Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
Chapter 26 quyển 4: Đỗ Đại Bưu bắt yêu

 

Sau đấy nước Đại Thanh sụp đổ, cửa thành, cửa doanh cũng biến mất, Thường Bím Tóc đánh mất bát cơm, không có tiền lương, toàn đi lừa người để có miếng cơm, lại luyến tiếc không rời khỏi nơi Bắc Doanh Môn này được, cả ngày trừng mắt nhìn người đi đường qua lại, ‘làm ăn’ bất cứ lúc nào. Y không giống với tụi du côn lưu manh, trợn mắt là mắt phố, nhấc tay là đánh người, ở đất bằng móc bánh, khoanh tay cầm tiền boa, dựa vào mấy hành vi du côn để đòi tiền. Khi đi lừa lọc Thường Bím Tóc không nói tới từ đòi tiền, câu cửa miệng của y là “Tôi tìm ông đòi tiền thì tôi là quân lộn giống”, triều đại thay đổi nhưng trang phục không đổi, quanh năm suốt tháng đều mặc chiếc áo khảm kiên, để cái bím tóc, thấy người từ xa thì vội vàng bước tới, ăn nói cực kỳ khách khí, họ Trương đích thị là Trương Nhị gia, họ Lý thì chính là chưởng quỹ Lý, lễ nghĩa tuyệt đối không thiếu. Bạn không để ý tới y, quay đầu đi luôn thì không có chuyện gì, nhưng chỉ cần tiếp lời thôi, vậy là trúng chiêu rồi, không quăng ra thứ gì đó thì đừng hòng đi được.

Thường Bím Tóc thường nói y từng đánh quân Thái Bình*, đánh tụi giặc Tây, hai trận chiến ấy đánh đâu thắng đó, thế không thể cản, giết bảy tên, làm thịt tám kẻ, dùng nách kẹp chết hai tên, nhổ cọng tóc gáy cũng có thể làm đổ rạp một mảng lớn, khoác lác vô cùng, nhưng mấy chuyện này chưa từng có ai gặp qua, chỉ biết khi y vòi tiền có ‘ba bất luận’, bất luận nam nữ già trẻ, bất luận bần phú quý tiện, bất luận hai đạo tăng tục, nói thẳng ra là không ai y không vòi tiền, nói chuyện với ai cũng theo khuôn mẫu kia, ví dụ như người này họ Trương, Thường Bím Tóc nhận đúng thì nói: “Trương Nhị gia, hôm nay ra ngoài sớm nhỉ, đã rất lâu rồi không thấy ông, ông mập lên nhiều rồi, vừa nãy ông khạc cho tiếng thôi mà lỗ tai tôi cái vù vù không nghe thấy gì, đúng là mạnh mẽ quá ta, khỏi hỏi nhiều, làm ăn không tệ, lại phát tài phải không? Nhìn ông có nét phúc tướng kìa, mà cũng không lạ, thế cục hiện nay an ổn, ngựa thả núi Nam, đao thương nhập kho, trời yên biển lặng, thái bình thịnh thế, thời trước sao mà so được chứ, đại kiếp Canh Tý ông cũng đã vượt qua, quỷ dương của Liên quân tám nước xấu xa vô cùng, đốt giết cướp giật, không chuyện ác nào không làm, dân chúng thì khỏi nói, Vạn Tuế Gia ở thành Bắc Kinh cũng ngồi không yên, vừa nghe nói Liên quân tám nước tới liền mang hết tam cung lục viện, hoàng tử hoàng tôn, văn võ quần thần, tả khanh hữu tướng, kể cả hộ giá chạy tuốt, ông biết chạy đi đâu không? Chạy tới Thiên Tân Vệ ta đấy, biết Thường bím Tóc tôi giữ cửa doanh ở đây, Vạn Tuế Gia thấy yên tâm, dưới tay tôi chừng từng có giặc Tây nào đi qua được, tới một giết một, tới hai giết hai, đúng là có thể nói rằng một người giữ cửa ải, vạn người không thể qua, binh Tây tướng Tây thấy tôi là chân run chuột rút. Thế nhưng tôi nói đi cũng phải nói lại, mặc dù máu me khắp người nhưng có thể làm được mấy khối tiết? Năng lực của tôi có lớn tới đâu, cũng không thể thoát khỏi sự giúp đỡ của các anh em trong quân đội được, năm ấy anh em doanh chúng tôi vì giữ gìn nước nhà bảo vệ dân chúng mà người chết người vong, để lại xiết bao cô nhi quả mẫu, tôi có đập nồi bán sắt cũng không giúp hết được, nếu ông có thương thay, tôi xin dập đầu thay các anh em của tôi.”

Nếu như người kia đưa tiền, y sẽ không quấn lấy người ấy nữa, có thể bớt nghe được vài câu lải nhải, mà ví như không đưa tiền, vậy thì Thường Bím Tóc sẽ nói tiếp những lời khó nghe: “Tôi đâu có đòi tiền với ông đâu, tôi mà đòi tiền thì tôi là quân lộn giống, tôi chỉ xin thay những anh em đã chết của tôi một hai đồng bạc cắc, vì sao lại tìm ông chứ? Ông nghĩ xem, năm đấy chúng tôi ra trận giết địch, tuy rằng ăn hoàng lương báo hoàng ân, nhưng lại bảo vệ cho dân chúng của thành Thiên Tân ta, trong ấy không có gia đình của ông à? Tới giờ ông sống tốt rồi, ăn ngon uống ngon mặc vàng đeo bạc, ngay cả chai dấm chua trong nhà cũng làm từ mã não, thế nhưng anh em của tôi đều thành cô hồn dã quỷ cả. Không sao hết, mang nhiều ông cho nhiều, mang ít ông cho ít, người chết không soi mói cái lý với người sống đâu, ông không cho cũng không tính là ông không đúng. Lỡ mấy anh em phía dưới kia của tôi đến cả tiền giấy cũng không moi được tờ nào, lên núi đao, xuống nồi lửa, nhận hết dằn vặt rồi đi qua hỏi tôi, tôi chỉ có thể nó cho họ biết ông tên gì, nhà ở đâu, để tự bọn họ tới cửa xin ông vậy.” Nói ra những lời này ai nghe mà chả khó chịu? Cũng mà Thường Bím Tóc không moi nhiều, một hai đồng là đuổi đi được rồi, chỉ đành coi như bỏ tiền mua sự thanh tịnh cho tai, không ai tới mức tức giận với y. Chỉ bằng việc này Thường Bím Tóc chiếm một quái trong “Thất Tuyệt Bát Quái”, cũng có người gọi y là nhất tuyệt, bởi vì người khác không có bản lĩnh thấy người là không quên được của y.

Khuya hôm ấy, phu nhân Cao Nhị ôm con bỏ chạy thục mạng, bị Thường Bím Tóc chặn đường ở Bắc Doanh Môn. Thường Bím Tóc ăn no rảnh rỗi ra ngoài dạo chơi, tiện thể đi moi chút tiền cho sáng mai luôn, đợi một lúc lâu mà chưa mở bát được, thấy phu nhân Cao Nhị thì hai mắt tỏa sáng, tranh thủ tiến lên phủi tay áo, một chân hơi khuỵu xuống, cười rạng rỡ nói: “Phu nhân Cao Nhị, nhớ hồi ấy anh em tôi chém giết với Liên quân tám nước, nhà Lão Cao các bà cũng giúp đỡ không ít, tôi phải thay bọn họ dập đầu bà đây.”

Phu nhân Cao Nhị biết Thường Bím Tóc tới để moi tiền, cho y vài đồng cũng không sao, có điều đi vội vàng nên không mang theo tiền bên người, nhưng không chịu được việc Thường Bím Tóc mặt dày không chịu thả cô đi qua, trong lòng sốt ruột, đành phải chỉ về sau sau nói với Thường Bím Tóc: “Đương gia nhà tôi ở đằng sau, anh tìm ông ấy mà đòi đi.”

Thường Bím Tóc nhìn phía sau phu nhân Cao Nhị, quả nhiên có một tên mặt trắng mặc đồ gấm đang chạy tới, thầm nói: “Đây đâu phải Cao Nhị gia đâu, phu nhân Cao Nhị tái giá à?” Có tái giá hay không không quan trọng, dù sao chỉ cần lấy được tiền là được, y bỏ qua cho hai mẹ con phu nhân Cao Nhị, ngăn cản mặt trắng đang đuổi theo. Mặt trắng biết có người âm thầm gây khó dễ, lòng tức vô cùng, vội vàng chạy theo tới Bắc Doanh Môn thì lại bị Thường Bím Tóc đi qua chặn đường lại, một mực không cho hắn bước qua, thấy thế cơn tức trong lòng dâng lên. Mặt trắng là người ngoài, không biết nội tình của Thường Bím Tóc, giơ tay lên đánh tên chặn đường ngã ngửa xuống đất. Thường Bím Tóc lăn lộn ở Bắc Doanh Môn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ phải chịu thiệt như thế, người khác thấy y đều là đi đường vòng, dám can đảm đụng tới một đầu ngón tay của y thôi, vậy còn không phải là bị moi tiền từ nhà ngoại cho tới nhà nội? Giờ bị đánh trúng một quyền như thế, y không khỏi giận tím mặt, quỳ rạp trên đất ôm lấy chân của mặt trắng, miệng thì lớn tiếng chửi bậy: “Hay lắm, tám trăm dặm cũng chẳng có ai – cái loại ngỗ ngược sói đuổi chó rượt nhà mi, dám động thủ với Thường gia mi! Nhớ hồi ấy quốc nạn lâm đầu, nếu không phải ta quên mình ra trận chém giết, thằng chó nhà mi có thể sống tới ngày nay được à? Hôm nay mi đừng hòng đi, phải trị thương cho ta, ngày sau mi cũng phải nuôi ta!”

Mặt trắng há có thể để tên binh lính xấc láo này làm trễ nải đại sự, lập tức đưa tay lau mặt, ngũ quan trên mặt mất ráo, y như tờ giấy trắng. Thường Bím Tóc giương mắt thấy vậy, sợ tới hồn bay phách lạc, nếu nói moi tiền từ người thì y không sợ, từ trên xuống dưới Thiên Tân Vệ bắt được người nào hay người nấy, không có ai y không dám moi tiền, nhưng mà cũng sợ quỷ quái chứ, y hãi quá lập tức buông lỏng hai tay thả mặt trắng ra. Mặt trắng nhân lúc Thường Bím Tóc sững sờ tức khắc bóp chặt lấy cổ y, hai tay dùng sức như mười cái móc thép, bóp tới mức nhãn cầu của Thường Bím Tóc căng lên muốn lồi ra ngoài, đầu lưỡi thè ra, hai tay khua loạn, hai chân đạp bậy, nhưng cũng không thể cứu vãn được nữa, đầu gục xuống tắt hơi. Thương thay Thường Bím Tóc canh cửa doanh, bị mặt trắng sống sờ sờ bóp chết ở Bắc Doanh Môn, từ nay về sau Thất Tuyệt Bát Quái ở nơi Cửu Hà hạ sao thiếu mất một người. Thường Bím Tóc đến chết cũng không thể suy nghĩ cẩn thận, moi hai đồng tiền thôi mà cũng đưa tới họa sát thân ư?

*Thái Bình Thiên Quốc (18511864) hoặc Thiên Quốc là một nhà nước tôn giáo thần quyền Kitô giáo trong lịch sử Trung Quốc được hình thành từ cuộc nổi dậy của nông dân do Hồng Tú Toàn cầm đầu vào giữa thế kỷ 19.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương