Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
-
Chapter 16 quyển 3: Kim Mặt Rỗ bán thuốc
Tả đạo tà thuật thế gian hi,
Ngũ lôi chính pháp thiếu nhân tri;
Bất tín yêu hồ năng biến huyễn,
Canh vu hà xử mịch thần tiên?
Tạm dịch:
Tả đạo tà thuật hiếm trên đời,
Ngũ lôi hành quyết mấy ai hay;
Không tin yêu hồ biến ảo được,
Vậy kiếm thần tiên tự nơi nào?
Trước đó chúng ta có nói đến, Trần Mắt Thẹo bắn chết phi tặc Toản Thiên Báo ở trên Mỹ Nhân Đài, Lý lão đạo đi liệm thi thể, chôn ở Bạch Cốt Tháp. Vốn cho là có thể thái bình một trận, ai biết chuyện này nối tiếp chuyện kia, thành Thiên Tân lại có một yêu hồ ban đêm đột nhập nhà dân gian dâm gái nhà lành, chuyên tìm thiếu nữ chưa xuất giá để ra tay. Bởi không xảy ra án mạng nên người báo án không nhiều lắm, không khiến chính phủ coi trọng, chỉ có điều không ngăn nổi miệng người đời, đầu đường cuối ngõ lời đồn nổi lên bốn phía, thêm mắm dặm muối càng truyền càng tà hồ. Lại nói án này cũng ly kỳ, ví dụ như nhà này có một thiếu nữ chưa lấy chồng, ban đêm tắt đèn nằm xuống đi ngủ, chợt thấy trong phòng có bóng đen lóe lên, đồng thời ngửi thấy mùi khai, nhưng lại giống như bị bóng đè, miệng không thể nói, thân không thể di chuyển, chỉ cảm thấy một đôi tay lông lá sờ tới sờ lui trên người, chợt ngất đi, khiến cho dâm tặc đắc thủ. Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không muốn tiết lộ, sợ khuê nữ không ai thèm lấy, chỉ có thể ngậm bồ hòn. Nhưng trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, lời đồn một truyền mười, mười truyền một trăm, nhanh chóng truyền ra giữa dân chúng, đều nói đây là có yêu hồ!
Tuy thông tin thời xưa không phát triển, nhưng tốc độ dân chúng truyền tin đồn không hề chậm hơn bây giờ, ngoại trừ ‘bố cáo hình người hai chân’ ra, còn có một nơi tụ tập chuyên môn truyền bá lời đồn – quán trà. Một buổi sáng, nào là đi chơi, kết bạn, đồng nghiệp, buôn bán, bao gồm khẩu tử hành nữa, cũng phải chạy đến quán trà gọi bình trà. Cái gì gọi là khẩu tử hành? Nói ví dụ trong nhà muốn xây phòng, tìm không người làm, không cần sốt ruột, cứ chạy ra quán trà tìm khẩu từ hành, từ tài liệu đến công tượng đều tìm thay bạn hết, cuối cùng xây phòng xong, lại sửa sang trong ấy, bây giờ gọi là trùng tu, từ xây ốc, làm nóc, chuyện gì cũng quản. Hoặc là nhà ai hôn tang gả cưới, muốn tìm một chấp sự, tìm chỗ cho thuê kiệu, khẩu tử hành cũng có thể giải quyết cho, kiếm một phần tiền từ đó. Bọn họ hằng ngày tiếp xúc nhiều người, quen với ba trăm sáu mươi nghề. Trong khu có chuyện gì mới mẻ, không ngăn nổi một truyền mười, mười truyền một trăm. Bạn nghĩ, một đám người cứ rảnh rỗi ngồi trong quán trà suốt ngày, có việc thì làm việc, không có việc thì rảnh rỗi ngồi tán gẫu, trước tiên là nói về biển, sau nói núi, nói xong tháp lớn nói cột cờ, cứ bàn lung tung, nếu nói theo bây giờ, nơi này là một nền tảng tin tức, trong thành ngoài thành có tin đồn gì tất cả đều tập hợp ở đây, uống hết rồi, nói đủ rồi, thì giải tán. Tục ngữ nói chuyện tốt không tới đâu, chuyện xấu truyền nghìn dặm, chuyện yêu hồ quấy phá truyền đi rất nhanh giữa dân chúng.
Đương nhiên phía chính phủ không tin cái gì mà yêu hồ dạ xuất, bởi lời đồn truyền đi quá nhanh, Tổng cục tuần cảnh cũng không tiện mặc kệ, bèn lệnh đội Truy nã đi ra ngoài điều tra cẩn thận, xem xem rốt cuộc là tình huống thế nào. Tra án như thế không thể thiếu Phi mao thối Lưu Hoành Thuận được, Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần tổng cộng có năm quan, ngoại trừ Lõi Đời, bốn người còn lại đều là ‘tên đen’ của đội Truy nã. Lưu Hoành Thuận nhận lệnh trở lại Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần, anh bảo thủ hạ Trương Sí, Lý Xán đi ra ngoài tìm ‘Liễu cao nhi’ tìm hiểu tình huống trước, hỏi được càng tỉ mỉ càng tốt. Trước kia có kiểu người như thế, nói theo ngôn ngữ trong nghề gọi là ‘Liễu cao nhi’, cũng chính là cơ sở ngầm. Người nghề này có người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, có xa phu chạy xung quanh, có tiểu nhị ở tiệm cơm, có du côn vô lại du thủ du thực, có thể nói là đủ ngành đủ nghề, người buôn bán nhỏ, trải rộng toàn thành làm đủ mọi việc, người họ tiếp xúc cũng nhiều, chuyên làm tai mắt cho đội Truy nã, kiếm hai ba đồng tiền thưởng, dù cho không trả tiền, ít đi mấy trận đánh cũng được.
Trương Sí, Lý Xán được phân phó, hưng phấn bừng bừng ra cửa, đây là án kiện của đội Truy nã, làm xong có thể cầm tiền thưởng. Hơn nữa đi một vòng trong thành ngoài thành cả ngày, ít nhiều gì cũng có thể moi được mấy người. Tuần cảnh của xã hội cũ biết cách moi tiền nhất, chiêu số trong chuyện này rất nhiều, đứng gác, tuần tra đường phố, phái đi phá án, truy hung bắt tặc hoàn toàn không giống nhau. Chúng ta nói về cảnh sát đứng gác trên đường trước, trong ngày thường mặc đồng phục, đội mũ vành lớn, tay cầm hai cái côn quơ tới quơ lui, ai nấy nghênh ngang, nhếch miệng liếm môi, giống kiểu ‘đường này do tao mở’ vậy. Nói là đang duy trì trị an, khơi thông giao thông, trên thực tế chính là chuẩn bị moi tiền mọi lúc. Nhìn từ xa, ở bên kia có một chiếc xe ngựa chở lương thực tới, người đánh xe là một nông dân, mồ hôi mệt mỏi chảy dọc theo cổ. Cảnh sát đi qua chặn xe lại, người đánh xe thấy mặc đồ quan, chỉ phải cúi đầu khom lưng nói khổ cực rồi, lại nhìn cảnh sát này, mặt trầm như nước, bĩu môi hỏi: “Biết quy củ không?” Người kia vội vàng nói: “Biết biết biết, nhưng không phải tôi còn chưa giao đồ ăn sao, nên chưa kiếm tiền được, tôi phải bán xe đồ ăn này thì mới có tiền.” Cảnh sát trợn mắt: “Đừng nói nhảm, để lại mấy món ăn đê.” Nói xong đưa tay đi lấy, nếu người kia không cho, thứ họ nhận được sẽ lại hai cái côn. Gã ta không đánh người, cho dù mình là cảnh sát, người ta một không trộm hai không cướp, đánh hư người người ta thì cũng phiền phức, bèn cứ nhằm con lừa kéo xe mà đánh. Gia súc không biết nói, đánh cũng đánh vô ích, nhưng đối với người đánh xe như vậy còn đau hơn đánh trên người mình nhiều, một nhà già trẻ chỉ dựa vào nó để kiếm ăn đấy, nếu như ra tay ác chút nữa, vậy thì hay rồi, giật xe đồ ăn chạy mất, đồ ăn trên xe rơi nát hết, lỡ đâu đụng phải quan trên, có táng gia bại sản cũng không bồi thường nổi, chỉ đành mặc cho cảnh sát cầm. Cứ như vậy, thấy xe thì cản, trên xe có gì lấy nấy, cải trắng, khoai tây, dưa chuột, ớt, táo, thịt vịt, thịt heo, miến, phích nước nóng, nồi đất, gừng kiểu gì cũng phải lấy được một ít, cho dù là xe chở phân đi qua chỗ này, tuần cảnh cũng phải ngăn lại nếm thử mặn nhạt. Đứng gác một ngày phía sau chất chồng như một ngọn núi nhỏ, cũng đủ cho ăn dăm ba ngày, không ăn hết không dùng được lấy ra đi đổi tiền.
Lại nói nhiều đồ như vậy gã mang đi như thế nào? Dễ thôi, đến khi sắp tan làm, thấy có phu khuân vác kéo xe hàng đi tới, thì chặn lại: “Đứng lại, đi làm gì?” Người kéo xe vừa thấy cũng phải gọi lão gia: “Lão gia, xin trả lời ông, tôi không sao hết, đang dỡ hàng về nhà thôi. Đúng rồi, tôi phải đánh phiếu cầu nữa.” Cái gì gọi là đánh phiếu cầu? Cũng là thủ đoạn cảnh sát dùng để moi tiền, người đẩy xe muốn đi qua cầu thì phải mua phiếu cầu, nộp lên hai đồng, gã ta sẽ lượm miếng giấy vụn nào đó trên đất đưa bạn, biết là trừng mắt moi tiền, thế nhưng không đưa thì không được, bằng không sẽ không cho bạn đi qua thật. Cảnh sát khoát tay nói với người kéo xe: “Khỏi đánh.” Người kéo xe vội vàng cong lưng chắp tay: “Ui chao, tôi cảm ơn ông, tôi cảm ơn ông.” Cảnh sát chỉ ra đằng sau: “Khỏi cảm ơn, kéo đống đồ này về nhà cho ta.” Cảnh sát thời ấy cứ ngang ngược vô lý như vậy, bạn lại còn không làm được gì, dân chúng chỉ biết không dám đi qua trước người cảnh sát, tận lực đi vòng. Có điều cảnh sát cũng nghĩ ra cách, tìm một nơi heo hút ẩn nấp cho kỹ, chờ ‘khách hàng’ qua đây thì hiện thân sau, đến lúc đó muốn chạy cũng không chạy được, cứ như vậy dựa vào bộ đồ quan đủ ăn đủ uống. Nhưng cũng có lúc không may nhìn lầm, gặp trúng người này ăn mặc rách rưới, nhưng trong nhà cũng có người làm cảnh sát, thậm chí chức vị còn còn cao hơn cảnh sát này, ôi dồi xong, còn phải dùng tiền mời khách tìm người hỗ trợ giải vây.
Trương Sí, Lý Xán là cảnh sát tuần tra đường phố, trước kia gọi là cước tuần, bởi vì không xe không ngựa, chỉ bằng hai cái đùi ở đi bộ trên đường, lại nói cũng không dễ dàng, bêu đầu dưới mặt trời chói chang, lộ mặt mạo hiểm giữa phong tuyết, nếu như còn không kiếm được thu nhập thêm, ai nguyện ý ăn chén cơm này? Nhắc tới thủ đoạn moi tiền của mấy người bọn họ, vậy phải nói là đủ loại, thứ thích nhất trong đó là khuyên ngăn người khác, phàm là thấy có người đánh nhau trên đường thì được lắm, lúc hai bên đang mắng nhau không tới được, đầu tiên khoanh tay đứng nhìn từ xa trước, tới lúc cần thì ra tay, tốt nhất đánh nhau luôn. Hai người bọn họ thổi còi chạy tới, tách đoàn người khuyên nhủ hai họ, chỉ đơn giản là đi hù dọa. Người đánh nhau nhìn thấy cảnh sát tới, lại muốn đi cũng không đi được nữa, cái này gọi là gây hấn sinh sự, cố ý nhiễu loạn trị an xã hội, hai bên mỗi bên giao một phần tiền phạt, không trả tiền thì bỏ vào nhà lao, nhốt ba năm ngày lại thả ra. Lúc ấy dân chúng đều sợ quan, dù có van xin cũng vô dụng, chỉ đành phải bỏ tiền ra. Người kia nói tôi không đánh người, chỉ bị đánh, vậy cũng bị phạt tiền? Không sai, ai bảo ai chịu đánh làm gì, chịu đòn cũng có tội, nếu anh không nhây nhây đi trêu chọc người khác, người khác có thể đánh anh chắc? Có điều như vậy cũng tốt, ai bị bọn họ moi một lần hai lần rồi, lần sau sẽ nhớ mãi, gặp phải chuyện này có thể nhịn được thì nhịn, có thể nuốt được thì nuốt, dù sao cũng hơn phải trả tiền phạt.
Bỏ xa nói gần, Trương Sí, Lý Xán phụng lệnh Lưu Hoành Thuận đi ra tìm hiểu, chạy trọn cả ngày, gần tối thì trở lại Sở Cảnh sát. Mặt hai tiểu tử mang vẻ đắc ý, cứ mời Lưu Hoành Thuận ra ngoài ăn ngon. Lưu Hoành Thuận thấy bọn họ như vậy, rung đùi đắc ý đuôi nhếch lên, cũng biết hỏi ra được kết quả rồi, vừa lúc đến giờ cơm, bèn mang hai người họ đến ven sông ăn cơm. Trên kênh đào có rất nhiều lều ghế, quán nào cũng bán món bình dân, chuyên buôn bán vận chuyển trên thuyền. Điều kiện bẩn loạn, hương vị lại có chỗ độc đáo. Hơn nữa mỗi nơi có một món riêng, bán bánh bao tuyệt đối không làm bánh thịt, bán hoành thánh tuyệt đối không làm mì Tàu, bởi vì không làm kịp, không mướn được tiểu nhị, làm gì cũng chỉ một người, cùng lắm là hai vợ chồng. Bán món bình dân không thể so với tiệm ăn lớn, khách hàng tới chỗ này ăn cơm, phần lớn là khuân vác gỡ hàng trên thuyền, không chỉ thực tế, rẻ, mà còn đỡ thèm, quản no. Ba người tìm một chỗ quen thuộc ngồi xuống, nhà này bán cá chiên giòn, rất có tiếng ở vùng này. Họ bán cá trích nhỏ trên sông, thứ này không tốn nhiều tiền, bắt lên có đủ một giỏ, cạo vảy cắt mang dọn dẹp sạch sẽ ngay bên bờ sông. Đặt chiếc nồi lớn lên bếp, đáy nồi là một chiếc chén sứ úp ngược, quanh chén là một vòng hành lá, lại đặt một lớp cá lên trên, một tầng hành một tầng cá cứ xen kẽ như thế, nêm gia vị rồi đậy nắp lại, hầm với lửa lớn, cho ra nồi đặt lên sàng để lạnh, trước khi bưng lên bàn thì rắc sợi gừng tỏi băm, gắp lên cắn một cái cả xương cá cũng giòn, lại nhắm rượu ăn với cơm. Trong lều có hai vò rượu lớn, mở ra bán theo lượng, uống bao nhiêu lấy từng ấy, giá cả vô cùng tiện nghi, muốn ăn bánh bao, bánh nướng áp chảo có thể đi bên cạnh mua. Ba người này mua một bồn cá chiên giòn lớn, gọi sáu cái bánh nướng áp chảo, lại một người đánh ba lượng Bạch Cửu, ăn bánh nướng áp chảo cuốn cá chiên giòn thơm nức. Trương Sí, Lý Xán vừa ăn cơm vừa báo cáo: “Không đi ra hỏi thăm không biết, mới hỏi thì vụ này đúng là khó lường, ban đêm đúng là có yêu hồ quấy phá, người bị hại không chỉ bảy tám nhà!”
Thì ra hai người bọn họ nhận việc, thay y phục thường dò hỏi xung quanh, lại sợ bị bàn tán, không dám gõ cửa đi hỏi từng nhà, phải làm sao mới ổn đây? Có câu ‘gió mạnh thổi mưa tới, người gấp nghĩ ra cách’, hai người vỗ đầu nhớ tới một người -- Kim Mặt Rỗ bán thuốc dạo. Người này có cả mùi thuốc và sức thuốc, ngược lại có một chỗ tốt – giá rẻ, bởi vì không cần bỏ vốn, có cái gì bán cái nấy, lá gan cũng lớn, nhánh cây khô coi làm lộc nhung, rễ rau thơm dám nói là nhân sâm. Theo lời của y, dù sao cũng ‘Thuốc chữa bệnh bất tử, Phật độ người hữu duyên’, người phải chết ăn linh chi trên núi Côn Lôn cũng không sống được, không đáng chết ăn rêu do chó đái dưới chân tường cũng không chết được, sống hay chết đều xem tạo hóa. Kim Mặt Rỗ vì kiếm tiền, còn làm thuốc phá thai để bán, thuốc của y chuyên phá quỷ thai, thuốc khác không được, thuốc này không phải nhất tuyệt thì cũng là nhất quái, trước đấy tôi có nói, thuốc này hay được gọi ‘bàn chải sắt’, có dược lực không nhỏ. Lại nói cái gì gọi là phá quỷ thai? Ví dụ như khuê nữ nhà ai tư thông với người khác làm lớn bụng, đây là chuyện bại hoại nề nếp gia đình, không có mặt đi hiệu thuốc bắc bốc thuốc, tiên sinh coi tiệm, tiểu nhị hốt thuốc đều biết phương thuốc, nhìn mấy vị thuốc trên ấy, cũng biết là dùng để làm gì, vô duyên vô cớ ai đi bốc thuốc nạo thai? Muốn gạt cũng không gạt được, truyền đi nói thì dễ mà nghe thì khó, chỉ đành tìm đi giang hồ thuật sĩ phá quỷ thai, còn phải nói khuê nữ nhà mình không ra ngoài bao giờ, tự dưng giờ bụng lớn lên, chắc chắn có quỷ thai, để thuật sĩ giang hồ vẽ một tờ phù vàng, đốt thành tro bỏ trong thuốc phá quỷ thai, trả thù lao gấp bội, trong lòng tự hiểu rõ, chỉ có điều ai cũng sẽ không nói toạc ra. Thuật sĩ giang hồ chỉ biết vẽ bùa không biết phối thuốc, thuốc phá thai đều mua được từ trên tay Kim Mặt Rỗ trước, qua tay lại bán đi, buôn bán như y cũng là phần độc nhất.
Trương Sí có cùng suy nghĩ với Lý Xán, nếu nói có vụ án như vậy thật, khó tránh khỏi sẽ có người mua thuốc phá quỷ thai, vậy cũng không cần đi tìm người khác, trực tiếp hỏi Kim Mặt Rỗ là được. Trương Sí, Lý Xán đi nắm rõ tình hình đã, rồi hạ quyết tâm đi vào tìm người. Kim Mặt Rỗ cũng không khó tìm, cho dù là bày sạp ở đâu, liếc mắt nhìn qua đống người là có thể nhận ra, quanh năm luôn mặc bộ áo dài tiền triều, trên huyệt thái dương bên phải dán nửa miếng thuốc cao, trên mặt anh ta quá nhiều rỗ, rỗ to bao rỗ nhỏ, rỗ nhỏ lại bao rỗ nhỏ hơn, rỗ nhỏ hơn lại sinh rỗ mới ra, trên mặt toàn là rỗ, rỗ tam hoàn sáo nguyệt, rỗ ngũ phúc phủng thọ, rỗ thất tinh bắc đẩu, rỗ cửu cửu quy nhất, khuôn mặt này là thứ y nổi danh, Cửu Hà hạ sao chẳng tìm được ai mặt nhiều rỗ hơn y.
Lúc Trương Sí, Lý Xán tới tìm y, Kim Mặt Rỗ đang bán thuốc dạo ở ven đường, một tấm vải đỏ được trải ra trên mặt đất, đặt lên mấy con chuột chết, hai con rết chết, cùng với một số cành cành lá lá, chai chai lọ lọ, mình ngồi bên cạnh miệng lưỡi lưu loát thét to chào hàng: “Đi qua tạt qua hãy coi, tới nam về bắc hãy nhìn; thuốc Dược Vương gia truyền xuống cứu người, giá không mắc công hiệu cường; hơn hẳn bạch xà trộm tiên thảo, hơn cả lò đan của Lão Quân; từng lên đài từng lên báo, được cả thưởng vạn quốc hội; Anh Mỹ Nhật Bản đại tổng thống, người nước ngoài toàn khen hay; trời sợ mây đen đất sợ hoang, ai bán thuốc giả không gặp họa; một mao hai mao không nhiều ít, ngài có ăn lòng cũng không no; ba mao năm mao là phiếu nhỏ, không mua được phòng không được đất; trả tiền lẻ, mua linh dược, vẫn còn tốt hơn đánh bài thua; không đặt đấy, có thì xài, ai chưa từng bị chút bệnh nào; dừng lại đi, đứng ở đấy, nghe ta thét to không tốn tiền; ngài không mua, ta không khuyên, tiện nghi để cho da trắng chiếm; ngài bớt hút nửa gói thuốc, ngài uống ít hai lượng rượu, chỉ coi tuần chân thúi moi một đầu…” Trương Sí, Lý Xán đi tới trước thì nghe câu này, quát to: “Tốt, công nhiên nói xấu tuần cảnh chính phủ! Dám gọi tuần cảnh là tuần chân thúi? Mi nói cho ta biết, cái gì gọi là tuần chân thúi moi một đầu? Tuần cảnh moi ai rồi?” Một người khác phụ họa: “Tuần cảnh phạt tiền phải gọi là làm chuyện, quan sai có sai thì cũng không phải lỗi người tới, mi không bán thuốc giả thì có ai phạt mi không? Được rồi, mi cũng đừng nói gì nữa, theo anh em bọn ta tới Sở Cảnh sát một chuyến đi…” Kim Mặt Rỗ thấy thế hận không thể tát mình hai cái, ngày hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, sao lại đụng phải hai vị này rồi, thời xưa nói Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi, hai người này còn khó đối phó hơn tiểu quỷ bên người Diêm Vương Gia nữa, chỉ trách mình miệng tiện gây họa, vội vã cười làm lành mời thuốc lá: “Hai vị tiểu gia, Kim Mặt Rỗ tôi nào dám nói thế, anh còn không biết tôi sao, miệng tôi chính là nước phòng tắm…” Không đợi Kim Mặt Rỗ nói xong, đã bị Lý Xán xách đi mất, Trương Sí đi tới tát một cái, mắng: “Miệng mi đúng là thiếu đánh!” Hai người đánh xong lại hù dọa Kim Mặt Rỗ, hỏi y thuốc phá thai bán thế nào. Kim Mặt Rỗ bị đánh không dám giấu giếm, vừa ôm mặt vừa nói cho hai vị này: Gần đây buôn bán không sai, thuốc phá thai đều sắp cung không đủ cầu, y cũng thấy rất kỳ quái, biết được từ miệng mấy thuật sĩ giang hồ mà y nhập hàng -- trong thành Thiên Tân có yêu hồ ra vào ban đêm, phá thân rất nhiều cô nương, chịu hết nhục nhã rồi đi treo cổ đầu sông, chỉ là vì ngại mất mặt, không có mấy nhà chịu đi báo quan.
Trương Sí và Lý Xán hỏi rõ tình huống xong, lại lấy thứ Kim Mặt Rỗ có được do bán thuốc lậu phi pháp, chúng tôi có nói đoạt xong thì nộp lên không? Cũng không nói như vậy nhé, giao cho ai đây? Không nói rõ ràng, vậy coi như là khoản thu nhập thêm của hai người rồi. Họ kể lại cho Lưu Hoành Thuận nghe, lại hỏi: “Lưu đầu nhi, vụ án này khó giải quyết đấy, đội Truy nã chúng ta ăn chén cơm phá án này, truy hung bắt tặc không nói chơi, nhưng không biết vẽ bùa niệm chú, hàng yêu tróc quái, yêu hồ thành tinh thì bắt thế nào?”
Lưu Hoành Thuận chưa bao giờ tin tà, việc này đương nhiên có kỳ quái, nhưng làm gì có quỷ hồ nào, chắc chắn là lại có một tên dâm tặc nào đó ngũ trọc mê tâm, giả thần giả quỷ vào nhà gây án. Phi tặc Toản Thiên Báo tội ác tày trời trúng bảy mươi sáu phát súng trên Mỹ Nhân Đài mà còn không thể giết một người răn trăm người, lại còn có tặc nhân dám gây án trên đầu sóng gió, đúng là tặc đảm bao thiên, đây không phải là sống đủ rồi đâm lên họng súng sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook