Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 280 Con là người sẽ trở thành chưởng môn nhân của Hoa Sơn (5)

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chapter 280 Con là người sẽ trở thành chưởng môn nhân của Hoa Sơn (5)

 

“Ha…ha…”

“Hàng?”

Mấy từ ‘đầu hàng’ dâng lên trong miệng Chân Tống, hắn thoáng quay đầu lại nhìn.

Võ Đang Chưởng môn nhân Hư Đạo Chân Nhân đang ngồi trên thượng đài của các Chưởng môn nhân, nhìn về phía hắn với ánh mắt lạnh lùng.

‘Hừ.’

Hắn biết đệ tử này không thể là đối thủ của tên kia được.

Nhưng thân là một môn đồ Võ Đang, đầu hàng trước mặt bao nhiêu người thế này là chuyện không thể chấp nhận được.

Tất nhiên hắn nghĩ đầu hàng là hành động khôn ngoan, nhưng những người đứng xem dưới kia và các trưởng bối sư môn sẽ không nghĩ như vậy.

Cuối cùng, Chân Tống đành nhắm mắt, nâng kiếm lên nhắm thẳng vào Thanh Minh.

“Xin được lĩnh giáo.”

“Lĩnh giáo?”

“…Đúng.”

“Tên này nói chuyện buồn cười thế nhỉ?”

“Hả?”

Thanh Minh đảo mắt.

“Muốn lĩnh giáo thì đi phải đi tìm sư phụ của ngươi chứ. Ở đâu chui ra một tên từ môn phái khác lại nói muốn lĩnh giáo ta hả?”

“Không, không phải! Không phải thế!”

“Được thôi. Vậy để ta dạy ngươi.”

Thanh Minh liếm môi.

“Nhưng thay vào đó.”

“Hả…?”

“Học hành cũng sẽ đi kèm với cái giá của nó. Hôm nay chỉ cần ngươi sống sót sau trận tỉ thí này thì cũng coi như một trải nghiệm quý giá rồi đó. Tất nhiên là nếu ngươi còn sống mới được!”

“…..”

Khóe miệng Chân Tống nhếch lên khi đối mặt với ánh mắt Thanh Minh từ đang cười cợt đến khi tràn ngập sát khí.

‘Người như hắn sao lại thuộc về chính phái được chứ?’

Lão thiên gia cũng thật vô tâm mà.

Sao lại ban tặng võ công cao cường cho một kẻ như hắn chứ?

Chân Tống vừa cầm kiếm vừa khóc trong lòng.

“Phù.”

Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn hướng kiếm nhắm vào Thanh Minh với ánh mắt kiên quyết.

“Ha, muốn đánh tới cùng à?”

“Ta biết bản thân không phải là đối thủ của thiếu hiệp.”

“Hả?”

“Nhưng mà…”

Chân Tống run rẩy tiếp tục nói.

“Không thể nào cả đời võ giả đều sẽ chỉ giao chiến với đối thủ ngang tài ngang sức được. Ta sẽ không chết và sẽ cố gắng…làm hết sức mình.”

“Ha?”

Thanh Minh tủm tỉm cười.

“Tên này thú vị quá nhỉ?”

Thỉnh thoảng sẽ có những kẻ như thế.

Trong trận đại chiến với Ma Giáo trong quá khứ cũng như vậy.

Những kẻ lúc nào cũng bô bô hai chữ nghĩa hiệp trên miệng và vỗ ngực nói rằng mình sẽ không bao giờ lùi bước, ấy thế mà khi lâm trận, chúng lại là những kẻ chạy trối chết đầu tiên.

Nhưng cũng có những kẻ dù run rẩy vì sợ hãi nhưng lại không bao giờ lùi bước, nhất định phải làm những điều bản thân cần làm.

‘Võ Đang đúng là Võ Đang.’

Có những tên nhóc như vậy.

Thanh Minh cười khúc khích.

“Này này.”

“Hả?”

“Ngươi tên gì đó?”

“Ta là Chân Tống.”

“Chân Tống, Chân Tống à. Đã nhớ kĩ.”

Thanh Minh nhẹ nhàng nhấc kiếm lên.

“Vậy thì bắt đầu thôi.”

“Được!”

Thanh Minh không hề chậm trễ lao nhanh về phía Chân Tống. Mắt Chân Tống thoáng chốc trợn to như cái chân đèn.

“Hự!”

Miệng hắn hét to nhưng kiếm trong tay vẫn kiên cường thi triển Thái Thanh kiếm pháp mà không hề run rẩy.

Một kiếm thức vô cùng gọn ghẽ, sắc bén vung lên trong không khí.

“Chém đứt chân ngươi rồi kìa!”

Bốp

“Hộc!”

Tuy nhiên thanh kiếm của Thanh Minh xuyên qua Thái Thanh kiếm pháp rồi như một bóng ma gọn gàng rút ra, chính xác đánh về phía đầu gối của Chân Tống.

Chân Tống theo phản xạ, xoay kiếm nhắm vào cổ họng Thanh Minh.

“Thắt lưng!”

Bốp!

Chân Tống bị gõ một phát vào thắt lưng đã phải nghiến răng.

Nếu đây là một trận chiến thực sự, chân của hắn có khi đã bị chặt đứt còn thắt lưng đã bị chém một nhát thật sâu.


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Nhưng đây là tỉ võ! Phải cố gắng hết sức đến khi nào gục ngã thì thôi.

“Hây yaaaaaa!!!!!!”

Chân Tống hét lớn, vung kiếm lên.

Thanh Giang Cổn Cổn, một kiếm thức tuyệt diệu của Thái Thanh kiếm pháp xuất hiện vô cùng lưu loát.

“Vai! Cổ tay! Ngón trỏ!”

Bốp! Bốp! Bốp!

Thanh kiếm của Thanh Minh liên tục xuyên qua vai, cổ tay và kẽ hở ngón trỏ của Chân Tống.

“Ặc!”

Thanh kiếm vừa mới được dùng để thi triển kiếm thức liền bay vèo lên không trung.

“....”

Chân Tống nhìn Thanh Minh với ánh mắt khó hiểu.

‘Sao có thể...’

“Đầuuuuuuuu!!!!!!!!!!”

Bốp!!!!

“.....”

Phịch

Thanh Minh dùng vỏ kiếm gõ vào đầu Chân Tống, thu kiếm lại rồi phủi tay.

“Kiếm pháp sẽ bắt đầu từ vai và hạ thể. Võ Đang võ điếc gì cứ đánh vô đầu là công bằng nhất. Học cái này cho kỹ vô.”

Không rõ Chân Tống vừa ngã xuống sàn kia có nghe được hay không nhưng Thanh Minh cũng không bận tâm lắm, xoay người lại

Một tràng pháo tay bùng nổ xung quanh hắn.

Thanh Minh mỉm cười vẫy tay chào đám đông.

“Hoa Sơn Thần Long! Vô địch thiên hạ!”

“Lần này cũng chỉ một đấm!”

“Hahaha! Sao hắn có thể dễ dàng áp đảo đệ tử Võ Đang như vậy chứ! Vẫn còn chưa rút kiếm ra luôn đó!”

“Thắng bại coi như định trước rồi!”

Nhận được sự tán thưởng nồng nhiệt, mặt Thanh Minh giật giật.

‘Hehe, cảm giác này cũng không tệ.’

Đó là lý do vì sao tất cả mọi người đều muốn có được danh tiếng!

Thanh Minh cảm thấy vô cùng mới mẻ, càng vẫy tay với đám đông mạnh hơn trước.

Và....

Phía sau Thanh Minh, Chân Tống bật ngồi dậy.

‘Hể?’

Và như không cảm nhận được gì, hắn đưa tay sờ lên đỉnh đầu.

‘Không đau á?’

Rõ ràng hắn nghe như có tiếng gì đó nứt vỡ luôn rồi nhưng lại không cảm thấy đau đớn gì cả.

Chân Tống nhìn Thanh Minh đang rời đi bằng cặp mắt vô cùng bối rối.

‘Thanh Minh đạo trưởng.’

Thần Long của Hoa Sơn.

Cũng là tên cặn bã của Hoa Sơn.

Ngoại trừ cảnh giới võ công thì hầu như không một ai nói lời tốt đẹp về hắn. Nhưng kì lạ thay, cả Vô Chấn và Hư Tán Tử từng trực tiếp giao chiến với Thanh Minh lại chưa từng nói một lời cay nghiệt nào về hắn.

Thảo nào...

Chân Tống dường như đã biết được lý do rồi.

“Tỉ võ lần này, chiến thắng thuộc về Hoa Sơn Thanh Minh!”

“AAAAAAAAA!!!!!! Thanh Minh thiếu hiệppppp!”

Ngụy Tiểu Hành hét đến khản cả cổ. Tất nhiên tiếng hét của hắn bị tiếng hò reo xung quanh lấn át nhưng hắn vẫn không ngừng hò hét cổ vũ.

“Thanh Minh thiếu hiệp! Hahaha!!!! Thanh Minh thiếu hiệpppppppp!!!!!”

Ngay thời khắc ấy.

Thanh Minh đang rời khỏi võ đài, bỗng nhiên nghiêng đầu về phía khán đài.

‘Hả?’

Ánh mắt Thanh Minh và Ngụy Tiểu Hành giao nhau.

‘Không, không thể nào thiếu hiệp ấy nghe thấy giọng của mình ở khoảng cách đó được.’

Mà dù có nghe được cũng không thể tìm ra chính xác là ai trong đám đông thế này được...

Nhưng ngay lúc đó, Thanh Minh làm mặt mừng rỡ rồi ra sức vẫy tay.

‘Thật sự nhìn thấy mình á?’

Sau đó hắn nhảy vọt xuống khỏi võ đài, lẫn vào giữa đám đông những người đang đứng. Những người xung quanh vô cùng ngạc nhiên reo hò và đưa tay về phía Thanh Minh. Thanh Minh nhẹ nắm lấy những bàn tay bất chợt chìa về phía hắn vừa sải bước về phía đám người Hoa Ảnh Môn.


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Ái chà, môn chủ! Sao ông đến được đây!”

Trong khi Thanh Minh còn đang tay bắt mặt mừng, Ngụy Lập Sơn đã cười rạng rỡ.

‘Không ngờ lại được hắn tiếp đón nồng nhiệt như vậy.’

Nhìn Thanh Minh nở nụ cười trên mặt, ông ta có thể cảm nhận được sự vui mừng vô cùng chân thành.

Ngụy Lập Sơn cũng không phải là một tên ngốc.

Chỉ cần nhìn sự hoan hô nồng nhiệt hiện tại, ông ta không thể không biết được Thanh Minh đang ở một vị thế hoàn toàn khác với ngày xưa lúc đến Hoa Ảnh Môn.

 Thế nhưng, Thanh Minh lại chào đón bọn họ với thái độ không hề khác lúc trước ư?

‘Quả thật là một kẻ không giống đạo sĩ...’

Nhưng ở khía cạnh nào đó, Thanh Minh lại là kẻ giống một đạo sĩ hơn cả.

“Nghe nói Hoa Sơn tham gia đại hội nên ta và các môn đồ đã chạy đến đây.”

“Hoan nghênh hoan nghênh!”

Thanh Minh đột ngột nắm lấy tay Ngụy Lập Sơn.

“Các ngươi đến đây hẳn là không dễ dàng gì!”

“Hahaha. Nhìn thấy Thanh Minh đạo trưởng chiến thắng như vậy thì những gian khổ từ trước đến nay cũng đã tan biến hết rồi.”

“Hehehe. Có thật không?”

Thanh Minh mỉm cười nhìn chằm chằm Ngụy Lập Sơn.

“Không biết...”

Thanh Minh khẽ liếm môi nhìn về phía tay nải của ông ta. Ngụy Lập Sơn liếc nhìn xung quanh rồi khẽ thì thầm.

“Mười vò.”

“Khà khà!!!”

 Thanh Minh nắm chặt tay Ngụy Lập Sơn như thể vô cùng cảm kích.

“Đi qua bên kia đi. Bên kia là chỗ của Hoa Sơn phái.”

“Haha. Chúng ta chỉ là một môn phái tục gia...”

“Không sao không sao. Vẫn còn chỗ mà.”

“Không không, đó là quy tắc cơ bản...”

“Quy tắc cái con khỉ khô. Đây là chỗ của chúng ta, chúng ta sử dụng thì có vấn đề gì chứ! Ông đừng lo, nếu ai dám đến đây hạnh họe ta bôi dầu lên đầu kẻ đó cho bóng loáng luôn.”

Ngụy Lập Sơn lắc đầu như thế ông ta không thể chấp nhận nổi.

‘Hắn thật sự không hề thay đổi chút nào.’

Khi một kẻ đạt được danh tiếng và thay đổi vị thế, hắn sẽ cẩn thận ngôn hành và ra vẻ nghiêm túc với người khác.

Tuy nhiên, dù Thanh Minh đã có địa vị và danh tiếng khác xưa nhưng hắn vẫn không thay đổi chút nào.

Không đúng, ở một khía cạnh nào đó có vẻ còn tệ hơn cả trước đây.

‘Mặc dù cũng không phải chuyện tốt lành gì.”

Nhưng không thể phủ nhận rằng bộ dạng đó vô cùng vui vẻ và thoải mái.

Lúc đó Ngụy Tiểu Hành ở phía sau Ngụy Lập Sơn nhanh chóng mở miệng.

“Thanh Minh thiếu hiệp!”

Thanh Minh quay sang nhìn hắn cười toe toét.

“Ngươi có thấy không?”

“Vâng! Thiếu hiệp thật sự rất mạnh.”

Ngụy Tiểu Hành cảm thán, cặp mắt như phát sáng háo hức nhìn hắn. Thanh Minh nhún vai.

“Không phải ta mạnh mà là do họ quá yếu thôi.”

“Thật sao?”

“… Không, cũng có thể là do ta mạnh thật á.”

Thanh Minh mỉm cười kéo tay Ngụy Tiểu Hành và Ngụy Lập Sơn.

“Dù sao thì cứ sang đây cái đã. Hướng này.”

“Ấy ấy!”

Thanh Minh kéo tay hai người họ lướt qua đám đông, đi về một phía. Tất cả các môn đồ Hoa Ảnh Môn đều chạy theo sau.

“Trưởng lão! Trưởng lão!”

Tiếng Thanh Minh hét lớn khi băng qua đám đông, đến nơi mà mọi người trong môn phái đang ngồi chờ.

“Môn chủ Hoa Ảnh Môn đến rồi!”

“Hoa Ảnh Môn?”

“Ô!”

Nhóm người Bạch Thiên từng có một đoạn nhân duyên với Hoa Ảnh Môn, vừa nghe nhưng vậy liền bật dậy khỏi chỗ ngồi.

“Môn chủ! Biệt lai vô dạng!”

“Thời gian qua Môn chủ vẫn khỏe chứ?”

Ngụy Lập Sơn đang định cười đáp lễ thì bỗng nhiên giật mình đến mức lùi lại phía sau.

Gì, gì vậy?

Không phải hắn nói đây là chỗ của Hoa Sơn sao?

‘Đúng chỗ không vậy?’

Võ phục đen với họa tiết hoa mai trên ngực chứng tỏ bọn họ là môn đồ Hoa Sơn.

Không, nhưng mà…

‘Là Hoa Sơn á?’

Đâu phải đâu?

Nhuận Tông, Chiêu Kiệt và Bạch Thiên có phần khác lạ hơn. Hắn cảm giác rằng bọn họ trưởng thành hơn trước đây nhưng cũng không thay đổi nhiều lắm với hình ảnh mà hắn biết.

Nhưng những người xung quanh chắc chắn không bình thường.

“Hành nhi...”

“Vâng?”

“Lần trước con đến Hoa Sơn có thế này không?”

“Không, không ạ. Trước kia đâu có như vậy đâu?”

Ngụy Tiểu Hành đến Hoa Sơn chưa được một năm.

Vậy trong vòng chưa đầy một năm này đã xảy ra chuyện gì khiến họ chỉ vừa gặp lại đã kinh ngạc tới mức co rúm cả người thế này?

“Trưởng lão! Trưởng lão!”

“Hả?”

“Khách đã đến rồi ạ.

“Khách? Hoa Sơn thì khách đâu ra!”

Một sơn tặc cao lớn… à không, là một người bước ra phía trước đám môn đồ Hoa Sơn.

Này giống như râu trưởng lão cắm cằm sơn tặc quá…

Thật quá vô lễ khi đánh giá trưởng lão bổn môn như vậy nhưng nó hợp lý tới nỗi không tìm được ví von nào thích hợp hơn.

‘Nhưng mà… trưởng lão á?’

Trong số các trưởng lão Hoa Sơn có người nào trẻ như vậy không?

“Các hạ đây là?”

“Tại hạ Môn chủ Hoa Ảnh Môn.”

“Hoa Ảnh… Hoa Ảnh Môn?”

Ngay lúc đó, khuôn mặt nam nhân kia bỗng giãn ra, biểu cảm mềm mỏng đến mức nếu cần thì có thể ngay lập tức tỏa ra hào quang.

‘Gì, gì vậy?’

Trưởng lão Huyền Linh nhanh chóng chạy đến nắm lấy tay của Môn chủ Hoa Ảnh Môn Ngụy Lập Sơn.

“Là Môn chủ Hoa Ảnh Môn!”

“Hả?” À vâng… Tại hạ, tại hạ là môn chủ Hoa Ảnh Môn, Ngụy Lập Sơn.”

“Được rồi được rồi. Tiểu tử ngày xưa đã lớn từng này rồi! Ta là Huyền Linh.”

“Huyền, Huyền Linh trưởng lão?”

“Đúng, là ta!”

Huyền Linh đang định xoa đầu Ngụy Lập Sơn thì liếc nhìn xung quanh, sau đó chuyển sang vỗ vai.

“Hoan nghênh ngươi đến đây! Đáng ra ta phải ghé thăm Hoa Ảnh Môn một lần nhưng vì bận bịu công vụ nên lại quên mất!”

Huyền Linh siết chặt bả vai Ngụy Lập Sơn với khuôn mặt vô cùng vui vẻ. mỗi một cử chỉ hay biểu cảm của hắn đều tràn ngập sự vui mừng đến mức Ngụy Lập Sơn cảm thấy hoang mang.

“Nhưng mà…. Người thật sự là Huyền Linh Trưởng lão sao?”

“Đúng là ta đây mà. Khi đến Hoa Sơn chơi, ngươi còn là một tiểu tử. Lúc ấy ngươi chưa từng nhìn thấy ta à?”

“… Chỉ là trông người trẻ quá…”

“Hahahaha. Có rất nhiều chuyện tốt đẹp đã xảy ra. Đúng vậy, là cả một chặng đường dài…”

Huyền Linh đang định nói gì đó đột nhiên nhìn ra phía sau, trợn mắt.

“Còn làm gì ở đó! Cái đám ăn không ngồi rồi này chứ! Thấy khách đến thì ít nhất các con cũng phải mang ghế ra chứ! Một đám chỉ biết ăn không biết làm này ở đâu… à không… Các tục gia đệ tử đã đến rồi mà các con còn đang ngồi ỳ chiếm chỗ ở đó à! Còn không mau đứng dậy?!”

“…….”

Ngụy Lập Sơn trợn tròn mắt.

‘Không phải chứ… nói nặng quá…’

Tuy nhiên, phản ứng của các môn đồ Hoa Sơn lại hoàn toàn khác với những gì hắn dự đoán.

“Ghế! Ghế! Mau lên!!!”

“Nhanh cái nhân lên mấy đứa này!”

Bọn họ đồng loạt nhường ghế đang ngồi lên và chạy như bay, trối trết tìm chỗ cho các môn đồ tục gia.

“Mọi người cứ ngồi tự nhiên!”

“Chúng ta đứng xem là được rồi. Xin mọi người đừng bận tâm.”

“…….”

Ngụy Lập Sơn hổ thẹn không biết nói gì nhưng Huyền Linh lại gật gù như thể điều đó quá hiển nhiên.

“A, kìa kìa Thanh Minh. Con thì không cần đâu. Con cứ đặt một cái ghế đằng trước kia rồi nằm xuống đi.”


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Con sẽ làm thế.”

“Ừ ừ. Tiểu tử này.”

Chuyện này cũng có chút kì lạ…

Huyền Linh mỉm cười và đề nghị một chỗ ngồi cho Ngụy Lập Sơn.

“Chưởng môn nhân hiện giờ đang ở chỗ khác nên tối nay chúng ta sẽ gặp mặt chào hỏi sau.”

“À vâng, mọi chuyện tùy ý trưởng lão sắp xếp. Mọi người tiếp đón nồng nhiệt như vậy làm tại hạ có chút không biết phải làm sao mới phải…”

Lúc này, Huyền Linh lại nắm lấy tay Ngụy Lập Sơn lần nữa.

“Môn chủ Hoa Ảnh Môn.”

“Vâng?”

“Hoa Sơn biết rất rõ Hoa Ảnh Môn và ngươi đã bỏ bao nhiêu công sức vì bổn môn. Vì vậy ngươi đừng cảm thấy khó chịu trong lòng, cứ thoải mái như đây là nhà của mình.”

“Trưởng lão…”

Đôi mắt Ngụy Lập Sơn ánh lên tia xúc động. Mọi cảm xúc tràn về trong đầu hắn khi nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của Huyền Linh.

Lúc này, Huyền Linh mới mở miệng với vẻ mặt khó hiểu.

“Nhưng mà… ừm…”

“Vâng?”

Và hắn nói với giọng hơi run rẩy.

“Bởi vì đang ở đây nên là ta không chắc lắm nhưng mà tiền cống nạp tháng này…. à không phải, là tiền quyên góp, ngươi đã gửi đến Hoa Sơn chưa?”

“…. Trước khi khởi hành tại hạ đã gửi đi rồi.”

“Được rồi, được rồi. E hèm, Vậy ngươi cứ thoải mái đi. Thoải mái đi! Hahaha!”

“……”

Ngụy Lập Sơn có suy nghĩ, Hoa Sơn chắc chắn có gì đó sai sai.

 


Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương