”

“Là không để ý a… Thế nhưng hôm qua ta nghe được một chút.” Triệu Du Vân nhìn trời “Cái gì mà ‘Ảnh Trạch, ngươi thật là quá vô tình nha, đã vậy còn tùy tiện bỏ rơi ta’ a… Còn có ‘nếu ngươi cứ khăng khăng muốn làm tiểu thiếp của ta thì cũng không hề gì’ đại loại thế…”

“Ách…” Long Việt Băng sửng sốt, lẩm bẩm “Hóa ra ngươi đều nghe thấy a…”

“Ngươi có cái gì muốn nói sao?” Triệu Du Vân hỏi mang theo tiếu ý.

“Đó… đó rõ ràng là nói giỡn mà… Du Vân… Ta từ nhỏ đã đùa với hắn thành quen rồi, trong lúc nhất thời không sửa được cái mao bệnh này… Vậy nên…”

Triệu Du Vân thấy dáng vẻ tận lực giải thích của y, không khỏi cười thành tiếng:

“Quên đi, không có gì đâu. Ta muốn hỏi ngươi một chút…”

“Cái gì?”

“Hôm hai mươi đó, ngươi ở nhà chứ?”

“Sao có thể… Ngươi đi đâu, ta đi đó.”

“Có thể sẽ rất nguy hiểm…”

“Không hề gì.” Long Việt Băng cười ôn nhu “Có ta ở đây, tất cả sẽ không có vấn đều gì.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương