Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 233 Đằng ấy bị sao vậy? (3)

Chapter 233. Đằng ấy làm sao thế? (3)

 

Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu.

Mạnh Tiểu nhăn mặt khi nhìn thấy phản ứng đó.

“Ta biết chuyện đó không dễ dàng gì.”

A, đương nhiên là không dễ rồi.

Bởi vì nó quá khó nên ta mới đang bận đầu suy nghĩ lên đây. Hehehe

“Nhưng phải là Hoa Sơn thì mới được.”

“A.....”

Thanh Minh lại nghiêng nghiêng đầu.

“Ta muốn hỏi vài câu được chứ?”

“Ngươi cứ thoải mái hỏi đi.”

“Câu hỏi đầu tiên....Ông biết Vân Nam đang ở trong tình trạng khó khăn đúng chứ?”

Mạnh Tiểu cười nhạt.

“Trong mắt ngươi hình như ta bị mù thì phải. Ta cũng có mắt đấy, đương nhiên là ta biết chuyện đó rồi.”

“Vậy tại sao cho đến tận bây giờ, ông không làm bất cứ điều gì cả?”

Đứng trước câu hỏi của Thanh Minh, Mạnh Tiểu bắt đầu mở lời bằng một khuôn mặt hơi méo mó.

“Cũng phải thôi. Trong mắt các ngươi, ta chính là kẻ đã cản trở giao dịch giữa Trung Nguyên và Vân Nam.”

“A…không phải như vậy đâu….”

“Không phải dài dòng. Trong tình cảnh này thì các ngươi không thể nghĩ khác được. Nhưng mà….”

Mãnh Tiểu lắc đầu, khuôn mặt hắn ta dần trở nên trầm tĩnh.

“Không phải như vậy đâu. Chuyện ngăn cản giao thương giữa Trung Nguyên và Vân Nam không phải do ta mà là do các thế hệ tổ tiên quyết định. Cho dù ta có là cung chủ Dã Thú Cung đi chăng nữa cũng không thể đi ngược lại ý nguyện của tổ tiên mình được.”

“Hừm. Đúng là vậy.”

Quyền lực không chỉ xuất phát từ sức mạnh.

Đặc biệt là tại một nơi coi trọng lịch sử như Dã Thú Cung, việc không đi theo ý nguyện của tổ tiên thì cũng giống như việc quyền lực không được thực hiện đúng cách vậy.

Cho dù cung chủ Dã Thú Cung có sức mạnh lớn đến nhường nào thì giây phút hắn ta phủ nhận ý chí, lập trường của tổ tiên cũng là lúc quyền lực của hắn chạm đáy.

Một người đứng đầu không có quyền uy đủ lớn thì sao có thể dẫn dắt được cả môn phái đây?

Trong tình trạng Vân Nam đang đi đến giới hạn của sự thê thảm như thế này, nếu như Dã Thú Cung còn lung lay thì không biết có chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

“Hơn nữa, người dân Vân Nam cũng không hề hoan nghênh Trung Nguyên. Nếu như ta ép buộc nối lại giao thương với Trung Nguyên thì sẽ có vô số người đứng lên phản đối. Thực tình, ta cũng ở trong tình trạng bị trói chân trói tay, không thể làm gì khác mà thôi.”

“Ngay cả khi chuyện đó ảnh hưởng đến việc sống còn của bản thân ư?”

“Con người thì không chỉ sống bằng cơm. Hơn nữa so với thứ bỏ vào miệng còn có những cái khác quan trọng hơn nhiều.”

“Hừm”

Thanh Minh nhăn mặt, hắn thực sự cảm thấy khó hiểu. Thấy vậy, Mạnh Tiểu muốn giải thích rõ ràng hơn.

“Vân Nam đã bị Trung Nguyên phản bội. Trong một thời gian dài, bọn ta còn bị Trung Nguyên gọi là lũ dã nhân và bị xem thường cực độ. Vì vậy mà Vân Nam tuyệt đối không cúi đầu trước Trung Nguyên cho dù có đói khổ đến nhường nào.”

“Ta hiểu những gì ông nói rồi.”

“Nếu như phía Trung Nguyên chịu tạ lỗi trước  thì không biết chừng sẽ có gì đó thay đổi….Nhưng quan nha thì chẳng quan tâm đến Vân Nam, còn những kẻ phải xin lỗi là Cửu Phái Nhất Bang thậm chí còn không liếc đến Vân Nam 1 cái. Vậy thì ta có thể làm được gì chứ?”

Trong lời nói của Mãnh Tiểu đầy ắp cảm giác khó chịu.

“Ngài đã vất vả nhiều rồi.”

Đứng trước lời nói chan chứa chân tình của Thanh Minh, Mạnh Tiểu chỉ biết thở dài.

“Mặc dù ta không phải là vua của Vân Nam, nhưng ta tự nhận thấy bản thân có nghĩa vụ lo cho bách tính ở đây cơm ăn, áo mặc. Nhưng đáng buồn thay, người dân tại đây lại không thể sản xuất đủ lương thực để ăn. Chính vì vậy, bọn ta phải mua ngũ cốc từ nơi khác về. Thời gian qua, thông qua những giao dịch với Tây Vực đã giải quyết phần nào vấn đề trước mắt, nhưng giờ đây mọi chuyện đã đi đến giới hạn rồi.”

“Hừm.”

“Vừa hay các ngươi lại xuất hiện.”

Thanh Minh gật đầu.

“À, vậy là…à mà khoan đã”

Thanh Minh mở to đồng tử.

‘Vậy là tất cả những chuyện tiếp đãi đều là vì…?’

Ngay lần đầu gặp mặt, Thanh Minh đã vô cùng ngạc nhiên trước cách đối đãi đặc biệt của Mạnh Tiểu trước hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn, thậm chí khi Thanh Minh làm tan nát cả điện các của hắn, hắn cũng chỉ cười cười hảo sảng cho qua…

Vậy nên Thanh Minh đã tưởng rằng Mạnh Tiểu là một tên ngốc tốt bụng. Ra là…

“Woa….Cung chủ, ông đúng là một người đáng sợ.”

“Đừng nhìn ta như vậy chứ.”

Mạnh Tiểu nở một nụ cười cay đắng.

“Đó cũng chẳng phải là sách lược cao siêu gì đâu. Thông thường những người nhìn vào vẻ bề ngoài và giọng nói của ta, đều sẽ nghĩ ta là một tên ngốc. Nếu như ta có một ngoại hình bình thường một chút, có lẽ bây giờ suy nghĩ của nhà ngươi sẽ thay đổi rất nhiều đấy.”

“Đúng vậy đó. Thật đáng ngạc nhiên!”

“Hahahaha”

Mạnh Tiểu cười nhẹ nhàng.

Cùng lúc đó, các cơ bắp trên cơ thể hắn cũng bắt đầu rung lên bần bật.

‘Ai lại nghĩ hắn là một người thông minh khi nhìn vào đống cơ bắp này kia chứ?’

Không biết chừng, rất có thể Mạnh Tiểu còn lợi dụng vẻ bề ngoài của bản thân để đánh lừa mọi người. Trong số những người Thanh Minh gặp sau khi có được tái sinh, Mạnh Tiểu chính là người đặc biệt nhất.

“Vậy còn những lời bình phẩm về Mai Hoa Kiếm Tôn thì sao?”

“A, chuyện đó nhà ngươi đừng hiểu nhầm. Mai Hoa Kiếm Tôn là anh hùng của Vân Nam này. Ngài ấy thực sự đã giúp Vân Nam rất nhiều.”

“Ha”

Ừm thì cứ cho là vậy đi.

Đương sự là mình đây đã cho là như vậy rồi thì làm gì có ai có ý kiến kia chứ?

“Và việc hậu đãi các ngươi với danh nghĩa các ngươi là hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn, thực lòng mà nói, ta cũng có chút tấm lòng đó đấy.”

“Ông thật là tài giỏi quá!”

 

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

“Cũng có gì to tát đâu cơ chứ.”

Mạnh Tiểu tiếp tục trưng ra một nụ cười đắng ngắt.

“Nếu như muốn nối lại giao thương với Trung Nguyên, thì đối phương phải là người được đông đảo người dân Vân Nam ủng hộ. Nếu như đó là các hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn thì bách tính nơi này chỉ có một chút bất an mà thôi. Họ sẽ không phản đối kịch liệt như với những kẻ khác.”

‘Lão ta là một con cáo già ma mãnh, chính xác là như vậy.’

Tưởng là gấu trúc, ai ngờ lại là sói già xảo trá.

Thanh Minh vô thức gật đầu rồi mỉm cười.

“Ta đại khái hiểu được bọn ta phải quay về như thế nào rồi.”

“Vậy xin nhờ cậy ở nhà ngươi.”

Mạnh Tiểu cúi đầu hướng về phía Thanh Minh.

“ Ta thực sự rất yêu Vân Nam. Bách tính nơi đây tuy thô kệch nhưng rất đơn thuần. Ta không thể họ đói khát thêm được nữa. Ta đã cố gắng hết sức mình rồi, nhưng hiện giờ đã đi đến giới hạn. Vì vậy xin hãy giúp ta. Chắc chắn các ngươi sẽ không phải chịu thiệt đâu.”

Thanh Minh khoát tay, dựa lưng vào ghế.

Tuy nhiên, khác với tư thế đó, khuôn mặt hắn ta lại trưng ra một nụ cười mãn nguyện.

‘Lộc lá từ đâu mà nhiều quá?’

Vốn dĩ bọn họ đến đây là vì có chuyện riêng, nhưng không ngờ lại được mở đường như thế này?

Nếu như có thể nối lại giao thương với Vân Nam thì lợi ích thu về là ngoài sức tưởng tượng. Thanh Minh ngoác miệng cười khi nghĩ đến hình ảnh Hoa Sơn được bao phủ bởi vàng.

“Khửa khửa…”

“Hả?”

“À, không, không có gì.”

Thanh Minh bịt miệng bản thân lại. Hắn không thể ngừng cười được.

Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm đó của Thanh Minh, Mạnh Tiểu lại cất lời bằng một khuôn mặt tiếc nuối.

“Chuyện đó khó lắm sao?”

“Hả?”

Mạnh Tiểu cau mày.

“Ta biết chuyện này rrát khó khăn. Như ta được biết, tình hình của Hoa Sơn lúc này cũng không được tốt cho lắm. Hơn nữa, việc nối lại giao thương với Vân Nam còn phải nhìn sắc mặt của những kẻ tại Tứ Xuyên…thật không dễ dàng gì.”

Trên lập trường của cung chủ Dã Thú Cung thì suy nghĩ này cũng là đương nhiên thôi.

Hoa Sơn phát triển nhanh chóng cũng mới chỉ được vài năm gần đây. Đến những kẻ tại Trung Nguyên còn chưa biết hết chuyện. Thì Vân Nam xa xôi này không lý nào lại biết chuyện đó được.

Mặc dù sau vụ việc bắt Mặc Lân Huyết Mãng, Thanh Minh đã cho tất cả thấy được thần uy của Hoa Sơn. Nhưng việc môn đồ mạnh mẽ không đồng nghĩa với việc một môn phái đang trong thời kỳ hưng thịnh.

Hơn nữa, Hoa Sơn mà Mạnh Tiểu biết đã bị phá hủy hoàn toàn. Hoa Sơn hiện giờ chỉ còn là một nơi kết nối và duy trì mà thôi.

Nếu như xét đến cả tình trạng phức tạp tại Tứ Xuyên, thì việc Hoa Sơn đứng ra nối lại giao thương giữa Trung Nguyên và Vân Nam sẽ cực kỳ khó khăn.

Đương nhiên là Mạnh Tiểu sẽ cảm thấy như vậy rồi…

Thanh Minh cố gắng nắm chặt đùi và vặn vẹo cơ thể để kìm hãm nụ cười sắp bùng nổ.

“Vâng, việc đó tất nhiên là khó khăn rồi.”

“Hừm.”

Khự! Đúng vậy!

Mặc dù Hoa Sơn đang kiếm được rất nhiều tiền!

Mặc dù trên đường đến đây bọn họ đã kết đồng minh với Đường Môn Tứ Xuyên!

Một chiếc xe ngựa chạy trên băng lộ bằng cách đi qua những tấm ván đã được rải sẵn sẽ vô tình đến Vân Nam dễ dàng và dũng mãnh tựa như một bầy chó sói. Khó! Quả thật là rất khó!

Hí hí hí hí !

Sư huynh! Chưởng môn sư huynh!

Đúng là ở hiền gặp lành sư huynh ạ. Chỉ tha mạng cho một con tiểu xà tử thôi mà không ngờ lại có được phước lộc này!

Cái gì? Nội đan ư?

Cái đấy đệ để phần cho sư huynh đấy! Còn đệ phải đi ăn cơm rắc vàng đây!

Nhìn thấy khuôn mặt của Thanh Minh trở nên đỏ bừng, Mạnh Tiểu thở dài cất lời.

“Thật đáng tiếc, nhưng dù sao cũng không còn cách nào khác!”

“Ấy! Ấy!”

Nhìn thấy biểu cảm sắp bỏ cuộc tới nơi đầy buồn bã của Mạnh Tiểu, Thanh Minh giật thót nhanh chóng nhảy phắt lên bàn. Hắn dùng hai tay nắm chặt lấy bàn tay to lớn của cung chủ Dã Thú Cung.

Nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của Thanh Minh, Mạnh Tiểu rùng mình lùi về phía sau. Nhưng Thanh Minh một khi đã cầm đồ ăn, à… tay của ai đó sẽ không dễ dàng buông ra.

“Khó khăn thì sao chứ? Chuyện đó quan trọng lắm hay sao? Việc quan trọng ở đây chính là Dã Thú Cung chính là bằng hữu của Hoa Sơn!”

“Bằng hữu?”

“Đúng vậy, bằng hữu!

Thanh Minh cười toe toét.

“Thời gian qua chắc là ông đã phải khổ tâm nhiều lắm. Cái lũ Cửu Phải Nhất Bang chết dẫm!!!”

“Đúng vậy!”

Chỉ cần nghe thấy câu nói Cửu Phái Nhất Bang chết dẫm, Mạnh Tiểu sẽ lập tức tán thành ngay mà không cần phải hỏi nhiều.

“Nếu xét theo một khía cạnh nó đó thì chẳng có nơi nào hiểu tình hình của Dã Thú Cung bằng Hoa Sơn cả. Hoa Sơn đã cược cả mạng sống để đẩy lui Ma giáo kia mà! Vậy mà lũ người đó lại quên đi ân huệ to lớn đó!”

“Đúng vậy, đúng là vậy đó! Cung chủ thật hiểu cho tấm lòng của ta! Cái lũ khốn đó sống mà không có đạo lý!”

“Hai thế lực chúng ta đúng là đồng bệnh tương lân, đồng khí tương cầu mà!”

“Phải. Hoa Sơn của ta không giống với những chỗ khác!”

“Vì vậy mà nếu như hai thế lực chúng ta không giúp đỡ nhau thì còn ai giúp đỡ chúng ta kia chứ? Hoa Sơn và Dã Thú Cung tuy không cùng dòng máu nhưng chúng ta là huynh đệ của nhau!!!”

“Hừmmm. Nói hay! Nói hay lắm!”

Đó chính là lúc những kẻ bị giang hồ bỏ rơi chạm vào vết thương lòng của nhau và cảm nhận được thứ tình cảm mang tên tình đồng ch.. à nhầm, tình bằng hũu.

“Vì vậy mà ông không cần lo lắng lắm đâu. Hoa Sơn sẽ dùng toàn bộ khả năng của mình để kết nối giao thương với Vân Nam”

“Ô, thật sự là như vậy sao….”

Đôi mắt của Mạnh Tiểu ánh lên sự cảm động rõ ràng.

Cái gì? Lừa đảo?

Ầy! Sao có thể nói như vậy được?!!!

Hai bên cùng có lợi thì sao có thể gọi là lừa đảo được chứ. Phải nói là hợp tác! Hợp tác mới phải!

Thanh Minh cười khúc khích, hắn rung lắc tay của Mãnh Tiểu một cách tùy tiện.

“Vì vậy mà ông không cần phải lo lắng gì nhiều đâu. Ta sẽ tự thu xếp tất cả.”

“Nếu được như vậy, Vân Nam sẽ xem Hoa Sơn là ân nhân của mình.”

“Ân nhân ư? Ta thích lắm đấy!”

“Hả?”

“Nhưng vẫn cần có bằng chứng.”

“Sao cơ?”

Thanh Minh lắc lắc đầu. Hắn phát hiện ra giấy bút mực tại một góc phòng rồi nhanh chóng chạy đi mang những thứ đó đến.

“Một mối quan hệ đi liền với niềm tin và uy tín rất là tốt. Nhưng nếu muốn nó kéo dài, chúng ta phải có bằng chứng chắc chắn mới được.”

 

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

“Bằng chứng gì cơ?”

“Vâng, Vâng. Cũng chẳng có gì đâu. Chỉ là….”

Thanh Minh nhún vai.

“Chẳng hạn như một giao ước nhỏ nhặt rằng Vân Nam sẽ trao quyền giao thương cho Hoa Sơn trong vòng 100 năm tới.”

“Ha”

“Hay là chuyện trong 100 năm đó, các thương đoàn khác không được phép giao thương tại Vân Nam chẳng hạn”

“Ha”

“Mặc dù đây toàn là những chuyện nhỏ nhặt nhưng chúng ta vẫn nên viết tất cả ra giấy. Nếu như có điểm chỉ tay của cung chủ vào đây thì sẽ chẳng có ai dám nghi ngờ về mối quan hệ giữa Hoa Sơn và Dã Thú Cung nữa.”

“Mà…sao nhà ngươi có vẻ tích cực thế?”

“Âỳ. Ta cũng là một đạo sĩ đấy! Sao có thể do dự trong việc giúp đỡ những người khó khăn được chứ?”

“Ha”

“Ha”

Mặc dù đã cảm nhận được chuyện gì đó sai sai ở đây, nhưng cung chủ Mạnh Tiểu lại không thể biết được đó là chuyện gì cả.

“Vậy chỉ cần chuyển giao quyền giao thương là được chứ gì?”

“Hehe. Nếu như có gì đó mong muốn thêm ta sẽ nói với cung chủ.”

“Cho ta hỏi thêm một câu nữa rồi viết được không?”

“Vâng?”

Mạnh Tiểu nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt nghiêm túc.

“Lý do ta nói chuyện này với nhà ngươi vì ta nghĩ rằng ít ra ngươi cũng không phải là người xấu. Nếu như ngươi giết chết Mặc Lân Huyết Mãng thì ta tuyệt đối sẽ không đem chuyện này  ra nói đâu.”

“Ta biết.”

“Vì vậy hãy hứa với ta, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải giải quyết nạn đói tại Vân Nam này.”

Thanh Minh cũng đáp lại ánh mắt của Mạnh Tiểu một cách nghiêm túc.

“Ta hứa với ông.”

Không cần dài dòng gì nữa.

“Ta hiểu rồi.”

Sau khi nghe được câu trả lời của Thanh Minh, Mạnh Tiểu lập tức cầm bút viết giao ước.

Bản giao ước được viết bằng tay hoàn hảo không tỳ vết. Ông ta thậm chí đã ghi rất chi tiết từng điều khoản nhỏ, điểm chỉ cẩn thận rồi đưa cho Thanh Minh.

‘Cái con người này thông minh thật đấy.’

Có cảm giác rằng, mọi tình huống đều đã được lên kế hoạch trước trong đầu của Mạnh Tiểu rồi. Các điều khoản trong giao ước gọn gàng và chi tiết đến mức thật khó tin rằng hắn ta mới chỉ vừa suy nghĩ và viết ra mà thôi.

“Có cần bổ sung thêm gì không?”

“Không. Như thế này là đủ rồi”

Thanh Minh mỉm cười đọc lướt qua bản giao ước một lần nữa.

“Có cần ta gọi sư thúc đến không?  Người có thể đại diện cho chưởng môn nhân lúc này chính là sư thúc.”

“Không, ta cần nhà ngươi điểm chỉ thôi.”

“Ông tin ta sao?”

“Tên tuổi của một kẻ sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất đời sau còn có giá trị hơn chưởng môn nhân nhiều. Điểm chỉ đi”

“Ừm”

Thanh Minh điểm chỉ lên tờ giao ước.

Cuối cùng, 2 người chia nhau mỗi người một bản rồi nhìn nhau bằng khuôn mặt đầy cảm xúc.

“Cuối cùng cũng xong rồi.”

“Đúng vậy. Nhưng ta có còn một chuyện cá nhân muốn nhờ ngươi”

“Hả?”

Mạnh Tiểu gãi đầu.

“Chuyện này có hơi ngượng một chút….”

Cung chủ Mạnh Tiểu thở dài rồi bắt đầu câu chuyện.

Sau khi nghe xong, Thanh Minh nhếch mép cười rồi cất lời.

“Ha, sao ông lại nhờ ta chuyện như thế chứ? Đừng lo! Ta sẽ lo liệu một cách thật hoàn hảo cho!”

Sau đó hắn cười khanh khách. Mãnh Tiểu nhìn thấy dáng vẻ đó, tiếp tục nói bằng một giọng điệu lo lắng.

“Sẽ ổn cả chứ?”

“Không cần phải lo lắng làm gì? Ta là Thanh Minh, Thanh Minh đấy!”

Nói rồi hắn vỗ thùm thụp vào ngực bản thân.

‘Không biết mình có đang làm đúng hay không nữa’

Mạnh Tiểu nhìn Thanh Minh với tâm trạng hai phần lo lắng tám phần bất an rồi lại tiếp tục thở dài nặng nề.

 

 

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

THÔNG BÁO: Từ 1-2 tuần kể từ ngày hôm nay sẽ chỉ có 2-3 chap vì 1 trong những trans chủ lực của team phải nghỉ đột xuất. Mẹ bạn ấy bị dương tính Covid. Là con một nên bạn ấy vừa phải đi làm vừa phải chăm sóc bố mẹ.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương