Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 232 Đằng ấy bị sao vậy?(2)

Chapter 232. Đằng ấy bị làm sao vậy? (2)

 

“Không được nhúc nhích. Ai nhúc nhích thì kẻ đó là tội phạm!”

“…Sao cơ?”

“Hãy thông cảm. Chuyện này đâu phải mới ngày một ngày hai.”

Bạch Thiên như độc xà đang giương nanh, hừ hừ nhìn Thanh Minh rồi thở ra một hơi.

Sau lưng Thanh Minh giấu một túi Tử Mộc Thảo. Ngay khi vừa quay về Dã Thú cung, hắn đã giành lấy túi Tử Mộc Thảo, nói là phải bảo quản nó.

“Hay, hay lắm.”

“Có đùa cũng đừng đùa kiểu đó chứ. Con cứ tưởng thật không đấy.”

Bạch Thiên nhìn thấy Chiêu Kiệt run lẩy bẩy thì bật cười.

Tất nhiên, phải thừa nhận sự thật là Thanh Minh rất đáng nể…

‘Thật ra thì đây cũng không phải là chuyện khó hiểu.’

Việc có được Tử Mộc Thảo một cách dễ dàng hơn dự tính không có nghĩa là tầm quan trọng của nó sẽ bị giảm đi. Phải lấy được Tử Mộc Thảo thì mới có thể luyện chế được Hỗn Nguyên Đan, và phải luyện chế được Hỗn Nguyên Đan thì Hoa Sơn mới khôi phục lại được danh tiếng năm xưa.

Hiện giờ, đối với Hoa Sơn, Tử Mộc Thảo là thứ còn quý hơn cả ngàn vàng. Vậy nên Thanh Minh hồn bay phách lạc như vậy cũng là chuyện hiển nhiên thôi.

“Thứ đó rất quan trọng nên không thể đem cất giữ bảo quản ở đâu được. Phải nhanh chóng quay về Hoa Sơn thôi.”

Thanh Minh gật đầu.

“Chúng ta đã đi lâu hơn dự tính. Cổ của chưởng môn nhân chắc cũng dài ra cả thước rồi.”

“……”

Nhớ đến các trưởng lão đang chờ dài cả cổ, Bạch Thiên vội lắc lắc đầu, thổi bay hết những suy nghĩ suy tư đi.

‘Cũng phải. Hành trình này đã quá dài so với dự kiến rồi.’

Lẽ nào lại có ai biết trước được rằng chỉ đi lấy cái loại thảo dược đó thôi mà phải kinh qua nhiều sự vụ như thế này?

Nghĩ vậy, Bạch Thiên càng cảm thấy túi Tử Mộc Thảo kia thật quý giá.

Hắn quay đầu lại nhìn mọi người, rồi nói.

“Đã chuẩn bị lên đường chưa?”

“Cũng không có gì phải chuẩn bị. Hành trang cũng chẳng có bao nhiêu.”

“Ừm. Cũng đúng.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Hắn lẳng lặng gật đầu. Rồi lại nhìn qua Thanh Minh, dùng chất giọng trầm thấp mà nói.

“Vậy không trì hoãn thêm nữa, chúng ta đến cáo từ cung chủ Dã Thú cung rồi rời đi thôi. Cung chủ đã thể hiện hảo ý với chúng ta nhiều rồi, nên ta cũng phải chào hỏi cho đàng hoàng.”

“Ừm, phải vậy chứ.”

Thanh Minh gật đầu.

Hắn chỉ muốn bỏ qua bớt mấy cái vụ chào hỏi, cáo từ rồi ngay lập tức xuất phát trở về Thiểm Tây thôi, nhưng nói lại thì vẫn cần phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với cung chủ Dã Thú cung nữa.

‘Vì Tử Mộc Thảo đã được dùng làm tin mà.’

Thanh Minh hơi chau mày.

Càng nghĩ càng thấy cung chủ Dã Thú cung là một người thông minh. Tử Mộc Thảo vốn chẳng phải thứ gì quá quý giá với hắn, hắn đưa Tử Mộc Thảo ra để tạo niềm tin với Hoa Sơn, thậm chí còn trồng một cánh đồng Tử Mộc Thảo xung quanh Thần đàm rồi liên tục tạo dựng quan hệ với Hoa Sơn.

Đương nhiên, xét theo lập trường của Hoa Sơn thì việc này quả là có lợi. Vì họ đã lấy được Tử Mộc Thảo vô cũng dễ dàng và đã có thể yên tâm về nguồn cung Tử Mộc Thảo sau này.

Đúng lúc đó, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt len lén đi đến gần Thanh Minh.

“Gì đấy? Đừng có tùy tiện đến gần ta vậy chứ!”

“Ta không cướp đâu mà lo, tên tiểu tử này! Bọn ta cũng là đệ tử Hoa Sơn đấy nhé!”

Chiêu Kiệt uất ức lớn tiếng.

Nhuận Tông mở miệng, gương mặt ra vẻ nghiêm trọng.

“Thanh Minh.”

“Hửm?”

“Ta có chuyện muốn nói.”

“Ừ.”

Thanh Minh nghiêng đầu ra vẻ khó hiểu trước thái độ nghiêm trọng của hắn.

“Sao chúng ta phải làm chuyện đó?”

Thanh Minh đột nhiên lớn giọng. Trái lại, Nhuận Tông, người nói ra những lời đó thì lại vô cùng bình tĩnh như thể hắn đã đoán trước được phản ứng này vậy.

“Từ từ nào, đệ suy nghĩ thử đi.”

“Đâu phải là chúng ta ngăn việc thương hành hay không cho họ đến Vân Nam đâu! Bọn họ không chịu thì tại sao chúng ta phải đi thuyết phục họ?”

“Lý do thì có nhiều lắm.”

“Rồi mọi người lại đói khát nữa thì tính làm sao? Sư huynh. Nhuận Tông sư huynh. Đó không phải là chuyện mà chúng ta có thể đứng ra giải quyết đâu. À không, nói chung là đệ cũng rất lấy làm tiếc. Thế nhưng có những chuyện chúng ta có thể làm được, và cũng có những chuyện chúng ta không thể làm được đâu.”

“Không, không phải chỉ vì mỗi lý do đó đâu.”

Vừa lúc đó, Chiêu Kiệt từ nãy đến giờ chỉ đứng bên cạnh lẳng lặng lắng nghe đột nhiên giơ tay xin phát biểu.

“Thanh Minh. Nếu sư huynh chỉ vì lòng trắc ẩn mà đề nghị chuyện này thì trước khi đem nói với đệ thì ta đã sớm ngăn cản huynh ấy rồi. Nhưng nghĩ lại thì chuyện lần này không đơn giản như vậy.”

Nghe Chiêu Kiệt nói, Thanh Minh chau mày.

“Thế thì?”

“Chúng ta sẽ kiếm được tiền.”

“Hả?”

“Tiền ấy.”

Ánh mắt Chiêu Kiệt sáng rỡ.

Nghe đến tiền, Thanh Minh nhìn hai người bọn họ bằng biểu cảm khó hiểu.

“Tóm lại là…”

“Để ta giải thích…”

Thế nhưng trước khi Chiêu Kiệt kịp mở miệng thì Thanh Minh đã liến thoắng.

“Vì tình hình sản lượng lương thực của Vân Nam không khả quan nên nếu chúng ta mua lương thực và bán nó để đổi lấy trà của Vân Nam, thì chúng ta có thể kiếm được một số tiền khổng lồ.”

“Ủa……”

“Tất nhiên hiện tại vẫn có những chuyến thương hành quy mô nhỏ nhưng chỉ thế thôi thì lượng lương thực cung cấp chắc chắn là không đủ, nếu được cấp phép mua bán trà của Vân Nam, thì số tiền chúng ta kiếm được có khi sẽ tương đương với 10 thương đoàn Trung Nguyên?”

“……”

“Hơn nữa, gia môn sư huynh có thể đứng ra đại diện giúp chúng ta, vậy coi như là một mũi tên trúng hai con nhạn rồi? Đúng không?”

Chiêu Kiệt nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt ngơ ngác.

“…Đệ cũng tính tới chuyện đó rồi sao?”

“Huynh tưởng ta là đồ ngốc hả?”

“Ừ.”

“Gì?”

“À, à không.”

Thanh Minh cười gượng.

“Ta hiểu sư huynh đang nghĩ gì, nhưng cái đó gọi là biết một mà không biết hai đấy. Chuyện quan trọng với chúng ta không phải là kiếm tiền ở Vân Nam, mà là duy trì quan hệ tốt đẹp với Dã Thú cung.”

“……”

“Nếu là vì đối phương thì hà tất gì mình phải làm việc mà đối phương không thích chứ. Tiền? Đương nhiên thứ đó cũng quan trọng đấy. Nhưng trên thế gian này còn có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả tiền nữa.”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt mơ hồ.

Rồi ánh mắt hai người họ lại nhìn nhau.

‘Đệ bảo chỉ cần bàn đến chuyện kiếm tiền thì nó sẽ lao vào như con thiêu thân mà?’

‘Sư huynh có lường được chuyện này không? Ai mà biết một con nghiện tiền như nó lại thốt ra được những lời như vậy chứ?’

Thanh Minh nhìn hai người bọn họ, ánh mắt làm ra vẻ tiếc nuối.

“Vậy nên đừng có suy nghĩ không đâu nữa mà hãy đi thu dọn hành trang đi.”

“Hừm…”

Nhuận Tông cúi gằm mặt, kêu lên một tiếng đau khổ.

“Chúng ta cứ thử mở lời một lần thôi không được hả?”

“Hơ hơ.”

Thanh Minh nhìn Nhuận Tông bằng ánh mắt hoàn toàn không hài lòng. Tuy nhiên trông có vẻ như hắn sẽ không dễ dàng thay đổi ý định của mình.

“Chẳng phải cung chủ Dã Thú cung đối xử với đệ rất đặc biệt sao? Biết đâu cung chủ sẽ nghe lời đệ đấy. Thật ra lý do mà Dã Thú cung ngăn chặn việc buôn bán trà là vì họ ghét người Trung Nguyên, nhưng nếu đệ trực tiếp đứng ra thì có thể mọi chuyện sẽ tiến triển có lợi cho hai bên.”

Thanh Minh hơi chau mày.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Nghĩ lại thì mấy lời đó cũng không sai…

Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng hắn mở miệng.

“Thật sự chỉ thử mở lời thôi đấy nhé.”

“Được. Ta sẽ không yêu cầu gì thêm nữa.”

“Đổi lại!”

“Hả?”

Thanh Minh cười tủm tỉm.

“Sư huynh cần phải chuẩn bị cho ta một thứ.”

“Gì cơ?”

“Cũng không có gì to tát.”

Thanh Minh lại cười cười.

“Một bộ y phục giúp buổi đàm phán diễn ra suôn sẻ hơn?”

Nét mặt của Nhuận Tông và Chiêu Kiệt lờ mờ xuất hiện vẻ bất an.

“……”

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt ngơ ngác.

“Này…”

“Sao?”

“…À không.”

Ánh mắt của hắn quét qua một lượt từ đầu đến chân của Thanh Minh.

“…Sao lại như thế này?”

“Tóm lại là chuyện gì?”

“Hừmmmm.”

Bạch Thiên thở một hơi thật dài.

Thanh Minh mặc một bộ Hạc Xưởng Thanh Y, tay cầm một chiếc Bạch Vũ Phiến được làm từ lông vũ trắng.

Thì cũng khá giống với Gia Cát Lượng đấy, nhưng trông cứ như hàng giả kém chất lượng, chẳng ra ngô ra khoai gì sất.

Thanh Minh dùng chiếc bạch vũ phiến hàng kém chất lượng đó phe phẩy qua mặt hai lần, giang hai vai làm ra vẻ hãnh diện lắm.

“Nếu muốn đi đàm phán ở Vân Nam thì cũng phải ăn mặc cỡ này chứ.”

Bạch Thiên nhìn thấy điệu bộ vừa chắp tay sau lưng vừa cười hô hô hô chẳng giống thường ngày đó của Thanh Minh thì nét mặt u ám quay đầu đi.

Thế nhưng vừa quay đầu lại đã thấy thêm vài tên tiểu tử nữa xuất hiện.

“Cả các con sao cũng như thế này?”

“……”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt không nói lời nào, dùng tay áo giấu đi ánh mắt ỉu xìu.

Thật ra bạch vũ phiến mà Thanh Minh đang cầm không phải đồ đi mua mà là do hai người họ tự tay làm ra.

Thanh Minh yêu cầu bọn họ phải chuẩn bị bộ hạc xưởng thanh y và bạch vũ phiến, cả hai người họ đều không có can đảm để bước xuống phố thị nên đã kéo nhau vào rừng, dùng chính đôi chân của mình rượt bắt một con chim có bộ lông đuôi thật dài.

Nhờ đó mà bị cành cây này, cành cây nọ cào trúng, mẩn đỏ nổi khắp người, sau cùng cũng tóm được vào móng chân của con chim và trở thành bộ dạng thảm thương như thế này đây.

‘Cái thằng bỉ ổi.’

‘Cái đồ chó cũng không thèm cắn.’

Nhờ bất chấp như vậy nên bọn họ mới thành công làm ra một chiếc bạch vũ phiến trông giống thật như thế trong thời gian ngắn đấy. Vậy mà giờ đây thành quả từ nước mắt và nỗi đau của bọn họ lại đang nằm trong tay Thanh Minh.

“Hô hô. Lịch sử sắp lặp lại rồi! Cỡ này thì chắc cung chủ Dã Thú cung sẽ chịu nghe lời ta thôi, không phải sao? Hehehehe.”

Bạch Thiên nhìn thấy Thanh Minh một mình cười ha ha hô hô như thế thì dùng giọng điệu nghiêm trọng mà nói.

“…Tất cả nghe đây.”

“Vâng. Sư thúc.”

“Khi chúng ta trở về Trung Nguyên nhất định phải giữ kín chuyện này. Gia Cát thế gia mà biết chắc sẽ cầm kiếm dí cổ cả đám đấy.”

“…Tụi con nhớ rồi ạ.”

Các môn đồ Hoa Sơn thay phiên nhau thở dài.

Thanh Minh đang vừa giang hai tay ra, vừa hắng giọng e hèm như thể hắn ưng ý chiếc áo đó lắm, còn bí với chả mật gì nữa.

“Chà, giờ thì đi gặp cung chủ…”

Đúng lúc đó.

“Có ai ở trong không?”

“Hả?”

Thanh Minh nghe thấy tiếng gọi bên ngoài thì bước ra mở cửa. Một tên cung đồ Dã Thú cung đang đứng chờ sẵn.

“Cung chủ đang tìm Thanh Minh đạo trưởng.”

“Ể?”

Thanh Minh nghiêng đầu.

“Tại sao?”

“Tại hạ cũng không rõ lý do. Cung chủ nhắn nếu đạo trưởng có thời gian thì ghé qua phòng ngài ấy một chút.”

“Vậy sao?”

Thanh Minh gật đầu.

Không thế thì hắn cũng đang suy nghĩ phải làm cách nào để tìm đến chỗ của cung chủ, giờ thì tốt quá rồi.

“Vậy ta đi rồi về nhé.”

“Ừ ừm……”

“Đừng lo. Ta sẽ lựa lời mà nói. Trông thế này thôi chứ trước đây ta cũng từng được gọi là Gia Cát Thanh Minh đấy.”

“…Gia Cát Thanh Minh cái con khỉ.”

“E hèm!”

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh chắp tay phía sau lưng thong thả bước đi thì nét mặt căng cứng, nói.

“Mọi người.”

“Vâng, sư huynh.”

“Thu dọn hành trang đi.”

“Dạ?”

“Phải ôm sẵn đồ để có thể chuồn đi bất cứ lúc nào.”

“…Vâng.”

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt bất an khôn nguôi.

‘Làm ơn đừng có gây chuyện đấy. Thanh Minh.’

Làm ơn.

***

“Đến rồi sao?”

“Phải. Đêm qua không có chuyện gì chứ?”

“Ta thì có chuyện gì…… Nhưng mà, y phục của ngươi là sao vậy?”

“Ta mới tân trang lại chút đó mà.”

“Hahahahahahahaha! Nhìn ngươi thế này giống văn nhân nho sĩ thật đấy?”

“Giống nhỉ? Haha!”

Thanh Minh nhẹ nhàng giơ tay ra, bước từ từ về phía trước sau đó ngồi xuống trước mặt cung chủ Dã Thú cung.

“Ta nghe nói ngài cho gọi ta?”

“Ừm, đúng vậy. Ta có vài lời muốn nói nên mới cho gọi ngươi.”

“Được, ngài nói đi.”

Cung chủ Dã Thú cung nhìn Thanh Minh, ánh mắt to và sáng không ai bằng.

“Chính miệng ta nói ra lời này thì có hơi…, nhưng mà Dã Thú cung đã hỗ trợ cho Hoa Sơn rất nhiều, phải không?”

“Hà, chúng ta vẫn đang rất biết ơn ngài đây.”

Lời này là thật lòng.

Tuy Mai Hoa Kiếm Tôn trong quá khứ chính là anh hùng của Vân Nam, nhưng hiện tại Thanh Minh chỉ là một hậu duệ chứ không phải là Mai Hoa Kiếm Tôn như ngày xưa nữa, thế mà cung chủ vẫn tiếp đón và thiết đãi bọn họ nồng hậu như thế này, đây tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng gì.

Vậy nên hắn chỉ có thể cảm thấy biết ơn thôi.

Thế nhưng cung chủ Dã Thú cung lại có vẻ hơi bối rối không giống với thường ngày. Hắn nói.

“Không phải vì thế nên ta mới nói chuyện này…”

“Hả?”

Nhìn thấy gương mặt kiên quyết của hắn bỗng dưng trở nên lúng túng, cơ thể Thanh Minh đột nhiên cảm thấy hơi lạ.

“Ta có việc muốn nhờ ngươi.”

“Nhờ ta sao?”

“Đúng vậy.”

Cung chủ Dã Thú cung vừa nhìn Thanh Minh vừa thở ra một hơi.

“Chuyện này là Dã Thú cung nhờ Hoa Sơn, và cũng là cung chủ Dã Thú cung Mạnh Tiểu ta…”

“Khoan đã.”

“Hả?”

“Tên của ngài là Mạnh Tiểu?”

“Đúng vậy.”

“Tiểu á?”

Cung chủ Dã Thú cung gật đầu.

“Lúc sinh thời vì ta nhỏ bé quá nên phụ thân đã đặt tên ta như vậy đấy.”

“……”

Không phải chứ.

Rốt cuộc cái người từ lúc sinh ra đã thấp bé, trong quá trình trưởng thành đã trải qua chuyện gì mà trở thành thế này chứ?

Dùng Mặc Lân Huyết Mãng để ăn dặm hả?

“Hừm, dù sao thì!”

Cung chủ Dã Thú cung lại tiếp tục câu chuyện bằng một vẻ mặt gượng gạo.

“Đây cũng là chuyện mà cung chủ Dã Thú cung, Mạnh Tiểu ta muốn nhờ Thanh Minh đạo trưởng của Hoa Sơn.”

Thanh Minh duỗi thẳng thắt lưng.

Làm ra bộ dáng này, có vẻ như là việc quan trọng lắm. Vậy cũng cần phải có cách đối xử phù hợp với người đã giúp đỡ mình mới được. Thanh Minh nghiêm mặt, trông chẳng giống hắn chút nào.

“Xin ngài cứ nói.”

“Cũng không phải chuyện gì khác…”

Mạnh Tiểu lắp ba lắp bắp mấy lần, hình như là đang lựa lời, sau đó hắn thở dài một hơi mà nói.

“Ta biết lời nhờ vả này có hơi khó nhưng mà… Liệu Hoa Sơn có thể trực tiếp đứng ra đại diện giao thương với Vân Nam có được không?”

“…Hả?”

“Giao thương buôn bán ấy…”

“Gì cơ?”

“Ý ta là, giao thương trà…”

“…Sao?”

“Đương nhiên ta biết chuyện này rất khó.”

Thanh Minh dùng vẻ mặt ngơ ngác hỏi ngược lại.

“Ngài muốn giao thương trà Vân Nam sao?”

“Phải.”

“Với Hoa Sơn á?”

“Đúng vậy.”

“……”

Thanh Minh lặng người nhìn Mạnh Tiểu.

‘Không phải chứ, đằng ấy bị làm sao vậy?’

Đó là chuyện ta tính nhờ mà.

Sao mọi chuyện lại đảo ngược thế này?

 

 (Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương