Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 360 Sao lại lăn đến đúng lúc thế này? (5)
Chapter 360. Sao lại lăn đến đúng lúc thế này? (5)
“HÂY!”
“YAAAA!”
“YA!”
“YA YA YA YA”
Thanh Minh quan sát những đứa trẻ đang tập luyện với khuôn mặt không thể hài lòng hơn nữa.
Và các môn đồ Hoa Sơn lại nhìn về hắn với ánh mắt bất an.
“Bọn trẻ bị sao ấy nhỉ?”
“Ý của sư thúc là sao ạ?”
“Ta nghĩ khi các đệ tử mới nhập môn thì sẽ ngay lập tức lăn lộn trên sàn rồi khóc cơ chứ, nhưng có vẻ ngoan ngoãn ngoài dự kiến nhỉ?”
“......Sư thúc nói thì con mới để ý, hình như là vậy thật.”
Bạch Thiên cau mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Không lý nào cái tên như ác quỷ đó lại dễ dàng tha cho lũ trẻ được.”
Thế nhưng Thanh Minh lại đang ở trạng thái vô vùng hòa nhã khác xa với những lo ngại của bọn họ.
‘Đáng yêu thật.’
Nhìn khung cảnh những đứa trẻ bụ bẫm, miệng còn thơm mùi sữa đang ngay ngắn xếp hàng rồi liên tục đưa nắm đấm ra, ai nhìn vào cũng không kìm lòng được mà cảm thấy tự hào và mãn nguyện thôi.
Hửm?
Vậy sao trước đây hắn lại đối xử với các sư huynh như vậy chứ?
‘Ta không cần phải dạy lũ trẻ còn gì.’
Chỉ cần là những tiểu môn đồ mà mình không cần phải vất vả đến toát mồ hôi hột để dạy dỗ thì đều là những sự tồn tại đáng yêu và xinh xắn không phải sao?
Hơn nữa.
“Nào, vươn tay ra thêm chút nào.”
“Ui, đúng rồi! đúng rồi! Giỏi lắm.”
“Đừng khóc! Khóc thì sẽ không thể thành cường giả được!”
Chứng kiến cảnh tượng các môn đồ của Hoa Ảnh Môn cũng như Môn chủ Hoa Ảnh Môn đang hướng dẫn cho lũ trẻ mà mọi người chỉ muốn vỗ tay cổ vũ thôi.
Các môn đồ của Hoa Ảnh Môn đang tận tình chỉ dẫn cho lũ trẻ như thể đây chính là thiên chức của họ vậy.
Cũng phải thôi.
Ngụy Môn chủ đã điều hành võ quán ở Nam Dương bao nhiêu năm rồi chứ?
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Với phương châm phải giữ được dù chỉ một đứa trẻ để kiếm thêm dù chỉ một xu tiền. Và kinh nghiệm nỗ lực hết sức để không xao nhãng bất kì đứa trẻ nào đang được tỏa sáng ngay thời điểm này ở tại đây còn gì.
Trái lại thì……
“Mấy cái tên vô dụng này.”
Các môn đồ Hoa Sơn giật mình quay đầu nhìn lại phía sau thì bắt trúng ánh mắt hằn học, sắc như dao của Thanh Minh.
“Rốt cuộc thì mọi người đã làm gì mà chưa qua một ngày mấy đứa trẻ khác đã ầm ĩ khóc toáng cả lên rồi láo nháo đòi về nhà chứ?”
“......Ta đã nhẹ nhàng lắm rồi.”
“Thật sự ta đã rất nhẹ nhàng rồi.”
“Ồn quá đi mất!”
Các môn đồ Hoa Sơn há hốc miệng khi chứng kiến cảnh tượng Thanh Minh vừa la hét vừa cằn nhằn.
‘Học được cái thói đó từ ai không biết nữa!’
‘Thật sự ta đã nhẹ nhàng lắm rồi! Thật sự đó!’
Nhưng đáng tiếc thay, theo tiêu chuẩn của Hoa Sơn thì hai tiếng ‘nhẹ nhàng’ đó cũng quá đỗi khắc nghiệt để lũ trẻ có thể chịu đựng được rồi.
“Được thôi. Ta thì có gì trông đợi ở các ngươi chứ?”
Thanh Minh liếc nhìn những môn đồ của Hoa Sơn như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy, nhưng khi nhìn qua lũ trẻ đang giơ nắm đấm nhỏ xinh thì khuôn mặt lại ngay lập tức trở nên ôn nhu như băng tuyết tan chảy vậy.
‘Tất cả bọn trẻ chính là tiền đó.’
Nụ cười trên mặt của Thanh Minh lại càng rạng rỡ và mãn nguyện hơn nữa.
Khác với những môn đồ khác của bổn môn thay vì kiếm tiền thì từ sau khi nhập môn chỉ biết tiêu tiền của môn phái rồi ăn. Còn những đệ tử tục gia đó thì vừa học võ vừa mang tiền tài đến, đó là những sinh vật quý giá nhất trên thế gian này, không phải sao!
Sau đó, họ sẽ đổ tiền vào môn phái tục gia để được học võ công, rồi môn phái tục gia sẽ lại cống nạp số tiền đó về bổn môn, hoàn thành một hệ thống đẹp đẽ nhất trên thế gian này.
Vậy thì sao những đứa trẻ đó lại không xinh xắn được chứ?
Chỉ nhìn cảnh những đứa trẻ giơ nắm đấm như những chú gà con thôi thì dù không ăn cũng cảm thấy no, không ngủ cũng không mệt nữa là.
“Hư hư hư hư.”
Cuối cùng Thanh Minh lại cười thành tiếng rồi lẩm bẩm.
“Đây chỉ mới là khởi đầu thôi.”
Trước tiên thì môn phái tục gia được thiết lập vững chắc ở Tây An với trọng tâm là Hoa Ảnh Môn. Và sau đó lại lấy Tây An Thành làm trung tâm, mà dần dần mở rộng thế lực tục gia ra toàn bộ mảnh đất Thiểm Tây này.
“Từ Tây An vươn rộng Thiểm Tây! Từ Thiểm Tây vươn ra cả thiên hạ!”
Khi đạt được tất cả những điều đó, Hoa Sơn sẽ có đủ tự tin mà đường đường chính chính khôi phục lại sức ảnh hưởng như trong quá khứ.
“Ta sẽ kiếm được một đống tiền ấy chứ! Khì khì khì khì khì!”
Thanh Minh bật cười sảng khoái.
Nhưng mà.
Vốn dĩ mọi việc trên thế gian này không phải lúc nào cũng vận hành theo ý muốn của bản thân.
‘...... Sao cứ thấy trống trống ấy nhỉ?’
Thanh Minh lại quan sát những đứa trẻ đang tập luyện với ánh mắt ngờ vực.
‘Một đứa, hai đứa, ba đứa, bốn đ……’
Thiếu.
Chỉ mới ba ngày kể từ khi lũ trẻ bắt đầu tập luyện, hắn cảm giác như số lượng đã giảm đi một nửa.
Không, không phải là cảm giác……
“Mất, mất đi đâu một nửa rồi chứ?”
Trước câu hỏi của Thanh Minh, Ngụy Lập Sơn nãy giờ vẫn theo dõi lũ trẻ tập luyện, đột nhiên nở nụ cười gượng gạo.
“Vốn dĩ ý chí ban đầu thường không kéo dài quá 10 ngày. Những đứa trẻ còn lại sau 10 ngày thường sẽ đi đến cùng.”
“......Nhưng hôm nay mới ngày thứ ba mà?”
“Tuy hơi đáng tiếc nhưng chúng ta phải chấp nhận sự thật đó thôi, tiểu đạo trưởng. Nếu còn lại một nửa số đó thôi đã là may mắn lắm rồi.”
Thanh Minh quay đầu nhìn Ngụy Lập Sơn với ánh mắt ngơ ngác.
Một nửa?
Lão mới nói một nửa sao?
‘Vậy là tiền kiếm được cũng chỉ có một nửa thôi hả?’
Đau tim quá mà.
“Kh, không. Vậy thì tiền của ta……”
Rõ ràng ngay từ đầu chưa bao giờ tiền của Hoa Sơn là tiền của hắn cả, nhưng trong đầu Thanh Minh lại không bao giờ nghĩ về điều đó.
Ngay lúc đó.
Lạch bạch. Lạch bạch.
Hai trong số những những đứa trẻ đang tập luyện chăm chỉ chạy lạch bạch về hướng của Ngụy Lập Sơn và Thanh Minh.
“Môn, môn chủ.”
“Hửm?”
Nhìn thấy ánh mắt như muốn hỏi có chuyện gì của hai người, một đứa trẻ bẽn lẽn nói.
“Khi……khi nào thì chúng con được học cách dùng kiếm vẽ hoa trên không trung ạ?”
Nghe thấy giọng nói dễ thương đó, Ngụy Lập Sơn không kìm được lòng mà bật cười.
“Haha. Có vẻ như con muốn được thử vẽ hoa mai đây mà. Nhưng mà điều đó vẫn còn quá sức đối với các con hiện tại. Ít nhất thì các con cũng phải vung kiếm được 10 năm thì mới có thể vẽ ra hoa mai đó.”
“A! Mười năm sao ạ?”
“Đúng vậy. Chỉ cần chăm chỉ 10 năm là được!”
“Vâng! Con sẽ từ bỏ ạ.”
“......Hửm?”
“A, vất vả lắm. Về nhà thôi.”
“Hả……?”
“Chúng con xin phép về trước ạ!”
“Hể?”
Lũ trẻ cứ thế, trong sáng nói lời từ biệt, rời khỏi Hoa Ảnh Môn mà không thèm ngoái đầu lại.
“......Ơ?”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Ngụy Lập Sơn và Thanh Minh từ đầu đến cuối không thể phản ứng được mà chỉ nhìn bóng lưng của chúng với ánh mắt ngơ ngác.
Một ngày nữa còn chưa kịp trôi qua cơ mà.
“......Tại sao lũ trẻ lại giảm mất một nửa chứ?”
“......”
“Đây cũng không phải chiến trường gì cả, thế nhưng cứ ngủ dậy là lại có người biến mất ư.”
Ngay cả ở chiến trường nơi tử khí vây khốn như địa ngục, có cả những cuộc đào ngũ hằng đêm, thì số lượng người cũng không thể nào giảm nhanh như vậy được.
“Môn chủ. Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra thế?”
“......Dù tiểu đạo trưởng có hỏi tại hạ như vậy thì……”
Nhìn hai người đang thẫn thờ quan sát võ trường, Chiêu Kiệt chỉ biết cười khổ.
“Có vẻ như bọn trẻ không hiểu được lý do vì sao phải tập luyện chăm chỉ.”
“Hửm?”
“Thử nghĩ mà xem đó là chuyện đương nhiên còn gì. Những đứa trẻ đến đây bảo muốn nhập môn, ngay từ đầu đã chẳng quan tâm mấy đến võ công.”
“Tại sao chứ?”
“Vì những đứa trẻ quan tâm đến điều đó đều đã nhập môn vào các môn phái tục gia của Tông Nam cả rồi.”
“......”
Hả?
Sao hắn lại không nghĩ tới điều đó được chứ?
“Điều đó có nghĩa là?”
Chiêu Kiệt gật đầu.
“Đúng vậy. Vậy nên những đứa trẻ nhập môn vào đây thường ngày không hứng thú với việc lăn lộn tập luyện cơ thể. Bị phụ mẫu ép buộc mà đến, hoặc là đến vì những đóa hoa mà chúng nhìn thấy ngày hôm đó rất đẹp,......”
Ngừng một chút, rồi Chiêu Kiệt lại khẽ hất cằm về phía những đứa trẻ đang tập luyện.
“Vì cứ liên tục dạy cách vung nắm đấm như vậy nên bọn trẻ mới không cảm thấy hứng thú còn gì.”
“Vậy, vậy là nên dạy cách vung kiếm sao?”
“Cũng gần giống như vậy.”
Câu trả lời đó là của Bạch Thiên. Kẻ cũng đang mang biểu cảm nặng nề.
“Dù là Hoa Sơn đang rất nổi tiếng, nhưng chỉ như vậy thì cũng không có lý do gì mà phải từ bỏ võ đường để chạy đến nơi này cả. Nếu muốn học kiếm pháp thì cũng có thể chạy đến các môn phái tục gia của Tông Nam còn gì.”
“Kiếm, kiếm pháp của chúng ta khác mà.”
“Dù là như vậy, nhưng……”
Nhuận Tông cũng tham gia vào cuộc hội thoại.
“Ngay từ đầu, những đứa trẻ ở độ tuổi đó so với việc quan tâm tới kiếm pháp hào nhoáng thì bằng hữu quan trọng hơn còn gì. Bọn trẻ không muốn rời xa những bằng hữu đang là môn đồ của các môn phái tục gia Tông Nam, luyện những kiếm pháp khác nhau.”
“Bằng hữu sao?”
“Đúng vậy.”
“Bằng hữu là cái gì chứ?”
“.......”
Nhuận Tông vô thức nhắm chặt mắt khi nhìn thấy đôi mắt đang mở to đầy thắc mắc của Thanh Minh.
‘Tên tiểu tử không có hy vọng này.’
Ngay từ đầu, hắn đã không hiểu được cuộc sống của một người bình thường rồi mà.
“Dù sao thì tóm lại là.”
Bạch Thiên dứt khoát nói.
“Việc cho bọn trẻ được chứng kiến Mai Hoa Kiếm Pháp hay giảm học phí chỉ mang lại hiệu quả tức thời, nhưng không có hiệu quả đến mức có thể ‘cướp’ được những đứa trẻ đã tu luyện võ công ở nơi khác.”
“Dù sao thì đối phương cũng là Tông Nam của Cửu Phái Nhất Bang, vì chúng ta vẫn chưa khôi phục vị thế trong Cửu Phái Nhất Bang.”
“Thêm vào đó, hơn nửa số người ở Tây An lại có giao hảo với Tông Nam.”
Thanh Minh nghiến răng gầm gừ.
“Đừng có nói mấy lời dư thừa nữa. Vậy nên đối sách là gì!”
“......Đối sách thì không có……”
“Ây ya!”
Thanh Minh không thể kìm được cơn tức giận mà đá mạnh vào Chiêu Kiệt đang đứng trước mặt.
“Những tên không có đối sách mà cứ oang oang nãy giờ thì cũng đừng nói tiếng người nữa!”
“Bình tĩnh lại nào, Thanh Minh à.”
Bạch Thiên đã nhanh chóng ngăn cái tên đó lại.
“Mặc dù số lượng sinh đồ có giảm một chút, nhưng cũng không phải là con số nhỏ. Nếu cứ cố gắng từ từ thì……”
“Thời gian đâu ra hả! Nếu cứ như vậy đến khi ta trở thành lão già râu tóc bạc phơ rồi mới có môn phái tục gia thứ hai mất! Trước lúc đó chắc Tiểu Hành đã đi đời lâu rồi!”
Thanh Minh vừa nghiến răng vừa nói chuyện cộc cằn.
“Nếu như vậy thì không phải chỉ cần cho bọn chúng thấy cái gì khác với các môn phái tục gia của Tông Nam là được à?”
“......Đúng vậy. Đúng là phải như vậy, nhưng”
“Vậy thì cứ tới đó đập vỡ đầu của môn chủ các môn phái tục gia đó là được chứ gì?”
“......Những tên đó không phải là môn đồ của bổn môn nên sẽ không có ý nghĩa gì cả. Nếu có đập thì đầu của Chưởng môn nhân Tông Nam…… À không, ý là phải đập đầu của vị đó nhưng mà hiện tại Tông Nam lại đang phong bế sơn môn còn gì.”
“A, sao lại phong bế sơn môn vào lúc này chứ!”
“......”
Không phải như vậy càng nên phong bế sơn môn vào thời điểm này sao?
Cái tên không có lòng trắc ẩn này.
Bạch Thiên nuốt những lời định nói vào trong lòng.
“Hừm mmm.”
Thanh Minh cột tóc lại rồi rơi vào suy tư.
“Điểm khác biệt…… Điểm khác biệt sao. Thứ gì đó tốt hơn nhiều so với Tông Nam…… ngoài việc dùng kiếm giỏi ra thì còn gì nữa.”
Sau đó hắn lại đột nhiên tức giận mà hét lên.
“Cứ cho là không có kẻ nào tới đi! Đã làm được gì đâu mà đòi dẹp nghỉ chứ! Không có một chút nghị lực nào! Cái thời của ta đâu có như vậy! Cái thời của ta!”
“Trước mắt thì cứ bình tĩnh lại đã nào.”
Thanh Minh lại kìm nén sự phẫn nộ lần nữa mà thở dài. Dù hắn có nổi giận thêm nữa thì số lượng học viên cũng không thể nào tăng lên được.
Ngay cả Thanh Minh đệ nhất thiên hạ cũng không nghĩ ra được giải pháp ngay lập tức sao.
‘Ta đã cố hết sức làm những việc có thể với cái danh của Hoa Sơn rồi.’
Rốt cuộc thì kiếm phái như Tông Nam hay là Hoa Sơn.
Cho dù có sự khác biệt đi nữa cũng rất khó để nhận ra điểm khác biệt đó trong một thời gian ngắn được.
Thà rằng, nếu Tông Nam không phong bế sơn môn thì hắn cứ thế mà đuổi đến đó để cho bọn chúng thấy được sự khác biệt rồi.
Thanh Minh là môn đồ của bổn môn, lại đi đánh đầu môn chủ môn phái tục gia của Tông Nam, thì chẳng khác nào đang ăn hiếp đứa trẻ khi người lớn vắng mặt chứ.
“Hừm. Thật là đau đầu mà.”
“Như ta đã nói lúc nãy, thà rằng cứ nhanh nhanh dạy kiếm……”
“Cái đó không được.”
Thanh Minh dứt khoát cắt ngang lời đó.
“Đây là vấn đề trọng tâm. Các đệ tử tục gia vẫn chưa nắm vững kiếm pháp cơ bản. Điều đó có nghĩa là nếu phát sinh vấn đề thì sẽ rất khó giải quyết. Vậy nên nhất định phải dạy quyền pháp cước pháp trước đã.”
“Nhưng rõ ràng không có kẻ nào muốn học quyền cước của Hoa Sơn còn gì?”
“Hừm. Đó chính là vấn đề.”
Thanh Minh lại thở dài lần nữa.
Nếu các môn đồ Hoa Ảnh Môn mới được thu nhận đạt được thành quả nào đó thì họ sẽ tin tưởng và chịu đựng việc tập luyện. Thế nhưng trước mắt bọn họ vẫn đang dạy quyền cước và dùng kiếm pháp làm mồi nhử
Vậy nên rất khó để tạo nên sự hứng thú ở lũ trẻ.
“Phải giải quyết vấn đề này bằng cách nào đó.”
Nhưng mà giải pháp cũng không phải từ trên trời rơi xuống……
Ngay lúc đó.
“Có ai ở đó không ạ?”
Hắn nghe thấy giọng nói trịnh trọng vang lên từ đại môn.
“Hửm?’
Tất cả những người bên trong đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía đại môn.
Rõ ràng đã nghe giọng nói này ở đâu đó, nhưng là ai nhỉ……
“Hửm?”
“Ơ?”
“Cái, cái gì?”
Các môn đồ của Hoa Sơn và môn đồ của Hoa Ảnh Môn mở to mắt nhìn về nhân vật đang đứng ở đại môn.
Không, hắn?
Hắn, hắn rõ ràng …… là người đó?
Cái đầu được cạo trọc bóng nhẵn.
Hoàng y cùng áo cà sa đỏ.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Như thể đang phất phơ trong gió, nhưng tư thế vẫn giữ được sự kiên định.
“Sao tên đó lại đến đây vậy?”
Người đó đứng ở đại môn, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi khẽ mỉm cười khi chạm mắt với Thanh Minh.
“A di đà Phật. Thí chủ! Thì ra là người đang ở đây à?! Tiểu tăng, là Tuệ Nhiên đây ạ! Thí chủ có còn nhớ tiểu tăng không?”
“......”
Thanh Minh vẫn đang ngơ ngác nhìn dáng vẻ đó, khí sắc tỏ rõ sự kinh ngạc lẫn sự hoang mang. Và một lúc sau, Thanh Minh mới mở lời như thể mất hồn.
“......Sư thúc.”
“Hửm?”
“Sao tên tiểu tử đó lại ở đây chứ?”
“......”
Thanh Minh chớp mắt hai lần rồi lại cười bâng quơ.
“Hơ …… hơ hơ. Sao lại lăn đến đúng lúc thế này.”
Giải pháp không từ trời rơi xuống,…
“Hóa ra là dùng chân đi bộ đến à … ~~”
Đây là lý do vì sao con người phải sống ‘lương thiện’ một chút đây mà.
“Sư thúc.”
“Hửm?”
“Trước mắt thì bắt tên tiểu tử đó lại đã.”
“Hả?”
Thanh Minh vừa cười khì khì vừa bật dậy khỏi vị trí.
“Tìm thấy rồi, giải pháp!”
Trong lúc đó thì Tuệ Nhiên lại cảm thấy bất an khi nhìn Thanh Minh vừa tiến đến gần vừa cười nham hiểm.
‘Mình đến đúng chỗ chứ?’
Không.
Tiểu sư phụ đến nhầm chỗ rồi ~~......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook