Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 262 Ơ hay, mấy cái thằng khốn kia? (2)

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chapter 262. Ơ hay, mấy cái thằng khốn kia? (2)

 

“Hừm”

Huyền Tông dùng tay day day trán. Chuyện lần này thực sự khiến hắn rất khó nghĩ.

Sau một hồi trăn trở, hắn mở đôi mắt hình lưỡi kiếm ra và hét vào mặt Thanh Minh.

“Con không thể giơ thẳng tay lên được à?”

Cánh tay mà Thanh Minh lén lút hạ xuống sau tiếng quát của Chưởng môn nhân đã được giơ thẳng lên một lần nữa.

Thật đáng thương, Thanh Minh giờ đây đang bị phạt quỳ tại một góc của khách điếm.

“Cái tên tiểu tử nhà ngươi!! Ngươi không thể sống yên ổn một thời gian à? Sao cứ suốt ngày gây chuyện thế hả?”

“Không phải đâu...là do bọn khốn đó chửi Hoa Sơn trước nên con mới...!”

“Cho dù là vậy thì cũng phải...!!!”

“Xì!”

“Hừmmm”

Huyền Tông nắm lấy ót của bản thân rồi ngã quỵ về phía sau. Huyền Thương đứng bên cạnh vội vàng chạy lại đỡ lấy hắn ta.

“Chưởng môn nhân, huynh không sao chứ?”

“Hự ư ư...chắc là ta sẽ bị tổn thọ mất thôi!”

Huyền Thương nhìn Huyền Tông bằng một khuôn mặt đầy lo lắng. Nhưng trái lại, Huyền Linh lại tỏ ra rất hờ hững trước sự việc xảy ra trước mặt hắn lúc này.

“Huynh đã được cải lão hoàn đồng còn gì. Vì vậy mà có giảm chút tuổi thọ cũng chẳng phải vấn đề gì to tát cho lắm. Nhưng sao huynh có thể bỏ đói một đứa trẻ như thế này chứ? Có phạt thì vẫn phải cơm nước đầy đủ mới được. Thanh Minh, đứng dậy đi ăn cơm nào!”

Ngay lúc ấy, Huyền Tông tiếp tục lên giọng.

“Bây giờ ta đang phạt thằng bé kia mà!!!”

Nhưng rồi Huyền Tông ngay lập tức khựng lại. Huyền Linh đang đứng đó nhìn hắn bằng ánh mắt xung huyết.

Cái biểu cảm của đệ ấy....chẳng phải là muốn ăn thịt người hay sao?

“Chưởng môn nhân”

“Hả?”

Huyền Tông run rẩy trả lời bằng một tông giọng không thể trầm thấp hơn.

“Huynh đã quên rồi sao? Những ngày tháng Hoa Sơn chẳng còn chút ngũ cốc nào, chúng ta đã phải cùng lũ trẻ đi săn thú rừng, đào rễ cây sống qua ngày!”

“Không. Ta không quên.”

“Huynh có biết đệ đã phải dằn vặt thế nào khi một danh môn chính phái như Hoa Sơn phải đào rễ cây vì không có gì để ăn không hả?”

“Vậy sao?”

Huyền Linh nghiến chặt răng.

“Vì vậy mà đệ đã tự hứa với lòng mình, sau này nếu có thể kiếm được tiền sẽ không bao giờ để lũ trẻ phải nhịn đói. Hình phạt cũng tốt thôi. Nhưng không được bỏ bữa. Huynh hiểu ta muốn nói gì mà? Chưởng môn nhân?”

“Ừm”

Phải đến lúc đó, khuôn mặt Huyền Linh mới dãn ra. Hắn mỉm cười vui vẻ quay qua nhìn Thanh Minh.

“Thanh Minh à, chúng ta đi ăn cơm thôi nào!”

“Vâng!”

Thanh Minh nhanh chóng đứng dậy rồi chạy ào vào bàn ăn đầy ắp thịt đã được chuẩn bị sẵn. Nhìn thấy dáng vẻ đó, Huyền Tông ôm đầu bất lực.

‘Kiếp trước ta đã phạm phải tội gì vậy?’

Sao ta lại có một người sư đệ và một môn đồ như thế này chứ?

Hắn ta khẽ thở dài sau đó quay sang quan sát Huyền Linh và Thanh Minh.

“Phải....cũng đúng thôi. Trong thời kỳ khó khăn thằng bé đã....”

Ngay lúc ấy.

“Trưởng lão! Con gọi rượu uống được không ạ?”

“Được! Được! Con cứ ăn uống thoải mái đi! Nếu đã ăn thì phải thật ngon chứ!”

“Khà! Khà!”

“Đúng rồi! Phải vậy chứ! Cái tên tiểu tử này!”

Huyền Tông nhắm mắt lại.

Mắt không thấy tim không đau. Nếu như lúc này có thể bịt tai lại thì hắn cũng muốn làm lắm.

‘Hay là cứ cắt luôn dây thần kinh đi nhỉ?!’

Nếu như cứ phải chứng kiến cảnh tượng này, có lẽ cái tuổi thọ khó khăn lắm mới tăng lên của hắn sẽ sớm trở về về hư không thôi.

Huyền Tông nghiêm túc nhìn về những người đang ngồi trước mặt hắn lúc này.

Sau đó hắn hướng ánh nhìn vào một trong số những người đó.

“Ta thật sự xin lỗi!”

“Không, không đâu”

Triệu Mạt Sinh - người bị Thanh Minh đánh một trận tơi bời xua xua tay một cách khiêm tốn.

Người ngồi bên cạnh Triệu Mạt Sinh là Môn Bình, hắn ta nở một nụ cười đắng ngắt rồi cất lời.

“Chưởng Môn nhân, xin ngài đừng bận tâm. Giang hồ là nơi nếu như bị phát hiện đi gièm pha môn phái khác thì có bị bay đầu cũng không có gì oan ức cả.”

“Ừm...nhưng cho dù là vậy thì....”

“Người bằng hữu này của ta hôm nay đã học được một bài học. Bình thường hắn hay ăn nói tùy tiện nên ta cũng đã lường trước được ngày này sẽ đến rồi...”

Môn Bình khẽ quay đầu lại nhìn Triệu Mạt Sinh.

Có lẽ Triệu Mạt Sinh cũng không biết phải nói gì trong trường hợp này. Vì vậy mà hắn chỉ ngồi đó phụng phịu, khó chịu mà thôi.

“Chậc chậc!”

Môn Bình lè lưỡi.

‘Ta biết ngay là sẽ có một ngày nhà ngươi gặp phải chuyện như thế này mà’

Giang hồ là nơi phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói. Nhưng kẻ ăn nói tùy tiện sớm muộn gì cũng rước họa vào thân. Ếch chết tại miệng mà.

Hoa Sơn là một đạo gia. Vì vậy mà sự việc mới được kết thúc tại đây. Nếu như Triệu Mạt Sinh gặp phải một kẻ tàn độc khác, có lẽ ngay tại đây đầu của hắn đã bay khỏi cổ mà chưa kịp biện minh bất cứ điều gì.

Có điều, điều đáng ngạc nhiên hơn là...

Ánh mắt Môn Bình dừng lại trên một bàn ăn - nơi Thanh Minh đang ngồi đó uống rượu một cách hào sảng.

‘Là Hoa Sơn Thần Long ư?’

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Mặc dù hắn ta đã nghe tin đồn về Thanh Minh, nhưng không ngờ lại đến mức độ này.

Thật ra Triệu Mạt Sinh đang ngồi bên hắn ta lúc này cũng là một kẻ được xem là cao thủ. Vậy mà hắn lại bị đánh đến mức không thể phản kháng ư?

Đánh lén?

‘Lý nào lại vậy?’

Không có gì tệ hơn việc một võ giả bị đánh lén. Vì vậy mà sống trên giang hồ, việc đề phòng bị đánh lén và ám sát bất cứ lúc nào là một nguyên tắc cơ bản.

Triệu Mạt Sinh không phải là người ngu xuẩn đến mức không biết đến nguyên tắc cơ bản đó. Điều đó có nghĩa là hắn thực sự đã thua bằng thực lực.

‘Thực lực của Hoa Sơn còn hơn cả những lời đồn’

Rất có thể Hoa Sơn sẽ đem đến một cơn bão trong đại hội tỷ võ lần này.

‘Không chỉ riêng Hoa Sơn Thần Long”

Ánh mắt của hắn ta hướng đến các môn đồ Hoa Sơn khác đang ngồi xé thịt bên cạnh Thanh Minh.

“Tiểu nhị! Thêm thịt cho ta!!”

“Cả bánh bao nữa!”

“Rượu! Rượu...!!”

Bạch Thiên trừng mắt, một Bạch Tử Bối - người vừa gọi rượu ban nãy ngay lập tức rùng mình cúi mặt xuống.

“Rồi sẽ có một tên nào đó phải ăn đạp”

“Đệ xin lỗi ạ!”

“Liệu hồn”

“Dạ!”

Các môn đồ Hoa Sơn đang khoắng sạch đồ ăn một cách ngấu nghiến.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Môn Bình bất giác mỉm cười.

‘Hoa Sơn bây giờ đúng là có khác một chút so với những gì mình nghĩ...’

Nói thế nào được nhỉ...

Vốn dĩ Hoa Sơn trong suy nghĩ của hắn ta trước đây là một Đạo gia tuy có khuynh hướng về Đạo ít hơn Võ Đang nhưng lại là một tập thể kiếm tu có lòng tự trọng cao đối với thanh kiếm. Nhưng Hoa Sơn trước mặt hắn ta lúc này thì.....

“Giống như một đám sơn tặc vậy...”

“Phải... sơn tặc....nhà ngươi, mau ngậm cái miệng vào cho ta!”

“Ưm!”

Triệu Mạt Sinh vừa mở miệng nói được một câu lại tiếp tục im lặng sau tiếng quát mắng của Môn Bình.

‘Mặc dù bọn chúng giống sơn tặc thật!’

Đương nhiên, y phục của bọn họ là võ phục chứ không phải da động vật và cử chỉ của bọn họ cũng tươm tất hơn lũ sơn tặc rất nhiều.

Nhưng chỉ cần cởi áo ra thôi, bọn họ sẽ trông chẳng khác gì lũ sơn tặc chuyên đi cướp bóc tại các ngôi làng cả.

Nếu như thanh kiếm mà bọn họ mang bên hông không khắc lên biểu tượng hoa mai, thậm chí hắn ta sẽ còn nghi ngờ không biết liệu bọn họ có thực sự là Hoa Sơn hay không.

“Hừm”

Môn Bình ho khan một tiếng rồi quay sang Huyền Tông.

“Vậy là các vị đang trên đường tham dự đại hội tỷ võ sao?”

“Đúng vậy. Nhân lúc gọi đồ ta đã để bọn trẻ đi loanh quanh một lát. Không ngờ trong thời gian đó lại có chuyện xảy ra...ta thật sự không còn mặt mũi nào.”

Trong lúc Huyền Tông không biết phải làm thế nào, Môn Bình thầm nghĩ trong lòng.

‘Người này quá chất phác, thật không phù hợp với địa vị của hắn ta’

Nếu như là chưởng môn nhân của môn phái khác, có lẽ hắn ta đã hỏi tội Triệu Mạt Sinh - kẻ dám xem thường môn phái của bản thân rồi.

Và Hoa Sơn Thần Long thậm chí phải được khen thưởng thay vì bị phạt như thế này.

Vậy mà hắn ta lại đang trưng ra một biểu cảm đầy áy náy như thế này sao?

‘Một chương môn nhân đầy nhân nghĩa và vị tha....’

Môn Bình quay lại nhìn các môn đồ Hoa Sơn một lần nữa rồi khẽ ho khan.

‘Một đám môn đồ hoàn toàn khác nhau. Rốt cuộc môn phái này có dáng vẻ như thế nào vậy? Thật là khiến người khác phải tò mò.”

Sau đó hắn hạ thấp tư thế.

“Chưởng môn nhân, bọn ta là người gây ra tội. Nếu như chưởng môn nhân cứ áy náy thế này bọn ta thực sự cảm thấy rất có lỗi. Ta sẽ tạ lỗi thay cho bằng hữu ở đằng kia. Mong ngài rộng lượng bỏ qua cho bọn ta.”

“Tại nơi không người đến nhà vua còn chửi tục. Như vậy cũng có tội hay sao?”

“Đúng là chửi tục ở nơi không người thì không sao. Nhưng nếu chửi tục tại nơi có người thì việc bay đầu cũng là đương nhiên thôi!”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Hừm”

Môn Bình mỉm cười.

“Những kẻ nhiều chuyện trên giang hồ gọi bọn ta với cái tên Mã Thử Nhị Khách. Nói cách khác bọn ta là những kẻ tương đối nhạy bén với các tin tức trên giang hồ. Vì vậy mà để đền tội cho Hoa Sơn, nếu như có tin tức bí mật gì về đại hội tỷ võ lần này, bọn ta nhất định sẽ tiết lộ cho Hoa Sơn biết.”

“Nếu như vậy thì Hoa Sơn xin cảm tạ rất nhiều.”

Môn Bình mỉm cười tạo thế bao quyền.

“Nếu như ngài cho phép, bọn ta xin được cáo từ!”

“Không phải các vị cũng trọ ở đây sao?”

“Không đâu. Bọn ta chỉ ghé vào có chút việc mà thôi.”

Thật ra ngày hôm nay bọn họ đã có ý định trọ tại nơi này. Nhưng tình huống đã thành ra thế này thì hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào để lưu lại nơi đây nữa.

Khuôn mặt Môn Bình không giấu nổi sự bất an. Hắn quay sang nhìn Triệu Mạt Sinh thở dài một tiếng rồi đứng dậy.

“Chưởng môn nhân, ta thực sự xin lỗi vì sự khiếm nhã này...”

“Không đâu. Thực sự không sao cả.”

“Bọn ta nhất định sẽ báo đáp ân huệ này của Hoa Sơn.”

Triệu Mạt Sinh ngại ngùng xoay người rời đi. Môn Bình cũng theo sau hắn ta.

“Hừm”

Cuối cùng cũng xử lý xong mọi việc. Huyền Tông thở dài quay sang nhìn các trưởng lão khác.

“Thật là bất an!”

“Chuyện gì ạ?”

“Chưa gì thằng bé đã gây chuyện rồi. ...liệu chúng ta có thể yên lặng đến Tung Sơn không đây?”

Huyền Linh nghe vậy chỉ cười khúc khích.

“Gây chuyện một chút cũng có sao đâu?”

“Hả?”

Khuôn mặt Huyền Linh dần trở lạnh nhạt.

“Kẻ không có sức mạnh gây chuyện thì đúng là gây chuyện rồi. Nhưng kẻ có sức mạnh gây chuyện sẽ được gọi là khí phách. Từ trước đến này lũ Võ Đang và Thiếu Lâm đã biết bao nhiêu lần xen vào chuyện của người khác rồi gây ra bạo loạn kia chứ? Rồi võ giả giang hồ đã nói gì nào? Chẳng phải là nói bọn họ khí phách và hiệp nghĩa hay sao?”

“Hừm”

“Huynh cứ kệ đi. Dù sao thì sao khi chúng ta chết thì lũ trẻ chính là những người sẽ dẫn dắt Hoa Sơn. Việc làm theo khuôn mẫu do chúng ta vạch ra chưa chắc đã là điều gì tốt đẹp.”

“Đệ bảo ta mặc kệ Thanh Minh ư?”

Sau khi nghe Huyền Tông nói vậy, Huyền Linh khẽ quay đầu nhìn về phía sau.

“Ặc!!!”

Thanh Minh đang dùng đũa đâm một cách tàn nhẫn vào Chiêu Kiệt - kẻ dám nhắm đến thịt của hắn.

“Có lẽ chúng ta nên tiết chế thằng bé lại một chút!”

“Ừm”

Lo quá. Đúng là lo quá mà!

Nhưng khác với những gì Huyền Tông lo lắng, hành trình của Hoa Sơn vẫn xảy ra một cách hết sức suôn sẻ.

Đương nhiên giữa chừng Thanh Minh vẫn gây ra một số chuyện không mấy tốt đẹp. Nhưng nhờ có sự hòa giải của Huyền Linh và sự hậu thuẫn của Bạch Thiên, bọn họ đã không vướng vào rắc rối lớn nào.

Vài ngày sau.

Các môn đồ Hoa Sơn cuối cùng cũng đến được chân núi Tung Sơn.

“Ô!”

“Tung Sơn!”

Vừa nhìn thấy Tung Sơn, các môn đồ Hoa Sơn không ngừng phát ra những câu cảm thán.

Mặc dù không phải là ngọn núi nổi tiếng nhất thiên hạ. Nhưng ngọn núi nổi tiếng nhất giang hồ đương nhiên là Tung Sơn rồi.

Lý do rất đơn giản.

Bởi vì tại Tung Sơn này có Thiếu Lâm.

Thiên Niên Tiểu Lâm

Thiếu Lâm là một môn phái Phật gia nằm trên Thiểu Thất Phong của Tung Sơn. Và bọn họ chính là môn phái dẫn dắt giang hồ từ rất nhiều năm nay.

Vì vậy mà khi được đến thăm Thiếu Lâm - 1 nơi bọn họ mới chỉ được nghe qua các câu chuyện, tất cả các môn đồ Hoa Sơn không giấu nổi hưng phấn trong lòng.

“Ngọn núi này có cái gì đó thì phải?”

“Núi nào mà chẳng như nhau! Có thể có cái gì được chứ?”

“Không. Rõ ràng cảm giác rất khác với Hoa Sơn.”

Hoa Sơn cheo leo thanh tao cao vời vợi. Còn Tung Sơn lại thoai thoải mềm mại. Cảm giác mà ngọn núi này mang lại phải chăng là tấm lòng bao la có thể bao dung tất cả mọi tội lỗi trên đời này?

Chỉ như vậy thôi cũng đã đem lại cảm giác khác biệt cho các môn đồ Hoa Sơn rồi.

Thêm vào đó...

“Sao lại nhiều người thế nhỉ?”

“Hình như bọn họ không phải là võ giả đâu?”

Con đường dẫn đến Thiểu Thất Phong tập trung đông đúc khách tham quan và cả những thương nhân. Có thể nói là cảnh tượng nhân sơn nhân hải lúc này không khác gì một trận hỗn chiến.

Đối với các môn đồ Hoa Sơn đã quen với sự yên tĩnh thì nơi này đối với họ giống như một thế giới khác vậy.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Ngay lúc ấy, Nhuận Tông cất giọng hỏi một cách nghi hoặc.

“Trưởng lão. Tung Sơn vốn dĩ có nhiều khách như vậy sao?”

“Hừm. Ta cũng không biết nữa. Đây cũng là lần đầu tiên ta đến Tung Sơn đấy!”

Các trưởng lão cũng chẳng có gì khác biệt cả. Cả đời bọn họ đã sống ở Hoa Sơn. Vì vậy mà trong tình huống này, trưởng lão hay môn đồ cũng giống nhau cả mà thôi.

Bọn họ ngay lập tức cảm nhận được vị thế của Thiếu Lâm. Áp lực dần bủa vây lên đôi vai tất cả môn đồ Hoa Sơn.

“Bình thường không như thế này đâu. Hẳn là do những người tham gia đại hội tụ họp về đây nên mới như vậy đấy!”

“Vậy sao?”

Nhuận Tông khẽ quay lại nhìn Thanh Minh - người đã giúp hắn trả lời những thắc mắc.

“Nhưng tại sao đệ lại biết chuyện này vậy?”

“Hơ. Trước kia khi làm ăn mày đệ đã đến đây một lần rồi.”

“Trên núi thì có gì đâu mà đến đây xin ăn chứ??”

“Đệ đến ăn cơm chay.”

“Hả?”

Thanh Minh nhìn dòng người nhân sơn nhân hải khẽ lên tiếng.

“Hoa Sơn trước đây cũng như thế này!”

“Hừm!”

Một câu nói bâng quơ nhẹ nhàng nhưng đã găm sâu vào trong trái tim các môn đồ Hoa Sơn.

Bạch Thiên hỏi bằng một tông giọng trầm thấp.

“Chưởng môn nhân?”

“Hửm?”

“Sau đại hội võ lâm lần này, có lẽ Hoa Sơn cũng có dòng người nhân sơn nhân hải như thế này phải không ạ?”

Huyền Tông mỉm cười hiền hòa.

“Đương nhiên rồi.”

“Vâng. Vậy thì...”

Thanh Minh vươn vai.

“Để xem lũ chính phái tài giỏi đến đâu. Ba đầu sáu tay như thế nào nào!”

Các trưởng lão gật đầu.

Lúc này một suy nghĩ lóe lên trong đầu họ.

Đương nhiên, đây là lần đầu tiên bọn họ có trải nghiệm về một danh môn chính phái.

Nhưng

‘Đây cũng là lần đầu tiên’

Bọn họ gặp phải một kẻ như Thanh Minh.

Nghĩ đến chuyện này, các trưởng lão lại trở nên cực kỳ đáng thương và tội nghiệp.

“Chúng ta đi thôi!”

“Vâng”

Các môn đồ Hoa Sơn bắt đầu leo lên Tung Sơn bằng một ý chí ngút ngàn.

‘Thiếu Lâm ư’

Thanh Minh đi sau cùng, hắn khẽ cong khóe miệng.

‘Đại hội võ lâm của các ngươi vốn dĩ đã kết thúc rồi.’

Đại hội võ lâm lần này sẽ là đại hội dành cho Hoa Sơn.

Và Thanh Minh sẽ là người làm nên việc đó.

Về lại lịch 4 chap mỗi ngày!!! Về lại lịch 4 chap mỗi ngày!!! Về lại lịch 4 chap mỗi ngày!!! Về lại lịch 4 chap mỗi ngày!!! Về lại lịch 4 chap mỗi ngày!!! 

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương