Hoàn Châu Tử Vy
-
Chương 42:
Hàm Yên nửa kéo nửa khuyên Nhĩ Thái mới chịu về Thấu Phương Trai, bọn họ cũng không định làm phiền Nhĩ Khang và Tử Vy mà đi vào tây phòng. Vĩnh Kỳ nói muốn tiếp tục dạy Tiểu Yến Tử thành ngữ kéo nàng vô cùng tò mò đi, để lại không gian cho Nhĩ Thái và Hàm Yên.
Nhìn Nhĩ Thái dù đang bôi thuốc cho nàng mà vẫn nhíu chặt mày, Hàm Yên kéo tay hắn nhỏ nhẹ năn nỉ:
- Nhĩ Thái, chàng đừng nhăn mày nữa, ta thật sự không sao mà. Huống chi Hoàng a mã đã hứa nhất định sẽ tìm cách để chúng ta ở bên nhau, một cái tát này vẫn đáng mà không phải sao?
- Ta không tức giận với nàng, ta chỉ tức giận với bản thân, cứ liên tục để nàng bị thương trước mắt ta mà không làm được gì – Nhĩ Thái rầu rĩ nói.
Hàm Yên dịu dàng ôm lấy Nhĩ Thái nói:
- Đây đâu phải là lỗi của chàng, chàng tức giận cái gì chứ, chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì những chuyện nhỏ này thì có gì đâu chứ. Bồ di dai như tơ/ Bàn thạch khó chuyển dời.
Nhĩ Thái cũng siết chặt ôm lấy Hàm Yên, cảm thấy lòng chưa từng bình yên như vậy. Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu của Nhĩ Thái, bất chợt vui mừng kêu lên:
- Đúng rồi, ta với đại ca có thể phân phủ, vậy chuyện hai cách cách gả cùng một phủ sẽ không còn là vấn đề nữa.
- Phân phủ? Không được, nếu chuyện này để Phúc đại học sĩ và bá mẫu nhất định rất buồn – Hàm Yên lập tức phản đối.
Nhĩ Thái giải thích chi tiết với nàng:
- Ta chỉ nói phân phủ thôi, chứ đâu phải cắt đứt quan hệ. Chúng ta vẫn sẽ hiếu kính phụ thân mẫu thân, để thành toàn cho chúng ta bọn họ nhất định sẽ đồng ý.
- Nhĩ Thái, chàng đừng quên, ở phủ học sĩ chàng là nhị thiếu gia nhưng phân phủ chàng vẫn không là gì, Hoàng a mã nhất định không chịu gả ta cho chàng – Hàm Yên nhắc nhở.
Nhĩ Thái lập tức nghĩ ra cách ứng đối:
- Vậy ta sẽ tìm cách lập được chiến công, sau đó cầu xin Hoàng Thượng ban cho ta một chức quan là được rồi.
Hàm Yên cũng mỉm cười gật đầu hưởng ứng, hai người đều nhìn nhau cười, cách này xem ra là ổn nhất đối với bọn họ hiện nay.
Tối hôm đó, Hàm Yên nhìn Tử Vy ưu phiền rơi lệ, Kim Tỏa buồn rầu, Tiểu Yến Tử lại lửa cháy thêm dầu mà thêm phiền, Hàm Yên vội nói:
- Tiểu Yến Tử, tỉ bớt vài lời đi. Kim Tỏa, chuyện của muội chúng ta sẽ nói sau – Dẹp yên hai người kia rồi mới quay qua Tử Vy nghiêm túc hỏi – Tử Vy, tỉ có tin ta không?
Mắt của Tử Vy rươm rướm lệ nhưng vẫn kiên định nhìn Hàm Yên đáp:
- Hàm Yên, ta tin muội.
- Tình cảm của tỉ và Nhĩ Khang trải qua bao gian truân mới có thể đi đến ngày hôm nay, bây giờ tỉ nghi ngờ Nhĩ Khang chính là đang xúc phạm Nhĩ Khang, xúc phạm tình cảm của hai người và cũng đang xúc phạm chính bản thân mình, tỉ hiểu không? Lẽ nào tỉ đã quên lời hứa dù sông có cạn, núi có mòn, vẫn không xa chàng rồi sao? – Giọng điệu êm ái nhỏ nhẹ Hàm Yên khuyên.
Thấy thần sắc của Tử Vy dần trấn tĩnh hơn, Hàm Yên tiếp tục nói:
- Muội và tỉ là tỉ muội tốt, Nhĩ Khang nếu có lỗi với tỉ, muội chính là người đầu tiên không tha cho huynh ấy. Nhưng thực sự trong chuyện này chỉ là ý của Lão phật gia và Hoàng a mã mà thôi, Nhĩ Khang thực sự bị ép tới sứt đầu mẻ trán. Giữa Nhĩ Khang và Tình Nhi đã xảy ra chuyện gì, ta sẽ không nhiều lời, chuyện này vẫn là để người trong cuộc nói với tỉ đi, tỉ có thể hỏi Nhĩ Khang, không thì nói chuyện với Tình Nhi đi – Hàm Yên lớn mật đề nghị.
Nhắc đến Tình Nhi, Tử Vy hơi e ngại, Hàm Yên tất nhiên hiểu điều nàng lo ngại nên nói:
- Muội sẽ không vì Tình Nhi là biểu muội của muội mà nói tốt cho muội ấy. Nhưng Tình Nhi thực sự là nữ tử băng tuyết thông minh, chưa nói đối với Nhĩ Khang, Tình Nhi chỉ có chút cảm tình, dù có yêu đến chết đi sống lại đi nữa, muội ấy nhất định sẽ không vì một nam nhân không thuộc về mình mà đi giành giật bất chấp thủ đoạn. Tử Vy, tỉ hãy tin Tình Nhi như tin muội có được không?
Đối diện với ánh mắt chân thành của Hàm Yên, Tử Vy dù không tin Tình Nhi cũng nguyện vì Hàm Yên mà gặp Tình Nhi một lần, gật đầu:
- Được, muội sắp xếp đi, ta sẽ gặp Tình Nhi một lần.
- Vậy thì ngày mai đi, sẵn tiện để cho Nhĩ Khang đợi một hồi đi, cho huynh ấy nôn nóng cho đủ đi. Ai biểu huynh ấy không nghe muội khuyên chứ, muội đã sớm nói nên thành thật với tỉ mà không nghe. Không dạy dỗ huynh ấy một trận, sau này lỡ huynh ấy ức hiếp tỉ thì làm sao – Hàm Yên oán giận.
Nghe vậy, ba người còn lại đều nhịn không được nở nụ cười, tạm thời gác lại tâm trạng u sầu.
Lúc đó, ở thư phòng của Ngũ a ca, Nhĩ Khang cũng đứng ngồi không yên, đi qua đi lại, tâm trạng nôn nóng, Vĩnh Kỳ rốt cuộc không nhịn được nữa khuyên:
- Nhĩ Khang, huynh bình tĩnh đi, nôn nóng thì có ích lợi gì đâu.
Nhĩ Thái lại ngồi bình chân như vại, nâng ly trà cười cợt trên nỗi đau của người khác:
- Đại ca, đáng đời huynh, Hàm Yên đã nhiều lần nhắc nhở và tạo cơ hội cho huynh thành thật với Tử Vy, cũng do huynh cứ lần lữa làm cho Tử Vy nghe được từ Hoàng Thượng, không giận huynh mới là lạ đó.
- Nhĩ Thái, chuyện của đệ và Hàm Yên giải quyết xong rồi à? – Vĩnh Kỳ hỏi, hắn không quên trước đó sắc mặt của Nhĩ Thái không hề tốt khi phát hiện Hàm Yên bị Hoàng Thượng đánh.
- Tất nhiên là tốt rồi, hai người bọn ta tin tưởng lẫn nhau, không có gì giấu giếm hơn nữa Hàm Yên tâm tính kiên định, mới thuyết phục được Hoàng thượng – Giọng điệu của Nhĩ Thái dường như đang chọc khoáy ai đó.
Ngay cả Vĩnh Kỳ cũng nghe ra ý đó nhếch mép, Nhĩ Khang lại không để ý vội vàng hỏi Nhĩ Thái:
- Nhĩ Thái, đệ nói xem đệ có thể nhờ Hàm Yên giúp ta khuyên Tử Vy có được không?
- Chuyện này hả? – Nhĩ Thái vẫn bình chân như vại, nâng ly trà nhâm nhi.
Vĩnh Kỳ hối thúc:
- Nhĩ Thái, đệ đừng bỏ đá xuống giếng, không thấy huynh trưởng của đệ nôn nóng lắm rồi sao?
Nhìn sắc mặt huynh trưởng thực sự khó xem, Nhĩ Thái cũng không đùa giỡn nữa nói:
- Hàm Yên đã nói với đệ chuyện lần này muội ấy cũng rất tức giận với huynh, cho nên Hàm Yên không bỏ đá xuống giếng là may rồi chứ đừng mong muội ấy nói giúp cho huynh. Hai người đừng lạc quan quá – Hàm Yên đã dặn dò hắn trước, không cho phép hắn giúp huynh trưởng, lắc lắc đầu thở dài đáng tiếc thay cho huynh trưởng, có một nữ tử hắn còn xử lí không được huynh trưởng phải cùng lúc phải đối phó với ba người, hơi mệt à nha.
- Hả? – Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ đồng thời kêu lên, than thở lắc đầu ngồi xuống, mi nhăn chặt sầu não. Nhĩ Thái hơi nhếch mép, hắn không có ý cười trên nỗi đau của người khác đâu.
Quả nhiên, hôm sau, khi ba người bọn họ tới Thấu Phương Trai thì nơi đó đã vườn không nhà trống.
- Tiểu Đặng tử, ba người họ đi đâu rồi? – Nhĩ Khang nôn nóng thắc mắc.
Tiểu Đặng tử hỏi khó xử lắc đầu trả lời:
- Mấy vị cách cách không nói đã đi đâu cả, chỉ căn dặn các vị đã tới xin mời quay về - Nói lời cuối, thanh âm hơi thấp giọng.
- Mời tất cả bọn ta quay về sao? – Vĩnh Kỳ khó tin hỏi lại.
Tiểu Đặng tử ngập ngừng gật đầu.
- Không phải chứ? Sao cả ta cũng bị liên lụy thế? – Vĩnh Kỳ than thở.
Nhĩ Thái cũng lầm bầm:
- Xem ra lần này Hàm Yên tức giận không nhẹ.
Lúc này, ba người trong lời nói của bọn họ đang ở gần cung Từ Ninh của Thái Hậu, họ đợi một lúc lâu mới thấy Tình Nhi, Hàm Yên lên tiếng khẽ gọi:
- Tình Nhi – Đợi Tình Nhi quay người nhìn, Hàm Yên vẫy vẫy tay, Tình Nhi liền chạy tới, nhìn xung quanh khó hiểu hỏi:
- Biểu tỉ, sao tỉ lại ở đây?
Nhìn Nhĩ Thái dù đang bôi thuốc cho nàng mà vẫn nhíu chặt mày, Hàm Yên kéo tay hắn nhỏ nhẹ năn nỉ:
- Nhĩ Thái, chàng đừng nhăn mày nữa, ta thật sự không sao mà. Huống chi Hoàng a mã đã hứa nhất định sẽ tìm cách để chúng ta ở bên nhau, một cái tát này vẫn đáng mà không phải sao?
- Ta không tức giận với nàng, ta chỉ tức giận với bản thân, cứ liên tục để nàng bị thương trước mắt ta mà không làm được gì – Nhĩ Thái rầu rĩ nói.
Hàm Yên dịu dàng ôm lấy Nhĩ Thái nói:
- Đây đâu phải là lỗi của chàng, chàng tức giận cái gì chứ, chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì những chuyện nhỏ này thì có gì đâu chứ. Bồ di dai như tơ/ Bàn thạch khó chuyển dời.
Nhĩ Thái cũng siết chặt ôm lấy Hàm Yên, cảm thấy lòng chưa từng bình yên như vậy. Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu của Nhĩ Thái, bất chợt vui mừng kêu lên:
- Đúng rồi, ta với đại ca có thể phân phủ, vậy chuyện hai cách cách gả cùng một phủ sẽ không còn là vấn đề nữa.
- Phân phủ? Không được, nếu chuyện này để Phúc đại học sĩ và bá mẫu nhất định rất buồn – Hàm Yên lập tức phản đối.
Nhĩ Thái giải thích chi tiết với nàng:
- Ta chỉ nói phân phủ thôi, chứ đâu phải cắt đứt quan hệ. Chúng ta vẫn sẽ hiếu kính phụ thân mẫu thân, để thành toàn cho chúng ta bọn họ nhất định sẽ đồng ý.
- Nhĩ Thái, chàng đừng quên, ở phủ học sĩ chàng là nhị thiếu gia nhưng phân phủ chàng vẫn không là gì, Hoàng a mã nhất định không chịu gả ta cho chàng – Hàm Yên nhắc nhở.
Nhĩ Thái lập tức nghĩ ra cách ứng đối:
- Vậy ta sẽ tìm cách lập được chiến công, sau đó cầu xin Hoàng Thượng ban cho ta một chức quan là được rồi.
Hàm Yên cũng mỉm cười gật đầu hưởng ứng, hai người đều nhìn nhau cười, cách này xem ra là ổn nhất đối với bọn họ hiện nay.
Tối hôm đó, Hàm Yên nhìn Tử Vy ưu phiền rơi lệ, Kim Tỏa buồn rầu, Tiểu Yến Tử lại lửa cháy thêm dầu mà thêm phiền, Hàm Yên vội nói:
- Tiểu Yến Tử, tỉ bớt vài lời đi. Kim Tỏa, chuyện của muội chúng ta sẽ nói sau – Dẹp yên hai người kia rồi mới quay qua Tử Vy nghiêm túc hỏi – Tử Vy, tỉ có tin ta không?
Mắt của Tử Vy rươm rướm lệ nhưng vẫn kiên định nhìn Hàm Yên đáp:
- Hàm Yên, ta tin muội.
- Tình cảm của tỉ và Nhĩ Khang trải qua bao gian truân mới có thể đi đến ngày hôm nay, bây giờ tỉ nghi ngờ Nhĩ Khang chính là đang xúc phạm Nhĩ Khang, xúc phạm tình cảm của hai người và cũng đang xúc phạm chính bản thân mình, tỉ hiểu không? Lẽ nào tỉ đã quên lời hứa dù sông có cạn, núi có mòn, vẫn không xa chàng rồi sao? – Giọng điệu êm ái nhỏ nhẹ Hàm Yên khuyên.
Thấy thần sắc của Tử Vy dần trấn tĩnh hơn, Hàm Yên tiếp tục nói:
- Muội và tỉ là tỉ muội tốt, Nhĩ Khang nếu có lỗi với tỉ, muội chính là người đầu tiên không tha cho huynh ấy. Nhưng thực sự trong chuyện này chỉ là ý của Lão phật gia và Hoàng a mã mà thôi, Nhĩ Khang thực sự bị ép tới sứt đầu mẻ trán. Giữa Nhĩ Khang và Tình Nhi đã xảy ra chuyện gì, ta sẽ không nhiều lời, chuyện này vẫn là để người trong cuộc nói với tỉ đi, tỉ có thể hỏi Nhĩ Khang, không thì nói chuyện với Tình Nhi đi – Hàm Yên lớn mật đề nghị.
Nhắc đến Tình Nhi, Tử Vy hơi e ngại, Hàm Yên tất nhiên hiểu điều nàng lo ngại nên nói:
- Muội sẽ không vì Tình Nhi là biểu muội của muội mà nói tốt cho muội ấy. Nhưng Tình Nhi thực sự là nữ tử băng tuyết thông minh, chưa nói đối với Nhĩ Khang, Tình Nhi chỉ có chút cảm tình, dù có yêu đến chết đi sống lại đi nữa, muội ấy nhất định sẽ không vì một nam nhân không thuộc về mình mà đi giành giật bất chấp thủ đoạn. Tử Vy, tỉ hãy tin Tình Nhi như tin muội có được không?
Đối diện với ánh mắt chân thành của Hàm Yên, Tử Vy dù không tin Tình Nhi cũng nguyện vì Hàm Yên mà gặp Tình Nhi một lần, gật đầu:
- Được, muội sắp xếp đi, ta sẽ gặp Tình Nhi một lần.
- Vậy thì ngày mai đi, sẵn tiện để cho Nhĩ Khang đợi một hồi đi, cho huynh ấy nôn nóng cho đủ đi. Ai biểu huynh ấy không nghe muội khuyên chứ, muội đã sớm nói nên thành thật với tỉ mà không nghe. Không dạy dỗ huynh ấy một trận, sau này lỡ huynh ấy ức hiếp tỉ thì làm sao – Hàm Yên oán giận.
Nghe vậy, ba người còn lại đều nhịn không được nở nụ cười, tạm thời gác lại tâm trạng u sầu.
Lúc đó, ở thư phòng của Ngũ a ca, Nhĩ Khang cũng đứng ngồi không yên, đi qua đi lại, tâm trạng nôn nóng, Vĩnh Kỳ rốt cuộc không nhịn được nữa khuyên:
- Nhĩ Khang, huynh bình tĩnh đi, nôn nóng thì có ích lợi gì đâu.
Nhĩ Thái lại ngồi bình chân như vại, nâng ly trà cười cợt trên nỗi đau của người khác:
- Đại ca, đáng đời huynh, Hàm Yên đã nhiều lần nhắc nhở và tạo cơ hội cho huynh thành thật với Tử Vy, cũng do huynh cứ lần lữa làm cho Tử Vy nghe được từ Hoàng Thượng, không giận huynh mới là lạ đó.
- Nhĩ Thái, chuyện của đệ và Hàm Yên giải quyết xong rồi à? – Vĩnh Kỳ hỏi, hắn không quên trước đó sắc mặt của Nhĩ Thái không hề tốt khi phát hiện Hàm Yên bị Hoàng Thượng đánh.
- Tất nhiên là tốt rồi, hai người bọn ta tin tưởng lẫn nhau, không có gì giấu giếm hơn nữa Hàm Yên tâm tính kiên định, mới thuyết phục được Hoàng thượng – Giọng điệu của Nhĩ Thái dường như đang chọc khoáy ai đó.
Ngay cả Vĩnh Kỳ cũng nghe ra ý đó nhếch mép, Nhĩ Khang lại không để ý vội vàng hỏi Nhĩ Thái:
- Nhĩ Thái, đệ nói xem đệ có thể nhờ Hàm Yên giúp ta khuyên Tử Vy có được không?
- Chuyện này hả? – Nhĩ Thái vẫn bình chân như vại, nâng ly trà nhâm nhi.
Vĩnh Kỳ hối thúc:
- Nhĩ Thái, đệ đừng bỏ đá xuống giếng, không thấy huynh trưởng của đệ nôn nóng lắm rồi sao?
Nhìn sắc mặt huynh trưởng thực sự khó xem, Nhĩ Thái cũng không đùa giỡn nữa nói:
- Hàm Yên đã nói với đệ chuyện lần này muội ấy cũng rất tức giận với huynh, cho nên Hàm Yên không bỏ đá xuống giếng là may rồi chứ đừng mong muội ấy nói giúp cho huynh. Hai người đừng lạc quan quá – Hàm Yên đã dặn dò hắn trước, không cho phép hắn giúp huynh trưởng, lắc lắc đầu thở dài đáng tiếc thay cho huynh trưởng, có một nữ tử hắn còn xử lí không được huynh trưởng phải cùng lúc phải đối phó với ba người, hơi mệt à nha.
- Hả? – Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ đồng thời kêu lên, than thở lắc đầu ngồi xuống, mi nhăn chặt sầu não. Nhĩ Thái hơi nhếch mép, hắn không có ý cười trên nỗi đau của người khác đâu.
Quả nhiên, hôm sau, khi ba người bọn họ tới Thấu Phương Trai thì nơi đó đã vườn không nhà trống.
- Tiểu Đặng tử, ba người họ đi đâu rồi? – Nhĩ Khang nôn nóng thắc mắc.
Tiểu Đặng tử hỏi khó xử lắc đầu trả lời:
- Mấy vị cách cách không nói đã đi đâu cả, chỉ căn dặn các vị đã tới xin mời quay về - Nói lời cuối, thanh âm hơi thấp giọng.
- Mời tất cả bọn ta quay về sao? – Vĩnh Kỳ khó tin hỏi lại.
Tiểu Đặng tử ngập ngừng gật đầu.
- Không phải chứ? Sao cả ta cũng bị liên lụy thế? – Vĩnh Kỳ than thở.
Nhĩ Thái cũng lầm bầm:
- Xem ra lần này Hàm Yên tức giận không nhẹ.
Lúc này, ba người trong lời nói của bọn họ đang ở gần cung Từ Ninh của Thái Hậu, họ đợi một lúc lâu mới thấy Tình Nhi, Hàm Yên lên tiếng khẽ gọi:
- Tình Nhi – Đợi Tình Nhi quay người nhìn, Hàm Yên vẫy vẫy tay, Tình Nhi liền chạy tới, nhìn xung quanh khó hiểu hỏi:
- Biểu tỉ, sao tỉ lại ở đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook