Hoàn Châu Tử Vy
-
Chương 41:
Trong phòng bếp, tuy Hàm Yên đang làm điểm tâm, vẫn nhận ra tâm trạng phức tạp thất thần của Nhĩ Thái, bỏ sữa chua vào lồng hấp, lau tay rồi lên tiếng hỏi:
- Nhĩ Thái, chàng sao vậy, lẽ nào Hoàng a mã đã nói với chàng chuyện hai cách cách không thể gả về một nhà rồi sao?
Nhĩ Thái kinh ngạc ngước nhìn nàng lắp bắp:
- Nàng…nàng…nàng… nàng vẫn luôn biết.
Hàm Yên mỉm cười dịu dàng tiếp tục nói:
- Sao lại không biết chứ? Dù luôn bị lãng quên, nhưng muội vẫn là cách cách triều Thanh, hiểu rõ quy củ. Tuy vậy thì sao chứ - Bước đến nắm tay của Nhĩ Thái chân thành – Chỉ cần chúng ta một lòng hướng về nhau, những điều đó sẽ chẳng còn là vấn đề đó nữa. Chuyện của Tiểu Yến Tử, chuyện của Tử Vy, chuyện của Hàm Hương, chuyện của chúng ta đã đủ nhiều rồi, đừng để chút chuyện nhỏ này khiến chúng ta bận lòng nữa.
Đôi mắt chan chứa tình cảm của Hàm Yên là chiếc chìa khóa mở ra sự rối rắm trong tâm trạng của Nhĩ Thái, đúng vậy chỉ cần họ ở bên nhau chút chuyện này đâu còn vấn đề nữa, cũng nở nụ cười siết chặt tay của Hàm Yên kiên định nói:
- Dù sau này xảy ra bất cứ chuyện gì chúng ta sẽ không rời nhau.
Cũng không biết ai bắt đầu trước, hai đôi môi chạm vào nhau, khẽ khàng lại hạnh phúc tràn đầy. Khi hai người đang ôm lấy nhau dù không nói gì vẫn hiểu rõ tấm lòng nhau, Cẩm Tú vội vàng chạy vào, Hàm Yên và Nhĩ Thái ngại ngùng lập tức tách ra rồi mới lên tiếng hỏi:
- Cẩm Tú, sao vậy?
- Cách cách, Hoàng Thượng cho người đến truyền chỉ mời tất cả mọi người mau đến Ngự thư phòng bồi giá – Cẩm Tú cúi đầu bẩm báo.
Nghe vậy, Nhĩ Thái và Hàm Yên lo lắng nhìn nhau.
Hoàng Thượng gọi bọn họ tới là để kiểm tra việc học của Tiểu Yến Tử, có lẽ cách của Hàm Yên có hiệu quả, nên kết quả không thảm thương như trong phim, Hoàng Thượng cũng xem như khá hài lòng.
- Vĩnh Kỳ, xem như tạm thời cũng ổn, con nên tốn thêm công sức đi. Thôi không nói mấy chuyện học hành này nữa – Đi qua đi lại dừng bước trước Nhĩ Khang nhìn hắn một hồi hỏi – Những lời lần trước trẫm nói với khanh, khanh đã suy nghĩ điều đó một cách nghiêm túc chưa?
Nhĩ Khang biến sắc lo lắng liếc nhìn Tử Vy, ngập ngừng:
- Hoàng Thượng, thần…
- Tốt nhất là khanh nên suy nghĩ nghiêm túc đi - Lại nhìn sang Tử Vy – Cũng nên bàn với Tử Vy một chút.
Nhìn Nhĩ Khang nghẹn lời không đáp được một câu, lại thấy Tử Vy mê man không hiểu, Hàm Yên thầm than không xong, lẽ nào hắn chưa nói với Tử Vy sao, rõ ràng nàng đã nhắc nhở hắn rồi mà, nhíu mày xem ra nàng phải tốn sức khuyên giải Tử Vy một phen. Nhưng khi mọi người định lui ra, Hoàng Thượng bỗng lên tiếng giữ lại một mình Hàm Yên. Không đợi nàng khó hiểu lâu, Hoàng Thượng đã đưa cho nàng một tập tranh, nàng mở ra là tranh các nam tử, Hàm Yên vội vàng đóng lại hỏi:
- Hoàng a mã, ý của người là sao? Sao lại đưa thứ này cho con chứ?
- Con nhìn xem, đây là những thanh niên tài tuấn, văn võ song toàn, xem con hợp mắt với ai – Hoàng Thượng nói như lẽ đương nhiên.
Hàm Yên không cần suy nghĩ lập tức từ chối:
- Hoàng a mã, người cũng biết trong lòng con chỉ có Nhĩ Thái mà thôi, tại sao lại còn bảo con xem hợp mắt với ai chi chứ?
Hoàng Thượng thở dài một tiếng nói:
- Hàm Yên, chuyện hai cách cách gả vào một nhà trước nay không hề có, huống chi Lão phật gia đang tính gả Tình Nhi cho Nhĩ Khang, thì chuyện của con và Nhĩ Thái là không thể. Con… hay là con hãy quên Nhĩ Thái đi, những người khác con chọn ai đều có thể.
Hàm Yên quỳ phịch xuống nôn nóng đáp lại:
- Trước không nói chuyện Tình Nhi và Nhĩ Khang chắc chắn không thể thành, Nhĩ Khang phản đối, Tử Vy không đồng ý, Tình Nhi càng không chịu. Bây giờ chỉ nói tình cảm của con và Nhĩ Thái, bọn con trải qua chuyện sinh tử mới hiểu lòng nhau, lại trải qua chuyện Trại Á càng thêm kiên định, vậy thì cớ sao lại vì chút chuyện nhỏ này phải chia xa chứ. Chuyện hai cách cách gả vào một nhà trước nay không hề có chứ không phải không thể. Nếu vẫn không thể nữa thì con không muốn vị trí cách cách này nữa, con không làm nữa.
Bị từ chối Hoàng Thượng thẹn quá thành giận, lại nghe Hàm Yên liên tục nói không muốn làm cách cách nữa, Hoàng Thượng khó dằn nén cơn giận, lửa giận điều khiển hành động, tát vào má nàng thật mạnh, lớn tiếng hỏi:
- Hàm Yên, ngươi có biết bản thân đang nói gì không?
Hàm Yên cũng biết mình nói vậy hơi quá đáng, vội vàng quỳ xuống cúi đầu nhận sai:
- Hoàng a mã, xin Người tha lỗi cho con quá kích động mà ăn nói xốc nổi, nhưng con thật sự nghĩ như vậy. Từ nhỏ con đã lớn lên bằng những đồng tiền kiếm được từ việc bán túi thơm, lớn lên trong cái nhìn khinh thường của mọi người, con suýt đã quên mất bản thân là thân kim chi ngọc diệp. Thế nên bao nhiêu ngọc ngà châu báu, địa vị cao sang vẫn không thể đánh đổi với tình cảm chân thành của con và Nhĩ Thái. Hoặc giả Người không đồng ý thì tính mạng của con ở đây Người cứ lấy lại đi thôi, coi như con đền trả công ơn sinh thành – Nghẹn ngào rơi lệ, lời lẽ chân thành đã động tới chân tâm của Hoàng Thượng khiến ông áy náy, đúng vậy, cũng vì ông một kim chi ngọc diệp phải sống cuộc sống cơ cực, kiếm sống qua ngày, giờ đây lẽ nào ông lại muốn cướp đi hạnh phúc của nó nữa sao, thở dài phất phất tay nói:
- Trẫm sẽ tìm cách thành toàn cho con và Nhĩ Thái, con lui ra trước đi.
Hàm Yên dùng khăn lau nước mắt, hành lễ rồi từ từ lui ra. Vừa bước ra khỏi ngự thư phòng không xa, chỉ nhìn thấy Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái và Tiểu Yến Tử mà không nhìn thấy Tử Vy và Nhĩ Khang, thầm than xong rồi, nhăn mày chạy đến lo lắng hỏi:
- Tử Vy đâu rồi?
- Nhĩ Khang và Tử Vy có chuyện cần nói, đã trở về Thấu Phương Trai rồi – Vĩnh Kỳ trả lời.
Hàm Yên vội truy hỏi:
- Lúc nãy muội đã cho Nhĩ Khang thời gian kể cho Tử Vy mọi chuyện, lẽ nào huynh ấy chưa nói sao?
Vĩnh Kỳ lắc đầu thở dài, trầm mặc, Tiểu Yến Tử tò mò hỏi:
- Kể chuyện? Mà kể chuyện gì? Lẽ nào Nhĩ Khang thật sự có nợ đào hoa sao?
Tâm trạng của Hàm Yên đang nôn nóng, làm gì có tâm trạng giải thích với Tiểu Yến Tử, kéo tay nàng nói:
- Chuyện gì sau này muội sẽ kể với tỉ, chúng ta mau về Thấu Phương Trai xem thử đi.
Nhưng có người lại đưa tay kéo nàng lại, khi Hàm Yên đang kinh ngạc khi người đó lại là Nhĩ Thái thì hắn đã nhăn mày nói:
- Hàm Yên, muội đừng quan tâm chuyện của đại ca và Tử Vy nữa, để họ giải quyết đi. Chúng ta nói chuyện của chúng ta, rốt cuộc Hoàng Thượng đã nói gì với muội – Phát hiện cái gì đó, sắc mặt hắn biến khó xem kêu lên – Sao mặt của muội đỏ lên vậy? Lẽ nào là Hoàng Thượng đánh muội sao? – Nghĩ đến khả năng này, Nhĩ Thái liền kích động – Ta phải đi tìm Hoàng Thượng, Người có trách có đánh thì cứ nhắm vào ta sao lại đánh muội chứ - Quay người muốn đi tìm Hoàng Thượng nói lí lẽ.
Hàm Yên vội vàng kéo hắn lại giải thích:
- Nhĩ Thái, chàng bình tĩnh đi, là do muội nói năng vô lễ chọc giận Người. Nhưng mà Người đã hứa với muội nhất định nghĩ cách thành toàn hai chúng ta rồi.
- Đúng vậy, Nhĩ Thái, bây giờ đệ đi tìm Hoàng a mã cũng có ích gì đâu. Hay là chúng ta quay về Thấu Phương Trai trước đi, mau xức thuốc kẻo mặt của Hàm Yên sưng lên đó – Vĩnh Kỳ đề nghị.
- Nhĩ Thái, chàng sao vậy, lẽ nào Hoàng a mã đã nói với chàng chuyện hai cách cách không thể gả về một nhà rồi sao?
Nhĩ Thái kinh ngạc ngước nhìn nàng lắp bắp:
- Nàng…nàng…nàng… nàng vẫn luôn biết.
Hàm Yên mỉm cười dịu dàng tiếp tục nói:
- Sao lại không biết chứ? Dù luôn bị lãng quên, nhưng muội vẫn là cách cách triều Thanh, hiểu rõ quy củ. Tuy vậy thì sao chứ - Bước đến nắm tay của Nhĩ Thái chân thành – Chỉ cần chúng ta một lòng hướng về nhau, những điều đó sẽ chẳng còn là vấn đề đó nữa. Chuyện của Tiểu Yến Tử, chuyện của Tử Vy, chuyện của Hàm Hương, chuyện của chúng ta đã đủ nhiều rồi, đừng để chút chuyện nhỏ này khiến chúng ta bận lòng nữa.
Đôi mắt chan chứa tình cảm của Hàm Yên là chiếc chìa khóa mở ra sự rối rắm trong tâm trạng của Nhĩ Thái, đúng vậy chỉ cần họ ở bên nhau chút chuyện này đâu còn vấn đề nữa, cũng nở nụ cười siết chặt tay của Hàm Yên kiên định nói:
- Dù sau này xảy ra bất cứ chuyện gì chúng ta sẽ không rời nhau.
Cũng không biết ai bắt đầu trước, hai đôi môi chạm vào nhau, khẽ khàng lại hạnh phúc tràn đầy. Khi hai người đang ôm lấy nhau dù không nói gì vẫn hiểu rõ tấm lòng nhau, Cẩm Tú vội vàng chạy vào, Hàm Yên và Nhĩ Thái ngại ngùng lập tức tách ra rồi mới lên tiếng hỏi:
- Cẩm Tú, sao vậy?
- Cách cách, Hoàng Thượng cho người đến truyền chỉ mời tất cả mọi người mau đến Ngự thư phòng bồi giá – Cẩm Tú cúi đầu bẩm báo.
Nghe vậy, Nhĩ Thái và Hàm Yên lo lắng nhìn nhau.
Hoàng Thượng gọi bọn họ tới là để kiểm tra việc học của Tiểu Yến Tử, có lẽ cách của Hàm Yên có hiệu quả, nên kết quả không thảm thương như trong phim, Hoàng Thượng cũng xem như khá hài lòng.
- Vĩnh Kỳ, xem như tạm thời cũng ổn, con nên tốn thêm công sức đi. Thôi không nói mấy chuyện học hành này nữa – Đi qua đi lại dừng bước trước Nhĩ Khang nhìn hắn một hồi hỏi – Những lời lần trước trẫm nói với khanh, khanh đã suy nghĩ điều đó một cách nghiêm túc chưa?
Nhĩ Khang biến sắc lo lắng liếc nhìn Tử Vy, ngập ngừng:
- Hoàng Thượng, thần…
- Tốt nhất là khanh nên suy nghĩ nghiêm túc đi - Lại nhìn sang Tử Vy – Cũng nên bàn với Tử Vy một chút.
Nhìn Nhĩ Khang nghẹn lời không đáp được một câu, lại thấy Tử Vy mê man không hiểu, Hàm Yên thầm than không xong, lẽ nào hắn chưa nói với Tử Vy sao, rõ ràng nàng đã nhắc nhở hắn rồi mà, nhíu mày xem ra nàng phải tốn sức khuyên giải Tử Vy một phen. Nhưng khi mọi người định lui ra, Hoàng Thượng bỗng lên tiếng giữ lại một mình Hàm Yên. Không đợi nàng khó hiểu lâu, Hoàng Thượng đã đưa cho nàng một tập tranh, nàng mở ra là tranh các nam tử, Hàm Yên vội vàng đóng lại hỏi:
- Hoàng a mã, ý của người là sao? Sao lại đưa thứ này cho con chứ?
- Con nhìn xem, đây là những thanh niên tài tuấn, văn võ song toàn, xem con hợp mắt với ai – Hoàng Thượng nói như lẽ đương nhiên.
Hàm Yên không cần suy nghĩ lập tức từ chối:
- Hoàng a mã, người cũng biết trong lòng con chỉ có Nhĩ Thái mà thôi, tại sao lại còn bảo con xem hợp mắt với ai chi chứ?
Hoàng Thượng thở dài một tiếng nói:
- Hàm Yên, chuyện hai cách cách gả vào một nhà trước nay không hề có, huống chi Lão phật gia đang tính gả Tình Nhi cho Nhĩ Khang, thì chuyện của con và Nhĩ Thái là không thể. Con… hay là con hãy quên Nhĩ Thái đi, những người khác con chọn ai đều có thể.
Hàm Yên quỳ phịch xuống nôn nóng đáp lại:
- Trước không nói chuyện Tình Nhi và Nhĩ Khang chắc chắn không thể thành, Nhĩ Khang phản đối, Tử Vy không đồng ý, Tình Nhi càng không chịu. Bây giờ chỉ nói tình cảm của con và Nhĩ Thái, bọn con trải qua chuyện sinh tử mới hiểu lòng nhau, lại trải qua chuyện Trại Á càng thêm kiên định, vậy thì cớ sao lại vì chút chuyện nhỏ này phải chia xa chứ. Chuyện hai cách cách gả vào một nhà trước nay không hề có chứ không phải không thể. Nếu vẫn không thể nữa thì con không muốn vị trí cách cách này nữa, con không làm nữa.
Bị từ chối Hoàng Thượng thẹn quá thành giận, lại nghe Hàm Yên liên tục nói không muốn làm cách cách nữa, Hoàng Thượng khó dằn nén cơn giận, lửa giận điều khiển hành động, tát vào má nàng thật mạnh, lớn tiếng hỏi:
- Hàm Yên, ngươi có biết bản thân đang nói gì không?
Hàm Yên cũng biết mình nói vậy hơi quá đáng, vội vàng quỳ xuống cúi đầu nhận sai:
- Hoàng a mã, xin Người tha lỗi cho con quá kích động mà ăn nói xốc nổi, nhưng con thật sự nghĩ như vậy. Từ nhỏ con đã lớn lên bằng những đồng tiền kiếm được từ việc bán túi thơm, lớn lên trong cái nhìn khinh thường của mọi người, con suýt đã quên mất bản thân là thân kim chi ngọc diệp. Thế nên bao nhiêu ngọc ngà châu báu, địa vị cao sang vẫn không thể đánh đổi với tình cảm chân thành của con và Nhĩ Thái. Hoặc giả Người không đồng ý thì tính mạng của con ở đây Người cứ lấy lại đi thôi, coi như con đền trả công ơn sinh thành – Nghẹn ngào rơi lệ, lời lẽ chân thành đã động tới chân tâm của Hoàng Thượng khiến ông áy náy, đúng vậy, cũng vì ông một kim chi ngọc diệp phải sống cuộc sống cơ cực, kiếm sống qua ngày, giờ đây lẽ nào ông lại muốn cướp đi hạnh phúc của nó nữa sao, thở dài phất phất tay nói:
- Trẫm sẽ tìm cách thành toàn cho con và Nhĩ Thái, con lui ra trước đi.
Hàm Yên dùng khăn lau nước mắt, hành lễ rồi từ từ lui ra. Vừa bước ra khỏi ngự thư phòng không xa, chỉ nhìn thấy Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái và Tiểu Yến Tử mà không nhìn thấy Tử Vy và Nhĩ Khang, thầm than xong rồi, nhăn mày chạy đến lo lắng hỏi:
- Tử Vy đâu rồi?
- Nhĩ Khang và Tử Vy có chuyện cần nói, đã trở về Thấu Phương Trai rồi – Vĩnh Kỳ trả lời.
Hàm Yên vội truy hỏi:
- Lúc nãy muội đã cho Nhĩ Khang thời gian kể cho Tử Vy mọi chuyện, lẽ nào huynh ấy chưa nói sao?
Vĩnh Kỳ lắc đầu thở dài, trầm mặc, Tiểu Yến Tử tò mò hỏi:
- Kể chuyện? Mà kể chuyện gì? Lẽ nào Nhĩ Khang thật sự có nợ đào hoa sao?
Tâm trạng của Hàm Yên đang nôn nóng, làm gì có tâm trạng giải thích với Tiểu Yến Tử, kéo tay nàng nói:
- Chuyện gì sau này muội sẽ kể với tỉ, chúng ta mau về Thấu Phương Trai xem thử đi.
Nhưng có người lại đưa tay kéo nàng lại, khi Hàm Yên đang kinh ngạc khi người đó lại là Nhĩ Thái thì hắn đã nhăn mày nói:
- Hàm Yên, muội đừng quan tâm chuyện của đại ca và Tử Vy nữa, để họ giải quyết đi. Chúng ta nói chuyện của chúng ta, rốt cuộc Hoàng Thượng đã nói gì với muội – Phát hiện cái gì đó, sắc mặt hắn biến khó xem kêu lên – Sao mặt của muội đỏ lên vậy? Lẽ nào là Hoàng Thượng đánh muội sao? – Nghĩ đến khả năng này, Nhĩ Thái liền kích động – Ta phải đi tìm Hoàng Thượng, Người có trách có đánh thì cứ nhắm vào ta sao lại đánh muội chứ - Quay người muốn đi tìm Hoàng Thượng nói lí lẽ.
Hàm Yên vội vàng kéo hắn lại giải thích:
- Nhĩ Thái, chàng bình tĩnh đi, là do muội nói năng vô lễ chọc giận Người. Nhưng mà Người đã hứa với muội nhất định nghĩ cách thành toàn hai chúng ta rồi.
- Đúng vậy, Nhĩ Thái, bây giờ đệ đi tìm Hoàng a mã cũng có ích gì đâu. Hay là chúng ta quay về Thấu Phương Trai trước đi, mau xức thuốc kẻo mặt của Hàm Yên sưng lên đó – Vĩnh Kỳ đề nghị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook