Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 284 Nhân sinh vốn dĩ không công bằng (4)

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chapter 284. Nhân sinh vốn dĩ không công bằng (4)

 

“Người giống ta là giống như thế nào nhỉ? Tính cách hả?”

“Một người có tài năng ‘tiềm ẩn’, ý là càng tìm càng ẩn ấy.”

“Cái tên…”

Thanh Minh vừa nhún vai vừa cười cười.

“Tính cách thì cẩn trọng, còn thiên phú võ công thì bình thường.”

“……”

“Kiếm phái chính là nơi như thế mà. Ở đấy tập trung những kẻ thích phô trương sức mạnh. Vậy nên hắn mới bị người hoạt bát như sư huynh của mình chèn ép. Mặc dù cũng không tới mức gọi là bắt nạt.”

“Kiếm phái không phải nơi như vậy, chỉ là cái tên sư huynh đó láo toét quá nên mới thế thôi.”

“Tên ngốc na…”

“Hả?”

“…Không có gì.”

Bạch Thương có cảm giác như Thanh Minh đang cố kiềm chế cơ thể run lên vậy, hắn nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

“Tóm lại là.”

Thanh Minh lại hắng giọng, hắn ho vài tiếng rồi nói tiếp.

“Vì năng lực yếu kém nên mới như thế. Mặc dù lúc nào cũng cố gắng, nhưng chỉ có những người khác là tiếp tục tiến bộ, còn bản thân mình vẫn bị bỏ lại phía sau. Có lẽ người đó cũng có suy nghĩ như vậy.”

Bạch Thương lẳng lặng gật đầu.

Hiện tại đó cũng chính là điều mà hắn cảm nhận được.

Không hẳn là mất mát. Nhưng cũng không tránh được cảm giác tiếc nuối và trống rỗng khôn nguôi.

“Bẩm sinh cơ thể đã yếu ớt nên hắn chỉ có thể nhìn quá trình trưởng thành của người khác rồi tự cảm nhận trong đầu. Người bình thường thì chắc vài lần là họ đã từ bỏ rồi. Vậy còn người đó, sư thúc nghĩ hắn đã làm gì?”


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“…Tiếp tục nỗ lực chăng? Nỗ lực đến hơi thở cuối cùng?”

“Không.”

Thanh Minh lắc đầu nguầy nguậy.

“Hắn chỉ âm thầm chịu đựng thôi.”

“……”

“Trăm, nghìn, vạn ngày trôi qua. Trong suốt quãng thời gian đó hắn chỉ làm những việc bản thân phải làm và lẳng lặng chịu đựng mà thôi. Rồi năm tháng trôi qua, không còn ai có thể xem thường hắn được nữa. Bởi vì hắn đã trở thành một trong số những người quan trọng nhất của môn phái đó.”

Bạch Thiên chau mày.

“Dù người đó không hề mạnh?”

“Tại sao phải mạnh?”

Thanh Minh nghiêng đầu.

“Tất nhiên ta không có ý bảo sư thúc là hãy từ bỏ việc trở nên mạnh mẽ đi. Nhưng sức mạnh không chứng minh được sự hữu ích của một người. Chẳng lẽ Huyền Linh trưởng lão là người thừa trong Hoa Sơn sao?”

“Làm gì có chuyện đó chứ?”

“Phải, đúng vậy đó. Thế sao sư thúc lại cứ nghĩ bản thân mình như vậy?”

“…Ta……”

Bạch Thương cắn nhẹ môi dưới.

Nhìn thấy hắn như vậy, Thanh Minh trưng qua ánh mắt khó hiểu.

“Để ta nói dễ nghe hơn nhé? Tài năng mỗi người mỗi khác, nếu sư thúc tiếp tục nỗ lực, biết đâu một lúc nào đó sư thúc sẽ vượt qua cả những người tài năng xuất chúng hiện tại. Đại Khí Vãn Thành mà.”

“Thật sao?”

“Đùa đó.”

“Tên tiểu tử này?”

Bạch Thương run người, nhưng Thanh Minh nhìn thấy hắn phản ứng như vậy thì chỉ nhún vai.

“Ta đã bảo rồi mà. Chỉ là nói dễ nghe hơn thôi. Cũng có thể là thật, nhưng cũng có thể là không. Nhưng cũng có quan trọng gì đâu?”

“……”

“Tất cả mọi người trong võ lâm giang hồ ai cũng muốn trở thành thiên hạ đệ nhất đúng không? Vậy những kẻ không thể trở thành thiên hạ đệ nhất thì cuộc đời của bọn họ không có giá trị gì hả?”

Thanh Minh lắc đầu.

“Đâu phải thế.”

Thanh Minh ngẩng lên nhìn trời đêm.

‘Có đúng không?’

Hắn bỗng nhớ tới lời mà sư đệ của hắn, Thanh Tân, trước đấy từng nói.

- Sư huynh. Đệ không thể trở nên mạnh mẽ như sư huynh được. So với các sư huynh, sư đệ khác đệ cũng rất yếu ớt. Nhưng đệ không mạnh không có nghĩa sự tồn tại của đệ là không quan trọng đối với Hoa Sơn. Đệ sẽ trở thành một người quan trọng với Hoa Sơn hơn bất kỳ ai.

- Sao cơ? Tên yếu ớt này nói gì ta chẳng nghe rõ gì cả?

- Tên khốn kiếp này…

A, hồi tưởng nhầm cảnh rồi.

Thanh Minh cười nhạt.

Sự thật là Thanh Tân đã chứng minh được lời nói của hắn.


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Nhờ nghiên cứu và nắm vững võ công của Hoa Sơn mà hắn đã đạt được tới những kiến thức còn cao thâm hơn cả Thanh Minh.

Dĩ nhiên hắn không thể cụ thể hóa đó những kiến thức đó vào thực tế được, nhưng trong suốt quá trình lịch sử của Hoa Sơn cũng không có Các chủ Võ Các nào vượt qua được hắn cả.

Vạn nhất, nếu như Thanh Minh có thể quay về quá khứ và cứu một người trong số các sư huynh, sư đệ của Hoa Sơn thì hắn sẽ không chần chừ gì mà chọn ngay Thanh Tân.

Ủa?

Chưởng môn sư huynh?

À……

Ừ thì… Ừm…

Ầy, tự nhiên sư huynh lại xuất hiện chi vậy…

- Này, cái thằng…

A, đã bảo đừng có xuất hiện lúc này mà!

Thanh Minh lắc đầu nguầy nguậy.

Trước khi trận chiến cuối cùng ở Thập Vạn Đại Sơn diễn ra, Thanh Tân đã mất tích trong lúc chiến đấu và không thể quay về Hoa Sơn được nữa.

Nếu Thanh Tân còn sống thì Hoa Sơn hiện tại đã khác hoàn toàn rồi.

“Mục đích của con người trong cuộc sống luôn luôn thay đổi mà.”

“……”

“Mục tiêu của sư thúc là gì? Trở thành thiên hạ đệ nhất hả? Hay là trở thành Hoa Sơn đệ nhất?”

Bạch Thương thở dài một hơi, có vẻ như hắn hiểu được lời Thanh Minh nói có ý nghĩa gì.

“Nhưng mà Thanh Minh à.”

“Ừ.”

“Đó đâu phải lời mà con có thể nói ra? Con đang thực hiện rất tốt mục tiêu của mình mà. Một người chưa từng thất bại như con liệu có thể hiểu được lòng ta không?”

“Không đâu, sư thúc.”

“…Hả?”

“Ta…”

Thanh Minh ngẩng đầu lên nhìn trời.

“Ta chưa bao giờ thực hiện được mục tiêu của mình cả.”

Thanh Minh ngừng ngắm trăng, hắn nhắm mắt lại.

Đến giờ thỉnh thoảng hắn vẫn mơ một giấc mơ.

Lấy đầu Thiên Ma trong trận đại chiến Thập Vạn Đại Sơn, cùng các sư huynh sư đệ trở về Hoa Sơn.

Lâu lâu bị chưởng môn sư huynh cho ăn đòn vì cái tội lấc cấc. Thi thoảng tập trung mấy tên sư đệ lại rồi tẩn cho chúng một trận vì cái tội dám nổi dậy phản kháng.

Sau đó làm một bữa tiệc rượu đã đời.

Vừa cười đùa.

Vừa hò reo.

Giấc mơ như vậy đó.

Chỉ cần như thế thôi là được rồi.

Chỉ cần như thế thôi.

Thiên hạ đệ nhất?

Đệ nhất tự cổ chí kim?

Nghe chẳng buồn cười chút nào.

Điều mà hắn tha thiết mong ước đó chính là được trở về Hoa Sơn, sống hết mình và chết đi như một chú ngựa, không cần tính toán con đường mà mình cần phải đi. Cùng các sư huynh, sư đệ mà hắn đã trải qua cả đời với họ.

Hắn lao vào trận chiến địa ngục ấy cũng chỉ vì một lẽ đó.

Nhưng hắn vẫn chưa thể hoàn thành được mục tiêu ấy.

Thứ còn sót lại ở nơi này chỉ là hơi trở trống rỗng của một kẻ thất bại chưa thể hoàn thành những việc lẽ ra hắn phải làm được.

“Vậy thì sao?”

“…Hả?”

“Chưa làm được việc muốn làm, những việc phải hoàn thành cũng không hoàn thành được. Vậy thì sao nữa? Cứ buông tay từ bỏ hết tất cả rồi nằm ì một chỗ thôi hả?”

Bạch Thương im lặng.

Đây không phải lời Thanh Minh nói với hắn. Mà là Thanh Minh tự vấn chính bản thân mình.

Dù hơi rắc rối nhưng hắn vẫn có thể hiểu được.

“Dù vậy thì con người vẫn phải tiếp tục sống.”

“……”

Ngã thì đứng lên.

Thất bại thì thử lại.

Nhưng hắn vẫn không thành công được, vậy nên hắn chỉ còn cách ôm lấy những chiếc gai đang đâm vào tim mình và tiếp tục sống thôi.

Đó chính là nhân sinh.

Thanh Minh nhìn lên bầu trời bằng ánh mắt trầm mặc. Trong bầu không khí đó, Bạch Thương hoàn toàn không thể mở miệng lên tiếng được.

‘Sao nặng nề thế nhỉ?’

Cuộc đời của Thanh Minh đâu có chút gì gọi là nặng nề đâu. Thế nhưng không hiểu vì sao hiện tại Bạch Thương lại cảm thấy cay đắng như thế.

Thực ra Bạch Thương cũng không chắc ý của Thanh Minh là gì. Hắn chỉ chắc chắn một điều rằng tâm trạng của mình sẽ không thể giải tỏa hết được chỉ bằng một vài câu nói của sư điệt.

Có điều.

‘Kỳ lạ là mình lại thấy thoải mái hơn một chút.’

Có phải vì hắn say rồi không?

Hay là…

“Thanh Minh.”

“Hửm?”

Bạch Thương nhìn chằm chằm vào Thanh Minh rồi nói.

“Ta muốn hỏi một câu.”

“Chuyện gì?”

“Con định sẽ biến ta trở thành người cần thiết cho Hoa Sơn sao?”

Thanh Minh vừa nghiêng đầu vừa chớp mắt nhìn Bạch Thương?

“Có cần phải làm tới mức đó không?”

“…Tiểu tử thối này?”

Cái tên tiểu tử này, trong hoàn cảnh thế này có nhất thiết phải làm nhiễu loạn lòng người vậy không?

Cứ gật đầu nói “Ừ” một tiếng là được mà.

“Sư thúc.”

“Sao?”

“Nếu lúc cần mới nhờ đến thì đâu phải là gia môn, đâu phải đồng môn.”

“……”

“Dù sư thúc không có tác dụng trên bất kỳ phương diện nào thì cũng chẳng sao cả. Một khi sư thúc vẫn còn mang trên mình danh tự Hoa Sơn thì sư thúc mãi mãi là sư thúc của ta.”

“……”

“Vậy là được rồi không phải sao?”

Bạch Thương nở một nụ cười bất lực.

‘Đây đâu phải là câu trả lời mà ta mong đợi.’

Hắn chỉ cần một chữ ‘Cần’ thôi.

Thế nhưng… Nếu nhận được câu trả lời nông cạn đó, có lẽ hắn cũng chỉ cảm thấy được an ủi trong chốc lát thôi.

“Ừ. Vậy là được rồi.”

Bạch Thương uống một hớp rượu.


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Lồng ngực hắn đau nhói.

Nhưng cũng thật thoải mái.

Giữa những cảm xúc hỗn loạn kỳ lạ đó, Bạch Thương liếc nhìn Thanh Minh.

‘Một tiểu tử lạ lùng.’

Có lúc nó chẳng khác gì một tên lưu manh nhất thiên hạ, cũng có lúc nó thể hiện sự sâu sắc đến mức chẳng ai có thể tưởng tượng ra được.

Không thể nắm bắt, cũng không thể phán đoán được.

Vậy nên Bạch Thương mới không thích Thanh Minh.

Làm gì có ai lại thích một người quá khác biệt với bản thân mình.

Nhưng thật kỳ lạ, Thanh Minh hiện tại trước mắt hắn lại không đáng ghét như vậy.

“Thanh Minh à.”

“Hả?”

“Hoa Sơn sẽ ngày càng mạnh phải không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Nếu vậy, trong Hoa Sơn mà con gây dựng liệu có chỗ cho ta không?”

“Nữa nữa, lại nói mấy lời ngốc nghếch nữa rồi.”

Thanh Minh cười nhạt rồi trả lời.

“Người giúp Hoa Sơn trở nên mạnh mẽ chính là sư thúc. Sư thúc phải tự tạo ra chỗ đứng cho mình.”

“…Ra là vậy.”

Chỗ đứng của chính mình.

Bạch Thương lẳng lặng gật đầu.

“Được, ta hiểu rồi.”

Thanh Minh liếc nhìn Bạch Thương.

Gương mặt hắn đột nhiên lộ rõ vẻ dứt khoát như thể hắn vừa quyết tâm một chuyện gì đó. Vẻ do dự lúc nãy giờ đây cũng đã biệt dạng.

Khóe miệng Thanh Minh tràn ngập ý cười.

“Làm bình nữa nhé?”

“Thôi.”

Bạch Thương lắc đầu.

“Con không biết đó thôi, ta mà uống cỡ hai bình rượu mạnh là sẽ bị phát hiện ngay. Mặt trời cũng sắp lên rồi, phải mau quay về thôi.”

“Tiếc thế.”

“Không cần đi cùng ta. Cứ uống rồi quay về trước khi bị phát hiện là được.”

“Không thèm cản luôn hả?”

“Ta đâu phải người không có nghĩa lý như thế, tiểu tử này.”

Bạch Thương đứng dậy khỏi chỗ. Từng bước từng bước hướng về phía Thiếu Lâm Tự.

Ngay lúc Thanh Minh vừa lấy bình rượu mới ra khỏi tay nải, rút nút bình ra.

“Thanh Minh.”

“Hửm?”

Bạch Thương đã đi được khá xa, bỗng quay lại nhìn về phía này.

“Cảm ơn con.”

“……”

“Tên sư điệt lưu manh.”

Hắn vừa cười vừa vẫy vẫy tay, sau đó xoay người, thi triển khinh công chạy vụt đi mất.

Thanh Minh yên lặng nhìn bóng lưng của hắn, rồi lại nằm ngửa ra nhìn lên bầu trời.

“…Ây gu. Chưởng môn sư huynh.”

Có nhiều chuyện cần phải làm quá nhỉ.

“Hồi đó sư huynh làm thế nào mà cáng đáng được hết những chuyện này vậy?”

- Chỉ cần đệ không xuất hiện là ta đã khỏe lắm rồi, tiểu tử thối!

“Lại nói vậy nữa rồi.”

Sư huynh không nói thế thì đệ cũng đang hối hận rồi. Lẽ ra đệ phải nghe lời sư huynh hơn.

Thanh Minh mỉm cười.

“Dù vậy cũng tốt mà.”

Lúc đó.

Chúng ta đều rất vui vẻ còn gì.

Thanh Minh im lặng nhắm mắt.

Hoa Sơn hiện tại đã khiến hắn vô cùng tự hào.

Chưởng môn nhân tốt. Các trưởng lão luôn lo nghĩ cho môn đồ.

Các Vân Tử bối tuy hơi nghiêm khắc nhưng rất tốt bụng, các Bạch Tử bối và Thanh Tử bối vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng lại rất ngoan ngoãn.

Tốt rồi.

Hắn vô cùng trân trọng Hoa Sơn của hiện tại.

Chỉ có điều…

“Sư huynh. Đệ ấy mà.”

Đệ rất nhớ.

Những ngày tháng đó.

Giờ không thể quay trở lại lúc đó được nữa rồi.

“Đừng tự đùa rằng mình yếu ớt. Cũng đừng nói là mình đã già rồi nữa. Dù sao thì sư huynh cũng đang được ở cùng với các sư đệ còn gì.”

Ở nơi đó.

Lẽ ra đệ cũng phải ở đó.

“Được rồi. Chưởng môn sư huynh. Đệ sẽ làm. Đệ sẽ vực dậy Hoa Sơn một lần nữa. Phải như thế thì sư huynh, các sư đệ mới không phiền muộn nữa. Đó vẫn luôn là bổn phận của đệ mà. Thay sư huynh và các sư đệ làm những việc mà mọi người chưa làm được. Đó chính là bổn phận của đệ.”

Thanh Minh đưa tay ra nắm lấy bình rượu.

“Nhưng chỉ một lần này thôi…”

Hắn uống một hớp rượu rồi nhắm mắt lại. Mùi rượu mạnh mẽ lan tỏa khắp khoang miệng.

“Có lúc đệ cũng muốn yếu đuối một chút. Vậy nên, hãy hiểu cho đệ nhé. Đệ cũng là con người mà, không phải sao?”

Ngay cả khi hắn đang nhắm mắt, mọi thứ vẫn cứ ùa về.

Tiếng chưởng môn sư huynh la lối ầm ĩ trước mặt hắn.

Thanh Tân vừa can ngăn chưởng môn sư huynh vừa cố nhịn cười.

Thanh Không đang ở một góc lẩm bẩm gì đó.

Và cả…

Dáng vẻ ầm ĩ náo loạn trông chẳng ra dáng đạo sĩ của các sư đệ.

Dưới ánh trăng, một mình hắn cô độc nâng chén rượu, cơn say đủng đỉnh chưa kịp ghé ngang, thì nỗi nhớ đã ngập tràn trong tâm khảm.

Cho đến khi ánh trăng nhấn chìm dáng vẻ đó vào màn đêm và ánh dương kia ló dạng, Thanh Minh vẫn lẳng lặng một mình cạn chén cùng thiên không.


Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương