Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 261 Ơ hay, mấy cái thằng khốn kia? (1)
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Chapter 261. Ơ hay, mấy cái thằng khốn kia? (1)
Một hôm gió đầu thu thổi, toàn thể giang hồ trở nên sôi nổi khi nhận được tin tức.
- Đại hội võ lâm toàn thiên hạ sắp được được tổ chức.
Hơn nữa, Thiếu Lâm còn là nơi chủ trì đại hội võ lâm.
Thiếu Lâm là nơi nào?
Không phải là nơi được xem là Thái Tinh Bắc Đẩu của giang hồ từ rất lâu rồi hay sao?
Trên giang hồ có rất nhiều môn phái, nhưng không môn phái nào có thể sánh được tầm ảnh hưởng với Thiếu Lâm.
Trăm năm trước, sau khi ma giáo lộng hành, một Thiếu Lâm luôn ẩn nhẫn chờ thời cuối cùng đã phá đi vỏ bọc thâm trầm bên ngoài, bắt đầu những bước tiến của một đại môn phái.
Tất nhiên, những người giang hồ chưa từng kinh qua biến cố lớn chắc chắn sẽ đổ dồn sự chú ý về Tung Sơn.
Chỉ cần hơn hai người giang hồ tụ họp, câu chuyện chắc chắn sẽ xoay quanh chủ đề này, hơn ba người giang hồ gặp mặt, họ sẽ bận rộn bàn tán mọi thứ không kể đêm hay ngày.
Chủ đề này cũng đang gây xôn xao tại Chiếu Nguyệt khách điếm ở Lạc Dương.
“Đại hội tất nhiên là chuyện hệ trọng rồi!”
Một gã mặt chuột vừa nói vừa phun nước bọt nhiệt tình.
“Nhưng không phải là quá hệ trọng đâu. Không phải đại hội lần này cũng sẽ tổ chức đại hội tỉ võ hay sao? Cái này mới là chính sự.”
Nghe như vậy, chân mày gã mặt ngựa nhăn tít lại.
“Đại hội tỉ võ chẳng phải là nơi một đám hậu khởi chi tú đánh đấm nhau thôi sao? Cái này thì có gì mà quan trọng?”
“Chậc chậc chậc. Đúng là thiếu hiểu biết. Thế ngươi đã từng nghe qua đại hội tỉ võ nào mà trưởng lão của các môn phái đích thân ra trận chưa?”
“Hừm… cũng đúng.”
Gã mặt ngựa cau mày. Nghĩ kĩ thì hắn chưa từng nghe tới cuộc tỉ võ nào mà những người đứng đầu môn phái tỉ thí cùng nhau cả.
Gã mặt chuột tựa lưng vào ghế một cách ngạo nghễ như thể là mình là kẻ hiểu biết.
“Vốn dĩ đại hội tỉ võ là nơi như vậy. Các ngươi có thể đánh cược tính mạng và danh dự ra trước mặt người khác để so bì xem ai mạnh hơn hay không? Đương nhiên là không. Vậy nên họ sẽ cạnh tranh xem đã dạy dỗ đệ tử, môn đồ xuất sắc như thế nào.”
“Điều đó có ý nghĩa gì chứ?”
“Tất nhiên phải có rồi!”
Trước giọng chất vấn kia, hắn lại cất cao giọng.
“Việc đánh giá kết quả của đại hội tỉ võ không phải là để xem môn phái nào mạnh nhất hiện nay, mà là để xem ai sẽ là người có chỗ đứng cao nhất mười năm sau này.
“Mười năm?”
“Những kẻ tham gia đại hội tỉ võ lần này toàn là bọn hậu khởi chi tú độ tuổi chừng tam thập nhi lập. Tam thập nhi lập thì khoảng ba mươi tuổi rồi, chỉ cần mười năm sau là sắp đầu bốn không phải sao?”
“Chuyện hiển nhiên vậy ai chả biết?”
“Tứ tuần là thời điểm có thể trở thành người thừa kế môn phái. Nói cách khác, những kẻ tham gia đại hội lần này, mười năm nữa sẽ là người đứng đầu môn phái. Vậy nên nói đại hội tỉ võ lần này quan trọng vì nó là chuẩn mực để phán đoán thế cục giang hồ trong tương lai.”
“Thì ra là thế!”
Gã mặt ngựa gật đầu liên tục, cảm thán.
Nghĩa là, bây giờ mặc dù không thể biết được thiên hạ đệ nhất môn phái ở đâu nhưng qua kết quả của cuộc tỉ võ, chúng ta có thể phỏng đoán được thiên hạ đệ nhất môn phái sau này.
Và rõ ràng, ngay cả khi không thể giành được chiến thắng chăng nữa, những môn phái có kết quả tỉ thí tốt cũng đủ vang danh giang hồ rồi.
“Vậy ngươi nghĩ ai sẽ giành chiến thắng trong đại hội lần này?”
“Hừm…. Câu hỏi khó đấy.”
Gã mặt chuột nhẹ nhàng cầm bầu rượu, sau đó cau mày lắc lắc bầu rượu nhẹ bẫng.
“Ừm, muốn ta nói cũng được thôi, nhưng mà giờ cổ ta có hơi khô…”
“Này! Tiểu nhị! Mang cho ta bầu rượu mau!”
“Hoa Tửu. Hoa Tửu cũng ngon đó. Nhưng mà…. Hoa Tửu mạnh như vậy cổ họng sẽ đau, không biết có nói chuyện đàng hoàng được không….”
“Tiểu nhị! Đừng mang Hoa Tửu, mang Trúc Diệp Thanh ra đây!”
“Khà khà khà.”
Khi nghe nói mang Trúc Diệp Thanh đắt gấp ba lần Hoa Tửu, gã mặt chuột cười hớn hở.
“Kẻ chiến thắng à. Tất nhiên chúng ta đang nói đến kết quả đại hội tỉ võ đúng không?”
“Ngươi toàn nói chuyện hiển nhiên thế.”
“Cái này hơi khó đấy. Nơi nào trong giang hồ lại không có một vài hậu khởi chi tú xuất chúng, lại không có vài danh môn danh tiếng lẫy lừng chứ.”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Trước lời nói mơ hồ đó, gã mặt ngựa tặc lưỡi.
“Này đòi uống rượu mà nói chuyện kiểu đó à! Chỉ vậy thì đến ta cũng đã có câu trả lời rồi.”
“Hô hô? Ngươi nói thử ta nghe.”
“Những người cần để ý tất nhiên là Ngũ Long rồi, không phải sao?”
“Hahahahahaha!”
Gã mặt chuột cười bằng giọng chế giễu sâu sắc.
“Vậy mới nói ngươi chưa trải đời rồi.”
“Hửm? Tại sao?”
“Ngũ Long là gì? Không phải là năm người được mệnh danh là thiên tài trong số các thiên tài. Nhân trung chi long trong số các hậu khởi chi tú hay sao?”
“Đúng! Thế nên lẽ đương nhiên là kẻ chiến thắng sẽ là một trong số bọn họ không phải à?”
“Đúng là không biết gì. Tiêu chuẩn để đánh giá một hậu khởi chi tú thiên tài là gì?”
“Cái đó…”
Gã mặt ngựa chần chừ không trả lời ngay. Sau đó, gã mặt chuột cười khúc khích và nói.
“Đó là cách đánh giá của giang hồ. Có thể nói, việc đánh giá tựu chung lại chỉ có thể dựa vào những gì hắn đã làm trong giang hồ thôi. Nói cách khác, cho đến nay, Ngũ Long đặc biệt nổi bật trong số những kẻ đã làm điều đó.”
Gã mặt chuột ngừng lại một chút, giật lấy Trúc Diệp Thanh tiểu nhị vừa mang ra, uống ực một phát.
Đến khi vơi bớt một nửa bầu rượu, câu chuyện mới tiếp tục.
“Trong số những kẻ đang đổ xô đến Tung Sơn lúc này nghe nói có rất nhiều viên ngọc quý chưa từng hành tẩu giang hồ. Vậy sao ngươi có thể khẳng định chỉ có Ngũ Long là người xứng đáng chứ?”
“Nhưng như vậy không phải là nang trung chi chùy à? Nếu xuất chúng như thế thì dù che giấu kỹ thế nào cũng không thể không có tiếng gió được.”
“Đúng, đúng là vậy. Giống như ở Nam Cung thế gia có câu bình phẩm về Đoạn Nhạc Kiếm Nam Cung Đồ Huy là ‘kỳ tài trăm năm có một’, hay ở Thanh Thành phái, kẻ được Thanh Thành chưởng môn nhân vô cùng yêu thích, Thanh Vân Phi Kiếm Năng Hạ Vân.”
“Đúng là những gì ta muốn nói. Phải cân nhắc cả những điều đó và dự đoán được người chiến thắng thì mới có thể gọi ngươi là trí giả thật sự, không phải sao?”
“Hô hô, tên tiểu tử nhà ngươi đang làm tổn thương lòng tự trọng của ta đấy. Được thôi. Nếu đã như vậy rồi thì không nói cũng không được mà.”
Gã mặt chuột đập mạnh tay xuống mặt bàn.
“Nếu phải bỏ tiền ra đặt cược thì ta sẽ cược Võ Đang!”
“Võ Đang?”
“Đúng vậy, mặc dù hiện tại thanh thế của Võ Đang có chút không được như xưa nhưng không phải tự nhiên mà bọn họ lại được gọi là đại danh môn đâu. Không biết chừng lần đại hội tỉ võ này Võ Đang lại lần nữa danh chấn thiên hạ.”
“Ừm, Võ Đang… Võ Đang à…. Nhưng mà Võ Đang có năng lực đó cơ à? Không phải không lâu trước đây từng bại trận vô cùng xấu hổ dưới kiếm pháp của Hoa Sơn hay sao?”
“Cái gì? Không lẽ cái tin đồn nhảm nhí rằng Võ Đang Vô Chấn bại dưới tay Hoa Sơn Thần Long mà ngươi cũng tin được sao?”
“Nếu chỉ là tin đồn nhảm thì…”
“Đúng là kẻ ngu ngốc nhất ta từng gặp mà…”
Đôi mắt của gã mặt chuột nhíu lại rõ rệt.
“Phàm là kẻ ăn cơm giang hồ thì có ai nói rằng hắn tin những chuyện vô lý đó không? Cao thủ nào trên trời rơi xuống vậy? Chỉ trong truyện cổ tích mới có chuyện những cao thủ trẻ tuổi liên tục đánh bại các cao thủ giang hồ mà thôi.”
Sau đó hắn liên tục uống rượu như thể vô cùng khát, tiếp tục nói.
“Võ công giống như một loại rượu ngon, càng ủ lâu thì hương vị càng đậm đà. Rượu mới ủ thì có ngon không? Hơn nữa, để rượu lên men đúng cách thì còn cần một môi trường tốt. Từ khi nào mà một Hoa Sơn lụi bại, sắp sụp đổ lại xuất hiện cao thủ như vậy? Không thể nào tin được!”
Tuy nhiên, biểu hiện trên mặt gã mặt ngựa vẫn có vẻ không thể hiểu nổi.
“Nhưng không phải Hoa Sơn đã đánh bại Tông Nam sao?”
“Nghe nói người bị đánh bại ở Tông Nam là đệ tử đời thứ ba mà thôi! Ngươi không biết rằng những đệ tử mới bái nhập danh môn dành cả ấu niên chỉ để trau dồi nền tảng võ công thôi à?”
“Hừm…”
“Đó không phải là bằng chứng rằng tất cả đệ tử đời ba đều thua, đệ tử đời hai đều thắng hay sao? Nếu bây giờ đám đệ tử đời ba có thể giao đấu lần nữa, Hoa Sơn có cơ hội thắng không chứ? Hừ! Làm gì có cửa đó!”
“Không đâu…. Dù sao Hoa Sơn Thần Long….”
“Cũng như nhau thôi! Kẻ không có nền tảng thì cũng sẽ có giới hạn mà thôi! Ta đảm bảo với ngươi! Ta không biết đại hội lần này Hoa Sơn có tham gia hay không, nhưng nếu thật sự tham gia thì chỉ tự chuốc lấy nhục! Cái bọn không có gốc rễ ở đâu ra lại có thể ngông cuồng sao?”
“Này, ngươi nói hơi quá lời rồi đấy?
“Ha ha! Quá lời cơ à! Cứ chờ mà xem! Nếu nói ai là kẻ nhục nhã nhất trong đại hội võ lâm lần này thì chắc chắn đó là Hoa Sơn. Chà, không biết một môn phái không có căn cơ cốt lõi, đang dần lụi bại liệu có dám tham gia đại hội võ lâm không đây? Hahahaha!”
Gã mặt chuột cười phá lên như thể vô cùng thú vị, còn khuôn mặt gã mặt ngựa lại run rẩy từng chút một.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Ngay lúc đó.
Rầm!
Cửa khách điếm như sắp gãy, một nam nhân bước vào.
Hai người họ ngạc nhiên quay đầu, đồng thời cũng ngậm chặt miệng.
Võ phục đen.
Họa tiết hoa mai thêu nổi bật trên ngực.
“……”
“……”
Đó là bộ võ phục gần đây được nhắc đến rất nhiều.
Vậy đó là…
‘Hoa Sơn?’
‘Không, không lẽ?’
Bộp. Bộp. Bộp.
Một võ giả Hoa Sơn gần như phá tung cánh cửa, từng bước tiến về phía họ.
Trông hắn có vẻ hơi gầy nhưng thân hình rất rắn chắc. Và một khuôn mặt vô cùng tuấn tú mà đám nam nhân cục mịch như họ cũng phải gật gù công nhận
Nhưng ấn tượng hơn cả là cái vẻ cáu kỉnh không kiềm chế được hiện trên khuôn mặt hắn.
“Tiểu nhị!”
“Vâng, thưa khách quan.”
Tiểu nhị đang đứng đợi một bên vội chạy lại chỗ vị võ giả đó.
“Cơm!”
“…Dạ?”
“Cơm!”
“À vâng! Khách quan có muốn ăn thêm gì không ạ?”
“Một trăm hai mươi suất cơm đầy thịt!”
“Một, một trăm hai mươi suất ạ?”
“Số lượng bốn mươi người! Nhanh!”
Bốn mươi người nhưng lại một trăm hai mươi suất ăn á? Tính toán kiểu gì vậy?
“Nhanh chân lên!”
“Hả? À vâng! Tiểu nhân đi ngay thưa khách quan!”
“Và.”
Tên võ giả Hoa Sơn nắm vai tiểu nhị giữ lại.
“Rượu nữa! Loại nào cũng được, cứ lấy loại nào mát nhất trong tiệm ra đây! Một bầu!”
“Vâng! Chúng tôi sẽ mang lên ngay!”
“Nhanh lên!”
“Vâng! Vâng!”
Khi tiểu nhị chạy vào bếp, hắn ta bẻ khớp cổ răng rắc, từng bước tiến lại gần, sau đó ngồi xuống bàn bên cạnh hai người đàn ông đang nói chuyện kia.
“Đây đây thưa khách quan!”
“Tốt lắm!”
Tên võ giả Hoa Sơn bắt đầu uống rượu một cách sảng khoái.
“Khàaaaaa”
Hắn đặt bầu rượu xuống, vẻ mặt như thể vô cùng sảng khoái, lau miệng rồi hét lớn.
“Thế này mới là sống chứ!”
Phải đến lúc này, võ giả với vẻ mặt thoải mái kia dường như nghĩ gì đó, quay đầu lại.
Thình thịch
Thình thịch.
Khi ánh mắt của hai người đàn ông giao với ánh mắt võ giả Hoa Sơn vừa mới đột ngột xuất hiện, bọn họ bỗng nhiên giật thót, cổ cũng co rúm cả lại.
Dù đã lâu nhưng ánh mắt của võ giả đó vẫn không dời đi, cuối cùng, gã mặt chuột đành phải cẩn thận mở miệng.
“Nhưng mà….”
“Hửm?”
“… Sao thiếu hiệp lại nhìn bọn ta như vậy?”
“Ta làm gì đâu.”
Ực ực.
Võ giả Hoa Sơn lại bẻ khớp cổ răng rắc và cười tươi.
“Nghe thì có vẻ như các ngươi đang nói chuyện gì thú vị lắm. Vậy Hoa Sơn thì sao?”
“…..”
Gã mặt chuột thấp giọng ho khan.
“Hừm. Thiếu hiệp là đệ tử Hoa Sơn phái sao?”
“Đúng vậy. Trùng hợp ta là đệ tử Hoa Sơn đây.”
“……”
Gã mặt chuột hoang mang đảo tới đảo lui đôi mắt nhỏ xíu.
Tuy nhiên, vì đã có chút kinh nghiệm lăn lộn trên giang hồ nên hắn nhanh chóng kiềm chế biểu cảm của mình, trả lời bằng giọng bình thản.
“Ừm, hình như có chút hiểu lầm rồi. Ta không có ý chê bai gì quý môn phái của các ngươi cả. Ta chỉ muốn nói Hoa Sơn Thần Long của quý môn phái được đánh giá quá cao thôi…”
“Ồ vậy sao?”
“Đúng vậy, chỉ là hiểu…”
Võ giả Hoa Sơn đột nhiên cầm bầu rượu đứng dậy.
Gã mặt chuột hơi bối rối, hỏi.
“Ngươi đứng dậy làm gì?”
“À, cũng giống như ta đã hiểu lầm, ta nghĩ ngươi cũng đang hiểu lầm nên muốn cho ngươi biết một chút.”
“Nói gì cơ?”
Võ giả Hoa Sơn cười tươi thật tươi.
“Ngươi có biết tên ta là gì không?”
“Làm sao ta biết được chứ.”
“Vậy thì hãy nhớ cho rõ. Tên ta là Thanh Minh.”
“À, Thanh Minh. Tên hay đ…”
Đợi đã.
Thanh Minh?
Là Thanh Minh á?
Hai mắt gã mặt chuột như muốn lồi ra.
“Vậy, vậy ngươi là…?”
“Đúng vậy. Là kẻ được đánh giá quá cao á.”
“…….”
Hai gò má hắn run run.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, thậm chí đang ngồi nhưng chân hắn vẫn không ngừng run rẩy.
Nhưng thay vì dễ dàng tuyệt vọng, gã mặt chuột lại ra sức lắc đầu.
Trong giang hồ, khi bị bắt gặp khi đang nói xấu kẻ khác thì nếu hắn muốn rút kiếm ra sống chết với ngươi, ngươi cũng không nói được gì. Bất cứ gã giang hồ nào coi trọng danh dự cũng đều sẽ không tha thứ cho việc này.
“Ha…haha. Ta lại có vinh hạnh diện kiến Hoa Sơn Thần Long vang danh thiên hạ…”
“Sao ngươi lại run như vậy? Thật ra ngươi nói đúng đấy chứ. Ta chưa làm gì cả nhưng lại được giang hồ đề cao quá rồi. Vẫn chưa cho các ngươi chứng kiến cái gì đàng hoàng cả. Hehehe.”
“……”
Gã mặt chuột vì phản ứng bất ngờ này mà trợn mắt.
Hắn đang mỉa mai đó à?
Nhưng mà nghe không giống lắm?
Nếu vậy…
‘Hắn thật sự là đạo sĩ sao?’
Hắn nhìn Thanh Minh với con mắt khác.
Bao nhiêu người trên giang hồ sẽ khiêm tốn thừa nhận sau khi nghe những lời đánh giá hạ thấp bản thân mình như vậy?
Gã mặt chuột hơi đỏ mặt, nói một cách khiêm tốn.
“Nghe những lời này của Hoa Sơn Thần Long ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Là một tiền bối trong giang hồ mà ta lại ngu muội như thế này. Ta là Triệu Mạt Sinh, được giang hồ gọi là Khoái Thử. Ta kính Hoa Sơn Thần Long ly rượu này xem như lời tạ lỗi của ta, xin hãy nhận lời tạ lỗi này của ta.”
“Không sao không sao. Nói sự thật thì có vấn đề gì đâu chứ. Nó cũng không phải là chuyện cần phải xin lỗi gì cả. Ngươi đừng bận tâm.”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Thanh Minh cười tươi như vậy, Khoái Thử Triệu Mạt Sinh thật sự vô cùng ngạc nhiên.
‘Hoa Sơn thật sự đã hồi sinh rồi sao?’
Đường đường là một đệ tử của đạo gia, ngôn hành không được hổ thẹn.
Triệu Mạt Sinh cảm thán trong lòng, định tiếp lời.
“Tuy nhiên.”
“Hả…?”
“Cứ cho là ta giống như ngươi nói đi.”
Thanh Minh nghiêng đầu nhìn Triệu Mạt Sinh.
“Ngươi nói ở đâu không có căn cơ cốt lõi cơ?”
“……”
Trong khoảnh khắc đó, Triệu Mạt Sinh nhìn thấy.
Một khắc trước, đôi mắt Thanh Minh vẫn còn ánh lên nụ cười thiện lành của một đạo sĩ, thoáng chốc đã đằng đằng sát khí.
“Hoa, Hoa Sơn Thần…”
Bốp!!!!!
Và câu nói của Triệu Mạt Sinh không thể tiếp tục được nữa.
Vì Thanh Minh đã đập nguyên bầu rượu đang cầm trên tay vào trán hắn.
“Hự!”
Triệu Mạt Sinh ôm lấy đầu, ngã xuống một bên.
Điều kì lạ là tên này này dùng lực mạnh đến mức kẻ kia muốn ngất xỉu nhưng bầu rượu không hề có một vết nứt chứ đừng nói tới việc vỡ đôi.
Gã mặt ngựa ngồi cạnh đang theo dõi tình hình thấy vậy há to miệng.
‘Nhưng mà bình thường hắn có hay đánh người như vậy không nhỉ?’
Thế cũng là đệ tử đạo gia được à?
Ực ực ực.
Thanh Minh uống cạn bầu rượu, khà một tiếng thật to rồi dốc ngược nó xuống.
“Lão già này dám mắng chửi Hoa Sơn trước mặt ta à?”
Hai chân Triệu Mạt Sinh run rẩy.
“Có vẻ như lão không biết cái gì gọi là không có căn cơ cốt lõi rồi. Đến đây. Hôm nay ta sẽ cho lão thấy kẻ không có căn cơ cốt lõi làm được những gì. Nhìn kỹ một lần cho biết!”
“Ối!!!!”
“Nền tảng? Căn cơ? Cốt lõi của Hoa Sơn đây thằng khốn!!!”
“Cứu, cứu mạng!!!!
Gặp một tên đạo sĩ nhưng lại không giống đạo sĩ nhất trong thiên hạ, đây là nỗi bất hạnh lớn nhất trong đời Triệu Mạt Sinh.
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook