Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 361 Vậy tiểu tăng phải làm gì? (1)

 

Chapter 361. Vậy tiểu tăng phải làm gì? (1)

 

“Đại chủ! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

 

Một nam nhân đẩy cửa bước vào phòng.

 

Hắn ta nhất thời cau mày vì mùi rượu xộc thẳng vào mũi, nhưng rồi hắn nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, lay lay đánh thức người đang nằm ngủ dưới sàn.

 

“Dậy đi, Đại chủ! Đại chủ!”

 

“Hừ!”

 

Gương mặt của kẻ được đánh thức méo xệch vì tức giận. Hắn đạp một cái vào người đã đánh thức mình.

 

“Á!”

 

Hắn quát lên mà không thèm để ý tới tên nam nhân đang lăn lộn dưới đất.

 

“Sao mới sáng sớm mà ngươi đã ồn ào vậy hả! Đầu ta nhức đến chết rồi đây này!”

 

“Cái đó là do Đại Chủ ngài đã uống rượu suốt cả đêm chứ!”

 

“Biết điều thì ngươi mau phắn ra ngoài ngay cho ta!”

 

Tên nam nhân bị đạp thản nhiên đứng dậy rồi túm lấy tên Đại Chủ vừa tỉnh đã lại nằm xuống đất ngủ, lắc lư hắn ta như thể chuyện này chẳng phải xảy ra lần một lần hai.

 

“Bây giờ không phải lúc để ngài ngủ đâu! Ngài mau dậy đi!”

 

“........Hôm nay ngươi ăn nhầm gan hùm rồi à?”

 

Nếu là bình thường thì thì hắn ta đã sớm chuồn đi rồi, nhưng hôm nay hắn lại ở đây làm loạn thế này, chắc hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra.

 

“Khừ.”

 

Cuối cùng, tên ‘Đại Chủ’ ôm đầu rồi từ từ nhổm dậy.

 

“Ư…… Đầu ta như muốn vỡ ra vậy.”

 

“Sao ngài lại để cho mình uống say như vậy chứ. Nếu như thiên hạ biết Xích Xà Đao Diệp Bình say rượu rồi cáu gắt thì họ sẽ cười ngài thối mũi mất thôi!”

 

“Kẻ dám cười. Mà có chuyện gì?”

 

“Tông Nam đã phong bế sơn môn rồi ạ.”

 

“Ờ. Phong bế…… Cái gì?”

 

Người được gọi là Xích Xà Đao đó phát ra một khí thế dữ dội.

 

“Ngươi vừa nói gì?”

 

“Tông Nam đã phong bế sơn môn rồi ạ! Họ nói sẽ cấm các hoạt động đối ngoại trong ít nhất mười năm.”

 

“........Bọn chúng bị điên rồi à? Sao tự dưng lại như vậy chứ?

 

“Lý do là gì thì có quan trọng đâu ạ! Điều quan trọng bây giờ là bọn họ đã phong bế sơn môn rồi kia kìa.”

 

“Vậy sao?”

 

Xích Xà Đao chầm chậm đứng dậy.

 

“Mở cửa sổ ra đi.”

 

“Vâng!”

 

Quái Hồ Ly Phương Thăng đi ra mở cửa sổ. Mùi rượu trong phòng nhanh chóng tản ra ngoài.

 

“Ôi cha.”

 

Xích Xà Đao thản nhiên bước đến ngồi trên ghế như thể việc hắn ta cáu gắt bởi tác động của rượu khi nãy chỉ là tưởng tượng của Phương Thăng.

 

“Ngươi hãy nói chi tiết đi. Ngươi có chắc là bọn chúng đã phong bế sơn môn không?”

 

“Vâng! Thuộc hạ chắc chắn ạ.”

 

Xích Xà Đao Diệp Bình nhìn Quái Hồ Ly Phương Thăng bằng ánh mắt ngờ vực.

 

“Ngươi nói ngươi chắc chắn, nhưng ngươi chắc chắn được bao nhiêu phần! Nếu lần này ngươi còn nói sai nữa thì ta sẽ xé miệng ngươi ra đấy! Ngươi biết nếu như ta tin những lời đó, mà lũ Tông Nam lại không phong bế sơn môn, thì chỉ có chúng ta là người nếm mùi tổn thất không hả?”

 

“Lần này thuộc hạ chắc chắn ạ!”

 

“........Vậy sao?”

 

Phương Thăng cười nói.

 

“Hiện nay lũ Hoa Sơn đã thành lập môn phái tục gia ở Tây An và đang thu nhận đệ tử.”

 

“......Hử? Thế lũ đệ tử tục gia Tông Nam chỉ đứng nhìn thôi à?”

 

“Bởi vậy nên thuộc hạ mới nói! Bởi vì lũ đệ tử bổn môn Hoa Sơn cũng có ở đó nên bọn họ không động tay được! Ý của thuộc hạ chính là như vậy!”

 

“.......Vậy là Tông Nam hoàn toàn không có ý định ngừng phong bế sơn môn.”

 

“Vâng!”

 

“Hồồ.”

 

Diệp Bình khẽ khàng vuốt râu.

 

‘Chỉ cần nghe tới cái tên Hoa Sơn thôi là lũ Tông Nam sẽ bật dậy ngay lập tức dù khi đó chúng đang ngủ, vậy mà bọn chúng lại chỉ giương mắt đứng nhìn Hoa Sơn đang hoạt động ở Tây An sao?’

 

Nếu chuyện này là sự thật thì Tông Nam đã thực sự phong bế sơn môn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Đại Chủ! Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này được! Chẳng phải bang chủ đã nói chúng ta nhất định phải tiếp cận Tây An đó sao! Cũng vì lẽ đó mà chúng ta cứ lảng vảng ở quanh Tây An suốt mà.”

 

“Đúng là vậy.”

 

“Bởi vì Tông Nam đã ảnh hưởng quá mạnh mẽ trong suốt thời gian qua nên chúng ta mới không tìm ra bất cứ sơ hở nào để len vào, nhưng chẳng phải bây giờ chúng ta nên ra mặt một cách đường đường chính chính rồi sao?”

 

“Hừmmmmm.”

 

Diệp Bình khẽ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.

 

‘Bang chủ cũng quá đáng thật.’

 

Tây An là nơi như thế nào kia chứ?

 

Nơi đó được ví như là hậu viên của Tông Nam, môn phái được coi là mạnh mẽ trong số Cửu Phái Nhất Bang. Do đó, việc khuếch trương thế lực của mình ở một nơi như vậy đâu phải chuyện dễ?

 

Đương nhiên là trên thực tế các khu vực không được phân chia một cách chặt chẽ như vậy, do đó, ý của bang chủ chính là phải từ từ len lỏi vào Tây An một cách hợp lý.

 

Thế nhưng vấn đề ở đây là, lũ Tông Nam đó lại cho thấy sự ám ảnh đến bệnh hoạn trong việc nắm giữ địa phận của mình.

 

Chỉ cần có môn phái khác đặt chân lên một chút xíu thôi là bọn chúng sẽ xông ra cắn càn giống như một con chó điên, khiến các môn phái khác không thể chịu đựng nổi.

 

Phương Thăng nói đó là do trước đây, Tông Nam đã bị cướp mất địa vực rồi bị đánh đập, nhưng Diệp Bình lại không hề biết chuyện này.

 

Dù sao thì.

 

“Bởi vậy nên đây chính là thời cơ tuyệt hảo của chúng ta?”

 

“Đúng vậy!”

 

“Vậy nếu sau này Tông Nam khai quan sơn môn trở lại thì sao?”

 

“Đến lúc đó chúng ta cũng đã lật ngửa ván bài rồi, còn chuyện gì xảy ra được nữa chứ? Nếu họ đuổi, thì chúng ta đi là mọi chuyện sẽ kết thúc mà.”

 

“Đúng là như vậy thật.”

 

Diệp Bình cắn môi nói như thế hắn ta vẫn còn vướng mắc.

 

“Nhưng chẳng phải lũ Hoa Sơn cũng ở đó sao. Bây giờ khí thế của Hoa Sơn đâu phải dạng vừa?”

 

“Dù sao thì bọn chúng cũng chỉ là một đám hậu khởi chi tú. Sao có thể so sánh với Đại Chủ được chứ? Chỉ cần nghe tin Xích Xà Đao Diệp Bình đến là bọn chúng sẽ co vòi chạy mất dép ngay.”

 

“Đừng có nịnh bợ nữa. Cái tên lẻo mép này.”

 

“Vâng ạ!”

 

Diệp Bình ngừng vuốt râu, mở to mắt.

 

‘Hắn nói không sai.’

 

Mặc dù lũ hậu khởi chi tú đó của Hoa Sơn được gọi là thiên tài đệ nhất thiên hạ, nhưng, xét cho cùng thì bọn chúng cũng chỉ là một lũ hậu khởi chi tú. Để thua lũ gà con mới nở đó thì sao hắn ta còn xứng với cái danh Xích Xà Đài của Vạn Nhân Phòng, một trong số Thần Châu Ngũ Bá chứ?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Tây An ư……”

 

Diệp Bình lộ răng cười.

 

“Chắc bang chủ sẽ vui lắm đây. Mau chuẩn bị đi. Đến Tây An!”

 

“Rõ!”

 

Thiên Hạ Ngũ Đại Tà Chủ.

 

Một trong số Thần Châu Ngũ Bá. Xích Xà Đài của Vạn Nhất Phòng đã bắt đầu di chuyển tới Tây An nhằm nhắm vào khoảng trống mà Tông Nam để lại.

 

* * *

 

“......A di đà Phật.”

 

Tuệ Nhiên ngồi trong phòng khách đã được Hoa Ảnh Môn chuẩn bị sẵn, khẽ lẩm nhẩm niệm Phật. Hắn không quên len lén nhìn trộm xung quanh.

 

“Uống đi.”

 

“Đa tạ.”

 

Hắn đưa hai tay ra đón lấy tách trà Thanh Minh đẩy đến. Rồi lặng lẽ nhìn Thanh Minh.

 

“Hô hô.”

 

Huyền Linh khẽ cười như thể tình huống này thú vị lắm.

 

“Vậy là. Tiểu sư phụ nói đã ghé qua Hoa Sơn rồi sao?”

 

“Trưởng lão, ngài không cần dùng kính ngữ với con đâu ạ. Con chỉ là một tiểu tăng tầm thường của Thiếu Lâm Tự mà thôi.”

 

“Vậy cũng được sao?”

 

“Vâng. Đúng là như vậy.”

 

Huyền Linh khẽ mỉm cười, gật đầu.

 

‘Đúng là được dạy dỗ rất tốt.’

 

Vừa nhìn thấy người đệ tử này của Thiếu Lâm, Huyền Linh đã cảm thấy như mình được khai nhãn so với khi nhìn những môn đồ vô phép tắc, đang dần bị tha hóa của Hoa Sơn.

 

À, tất nhiên là điều đó không có nghĩa là ông ta hài lòng về Tuệ Nhiên.

 

“Được rồi. Dù sao thì con cũng đã ghé qua Hoa Sơn rồi phải không?”

 

“Vâng. Con đã gặp Chưởng môn nhân và đến đây. Điều con muốn là được ở lại đây, nên xin ngài hãy cho phép con ở lại. A di đà Phật.”

 

Thấy Tuệ Nhiên lẩm nhẩm niệm Phật, Thanh Minh trợn mắt hỏi.

 

“Hừ, nói ngắn gọn thôi. Tại sao ngươi lại lăn đến đây?”

 

“Thí chủ.”

 

Rồi ánh mắt của Tuệ Nhiên gắn chặt vào người Thanh Minh.

 

“Tiểu tăng muốn lưu lại đây một thời gian.”

 

“Hể?”

 

Thanh Minh nghiêng đầu.

 

“Tại sao?”

 

“A di đà Phật.”

 

Tuệ Nhiên không đáp ngay mà khẽ lẩm nhẩm niệm Phật.

 

Thực ra hắn muốn rất nhiều điều, nhưng hắn lại không phải là người nói ra những lời đó trước mặt người khác.

 

“Bởi vì tiểu tăng nghĩ rằng nơi này có con đường mà tiểu tăng phải đi.”

 

“Cái gì?”

 

“.......Dạ?”

 

Thanh Minh nhăn mặt.

 

“Mấy cái tên lừa trọc này chỉ cần mở miệng ra là sặc mùi thiền định! Chắc ta phải gửi ngươi đến thư đường dạy lại ngươi cách nói chuyện mất th….. ưm ưm.”

 

“Ahahahahahaha.”

 

Huyền Linh vừa cười vừa bịt miệng Thanh Minh bằng một tay.

 

“Haha. Con hãy rộng lượng hiểu cho ta nhé. Con cũng biết Thanh Minh thẳng tính đến thế nào mà.”

 

“Kh, không sao đâu ạ.”

 

Một giọt mồ hôi lạnh khẽ chảy sau gáy Tuệ Nhiên.

 

‘Còn hơn cả những gì mình thấy trên võ đài nữa.’

 

Lúc ấy, Tuệ Nhiên cứ nghĩ do hắn đang rất tức giận nên mới như vậy, nhưng bây giờ nhìn kỹ thì hình như, con người hắn vốn dĩ là vậy.

 

Huyền Linh lên tiếng.

 

“Thế nhưng, điều ta không hiểu cũng giống như Thanh Minh. Con nói ở đây có con đường con phải đi là sao?”

 

Tuệ Nhiên khẽ gật đầu.

 

“Vâng. Con đã thấy và cảm nhận được rất nhiều điều sau đại hội tỉ võ lần trước. Và….. đến cả Thiếu Lâm mà con luôn cho rằng đó là một nơi không thể chính trực hơn cũng không chính trực được đến như vậy.”

 

“Hừmm.”

 

Huyền Linh gật đầu với một gương mặt nặng nề.

 

“Con nghĩ rằng mình sẽ không thể tiến xa hơn nếu con không giải quyết được vấn đề ấy. Vì vậy, con đã quyết định bắt đầu quan sát và học hỏi từ nơi này để tìm ra con đường mà con phải đi.”

 

“Khoan đã, con vừa nói gì cơ?”

 

“.......Quan sát và học hỏi…..?”

 

“Ở nơi này?”

 

“..........”

 

Thấy Huyền Linh hiện rõ vẻ bối rối, Tuệ Nhiên nghiêng đầu như thể vẫn chưa hiểu tại sao.

 

Chuyện này lạ đến thế cơ à?

 

“.......Vì vậy nên…..”

 

Huyền Linh nhìn sang Thanh Minh đang ngồi bên cạnh rồi hướng ánh mắt về phía Tuệ Nhiên.

 

“Con muốn nhìn ai học tập?”

 

“.........”

 

Hắn thấy Thanh Minh vênh váo ưỡn bụng.

 

Còn gương mặt Huyền Linh thì hiện rõ ý

 

‘Thằng nhóc này có tỉnh táo không vậy?’

 

Và cả các môn đồ Hoa Sơn đang rì rầm phía sau.

 

Tuệ Nhiên hoàn toàn không hiểu tại sao bọn họ lại phản ứng như thế, hắn ngơ ngác nhìn xung quanh.

 

‘Mình đã nói gì sai à?’

 

Bạch Thiên ở phía sau lắng nghe cuộc hội thoại từ nãy đến giờ khẽ hắng giọng rồi mở miệng.

 

“Ờm….. Tiểu sư phụ Tuệ Nhiên.”

 

“Vâng. Người cứ nói, Bạch Thiên thí chủ.”

 

“Tại sao cứ nhất thiết phải là tên kh…. à không, ngươi muốn học gì ở đây?”

 

Tuệ Nhiên khẽ hít một hơi thật sâu.

 

“Bởi vì tiểu tăng cảm nhận được sự chính trực.”

 

“Chính trực?”

 

Hắn gật đầu trước câu hỏi ngược của Bạch Thiên.

 

“Mặc dù Đạo môn chính là như vậy, nhưng việc theo đuổi Phật pháp chính là không ngừng chiến đấu với sự mê hoặc. Một lòng quán triệt đi trên con đường của mình trước rất nhiều thử thách trên trần thế không phải là việc dễ. Trong khi đó, tiểu  tăng chỉ là một tiểu hòa thượng dễ dàng bị lay động.”

 

“..........”

 

“Thế nhưng, tiểu tăng lại không cảm nhận được bất kỳ sự lay động nào trên người Thanh Minh đạo trưởng. Vì thế, tiểu tăng đã quyết định phải tận mắt chứng kiến và học hỏi để biết cách làm sao tôi luyện được một ý chí vững chãi như vậy.”

 

“Hừmmmmm.”

 

Thanh Minh len lén ưỡn bụng. Bạch Thiên nhìn thấy cảnh ấy thì tức đến đỏ cả mặt.

 

‘Nếu không suy nghĩ thì làm sao mà lay động được, cái tên Thanh Minh khốn khiếp đó!’

 

Chuyện đó có gì không tốt đâu!

 

Đã là con người thì phải có lúc ngó đông ngó tây rồi dao động chứ!

 

Trong mắt của Bạch Thiên, Tuệ Nhiên bây giờ chẳng khác nào một con thiêu thân đang tự mình nhảy vào đống lửa.

 

Rốt cuộc vì lý do gì mà hắn phải tự bước chân xuống địa ngục, lao đầu vào bể khổ như vậy chứ.

 

Huyền Linh yên lặng lắng nghe rồi hỏi.

 

“Phương trượng của quý tự đã cho phép con chưa?”

 

“Mặc dù ngài ấy không cho phép, nhưng ngài ấy cũng không ngăn con lại. Phật pháp phải bắt đầu từ việc xây dựng bản thân. Dù cho Phương trượng có ngăn cản, thì con cũng sẽ không ngần ngại tiếp tục sự lựa chọn ấy.”

 

Thanh Minh lộ liễu ngoáy ngoáy tai.

 

“Điếc hả? Nói ngắn gọn, ngắn gọn thôi!”

 

“........Là tiểu tăng đã tự ý đi đến đây. Dù cho ngài ấy có ngăn cản.”

 

“Đấy. Nói thế có phải tốt hơn bao nhiêu không.”

 

Thanh Minh mãn nguyện cười.

 

Thế nhưng, các môn đồ Hoa Sơn chứng kiến cảnh tượng ấy lại đang phải cố xoa dịu tâm trạng không vui của mình.

 

‘Chưa gì mà đã bắt đầu rồi sao?’

 

‘Hình như tiểu sư thầy đó không được minh mẫn lắm thì phải. Rốt cuộc hắn định học được gì từ tên khốn đó chứ?’

 

‘Hóa ra lại có thêm một người chọn con đường này.’

 

Huyền Linh quan sát tình hình xung quanh rồi mở miệng.

 

“Vì vậy nên….. Con muốn lưu lại Hoa Sơn và học hỏi gì đó đúng không?”

 

“Đúng là vậy, thưa trưởng lão.”

 

“Chưởng môn nhân bảo con đến đây xin phép bọn ta à?”

 

“Vâng. Ngài ấy bảo rằng sự cho phép của người mà con muốn học hỏi rất quan trọng.”

 

“Hừmm.”

 

Huyền Linh hướng mắt về phía Thanh Minh.

 

“Con thấy thế nào?”

 

“Hừ, cần gì phải suy nghĩ đâu. Ta cũng chẳng có lý do gì để đuổi một kẻ tự lăn xác đến đây cả.”

‘Lăn á?’

 

Tuệ Nhiên nghiêng đầu.

 

‘Mình đã nói như vậy sao?’

 

Thế nhưng, trước khi hắn kịp hỏi lại thì Thanh Minh đã bước đến đặt tay lên vai hắn. Biểu cảm của hắn không thể ôn hòa hơn.

 

“Đến đúng nơi. Đúng lúc lắm.”

 

“........”

 

“Khụ. Đây chính là nhân duyên. Dù sao cũng phải quen mặt thì ngươi mới biết mà lăn đến đ…. À không, thì quan hệ của chúng ta mới trở nên tốt đẹp được chứ. Đúng không?”

 

“Đúng, đúng là nh…..”

 

“Đổi lại!”

 

“........”

 

Thanh Minh nở một nụ cười kỳ quái. Rồi hắn nhìn thẳng vào Tuệ Nhiên nói.

 

“Ở Hoa Sơn không có bát cơm nào là miễn phí. Nếu ngươi muốn có cái ăn chỗ ngủ, thì ngươi phải làm việc.”

 

“A di đà Phật. Đó là điều đương nhiên mà. Thí chủ. Thiếu Lâm cũng không cho những người không làm việc ăn cơm miễn phí.”

 

“Ủa, vậy hả?”

 

Thanh Minh mỉm cười mãn nguyện vỗ vai Tuệ Nhiên.

 

“Thế thì đơn giản rồi. Thay vì chỉ ở lại đây thì ngươi chỉ cần làm chút việc là được rồi. Như vậy là không có vấn đề gì nhỉ!”

 

“Thí chủ cho phép tiểu tăng rồi phải không?”

 

“Giữa chúng ta. Không có thứ gì gọi là cho phép cả.”

 

“A…. a di đà Phật! Đa tạ, thí chủ!”

 

Gương mặt Tuệ Nhiên thoáng chốc đỏ bừng.

 

Hắn đã tìm đến đây mà không có bất kỳ kế sách dự phòng nào, ấy vậy mà hắn không ngờ Thanh Minh lại dễ dàng đồng ý đến thế. Hắn đã quyết tâm sẽ nài nỉ cả mười ngày, thậm chí là cả tháng tới nếu như Thanh Minh không chấp nhận hắn, vậy mà chuyện này lại được giải quyết dễ hơn hắn nghĩ.

 

‘Quả nhiên là một người có tấm lòng từ bi độ lượng.’

 

Nếu đổi lại là môn đồ của Hoa Sơn có yêu cầu như vậy với Thiếu Lâm, Thiếu Lâm sẽ phản ứng thế nào đây?

 

Tuệ Nhiên đã nghĩ, Hoa Sơn sẽ là một môn phái không ngừng phát triển.

 

“Vậy tiểu tăng phải làm gì?”

 

“À, cũng không có gì đặc biệt đâu. Thực sự rất đơn giản. Chuyện này đối với ngươi dễ như ăn kẹo á mà.”

 

“.......Dễ như ăn kẹo?”

 

Thanh Minh cười khúc khích.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Ngươi không cần lo đâu. Công việc sẽ sớm được bắt đầu nên ngươi sẽ biết ngay thôi.”

 

“..........”

 

Thấy Thanh Minh cười xấu xa, Tuệ Nhiên cũng ngây ngốc cười theo.

 

Sáng hôm sau.

 

Tuệ Nhiên nhìn lên trời với gương mặt thất thần.

 

Mặt hắn đỏ bừng, hai khóe mắt ầng ậc nước.

 

“Thưa toàn thể bàn dân thiên hạaaa! Ta là người giành chiến thắng trong đại hội tỉ võ toàn thiên hạ! Hậu khởi chi tú đệ nhất thiên hạ! Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm! Hỡi các vị! Nếu bây giờ các vị bái nhập vào Hoa Ảnh Môn thì chính Tuệ Nhiên ta đây! Sẽ trực tiếp dạy cho các vị quyền pháp đệ nhất thiên hạ của Thiếu Lâm, Thiếu Lâm thần quyền!”

 

Mai Hoa Kiếm Khí tỏa ra khắp tứ phương.

 

Dòng người đổ xô đến, reo hò.

 

“Là tiểu sư phụ Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm Tự thật sao?”

 

“Không lẽ hắn lại nói dối chuyện đó?”

 

“Ôi trời đất ơi. Sư thầy của Thiếu Lâm sẽ dạy Thiếu Lâm thần quyền trong môn phái tục gia của Hoa Sơn ư? Rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?”

 

“Chúng ta suy nghĩ chuyện đó làm gì! Hắn nói sẽ dạy cho chúng ta là được rồi!”

 

“Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, ta phải học mới được! Ôi trời ơi, Thiếu Lâm đang ở Tây An này!”

 

Những âm thanh reo hò vang rền như sấm, Tuệ Nhiên khẽ nhắm chặt hai mắt.

 

‘Hỡi Phật tổ ơi.’

 

Hắn cảm thấy mình đã sai ở đâu đó, nhưng đã quá trễ để hắn có thể quay đầu.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương