Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 305 Thời của ta đâu có như vậy! Thời của ta ấy! (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 305. Thời của ta đâu có như vậy! Thời của ta ấy! (5)

 

Lưu Lê Tuyết lặng lẽ nhìn người đang đứng trước mặt.

 

‘Hắn vừa xưng là Bàng Cảnh đúng không?’

 

Lưu Lê Tuyết không nhớ rõ tên của hắn. Bởi vì hắn không phải là mối bận tâm của nàng.

 

Coi thường ư?

 

Không phải vậy.

 

Thứ Lưu Lê Tuyết quan tâm chính là đối phương sử dụng loại võ công tâm pháp gì và nó đặc biệt ở chỗ nào, chứ không phải tên của hắn. Bởi vì dù không có tên thì vẫn còn rất nhiều cách để phân biệt. 

 

‘Nhanh quá.’

 

Tim nàng đang đập nhanh hơn bình thường. Mặc dù nàng đã cố giữ điềm tĩnh nhất có thể, nhưng việc giữ được sự điềm tĩnh khi ở trên võ đài hoàn toàn không dễ chút nào.

 

Lưu Lê Tuyết khẽ hít thở nhẹ.

 

Sau khi nhịp tim dần bình ổn, nàng chuyển hướng nhìn sang thanh đao to lớn của Bàng Cảnh.

 

Nó có vẻ rất nặng và mạnh.

 

Đao của Bàng gia là đao của Bá, Khoái và Trọng.

 

Và điểm đặc biệt nhất trong số đó chính là Bá. Nếu đối đầu trực diện với sức mạnh phát ra từ thanh đao vừa to vừa nặng đó thì thắng bại sẽ được phân định ngay lập tức.

 

‘Nhưng ngươi không thể chỉ nhìn vào thanh kiếm của ta đâu.’

 

Kiếm là một binh khí rất phù hợp.

 

Để nàng có thể múa kiếm mà không cần bận tâm đến đối thủ.

 

Đúng. Chính là như vậy.

 

Cuối cùng, Lưu Lê Tuyết cũng đã hoàn toàn bình tâm, chầm chậm rút kiếm ra.

 

Xoẹtttttt.

 

Tiếng rút kiếm vang lên bên tai. Tâm trí nàng cũng trở nên tỉnh táo hơn khi được nắm lấy thanh kiếm trong tay.

 

Từ sau khi trưởng thành…… À không, từ trước khi trưởng thành đến giờ, thanh kiếm này đã có ngày nào rời khỏi tay của Lưu Lê Tuyết đâu.

 

“Ta là Bàng Cảnh Hà Bắc Bàng Gia.”

 

“Lưu Lê Tuyết Hoa Sơn.”

 

“Ta thực sự rất ấn tượng với sự nổi trội vượt bậc của Hoa Sơn. Lưỡi kiếm của ngươi quả thực rất sắc bén.”

 

Bàng Cảnh mỉm cười rồi vung đao chỉ về phía Lưu Lê Tuyết.

 

“Nếu như ngươi có thể vượt qua ta, thì ngươi sẽ vang danh khắp thiên hạ. Nhưng liệu ngươi có đủ thực lực để làm điều đó không đây?”

 

Lưu Lê Tuyết lặng lẽ nhìn Bàng Cảnh.

 

Nàng chẳng biết gì về người này.

 

“Ta chưa từng thèm khát.”

 

“Hửm?”

 

“Những thứ như danh tiếng.”

 

Lưu Lê Tuyết chầm chậm hạ kiếm xuống.

 

“..........Sẽ không sao chứ?”

 

Nhuận Tông bất giác lo lắng hỏi.

 

Đương nhiên hắn biết việc hắn lo lắng cho Lưu Lê Tuyết thế này có hơi thừa thãi. Bởi vì dù sao thì Lưu Lê Tuyết cũng mạnh hơn hắn.

 

Đánh giá một cách khách quan thì Lưu Lê Tuyết là một trong Nhị Đại Cao Thủ của Hoa Sơn. Nàng ta chính là người duy nhất có thể phân thắng bại với Hoa Chính Kiếm Bạch Thiên.

 

Hửm?

 

Thanh Minh á?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Thôi bỏ nó ra đi, cái thằng đó.

 

Ầy, cái thằng ngoại lệ đó tính làm gì.

 

Nhuận Tông liếc mắt nhìn Thanh Minh rồi lại nhìn chằm chằm vào Lưu Lê Tuyết.

 

‘Gần như là gấp đôi.’

 

Mặc dù Lưu Lê Tuyết không phải tạng người nhỏ bé, thế nhưng Bàng Cảnh đang đứng ở phía đối diện còn to gấp đôi nàng. Ai nhìn vào cũng sẽ tưởng đây là cảnh một đứa trẻ đang đứng bên cạnh một người trưởng thành mất.

 

“Sẽ ổn thật chứ?”

 

Trước khi bàn đến chuyện Lưu Lê Tuyết có thuần thục kiếm pháp hay không, thì Nhuận Tông đã không ngừng lo lắng, không biết thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết có chống đỡ nổi sức mạnh từ cơ thể to lớn ấy không nữa.

 

“Thanh Minh.”

 

“Sao?”

 

“Sư thúc sẽ thắng chứ?”

 

Thanh Minh bật cười.

 

“Sao? Huynh sợ sư thúc sẽ thua à?”

 

“Bởi vì cơ thể của bọn họ quá chênh lệch còn gì. Chỉ cần sư thúc sơ sẩy để hắn có cơ hội đánh trúng một đòn thôi…….”

 

“Không có chuyện đó đâu.”

 

“Hở?”

 

“Nữ Quỷ Kiếm sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.”

 

Rồi Thanh Minh bật cười.

 

Hắn nhớ ra rồi.

 

Hình ảnh Lưu Lê Tuyết bám theo Thanh Minh dai như đỉa từ lần đầu tiên nàng gặp hắn.

 

Không một ai ở Hoa Sơn có thể bắt kịp sự ám ảnh về kiếm pháp của Lưu Lê Tuyết. Và sự ám ảnh của nàng ta không chỉ đơn giản là dừng lại ở việc ám ảnh.

 

‘Khi đó cũng vậy.’

 

Rạng sáng tinh mơ, khi tất cả môn đồ vẫn còn đang ngủ, thì Lưu Lê Tuyết chính là người đã lên đỉnh Liên Hoa Phong để tự mình tu luyện còn sớm hơn cả Thanh Minh.

 

Trước đây cũng thế, sau này cũng vậy.

 

Lưu Lê Tuyết chưa bao giờ bỏ bê việc tu luyện.

 

Cả khi Thanh Minh ép mọi người phải tu luyện đến giới hạn của mình cũng vậy. Trong lúc các huynh đệ khác sức cùng lực kiệt ngủ say như chết, thì lúc nào Lưu Lê Tuyết cũng chỉ ngủ một lúc rồi lại dậy tự mình tu luyện tiếp.

 

Thanh Minh nhìn Lưu Lê Tuyết bằng ánh mắt mơ hồ.

 

‘Sự ám ảnh về võ công………’

 

Thanh Minh không biết.

 

Tại sao Lưu Lê Tuyết lại ám ảnh đến vậy về việc khiến cho hoa mai nở trên đầu kiếm. Dù hắn có là Thanh Minh đi chăng nữa, thì hắn cũng chẳng thể nhìn thấu hết tâm can của người khác.

 

Nhưng hắn có thể chắc chắn một điều.

 

Nếu như Thanh Minh không xuất hiện, và dẫu cho Hoa Sơn có bại vong, thì Lưu Lê Tuyết có chết cũng sẽ làm ma của Hoa Sơn.

 

Có thể các huynh đệ sẽ chọn con đường khác.

 

Có thể Bạch Thiên sẽ đánh cược tất cả mọi thứ, chọn môn phái khác chứ không phải Hoa Sơn để có thể đánh bại Tần Kim Long.

 

Có thể Chiêu Kiệt sẽ nhẹ lòng quay trở về gia môn.

 

Có thể Nhuận Tông sẽ vẫn ở lại Hoa Sơn. Bởi vì mục tiêu của hắn chính là trả nợ ân tình sâu nặng này cho Hoa Sơn. Dù cho không còn chốn dung thân, thì có thể hắn vẫn sẽ cùng với chưởng môn nhân vật lộn với cuộc sống này để hồi sinh Hoa Sơn.

 

Thế nhưng, Lưu Lê Tuyết thì khác.

 

Dù cho Hoa Sơn có mất hết điện các, dù cho các môn đồ có xuống núi rải rác đi khắp nơi thì Lưu Lê Tuyết vẫn sẽ ở lại, sống là môn đồ của Hoa Sơn, chết là ma của Hoa Sơn.

 

Có lẽ Lưu Lê Tuyết sẽ chọn một nơi nào đó làm nơi trú mưa trú nắng trên Hoa Sơn, và một mình bước đi trên con đường không có dấu chân người.

 

Con đường không có người dẫn dắt, cũng không có người giúp đỡ, chỉ có một mình Lưu Lê Tuyết cô độc bước đi.

 

“Nếu như sư thúc hỏi ta sư thúc đã đủ tư cách làm một cường giả hay chưa, thì ta sẽ nói là chưa.”

 

Thanh Minh nhìn Lưu Lê Tuyết bằng ánh mắt điềm tĩnh.

 

“Nhưng sư thúc đã thừa tư cách để trở thành một kiếm tu. Hơn bất kỳ ai ở Hoa Sơn.”

 

Chiêu Kiệt vừa lặng lẽ lắng nghe cuộc hội thoại ấy vừa nhìn Lưu Lê Tuyết bằng một ánh mắt mới lạ.

 

‘Sư thúc.’

 

Hình ảnh Lưu Lê Tuyết cầm kiếm đập vào mắt Chiêu Kiệt tĩnh lặng như một bức tranh.

 

“Phù.”

 

Lưu Lê Tuyết liên tục hít thở.

 

Sau khi đã hoàn toàn làm chủ được bản thân, Lưu Lê Tuyết nhìn Bàng Cảnh bằng một đôi mắt vô cảm.

 

Bàng Cảnh cất lời.

 

“Nhường ngươi động thủ trước.”

 

“Được.”

 

Trong chiến đấu không có thứ gọi là lòng tự trọng. Mà điều quan trọng nhất chính là đã hạ gục đối thủ chưa. Đã thi triển hết kiếm pháp của mình chưa.

 

Hây.

 

Lưu Lê Tuyết hét lên lấy khí thế rồi vung kiếm lao về phía Bàng Cảnh.

 

Vung kiếm vốn không phải là một chiêu thức gì đặc biệt. Thế nhưng, khi lần vung kiếm đó là một sự kết hợp vẹn toàn giữa tốc độ cực nhanh và một tư thế hoàn hảo thì không ai có thể khinh thường.

 

Soạtttttttt!

 

Thanh kiếm xuyên qua không trung bay thẳng về phía cổ của Bàng Cảnh.

 

“Hự!”

 

Bàng Cảnh hoảng hốt khi không thể lường trước tốc độ của Lưu Lê Tuyết lại nhanh như vậy, hắn vội thu đao về phòng thủ trước cổ mình.

 

Xoẹttttt.

 

Đúng lúc ấy.

 

Thanh kiếm đang lao lên nhanh như cắt của Lưu Lê Tuyết nhẹ nhàng né đao của Bàng Cảnh, sượt qua đùi hắn.

 

Soạtttt.

 

Một âm thanh khiến người khác phải thót tim vang lên, máu từ đùi của Bàng Cảnh bắt đầu phun ra. Bàng Cảnh cau mày lùi về sau.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Ánh mắt của hắn nhanh chóng hướng xuống dưới phía đùi đang đẫm máu của mình. Vết thương không sâu như hắn nghĩ. Nhưng vấn đề là hắn đã bị thương ngay từ chiêu đầu tiên.

 

‘Rốt cuộc kiếm pháp đó……..’

 

Chỉ riêng việc thanh kiếm đang lao đến với một tốc độ kinh hoàng có thể đột ngột chuyển hướng mà không hề bị giảm tốc độ đã là một điều cực kỳ đáng sợ rồi.

 

‘Là kiếm quỷ sao?’

 

Kiếm pháp của Lưu Lê Tuyết khác hẳn với kiếm pháp của các môn đồ Hoa Sơn mà hắn đã được chứng kiến cho tới tận lúc này. Khác với kiếm pháp thiên về sự hoa lệ của Hoa Sơn, kiếm pháp của Lưu Lê Tuyết lại cực kỳ tối giản và mang tính thực chiến hơn.

 

‘Sơ sẩy một chút thôi là tiêu rồi.’

 

Bàng Cảnh nâng cao tinh thần cảnh giác đến cực độ, nắm chặt lấy thanh đao.

 

“Ta phải xin lỗi vì đã coi thường ngươi……..”

 

Đúng lúc ấy, thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết lại đâm về phía mặt của Bàng Cảnh.

 

“Hự!”

 

Keng!

 

Bàng Cảnh hít một hơi thật sâu rồi vung đao lên đỡ thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết. Dù có nhanh đến mức nào thì cổ tay mảnh mai cũng như thanh kiếm mỏng manh đó sẽ không thể đỡ được thanh đao to lớn này của hắn.

 

Chỉ tính riêng đến cân nặng thì thanh đại đao của hắn cũng đã nặng đến một trăm cân. Vậy nên thanh kiếm mỏng manh ấy chắc chắn sẽ bị gãy nát khi vừa đâm trúng thanh đao này.

 

“Hâyyyy!”

 

Bàng Cảnh nhảy ra kéo giãn khoảng cách với thanh kiếm đang lao đến của Lưu Lê Tuyết, thanh đao của hắn cũng bắt đầu tỏa ra một luồng đao khí đỏ thẫm.

 

Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao.

 

Mãnh Hổ Xuất Động.

 

Trảm kích lao vút về phía trước.

 

Một chiêu thức không thể đơn giản hơn. Thế nhưng, khác với kiếm, khi được cộng hưởng thêm sức nặng đặc biệt và uy lực của đao, thì sự đơn giản ấy đã biến thành sự uy hiếp đáng sợ.

 

Kengggggg!

 

Thanh đao chém xuống sàn.

 

Sàn tỉ võ được làm từ thanh thạch vô cùng chắc chắn đã bị đập vỡ như mấy thứ đồ gốm, các mảnh vỡ của sàn bay ra tứ phương.

 

“Ở đâu!”

 

Bàng Cảnh dậm mạnh chân xuống đất rồi xông về hướng Lưu Lê Tuyết.

 

Thanh kiếm của nàng ta sắc bén và hoa lệ.

 

Đã hóa giải đao pháp của Bàng Cảnh một cách đơn giản.

 

Khi đối đầu với kiếm pháp hoa lệ như kiếm pháp của Hoa Sơn, thì việc tập trung sức mạnh và giữ bản thân mình để không bị sự biến hóa đó mê hoặc sẽ đem lại hiệu quả vô cùng lớn.

 

Bàng Cảnh đang tích cực tận dụng lợi thế của mình.

 

Hắn lao về phía Lưu Lê Tuyết đang lùi lại.

 

Dù Lưu Lê Tuyết có nhanh đến đâu đi chăng nữa, thì tốc độ khi nàng đang lùi lại cũng không thể nhanh hơn tốc độ Bàng Cảnh đang lao lên được.

 

Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị thu hẹp.

 

Bàng Cảnh đẩy lùi Lưu Lê Tuyết ra khỏi dạ trình khuyên, tung ra một đòn chấn cước mạnh mẽ. Sàn đấu vỡ tan tành dưới sức mạnh của hắn. Bàng Cảnh dồn hết sức mạnh vung đao như thể sẽ chém đứt eo của Lưu Lê Tuyết.

 

Lưu Lê Tuyết nâng kiếm lên dùng báng kiếm đỡ đòn.

 

“Sư muội!”

 

Bạch Thiên vừa hốt hoảng hét lên vừa đứng bật dậy.

 

Việc dùng báng kiếm chứ không phải lưỡi kiếm để đỡ thanh đao chứa đầy nguyên khí và sức mạnh khủng khiếp đó là một việc quá ngu ngốc.

 

Dường như hắn đã nhìn thấy cảnh đại đao của Bàng Cảnh phá nát kiếm của Lưu Lê Tuyết và chém thẳng vào eo của nàng.

 

Thế nhưng.

 

Banggg.

 

Ngay lúc đao của Bàng Cảnh vừa chạm vào báng kiếm, thì thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết đã nhanh chóng xoay chuyển đẩy lùi đao kích của hắn.

 

Đồng thời, cơ thể của Lưu Lê Tuyết cũng nhẹ nhàng xoay người lao lên không trung theo sự di chuyển của thanh kiếm.

 

“Hả?”

 

Gương mặt của Bàng Cảnh hiện lên sự hoảng hốt rõ ràng. Hắn không thể tưởng tượng được chiêu trảm kích của mình lại dễ dàng bị hóa giải đến vậy.

 

Lưu Lê Tuyết vẫn chưa dừng lại. Trong lúc xoay người trên không, nàng đã nhanh chóng vung kiếm chém vào ngực của Bàng Cảnh.

 

Mặc dù Bàng Cảnh đã gấp gáp xoay người lùi về sau, nhưng trên ngực hắn vẫn xuất hiện một vết chém dài. Cũng may là chỉ bị rách áo, nhưng chuyện này cũng khiến hắn phải lạnh sống lưng.

 

Bàng Cảnh vô thức lùi về sau, nhìn Lưu Lê Tuyết bằng một gương mặt không thể cảnh giác hơn.

 

‘Làm sao nàng ta có thể làm được như thế?’

 

Thực ra nếu chỉ nhìn vào kết quả thì đây không phải là chuyện đáng kinh ngạc. Bởi vì Lưu Lê Tuyết chỉ xoay người theo thanh kiếm đang vung lên mà thôi.

 

Thế nhưng ngay khoảnh khắc đao chạm vào kiếm, chỉ cần nàng ta phạm phải sai lầm một chút thôi, là thanh kiếm đó sẽ bị chém gãy. Và đao của hắn cũng sẽ thuận thế chém đứt eo nàng ta ngay lập tức.

 

Đây không phải việc cứ can đảm là có thể thử. Vậy mà nàng ta lại có thể thực hiện điều đó một cách hết sức tự nhiên.

 

Trán của Bàng Cảnh bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

 

“........Không ngờ sư muội đã phát triển tới mức đó rồi.”

 

Bàng Cảnh không phải là người duy nhất nhận ra sự đặc biệt trong cách di chuyển của nàng ta.

 

Bạch Thiên kinh hồn bạt vía nhìn Lưu Lê Tuyết.

 

Hắn biết Lưu Lê Tuyết mạnh. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được sức mạnh ấy của Lưu Lê Tuyết khi cùng tu luyện.

 

Thế nhưng chuyện này thực sự rất khác với khi đó.

 

Bỏ qua việc cảnh giới võ công cao hay thấp, ở Lưu Lê Tuyết có một thứ gì đó mà Bạch Thiên không có. Và Bạch Thiên của bây giờ cũng không thể mô phỏng được nửa chiêu nhất thức mà Lưu Lê Tuyết vừa thi triển.

 

Bỏ qua việc hắn có làm được hay không, thì đến cả việc thử thi triển chiêu đó hắn cũng không dám. Ai mà dám thử làm một chuyện mà chỉ cần mắc một chút sai lầm thôi là sẽ mất mạng như chơi chứ?

 

Đúng lúc ấy, giọng nói lạnh lùng của Thanh Minh lọt vào tai Bạch Thiên.

 

“Tu luyện là việc chuẩn bị để có thể phát huy thực lực trong thực chiến.”

 

“......”

 

“Và Lưu sư thúc là người biết rõ điều đó.”

 

Thanh Minh thấp giọng nói.

 

“Kiếm tu phải luôn duy trì được lý trí giống như lưỡi kiếm sắc bén trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Điều này khác hẳn với việc sư thúc và các sư huynh khác hay phấn khích đến mức nhảy cẫng lên vì những điều chẳng có gì đặc biệt. Cũng chính vì vậy mà Lưu sư thúc mới có đủ tư cách để được công nhận là kiếm tu.”

 

Bạch Thiên gật đầu đồng tình với câu nói đó của Thanh Minh.

 

Trên thực tế, hắn chẳng có lý gì để phủ nhận điều đó.

 

Thế nhưng, trong lòng hắn vẫn còn một điều vướng mắc…..

 

“Con cũng phấn khích đến mức nhảy cẫng lên trong khi tỉ võ còn gì?”

 

“.........”

 

Thanh Minh hất cằm về phía võ đài.

 

“Đừng nói linh tinh nữa, tập trung xem tỉ võ đi.”

 

“Con đang đánh trống lảng đấy à?”

 

“........”

 

Thanh Minh không trả lời.

 

Lưu Lê Tuyết hạ thấp kiếm.

 

‘Thật khinh xuất.’

 

Mặc dù đã thành công, nhưng vẫn chưa hoàn hảo. Nếu như Lưu Lê Tuyết thực hiện nó một cách hoàn hảo thì vết thương trên ngực hắn sẽ sâu hơn chứ không nhẹ như thế kia rồi.

 

Nhưng không sao.

 

Bởi vì kiếm pháp của nàng đang dần trở nên hoàn hảo.

 

Và đến một lúc nào đó………

 

Lưu Lê Tuyết hạ thấp ánh mắt.

 

Sau khi hít thở ngắn, nàng nhìn Bàng Cảnh rồi dậm chân lao về phía trước.

 

Roạt.

 

Cơ thể Lưu Lê Tuyết lao về phía Bàng Cảnh như một ngôi sao băng.

 

“Ngươi……..!”

 

Bàng Cảnh nghiến răng.

 

Việc một kiếm tu lao lên đối đầu trực diện với một đao tu vừa mới thất thủ trong lúc đối chiêu là một hành vi cực kỳ sỉ nhục hắn.

 

“...Dám!”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Mắt Bàng Cảnh hằn gân máu, hắn quyết định đối đầu trực diện với Lưu Lê Tuyết đang xông đến.

 

“Ta sẽ chém ngươi đứt làm đôi!”

 

Một dòng đao khí mạnh mẽ tuôn trào hướng về phía đầu của Lưu Lê Tuyết.

 

Và đúng khoảnh khắc ấy.

 

Kengggg!

 

Kiếm của Lưu Lê Tuyết chém thẳng vào đao của Bàng Cảnh bằng một tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy.

 

‘Ngu dốt!’

 

Bàng Cảnh không ngừng truyền nguyên khí, đè thanh kiếm đang lao đến của Lưu Lê Tuyết xuống. Bởi vì nếu đấu trực diện thì Lưu Lê Tuyết tuyệt đối sẽ không thể chống đỡ nổi sức mạnh khủng khiếp của hắn.

 

Đao khí đỏ thẫm bao quanh đại đao của Bàng Cảnh đã va chạm với kiếm khí màu đỏ bao quanh kiếm của Lưu Lê Tuyết.

 

Đúng lúc ấy.

 

Kengggggggg!

 

Một âm thanh kinh khủng vang lên, kiếm của Lưu Lê Tuyết bị đánh bật ra phía sau.

 

“Hự!”

 

Bàng Cảnh dồn sức vào bàn tay đang nắm chặt lấy thanh đao.

 

Hắn đã không bỏ lỡ cơ hội dồn sức vào thanh đao chém thẳng xuống đầu Lưu Lê Tuyết.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương