Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
-
Chương 121: Khúc Nhạc Dạo Sống Lại [9]
chương 121:
Này tới một cách đột nhiên không kịp đề phòng, Tề Nhạc Nhân sững sờ trong chốc lát mới định thần lại sau cơn hoảng hốt.
Tề Nhạc Nhân giống như nhiều người, rất dễ đánh mất cảnh giác khi đã trải qua tình huống nguy hiểm, mà cái loại sơ sẩy này là điều cực kỳ trí mạng trong nhiệm vụ khủng bố.
“Tôi sẽ nhớ kỹ.” Tề Nhạc Nhân cảm kích nói.
Trần Bách Thất khẽ hừ một tiếng, châm một điếu thuốc: “Vậy kiểm tra hạng mục kế tiếp, tới kiểm tra thể lực của cậu một chút.”
“Kiểm tra như thế nào? Chạy bộ sao?” Có giáo huấn từ việc tránh né phi đao, lòng Tề Nhạc Nhân có chút động nhiên.
Trần Bách Thất thở ra một vòng khói, cười lạnh nói: “Chạy bộ đơn thuần sao có thể bức một người đến cực hạn được.”
“….” Tề Nhạc Nhân cảm thấy chính mình sắp xong đời rồi.
Chỉ thấy Trần Bách Thất cắm một tấm thẻ kỹ năng vào khe thẻ, trên tay cô xuất hiện một quyển sách vừa dày vừa nặng, cô nhìn một cách qua loa tự động lật lật trang sách, trước mắt đột nhiên sáng ngời, tự lẩm bẩm một mình: “Cái này không tồi, liền chọn nó!”
Lời vừa dứt, một con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển cao chừng nửa người xuất hiện bên chân Trần Bách Thất, ba cái đầu hung ác cùng phát ra tiếng rống giận, răng nanh sắc bén cùng đầu lưỡi nhiễu nước miếng làm gia tăng mức độ khủng bố của nó một cách mãnh liệt.
Thân hình to lớn này, biểu tình hung ác này, còn có phần dưới hông…. Tề Nhạc Nhân nuốt nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn.
“Đứa nhỏ này là tôi bắt được khi rèn luyện ở phụ cận Luyện Ngục, hiện tại đang trong thời kỳ động dục, tinh lực dư thừa, dục vọng giao phối mãnh liệt, hơn nữa không quá để ý đối tượng giao phối là hai đùi hay là bốn chân, thật là một đứa bé ngoan nhiệt tình.” Trần Bách Thất sờ sờ lỗ tai nó, Địa Ngục Tam Đầu Khuyển hưng phấn cào cào đất, nhìn Tề Nhạc Nhân như hổ rình mồi.
Trần Bách Thất sờ sờ cằm: “Năm đó tôi mới tiến vào nơi này, trên mạng có lưu hành một câu nói, nói thế nào ấy nhỉ... Ừm, ‘nó đuổi theo bạn, nếu nó đuổi theo bạn, thì nó liền cùng bạn’, hắc hắc hắc.”
Mặc dù Tề Nhạc Nhân thực sự muốn phun tào cô nàng, đã nhiều năm trôi qua những lời này chỉ có cư dân mạng già trẻ mới có thể nói mấy lời vui đùa như vậy. Chính là một chân Trần Bách Thất đá vào mông con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, nhận được mệnh lệnh, con khuyển ba đầu kia gầm lên một tiếng, điên cuồng nhắm vào Tề Nhạc Nhân, phần nhiệt tình kia rất giống lão quang côn độc thân gần 40 tuổi mới cưới được vợ. Tề Nhạc Nhân hét lên một tiếng, cất bước liền chạy, cậu thề đời này cậu chưa từng chạy trốn nhanh như vậy!
Nhưng cho dù cậu đã chạy ra kỷ lục mới của mình, con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển kia vẫn nhanh hơn cậu một bậc, cho dù không quay đầu nhìn lại, Tề Nhạc Nhân cũng có thể cảm giác được con quái vật phía sau càng ngày càng gần! Cậu gần như có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của nó phả vào lưng mình, khiến cúc hoa trên người căng thẳng!
Không được! Cứ tiếp tục như vậy thì lập tức sẽ bị đuổi theo mất! Chỉ chạy thôi không đủ!
Ngọa tào, không muốn bị cẩu bạo cúc aaa!
Dưới trạng thái căng thẳng cực độ, Tề Nhạc Nhân dùng sức chạy bằng hai đùi một cách máy móc, đầu óc còn đang giãy giụa hấp hối, vốn không đủ dưỡng khí để liều mạng tự hỏi. Thẻ kỹ năng? Cách Đấu Thuật Sơ Cấp không thể giúp cậu chạy nhanh hơn. Ác Ma Lễ Nghi... Thôi đừng nháo nữa, thời điểm biến thành mị ma chỉ càng gây thêm rắc rối —— Cậu đã tìm hiểu tư liệu riêng về mị ma, loại ác ma ‘Có động là có thể ngày, có côn là có thể thí’ này có thể nói là sinh vật không có tiết tháo đệ nhất Ma giới, Địa ngục Tam Đầu Khuyển mà nhìn thấy mị ma sẽ chỉ càng hưng phấn thêm thôi, dù sao đây là sinh vật không để bụng đối tượng giao phối là hai đùi hay là bốn chân, cho dù không có chân thì vẫn là sinh vật!
Nó nhào lên! Tề Nhạc Nhân cảm giác được tiếng gió đằng sau, trước mắt là vách tường của gian tầng hầm thật lớn, đầu óc cậu trống rỗng, theo bản năng đột nhiên thay đổi, quẹo phải tiếp tục chạy như điên. Mà Tam Đầu Khuyển phía sau không linh hoạt như cậu, không kịp phanh lại va đầu vào mặt tường, bức tường rắn chắc khẽ chấn động.
Tề Nhạc Nhân còn đang liều mạng chạy trốn, trong đầu linh quang chợt lóe: Đúng rồi, thời điểm chuyển hướng dường như Địa Ngục Tam Đầu Khuyển không linh hoạt như cậu, vậy cậu có phải nên lợi dụng điểm này hay không..
Tề Nhạc Nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua, cái đầu ở giữa của Tam Đầu Khuyển đã bị đâm cho hôn mê nhưng hai cái đầu trái phải còn lại hướng thân thể ra ngoài, nó từ dưới đất bò dậy tiếp tục đuổi theo cậu.
Có ý nghĩ này Tề Nhạc Nhân trấn định hơn nhiều, không giống như ruồi bọ mất đầu bay tán loạn trong nhà. Mỗi khi cậu cảm giác hai người cách nhau một khoảng nhất định, cậu liền đột nhiên đổi hướng; mỗi một lần đều có thể cách kẻ truy kích xa xa bảy tám mét, chờ đến khi bị đuổi về, lại diễn trò cũ.
Chỉ số thông minh của Địa Ngục Tam Đầu Khuyển không cao, căn bản không nhìn thấu trò xiếc này của cậu, một mặt điên cuồng đuổi theo cậu, tại đây một người một cẩu so sức chịu đựng tra tấn lẫn nhau thảm thiết. Tề Nhạc Nhân bùng nổ tiềm năng hai chân đến mức không còn tri giác, chỉ sợ Tam Đầu Khuyển cũng không tốt đến đâu, rất nhiều lần cậu quay đầu lại nhìn, ba cái đầu của Địa Ngục Tam Đầu Khuyển đồng loạt thè lưỡi ra, hồng hộc thở dốc.
Này hoàn toàn là so đấu về lực ý chí, xem ra quyết tâm bảo hộ trinh tiết của chính mình của Tề Nhạc Nhân thắng quyết tâm muốn giao phối của Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, chờ đến khi Trần Bách Thất hút xong một gói thuốc lá, cô rốt cuộc cũng xem đủ: “Được rồi, trước hết cứ như vậy đi.”
Một người một cẩu đồng thời ngã xuống đất, bốn cái đầu sáu cái chân cùng nhau bãi công.
Tề Nhạc Nhân không nhịn được nghĩ thầm, nếu mỗi ngày đều bị tra tấn như vậy, làm không tốt một ngày nào đó cậu sẽ sinh ra ý niệm đáng sợ “Từ bỏ chống cự, nằm xuống chịu thao”, loại thể nghiệm đoạt mệnh chạy như điên này, một lần cậu cũng chưa từng nghĩ đến.
Địa Ngục Tam Đầu Khuyển bị Trần Bách Thất thu vào quyển sách, Tề Nhạc Nhân ghen ghét nhìn vị trí nó nằm qua, nó có thể nghỉ ngơi, nhưng cậu còn phải ở lại chỗ này bị nữ ma đầu tiếp tục tra tấn. Không sai, trong cảm nhận của cậu Trần Bách Thất đã bay lên thành huấn luyện viên ma quỷ đáng sợ, còn cậu tựa như vai chính phế sài trong bộ truyện tranh bị thúc giục, mỗi ngày đều dục tiên dục tử trong nước sôi lửa bỏng.
“Thật đáng tiếc, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh tượng ‘cậu và tự nhiên’.” Trần Bách Thất tựa như tiếc nuối nói.
Tề Nhạc Nhân lần nữa cảm thấy cúc hoa căng thẳng.
“Trực giác chắp vá, năng lực phản ứng và khả năng ứng biến đều miễn cưỡng, thể lực còn kém một chút, bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày dậy sớm tới chỗ của tôi báo danh, từ cửa hàng chạy đến Giang Kiều mua hai phần bữa sáng cho tôi và Thiến Thiến, sau đó chạy về đây, tôi sẽ cho cậu lịch trình, đến trễ sẽ bị phạt ở lề đường với cẩu.” Trần Bách Thất nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng vui sướng nói ra lời nói như ma quỷ.
Tề Nhạc Nhân hơi thở thoi thóp không khỏi cảm thấy bi thương, ánh mắt nhìn Trần Bách Thất tràn đầy u oán.
“Đứng lên đi, cậu có thể về nhà, ngày mai đúng giờ tới báo danh.” Trần Bách Thất cười tủm tỉm nói.
“Ngày mai chắc chắn cả người tôi sẽ đau nhức không động đậy nổi... Không, hiện tại tôi đã không động đậy nổi.” Tề Nhạc Nhân hấp hối nói.
“Hử? Phải không?” Trần Bách Thất nói, kẹp điếu thuốc thở ra một hơi, đi tới trước mặt cậu, nâng chân lên —— giày cao gót trên đôi chân thon dài đột nhiên không kịp phòng ngừa dậm vào giữa hai chân Tề Nhạc Nhân!
Tề Nhạc Nhân hét lên một tiếng ‘A’ thảm thiết, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc quay cuồng né tránh một chân đoạn tử tuyệt tôn này, tiếng động thanh thúy cùng âm thanh động đất phát ra từ đằng sau dọa cậu toát ra một thân mồ hôi lạnh.
“Cậu bỏ lỡ một cơ hội làm em gái thương hương tiếc ngọc.” Trần Bách Thất tiếc nuối nói.
Tề Nhạc Nhân giãy giụa bò từ dưới đất lên: “Cảm ơn, tôi từ bỏ cơ hội này.”
Trần Bách Thất nhướn hàng lông mày thanh mảnh, cười vũ mị: “Cậu sẽ hối hận.”
Trên đường về nhà, Tề Nhạc Nhân vẫn luôn nhớ tới nụ cười kia của Trần Bách Thất, trong lòng lo sợ, suýt nữa đã quên hỏi cô nàng mua một phần bảo mật người khế ước. Trần Bách Thất nhướng mày, cái gì cũng không hỏi, sảng khoái tiền trao cháo múc.
Đi đến nhà vệ sinh công cộng bên đường, Tề Nhạc Nhân còn đang thâm tình nghĩ mãi về em trai nhỏ, vì giữ lại nó mà cậu phải trả giá rất đắt.
Không ngờ mới đẩy cửa WC ra, ánh vào mi mắt chính là người quen mỹ diễm động lòng người, người phụ nữ với mái tóc xoăn dài xõa trên vai, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, ánh mắt mê ly quét về phía Tề Nhạc Nhân đứng ngay ở cửa. Đúng là ảo thuật sư mà cậu đã gặp ở cửa hàng của Trần Bách Thất trước đó!
“Thật xin lỗi, đi nhầm!” Tề Nhạc Nhân theo bản năng đóng sầm cửa lại.
Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, cậu đột nhiên nhớ tới… Cái thứ trước người ảo thuật sư... Không phải là bồn tiểu của WC nam sao?
Mà bản thân ảo thuật sư, lúc đó đang đứng trước bồn tiểu, tự nhiên vén làn váy dày nặng lên, vói tay vào trong váy, chuẩn bị phóng thích hàng tồn kho.
Tề Nhạc Nhân rơi vào tình trạng tam quan hỏng mất.
*****
Này tới một cách đột nhiên không kịp đề phòng, Tề Nhạc Nhân sững sờ trong chốc lát mới định thần lại sau cơn hoảng hốt.
Tề Nhạc Nhân giống như nhiều người, rất dễ đánh mất cảnh giác khi đã trải qua tình huống nguy hiểm, mà cái loại sơ sẩy này là điều cực kỳ trí mạng trong nhiệm vụ khủng bố.
“Tôi sẽ nhớ kỹ.” Tề Nhạc Nhân cảm kích nói.
Trần Bách Thất khẽ hừ một tiếng, châm một điếu thuốc: “Vậy kiểm tra hạng mục kế tiếp, tới kiểm tra thể lực của cậu một chút.”
“Kiểm tra như thế nào? Chạy bộ sao?” Có giáo huấn từ việc tránh né phi đao, lòng Tề Nhạc Nhân có chút động nhiên.
Trần Bách Thất thở ra một vòng khói, cười lạnh nói: “Chạy bộ đơn thuần sao có thể bức một người đến cực hạn được.”
“….” Tề Nhạc Nhân cảm thấy chính mình sắp xong đời rồi.
Chỉ thấy Trần Bách Thất cắm một tấm thẻ kỹ năng vào khe thẻ, trên tay cô xuất hiện một quyển sách vừa dày vừa nặng, cô nhìn một cách qua loa tự động lật lật trang sách, trước mắt đột nhiên sáng ngời, tự lẩm bẩm một mình: “Cái này không tồi, liền chọn nó!”
Lời vừa dứt, một con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển cao chừng nửa người xuất hiện bên chân Trần Bách Thất, ba cái đầu hung ác cùng phát ra tiếng rống giận, răng nanh sắc bén cùng đầu lưỡi nhiễu nước miếng làm gia tăng mức độ khủng bố của nó một cách mãnh liệt.
Thân hình to lớn này, biểu tình hung ác này, còn có phần dưới hông…. Tề Nhạc Nhân nuốt nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn.
“Đứa nhỏ này là tôi bắt được khi rèn luyện ở phụ cận Luyện Ngục, hiện tại đang trong thời kỳ động dục, tinh lực dư thừa, dục vọng giao phối mãnh liệt, hơn nữa không quá để ý đối tượng giao phối là hai đùi hay là bốn chân, thật là một đứa bé ngoan nhiệt tình.” Trần Bách Thất sờ sờ lỗ tai nó, Địa Ngục Tam Đầu Khuyển hưng phấn cào cào đất, nhìn Tề Nhạc Nhân như hổ rình mồi.
Trần Bách Thất sờ sờ cằm: “Năm đó tôi mới tiến vào nơi này, trên mạng có lưu hành một câu nói, nói thế nào ấy nhỉ... Ừm, ‘nó đuổi theo bạn, nếu nó đuổi theo bạn, thì nó liền cùng bạn’, hắc hắc hắc.”
Mặc dù Tề Nhạc Nhân thực sự muốn phun tào cô nàng, đã nhiều năm trôi qua những lời này chỉ có cư dân mạng già trẻ mới có thể nói mấy lời vui đùa như vậy. Chính là một chân Trần Bách Thất đá vào mông con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, nhận được mệnh lệnh, con khuyển ba đầu kia gầm lên một tiếng, điên cuồng nhắm vào Tề Nhạc Nhân, phần nhiệt tình kia rất giống lão quang côn độc thân gần 40 tuổi mới cưới được vợ. Tề Nhạc Nhân hét lên một tiếng, cất bước liền chạy, cậu thề đời này cậu chưa từng chạy trốn nhanh như vậy!
Nhưng cho dù cậu đã chạy ra kỷ lục mới của mình, con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển kia vẫn nhanh hơn cậu một bậc, cho dù không quay đầu nhìn lại, Tề Nhạc Nhân cũng có thể cảm giác được con quái vật phía sau càng ngày càng gần! Cậu gần như có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của nó phả vào lưng mình, khiến cúc hoa trên người căng thẳng!
Không được! Cứ tiếp tục như vậy thì lập tức sẽ bị đuổi theo mất! Chỉ chạy thôi không đủ!
Ngọa tào, không muốn bị cẩu bạo cúc aaa!
Dưới trạng thái căng thẳng cực độ, Tề Nhạc Nhân dùng sức chạy bằng hai đùi một cách máy móc, đầu óc còn đang giãy giụa hấp hối, vốn không đủ dưỡng khí để liều mạng tự hỏi. Thẻ kỹ năng? Cách Đấu Thuật Sơ Cấp không thể giúp cậu chạy nhanh hơn. Ác Ma Lễ Nghi... Thôi đừng nháo nữa, thời điểm biến thành mị ma chỉ càng gây thêm rắc rối —— Cậu đã tìm hiểu tư liệu riêng về mị ma, loại ác ma ‘Có động là có thể ngày, có côn là có thể thí’ này có thể nói là sinh vật không có tiết tháo đệ nhất Ma giới, Địa ngục Tam Đầu Khuyển mà nhìn thấy mị ma sẽ chỉ càng hưng phấn thêm thôi, dù sao đây là sinh vật không để bụng đối tượng giao phối là hai đùi hay là bốn chân, cho dù không có chân thì vẫn là sinh vật!
Nó nhào lên! Tề Nhạc Nhân cảm giác được tiếng gió đằng sau, trước mắt là vách tường của gian tầng hầm thật lớn, đầu óc cậu trống rỗng, theo bản năng đột nhiên thay đổi, quẹo phải tiếp tục chạy như điên. Mà Tam Đầu Khuyển phía sau không linh hoạt như cậu, không kịp phanh lại va đầu vào mặt tường, bức tường rắn chắc khẽ chấn động.
Tề Nhạc Nhân còn đang liều mạng chạy trốn, trong đầu linh quang chợt lóe: Đúng rồi, thời điểm chuyển hướng dường như Địa Ngục Tam Đầu Khuyển không linh hoạt như cậu, vậy cậu có phải nên lợi dụng điểm này hay không..
Tề Nhạc Nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua, cái đầu ở giữa của Tam Đầu Khuyển đã bị đâm cho hôn mê nhưng hai cái đầu trái phải còn lại hướng thân thể ra ngoài, nó từ dưới đất bò dậy tiếp tục đuổi theo cậu.
Có ý nghĩ này Tề Nhạc Nhân trấn định hơn nhiều, không giống như ruồi bọ mất đầu bay tán loạn trong nhà. Mỗi khi cậu cảm giác hai người cách nhau một khoảng nhất định, cậu liền đột nhiên đổi hướng; mỗi một lần đều có thể cách kẻ truy kích xa xa bảy tám mét, chờ đến khi bị đuổi về, lại diễn trò cũ.
Chỉ số thông minh của Địa Ngục Tam Đầu Khuyển không cao, căn bản không nhìn thấu trò xiếc này của cậu, một mặt điên cuồng đuổi theo cậu, tại đây một người một cẩu so sức chịu đựng tra tấn lẫn nhau thảm thiết. Tề Nhạc Nhân bùng nổ tiềm năng hai chân đến mức không còn tri giác, chỉ sợ Tam Đầu Khuyển cũng không tốt đến đâu, rất nhiều lần cậu quay đầu lại nhìn, ba cái đầu của Địa Ngục Tam Đầu Khuyển đồng loạt thè lưỡi ra, hồng hộc thở dốc.
Này hoàn toàn là so đấu về lực ý chí, xem ra quyết tâm bảo hộ trinh tiết của chính mình của Tề Nhạc Nhân thắng quyết tâm muốn giao phối của Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, chờ đến khi Trần Bách Thất hút xong một gói thuốc lá, cô rốt cuộc cũng xem đủ: “Được rồi, trước hết cứ như vậy đi.”
Một người một cẩu đồng thời ngã xuống đất, bốn cái đầu sáu cái chân cùng nhau bãi công.
Tề Nhạc Nhân không nhịn được nghĩ thầm, nếu mỗi ngày đều bị tra tấn như vậy, làm không tốt một ngày nào đó cậu sẽ sinh ra ý niệm đáng sợ “Từ bỏ chống cự, nằm xuống chịu thao”, loại thể nghiệm đoạt mệnh chạy như điên này, một lần cậu cũng chưa từng nghĩ đến.
Địa Ngục Tam Đầu Khuyển bị Trần Bách Thất thu vào quyển sách, Tề Nhạc Nhân ghen ghét nhìn vị trí nó nằm qua, nó có thể nghỉ ngơi, nhưng cậu còn phải ở lại chỗ này bị nữ ma đầu tiếp tục tra tấn. Không sai, trong cảm nhận của cậu Trần Bách Thất đã bay lên thành huấn luyện viên ma quỷ đáng sợ, còn cậu tựa như vai chính phế sài trong bộ truyện tranh bị thúc giục, mỗi ngày đều dục tiên dục tử trong nước sôi lửa bỏng.
“Thật đáng tiếc, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh tượng ‘cậu và tự nhiên’.” Trần Bách Thất tựa như tiếc nuối nói.
Tề Nhạc Nhân lần nữa cảm thấy cúc hoa căng thẳng.
“Trực giác chắp vá, năng lực phản ứng và khả năng ứng biến đều miễn cưỡng, thể lực còn kém một chút, bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày dậy sớm tới chỗ của tôi báo danh, từ cửa hàng chạy đến Giang Kiều mua hai phần bữa sáng cho tôi và Thiến Thiến, sau đó chạy về đây, tôi sẽ cho cậu lịch trình, đến trễ sẽ bị phạt ở lề đường với cẩu.” Trần Bách Thất nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng vui sướng nói ra lời nói như ma quỷ.
Tề Nhạc Nhân hơi thở thoi thóp không khỏi cảm thấy bi thương, ánh mắt nhìn Trần Bách Thất tràn đầy u oán.
“Đứng lên đi, cậu có thể về nhà, ngày mai đúng giờ tới báo danh.” Trần Bách Thất cười tủm tỉm nói.
“Ngày mai chắc chắn cả người tôi sẽ đau nhức không động đậy nổi... Không, hiện tại tôi đã không động đậy nổi.” Tề Nhạc Nhân hấp hối nói.
“Hử? Phải không?” Trần Bách Thất nói, kẹp điếu thuốc thở ra một hơi, đi tới trước mặt cậu, nâng chân lên —— giày cao gót trên đôi chân thon dài đột nhiên không kịp phòng ngừa dậm vào giữa hai chân Tề Nhạc Nhân!
Tề Nhạc Nhân hét lên một tiếng ‘A’ thảm thiết, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc quay cuồng né tránh một chân đoạn tử tuyệt tôn này, tiếng động thanh thúy cùng âm thanh động đất phát ra từ đằng sau dọa cậu toát ra một thân mồ hôi lạnh.
“Cậu bỏ lỡ một cơ hội làm em gái thương hương tiếc ngọc.” Trần Bách Thất tiếc nuối nói.
Tề Nhạc Nhân giãy giụa bò từ dưới đất lên: “Cảm ơn, tôi từ bỏ cơ hội này.”
Trần Bách Thất nhướn hàng lông mày thanh mảnh, cười vũ mị: “Cậu sẽ hối hận.”
Trên đường về nhà, Tề Nhạc Nhân vẫn luôn nhớ tới nụ cười kia của Trần Bách Thất, trong lòng lo sợ, suýt nữa đã quên hỏi cô nàng mua một phần bảo mật người khế ước. Trần Bách Thất nhướng mày, cái gì cũng không hỏi, sảng khoái tiền trao cháo múc.
Đi đến nhà vệ sinh công cộng bên đường, Tề Nhạc Nhân còn đang thâm tình nghĩ mãi về em trai nhỏ, vì giữ lại nó mà cậu phải trả giá rất đắt.
Không ngờ mới đẩy cửa WC ra, ánh vào mi mắt chính là người quen mỹ diễm động lòng người, người phụ nữ với mái tóc xoăn dài xõa trên vai, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, ánh mắt mê ly quét về phía Tề Nhạc Nhân đứng ngay ở cửa. Đúng là ảo thuật sư mà cậu đã gặp ở cửa hàng của Trần Bách Thất trước đó!
“Thật xin lỗi, đi nhầm!” Tề Nhạc Nhân theo bản năng đóng sầm cửa lại.
Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, cậu đột nhiên nhớ tới… Cái thứ trước người ảo thuật sư... Không phải là bồn tiểu của WC nam sao?
Mà bản thân ảo thuật sư, lúc đó đang đứng trước bồn tiểu, tự nhiên vén làn váy dày nặng lên, vói tay vào trong váy, chuẩn bị phóng thích hàng tồn kho.
Tề Nhạc Nhân rơi vào tình trạng tam quan hỏng mất.
*****
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook