Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 219 Ngươi vừa bảo là Hoa Sơn sao? (4)
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Chapter 219. Ngươi vừa bảo là Hoa Sơn sao? (4)
‘Một, hai, ba……. Tổng cộng năm người.’
Bạch Thiên nhanh chóng liếc mắt nhìn xung quanh. Có tất cả năm cung đồ của Dã Thú Cung đang tiến về phía bọn họ.
Liệu bọn họ có thể đấu với chúng không đây?
Bạch Thiên suy nghĩ một lát, rồi ngay lập tức nhận ra rằng hắn lo lắng cũng chẳng ích gì.
Điều quan trọng không phải là việc giành chiến thắng trong cuộc xung đột, mà họ phải tránh xảy ra xung đột. Bởi vì nhóm Bạch Thiên đến đây không phải đối địch với Dã Thú Cung mà để tìm Tử Mộc Thảo.
“Các ngươi đang làm gì ở đây vậy?”
Các cung đồ Dã Thú Cung gạt bọn trẻ sang một bên, tiến lên trước mặt các đệ tử Hoa Sơn. Sau đó họ kiểm tra toàn bộ túi bột ngũ cốc và thức ăn trong tay bọn trẻ rồi cau mày.
“Các ngươi là ai?”
“Bọn ta là thương nhân của Tứ Xuyên Hòa Bình thương đoàn. Trong khi đang thực hiện chuyến thương hành đã được cấp phép, bọn ta phát hiện ra mấy đứa trẻ này đang đói nên mới chia cho chúng một chút thức ăn.”
“Các ngươi chia thức ăn cho chúng ư?”
Gương mặt các cung đồ Dã Thú Cung trở nên cau có. Giống như hắn vừa nghe được một lời sỉ nhục vậy.
Bạch Thiên nghiêng đầu. Đây có phải chuyện đáng ngờ gì đâu.
‘Sao hắn lại phản ứng như vậy chứ?’
Họ chỉ đang giúp người khó khăn thôi mà. Đã không cảm ơn thì thôi mắc mớ gì phải nổi giận? Dù có ghét người vùng khác đến mức nào đi chăng nữa thì phản ứng này cũng hơi quá đáng rồi đấy.
“Lũ người Trung Nguyên các ngươi lại dám coi người Vân Nam bọn ta là ăn mày sao?! Tại sao các ngươi lại dám tùy tiện làm việc này hả? Nếu đến đây để thương hành thì các ngươi chỉ được làm những việc các ngươi cần làm thôi chứ!”
Gương mặt đám cung đồ Dã Thú Cung trở nên hung tợn.
“Ta không cần các ngươi đem bệnh dịch hay thuốc chữa đến đây. Chính vì những việc các ngươi đã làm mà Vân Nam mới bị tàn phá đến mức này đấy! Bây giờ các ngươi lại còn cho lũ trẻ này thức ăn, các ngươi đang bỡn cợt người Vân Nam phải không?”
Bạch Thiên không thể che giấu được sự hoảng hốt của mình.
Ơ, sao từ chuyện cỏn con này mà ngươi lại xỏ sang tận chuyện đó rồi?
‘Đúng là sự thù địch của họ đã vượt quá sức tưởng tượng của mình.’
Có vẻ như hắn không phải là người có thể nói lý rồi. Bạch Thiên ngay lập tức cúi đầu.
“Thành thật xin lỗi. Là bọn ta đã không nghĩ đến chuyện đó.”
Bạch Thiên vừa cúi thấp đầu vừa lén lút chau mày.
‘Nghĩ lại thì.’
Mặc dù bọn họ nói sẽ chỉ chia ngũ cốc cho đám trẻ, nhưng thật kỳ lạ là những người lớn lại không đến lấy một chút ngũ cốc nào.
Chẳng lẽ những người lớn đang chết đói đó lại không thèm để tâm đến chút lương thực này sao?
‘Đáng lý mình phải cân nhắc đến lòng thù địch của người Vân Nam với người Trung Nguyên lớn đến như thế nào mới phải.’
Mặc dù nhận ra điều này hơi muộn, nhưng chỉ cần giải quyết được là xong. Bạch Thiên cất lời bằng một thái độ lễ độ nhất.
“Ta sẽ giải quyết ngay đây.”
Thế nhưng, dù hắn đã hạ mình đến vậy, cung đồ Dã Thú Cung vẫn tặc lưỡi như thể hắn không hài lòng chút nào.
“Các ngươi thuộc thương đoàn nào?”
“Hòa Bình thương đoàn.”
“Hòa Bình, là Hòa Bình à…..”
Sau khi im lặng một hồi, cung đồ Dã Thú Cung nở một nụ cười kỳ quặc.
“Hình như ta chưa từng thấy ngươi trong Hòa Bình thương đoàn bao giờ cả?”
Gương mặt Bạch Thiên đông cứng lại.
Bạch Thiên không ngờ hắn lại biết rõ từng chuyện đến thế.
Dù sao hắn cũng là kẻ chấp sự cai quản Côn Minh. Vì vậy nên, việc hắn hoàn toàn có thể nhớ rõ mặt các thành viên thương đoàn hay lui tới nơi này cũng không có gì bất thường.
Thế nhưng, Bạch Thiên vẫn bình tĩnh đáp.
“Ta là người mới.”
“Ồ hô, vậy ư?”
cung đồ Dã Thú Cung chỉ về phía sau.
“Vậy tất cả những kẻ đi cùng ngươi cũng là những thành viên mới nhỉ.”
“Vâng, đúng là như vậy. Ngươi có thể xác nhận lại với Hòa Bình thương đoàn.”
“Ừm. Hóa ra là vậy.”
Nụ cười của hắn càng kỳ quặc hơn.
“Vậy ra các thương nhân mới tới nơi này đang ra tay hành chuyện nghĩa sao?”
“Bọn ta…….”
“À à, ta biết rồi. Ngươi bảo ta đi xác nhận mà. Vì vậy nên…..”
cung đồ Dã Thú Cung tủm tỉm cười.
“Vậy là các ngươi có thể chấp nhận bị tạm giam trong lúc ta đi xác nhận thân phận của các ngươi đúng không? Đó là trong trường hợp các ngươi thực sự là các thương nhân của Hòa Bình thương đoàn.”
Nhuận Tông đảo mắt.
Đương nhiên là Hòa Bình thương đoàn sẽ nói bọn họ là các thương nhân mới gia nhập. Thế nhưng vấn đề bây giờ là chúng đã nghi ngờ bọn họ.
“Đương nhiên rồi.”
Bạch Thiên muốn tránh chuyện thị phi đến mức tối đa. Do đó, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất hiện tại.
Thấy Bạch Thiên chầm chậm gật đầu, tên cung đồ Dã Thú Cung bày ra một biểu cảm kỳ lạ như thể chẳng còn gì thú vị nữa.
“Các ngươi……”
“Dừng lại đi.”
Một cung đồ khác ở sau quan sát tình hình từ nãy tới giờ vội vàng hét lên.
“Những người Trung Nguyên này đang cố giúp đỡ những người khó khăn. Tại sao chúng ta có thể là không biết phải trái, không biết chịu ơn của họ chứ?”
“........Đệ hiểu rồi ạ, thưa sư huynh.”
Bạch Thiên an tâm thở hắt ra một hơi.
Thật may vì cuối cùng cũng có một người hiểu chuyện.
Và.
Đúng lúc đó.
Tên đó nhẹ nhàng quay người đi như thể hắn đã bỏ qua cho bọn họ, lại bất ngờ rút thanh đao đang treo ở bên hông ra chĩa thẳng về cổ của Bạch Thiên bằng tốc độ ánh sáng.
Bạch Thiên theo phản xạ rút kiếm chặn lại thanh đao đang hướng về phía cổ của mình.
Keng!
Dù đòn công kích đáng sợ đó của hắn đã bị chặn lại, nhưng gã lại nở một nụ cười hài lòng.
“Ngươi đúng là võ giả rồi.”
"……."
“Ngươi là một võ giả có thể chặn được đao của ta, vậy mà lại chỉ đi làm công việc của một thương nhân thôi sao.”
Bạch Thiên cắn chặt môi.
Chuyện đã đến nước này thì hắn không còn gì để biện minh nữa.
“Chúng là những kẻ mờ ám. Mau bắt hết chúng lại!”
“Rõ!”
Bạch Thiên nắm chặt kiếm rồi từ từ lùi về phía sau. Các cung đồ Dã Thú Cung nhìn thấy vậy cũng bắt đầu bao vây các đệ tử Hoa Sơn.
“Sư thúc……”
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Đánh trả, hoặc chạy. Chỉ còn cách chọn một trong hai.
‘Chết tiệt.’
Bạch Thiên dồn sức vào bàn tay đang nắm chặt kiếm.
Không ngờ chỉ chưa đầy nửa ngày mà mọi chuyện đã thành ra thế này. Hắn đã quá coi thường vùng đất Vân Nam rồi.
Đúng lúc ấy, Nhuận Tông khẽ cúi đầu với một gương mặt bi thảm.
“Con xin lỗi, sư thúc. Tại con mà……”
“Con không cần phải xin lỗi.”
Bạch Thiên dứt khoát ngắt lời hắn.
“Chuyện này là do ta quyết định. Vậy nên ta mới là người phải chịu trách nhiệm.”
Bây giờ hành động đó đúng hay sai không còn quan trọng nữa. Bạch Thiên đã cho phép các sư điệt làm vậy, do đó kể từ giây phút ấy, hắn đã trở thành người chịu mọi trách nhiệm.
Sau một khắc phân vân, hắn hét lên bằng gương mặt cứng nhắc.
“Ứng chiến!”
“Rõ, sư thúc!”
Chiêu Kiệt rút kiếm, Nhuận Tông cũng nhanh chóng chạm tay vào eo.
"……."
A.
Bán mất tiêu rồi còn đâu.
Gương mặt của Nhuận Tông trắng bệch khi nhận ra mình đã không còn thanh kiếm vốn là vật bất ly thân đó nữa.
Chiêu Kiệt nhìn Nhuận Tông bằng một ánh mắt cọc cằn.
“.........Huynh cứ nhặt tạm một cành cây nào đó đi.”
“Ta, ta vẫn còn Bác Đấu Thuật mà.”
“Huynh cứ tìm một cành cây nào đó đi.”
"……."
Mặc dù hắn đã được học Lục Hợp Quyền cơ bản, nhưng làm sao hắn có thể mang thứ đó ra đấu với kiếm được chứ?
Thanh Minh đã bắt bọn họ học Lục Hợp Quyền bởi vì theo như hắn nói, đó là ‘thứ cơ bản’, nhưng cũng vì thế mà Bác Đấu Thuật của Nhuận Tông chỉ dừng lại ở mức cơ bản đúng như tên gọi của nó.
Bạch Thiên đơ mặt khi nhận ra Nhuận Tông đã bị loại khỏi cuộc chiến.
‘Dù sao đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì.’
Khí thế của các cung đồ Dã Thú Cung đang bao vây bọn họ vượt ngoài sức tưởng tượng. Dường như những tin đồn cho rằng Thế Ngoại Ngũ Cung (Do Ma La Huyết Cung ẩn thế nên từ Tắc Ngoại Ngũ Cung chỉ còn Thế Ngoại Tứ Cung) không thua kém gì so với Cửu Phái Nhất Bang không sai tẹo nào.
“Phá vỡ vòng vây! Nhuận Tông, con theo sát ta!”
“Vâng, sư thúc!”
Bạch Thiên chĩa kiếm về phía trước.
Thế nhưng, lũ cung đồ đang chặn trước mặt hắn chỉ cười khẩy.
“Các ngươi nghĩ mình có thể thoát ra khỏi đây được sao? Nơi đây là Vân Nam đấy. Các ngươi chỉ có hai sự lựa chọn. Một là chết ngay tại đây. Hai là chết ở ngoài ruộng.”
“Cái nào ta cũng không vừa ý cả.”
Bạch Thiên vừa nói vừa tìm đường rút lui.
‘Trước hết mình phải ra khỏi thành đã.’
Rồi tính tiếp cũng không muộn.
Thấy Bạch Thiên nhìn về phía sau, lũ cung đồ nhe răng cười.
“Ngươi đừng mơ mộng hão huyền nữa. Ta sẽ cho ngươi biết Vân Nam là nơi như thế nào! Xông lên!”
Tiếng hô vừa dứt, các cung đồ Dã Thú Cung đồng loạt xông về phía bọn họ.
“Mau chạy về phía trước!”
“Vâng! Sư thúc!”
Bạch Thiên vừa nghiến răng vừa chạy về phía trước.
Không, hắn vốn định chạy.
Nhưng trước khi hắn nhấc chân lên chạy thì một cảnh tượng kỳ lạ đã đập vào mắt hắn.
Rầm! Rầm! Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, lũ cung đồ đang lao tới phía này cũng bị đánh bay về đằng sau bằng một tốc độ khủng khiếp.
“Cái, cái gì vậy!”
“Là kẻ nào!”
Bạch Thiên dựng đứng lông tơ, đứng yên tại chỗ.
Đồng tử của hắn bắt đầu đảo quanh, mồ hôi lạnh cũng túa ra như tắm.
Không lẽ là…..
“Hô ô ô ô ô ô ô ô ô?”
Tiêu rồi.
Hắn từ từ hạ kiếm xuống. Rồi chầm chậm, rất chậm quay đầu về sau.
Có một tên ác ma đang đứng ở đó.
“LÀ AI…..”
"……."
“...ĐÃ GÂY RA CHUYỆN NÀY?”
"……."
Tên ác ma đó không ai khác, chính là sư điệt Thanh Minh yêu quý của hắn.
Thanh Minh nghiêng đầu nhìn sang một bên.
“Là các sư huynh?”
"……."
“Hay là sư thúc?”
Bạch Thiên nhắm chặt hai mắt.
Thà bị Dã Thú Cung bắt còn tốt hơn. Tại sao hắn cứ phải xuất hiện vào lúc này chứ.
“Người gây ra chuyện này cũng biết cách gây chuyện quáaaaaaaa nhỉ! Chuyện này lớn lắm đấy! Ôi trời đất ơi, Tại sao vừa mới đến Côn Minh chưa được nửa ngày mà mấy người đã gây ra một chuyện động trời như vậy hả?”
“Ch, chuyện đó……”
“Đúng là hết nói nổi. Ai da! Tại sao ta lại phải đi dọn xác của các sư thúc, sư huynh của mình chứ. Aigu, cái số của ta!”
Bạch Thiên, Nhuận Tông, và cả Chiêu Kiệt nữa đều đồng thời run cầm cập.
‘Đúng là đồ vô lương tâm!’
‘Hừ, tại sao cái tên ma quỷ này lại cứ phải xuất hiện vào lúc này cơ chứ!’
‘Thà bị Dã Thú Cung bắt còn hơn! Thà như vậy còn hơn!’
Tình cảnh này thật ghê sợ.
Thế nhưng, tuy cơ thể run cầm cập, nhưng biểu cảm của bọn họ đã được thả lỏng phần nào. Bởi vì họ biết, mọi chuyện sẽ được giải quyết khi Thanh Minh đến.
Thế nhưng, cuộc hội tụ không kéo dài lâu.
Thanh Minh bẻ cổ rồi nhìn chằm chằm về một hướng.
“Huynh bán Mai Hoa Kiếm đi đâu rồi à!”
"……."
Nhuận Tông vắt óc để tìm ra câu trả lời phù hợp. Thế nhưng, đáng tiếc là Chiêu Kiệt đã nhanh hơn hắn một bước.
“Tiệm ngũ cốc.”
“........Hả?”
“Tiệm ngũ cốc. Ngũ cốc.”
“.......Huynh bán thật rồi ư?”
"……."
"……."
Thanh Minh nhìn Nhuận Tông và Chiêu Kiệt bằng một ánh mắt thẫn thờ.
“À không….. chỉ là tạm thời thôi, ha….. ha ha……”
Hai người họ cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt đang cảm thấy cực kỳ vô lý của Thanh Minh.
Thực ra nếu họ nói đầu đuôi thì có thể hắn sẽ hiểu, nhưng đây lại là tình huống mà bọn họ không thể giải thích được.
“Giỏi lắm! Các huynh giỏi lắm!”
Thật nực cười khi kẻ cứu hai người họ thoát khỏi cơn thịnh nộ của Thanh Minh không ai khác lại chính là đám cung đồ Dã Thú Cung.
“Ngươi là tên khốn nào hả?”
Thanh Minh quay đầu khi nghe thấy tiếng hét ầm trời của hắn.
“Ơ, ngươi muốn chết à?! Đâu ra cái kiểu mới gặp người ta lần đầu mà đã gọi tên khốn này tên khốn kia thế! Ngươi mới là tên khốn nào đấy, cả nhà ngươi là tên khốn nào đấy. Cái đồ chết tiệt này!”
"……."
Đồng tử của gã cung đồ run run sau khi bị chửi tối mặt tối mũi.
‘Cái, cái gì. Hắn?’
Ta chỉ hỏi ngươi một câu ngươi là ai thôi mà, tại sao ngươi phải phản ứng như vậy chứ?
Thật hoang đường.
“Cái tên khốn này.”
“Ngươi bị điên à mà cứ tên khốn mãi thế. Mà thôi, cứ đứng yên đấy. Lát ta nói chuyện với ngươi sau.”
Thanh Minh cau mày quay lại nhìn các sư huynh sư thúc đang nhăn nhó mặt mày.
Cả ba người đều len lén né tránh ánh mắt của Thanh Minh.
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên.
“Sư thúc không cần lo! Ta không làm gì đâu!”
“........Ta sai rồi.”
Dừng lại đi, cái tên sư điệt chết dẫm này!
Thanh Minh cợt nhả nói.
“Chúng ta cũng đến tận đây rồi, nên ta mới đi tìm hiểu một chút. Nhưng mà, đó không phải chuyện có thể nói ở đây đâu.”
“Hửm? Con nói chuyện gì?”
“Tất nhiên là chuyện nếu muốn tìm Tử Mộc Thảo thì chúng ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc nói chuyện với Dã Thú Cung rồi?”
“Thật sao?”
“Nghe nói họ rất rành về vấn đề đó đấy.”
“.......Vậy con định làm như thế nào?”
“Còn thế nào nữa.”
Thanh Minh bật cười rồi rút kiếm ra khỏi vỏ.
“Tất nhiên là đập bọn chúng một trận rồi đến Dã Thú Cung gặp cung chủ của chúng chứ còn gì nữa. Đó là cách nhanh nhất rồi còn gì?”
“Cách nhanh nhất để chết thì có.”
“Sinh tử vốn là một, xin thí chủ đừng quá quyến luyến cuộc sống này.”
“Đó là đạo phật mà, cái thằng điên này!”
“Ầy. Nhầm chút thôi.”
Thanh Minh bật cười rồi rút kiếm ra.
“Chà, vậy……”
Thanh Minh bẻ cổ, nhìn đám cung đồ Dã Thú Cung rồi phì cười.
“Các ngươi muốn chạy về báo cho cung chủ? Hay muốn ăn đập rồi mới chạy về báo?”
"……."
Mặc dù đây là tình huống mà ai nhìn vào cũng phải thấy tức giận, nhưng, người có vẻ có địa vị cao nhất trong số các cung đồ Dã Thú Cung ở đây lại chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
Hắn nhìn Thanh Minh một hồi rồi chậm rãi cất lời.
“Ngươi nói muốn gặp cung chủ ư?”
“Phải.”
“Ngươi yêu cầu ta phải về thông báo cho ngài ấy à?”
“Đúng luôn.”
Hắn nhiệt tình gật đầu.
“Lâu lắm rồi mới có một vị khách đến thăm Côn Minh, ta phải đi thông báo chứ.”
“Ngươi cũng biết điều đấy.”
“À, nhưng mà. Ta có thể thông báo cho ngươi, nhưng cách thức sẽ hơi khác một chút so với ngươi nghĩ đấy.”
“Hửm?”
Đúng lúc ấy.
Sau lưng hắn bắt đầu vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
“Hửm?”
Thanh Minh ngoảnh đầu lại nhìn. Ở chỗ ngã rẽ xuất hiện thêm mấy chục cung đồ Dã Thú Cung đang chạy tới.
“Ha ha. Chuyện này…….”
Thanh Minh vừa cười vừa quay đầu về phía trước. Hắn chợt nhìn thấy thêm mấy chục cung đồ đang chạy lại từ phía đối diện.
“Ơ, thế này thì hơi đông rồi? Xem ra hôm nay ta phải vận động…..”
Lại có thêm mấy chục cung đồ từ phía trên tòa nhà bên cạnh nhảy xuống.
"……."
Các cung đồ Dã Thú Cung xuất hiện từ con hẻm, từ phía trên bức tường, và thậm chí là cả từ trong tòa nhà bên cạnh.
“........Có khi nào các ngươi chui từ dưới đất lên luôn không?”
Cũng may là chuyện đó không xảy ra.
Thanh Minh bực bội nhìn hàng trăm cung đồ đang bao vây mình.
“Ơ kìa, không phải ngươi nói ngươi sẽ đi thông báo cho ta sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Gã cung đồ cầm đầu cười lớn.
“Nhưng nguyên tắc của ta chính là cứu sống kẻ đột nhập rồi lôi hắn đến trước mặt cung chủ.”
“À, vậy sao?”
Thanh Minh nhìn các sư huynh sư thúc của mình rồi lắc đầu như thể hắn vừa làm sai.
“Chúng nói sẽ đưa chúng ta đi kìa?”
"……."
Không phải đưa đi, mà là bắt đi đấy, cái thằng khốn này!
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook