Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
-
Chapter 25 quyển 4: Đỗ Đại Bưu bắt yêu
Phu nhân Cao Nhị đang ngồi chơi trong phòng, thấy chồng mình trở về, vừa vào cửa đã trợn trừng mắt tìm con, vội vàng nói con ở trong nhà đã lâu, mình vừa ra ngoài con nó đã ồn ào muốn ra ngoài chơi, lại không dám đi nơi khác, em nghĩ bên ngoài có phách hoa bắt cóc trẻ em, nhưng chắc không dám bắt trắng trợn giữa ban ngày ban mặt, cho ra ngoài mà trông kỹ cũng chẳng sao, thế là em mang con nó về nhà mẹ một chuyến, đi hít khí trời, ai biết con nó không nghe lời, chắc do ở nhà nín hỏng rồi, ngột ngạt quá cũng nên, cứ khóc gào không chịu trở về, hai ông bà thương thay đứa nhỏ, bèn cho con nó ở lại, sáng mai em lại qua đón con nó về.
Cao Liên Khởi do mặt trắng giả trang không chịu, vỗ bàn trợn mắt, nổi trận lôi đình, nhất quyết bắt phu nhân Cao Nhị lập tức đi đón con về.
Phu nhân Cao Nhị thấy chồng mình lên cơn nóng tính, nói cái gì cũng không nghe, đành phải lại về nhà mẹ một chuyến, nhà Cao Liên Khởi có tiền, hàng năm đều thuê xe kéo theo tháng, nhưng giờ này sắc trời đã tối, phu xe đã nghỉ ngơi từ lâu, chỉ đành phải đi bộ qua, cũng may là cách không xa, ra Bắc Doanh Môn rồi liên tục đi thẳng, nơi này gọi là Đồng Nghĩa Trang. Phu nhân Cao Nhị nhanh chóng không ngừng đi về nhà mẹ, đón con rồi lại đi về nhà, giờ trời đã tối om, không đợi được phu xe kéo ở bên đường, nhưng lại gặp phải Lý Lão Đạo. Trước đấy tôi có kể, Lý Lão Đạo có sắc mặt xanh trắng, ban ngày nhìn như người chết, ban đêm lại tựa như cương thi. Phu nhân Cao Nhị không biết Lý Lão Đạo, đột nhiên thấy người như thế, càng cảm thấy hoảng sợ, tưởng lại phách hoa bắt cóc trẻ em, vội vàng chắn đứa nhỏ ở sau lưng.
Lý Lão Đạo nói: “Bần đạo không phải kẻ xấu, nhưng gần đây trong thành có không ít trẻ con mất tích, bây giờ sắc trời đã tối, hai mẹ con đi đâu vậy? Không sợ gặp bọn bắt cóc trẻ em à?”
Phu nhân Cao Nhị nói: “Chúng tôi về nhà, sắp đến rồi.” Cô nói như vậy là muốn nói cho Lý Lão Đạo biết, đây là cửa nhà tôi, muốn bắt cóc con trẻ thì ông tìm nhầm người rồi.
Nào biết Lý Lão Đạo quát: “Còn dám về nhà? Ngươi cho rằng người chờ hai mẹ con ngươi ở nhà là ai?”
Nếu vào lúc bình thường, phu nhân Cao Nhị mà nghe vậy thì sẽ lập tức giãy nảy lên, nói thế nào cũng là phu nhân nhà có tiền, ai dám la hét quát mắng cô như vậy? Nhưng giờ cô lại giật mình, hồi tưởng lại, Cao Liên Khởi lạ lạ thiệt, nhiều năm qua hai cậu mợ chưa từng cãi nhau, chưa từng tranh chấp, ngay cả mặt đỏ mặt tía tai cũng chưa, hôm nay lại giống như thay đổi thành một người khác, lúc trước cô vô tri vô giác không suy nghĩ nhiều, giờ nghe Lý Lão Đạo nói vậy thì cả người đổ mồ hôi lạnh. Lý Lão Đạo nói cho phu nhân Cao Nhị, Cao Liên Khởi tin lầm kẻ xấu, nói rất nhiều chuyện, kể cả ngày sinh tháng đẻ của đứa trẻ nữa, mà mệnh cách của tiểu thiếu gia nhà các ngươi quý vô cùng, bàng môn tả đạo đang muốn tìm đứa trẻ như vậy, vì thế bèn hại chết Cao Liên Khởi, giả dạng thành y tới cửa bắt tiểu thiếu gia, hai mẹ con ngươi mà về nhà, kiểu gì cũng không sống nổi.
Phu nhân Cao Nhị nghe được tin dữ, mắt tối sầm hai chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất khóc lóc nỉ non, không biết phải làm sao cho phải. Lý Lão Đạo nói: “Tên chờ ngươi ở nhà thấy ngươi mãi không về, nhất định sẽ đi tìm ngươi, nơi này cách cửa sông Tam Xá không xa, ngươi mau mang con chạy tới báo quan, như vậy mới bảo toàn được tính mạng, việc này không nên trì hoãn phải càng nhanh càng tốt, nhỡ đâu có người đuổi theo, ngươi hãy dùng hai thứ này.” Nói xong ông ta móc ra một chiếc gương nhỏ, cùng với một hộp kim châm rồi nhét vào trong tay phu nhân Cao Nhị, liên tục giục cô đi mau. Phu nhân Cao Nhị luống cuống tay chân, không còn nghĩ được gì nữa, chỉ phải tin lời Lý Lão Đạo nói, cất kim châm và gương rồi ôm con đi tới cửa sông Tam Xá. Bởi vì ở bên ngoài thành, trời cũng đã tối đen nên trên đường không thấy một bóng người. Trong lòng phu nhân Cao Nhị bồn chồn, vừa đi vừa do dự không biết có nên nghe lời Lý Lão Đạo nói không, thế nhưng cho dù thế nào, tới Sở Cảnh sát rồi chắc chắn sẽ không còn ai hại mẹ con họ được nữa, ngay vào lúc này, phía sau chợt có một luồng âm phong thổi qua, nhìn kỹ thì đúng là ghê gớm thiệt, Cao Liên Khởi đã đuổi theo họ rồi, hắn ta cực kỳ phẫn nộ, mắt trợn trừng đầy hung ác, hét to: “Tiện nhân, mày để con lại đây!” Đây không phải là Cao Liên Khởi ôn hòa hiền lành thường ngày, đây rõ ràng là một con quỷ dạ xoa ăn thịt người mà!
Phu nhân Cao Nhị sợ hãi, xem ra Lý Lão Đạo nói không sai tí nào, ôm chặt con liều mạng chạy thẳng, thế nhưng cô là phu nhân nhà giàu, bình thường sống ăn nhàn, ăn sung mặc sướng, thân hình cũng đẫy đà, sao có thể chạy nhanh cho được? Nghe thấy người phía sau sắp đuổi tới, gấp đến độ toát mồ hôi lạnh, đột nhiên nhớ tới hai món đồ Lý Lão Đạo đưa cô, bèn vội vàng móc hộp kim châm ra ném mạnh về phía sau, nắp hộp bung ra kim châm rơi vãi đầy đất. Tên Cao Liên Khởi giả tới đây thì không đuổi theo nữa, cúi đầu nhìn một hồi, rồi ngồi xổm xuống cầm lấy một cây ngắm nghía. Trong mắt người bình thường chúng ta, trên mặt đất chỉ là mấy chiếc kim châm, không có gì ghê gớm, nhưng ở trong mắt Cao Liên Khởi giả, đấy lại chẳng khác nào từng hàng đao nhọn đâm đất chọc trời chặn lối đi, không rút ra thì không bước qua được. Phu nhân Cao Nhị không rõ lắm, trong lòng cũng bối rối, nhưng giờ đương lúc quan trọng không có thời gian để nghĩ nhiều, vội vàng liều mạng chạy tới. Cao Liên Khởi giả giận không kiềm được, không biết người phương nào âm thầm gây khó dễ, nhặt hết kim châm trên mặt đất mới đuổi theo phu nhân Cao Nhị lần nữa. Mắt thấy sắp đuổi kịp rồi, phu nhân Cao Nhị vội vàng ném cái gương Lý Lão Đạo đưa cô. Cao Liên Khởi giả lại không đuổi theo, nhặt gương lên xem, soi trái soi phải soi trên soi dưới, ngắm nghía rất cẩn thận. Vừa soi vừa đưa tay lau mặt, mới được vài cái thì lại hiện ra bộ mặt trắng. Soi gương một lúc lâu, hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, ném cái gương xuống đất khiến nó nát bấy, tức giận mắng mỏ nhanh chóng đuổi theo không bỏ.
Phu nhân Cao Nhị nhân lúc mặt trắng soi gương nhặt kim, ôm con liều mạng chạy về phía trước, thất tha thất thểu chạy tới Bắc Doanh Môn thì có một người bước ra từ trong tối chặn lối đi. Phu nhân Cao Nhị cúi đầu chạy, suýt nữa thì đụng phải người bước ra. Tên đó chừng bốn năm mươi tuổi, người cao hơn mét bảy, bề dọc rất dài, bề ngang không thịt, eo không cong, lưng không còng, chọc trời chọc đất, hình dạng y như cột đèn thành tinh. Y ăn mặc không giống người thường, đầu đội chiếc mũ tua rua đỏ, mớ dây ấy đều sắp rụng hết cả rồi. Người mặc chiếc áo khảm kiên* của Luyện Dũng** thời Thanh, nhưng rách lỗ chỗ không có ra dáng áo nữa. Ăn mặc cũng không chỉn chu đàng hoàng, đai quần xiên khố sụp, phanh ngực lộ ti. Trên đầu còn để cái bím tóc lớn, cứ quấn đấy không hề gỡ ra, vừa dính đất vừa dính bùn, bết dính cả vào nhau, tóc thì quấn quanh cổ ba vòng, cuối đuôi bím cột miếng vải rách rũ xuống trước ngực. Trên vai vác một cây hồng anh thương trụi lủi như cây chổi rách, bên hông đeo thanh yêu đao không vỏ. Tên kia thấy phu nhân Cao Nhị, hai mắt phát sáng, cợt nhả: “Úi dào, tôi tưởng ai cơ, thì ra là phu nhân Cao Nhị à? Thường Bím Tóc tôi xin thỉnh an bà.”
Trong lòng phu nhân Cao Nhị thầm kêu khổ, ngay lúc quan trọng gặp ai không tốt, cố tình gặp phải cái tên Thường Bím Tóc ấy! Nói đến tên này, ở Thiên Tân Vệ ai ai cũng nghe, nhà nhà đều biết, có thể chưa từng gặp qua nhưng không thể không nghe qua được. Lúc nước Đại Thanh vẫn còn, y là quan giữ cửa của Bắc Doanh Môn. Trước kia Thiên Tân Vệ lấy doanh để bảo vệ thành, có cửa thành và cũng có cửa doanh, cửa thành ở trong cửa doanh ở ngoài, đều có thủ vệ canh gác. Quan cửa thành do nha môn huyện quản, quan cửa doanh thuộc biên chế quân đội. Quan giữ cửa mang một tiếng ‘quan’ nhưng lại không có quan hàm, giống như là binh lính giữ cửa, chỉ là mở cửa vào lúc sớm nhất và muộn nhất, nếu gặp phải lúc dòng người dòng xe chen lấn thì y đi khơi thông, cả ngày đều phải canh giữ ở cửa doanh, dầm mưa dãi nắng rất cực khổ, lương bổng của một tháng lại chẳng nhiều. Ngược lại Thường Bím Tóc rất đắc ý với phần việc này, năm ấy y chỉ là một tên binh lính ngang ngạnh, mặc khảm kiên một tay chống nạnh, nghênh ngang đứng trước cửa doanh, đúng là chó khoác da hổ, dựa vào bộ quan y trừng mắt lừa người. Người này có nhất tuyệt, từ trên xuống dưới ở Thiên Tân Vệ, cả lớn cả nhỏ, nam nữ già trẻ, cao thấp mập ốm, không có ai là y không biết, phàm là có ra vào Bắc Doanh Môn, trong mười người thì y nói được tên của tám chín người, đã biết thì chỉ có chuẩn. Mọi người biết rõ trong lòng, để y nhận ra thì chẳng có chuyện tốt gì, có tiền vòi tiền, không có tiền thì vòi đồ, thấy có lợi thì phải tìm cách chiếm cho bằng được. Thác Tháp Lý Thiên Vương mà bước qua Bắc Doanh Môn thì cũng phải bẻ một phần bảo tháp trong tay mới được.
*Khảm kiên:
**Luyện dũng: Tên gọi chung của các lực lượng vũ trang địa phương đoàn luyện, hương dũng đời Thanh. Đoàn luyện là chế độ dân quân địa phương của Trung Quốc thời cổ đại, hương dũng chỉ lực lượng vũ trang địa phương lâm thời chiêu mộ ở đời Thanh.
***Hồng anh thương: Cây thương có tua đỏ với tác dụng làm giảm tầm nhìn chính xác của kẻ địch khi thương chuyển động trong chiến đấu, ngăn máu chảy xuống cán từ lưỡi thương tránh gây trơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook