Hoàng Cung Kỳ Ngộ
Chương 43: Sóng gió

Lê Ứng Thiên đưa mắt ra hiệu cho Tây Vũ tránh mặt, rồi ngồi xuống bàn, ra vẻ như đang phê duyệt tấu chương.

“Thần thiếp tham kiến thánh thượng. Chúc thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Khuya như vậy mà nàng vẫn còn thức sao?” Hắn rời mắt khỏi tấm tấu chương, mỉm cười ấm áp nhìn nàng.

“Thần thiếp không ngủ được.” Nàng từ tốn đáp, sau đó lại có vẻ ngập ngừng một chút. “Thần thiếp đến đây là để… để cảm ơn đĩa mứt mà tối qua thánh thượng sai người mang đến.” Mấy ngày rồi nàng không gặp hắn, nên không hề nghĩ đến việc hắn biết nàng bị ho mà gửi một đĩa mứt quất đến cho nàng. Hắn bận rộn trăm công nghìn việc như thế, vậy mà vẫn dành thời gian âm thầm quan tâm đến tình trạng của nàng. Nghĩ đến đấy, nàng lại thấy mình nợ hắn.

“Đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”

“Bẩm thánh thượng, thần thiếp đã thấy đỡ nhiều rồi.”

“Đã bảo nàng…” Đáy mắt hắn thấp thoáng ánh cười. “Xem ta là chồng của nàng, đừng thưa với bẩm nữa.” Vừa nói, hắn vừa vẫy tay, có ý bảo nàng tiến lại gần mình hơn một chút.

Nàng nhoẻn miệng cười, chầm chậm bước đến bên cạnh hắn, rồi đặt chiếc lồng đèn lên bàn, thắp nến.

“Lồng đèn kéo quân?” Đôi mắt hắn giãn ra.

“Người thích không?” Nàng nhìn hắn, chờ đợi. Lẽ ra nàng định thêu nốt chiếc khăn tay kia để tặng hắn, nhưng lại sợ hắn phát hiện ra chiếc khăn cũ không phải do nàng đích thân thêu, nên thôi. Nàng nhớ trong buổi tiệc rượu đêm ấy, khi nàng nhìn sang hắn lần cuối, ánh mắt hắn đang dừng lại rất lâu trên chiếc lồng đèn kéo quân mà người ta dùng trong một màn ca múa. Nàng nghĩ, có lẽ hắn thích thứ đó. Thích mà không biết rằng mình thích, bởi thứ ấy quá bình thường.

Lê Ứng Thiên không đáp lại câu hỏi của nàng. Tâm trí hắn lúc ấy dường như không còn ở nơi đó nữa, mà đang lạc trong hồi ức. Lần đầu tiên nhìn thấy loại lồng đèn này năm tám tuổi, hắn đã thích mê, nhưng những món đồ chơi ấy không bao giờ có phần của hắn. Tuy là sau đó có lần Lê Nguyên Phong đã gọi hắn đến chơi chung, nhưng cái cảm giác dùng đồ của người khác mãi mãi cũng không thể nào giống với cảm giác khi thứ đó thuộc về mình.

Cũng có thể, ngày ấy, thứ hắn thật sự muốn cũng không phải chỉ là một cái lồng đèn.

Sau này lớn lên, những mơ ước trẻ con rồi cũng dần dần nhường chỗ cho lừa dối, cho mưu tính, cho quyền lực. Hắn đã quên mất rằng có một thời mà ngoài oán hận, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ như bao đứa trẻ khác mà thôi.

“Thánh thượng, người đang nghĩ gì vậy?” Nàng chạm nhẹ vào tay hắn. Không hiểu sao nàng cảm giác Lê Ứng Thiên trước mặt nàng lúc này yếu đuối và mong manh đến lạ.

“Lâm Nguyệt…” Hắn nắm lấy tay nàng thật chặt, ánh mắt phức tạp.

“Người…muốn nói gì với thần thiếp sao?” Thấy hắn do dự một hồi lâu, nàng bắt đầu lên tiếng.

“Cảm ơn nàng.” Hắn đặt bàn tay còn lại của mình lên tay nàng, vỗ nhẹ.

Rốt cuộc, vẫn có những chuyện hắn phải dằn lòng, không thể nói ra.

“Người nghỉ ngơi sớm đi, thần thiếp xin phép cáo lui.”

“Ừm.” Hắn có vẻ không có ý giữ nàng ở lại. Điều này khác xa với thái độ trước đây của hắn, nhưng lúc ấy nàng lại không nghĩ nhiều lắm, chỉ cho rằng hắn đang bận việc.

Nàng đứng dậy, rời khỏi phòng.

Phía sau tấm màn, Tây Vũ chậm rãi bước ra.

Ánh mắt hắn lướt qua Lê Ứng Thiên, vừa thương cảm, vừa tiếc nuối.

Chủ nhân của hắn cần và xứng đáng có một người để yêu thương, nhưng người đó không nên là Trần Lâm Nguyệt. Cô ta là em gái của Lý Thiệu Minh, là người đứng sau vụ tia sét hình rồng chia rẽ hậu cung, là người vạch ra kế hoạch phá bỏ hôn ước giữa Lý Thiệu Minh và Vũ Tố Lan. Đáng sợ nhất là, đằng sau những mưu tính ấy, cô ta lại có thể khoác lên mình một vẻ ngoài rất chân thành, rất hồn nhiên. Nếu không đích thân điều tra, có lẽ chính hắn cũng đã bị lừa.



Lê Ứng Thiên đưa tay đẩy nhẹ chiếc lồng đèn, cười khổ. “Điều tra được cả quá khứ lúc tám tuổi của ta. Bản lĩnh của nàng ấy cũng không tệ, phải không?”

Chua chát.

*******

Gió đông nhẹ thổi, sóng gợn lăn tăn. Phía bên kia hồ, cảnh vật khi mờ khi tỏ, sương mù lãng đãng phủ lên những rặng cây khô khốc một màu ảm đạm.

“Nương nương, hay là trở về cung Trường Lạc, trời đã trở gió rồi.” Trường Đông đứng bên cạnh nhỏ nhẹ lên tiếng nhắc nhở nàng.

“Ngươi về trước đi, bổn cung muốn ở đây thêm chút nữa.”

Nàng ngồi dưới đình Phong Nguyệt, tay muốt trên những nụ tiêu hương tím. Lê Nguyên Phong đã đi được hơn nửa tháng, không biết khi nào mới trở về. Giờ đã là cuối tháng mười một rồi. Lạc Việt nằm ở phương nam mà đã lạnh như thế, Ngoã Lặc chắc là đang lạnh lắm.

Mà, hắn đi lâu như thế, cả một lá thư cũng không chịu gửi cho nàng, khiến nàng không biết giữa đường hắn có gặp bất trắc gì không. Lo cho hắn xong, nàng lại lo cho bản thân mình. Mấy ngày nay nàng cứ luôn có một dự cảm không hay, dù mọi chuyện hầu như đã đuợc chuẩn bị khá kỹ càng. Lúc hắn còn ở đây, nàng rất liều lĩnh, bởi nàng tin tưởng hắn có khả năng dọn dẹp hậu quả cho mình. Giờ hắn đi rồi, nàng thấy thật ra lá gan mình rất nhỏ, làm việc cũng thiếu tự tin hơn hẳn.

“Tên hentai đáng ghét, đã biết người ta ngốc, lại còn đi mãi không về.” Nàng vừa lầm bầm, vừa ném một viên sỏi xuống hồ. “Anh định lúc về nhân tiện hốt xác tôi sao?”

Nếu không phải đột nhiên bị cuốn về thời cổ đại, có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ phải lo đến chuyện sống chết lúc tuổi đời còn trẻ thế này. Trước đây, nàng cứ nghĩ đối mặt với thi cử, với thành tích, với những mối quan hệ xã giao rối rắm đã là ghê gớm lắm; nhưng thật ra, những áp lực ấy cũng không bằng một nửa những gì nàng phải trải qua ở thế giới này. Mỗi một bước đi, sống chết không biết được. Giữa cái hậu cung mà từ cung phi đến tỳ nữ, mỗi người đều có một mục đích riêng, làm việc cho một thế lực riêng, nàng không dám tin tưởng một ai, đừng nói là kết bạn. Khi bao nhiêu tò mò, hứng thú ban đầu đã qua rồi, nàng chỉ thấy cuộc sống nơi đây vừa gò bó vừa tẻ nhạt.

Cứ mỗi đêm, trước khi ngủ, nàng lại thầm cầu nguyện buổi sáng khi mở mắt ra sẽ thức dậy trên chiếc giường màu chocolate quen thuộc của mình; bên phải là Kitty, bên trái là gấu trúc. Rửa mặt xong, nàng sẽ chạy ù xuống bếp giành xé lịch với cu Bin. Ừ, nàng mười chín tuổi rồi, nhưng vẫn thích tranh với thằng em năm tuổi. Nhìn mặt nó lúc tức tối rất vui. Ba nàng sẽ chiên trứng, mẹ nàng sẽ xay sữa đậu nành. Còn chị nàng… hehe, bà ấy giờ đó vẫn chưa dậy đâu, vẫn còn đang tình thương mến thương với ông anh rể trên giường cơ.

Nhìn những viên sỏi trên tay, nàng lại nhớ đến Kiến Quân. Trước đây nàng thích nhất là lén đứng nhìn hắn ngồi ném từng viên sỏi xuống hồ để giết thời gian những khi nàng trễ hẹn. Trong sự ngốc nghếch lại có một chút chín chắn, trong sự ngang ngược lại có một chút dịu dàng. Nàng đã từng nghĩ rằng, sự xuất hiện của Kiến Quân là điều thú vị nhất trong cuộc đời mình. Và, giống như bao cô gái khác trong giai đoạn đầu mơ mộng ấy, nàng cũng đã từng ngồi vẽ ra một tương lai đầy màu sắc của hai người…

Chỉ là, dù thế nào nàng cũng không ngờ, cái kết thúc của mối tình ngắn ngủi chưa đầy một tháng ấy không chỉ ngập trong nước mắt, mà còn tanh nồng mùi máu.

Không phải thất vọng, mà là tuyệt vọng.

“Nương nương, thái hậu cho gọi người đến cung Kim Phụng.”

“Được, bổn cung đến ngay.”

Sống trong hậu cung, không phải cứ mình không đụng đến người, thì người sẽ không đụng đến mình.



Nàng vừa bước vào cung Kim Phụng, trưởng cung nữ hầu hạ thái hậu đã bảo Trường Đông lánh mặt, bảo rằng thái hậu có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với nàng. Nàng khẽ đảo mắt liếc vào phòng, Vân phi có vẻ đã ngồi đó từ lâu, bộ dạng dường như không thoải mái cho lắm. Dĩ nhiên, cô ta làm sao có thể thoải mái cho được khi đang ngồi trước một người là kẻ thù của gia tộc mình, có thể hãm hại mình bất cứ lúc nào. Thế nên, dù cùng chia sẻ một người chồng, về một mặt nào đó, nàng và cô ta là một phe, chứ không phải là đối địch.

Cung nữ của Vân phi cũng không có ở đây. Bên trong chỉ toàn người của thái hậu.

“Thần thiếp tham kiến thái hậu. Chúc thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Nàng cẩn trọng quỳ xuống hành lễ.

“Miễn lễ.” Bà ta phất tay, mỉm cười một nụ cười hiền từ giả tạo. “Lẽ ra bổn cung định cho gọi các phi tần đến đây ăn một chút bánh hoa cau, nhưng đột nhiên lại thấy nhức đầu.”

“Xin thái hậu bảo trọng phụng thể.” Nàng xu nịnh nói.

“Hoàng hậu, nhìn sắc mặt Vân phi hình như cũng không tốt lắm, ngươi đưa nàng ta về đi.”

“Dạ, thái hậu.”

Vân phi nghe nói mình được cho về, liền hớn hở đứng lên hành lễ cáo từ thái hậu. Nàng đi cạnh cô ta, ngay cả chạm cũng không dám chạm.

“Ah…”

Lúc nàng kịp phát hiện chuyện gì đang xảy ra thì Vân phi đã ôm bụng nằm đau đớn nằm trên sàn, sắc mặt tái xanh, máu đỏ từ từ lan ra trên chiếc váy thiên thanh.

“Hoàng hậu, bổn cung không ngờ ngươi độc ác như vậy, nhẫn tâm xô ngã Vân phi.” Thái hậu phẫn nộ, run run chỉ vào nàng.

Vân phi là người học võ, làm sao có thể dễ dàng vấp ngã như vậy được. Đây rõ ràng là một cái bẫy dựng sẵn cho nàng.

“Người đâu! Truyền ngự y!” Nàng kinh hãi hô lên.

Chỉ cần Vân phi sống sót, cô ta sẽ có thể làm chứng cho nàng.

Chỉ e rằng, thái hậu có lẽ cũng đã dự liệu trước việc này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương