Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 285 Nhân sinh vốn dĩ không công bằng (5)

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

 

Chapter 285 Nhân sinh vốn dĩ không công bằng (5)

 

“Con nói cái gì cơ?”

Huyền Linh mở to mắt nhìn người đang ngồi trước mặt mình.

“Mới sáng ra đã tới đây đòi tìm ta, bây giờ lại nói cái gì thế hả?”

Bạch Thương vừa nhìn Huyền Linh với ánh mắt hoang mang vừa cương quyết nói.

“Con muốn gia nhập Tái Khuynh Các.”

“...... Trong cái hoàn cảnh này sao?”

“Tất nhiên, con biết lúc này không phải thời điểm thích hợp để nói ra những lời này. Nhưng đó thật sự là việc mà con vô cùng mong muốn, nên con nghĩ nói ra sớm thì tốt hơn.”


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Hơ hơ.”

Huyền Linh nhìn Bạch Thương vừa cảm thấy hoang đường lại vừa cảm thấy hiếu kỳ.

‘Đó cũng không phải việc gì xấu.’

Bây giờ cũng tới lúc chọn ra những người thích hợp trong đám Bạch Tử bối để gia nhập Tái Khuynh Các.

Đây là thời điểm mà các Bạch Tử bối và Thanh Tử bối phải toàn tâm toàn ý vào việc tu luyện nên Huyền Linh cũng không tiện nói ra điều đó. Tuy nhiên, Hoa Sơn đang phát triển từng ngày, và dòng tiền từ khắp nơi đổ về cũng ngày một tăng lên.

Chỉ với nhân lực hiện tại của Tái Khuynh Các thì rất khó khăn để đảm đương hết tất cả công việc tài chính của môn phái.

Vậy nên, ngay lúc này có người sẵn sàng gia nhập thì không phải rất đáng vui mừng sao?

“Nhưng mà sao đột nhiên con lại muốn gia nhập Tái Khuynh Các?”

“Con đã suy nghĩ rất nhiều……”

“Vậy sao.”

“Xét về võ công, con cũng không thể thắng các sư đệ khác.”

“Ở cái tuổi của con vẫn chưa nên suy nghĩ về chuyện đó.”

Bạch Thương đã lắc đầu dứt khoát khi nghe những lời đó của Huyền Linh.

“Không đâu ạ, Trưởng lão! Con biết rõ bản thân thế nào. Cho dù bây giờ có ngang tài ngang sức đi nữa thì đến một lúc nào đó chúng nó cũng sẽ vượt qua con thôi.”

Huyền Linh hơi nhăn mặt.

“Vậy nên, bây giờ ý của con là muốn vào Tái Khuynh Các vì không nhìn thấy con đường võ đạo phía trước hả? Như vậy thoải mái hơn à?”

“Không ạ!”

“Hửm?”

Huyền Linh hơi bối rối bởi lời nói chắc như đinh đóng cột của Bạch Thương. Trong lòng đã có chút lửa giận nhưng vẫn muốn lắng nghe thêm.

“Trưởng lão! Con là sư huynh, sư thúc của bọn chúng. Dù cho con không có tài năng nổi trội trong võ đạo thì cũng không muốn thua kém chúng!”

“Ồ hô?”

Xem nào?

Hai mắt Huyền Linh sáng lên tỏ rõ sự hứng thú.

“Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ thì con nhận ra một điều!”

“Đó là?”

“Có một sự thật là quyền lực của Hoa Sơn lại xuất phát từ chính Tái Khuynh Các!”

“Ồ?”

Ánh mắt của Bạch Thương sáng lên rực rỡ rồi nhìn Huyền Linh.

“Nguyên nhân gì mà Hoa Sơn lại có thể tìm lại được uy thế của năm xưa chứ! Võ Đạo? Vâng, đúng vậy. Nhân tài? Vâng, chắc chắn là thế. Tuy nhiên trên tất cả, điều quan trọng nhất chính là vì Hoa Sơn đã có tiền.”

“Đúng! Đúng vậy! Thì ra con nhận thức được điều đó!”

“Tiền! Có tiền thì mới làm phiền được thiên hạ! Con thà trở thành một người đếm tiền đến mòn ngón tay, còn hơn trở thành một người suốt ngày lăn lộn đến vã mồ hôi. Xin người hãy chấp nhận con, thưa Trưởng lão! À không, thưa Các chủ Tái Khuynh Các!”

Huyền Linh nở nụ cười mãn nguyện.

Chẳng phải những kẻ có suy nghĩ phàm tục và nham hiểm như vậy là một nhân tài rất phù hợp với Tái Khuynh Các hay sao?

‘Thật ra thì mình đã nhắm tới cái tên nhóc Chiêu Kiệt.’

Vì tiểu tử đó xuất thân từ một gia tộc thương gia nên chắc hẳn rất phù hợp với Tái Khuynh Các. Nhưng sớm muộn gì thì nó cũng sẽ bị tiên nhiễm ‘cái nết’ của tiểu Thanh Minh rồi thế nào cái thân cũng đi trước cái đầu, tay nhanh hơn não thôi. Vậy nên nó sẽ không thể nào trở thành một Tái Khuynh Các Chủ tài giỏi được.

Tuy nhiên, bây giờ nghe những lời này của Bạch Thương, thì Huyền Linh đã chọn được người kế nhiệm Tái Khuynh Các hoàn hảo rồi.

“Thật đáng khen. Thế nên, đó là những suy nghĩ của bản thân con sao?”

“......Dạ không ạ, không phải như vậy ạ……”

“Vậy thì?”

Bạch thương gãi đầu.

“Đêm qua, lúc trò chuyện với Thanh Minh thì con mới ngộ ra điều đó ạ.”

“Vậy sao? Ra là con đã nói chuyện với Thanh Minh à?”

Huyền Linh nở nụ cười ấm áp.

‘Ra là Thanh Minh à.’

Thì ra là nó biết nên gửi nhân tài đến đây sao. Rõ ràng Thanh Minh đã nhận ra tài năng của tên nhóc này nên đã từ từ “nhử” nó đến đây còn gì.

Nếu không như vậy thì làm sao cái tên này chỉ trong một đêm đã quyết tâm đến như vậy chứ?

“Con đã chắc chắn về quyết định này chưa?”

“Vâng, rồi ạ, thưa Trưởng lão!”

Huyền Linh cúi đầu.

“Nếu vậy thì ta sẽ đi báo với Chưởng môn nhân một tiếng, rồi nhận con làm đệ tử của Tái Khuynh Các. Tuy nhiên, một khi đã trở thành người của Tái Khuynh Các thì con sẽ không thể chuyên tâm tu luyện võ công như bây giờ được nữa. Sẽ không hối hận chứ?”


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Con sẽ cố gắng cân bằng ạ.”

“Cân bằng?”

“Vâng!”

Bạch Thương dứt khoát trả lời.

“Con chưa từng có suy nghĩ khi trở thành đệ tử của Tái Khuynh Các sẽ quên đi bổn phận của một võ giả. Con biết sẽ không dễ dàng gì, nhưng con sẽ cố gắng hết sức để cân bằng trách nhiệm của một võ giả và một đệ tử Tái Khuynh Các ạ.”

“Hừm.”

Huyền Linh gật đầu.

“Việc đó sẽ không dễ dàng đúng như lời con nói, nhưng chỉ cần có ý chí thì không gì là không thể. Nhưng sẽ không vì sự tu luyện của con mà ta dễ dãi đâu. Hãy ghi nhớ điều đó.”

“Tất nhiên ạ.”

“Được rồi, ta biết rồi.”

Huyền Linh mỉm cười rạng rỡ.

Nhân tài đến, tiền cũng đến. Quả thật Tái Khuynh Các đã bước tới thời kỳ hoàng kim nhất kể từ khi ông ta nhậm chức.

Không phải vào lúc này, ông ấy chỉ có việc ngồi yên ngắm nhìn tiền đổ vào sao?

“Vậy thì ngồi tránh sang bên kia chút đi.’

“Vâng?”

“Vốn dĩ đó không phải cảnh tượng mà con đáng xem, nhưng nếu mọi việc đã thành ra thế này, thì con cũng phải biết Tái Khuynh Các đang làm những gì chứ.”

Bạch Thương gật đầu một cách nặng nề.

‘Thì ra là ngài ấy muốn cho mình xem những việc của Tái Khuynh Các.’

Dù không biết việc đó là gì, nhưng chắc hẳn nó rất quan trọng. Vậy nên phải mở to mắt mà nhìn cho kĩ mới được.

Huyền Linh lùi sang một bên, ngồi xuống, rồi lớn tiếng.

“Vào đi.”

Kịch.

Ngay sau đó cánh cửa mở ra, Môn chủ Hoa Ảnh Môn Ngụy Lập Sơn bước vào.

“Nghe nói trưởng lão cho tìm tại hạ.”

Huyền Linh vừa nhìn hắn vừa nở nụ cười nhân từ.

“Đến rồi à.”

“Đa tạ trưởng lão đã tiếp đón.”

Ngụy Lập Sơn ngồi xuống với vẻ mặt áp lực.

Ban đầu, sự tiếp đón đó rất thoải mái và vui vẻ, nhưng càng ngày, Bạch Thương càng cảm thấy sự kì lạ của Huyền Linh.

“Không biết hôm nay trưởng lão tìm tại hạ có việc gì vậy?”

Huyền Linh bật cười trước câu hỏi đó của Ngụy Lập Sơn.

“Xem nào, Môn chủ Hoa Ảnh Môn.”

“Vâng, thưa Trưởng lão.”

“Ngươi đến đây với tư cách là đệ tử tục gia của Hoa Sơn nhỉ. Không phải vậy sao?”

“Vâng, đúng là như vậy nhưng…?”

“Đệ tử tục gia cũng là đệ tử của Hoa Sơn, không phải vậy sao?”

Ngụy Lập Sơn vừa nghiêng đầu vừa lo lắng.

Vì hắn không biết ý đồ trong câu hỏi đó, nên không biết nên đáp lại thế nào cho phải lẽ.

“Tất, tất nhiên Hoa Ảnh Môn là môn phái tục gia của Hoa Sơn ạ……”

“Hừmm!”

“......Nhưng tại hạ mạo muội nghĩ rằng, tục gia và bổn môn phải có sự phân biệt rõ ràng. Nếu không phải như vậy mà sẽ không phải là môn phái tục gia nữa, mà sẽ gọi là chi phái, không phải sao ạ?”

“Đúng vậy, đúng vậy. Thì ra ngươi biết điều đó.”

Ngụy Lập Sơn thả lỏng cơ mặt, cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì đã cho Huyền Linh một câu trả lời đúng ý.

“Nhưng sao người lại hỏi điều đó vậy?”

“Xem nào, Môn chủ Hoa Ảnh Môn.”

Lúc đó, Huyền Linh bật cười. Nụ cười đó trông có vẻ nhân từ nhưng lại đôi phần toát lên sự nguy hiểm khó tả.

“Ngươi không có ý định kiếm tiền sao?”

“...... Vâng?”

Huyền Linh mân mê ngón cái và ngón trỏ thành vòng tròn rồi nhìn về phía Ngụy Lập Sơn.

“Tiền.”

“......”

Ngay khoảnh khắc đó, Ngụy Lập Sơn bất giác rùng mình, nhận ra có điều gì đó bất ổn.

 

* * *

Cuối cùng, ngày diễn ra vòng chung kết cũng đến.

Như thể sự yên ắng trong suốt hai ngày qua là dối trá vậy, khi mặt trời mới mọc, mọi người đã kéo đến tạo thành một biển người vô cùng náo nhiệt.

“Từ hôm nay là bắt đầu vòng chung kết rồi!”

“Không phải từ đầu tới giờ chỉ mới là mở màn sao. Kể từ bây giờ mới là Đại Hội Võ Lâm toàn thiên hạ thật sự!”

“Đúng! Đúng vậy! Những người chỉ mới xem tới vòng loại đã quay trở về thì làm sao có thể nói mình đã xem đại hội võ lâm được chứ? Bây giờ mới thực sự là đại hội võ lâm còn gì!”

Khuôn mặt của mọi người tràn đầy vẻ phấn khích.

Sao lại không như vậy cho được chứ?

Đại hội võ lâm toàn thiên hạ thật sự bây giờ mới bắt đầu còn gì.

Mặc dù nói rằng các hậu khởi chi tú của các danh môn được mời tới, nhưng nếu tất cả cùng tập hợp lại thì cũng không quá nghìn người.

Và bao nhiêu người trong số họ sẽ nổi danh khắp thiên hạ?

Thì đó lại là vấn đề khác.

Tính từ thời điểm trận chung kết bắt đầu, nơi đây sẽ trở thành chiến trường cạnh tranh thực lực với nhau đầy khốc liệt, rồi dần dần loại bỏ nhau.

Chẳng phải quá rõ ràng rằng người chiến thắng và vang danh ở đây sẽ trở thành người dẫn dắt thiên hạ trong tương lai sao?

Vậy nên số người tụ tập ở Thiếu Lâm tự hiện tại đã nhiều đến mức vượt xa so với vòng loại.

“Náo nhiệt ghê,”

“Đúng vậy.”

“Mấy cái tên đứng phía sau kia đang làm gì vậy? Hình như họ đang bán cái gì đó thì phải?”

“Có nhiều người như vậy thì cũng nên bán đồ ăn chứ. Thanh Minh à, đằng kia có bán kẹo đường đó.”

“Đâu? Ở đâu cơ?”

Thanh Minh quay đầu lại.

Phía sau đám đông, những người bán đồ ăn và những người bán dạo xuất hiện, mở ra một cuộc hỗn chiến ở hướng đó.

“Cái đó là gì nhỉ?”

“Hửm? Hình như có rất nhiều người tranh nhau thì phải?”

Huyền Tông nhìn thấy cảnh đó, nở nụ cười sảng khoái.

“Hô hô hô. Bán được nhiều quá nhỉ.”

“Hình như đệ cảm thấy hơi đói. Chưởng môn nhân, huynh có muốn ăn gì không?”

“Không. Ta sắp phải lên thượng đài rồi nên không có thời gian ăn cái gì đâu.”

Huyền Tông nhìn đám đông mỉm cười, rồi hơi nghiêng đầu như phát hiện ra cái gì đó.

“Hình như bên kia họ không bán gì đâu, nhưng sao phía đó lại có nhiều người tụ tập lại như vậy?”

Nghe thấy lời nói của Huyền Tông, Huyền Thương nheo mắt nhìn vào tấm bảng lớn.

“Hồng và Xanh…… tỉ lệ? Ưm…… Có lẽ là họ đang cá cược.”

“Cá cược? Ý đệ là cá độ sao?”

“Huynh không thấy sao?”

Huyền Tông há hốc miệng.

“Đệ, đệ bảo cá độ á?”

Ở tại Thiếu Lâm Tự sao?

Cá cược ở trên mảnh đất Thiếu Lâm Tự linh thiêng này sao?

“Hơ Hơ Hơ Hơ. Thiếu Lâm đã cho phép việc cá cược rồi sao? Không lý nào lại vậy. Mà cho dù Thiếu Lâm cho phép thì ai lại có đủ dũng khí để làm ra cái việc này chứ. Quả nhiên là sống đủ lâu thì chuyện quái quỷ gì cũng có thể thấy mà.”

“Haha. Đúng vậy. Cứ tưởng chỉ có bọn trẻ của chúng ta mới gây sự thôi.”

“Đúng vậy. Lẽ nào ngoài chúng ta…… còn có ai…….?”

Huyền Tông nghiêng đầu.

Gương mặt của thương nhân đứng phía sau gian hàng có treo tấm biển lớn, đang lôi kéo khách hàng kia có cái gì đó rất kì lạ……


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Sao nhìn quen thế?”

“Haha. Đệ cũng thấy vậy. Nhìn giống Môn chủ Hoa Ảnh Môn quá không phải sao?”

“Đúng vậy. Không phải giống……”

Mà y hệt mới đúng.

Đến mức trông như sinh đôi vậy……

Ơ…..?

“......Môn chủ Hoa Ảnh Môn?”

Huyền Tông chỉ biết lầm bầm trong ngơ ngác.

“Không, Ngụy Lập Sơn, tại sao ở chỗ này……”

Ngay lúc đó.

Ngụy Lập Sơn mở chiếc quạt trên tay, che nửa mặt rồi hét lên.

“Nào! Phải đặt cược trước khi trận tỉ võ bắt đầu! Trước trận tỉ võ! Nếu trận tỉ võ bắt đầu thì không nhận đặt cược nữa! Ai đã đặt tiền thì nhận phiếu ngay bên cạnh! Phiếu không có con dấu thì không được đổi tiền, vậy nên tuyệt đối không được đánh mất đó!”

Phiếu? Con dấu? Đổi tiền?

“Cái, cái đó?”

Huyền Tông lẩm bẩm như người vô hồn.

“Bây giờ cái tên đó đang làm gì vậy hả?”

“...... Nó giống như một vụ cá độ vậy.”

“Và ý đệ là chủ nhân của cái trò này là Môn chủ Hoa Ảnh Môn Ngụy Lập Sơn sao?”

“.......”

“Không, Không, cái tên điên này?”

Cái tên dám lập bàn cá độ ở mảnh đất linh thiêng của Thiếu Lâm Tự lại là môn đồ của Hoa Sơn sao?

Đôi mắt của Huyền Tông bắt đầu giật giật.

Mặt thì cứ đỏ bừng lên rồi chuyển sang trắng bệch liên tục.

Sau đó, Huyền Tông cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng quay đầu sang xung quanh, bắt đầu tìm một người nào đó.

“Cái, cái tên đó đâu rồi?”

Môn chủ Hoa Ảnh Môn?

Không!

Ngụy Lập Sơn, người mà ông ấy biết, không phải là một kẻ “khùng điên” đến mức có thể làm được chuyện như vậy.

Rõ ràng đã có kẻ giật dây.

“Thanh Minh! Thanh Minh cái thằng nhóc này đi đâu rồi hả!”

“Vâng?”

Thanh Minh đang bị che khuất bởi các sư huynh đệ, thò đầu ra trả lời. Ngay lập tức, Huyền Tông vội vã chạy đến hướng đó.

“Thằng nhóc này! Con lại gây sự gì nữa vậy hả!”

“Con á? Làm gì ạ?”

“Đằng kia! Con không phải là kẻ chủ mưu mở cái sàn cá độ kia sao?”

“Sàn cá độ gì ạ?”

Thanh Minh tròn xoe mắt nhìn về hướng Ngụy Lập Sơn rồi chặc lưỡi.

“Woa. Thì ra nhà cái là Môn chủ Hoa Ảnh Môn à, quả là không tầm thường mà. Sao ta lại không nghĩ ra sớm hơn chứ?”

“...... Không phải con làm sao?”

“Vâng. Không phải con mà?”

Huyền Tông trở nên vô cùng bối rối khi biết kẻ chủ mưu lại không phải là Thanh Minh.

Không phải sao?

Nếu vậy thì rốt cuộc là tên nào…….

“Hừmm!”

Lúc đó từ phía sau Huyền Tông có tiếng ho khan. Ông ấy từ từ quay đầu lại, lúc đó cả cơ thể ông run lên như thể bị sét đánh trúng.

Huyền Linh.

Huyền Linh, sư đệ mà ông ấy yêu mến cũng là Các chủ Tái Khuynh Các của Hoa Sơn, đang nhìn ông ấy cười rạng rỡ.

Huyền Tông lại lẩm bẩm như thể mất hồn.

“...... Là đệ sao?”

“Huynh đang nói gì vậy?”

“Không phải là cái tên nhà ngươi sao?”

“Đúng vậy, huynh nói gì vậy?”

Huyền Linh nhún vai.

“Cái việc đó mà là do Ngụy Lập Sơn đơn thương độc mã làm ra hả. Dù đệ có là Trưởng lão của Hoa Sơn thì sao lại có thể xen vào việc của đệ tử tục gia như vậy hả?”

“...... Cá, cá độ gì vậy? Ở Thiếu Lâm Tự sao?”

Sau đó, Huyền Linh lặng lẽ nhìn xung quanh. Rồi ông ấy từ từ tiến lại gần Huyền Tông, tay khoác qua vai kéo Huyền Tông lại gần mình rồi hạ giọng thủ thỉ.

“Đệ đã quyết định chia cho hắn một nửa rồi.”

“.......”

“Mấy tên ở đây có nhiều tiền hơn đệ nghĩ. Huynh hãy nhìn cái đám người đang tranh giành lẫn nhau kia mà xem, bọn chúng sẵn sàng bỏ một nửa số tiền mang theo để chơi đó. Cũng đâu có ai cấm không được cá cược ở chỗ này đâu. Đệ đã tìm hiểu trước rồi mà. Huhuhuhu.”

“......”

“Phùuuu. Huynh đừng nhọc tâm quá mà, chưởng môn nhân. Nhiều tiền! Có thể kiếm được nhiều lắm đấy……”

“Yaaa! Cái tên điên này!”

Cả người Huyền Tông tức giận đến mức run lên, rồi ông ấy đá vào mông Huyền Linh một phát văng ra xa. Huyền Tông lớn tiếng.

“Ta đã bảo cái thằng nhóc Thanh Minh đó đừng gây sự nữa, bây giờ đến cả trưởng lão của môn phái cũng gây loạn sao?! Đây là việc mà trưởng lão một môn phái có thể làm saoo!”

“Suỵt! Huynh nói nhỏ thôi.”

Huyền Linh bị đá văng ra xa đã nhanh chóng quay về vị trí của mình như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Và thì thầm với vẻ mặt u ám.

“Đó là chuyện mà Hoa Ảnh Môn gây ra mà, là Hoa Ảnh Môn. Hoa Sơn không hề biết gì hết.”

Huyền Tông, máu nóng không ngừng dâng lên, bóp cổ Huyền Linh.

Sao môn phái này lại có những tên phá hoại đáng chết này chứ!

Bây giờ đến cả trưởng lão cũng làm mấy chuyện điên rồ nữa!

“Này, cái tên điên này. Đệ không cần thể diện nữa à!”

“Thể diện của Hoa Sơn để ở đâu chứ? Và chúng ta có hưởng được lợi ích gì từ việc giữ thể diện không? Thứ còn lại sau cùng chỉ có tiền, tiền thôi!”

“Hừm mmmm…….”

“Và!”

Huyền Linh cười khúc khích rồi lôi Thanh Minh về phía mình, xoa đầu hắn rồi nói.

“Huynh không cần lo lắng quá. Thể diện của Hoa Sơn đã có tiểu tử này lo rồi. Không phải sao, Thanh Minh?”

“Vâng. Vậy thì con đặt tiền cược được không ạ?”

“Tất nhiên, tất nhiên rồi. Con cược là mình sẽ thắng à?”

“Tất nhiên rồi ạ.”

“Đúng vậy. Chúng ta hãy kiếm thật nhiều tiền nào. Hahahahaha!”

“Hihihihihi!”

Huyền Tông đến nhắm mặt lại cũng có thể thấy được cái dáng cười nguy hiểm giống nhau của hai tên đó.

‘Phải dẹp bỏ chức vị chưởng môn nhân thôi. Cái môn phái này bây giờ còn cần gì ta nữa chứ!’

Cuộc sống của Hoa Sơn ngày càng tốt thì Huyền Tông ngày càng khổ tâm hơn đây mà. ㅠㅠ

 

 

 

 


Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương