Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 304 Thời của ta đâu có như vậy! Thời của ta ấy! (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 304: Thời của ta đâu có thế chứ! Thời của ta (4)

 

Thanh Minh chép miệng khi nhìn thấy Nam Cung Độ Huy ngã xuống sàn như một miếng giẻ rách.

“Mấy đứa thời nay thật là…”

Hềy

Ngày xưa khi muốn luyện kiếm phải vác cả tảng đá lớn trên người rồi vung kiếm cả nghìn cả vạn lần. Cho dù phải lăn mình trên vách nùi cũng phải hét lên ‘Thật là sảng khoái’. Đấy, tập luyện đến như vậy cũng chỉ mới nhận được một chút ~~ ít thành quả về kiếm pháp thôi đấy!!

Còn mấy cái đứa chân yếu tay mềm ngày nay lại được gọi là cái gì ấy nhỉ?

Đế Vương Kiếm Hìnhhhhhh?

Đế Vương Kiếm Hìnhhhhhhhhhh?

“A, thôi cứ đập vỡ đầu nó cho rồi!”

À, mà đập rồi còn đâu?

“Ầyyyy”

Thanh Minh xoay người bỏ đi tỏ ý không hài lòng.

Hắn không thể chấp nhận một kẻ như vậy mà lại được gọi là thiên tài. Vô số kẻ say sưa trong khoái cảm đi lên đỉnh cao một cách nhanh chóng, không trở ngại để rồi rốt cuộc không thể nhìn xuống dưới chân mình.

Một kẻ bò chậm chạp như Lý Tống Bạch cũng phải đến khi vượt qua giới hạn của bản thân mới nhận ra hắn đã bỏ lỡ những gì.

Thực ra nếu như bọn họ muốn biết, Thanh Minh cũng chẳng có lý do gì để không chỉ dạy. Nhưng mà...

‘Tại sao ta phải làm như vậy chứ?’

Ta không có chút quan tâm nào đến Nam Cung Thế Gia và không nhất thiết phải chịu sự vất vả đó. Chỉ dạy Hoa Sơn thôi cũng đã mệt suýt chết rồi còn hơi sức đâu mà dạy Nam Cung Thế Gia nữa chứ?!!

Thanh Minh thong dong đi xuống sàn tỷ võ. Những tiếng hò reo cảm thán vang lên khắp nơi.

“Aaaaaa!”

“Khaàaaaaaa”

“Ưaaaa!”

Thanh Minh nghiêng đầu ngơ ngác khi các sư huynh và sư thúc giơ ngón cái về phía hắn.

“Sao thế? Lạ lắm à?”

“Lạ chứ. Là Nam Cung Độ Huy đấy!”

Chiêu Kiệt gật đầu cảm thán không ngớt.

“Đoạn Nhạc Kiếm Nam Cung Độ Huy chẳng phải là người được mệnh danh là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vô địch hay sao? Vậy mà hắn lại bị đệ đánh như một con chó như vậy!!”

“Ta thật thắc mắc không biết hắn có phải cũng là con người ăn cơm giống ta hay không nữa.”

Thanh Minh cười khúc khích trước những phản ứng dữ dội hơn bình thường.

“Ở mức độ này thì có gì đâu….”

“Không. Đệ giỏi thì phải nói là giỏi chứ.”

“Phải đó, Thanh Minh à, đệ thật là tài giỏi”

Khóe miệng Thanh Minh bắt đầu cong lên từng chút một.

“Chỉ là đánh một đứa trẻ thôi, có gì để nói đâu….?”

“Nam Cung Độ Huy đâu phải là một đứa trẻ bình thường kia chứ?”

“Khà… đúng là mát lòng mát dạ. Thanh Minh à, đệ vất vả nhiều rồi.”

“Hê hê hê hê”

Thanh Minh gãi gãi đầu một cách ngượng ngùng.

Thật sự là chẳng có gì để nói mà mọi người cứ tâng bốc hắn lên tận mây xanh như thế này. Phải nói thế nào  nhỉ….

“Trông nó đang thích chết đi được kìa!”

“Đồng Long, sư thúc yên lặng đi”

“…”

Bạch Thiên im lặng. Thanh Minh nhún vai ngồi xuống vị trí của mình rồi thản nhiên lôi khô bò trong tay nải bên cạnh ra.

“Chiêu Kiệt sư huynh, huynh nhận tiền chưa?”

“A, đúng rồi! Thanh Minh à! Tuyệt quá! Ta đã kiếm được rất nhiều đấy! Không biết có phải đối thủ lần này là Nam Cung Độ Huy không mà có nhiều người cược cửa bên kia lắm!”

“Chậc chậc chậc. Vậy mới nói, cờ bạc là bác thằng bần mà”

Dám cược tiền cho Nam Cung Thế Gia ư?

Vậy thì các người tiêu tùng rồi!

Thanh Minh cười hihi rồi bắt đầu nhai khô bò.

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh rồi lại ngước mắt lên đài tỷ võ nhìn Nam Cung Độ Huy. Dường như hắn vẫn nằm đấy và chưa lấy lại được ý thức. Vì vậy mà đang có rất nhiều võ giả Nam Cung Thế Gia xúm lại xung quanh hắn ta.

‘Chắc là hắn đã sốc lắm’

Thật lòng thì Bạch Thiên đồng cảm với hắn.

Đoạn Nhạc Kiếm Nam Cung Độ Huy.

Danh tiếng càng cao thì sự tự tin về bản thân càng lớn.

Một kiếm tu một khi đã khắc sâu sự quyết tâm vào tim khó lòng chấp nhận được thất bại. Nhưng mọi việc đã thành ra như vậy, có lẽ hắn sẽ rất đau khổ.

Cũng phải thôi, những người gặp Thanh Minh ít nhất cũng sẽ bị một lần như vậy.

Bạch Thiên hướng ánh mắt xuống. Thanh Minh đang ngồi thản nhiên nhai khô bò chóp chép.

“…”

Hư Đạo Chân Nhân nhăn nhó nhìn sang bên cạnh.

Nam Cung Hoảng đang ngồi đó với đôi mắt lồi ra trông như một con cá đang há hốc miệng nhìn lên đài tỷ võ.

“Ớ….ớ…ớ?”

Không thể nhìn thêm được nữa, Hư Đạo Chân Nhân khẽ nhắm mắt lại.

Trong thời gian Thiếu Lâm ẩn nhẫn tự thu mình lại thì môn phái đại diện cho Cửu Phái Nhất Bang chính là Võ Đang. Và Nam Cung Thế Gia chính là đại diện cho Ngũ Đại Thế Gia.

Vì vậy mà Hư Đạo Chân Nhân trên tư cách là chưởng môn nhân của Võ Đang rất thường xuyên gặp gỡ Nam Cung Hoảng. Nhưng trong rất nhiều lần gặp đó, đây là lần đầu tiên Hư Đạo Chân Nhân nhìn thấy khuôn mặt Nam Cung Hoảng thất kinh như thế này.

‘Có thể là như vậy lắm chứ’

Nhi tử mà hắn luôn tự hào với võ lâm thiên hạ lúc này trông giống như một tên tiểu nhị bị lũ Hắc Đạo Bang Phái đem ra lôi kéo dẫm đạp một cách vui vẻ. Làm sao hắn không thể không thất kinh cho được?

Hư Đạo Chân Nhân hướng ánh mắt về phía Thanh Minh đang đi xuống đài tỷ võ.

‘Tên tiểu tử này giống như một con hắc mã trong lần đại hội này’

Nếu như Hư Đạo Chân Nhân mà nhìn thấy chuyện như thế này tại một nơi khác có lẽ hắn sẽ vỗ tay hoan hô tán thưởng như một người xem bình thường.

Hắn không muốn thừa nhận, nhưng thật lòng mà nói thì hắn đã cảm thấy rất sảng khoái.

Nhưng vấn đề ở đây là kẻ hy sinh cho sự sảng khoái đó lại là Ngũ Đại Thế Gia và Cửu Phái Nhất Bang.

“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy?

“Ơ hơ….”

Những lời nói kinh ngạc và cảm thán liên tục phát ra từ miệng của các chưởng môn nhân.

Hư Đạo Chân Nhân biết rất rõ.

Phía trên thượng đài này, mọi người đã ngầm thống nhất với nhau là hạn chế nhắc đến cái tên Thanh Minh. Bởi vì khoảnh khắc họ đưa ra đánh giá về Hoa Sơn Thần Long cũng chính là lúc họ phải nhận thức nghiêm túc về Hoa Sơn. Và họ đã chọn cách né tránh điều đó.

Nhưng đến giờ phút này thì tất cả không thế ngó lơ cái tên quái vật đó thêm được nữa.

“Không thể diễn tả thằng bé chỉ với những từ tài năng xuất sắc được!”

Tất cả mọi người đều gật đầu trước câu nói của chưởng môn nhân Thanh Thành phái.

“Bây giờ ta đã hiểu được vì sao chưởng môn nhân Tông Nam lại tuyệt vọng đến vậy. Cho dù là ta đi chăng nữa thì cũng…”

Một ai đó không thể nói hết câu rồi ngậm miệng lại.

Khi một con quái vật xuất hiện tại một môn phái mà bọn họ phải cạnh tranh từ đời này đến đời khác thì bọn họ sao có thể bình tĩnh được chứ?

Phải. Quái vật.

Hắn ta chính xác là một con quái vật.

Và…

‘Tất cả mọi người lúc này dường như đều đã biết điều đó’

Quần chúng khán giả bây giờ đang ầm ĩ tranh luận.

“Nam Cung Độ Huy đã thua như vậy sao?”

“Thiên địa ơi, dù sao thì mọi việc cũng đã xảy ra ngay trước mắt chúng ta rồi mà!”

“Vậy cái tên Hoa Sơn Thần Long rốt cuộc là mạnh đến mức độ nào chứ?”

Nam Cung Thế Gia tuyệt đối không phải là một cái tên đơn giản.

Bọn họ là thế lực đứng đầu Ngũ Đại Thế Gia và là danh môn thế gia đứng đầu thiên hạ. Nam Cung Thế Gia đã sinh ra những kiếm tu có thể hô mưa gọi gió trong thiên hạ từ đời này sang đời khác. Mỗi thời đại, họ vẫn luôn duy trì việc có một cường giả để phân tranh danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm.

Và tất cả mọi người trong thiên hạ cũng đã không ngần ngại lựa chọn Nam Cung Độ Huy là kẻ nối tiếp thế hệ đi trước của Nam Cung Thế Gia.

Điều đó có nghĩa là Nam Cung Độ Huy là một trong những ứng cử viên cho danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm.

Một Nam Cung Độ Huy như vậy lại không thể thi triển kiếm pháp đúng cách và đơn phương bị đối thủ đánh bại như vậy thực sự đem lại một cú sốc quá lớn.

Hư Đạo Chân Nhân chau mày nhìn về một hướng.

Mỉm cười.

Đường Quân Nhạc đang ngồi bên cạnh Huyền Tông và hắn ta đang nở một nụ cười quỷ dị. Khi suy nghĩ đến ý nghĩa của nụ cười đó, trong lòng Hư Đạo Chân Nhân lại trở nên lạnh lẽo kỳ lạ.

“Chưởng môn nhân, chúc mừng ngài!”

“Môn chủ quá lời rồi”

“Ta thật sự rất tò mò. Làm cách nào mà ngài lại có thể nuôi dưỡng được một con quái vật như vậy?”

Tất cả mọi ánh nhìn của các chưởng môn nhân đồng loạt hướng về phía Huyền Tông sau câu hỏi của Đường Quân Nhạc.

Hư Đạo Chân Nhân nhăn nhó khi Đường Quân Nhạc đang dẫn dắt câu chuyện một cách có ý đồ. Nếu như hắn cố tình đưa ra câu hỏi như vậy trước mặt mọi người thì đương nhiên là sẽ nhận được sự chú ý của bọn họ rồi.

Huyền Tông khẽ lắc đầu rồi cất lời.

“Ta không có tư cách để dạy dỗ đứa trẻ đó.”

Huyền Tông hoàn toàn lạnh lùng và lạnh đãm khác hoàn toàn với dáng vẻ khi đại hội bắt đầu.

“Hổ từ lúc sinh ra đã là hổ rồi. Nếu ta nuôi một con chó thì cho dù có nuôi nấng nó tử tế thế nào thì nó cũng không thể biến thành một con hổ được.”

“Chưởng môn nhân, ngài thật là khiêm tốn. Nếu như người đó là Hoa Sơn Thần Long thì cũng có thể là như vậy lắm chứ. Nhưng nói gì thì nói, chẳng phải bây giờ Hoa Sơn đang áp đảo các môn phái khác hay sao?”

Không khí xung quanh rơi vào trầm lặng.

Tất cả những lời nói mà bọn họ muốn trốn tránh đang được Đường Quân Nhạc lôi ra từng chút từng chút một.

“Hahahaha. Vì Hoa Sơn mà Đương Môn ta cũng đã phải xấu hổ không ít lần. Các nhi tử của ta cũng là những người có thực lực nhưng khi so sánh với Hoa Sơn thì thật sự ta cảm thấy rất hổ thẹn.”

“Ấy, Môn chủ quá lời rồi”

Đường Quân Nhạc vừa nói chuyện vừa lén quan sát biểu cảm của các chưởng môn nhân khác.

Tất cả bọn họ đều đang trưng ra một biểu cảm méo mó và vô cùng khó chịu. Chưởng môn nhân đều là những kẻ thành thục trong việc che giấu cảm xúc của bản thân lại đang khiến người khác dễ dàng nắm bắt được như vậy, điều đó có nghĩa là trong lòng bọn họ còn khó chịu hơn rất nhiều.

Đường Quân Nhạc cười khẩy.

‘Nếu như Hoa Sơn Thần Long không tình cờ ghé qua Tứ Xuyên thì có lẽ bây giờ ta cũng đang còn cùng biểu cảm với bọn họ’

Nghĩ lại thì quyết định kết đồng minh với Hoa Sơn đã trở thành quyết định sáng suốt nhất của Đường Quân Nhạc kể từ khi hắn nhậm chức gia chủ.

‘Và không ngờ thành quả của việc đó lại đến nhanh như vậy’

Hắn vốn nghĩ phải mất từ 5 đến 10 năm thì mới có được thành quả từ việc chi viện cho Hoa Sơn.

Nhưng Hoa Sơn Thần Long vẫn luôn là người làm bất cứ việc gì cũng vượt qua thường thức của hắn ta.

“Dù sao thì…”

Đường Quân Nhạc cố gắng khiến Hoa Sơn nổi bật hơn nữa.

“Hoa Sơn Thần Long quả thật quá tài giỏi”

Hư Đạo Chân Nhân lắng nghe câu chuyện nãy giờ bỗng cất giọng cướp lời.

Đường Quân Nhạc nhăn mặt nhìn chằm chằm vào hắn ta. Hư Đạo Chân Nhân tiếp tục nói.

“Không chỉ đơn giản là thực lực mạnh mẽ. Việc thấu hiểu kiếm pháp của Hoa Sơn ở độ tuổi đó là một việc bất khả thi. Thật đáng ngạc nhiên một đứa trẻ lại có thể thành thục kiếm pháp đến vậy”

Hắn ta không ngừng gật đầu và khen ngợi.

“Có điều…”

Tất cả mọi người đều biết, đến đoạn này hắn mới nói ra những điều hắn thực sự muốn nói.

“Thật là đáng tiếc. Mặc dù mang tài năng như vậy, nhưng Thanh Minh tiểu đạo trưởng liệu sẽ trở thành một người dẫn dắt tông môn hay sẽ là một kiếm tu khiến tông môn bại lụi. Có lẽ thế nhân sẽ còn phải bàn luận về chuyện này rất nhiều.” 

Hư Đạo Chân Nhân thở dài một cách tiếc nuối.

“Không ai là hoàn hảo cả. Vì vậy mà chúng ta chỉ có thể cảm thấy đáng tiếc mà thôi. Hổ thì sao có thể có cánh được kia chứ.”

Đó là một cách nói khôn khéo.

Vừa đấm vừa xoa.

Và hệ quả của cách nói khôn khéo đó chính là biểu cảm khó chịu một chút của Huyền Tông. Bầu không khí mà Đường Quân Nhạc cố tạo ra bị phá vỡ trong chốc lát.

Nhưng Hư Đạo Chân Nhân đã bỏ qua một điều.

Huyền Tông là một kẻ mà so với những người ở đây, thậm chí là toàn thể thiên hạ này sẽ không thua bất cứ ai ở sự nhẫn nhịn chịu đựng.

Đặc biệt hắn còn là một người mãn tính về căn bệnh bị xem thường.

“Ta cũng biết điều đó”

“Hả?”

Giọng nói điềm tĩnh của Huyền Tông khiến Hư Đạo Chân Nhân nhăn nhó.

“Nhưng không sao cả”

Huyền Tông nở một nụ cười hiền hòa nhìn xuống phía dưới. Các môn đồ Hoa Sơn ầm ĩ vây quanh Thanh minh đang ngồi nhai khô bò.

“Bởi vì các sư huynh, sư thúc của Thanh Minh sẽ thay thằng bé những việc nó không làm được.”

Ánh mắt của hắn ta khi nhìn về các môn đồ Hoa Sơn tựa như ánh sáng mùa xuân rạng rỡ và ấm áp.

“Hoa Sơn không phải chỉ có mình Thanh Minh. Những đứa trẻ ấy hoàn toàn có thể bảo vệ được Thanh Minh. Và ngay cả khi không có ai dẫn dắt, nếu như có người để cùng tiến lên chẳng phải cũng là một chuyện rất đáng mừng hay sao?”

Hư Đạo Chân Nhân khẽ kho khan khó chịu trước nụ cười nhân từ của Huyền Tông.

“Chuyện đó sẽ không dễ dàng gì đâu.”

“Những đứa trẻ ấy rất mạnh”

Giọng nói của Huyền Tông dần trở nên cứng rắn và nghiêm nghị.

“Và ngay lúc này các môn đồ của ta cũng đang chứng minh điều đó”

Một giọng nói to vang lên kinh động (?) Hoa Sơn phái đang thao thao bất tuyệt.

“Người tiếp theo, Hoa Sơn Phái Lưu Lê Tuyết”

Lưu Lê Tuyết đang vuốt ve thanh kiếm ở phía sau chầm chậm ngẩng đầu lên.

Đường Tiểu Tiểu nhìn nàng ta bằng khuôn mặt hồi hộp

“Sư thúc!”

“Ừm”

Nhưng Lưu Lê Tuyết lại chẳng nói gì đặc biệt cả. Nàng nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ rồi đứng dậy khỏi vị trí.

“Sư huynh, muội đi đây”

“Ừm”

Bạch Thiên gật đầu một cách nặng nề.

“Đừng có căng thẳng quá, chỉ cần cố gắng phát huy thực lực của bản thân là được.”

“Vâng”

Ngay khi Lưu Lê Tuyết đang đi về phía đài tỷ võ, Đường Tiểu Tiểu hét lớn.

“Sư thúc, nhất định phải giành chiến…”

Dường như đã nhận ra điều gì đó, Đường Tiểu Tiểu dừng lại giữa chừng.

Lưu Lê Tuyết dừng bước, nàng không hối thúc Đường Tiểu Tiểu mà chỉ ở đó như đợi câu nói tiếp theo.

Ngay sau đó, Đường Tiểu Tiểu mỉm cười rạng rỡ.

“Sư thúc”

Biểu cảm hơi tinh nghịch nhưng chứa đựng sự chân thành vô tận.

“Hãy chiến đấu hết mình rồi quay trở lại nhé”

Câu nói nhất định phải thắng suy cho cùng chỉ là thêm gánh nặng mà thôi.

Lưu Lê Tuyết gật đầu rồi vỗ nhẹ lên đầu Đường Tiểu Tiểu.

“Có người đang nhìn”

“…”

Sau khi nói câu nói đó Lưu Lê Tuyết tiếp tục rảo bước về phía đài tỷ võ.

Chiêu Kiệt đứng đó rồi quay sang hỏi Thanh Minh.

“Đệ không định nói gì à?”

“Cái gì?”

“Kiểu như nếu thua thì ta sẽ không để yên cho nhà ngươi…”

Thanh Minh đang nhai khô bò nhăn nhó nhìn Chiêu Kiệt.

“Đó chỉ là lời nói dành cho mấy người ngu ngốc như sư huynh thôi”

“….”

“Đối với Lưu sư thúc thì không cần”

Thanh Minh hướng ánh mắt về phía Lưu Lê Tuyết đang bước lên đài tỷ võ.

“Trong số mấy người chỉ có Lưu sư thúc là xứng đáng với danh hiệu Mai Hoa Kiếm Đồ mà thôi”

“…”

“Nhìn cho kỹ vào”

Thanh Minh tuyên bố dõng dạc.

“Nơi đó chứa đựng linh hồn của Hoa Sơn đó”

Ngay ở đó.


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương