Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 279 Con là người sẽ trở thành chưởng môn nhân của Hoa Sơn (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 279. Con là người sẽ trở thành chưởng môn nhân của Hoa Sơn (4)

 

“Cuối cùng!”

 

Ngụy Tiểu Hành siết chặt nắm đấm khi nhìn thấy biển người trước mặt.

 

“Phụ thân! Cuối cùng cũng chúng ta cũng tới nơi rồi.”

 

“Ừ. Đường xa thật.”

 

Ngụy Lập Sơn cũng phải thở dài khi nghe Ngụy Tiểu Hành nói.

 

“Chưởng môn nhân cũng vô tâm quá đi mất. Ít nhất ngài ấy cũng phải báo cho chúng ta một câu sẽ tham gia chứ. Vậy thì chúng ta đã sớm tới hơn rồi.”

 

“Chưởng môn nhân cũng bận chuẩn bị cho đại hội mà. Đây có phải là chuyện đơn giản đâu ạ?”

 

“Đúng, đúng. Con nói đúng.”

 

Ngụy Lập Sơn khảng khái gật đầu.

 

‘Đại hội võ lâm toàn thiên hạ.’

 

Tim ông ta đập liên hồi.

 

Mặc dù tên là đại hội võ lâm toàn thiên hạ, nhưng trên thực tế, nó gần với đại hội danh môn toàn thiên hạ hơn. Bởi vì chỉ có những nhân sĩ võ lâm được công nhận, những môn phái đã chứng minh được vị thế dẫn dắt giang hồ của mình mới nhận được thiệp mời của Thiếu Lâm Tự và tham gia đại hội.

 

Hay nói cách khác, môn phái nào có thể tham gia đại hội cũng đồng nghĩa với việc môn phái đó đã chứng minh được danh tiếng của mình với các đồng đạo trong giang hồ.

 

‘Không ngờ có ngày Hoa Sơn lại có thể tham gia một nơi như thế này.’

 

Ngụy Lập Sơn nhìn đám đông đang không ngừng dồn về, tim ông ta lại bắt đầu đập thình thịch.

 

Ông ta đã phải chịu biết bao tủi hổ khi dẫn dắt Hoa Ảnh môn dưới danh nghĩa là môn phái tục gia của Hoa Sơn chứ?

 

Rốt cuộc đã có biết bao nhiêu người cười vào mặt ông ta khi là môn phái tục gia của một môn phái đang trên bờ vực sụp đổ?

 

À không, như vậy mới là bọn họ chứ.

 

Cứ nhớ đến thời điểm họ không biết đến sự tồn tại của Hoa Sơn, vừa cười vừa hỏi

‘Có nơi như vậy sao?’

 

Là ông ta lại cảm thấy đau nhói.

 

“Chắc các vị bổn sơn sẽ đạt được thành tích tốt lắm đây.”

 

“Tiểu Hành.”

 

“Vâng! Thưa phụ thân!”

 

“Kỳ vọng là một việc tốt, nhưng con đừng mong đợi quá mức.”

 

Ngụy Lập Sơn nói một cách thận trọng.

 

“Chỉ riêng việc có được một vị trí tham gia đọ sức với các danh môn trong thiên hạ đã là một chuyện tuyệt vời rồi. Tất nhiên là đến một lúc nào đó, Hoa Sơn sẽ vang danh thiên hạ, nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn sự cách biệt với các danh môn đang thống trị thiên hạ.”

 

“Vâng.”

 

“Vì vậy nên, dù thành tích của Hoa Sơn có như thế nào, thì con cũng không cần thất vọng làm gì. Chúng ta chỉ cần chân thành cổ vũ họ là được rồi.”

 

“Con xin ghi nhớ lời phụ thân dạy ạ!”

 

Thấy Ngụy Tiểu Hành siết chặt nắm đấm, Ngụy Lập Sơn mỉm cười.

 

‘Muốn đi ngàn dặm thì cũng phải bắt đầu từ những bước chân đầu tiên chứ?’

 

Hoa Sơn bây giờ đang phát triển với một tốc độ đáng kinh ngạc. Vậy nên, việc đặt quá nhiều kỳ vọng sẽ trở thành một gánh nặng lớn đối với bổn sơn.

 

‘Ta không thể chỉ biết đặt kỳ vọng vào bổn sơn được. Hoa Ảnh Môn cũng phải giúp Hoa Sơn vẻ vang.’

 

Ngụy Lập Sơn vừa thầm hứa vừa cất lời.

 

“Chúng ta đi thôi.”

 

“Vâng!”

 

Diệp Bình, một đệ tử ưu tú bước đến bên cạnh Ngụy Lập Sơn.

 

“Không phải chúng ta nên đến chào hỏi các trưởng lão của bổn sơn trước sao ạ?”

 

“Không sao đâu. Chắc bây giờ các ngài ấy đang bận lắm. Sau khi trận tỉ võ hôm nay kết thúc chúng ta đến diện kiến cũng được.”

 

“Con hiểu rồi ạ.”

 

Mặc dù họ đã đến phía ngoài rìa đám đông, nhưng vì quá xa, nên họ không thể nhìn thấy rõ võ đài. Đặc biệt là đối với các môn đồ nhỏ tuổi của Hoa Ảnh Môn, cơ thể họ còn quá nhỏ nên nhìn thấy võ đài là một việc vô cùng khó khăn.

 

“Hừmm. Chúng ta phải tiến vào thêm một chút nữa xem mới được.”

 

“Vâng.”

 

Các môn đồ Hoa Ảnh Môn chen vào dòng người. Thế nhưng, chỗ nào cũng lao nhao phản đối.

 

“Ầy, đừng có đẩy!”

 

“Mấy cái người này! Đã đến muộn rồi mà còn làm cái trò gì vậy hả!”

 

“Ta xin lỗi. Ta chỉ đi vào trong một chút thôi.”

 

Ngụy Lập Sơn cúi đầu với một gương mặt ái ngại.

 

Thế nhưng, có một nam nhân với nét mặt dữ tợn đã chặn trước mặt Ngụy Lập Sơn.

 

“Không được.”

 

“..........”

 

“Các ngươi có thấy môn phái nào giống như mình không hả? Ngươi bị mù à mà không thấy những người đã phải đến đây từ sớm chiếm chỗ? Để ta giúp ngươi nhìn cho rõ nhé?”

 

“Xin thứ lỗi.”

 

“Đem cái lời xin lỗi đó mà vứt cho chó gặm đi! Ta bẻ gãy cổ ngươi bây giờ!”

 

Bầu không khí nhất thời trở nên nguy hiểm.

 

Có vẻ như tất cả những người ở đây đều là võ giả, cơ thể họ tỏa khí thế lạnh lùng khiến Ngụy Lập Sơn bất giác run rẩy.

 

Ngụy Lập Sơn ho một tiếng rồi trịnh trọng nói.

 

“Bọn ta từ xa tới đây, vì nóng lòng muốn cho lũ trẻ thấy được bộ dạng của các trưởng bối ở bổn sơn nên mới phạm phải sai lầm như vậy. Mong các vị thứ lỗi.”

 

“Ai mà không có sư môn chứ? Mà sư môn của ngươi là môn phái nào?”

 

“Bọn ta đến từ Hoa Ảnh Môn ở Nam Dương. Là môn phái tục gia của Hoa Sơn.”

 

“Hoa Ảnh Môn? Hình như ta chưa nghe đến…….”

 

Người nam nhân với gương mặt độc ác đang nói dở câu thì nhất thời im bặt. Rồi hắn ta nhìn Ngụy Lập Sơn bằng ánh mắt kỳ lạ. Thậm chí, đồng tử của hắn còn đang run rẩy.

 

“Ngươi…… vừa nói sư môn của ngươi ở đâu?”

 

“Hoa Ảnh Môn.”

 

“À không. Không phải….. chuyện đó. Ngươi là môn phái tục gia của môn phái nào?”

 

“.........Hoa Sơn.”

 

“Hoa Sơn?”

 

“Vâng.”

 

“Là…. là Hoa Sơn Trại….. À, à không! Ý ngươi là Hoa Sơn đang tham gia đại hội sao?”

 

Hửm? Sao hắn ta lại phản ứng như thế vậy nhỉ?

 

Rồi còn…. Hoa Sơn Trại nữa?

 

Ngụy Lập Sơn nhìn nam nhân trước mặt với ánh mắt nghi ngờ, rồi khẽ gật đầu.

 

“........Vâng. Đúng là vậy?”

 

Người đang chắn trước mặt ông ta quay về phía sau, thở dài.

 

“À……… Hóa ra là Hoa Sơn. Hoa Sơn.”

 

“.........”

 

Hể?

 

Ngụy Lập Sơn trợn tròn mắt nhìn phản ứng kỳ lạ của hắn.

 

‘Chuyện gì thế nhỉ?’

 

Người nam nhân co rúm người lại với gương mặt có chút ngại ngùng như thể hắn ta đã biến thành một người khác.

 

“Ta, ta không biết ngươi thuộc môn phái tục gia của Hoa Sơn. Ngươi đi phía này đi. Ta sẽ báo cho mọi người nhường đường.”

 

“.........Dạ?”

 

Rồi hắn quay đầu hét lớn.

 

“Các đệ tử trẻ tuổi của môn phái tục gia Hoa Sơn đang đến. Xin hãy nhường đường.”

 

“Hoa Sơn?”

 

“Hắn vừa nói là đệ tử trẻ tuổi của Hoa Sơn sao?”

 

“........Ầy, đúng là một câu nói đáng sợ.”

 

Hả?

 

Đáng sợ á?

 

Ngụy Lập Sơn nghiêng đầu.

 

Những người khác cũng có phản ứng giống như vậy.

 

Cho dù bọn họ đang quay lại nhìn về phía bên này như thể hào hứng lắm, nhưng chỉ cần chạm mắt với Ngụy Lập Sơn thôi, là họ sẽ lập tức quay đầu đi.

 

Chuyện gì thế này……

 

‘Giống như họ đang nhìn những kẻ xấc láo chuyên bạo hành người khác ở đầu đường xó chợ vậy.’

 

Nhưng tại sao họ lại nhìn Hoa Ảnh Môn bằng ánh mắt đó chứ?

 

Tại sao?

 

“Nào nào. Mau tránh đường đi!”

 

“Xin hãy tránh đường! Có người của Hoa Sơn đến đấy!”

 

“A, ta đã bảo tránh sang bên đi rồi mà!”

 

“Hoa, Hoa Sơn?”

 

Nhìn thấy cảnh hàng người nép sang hai bên nhường đường, Ngụy Lập Sơn không khỏi há hốc miệng.

 

‘Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế nhỉ?’

 

‘Mời đi lối này.’

 

“Ngươi chỉ cần đi tới phía trước là sẽ đến nơi Hoa Sơn phái đang đứng.”

 

“Hahaha! Môn phái tục gia của Hoa Sơn sao. Nếu vậy thì những môn phái khác sẽ càng thêm áp lực rồi nhỉ?”

 

“Đúng, đúng! Hahahaha!”

 

Càng nhìn, Ngụy Lập Sơn càng không thể hiểu nổi phản ứng của bọn họ.

 

‘Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?’

 

Thế nhưng, ông ta không có thời gian để suy nghĩ.

 

Bởi vì trước khi ông ta kịp mở miệng thì đã có một tiếng hô vang trời cất lên.

 

“Người tiếp theo! Thanh Minh của Hoa Sơn!”

 

‘Thanh Minh?’

 

Hoa Sơn và Thanh Minh. Vừa nghe thấy hai từ thân thuộc ấy, Ngụy Lập Sơn vội vã vui mừng ngẩng đầu lên.

 

Thế nhưng, tầm nhìn của ông ta đã nhanh chóng bị đám đông náo nhiệt che khuất.

 

“Whoaaaaaaaaaaaaaaaaaah!”

 

“Hoa Sơn Thần Long! Là Hoa Sơn Thần Long kìa!”

 

“Hoa Sơn Thần Long của Hoa Sơn phái xuất hiện rồi!”

 

Vừa nghe thấy cái tên Thanh Minh, tứ phương bỗng dậy sóng reo hò đến mức đinh tai nhức óc.

 

“Chuyện, chuyện gì thế này!”

 

“Hoa Sơn Thần Long? Là đạo trưởng Thanh Minh sao?”

 

Phản ứng quá khích này của đám đông khiến Ngụy Lập Sơn nhất thời ngạc nhiên.

 

Ngụy Lập Sơn nhìn xung quanh với gương mặt hoang mang.

 

Ngụy Tiểu Hành cũng không thể giấu nổi sự hoang mang, cố nghển cổ nhìn lên võ đài.

 

Và hắn đã thấy bóng lưng một người đang lững thững bước lên võ đài.

 

“Là thiếu hiệp!”

 

Tất nhiên là việc nhìn lưng rồi đoán người ấy là ai không hề dễ chút nào.

 

Thế nhưng động tác như thể

 

‘Phiền chết đi được mà cứ gọi người ta hoài là sao.’

 

Còn của ai ngoài Thanh Minh được chứ?

 

“Hoa Sơn Thần Long! Tất thắng!”

 

“Một đòn! Lần này cũng sẽ chỉ một đòn!”

 

Chưa gì tai hắn đã ù đi vì tiếng reo hò.

 

Không phải vì các trận tỉ võ khác được bắt đầu.

 

Mà chỉ có Thanh Minh đang bước lên võ đài phía trước. Các trận tỉ võ khác vẫn đang được tiến hành từ khi Hoa Ảnh Môn tới cho đến bây giờ.

 

Thế nhưng, từ lúc Thanh Minh xuất hiện, toàn bộ không khí ở Thiếu Lâm Tự đã hoàn toàn thay đổi.

 

Các môn đồ Hoa Ảnh Môn nhìn xung quanh bằng ánh mắt ngơ ngác.

 

“A, phía trước……”

 

Mặc dù họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ phải xem trận tỉ võ này.

 

Chẳng phải đó là trận tỉ võ của Thanh Minh, người được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú, hữu danh hữu thực của Hoa Sơn sao?

 

Nếu không xem trận này, thì họ đến đây để làm gì chứ.

 

Thế nhưng, từ lúc Thanh Minh xuất hiện, quần chúng không dễ dàng nhường chỗ cho họ nữa. Hết cách, Ngụy Lập Sơn chỉ còn cách bế những đứa trẻ thấp người lên.

 

Ngụy Tiểu Hành vừa nhìn Thanh Minh bước lên võ đài vừa cảm thán.

 

‘Thanh Minh thiếu hiệp!’

 

Mặc dù hắn đã nghĩ Thanh Minh sẽ trở thành người trưởng thành (?) bằng một cách nào đó, nhưng hắn không ngờ, Thanh Minh lại trở thành người được mọi người ở đây chào đón nhiệt tình như vậy.

 

Đến cả Ngụy Tiểu Hành, người không dám nhận là có mối nhân duyên sâu sắc với Thanh Minh còn cảm thấy vui như mở cờ trong bụng.

 

‘Minh tin ngài ấy!’

 

Hắn nhìn Thanh Minh bằng một ánh mắt tràn đầy sự khao khát.

 

Ngụy Lập Sơn không để ý tới ánh mắt đó của nhi tử mà nở một nụ cười sảng khoái.

 

“Hahahaha. Hoa Sơn đã trở thành môn phái được chào đón như vậy rồi sao!”

 

Tròng mắt Ngụy Lập Sơn đỏ au.

 

Tuy nhiên, những âm thanh kỳ lạ bắt đầu xuất hiện, hòa lẫn vào trong những tiếng hô vang.

 

“Đập vỡ đầu hắn đi!”

 

“Hãy đập chết lũ Cửu Phái Nhất Bang kiêu ngạo đi!”

 

Ngụy Lập Sơn chỉ biết cách cười hô hô khi nghe thấy những âm thanh kỳ lạ ấy.

 

‘Sẽ không sao chứ?’

 

…….Mọi chuyện sẽ ra sao đây.

 

Thanh Minh vừa nhận lấy những tiếng hô ầm trời, vừa bày ra một biểu cảm thờ ơ.

 

“Ôi không, ngài ấy chưa làm gì mà đã thế này rồi……”

 

“Oaaaaaaaaaaaa! Hoa Sơn Thần Long!”

 

“Lần này ngài hãy cho bọn ta xem thứ gì đó đi, Hoa Sơn Thần Long!”

 

“Tất thắng! Tất thắng! Hoa Sơn phái tất thắng!”

 

Khóe miệng Thanh Minh cong lên.

 

“Hê hê. Ta không vui khi các vị khen như vậy đâu nhé. Ề hê hê.”

 

Thanh Minh vừa cười hê hê vừa gãi đầu.

 

Nếu muốn để lại ấn tượng mình là một kẻ mạnh, thì hắn phải tỏ ra lạnh lùng, nhưng cứ được khen như thế này thì hắn sẽ không ngậm được miệng lại mất.

 

‘Đó là vì huynh không bao giờ khen đệ nên đệ mới như vậy đấy!’

 

- Đệ phải làm gì đáng khen thì mới được khen chứ! Cái tên tiểu tử chết tiệt này!

 

“Khừ ừ ừ.”

 

Thanh Minh hắng giọng.

 

Cũng thật tình cờ khi hắn còn là Mai Hoa Kiếm Tôn, giang hồ chưa từng mở một đại hội nào đáng để gọi là đại hội tỉ võ.

 

Mặc dù đại hội tỉ võ vẫn thường xuyên được tổ chức, nhưng thật kỳ lạ là những đại hội mà hắn có thể tham gia lại không được tổ chức.

 

Khi hắn còn là hậu khởi chi tú thì đại hội tỉ võ dành cho hậu khởi chi tú không được tổ chức, đến lúc hắn đã trưởng thành đại hội mới được tổ chức thì……

 

“Ơ, mấy cái tên khốn này? Giờ nghĩ lại ta mới nhận ra, là các ngươi cố tình đúng không!”

 

Dù sao thì.

 

Khi đó thực lực của Thanh Minh đã sớm được biết đến rộng rãi, nên bọn họ tránh tỉ võ với hắn cũng đúng thôi.

 

Chậc chậc chậc. Cái lũ thảm hại……

 

- Không phải thực lực, mà là ác danh, đồ ngốc.

 

“Đệ đã bảo huynh đừng có đột ngột xuất hiện khi đệ không gọi mà!”

 

- Đó là tiếng lòng của ta đấy.

 

“Khừ ừ ừ ừ.”

 

Thanh Minh bật cười rồi ngẩng đầu lên trời.

 

Chắc lão già đó cũng muốn xem lắm đây.

 

Bởi vì nếu như Thanh Minh thăng thiên và được lên tiên giới, thì hắn cũng sẽ vạch mây để xem đại hội này bằng mọi cách.

 

“Vậy nên mình phải đạt được kết quả tốt……..”

 

Thanh Minh thở dài.

 

Bởi vì cứ nghĩ đến là hắn lại thấy buồn.

 

Tại sao hắn lại phải chen vào tỉ võ với lũ trẻ đang ở độ tuổi phải được nhận những lời ca ngợi chứ.

 

Đáng lý, chỗ của hắn phải là nơi các chưởng môn nhân đang ngồi kia mà. À không, nếu hắn quay trở về bằng cơ thể cũ của mình thì hắn sẽ bắt mấy cái tên đang ngồi ở đó quỳ xuống liếm giày cho hắn mất.

 

Vậy mà bây giờ hắn lại phải làm trò hề trước mặt bọn chúng.

 

Đúng là nhân sinh khó lường.

 

“Chậc.”

 

Thanh Minh cúi đầu. Và hắn nhìn đối thủ của mình.

 

‘Hắn vừa nói hắn là Chân Tống đúng không nhỉ?’

 

Hắn là môn đồ của Võ Đang.

 

Danh môn trong số các danh môn. Là một trong số hai mươi người đại diện Võ Đang tham gia đại hội lần này. Điều đó cũng có nghĩa là hắn phải có thực lực gì đó chứ?

 

Vì vậy nên hắn sẽ đường đường…..

 

Ơ?

 

Hắn ta làm sao thế?

 

Thanh Minh trợn tròn mắt.

 

Đối thủ của hắn, Chân Tống, mồ hôi đang túa ra khắp người, cơ thể thì run lẩy bẩy.

 

Thanh Minh nghiêng đầu hỏi trước phản ứng đó của hắn.

 

“Ngươi.”

 

“Hicccccccccc!”

 

“.........”

 

Gương mặt của Thanh Minh méo xệch. Chân Tống giật mình lùi lại phía sau, mồ hôi chảy ròng ròng.

 

“Ngươi đau ở đâu à?”

 

“........Không, không phải.”

 

“Thế thì tại sao ngươi lại nói chuyện như thế? Không phải là ngươi đang đau ở đâu thật đấy chứ?”

 

“Không đâu! Ta không sao thật mà!”

 

“.........”

 

Đương nhiên là Chân Tống có sao rồi.

 

Bởi vì đối thủ của hắn là Thanh Minh.

 

‘Sao mình có thể thắng được tên quái vật đó chứ! Con quái vật đó chính là kẻ đã đánh bại sư thúc Vô Chấn!’

 

Mà có phải chỉ sư thúc Vô Chấn không đâu?

 

Đến cả trưởng lão Hư Tán Tử cũng phải công nhận tên quái vật này.

 

Cả sư thúc Vô Chấn, một trong tam anh của các đệ tử đời thứ nhất, cả trưởng lão.

 

Nói trắng ra, nếu hắn đấu với Vô Chấn, thì chỉ trong chưa đầy ba khắc, hắn đã bị Vô Chấn đập nát chân rồi. Vậy thì làm sao hắn có thể trở thành đối thủ của kẻ đã đánh bại Vô Chấn được?

 

Nếu như không có nhiều người nhìn vào như vậy thì hắn đã mặc kệ trận tỉ võ này mà bỏ chạy rồi.

 

‘Cái con quái vật đó!’

 

Thanh Minh bật cười khi thấy Chân Tống đang sợ hãi.

 

“Ngươi không sao thật đấy chứ? Ta thấy ngươi có vẻ đau lắm.”

 

“Ta không sao. Thực sự không sao hết. Ta chỉ đang quá lo lắng nên mới vậy thôi.”

 

“À, hóa ra là vậy.”

 

“Vâng! Vâng! Đúng là vậy đấy!”

 

Thanh Minh lại vừa nhìn Chân Tống vừa cười. Hắn đáng yêu thật.

 

“Ta thấy ngươi cũng có mắt nhìn người đấy. Thôi thì ngươi đừng phí sức làm gì, cứ chịu thua luôn đi cho rồi?”

 

“Không, không đâu. Ta sẽ thử.”

 

“Thật hả?”

 

“Vâng!”

 

“Nhất định sao?”

 

“...........Vâng?”

 

Thanh Minh nhếch khóe môi, chộp lấy bao kiếm.

 

“Hóa ra là vậy. Ý ngươi là phải đánh thì mới biết chứ gì?”

 

“.........”

 

“Ta có lời khen cho ngươi khi biết rõ mình không thể thắng được mà vẫn cố gắng đấy, thế nhưng, ta lại thấy rất phiền phức khi phải động tay động chân để kết thúc việc này. Dù sao thì chúng ta cũng phải đánh thôi chứ nhỉ?”

 

“A, chuyện đó……….”

 

“Đến đi.Ta sẽ thành tâm thành ý đối đầu với tinh thần quyết tâm của ngươi. Vậy nên ngươi hãy thử đánh một cách đàng hoàng đi!”  

 

Chân Tống cười rạng rỡ khi nhìn thấy ánh mắt Thanh Minh tràn ngập sát khí.

 

‘Mình đầu hàng cho rồi.’

 

Trước tiên cứ phải sống cái đã.

 

Hô hô hô hô hô.

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương