Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 236 Nơi đây đúng là địa ngục mà. (1)

Chapter 236. Nơi đây đúng là địa ngục mà. (1)

 

 

“Khục khục khục khục.”

 

"……."

 

“Hừm.”

 

"……."

 

“Khục khục khục khục khục!”

 

"……."

 

Nhuận Tông lặng lẽ nhìn lên bầu trời.

 

Bố khỉ.

 

Sao hôm nay trời trong xanh thế nhỉ?

 

Thanh Minh vừa ‘hừm’ một tiếng vừa vỗ tay bôm bốp, hắn bất ngờ ưỡn vai trưng ra một biểu cảm hết sức nghiêm túc. Rồi hắn bắt đầu bắt chước điệu bộ của Nhuận Tông khi nãy.

 

“Tại hạ không biết! Giúp người thì cần gì đến lý do chứ?”

 

“Hở ở ở ở?”

 

Thấy thế, Chiêu Kiệt đang đứng trước Thanh Minh cũng nhanh chóng bắt chước hắn tham gia vào trò đùa này.

 

“Tại hạ chỉ làm theo những gì trái tim mách bảo! Đó chính là đạo của tại hạ!”

 

“Hể ể ể ể ể ể ể? Hóa ra huynh cũng có đạo cơ đấy!”

 

“Á hahahahahahahahahahaha!”

 

“Khục khục khục khục khục khục khục khục!”

 

Thanh Minh và Chiêu Kiệt cười đến gập người. Nhuận Tông ngước đôi mắt ngấn đỏ nhìn lên bầu trời. Rồi hắn len lén lau khóe mắt.

 

‘Cái lũ rắn độc đó.’

 

Tại sao mình lại khổ như vậy chứ?

 

Các ngươi chỉ cần nghe sơ sơ là được rồi mà. Tại sao các ngươi lại không thể phân biệt được những gì nên nghe hay không nên nghe, để rồi gây náo loạn khiến ta phải khổ sở thế này hả?

 

“Khụ! Vậy là Hoa Sơn đã có đạo sĩ rồi!”

 

“Thanh Minh. Hoa Sơn có đạo sĩ là chuyện đương nhiên mà.”

 

“À, cũng đúng ha. Vậy thì Hoa Sơn đã có một đạo sĩ chân chân chính chính rồi!”

 

“Là đạo khí chứ. Đạo khí!”

 

“E hèmmmmm! Sư huynh à! Sư đệ thật sự rất ngưỡng mộ huynh đấy!”

 

Thanh Minh.

 

Thà đệ cứ đánh ta đi còn hơn.

 

Người sư huynh này sẽ rất cảm kích nếu đệ dùng nắm đấm đánh ta chứ không phải dùng lời nói đấy.

 

Nhuận Tông lại khẽ đưa tay lên lau nước mắt đang ứa ra rồi nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt tha thiết. Bạch Thiên hiểu được niềm khao khát mãnh liệt trong ánh mắt ấy bèn ho một tiếng rồi quay sang nhìn Thanh Minh và Chiêu Kiệt.

 

“Các con cũng thôi đi!”

 

“Ầy.”

 

“Vâng. Con hiểu rồi ạ. Thưa sư thúc.”

 

Thấy hai kẻ đang trêu đùa hăng say đã dừng lại, Bạch Thiên nghiêm túc gật đầu rồi nói.

 

“Tại sao các con có thể đem chuyện một đạo sĩ với khí chất ngời ngời như vậy ra làm trò đùa chứ. Các con không được trêu Nhuận Tông như vậy, mà phải noi theo đạo của Nhuận…… Phụt!”

 

"……."

 

Bạch Thiên bịt miệng lại.

 

“Sư thúc…….”

 

“A, ta xin lỗi. Tại cứ nghĩ đến là ta……. Ưmmmm!”

 

Thanh Minh nhất định sẽ không bỏ qua khi thấy Bạch Thiên khổ sở kìm nén như vậy rồi!

 

“Đó chính là sứ mệnh con phải thực hiện với tư cách là đệ tử của Hoa Sơn!”

 

“A! Con đừng có nói nữa!”

 

“Đừng ó lói nữa! Khục khục khục khục.”

 

Thanh Minh lại cười đến gập người. Nhìn thấy cảnh hắn cười đến chảy cả nước mắt, Nhuận Tông rơi vào trầm tư, rốt cuộc đạo là gì, cuộc sống này là gì.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Bộp!

 

Bạch Thiên vỗ vai Nhuận Tông, ho vài tiếng rồi mở miệng.

 

“Con không cần cảm thấy xấu hổ đâu.”

 

"……."

 

“Con rất cao thượng. Con không sai. Là bọn ta đã quá thiển cận.”

 

“Khụ! Đúng đấy. Đệ rất tự hào khi có một người sư huynh đáng kính như vậy! Trái tim của Thanh Minh này đã được sưởi ấm! Sư huynh! Từ bây giờ đệ sẽ chỉ tin một mình huynh……”

 

“Này!”

 

Bạch Thiên bẻ tay rồi đá Thanh Minh đang tiến lại gần bay ra xa.

 

“Cái tên tiểu quỷ đó.”

 

“......Sư thúc cũng cười còn gì.”

 

“Ta xin lỗi.”

 

Bạch Thiên bịt miệng cố gắng ngăn điệu cười như nắc nẻ sắp sửa phun trào.

 

“Ư. Ưm…….”

 

“Khục khục khục khục khục.”

 

“Hahahahahahaha.”

 

Nơi đây đúng là địa ngục mà.

 

Chính xác là địa ngục rồi.

 

Thấy Nhuận Tông run rẩy vì tuyệt vọng và xấu hổ, Bạch Thiên nhanh chóng bày ra một biểu cảm hối lỗi.

 

Thực ra đúng là hôm nay Nhuận Tông thực sự rất xuất sắc. Trên thực tế, dù lý luận có hoàn hảo đến cỡ nào đi chăng nữa, thì việc chiếm được cảm tình và thuyết phục được người nghe là chuyện hoàn toàn không dễ dàng chút nào.

 

Thế nhưng, Nhuận Tông đã thuyết phục họ không phải bằng lý luận, mà bằng đạo của chính bản thân hắn.

 

‘Đúng là nó đã làm được một việc rất trọng đại.’

 

Cũng nhờ vậy mà các môn đồ Hoa Sơn mới có thể củng cố tình hữu nghị với Vân Nam. Vậy nên, so với việc đó, thì chuyện có được trà của Vân Nam trong tay lại trở nên hết sức bình thường.

 

Bởi vì việc xây dựng tình hữu nghị đối với Nam Man Dã Thú Cung - một trong số Thế Ngoại Tứ Cung là điều cực kỳ quan trọng.

 

‘Không ngờ chuyến đi Vân Nam lần này lại thu hoạch được nhiều hơn so với dự tính.’

 

Ngoài mối quan hệ tốt đẹp với Dã Thú Cung, bọn họ còn trở thành đồng minh với Đường môn. Đó chính là nền tảng cơ bản để Hoa Sơn có thể liên kết với các thế lực mạnh nhất ở phía Tây Trung Nguyên.

 

Và hơn thế nữa……

 

“Tử Mộc Thảo vẫn an toàn đấy chứ?”

 

“Sư thúc tự mình xem đi.”

 

Bạch Thiên quay đầu lại. Túi Tử Mộc Thảo đang được quấn chặt quanh người Thanh Minh. Có vẻ như Thanh Minh tuyệt đối sẽ không để Tử Mộc Thảo rời khỏi tay mình cho đến khi chết.

 

“.......Nhìn còn an toàn hơn cả Cấm Vệ Quân bảo vệ Hoàng cung ấy nhỉ.”

 

“Con cũng nghĩ như vậy đấy.”

 

Bạch Thiên bật cười rồi hắng giọng.

 

“Tất cả mọi người nghe đây.”

 

“Vâng! Sư thúc.”

 

Chiêu Kiệt, Nhuận Tông, Thanh Minh và Lưu Lê Tuyết đứng vòng quanh Bạch Thiên.

 

“Trước tiên….. Ta không biết mình nói ra những lời này có đúng lúc không, nhưng, mọi người đã vất vả rồi.”

 

“Không có chuyện đó đâu ạ, thưa sư thúc.”

 

“Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn quá sớm để có thể an tâm. Mục đích của chúng ta không phải là tìm Tử Mộc Thảo, mà phải mang Tử Mộc Thảo an toàn quay về Hoa Sơn.”

 

“Còn một điều nữa!”

 

Thanh Minh nói như khẳng định chắc nịch.

 

“Chúng ta phải nhanh chóng mang nó về càng sớm càng tốt.”

 

“Đúng vậy!”

 

Bạch Thiên gật đầu.

 

“Ta biết bây giờ mọi người đều rất mệt mỏi. Thế nhưng chúng ta chỉ có thể nghỉ ngơi sau khi đã về tới Hoa Sơn.”

 

“Đó là chuyện đương nhiên mà. Sư thúc!”

 

“Ừ. Vậy thì trước tiên…. chúng ta phải nhập đoàn với Hòa Bình thương đoàn.”

 

“Hửm? Tại sao phải là bọn họ?”

 

Bạch Thiên cau mày trước câu nói của Thanh Minh.

 

“Phải làm vậy thì chúng ta mới rời khỏi Vân Nam được chứ.”

 

“Để làm gì. Chúng ta chỉ cần mua xe ngựa là được rồi mà. Chẳng phải chúng ta đã có ngựa rồi sao.”

 

“Hả? Ngựa á……”

 

Bạch Thiên mở to mắt.

 

“A…….”

 

 

 

“Đệ đói bụng quá. Phó trại chủ ơi.”

 

"……."

 

“Chắc đệ sẽ chết ở đây mất thôi.”

 

“Làm ăn xin cũng không được. Con người ở đây bạc bẽo vô tình thật đấy……”

 

“Da bụng với da lưng của đệ sắp dính lại với nhau rồi…… Vậy mà đến cả cái vỏ cây cũng không có mà ăn.”

 

Phó trại chủ Chướng Hổ Trại ‘Phương Liễu’ thở dài trước những lời ca thán đang tuôn trào như thác đó.

 

Cũng đã vài ngày trôi qua kể từ khi Thanh Minh phong bế nội công của bọn họ rồi rời đi. Không thể thi triển nội công, lại bị bỏ lại ở cái nơi xa xôi hẻo lánh này, bọn họ chẳng thể làm được bất cứ việc gì, chỉ còn cách ngồi chờ thời gian qua.

 

“Các ngươi nói ta phải làm sao đây. Ta cũng đâu còn cách nào khác.”

 

“Vậy chúng ta quay trở lại làm mã tặc được không ạ?”

 

“Không sử dụng được nội công thì làm mã tặc kiểu gì?”

 

“Không sử dụng được nội công thì chúng ta có thể cướp của thường dân mà?”

 

“.......Vậy ai sẽ là người lo liệu mọi chuyện sau đó?”

 

“........”

 

Phương Liễu nói bằng một gương mặt giàn giụa nước mắt.

 

“Nếu như tự dưng có mã tặc xuất hiện ở Côn Minh, vậy thì chẳng phải chúng ta là sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên sao…… Các ngươi có thể đấu lại cái tên ác ma đó không?”

 

Cụm từ cái tên ác ma đó vừa được thốt lên, trong đầu bọn họ liền hiện ra hình ảnh một người.

 

“Cái tên chó cũng không thèm cắn đó.”

 

“Khốn nạn hơn cả mã tặc!”

 

Chỉ cần nhớ lại mặt của hắn thôi là bao nhiêu lời chửi rủa cứ tuôn ra xối xả.

 

Bọn họ là mã tặc.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

 

Mã tặc chính là những kẻ không thể thích ứng với cuộc sống bình thường vì thiếu đạo đức.

 

Nếu là những người biết suy nghĩ, thì dù có gặp phải tình cảnh khó khăn đến đâu đi chăng nữa, họ cũng sẽ không trở thành mã tặc. À không, dù cho họ có trở thành mã tặc trong một thời gian vì cuộc sống quá khó khăn, thì họ cũng không bao giờ muốn trở thành mã tặc suốt cả đời.

 

Nói một cách đơn giản thì không có một tên mã tặc nào lại giữ được một lý trí minh mẫn cả.

 

Trong mắt bọn họ, cái tên Thanh Minh đó còn hơn cả mã tặc. Đến mức bọn họ phải nghi ngờ rốt cuộc lão thiên gia phái cái tên này xuống trần gian với mục đích gì.

 

“......Vậy chúng ta phải làm sao đây?”

 

“Còn làm thế nào được nữa! Chẳng lẽ chúng ta còn cách nào khác ngoài việc ở đây đợi sao!”

 

“Nhưng nếu chúng ta chết đói thì sao?”

 

“Thế thì càng tốt. Vẫn tốt hơn bị đánh đến chết mà.”

 

“Khừ ừ ừ ừ ừ.”

 

Lũ mã tặc thở dài.

 

Rốt cuộc bọn họ đã làm gì để phải gặp cái tên ma quỷ đó chứ?

 

“Thôi đi. Hắn mà nghe thấy là sẽ vừa tươi cười rạng rỡ vừa đánh chết chúng ta đấy.”

 

“Rõ ràng trông hắn vẫn còn nhỏ tuổi, rốt cuộc hắn đã ăn cái quái gì mà mạnh thế không biết….”

 

Một tên mã tặc vừa mếu máo nhìn Phương Liễu vừa nói.

 

“Nhưng mà chúng ta thực sự phải làm gì đi chứ? Chẳng lẽ chúng ta không thoát khỏi hắn được sao?”

 

“Sao ta biết được chứ!”

 

“Phó trại chủ ơi. Lỡ đâu hắn quay lại đem tất cả bực dọc đánh chúng ta tới chết thì sao. Tốt hơn hết là chúng ta nên chạy khỏi đây thôi…..”

 

“Không có nội công thì sống kiểu gì hả?”

 

“Vậy nếu chúng ta chạy đến Tứ Xuyên thì sao? Chẳng lẽ không có cách gì thật à?”

 

“Tứ Xuyên? Ngươi vừa nói Tứ Xuyên á?”

 

“Vâng. Dù sao thì đó cũng là địa bàn của chúng ta mà…….”

 

“Cái thằng ngu nàyyyy!”

 

Phương Liễu đùng đùng hét lên.

 

“Chúng ta đã khiến người dân Tứ Xuyên oán hận mình như thế nào hả! Hơn nữa, nếu việc chúng ta bị phong bế nội công bị đồn ra ngoài thì ngươi nghĩ chúng ta còn sống được sao? Họ sẽ giết chết chúng ta rồi băm xác ra thành trăm mảnh đấy!”

 

“Nhưng nếu chúng ta yêu cầu sơn trại bảo vệ thì……”

 

“Ngươi nghĩ sơn trại sẽ bảo vệ chúng ta à? Trại chủ là người sẵn sàng chặt một cánh tay của ngươi rồi ném ngươi vào chuồng hổ làm thức ăn cho chúng đấy. Mà ngươi nghĩ trại chủ sẽ bảo vệ những người đã bị phong bế nội công như chúng ta ư?”

 

Tất cả đều không thể phản bác được lời nào.

 

Phương Liễu nhìn các thuộc hạ rồi tặc lưỡi.

 

“Thôi, thôi. Bây giờ chúng ta cứ ôm bụng rồi cố gắng chịu đựng ở đây là cách tốt nhất rồi. Các ngươi nghĩ tên đó sẽ tha cho chúng ta dễ dàng như vậy à? Chắc chắn hắn đang cầu cho chúng ta gây chuyện. Bởi vì chỉ cần chúng ta gây chuyện, thì hắn sẽ đánh chết chúng ta ngay.”

 

“Ngươi biết rõ quá nhỉ.”

 

“Tất nhiên. Bởi vì đó là điều quá hiển nhiên mà. Cái tên ác độc đó chắc chắn sẽ nghĩ như vậy.”

 

“Nhưng chắc hắn không độc ác đến vậy đâu.”

 

“Ngươi nói cái quái gì vậy hả! Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ ta chưa bao giờ gặp tên nào ác độc như hắn. Thà hắn là mã tặc còn hơn, mã tặc đấy! Ta chưa bao giờ tự tin vỗ ngực rằng bản thân là mã tặc. Nhưng từ khi gặp hắn, ta có thể tự tin khẳng định rằng so với hắn, mã tặc vẫn còn thiện lương lắm.”

 

“Hô hô hô hô. Nếu thế thì cũng tốt đấy chứ.”

 

“Tất nhiên rồi. Mà chuyện gì tốt…… Hửm?”

 

Phương Liễu quay đầu lại.

 

Những gương mặt cắt không còn giọt máu của đám thuộc hạ lọt vào mắt hắn đầu tiên.

 

Trực giác mách bảo Phương Liễu đang có chuyện gì đó xảy ra. Sắc mặt hắn cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.

 

“.......”

 

Sau khi quay hẳn đầu về phía phát ra âm thanh, Phương Liễu phát hiện ra một gương mặt quen thuộc đang cười tủm tỉm.

 

“........”

 

Cả thế gian như đang dừng lại.

 

Toàn thân Phương Liễu túa ra mồ hôi lạnh, mặt hắn giật giật như vừa nhìn thấy ma. Hắn lắp bắp mở miệng.

 

“Đại…. đại nhân đến từ bao……”

 

“Vừa mới nãy.”

 

“Vậy người vừa mới nói chuyện với tiểu nhân…..”

 

“Ừ, là ta đấy.”

 

“........”

 

Gương mặt của Phương Liễu trở nên xám xịt. Hắn nhìn Thanh Minh đang tủm tỉm cười là biết sắp bị ăn đập rồi.

 

“Những lời tiểu nhân vừa nói…. không, không phải là thật đâu……”

 

“Không sao. Không sao.”

 

Thanh Minh vỗ vỗ vai Phương Liễu.

 

“Chuyện này cũng bình thường thôi mà. Đến hoàng đế còn có thể chửi thề thì đây có phải là chuyện gì quá quắt đâu chứ.”

 

“Xin đại nhân thứ lỗi.”

 

“Ta bảo không sao rồi mà.”

 

Thanh Minh cười nhẹ nhàng.

 

“Ta đâu phải là người hẹp hòi như vậy. Dù sao ta cũng là đạo sĩ mà. Ta hiểu hết. Đó cũng là chuyện bình thường thôi.”

 

Đạo sĩ?

 

Cái tên khốn này mà là đạo sĩ á?

 

‘Ngươi đang nói cái quái gì mà vô lý quá vậy hả! Trên đời này làm gì có đạo sĩ nào như ngươi!’

 

Phương Liễu vô thức trừng mắt giận dữ.

 

Thanh Minh nhìn thấy ánh mắt giận dữ ấy của hắn thì càng mỉm cười thỏa mãn hơn.

 

“Ngươi có biết tại sao đạo sĩ lại được gọi là đạo sĩ không?”

 

“Tại, tại sao ạ.”

 

“Bởi vì dù có nghe thấy người khác những lời không hay, thì đạo sĩ cũng sẽ tha thứ cho họ. Ta đã học được điều đó từ sư huynh của mình đấy. Vì vậy nên ta đã chuẩn bị một món quà đặc biệt dành riêng cho các ngươi này.”

 

“Dạ?”

 

Thanh Minh nhanh chóng bước về phía sau rồi ôm một thứ gì đó đến. Sau đó, hắn vứt cái bịch xuống trước mặt Phương Liễu.

 

“......Đây là?”

 

Phương Liễu nghiêng đầu.

 

Thứ Thanh Minh mang đến không gì khác chính là một mớ rơm khô.

 

Thế nhưng, rơm khô chỉ có tác dụng ở những nơi lạnh lẽo thôi, chứ ở vùng đất Vân Nam nóng nực này thì có tác dụng gì đâu chứ……

 

Thanh Minh mỉm cười như thể đã hiểu thắc mắc của Phương Liễu.

 

“Đây là rơm khô.”

 

“Tiểu nhân biết. Chỉ là…..”

 

“Ta đã nghĩ đi nghĩ lại và quyết định rằng, tặng các ngươi thứ gì ăn được vẫn là tốt nhất.”

 

“......Dạ?”

 

“Mau ăn đi.”

 

“.......”

 

Phương Liễu nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt ngơ ngác.

 

Ăn á?

 

Ăn rơm khô á?

 

“Làm sao mà con người có thể ăn cái thứ này…..”

 

 

 

“Người ư?”

 

Thanh Minh híp mắt rồi bất chợt trợn trừng lên.

 

“......”

 

Con ngươi đen láy của hắn tràn ngập sát khí.

 

“Ở đây có con người ư? Chứ không phải ngựa à? Sao ta không biết nhỉ?”

 

“........”

 

“Ngươi hãy nghĩ cho kỹ đi.”

 

“Dạ?”

 

“Ngựa có thể sẽ phản ứng như vậy. Sẽ thật kỳ quặc nếu ta nổi giận chỉ vì nó phản ứng như thế. Nhưng nếu là người thì……”

 

Rắcccccc.

 

Cọc gỗ  mà Thanh Minh đang bám vào đã bị bóp nát.

 

“Tất nhiên là sẽ bị vả vỡ mồm rồi.”

 

“........”

 

“Các ngươi có ăn không? Hay muốn làm người?”

 

Câu trả lời được thốt ra ngay lập tức.

 

“Ăn ạ!”

 

“Chúng tiểu nhân rất thích rơm khô!”

 

“Đa tạ đại nhân! Không ngờ đại nhân lại chu đáo đến như vậy!”

 

Thanh Minh cười một cách mãn nguyện.

 

“Vậy hả? Thế thì nhớ ăn nhiều vào nhé.”

 

“Vâng ạ!”

 

Lũ mã tặc vừa ôm lấy đám rơm khô vừa rưng rức rơi nước mắt.

 

Đây chính là cái giá mà bọn họ phải trả khi đã gặp kẻ mà họ không nên gặp.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương