Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 235 Đằng ấy bị sao vậy? (5)
Chapter 235. Đằng ấy bị sao vậy? (5)
Nhuận Tông nuốt nước bọt khô khốc.
Rất nhiều người đang tập trung ánh nhìn vào hắn ta. Cung đồ Dã Thú Cung, các hộ pháp, thậm chí là cả cung chủ Dã Thú Cung Mạnh Tiểu.
Đôi chân Nhuận Tông run lên vì lo lắng.
Ngay khi ấy, giọng nói ầm ầm của Mạnh Tiểu vang lên.
“Nghe nói nhà ngươi đã dùng tài sản cá nhân của mình để giúp đỡ những bách tính nghèo khó tại Côn Minh?”
Nhuận Tông gật đầu.
Hắn muốn mở miệng trả lời nhưng lại sợ giọng nói của bản thân run rẩy.
“Tại sao ngươi lại làm vậy?”
“Hả?”
Mạnh Tiểu - Cung chủ Dã Thú Cung nói bằng giọng điệu thúc giục.
“Ngươi là người Trung Nguyên. Ngươi chỉ đến đây để làm nhiệm vụ mà sư môn giao mà thôi. Vậy tại sao ngươi lại làm những chuyện như thế kia? Chẳng phải việc khiến nhiều người để mắt đến không phải là chuyện gì tốt đối với bản thân ngươi, các đồng môn hay nhiệm vụ ngươi đang gánh vác hay sao?”
Nhuận Tông ngậm chặt miệng.
Vốn dĩ hắn đã nói chuyện này với Chiêu Kiệt trước đó. Nhưng không biết chừng, vào giờ phút này, có lẽ hắn sẽ phải nói đến một câu chuyện khác.
Nhuận Tông nhắm mắt sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu. Sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Tiểu.
“Tại hạ không hiểu ý nghĩa của câu hỏi lắm.”
“Ta hỏi là tại sao nhà ngươi lại hành động như vậy?”
“Tại hạ vẫn chưa hiểu.”
“Hửm?”
Nhuận Tông ngừng run rẩy. Hắn hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn thẳng vào Mạnh Tiểu.
“Con người giúp đỡ con người cũng cần đến lý do nữa sao?”
“Hả?”
Mạnh Tiểu thoáng bối rối trước câu trả lời ngoài dự đoán.
“Vân Nam hay Trung Nguyên thì có liên quan gì chứ? Tại hạ sẽ giúp đỡ người cần được giúp đỡ. Sư môn đã dạy tại hạ như vậy đó.”
Nhìn bộ dạng đường đường chính chính của Nhuận Tông, Thanh Minh và Chiêu Kiệt bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Đúng là vậy nhưng có vẻ hơi lố thì phải.”
“Hừm, hơi lố gì chứ? Quá lố thì có”
Cái lũ người này....
“Hừmm”
Nhuận Tông ho một tràng lớn. Sau đó hắn nhìn thẳng và Cung chủ Mạnh Tiểu bằng khuôn mặt không hề do dự.
“Vậy có nghĩa là nếu như lần sau ngươi gặp tình huống tương tự thì cũng sẽ làm như thế đúng chứ?”
“Không.”
Nhuận Tông dứt khoát lắc đầu.
“Đạo không phải như vậy. Đạo được gọi là đạo không có nghĩa đạo đứng trên mọi thứ. Hoàn cảnh và tấm lòng khác nhau thì sao có thể gọi là cùng một tình huống được kia chứ? Ta chỉ làm theo những gì trái tim mình mách bảo mà thôi.”
Miệng của Mạnh Tiểu bỗng chốc trở nên khô khốc.
“Nói vậy là chuyện lúc ấy chỉ đơn giản là ngươi muốn giúp mà thôi?”
“Vâng.”
“Đến mức bán cả kiếm của sư môn?”
“Vâng.”
Sao cái con người này cứ đem chuyện bán kiếm của ta ra nói vậy chứ?
“Tại hạ đang tự kiểm điểm bản thân mình đây.”
“Nhà ngươi hối hận sao?”
“Tại tự kiểm điểm. Nhưng tại hạ không hề hối hận.”
Nhuận Tông trả lời dõng dạc. Ngay sau đó Mạnh Tiểu nghiêng nghiêng đầu rồi hỏi lại.
“Lời nói của nhà ngươi thật kỳ lạ. Điều đó có nghĩa là gì vậy?”
Nhuận Tông ngậm chặt miệng như cần thời gian để sắp xếp lời nói. Phải qua một hồi lâu hắn mới bắt đầu mở lời.
“Tại hạ tự kiểm điểm bản thân vì hành động tùy ý của tại hạ đã đặt các sư thúc và sư đệ vào tình thế nguy hiểm. Và đó là việc đáng để tại hạ phải tự trách bản thân. Nhưng tại hạ không hề cảm thấy xấu hổ khi giúp đỡ những người khác.”
Nhuận Tông nhắm mắt lại một chút.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Sau đó hắn lại mở mắt ra đối diện với cung chủ Mạnh Tiểu.
“Hoa Sơn là tất cả đối với tại hạ. Vì vậy mà tại hạ cảm thấy xấu hổ trước hành động của bản thân. Hoa Sơn mà tại hạ biết đương nhiên sẽ xem trọng an nguy của những người đang đói khát hơn là một thanh kiếm. Ít nhất là tại hạ đã được học điều đó và đã làm theo những điều được học.”
“Nhưng bán kiếm chẳng phải là đi ngược lại ý chí của sư môn hay sao?”
“Hoa Sơn không bao giờ dạy môn đồ của mình coi trọng một thanh kiếm hơn những người sắp chết cả!!!!”
Giọng nói của Nhuận Tông dần trở nên tức giận.
“Đạo sĩ lên núi tầm đạo nếu chỉ chăm chăm theo đuổi sự an nguy cho bản thân mình mà bỏ mặc phong ba thế tục thì chẳng khác nào một con người ích kỷ cả. Vì vậy mà đạo sĩ phải biết và hiểu về thiên hạ. Đạo không phải chỉ ở trong tâm, đạo phải được thể hiện bằng chính tay chân và hành động thực tế của đạo sĩ!”
Từng lời nói của Nhuận Tông vang lên một cách rành rọt và đi vào lòng người.
“Chưởng môn nhân Hoa Sơn mà tabiết là người không phải chỉ bán kiếm đâu, ông ấy thậm chí có thể bán cả bộ râu của mình để cứu giúp những người hoạn nạn. Vinh quang của một môn phái nếu không phải là hướng đến cuộc sống của thế nhân thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Nhuận Tông đứng thẳng vai.
Tất cả sự mị hoặc bên trong hắn ta bị phá vỡ và được thiết lập lại.
“Ta đã luôn tìm kiếm câu trả lời cho bản thân mình. Tại sao lại là Hoa Sơn? Và tại sao Hoa Sơn lại phải tìm lại vinh quang trong quá khứ? Mọi người có biết câu trả lời là gì không?”
“Là gì chứ?”
“Chẳng có lý do cụ thể nào cả.”
“Hả?”
Một câu trả lời kỳ lạ.
Tuy vậy, giọng nói của Nhuận Tông lại cực kỳ chắc chắn.
“Không phải là lý do là gì? Mà chúng ta phải tự mình tạo ra lý do. Nếu như vinh quang của Hoa Sơn có thể khiến cho thiên hạ này tốt đẹp hơn, tất cả các đệ tử Hoa Sơn sẽ tự hào về vinh quang đó. Nếu như vinh quang chỉ dừng lại tại riêng Hoa Sơn thì bất cứ lúc nào, Hoa Sơn cũng sẽ bị thay thế bởi một môn phái khác mà chẳng ai thèm bận tâm đến chuyện đó.”
Một quyết tâm chắc chắn ngập tràn trong từng lời nói của Nhuận Tông.
Một câu trả lời cho câu hỏi mà bọn họ đã tìm kiếm suốt thời gian dài.
Và câu trả lời đó đang được truyền bá đến khắp thiên hạ thông qua Nhuận Tông lúc này.
“Ta sẽ biến Hoa Sơn trở thành một nơi không thể thay thế. Và đó sẽ là một nơi mà tất cả mọi người sẽ cũng vui mừng trước vinh quang của Hoa Sơn. Đó chính là sứ mệnh của ta và các đệ tử Hoa Sơn phái!”
Mạnh Tiểu trở nên run rẩy.
‘Sao tiểu tử này có thể....’
Thật vững chãi.
Vấn đề ở đây không phải là phương hướng đó đúng hay sai.
Đứa trẻ này hiểu rất rõ việc mà bản thân phải làm và vai trò của một võ giả. Thậm chí hắn còn hiểu được thứ phải theo đuổi cuối cùng thông qua việc truy cầu võ và đạo.
Trong số các cung đồ tại Dã Thú Cung ở cái độ tuổi đó, làm gì có ai có cái nhìn sâu sắc như vậy chứ?
‘Quả nhiên là Hoa Sơn.’
Môn phái đã đản sinh ra Mai Hoa Kiếm Tôn.
Mặc dù trước kia hắn chỉ mới được nghe nói về sự vĩ đại trong kiếm pháp tại Hoa Sơn mà thôi...
‘Phải, Hoa Sơn vốn là một đạo gia môn phái kia mà.’
Hoa Sơn là môn phái được tạo ra từ những đạo sĩ truy cầu chữ đạo. Và rõ ràng là thứ đạo đó đang được đứa trẻ kia tiếp nối. Những lời nói của Nhuận Tông có trọng lượng đến mức khiến cho cả Mạnh Tiểu - cung chủ Dã Thú Cung cũng phải cúi đầu.
Mạnh Tiểu nhắm mắt lại.
Việc né tránh nguy hiểm dưới cái danh hiện thực cũng giống như vậy mà thôi.
‘Thật đáng xấu hổ’
Mạnh Tiểu mở to mắt.
“Tất cả cung đồ nghe đây!”
“Dạ!”
“Kể từ giờ phút này, cấm tất cả các thương đoàn Trung Nguyên ra vào Vân Nam”
“Rõ!”
“Sau này, việc giao thương giữa Vân Nam và Trung Nguyên sẽ chỉ được thực hiện thông qua đại diện là Hoa Sơn.”
“Cung, cung chủ!”
“Người hãy suy nghĩ lại đi....”
“Câm mồm!”
Mạnh Tiểu gầm lên đầy tức giận.
“Rốt cuộc các người còn định khiến ta phải xấu hổ đến mức nào đây? Một kẻ không có quan hệ gì với Vân Nam đã bán kiếm của bản thân mình để mua đồ ăn cho những người dân nghèo đói tại Vân Nam này. Vậy mà giờ các người kêu ta quay lưng lại với kẻ đó để bảo vệ di huấn của tổ tiên ư? Đó là niềm kiêu hãnh mà các người mong muốn hay sao?”
Toàn bộ thân thể của Mạnh Tiểu đỏ bừng lên. Điều đó cho thấy hắn đang phẫn nộ đến nhường nào.
“Lời bọn họ nói có gì sai không? Chẳng nhẽ tổ tiên của chúng ta lại mong muốn bách tính của mình chết đói hay sao? Nếu họ thực sự mong muốn như vậy thì chúng ta cũng chẳng cần giữ lòng tôn trọng đối với bọn họ làm gì cả. Nếu như ta sang thế giới bên kia và gặp lại những vị tổ tiên của mình, ta sẽ đứng thẳng vai đường đường chính chính nói rằng. Người dân Vân Nam còn quan trọng hơn những di huấn đó gấp nhiều lần!”
Tất cả hộ pháp cúi đầu.
Họ sao có thể không quan tâm đến an nguy của người dân Vân Nam kia chứ?
Khi ấy, đại hộ pháp bước lên phía trước một bước rồi cúi đầu hướng về phía cung chủ của mình.
“Hãy làm như ý ngài, thưa cung chủ!”
“Được!”
“Ta có lẽ là người đầu tiên sẽ sang thế giới bên kia và gặp tổ tiên của mình. Khi ấy ta sẽ tự cắt đầu bản thân để cầu xin sự tha thứ. Nhưng cho dù là bị mắng chửi đi chăng nữa, nếu như người dân Vân Nam có thể hạnh phúc thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.”
“Được rồi, hộ pháp.”
“Đó là một thời gian dài, rất dài. Nhưng như vậy là đủ rồi. Bọn ta già và vô tri nên đã không biết được điều đó. Cũng nhờ các đạo trưởng của Hoa Sơn bọn ta mới có thể tỉnh ngộ. Bọn ta đã theo đuổi những điều vô ích. Thật may là bọn ta bây giờ đã được khai sáng.”
Mạnh Tiểu gật đầu.
“Tất cả nghe đây!”
“Vâng, thưa cung chủ!”
“Ta sẽ không đồng ý thêm bất kỳ ý kiến nào nữa. Nếu như các người xem ta là cung chủ Dã Thú Cung thì hãy tôn trọng quyền uy của ta. Ta đã quyết định trao quyền giao thương tại Vân Nam cho Hoa Sơn và nối lại giao dịch với Trung Nguyên thông qua Hoa Sơn!"
"Tuân lệnh!”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Tất cả cung đồ Dã Thú Cung đồng loạt quỳ gối và cúi đầu.
Mạnh Tiểu nhìn qua một lượt rồi chầm chậm bước xuống bậc thang.
Hắn bước đến trước mặt Thanh Minh và Nhuận Tông rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
“Ta không biết nói gì hơn ngoài lời cảm tạ từ sâu đáy lòng”
“Không có gì đâu. Thật may là mọi chuyện đã được hóa giải xong.”
Mạnh Tiểu cười vui vẻ trước lời nói của Thanh Minh rồi gật đầu.
“Đúng là ta đã đón tiếp các vị trên danh nghĩa hậu bối của Mai Hoa Kiếm Tôn vì mục đích riêng.”
“Ha”
“Nhưng từ giờ phút này sẽ không phải là như vậy nữa. Các vị sẽ là khách quý của Vân Nam không phải trên danh nghĩa là hậu bối của Mai Hoa Kiếm Tôn nữa mà sẽ là trên danh nghĩa môn đồ Hoa Sơn phái. Từ nay về sau, môn đồ Hoa Sơn tại Vân Nam này sẽ được tiếp đãi không khác gì các cung đồ của Dã Thú Cung ta. Và người Trung Nguyên sẽ không bị phân biệt đối xử tại nơi này nữa.”
Bạch Thiên bước lên phía trước.
Thanh Minh và Nhuận Tông lui về hai bên trái phải của Bạch Thiên. Tất cả tạo thế bao quyền hướng về phía Mạnh Tiểu.
“Tại hạ xin thay mặt Hoa Sơn, cảm tạ hậu đãi của cung chủ.”
“Thật may là các ngươi đã đến đây.”
Mạnh Tiểu ngước mắt nhìn lên trời cao.
Mặt trời đang chiếu những tia nắng như thiêu như đốt xuống Vân Nam. Mạnh Tiểu cúi đầu xuống nắm chặt lấy tay của Bạch Thiên.
“Ta thật sự rất biết ơn vì sự có mặt của các ngươi tại nơi này.”
“Tại hạ cũng cảm thấy rất vinh hạnh khi đã đến vùng đất này.”
Bạch Thiên mỉm cười nhẹ nhàng. Mạnh Tiểu quay sang nhìn vào Nhuận Tông.
“Còn nữa...Nhuận Tông đạo trưởng.”
“Vâng thưa cung chủ.”
“Nhờ có Nhuận Tông đạo trưởng mà ta đã học được rất nhiều điều. Một kẻ ngu si như ta không biết đạo là gì và thế nào là đúng đắn. Nhưng ít nhất ta biết được rằng, Hoa Sơn là một nơi có đạo.”
“Thật là ngại quá!”
“Thỉnh thoảng hãy đến Vân Nam và dạy cho ta về đạo nhé”
“Tại hạ cũng chỉ là một đạo sĩ non trẻ đang trên con đường tầm đạo mà thôi. Nếu như so sánh với chưởng môn nhân và các trưởng lão Hoa Sơn thì đạo của tại hạ mới dừng lại ở những phát ngôn bừa bãi mà thôi.”
“Hahaha. Nếu vậy thì ta phải đến thỉnh an chưởng môn nhân mới được. Cũng không thể đòi hỏi ngài ấy đường xá xa xôi đến đây được.”
Mạnh Tiểu cười hào sảng rồi đập mạnh lên vai Thanh Minh.
“Hoa Sơn là nơi vừa có đạo vừa có võ. Các vị rồi sẽ sớm tìm lại được hào quang quá khứ thôi. Liệu Dã Thú Cung có thể trở thành một trong những hào quang đó không?”
“Ầy. Các vị tự rước khổ vào thân như vậy bọn ta sao có thể ngăn cản được chứ?”
“Cái gì vậy chứ? Hahahaha”
Mạnh Tiểu vui vẻ tiếp tục vỗ mạnh một lần nữa vào vai Thanh Minh.
“Nếu ông cứ vỗ vậy thì ta sẽ chết đó.”
“À ha. Phải phải.”
Đôi chân Thanh Minh đã bị lún xuống đất đến tận đầu gối. Hắn rên rỉ rồi rút chân lên.
Và hắn bắt đầu càu nhàu.
“Dù sao thì việc cần giải quyết cũng đã giải quyết xong. Giao ước thì cũng đã ký kết xong xuôi rồi. Hãy tuân thủ nghiêm ngặt mà chúng ta đã bàn.”
“Đương nhiên rồi. Quân tử nhất ngôn”
“Ta tin ông. Bởi vì chúng ta là bằng hữu của nhau.”
“Hahaha, đúng vậy! Bằng hữu của ta!”
Hai người cười phá lên một cách vui vẻ rồi khoác vai nhau.
“Nhà ngươi sẽ ở lại đây thêm vài ngày nữa chứ? Vừa hay Đào Nguyên Hương mới cũng sắp ủ xong rồi.”
“Hừm. Đúng là một lời mời chào hấp dẫn....Nhưng đã đến lúc bọn ta phải quay trở về rồi.”
“Chưa gì đã đi rồi sao?”
“Vâng. Có một số người đang dài cổ đợi bọn ta quay về đấy.”
Thanh Minh quay đầu nhìn về một nơi xa.
‘Chúng ta cũng đã rời Hoa Sơn quá lâu rồi.’
Chưa gì đã thấy nhớ.
Thế núi dốc đứng sắc nhọn.
Mùi hương tỏa ra từ điện thờ.
Và những nụ cười của chưởng môn nhân và các trưởng lão khi nhìn bọn họ.
“Đệ tử Hoa Sơn sao có thể sống nổi nếu rời khỏi bổn sơn chứ? Đã đến lúc bọn ta phải quay trở về rồi.”
“Thật là đáng tiếc”
“Không phải lo lắng gì cả. Bọn ta rồi sẽ quay trở lại nơi này thôi. Nếu như Vân Nam có vấn đề gì, bọn ta sẽ chạy đến ngay lập tức.”
“Hahaha. Lời nói của nhà ngươi thật đáng tin cậy.”
Các môn đồ Hoa Sơn gửi lời tạm biệt đến cung chủ Dã Thú Cung. Sau đó tất cả bước ra đại môn của Dã Thú Cung.
Và ngay giây phút ấy.
“Tiễn khách!”
Tùng!
Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!
Tất cả cung đồ của Dã Thú Cung xếp hàng ngay ngắn bắt đầu dậm chân. Và nhờ tác động của hàng ngàn bước chân đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển như có động đất.
“Dã Thú Cung sẽ không bao giờ quên bằng hữu!”
“Dã Thú Cung sẽ không bao giờ quên bằng hữu!”
Mạnh Tiểu bắt nhịp, tất cả cung đồ nhắc lại lời hắn ta nói. Âm thanh phát ra vang trời chấn đất.
Các môn đồ Hoa Sơn quay đầu nhìn lại.
Hình ảnh tất cả các cung đồ Dã Thú Cung đứng dập chân hướng về phía họ hiện lên rõ mồn một. Đứng trước cảnh tượng đó, các môn đồ Hoa Sơn không thể tránh khỏi cảm xúc cảm động.
Khi đến thì bị bắt đến, lúc ra về đã trở thành bằng hữu của nhau.
“Chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau.”
Bạch Thiên hét lên tạo thế bao quyền hướng về phía họ.
Sau đó hắn quay người rũ bỏ tất cả những tiếc nuối còn lại.
Chia tay một cách dứt khoát vẫn luôn là một việc làm đúng đắn.
Đã đến lúc phải quay về rồi.
Về Hoa Sơn - nơi tất cả mọi người đang chờ đợi.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Thông Báo: Hôm nay sẽ chỉ có 2 chap vào 2 khung giờ
Trưa: 10h-12h
Tối: 20h-22h
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook