Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 283 Nhân sinh vốn dĩ không công bằng (3)

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chapter 283. Nhân sinh vốn dĩ không công bằng (3)

 

Ọc ọc ọc ọc ọc.

 

“Khàa!”

 

Thanh Minh đổ rượu vào mồm rồi bày ra biểu cảm như thể vừa được tới miền cực lạc.

 

“Là vị này! Đúng là cái vị này rồi!”

 

Lâu lắm rồi hắn mới uống rượu nên cảm giác như rượu cứ đọng lại ở trong miệng hắn.

 

Bởi vì Thiếu Lâm Tự là một ngôi chùa, nên hắn không có cách nào tìm được rượu ở đây. Hắn đã cố xua đi cái suy nghĩ về rượu rồi, ấy thế mà không ngờ Ngụy Lập Sơn lại mang mười vò rượu đến làm quà.

 

“Khàaaaa. Đây chính là lý do tại sao phải giữ mối quan hệ thân thiết với người khác đấy.”

 

Tất nhiên Thanh Minh không phải là người sẽ chết nếu không có rượu.

 

Thế nhưng chẳng phải con người đều như vậy sao.

 

Mặc dù hắn không yêu cầu loại rượu đặc biệt nào cả,

 

‘Ngươi không thể uống rượu ở đây được.’

 

Nhưng mỗi khi nghe thấy câu nói ấy là hắn lại cảm thấy thế gian này thật vô vị.

 

Hửm?

 

Chỉ có một mình ta như vậy thôi á?

 

Ầy. Có lẽ nào.

 

Thanh Minh vừa cười tủm tỉm vừa xé khô bò thảy vào miệng. Nếu có một điều khiến hắn tiếc nuối thì đó chính là…..

 

“Đồ nhắm chán thế nhỉ.”

 

Cơ thể hắn đang trong thời kỳ phát triển nên hắn phải ăn uống thật đầy đủ, vậy mà hắn lại ở đây uống rượu ăn khô bò.

 

Nếu các sư huynh trên tiên giới mà nhìn thấy thì họ sẽ khóc cạn nước mắt mất thôi.

 

Nhưng Thanh Minh cũng đã sẵn sàng chửi nhau tay đôi với các sư huynh đang ở trên tiên giới rồi.

 

“Chậc. Hết cách rồi. Mình phải sống theo ý mình…….. Hở?”

 

Thanh Minh nghiêng đầu lắc lắc vò rượu trên tay.

 

“........Hết rồi à?”

 

Rồi hắn quay sang nhìn mấy vò rỗng đang nằm lăn lóc bên cạnh.

 

“Một. Hai. Ba……. Chín. Chín á?”

 

Vậy thì vò này là mười rồi còn gì.

 

Hết rượu rồi.

 

Bàn tay đang cầm vò rượu của hắn run lẩy bẩy.

 

‘Hết rượu rồi ư?’

 

Không thể nào?

 

Vẫn chưa đủ mà?

 

Thanh Minh vừa ra sức lắc lắc vò rượu trống không vừa làu bàu.

 

“Kể mà có thêm một vò nữa thì tốt biết mấy.”

 

Bằng cách nào đây?

 

Thanh Minh quay đầu nhìn qua cửa sổ. Cửa sổ này vừa đủ để cho một người chui qua.

 

Hay là mình cứ chui qua rồi xuống dưới làng…….

 

- Tuyệt đối không! Con tuyệt đối không được gây ra chuyện trong vòng hai ngày nữa! Tuyệt đối không!

 

Lời nói cương quyết của Huyền Tông vang lên trong đầu khiến hắn rùng mình.

 

“Khừ ừ ừ.”

 

Cuối cùng Thanh Minh đành lắc đầu trong khổ sở.

 

‘Ta cũng bốc đồng chết đi được.’

 

Nếu là trước đây thì hắn đã mặc kệ yêu cầu của chưởng môn nhân, chạy ngay đi tìm rượu và đổ tỏng tỏng vào mồm rồi.

 

À, hóa ra đó là lý do cứ mỗi lần nghe đến rượu là chưởng môn sư huynh lại nổi xung lên sao?

 

Chậc. Đệ xin lỗi nhé. Chưởng môn sư huynh.

 

- Này, cái tên mũi ngựa kia! Đệ là đạo sĩ đấy!

 

Tiếng thú rừng ở đâu kêu ấy nhỉ? Ồn chết đi được?

 

“Khừ.”

 

Thanh Minh thở dài rồi liếm môi.

 

“Tiếc quá đi mất.”

 

Bởi vì hắn đã từng làm loạn một lần cho nên lần này rất khó để hắn có thể bỏ qua lời của chưởng môn nhân mà xuống núi tìm rượu.

 

Thanh Minh thở dài mở cửa bước ra ngoài.

 

“Không có ai à?”

 

Rõ ràng Bạch Thiên đã ngồi đây canh cửa mà.

 

Chẳng biết là do các môn đồ Hoa Ảnh Môn đến nên quá lộn xộn, hay là do hắn không muốn các môn đồ tục gia nhìn thấy hình ảnh hắn giám sát Thanh Minh, mà bây giờ chẳng có ai ở đây hết.

 

‘Ở đây không có bếp nhỉ.’

 

Nếu như có bếp ở đây thì ngày nào hắn cũng sẽ xuống lục tung lên mất, nhỡ đâu lại có rượu thì sao?​

 

‘Hừm.’

 

Hắn đang gãi đầu thì đột nhiên hai mắt phát sáng.

 

“Không đúng. Không đúng. Không có gì đảm bảo là môn chủ Hoa Ảnh Môn lại chỉ đem mỗi rượu đến cho mình cả. Có khi nào ông ấy cũng đem rượu đến biếu chưởng môn nhân hoặc các trưởng lão không ta.”

 

Thanh Minh cười khì bước đi.

 

Phòng của môn chủ Hoa Ảnh Môn chắc chắn là ở bên……

 

“Hửm?”

 

Bước chân của hắn bỗng khựng lại.

 

Hắn nhìn thấy một người mặc bộ võ phục màu đen của Hoa Sơn đang rảo bước trên hành lang của điện các như thể người ấy đang vội vã đi đâu đó.

 

“Hô?”

 

Ánh mắt Thanh Minh phát sáng, hắn vội vàng bám vào khung cửa.

 

“Chậc chậc. Bởi vậy nên ta mới không thể rời mắt được đấy. Cứ hở ra một chút thôi là các ngươi lại gây chuyện ngay.”

 

Thanh Minh vừa thầm càu nhàu trong bụng vừa nhảy ra khỏi cửa sổ. Rồi hắn chắp hai tay sau lưng, bắt đầu chầm chậm bước về phía người khi nãy vừa đi.

 

Soạtttttt.

 

Tiếng kiếm chém vào không trung.

 

Mồ hôi chảy xuống ướt đẫm cả mặt, đôi chân cũng bắt đầu run rẩy, nhưng Bạch Thương vẫn không chịu nghỉ ngơi mà tiếp tục vung kiếm.

 

Dù cho đôi tay đã trầy da đến chảy máu, thanh kiếm của hắn cũng không dừng lại.

 

‘Là tại mình.’

 

Đây là tình huống để sư môn có để đạt được những thành tựu lớn đến mức vang danh thiên hạ. Nhưng hắn đã thất bại, nên Hoa Sơn cũng đã mất đi cơ hội làm rạng danh tên tuổi của mình.

 

Điều khiến hắn càng khổ tâm hơn nữa đó chính là, từ bây giờ, dù Hoa Sơn có đạt được thành tựu gì đi chăng nữa, thì hắn cũng không thể đóng góp được vào thành tựu ấy nữa.

 

Chỉ có một mình hắn.

 

Xoẹttt.

 

Hắn cắn chặt môi dưới đến mức khiến nó bật rách, máu chảy thành dòng.

 

‘Tại sao lúc nào mình cũng như vậy chứ.’

 

Đương nhiên hắn biết.

 

Bản thân hắn cũng đang mạnh lên.

 

Hắn đã dám đương đầu với các môn đồ danh môn mà trong quá khứ hắn còn không dám đối mặt. Đó là việc mà Bạch Thương của quá khứ, người chỉ cần nhìn thấy các môn đồ Tông Nam thôi là đã sợ đến cứng đơ người không thể tưởng tượng được.

 

Dẫu vậy thì sự thấp thỏm ấy cũng không biến mất. bởi vì các Thanh Tử bối đã nhanh chóng vượt mặt hắn.

 

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt.

 

Bạch Thương biết. Hắn không phải là kỳ tài của Bạch Tử bối. Lưu Lê Tuyết đã sớm đạt đến cảnh giới mà hắn không thể đuổi kịp, vài người trong số các Bạch Tử bối sau khi nhận sự huấn luyện của Thanh Minh cũng đã vượt qua hắn.

 

Thậm chí, ngoại trừ Nhuận Tông và Chiêu Kiệt, cũng đã có vài người trong số các Thanh Tử bối bắt đầu vượt qua hắn.

 

Thứ được gọi là mạnh mẽ cũng chỉ mang tính tương đối.

 

Dù hắn có trở nên mạnh đến mức nào đi chăng nữa, những những người khác trong môn phái cũng đã bắt đầu đổ xô vượt qua hắn, làm sao hắn có thể tự an ủi rằng bản thân mình đang mạnh lên được chứ?

 

Chuyện mà hắn cứ liên tục phớt lờ đã hiện rõ kết quả. Bây giờ, hắn không thể tiếp tục làm ngơ được nữa.

 

Soạtttttttttt.

 

Hắn dồn sức mạnh vào bàn tay đang cầm kiếm. Mặc dù hắn cảm nhận được một cơn đau mơ hồ đang dồn tới, nhưng thay vì thả lỏng, Bạch Thương lại càng dồn sức vào cánh tay hơn.

 

‘Chuyện này xảy ra là do ta quá yếu đuối và ngu ngốc.’

 

Hắn không mơ đến điều gì quá xa vời.

 

Bởi vì trước khi Thanh Minh xuất hiện, thì Bạch Thiên đã là một ngọn núi mà hắn không thể vượt qua được rồi.

 

Ước mơ của hắn chính là hỗ trợ Bạch Thiên, làm cho Hoa Sơn trở thành một môn phái ngày càng tốt đẹp hơn.

 

Đúng vậy, một ước mơ hết sức giản dị……..

 

Thanh kiếm của Bạch Thương dừng lại.

 

Và rồi hắn dần dần hạ kiếm xuống. Bạch Thương thở dài ngước nhìn lên trời cao.

 

Bầu trời đêm nay quang đãng đến mức không nhìn thấy một gợn mây. chỉ có mặt trăng tròn vành vạnh đang cúi xuống nhìn hắn.

 

‘Chẳng lẽ ta không phù hợp với Hoa Sơn sao?’

 

Suy nghĩ này xuất hiện không phải vì hắn đã thất bại.

 

Thực ra hắn đã có suy nghĩ này từ rất lâu rồi.

 

Hoa Sơn của quá khứ là môn phái đã dẫn dắt hắn và Bạch Thiên. Thế nhưng, nếu so sánh với tốc độ Hoa Sơn thay đổi từ sau khi Thanh Minh xuất hiện, thì hắn đúng là một người quá chậm chạp.

 

Chính vì vậy, đôi khi hắn cảm thấy thật khó để theo kịp tốc độ phát triển này. Mặc dù hắn không để lộ điều đó ra bên ngoài.

 

Vậy nên…….

 

Hắn không thể không nghĩ về điều đó khi đã đi được tới tận đây.

 

‘Chẳng lẽ ta đang cản đường những người khác sao?’

 

Một người không có thực lực mà nghiễm nhiên ngồi ở vị trí thứ hai trong số các Bạch Tử bối chính là vật cản đường của những người còn có thể phát triển hơn nữa còn gì?

 

Bạch Thương lặng lẽ ngắm nhìn mặt trăng.

 

‘Sáng quá.’

 

Hắn không mong trở thành mặt trời.

 

Bởi vì đó là bổn phận của người khác.Thứ hắn muốn chính là một vị trí giống như mặt trăng trong đêm tối, lặng lẽ tỏa sáng sau khi mặt trời rực rỡ đã đi ngủ.

 

Thế nhưng đối với hắn bây giờ, đừng nói đến mặt trăng, làm một vì sao thôi cũng khiến hắn cảm thấy nặng nề.

 

Sau này hắn sẽ phải làm gì đây?

 

“Úi chà.”

 

Đúng lúc ấy, sau lưng hắn phát ra một âm thanh nhỏ.

 

Bạch Thương quay đầu lại nhìn.

 

“Ơ?”

 

Một gương mặt hắn hoàn toàn không ngờ tới đang ở đó.

 

Bạch Thương cau mày khi nhìn thấy Thanh Minh lững thững bước lại gần.

 

“.........Sao con biết mà tới đây.”

 

“Sư thúc bước đi ầm ầm như vậy, không biết mới lạ đấy.”

 

“Nhưng ta ra đây cũng lâu lắm rồi mà.”

 

“Tại vì ta còn mất một chút thời gian để đi xuống làng nữa.”

 

“Hở?”

 

Xuống làng á?

 

Để làm gì?

 

Thanh Minh lấy ra một thứ gì đó trong tay nải của mình, ném về phía Bạch Thương.

 

Bịch.

 

Bạch Thương theo phản xạ đón lấy thứ Thanh Minh vừa ném.

 

Ánh mắt của hắn khẽ lay động khi phát hiện thứ trong tay mình là một chiếc bình màu trắng.

 

“........Rượu ư?”.

 

“Uống không?”

 

Thấy Thanh Minh cười khì khì, Bạch Thương khẽ thở dài. Rồi hắn lấm lét nhìn xung quanh.

 

‘Làm vậy cũng được sao?’

 

Nơi đây là Tung Sơn đấy.

 

Là nơi được ví như thánh địa của các nhân sĩ võ lâm trong giang hồ.

 

Dù không ở trong sơn môn của Thiếu Lâm, nhưng việc uống rượu ở Tung Sơn cũng đã vượt ra khỏi giá trị quan của Bạch Thương rồi.

 

Thế nhưng……

 

“Không uống à?”

 

“Ta, ta sẽ uống!”

 

Thỉnh thoảng làm mấy chuyện như thế này cũng không tệ.

 

Bạch Thương thận trọng mở nút bình, ngửi mùi hương vừa bay ra.

 

“Ư.”

 

Thứ vừa xộc vào trong mũi hắn chính là tửu hương.

 

“Ta định mua loại khác ngon hơn cơ, nhưng có vẻ như loại này hợp với ngày hôm nay hơn.”

 

“........”

 

Đúng là tinh tế một cách thừa thãi.

 

Bạch Thương không nói một lời nào đưa bình rượu lên miệng.

 

Ọc. Ọc.

 

“Khà à à!”

 

Rượu chảy xuống khiến cổ họng hắn cay xé. Thế nhưng, hắn không ghét cảm giác này.

 

“Khục khục khục khục.”

 

Thanh Minh vừa nhìn dáng vẻ Bạch Thương uống rượu vừa cười và cũng bắt đầu uống.

 

Ọc ọc ọc ọc.

 

“Khà. Đúng là tư vị cuộc sống.”

 

Rồi hắn lại cười khặc khặc và lục lọi trong tay nải. Sau đó, hắn lôi ra một con vịt nướng bày ra trước mặt Bạch Thương.

 

Bạch Thương lắc đầu.

 

‘Uống rượu ăn thịt ở Tung Sơn ư.’

 

Đó là chuyện hắn còn không dám tưởng tượng đến.

 

Thế nhưng, lý do hắn không rời khỏi chỗ này, cũng là vì hắn cảm thấy việc này không còn quá kỳ lạ nữa.

 

Tất cả là vì cái tên này.

 

Bạch Thương trợn tròn mắt nhìn Thanh Minh.

 

Cái tên từ đâu rơi xuống Hoa Sơn rồi làm đảo lộn hoàn toàn Hoa Sơn mà hắn biết.

 

Bạch Thương không nói gì bắt đầu uống rượu.

 

Hai người bọn họ cứ yên lặng ngồi như vậy không nói một lời nào. Chỉ có tiếng uống rượu và âm thanh của sâu bọ phát ra trên ngọn núi yên tĩnh này.

 

Thanh Minh là người mở miệng trước.

 

“Phải rồi.”

 

“Hửm?”

 

“Trải lòng chút đi?”

 

“..........”

 

Bạch Thương yên lặng không nói, lơ đễnh nhìn lên bầu trời đêm.

 

“Đã sống thì kiểu gì chẳng có lúc thua. Sư thúc để bụng chuyện đó làm gì. Hơn nữa bây giờ sư thúc không thắng được hắn đâu. Dù có là ai ra trận đi chăng nữa……”

 

“Không, ta biết.”

 

Bạch Thương ngắt lời Thanh Minh.

 

Thanh Minh nhìn Bạch Thương bằng ánh mắt dịu dàng không giống hắn thường ngày tẹo nào.

 

Hắn không hối thúc, cũng không hỏi lại.

 

Hắn chỉ lặng lẽ đợi Bạch Thương bộc bạch.

 

“Tỉ võ vốn là như vậy. Nếu ta gặp một kẻ mạnh hơn ta, thì thực lực của ta chắc chắn sẽ giảm xuống tới một mức nào đó. Ta đã chuẩn bị cho điều đó ngay từ đầu rồi.”

 

“Ừm.”

 

“Thứ khiến ta cảm thấy bức bối trong lòng bây giờ không phải vì chuyện đó. Mà bởi vì ta cảm nhận được những người khác ở Hoa Sơn đang chạy đi bằng một tốc độ khác với ta.”

 

Thanh Minh yên lặng nhìn Bạch Thương.

 

“Ta biết điều đó. Tài năng kiếm thuật của ta không có gì nổi trội. Và bây giờ ta lại biết thêm một điều nữa. Đó là lý do khiến ta có thể mạnh hơn những người khác một chút, chỉ là vì thời gian tập luyện của ta lâu hơn họ mà thôi.”

 

Giọng nói của Bạch Thương trầm tĩnh đến khó tin. Là do hắn được bộc bạch hết những suy nghĩ bấy lâu nay sao.

 

“Vì vậy nên ta bắt đầu sợ. Có khi nào tất cả mọi người sẽ vượt lên trước ta. À không, mặc dù nếu ngay cả những người ở vị trí cuối cùng cũng có thể đuổi kịp ta thì thật tốt……. nhưng ta sợ, rồi ta sẽ không thể bắt kịp những người ở phía trước. Ta sợ đến một lúc nào đó, bọn họ sẽ chạy xa tới mức ta không thể nhìn thấy họ nữa, và ta sẽ trở thành phế nhân ở Hoa Sơn.”

 

Bạch Thương uống thêm một hơi rồi thở dài.

 

“Chắc con thấy chuyện này khó hiểu lắm đúng không.”

 

“Ờ. Ta hoàn toàn không hiểu sư thúc đang nói gì nữa.”

 

“........Vậy thì đừng có nói.”

 

Bạch Thương thở dài.

 

Hắn biết Thanh Minh sẽ rất khó để hiểu tâm tư của hắn. Bởi vì Thanh Minh là kẻ sống ở một thế giới khác hẳn so với những người có tài năng như Bạch Thiên hay Chiêu Kiệt.

 

Con thỏ sẽ không thể hiểu được suy nghĩ của phượng hoàng đang bay ở trên trời. Cũng giống như việc phượng hoàng không thể hiểu được suy nghĩ của con thỏ đang chạy ở dưới đất.

 

Trong suy nghĩ của Bạch Thương, Thanh Minh và hắn có khoảng cách lớn như vậy đấy.

 

“Vậy vấn đề là do sư thúc không đủ tài năng chứ gì?”

 

“........Thay vì nói một cách thẳng thừng như vậy……..”

 

Bạch Thương do dự, liên tục thở dài.

 

“Ta cũng không biết nữa, Thanh Minh à. Hoa Sơn đã tìm thấy con đường của mình. Và con chính là người đã tạo ra con đường ấy. Còn ta……..”

 

“Ài ài. Được rồi.”

 

Thanh Minh ngắt lời Bạch Thương.

 

“Sư thúc định tỏ ra khổ sở đấy à? Ta chán ngấy điều đó lắm rồi.”

 

Bạch Thương kinh ngạc nhìn Thanh Minh.

 

Tiên sư cái thằng ấm đầu này.

 

Dám ăn nói như thế với sư thúc à.

 

“Đổi lại.”

 

Thanh Minh bật cười.

 

“Để ta kể cho sư thúc nghe một chuyện nhé?”

 

“........Kể chuyện?”

 

“Phải. Một câu chuyện từ rất xa xưa. Có một người cũng giống như sư thúc.”

 

Ánh mắt của Thanh Minh hiện lên vẻ cô độc.

 

Bạch Thương bất giác cắn môi trước biểu cảm không dễ gọi tên ấy của Thanh Minh.

 

‘Rốt cuộc cái tên tiểu tử này……..’

 

Nó đang giữ điều gì trong lòng, nó đang nghĩ gì thế?

 

Hắn siết chặt bàn tay đang cầm bình rượu.


Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương