Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 220 Ngươi vừa nói là Hoa Sơn sao? (5)
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Chapter 220. Ngươi vừa nói là Hoa Sơn sao? (5)
“Huynh dậy sớm vậy sao?”
Huyền Tông lặng lẽ nở nụ cười khi nghe tiếng của Huyền Thương.
“Ta không ngủ được ấy mà.”
“Là vì bọn trẻ?”
“Đúng là vậy.”
Huyền Tông thở dài.
“Để bọn chúng đi đến nơi xa xôi cực nhọc như vậy ta không yên tâm. Như lời Huyền Linh nói, ta biết làm như vậy là vì bọn chúng, vì Hoa Sơn, nhưng mà….”
“Lòng người vốn dĩ là như vậy đấy. Nếu nó luôn bất biến không thay đổi, thì liệu đó có gọi là lòng người không?”
“Đúng. Đúng là như vậy.”
Huyền Tông không giấu được sự chua xót.
‘Đáng ra ta phải là người dẫn dắt bọn chúng, vậy mà chính ta lại quá yếu kém nên không thể làm được.’
Đó là nỗi hận vẫn luôn tồn tại trong lòng Huyền Tông.
Hoa Sơn từ khi Thanh Minh xuất hiện ngày càng phát triển hơn, nhưng động lực của sự phát triển đó cũng chỉ là Thanh Minh.
Không thể dẫn dắt hậu nhân với tư cách là một tiền bối Hoa Sơn, không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc trông đợi hết vào Thanh Minh, việc này đôi lúc lại khiến Huyền Tông vô cùng sầu khổ.
Huyền Thương thấp giọng nhưng lại vô cùng chắc chắn.
“Chưởng môn nhân, xin huynh hãy tin tưởng lũ trẻ.”
Huyền Tông vừa quay người lại, Huyền Thương mỉm cười và nói.
“Không phải tên tiểu tử Huyền Linh cũng thế sao? Nó từng nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Đệ cũng cho rằng câu nói đó không hề sai. Lúc mới đầu nghe thì có vẻ khó tin, nhưng xét theo khía cạnh nào đó thì chẳng phải tất cả đều đúng hay sao?”
“Đúng vậy.”
“Chúng ta chỉ cần làm chỗ dựa cho lũ trẻ có thể trở về là được. Đất mẹ luôn là nơi bao bọc ta mà.”
Huyền Tông yên lặng gật đầu. Thế nhưng trên mặt hắn vẫn không dễ dàng buông bỏ lo lắng như vậy.
“Dù thế nào thì ta vẫn không thể không lo lắng được. Đây là lần đầu tiên bọn chúng đi đến một nơi xa xôi như vậy.”
Ngay lúc đó.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
“Chưởng, chưởng môn nhân!”
Phía bên kia, Huyền Linh vừa trợn mắt vừa chạy vội về phía Huyền Tông.
“Mới sáng sớm có chuyện gì mà đệ đã vội vội vàng vàng như vậy hả?”
“Có, có chuyện lớn rồi! Chưởng môn nhân! Lớn chuyện! Lớn chuyện rồi! À không, thật sự là chuyện lớn đó!”
Khuôn mặt Huyền Tông trở nên nghiêm trọng.
Không thể nói rằng Huyền Linh không có lúc suồng sã, nhưng hắn không phải là kẻ dễ dàng hồn vía lên mây.
Làm ầm ĩ như thế có nghĩa là thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi.
“Có chuyện gì? Mau nói rõ xem nào!”
“Đường! Đường môn!”
“Đường Môn?”
Môn chủ Đường môn! Môn chủ Đường môn đã đến rồi! Bọn họ đang đứng trước sơn môn!”
Mắt Huyền Tông mở to như muốn nứt ra vì tin tức quá bất ngờ này.
“Ai, đệ nói ai đến cơ?”
“Môn chủ Tứ Xuyên Đường môn nói rằng họ đến bái kiến Chưởng môn nhân!”
Môn chủ Đường môn?
Sao đột nhiên môn chủ Đường môn lại đến?
“Nhanh lên!”
“Đúng. Giờ không phải lúc đứng đây!”
Bước chân Huyền Tông bắt đầu gấp gáp hơn.
Ông ta chạy một mạch đến sơn môn và phát hiện ra Đường Quân Nhạc đang chờ trước cổng, bèn nhanh chóng chắp tay thành thế bao quyền.
Không, là hắn đã định làm vậy.
Thế nhưng trước khi hắn kịp chắp tay lại thì môn chủ Đường môn đã lịch sự chắp hai tay cúi người xuống.
“Môn chủ Tứ Xuyên Đường môn Đường Quân Nhạc xin bái kiến Chưởng môn Hoa Sơn.”
Huyền Tông giật mình há hốc miệng.
Môn chủ Tứ xuyên Đường Môn.
Hắn tuyệt đối không phải là kẻ có thân phận thấp hơn Huyền Tông.
Nếu là Hoa Sơn trong quá khứ thì vai vế có thể cao hơn môn chủ Đường môn, nhưng Hoa Sơn của hiện tại không thể nào sánh với Tứ Xuyên Đường môn được.
Làm thế nào Hoa Sơn đã bị trục xuất khỏi Cửu Phái Nhất Bang có thể ngang hàng với một trong Ngũ Đại Thế Gia, Đường môn xưng bá ở đất Tứ Xuyên chứ?”
Không có chuyện Đường Quân Nhạc không biết sự thật này, thế nhưng bây giờ hắn đã bày ra một thái độ vô cùng kính trọng với Huyền Tông.
Huyền Tông không biết làm gì cho phải, Huyền Linh đành phải ra sức thụi một phát vào bên hông hắn.
“Hả? À!”
Huyền Tông tỉnh táo lại một chút, nhanh chóng chắp tay thành thế bao quyền.
“Chưởng môn Hoa Sơn Huyền Tông, xin bái kiến môn chủ ường Môn.”
Chào hỏi xong rồi, Đường Quân Nhạc ngẩng đầu lên, cười nhẹ.
“Vinh hạnh được gặp, chưởng môn nhân. Mong là ngài không trách tại hạ đến mà không báo.”
“Ngài nói gì vậy chứ! Môn chủ Tứ Xuyên Đường Môn đích thân đại giá quang lâm, tại hạ vì quá bất ngờ nên có chút thất thố rồi.”
“Đa tạ chưởng môn nhân tiếp đón nồng nhiệt.”
“Nhưng mà, có chuyện gì sao?”
Đường Quân Nhạc yên lặng nhìn Huyền Tông rồi mới mở miệng.
“Các môn hạ Hoa Sơn đã đến Đường Môn.”
“…Đúng vậy.”
“Đường Môn đã nhận của họ quá nhiều ân huệ rồi, thế nên chúng ta đã quyết định sẽ kết giao thân hữu. Vậy thì không phải tại hạ nên đến Hoa Sơn bái phỏng và bàn luận về tương lai sau này sao?"
“Ngài nói, thân hữu sao?”
Thân hữu? Bằng hữu?
Tên tiểu tử Thanh Minh trở thành bằng hữu với Đường Môn?
Huyền Tông nhìn Đường Quân Nhạc bằng vẻ mặt ngạc nhiên.
Từ “thân hữu” được đặt ở nơi mà đáng ra cụm từ thích hợp phải là “đồng minh”. Nghĩa là Đường môn chủ muốn có một mối quan hệ trên cả đồng minh với Hoa Sơn.
“Chuyện này….”
Huyền Linh lại chọt vào hông Huyền Tông.
“Hả?”
Khi Huyền Tông không thể bắt nhịp được nữa, Huyền Linh liền nhẹ nhàng bước lên trước.
“Để khách quý đến thăm đứng ở sơn môn thật là không phải phép. Để tại hạ dẫn các vị vào đại điện.
“Đúng đúng, vào đại điện, đại điện!”
Đường Quân Nhạc nở nụ cười.
“Mọi người không cần phải ngạc nhiên như vậy. Chưởng môn nhân, tại hạ đến đây là thật tâm muốn tạo dựng một mối quan hệ tốt đẹp với Hoa Sơn chứ không hề có ý gì khác. Bằng chứng chính là….”
Đường Quân Nhạc quay đầu lại.
“Tiểu Tiểu, bái kiến mọi người đi.”
Đường Tiểu Tiểu cúi đầu tại chỗ.
“Tiểu nữ Tứ Xuyên Đường môn Đường Tiểu Tiểu xin bái kiến Hoa Sơn chưởng môn nhân. Tiểu nữ rời Tứ Xuyên Đường môn đến đây để xin bái nhập Hoa Sơn phái, xin Chưởng môn nhân thu nhận.”
“Bái, bái nhập?”
Tiểu nữ tử này bị gì vậy?
Sự bối rối và hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt Huyền Tông. Đường Quân Nhạc bình tĩnh nói.
“Đây là nhi nữ của tại hạ.”
Nhi nữ của ngươi thì sao?
Một giọng nói xen lẫn với tiếng cười vang lên bên tai Huyền Tông đang bối rối không bắt kịp tình hình.
“Có vẻ như tiểu tử Thanh Minh lại gây ra chuyện gì rồi.”
“Đúng là như vậy.”
“A….”
Huyền Tông tiếp nhận xong cuộc đối thoại giữa Huyền Linh và Đường Quân Nhạc lúc này mới gật đầu.
Đầu tiên, việc gì mà không hiểu đầu cua tai nheo thì cứ thêm hai chữ Thanh Minh vào phía trước.
“Mọi người vào trong chúng ta sẽ đàm đạo chi tiết.”
“Được được.”
“Hướng này.”
Huyền Linh cung kính mời Đường Quân Nhạc vào trong.
Đến tận khi Huyền Linh và Đường Quân Nhạc đã đi xa về hướng đại điện, Huyền Tông vẫn không thể khép miệng lại.
Sau đó, Huyền Thương lại nói bằng giọng cười đùa.
“Huynh xem xem, bọn hậu bối của chúng ta đó. Không phải huynh đã nói chúng sẽ tự biết làm thế nào mới tốt hay sao?”
“……….”
“Ít nhất thì dù là ở Vân Nam bọn chúng cũng làm rất tốt. Chúng không phải đám hậu bối tầm thường đâu.”
Trước những lời nói đầy tự hào ấy, Huyền Tông mặt đầy xúc động, mãnh liệt đồng tình.
“Đúng vậy. Đúng vậy. Phải như vậy chứ.”
Ánh mắt của hắn hướng về phía nam xa xôi.
Đâu đó ở nơi xa xôi kia có các đệ tử Hoa Sơn phái của hắn.
“Bọn chúng sẽ làm tốt thôi! Làm tốt! Hô hô, đó là hậu bối của chúng ta mà!”
Thanh âm của Huyền Tông chứa đầy niềm vui và kỳ vọng.
*******
“………”
Lộc cộc. Lộc cộc.
Cơ thể lắc lư qua lại.
Thanh Minh nằm ngửa người ra, nói với giọng bình ổn.
“Ây cha, lâu lắm rồi mới được thoải mái thế này. Đáng ra ta phải làm thế này sớm hơn một chút.”
“……”
“Sư thúc cũng nằm xuống đi. Thoải mái nhất trần đời luôn.”
“………”
Nhưng Bạch Thiên chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.
‘Trong đầu tên nhóc này chứa cái gì vậy nhỉ?’
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Đôi lúc Bạch Thiên thật sự muốn bổ đầu Thanh Minh ra xem trong đó có chứa gì hay không.
“Thanh Minh.”
“Hả?”
“Như vậy có ổn không?”
“Làm sao? Được tháp tùng thoải mái thế này thì tốt chứ có gì đâu.”
Thoải mái?
Tháp tùng?
Bạch Thiên ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Thấy rồi.
Vùng đất trải rộng với những ngọn núi nhấp nhô. Ngay cả những vách đá dốc đứng với hình thù kì lạ cũng hùng vĩ một cách lạ thường. Thật sự đáng để gọi là tuyệt cảnh.
Chỉ cần không có mấy cái song gỗ ngăn giữa tầm nhìn!
“Ụm bò!”
Con bò đang kéo xe cho bọn họ kêu một tiếng rõ to.
Đúng vậy, bây giờ các môn đồ Hoa Sơn, bao gồm cả Thanh Minh đang bị kẹt trong xe áp giải phạm nhân và bị áp giải đến Nam Man Dã Thú Cung
Ủa là sao?
Thoải mái?
Bạch Thiên thở dài.
“Thanh Minh à, không phải con nên cảm thấy nguy hiểm mới đúng sao?”
“Nguy hiểm gì chứ.”
Thanh Minh cười khẩy, tay đan vào gối.
“Thế sư thúc có cách nào khác không?”
“……”
“Muốn tìm Tử mộc thảo thì phải hỏi Dã Thú Cung, nếu cung chủ Dã Thú cung không cho phép thì mấy gã cung đồ Dã Thú cung đó cũng sẽ không hé nửa lời với chúng ta.”
“Thực vậy.”
“Vậy cách tốt nhất là trực tiếp đến gặp cung chủ Dã Thú cung.”
“Cái này nghe cũng hợp lý.”
“Thế thì đây là cách nhanh nhất rồi còn gì!”
“Nhưng đây là vấn đề đó tên tiểu tử thối này!”
Bạch Thiên rống to, lao về phía Thanh Minh.
Ngay lúc đang ầm ĩ thì xung quanh bỗng nhiên im bặt một cách đáng sợ.
Rầm rầm!!!
Một tên cung đồ Dã Thú cung đang hộ tống nổi giận đập mạnh vào song gỗ.
“Này tên kia, không im lặng được à!”
“Hừ.”
Bạch Thiên miễn cưỡng ngồi lại chỗ cũ, tên cung đồ Dã Thú cung kia tặc lưỡi.
“Mấy tên này có biết mình đang làm gì không vậy, bị bắt như thế mà không biết xấu hổ à?”
“Đây là lần đầu tiên ta thấy một tên Trung Nguyên mất trí đến vậy đấy.”
“Bỏ đi. Phải lôi bọn chúng đến chỗ Thần đàm, lúc đó bọn chúng sẽ biết tình thế đang xoay chuyển như thế nào thôi.”
Thanh Minh thò đầu ra khỏi song gỗ.
“Này lão bá!”
“Tên này lại gì nữa?”
“Còn phải đi bao xa nữa?”
“Hơ….”
Cung đồ Dã Thú cung nhìn Thanh Minh một cách khó hiểu. Thế này có khác gì hành khách đi xe ngựa kéo không chứ?
“Có vẻ như ngươi muốn chết sớm đây mà. Nhưng dù sao cũng sắp đến rồi.”
Thanh Minh nghe được câu trả lời thì gật đầu, ngồi lại chỗ của mình.
Chiêu Kiệt thì liên tục thở dài nhìn trời, còn Lưu Lê Tuyết thì đang ngồi xếp bằng với vẻ mặt vô cảm không hiểu được nàng nghĩ gì.
“…Sư thúc bị tóm khi nào đấy?”
“Ta luôn ở phía sau con còn gì.”
“…. Ta không cảm giác được việc có người đứng phía sau luôn á. Nhưng nói chung là chúng ta lại bị bắt nữa rồi nhỉ. Có gì đi chăng nữa thì mọi người cũng phải nghĩ tích cực lên. Sao toàn nghĩ theo hướng xấu không vậy?”
“Ta nói ta bị bắt lại bao giờ?”
“À vậy hả?”
Thanh Minh run rẩy quay đầu lại nhìn.
Hắn thấy Nhuận Tông đang mắc kẹt trong góc, biểu tình như thế gian sụp đổ.
Thanh Minh cứ như vậy nghiêng đầu nhìn hắn.
“Rồi ông cụ non kia lại làm sao vậy?”
“Có lẽ Nhuận Tông mặc cảm là do nó nên tất cả chúng ta mới bị bắt. Mặc dù ta đã nói là không phải thế rồi.”
“Bị bắt cái gì chứ. Đã nói đây chỉ là đi đường một cách thoải mái thôi.”
“Đừng nói nữa thì hơn.”
Cuối cùng, Bạch Thiên vì huyết áp tăng vọt nên nhất quyết ngậm miệng lại.
Thanh Minh nhìn chằm chằm Nhuận Tông rồi mỉm cười, nói.
“Nhuận Tông sư huynh”
“…Ừ.”
“Đôi lúc có ý đồ tốt không nhất thiết sẽ mang lại kết quả tốt.”
“…..”
“Trên thế giới này có rất nhiều người làm gì cũng vì mục đích tốt, nhưng thay vì được đền đáp, họ phải chịu sự khốn khổ trong khoảng thời gian rất dài.”
Lúc này Nhuận Tông mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt vô thần của hắn đã lấy lại được tiêu cự trong phút chốc.
Thanh Minh tiếp tục nói.
“Nhưng như vậy không có nghĩa là phủ nhận tất cả. Sư huynh là muốn được báo đáp nên mới làm việc tốt hay sao?”
“Không, không phải thế.”
“Vậy thì ngậm đắng nuốt cay xuống bụng đi thôi. Tất cả những việc ta làm không hề sai trái.”
“Ta hiểu ý đệ muốn nói gì.”
Nhuận Tông gật đầu một cách nặng nề.
Thanh Minh ngước lên nhìn bầu trời.
‘Đúng không, chưởng môn sư huynh?’
Hoa Sơn đã hi sinh tất cả vì thiên hạ.
Thế nhưng, không một ai nhận ra sự thật đó, họ chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân và khinh miệt Hoa Sơn.
Vậy thì….
Tất cả những gì Hoa Sơn từng làm đều là chuyện sai trái sao?
Không, Hoa Sơn không hề sai.
Dù cho Thanh Minh có nghĩ như vậy đi nữa, thì chưởng môn sư huynh cùng với các sư đệ của hắn đang ở thế giới bên kia vẫn sẽ ngẩng cao đầu không bao giờ hối hận vì những gì họ đã làm.
Nếu Thanh Minh và bọn họ không ngăn chặn được Thiên Ma, Hoa Sơn chắc chắn cũng sẽ biến mất.
Và bây giờ Thanh Minh đang phải nỗ lực thu dọn đại cục.
“Nghĩ là thấy tức mà.”
Mọi chuyện là do người khác gây ra!
Nhưng hậu quả lại do mình gánh!
- Nếu uất ức thì thôi nghỉ đi.
“Hừ!”
Thanh Minh thở dài một nơi. Cố gắng an ủi Nhuận Tông nhưng lại bị đấm cho một cú thẳng vô mặt.
Là ai mắng ai đây chứ?
Lúc này, Bạch Thiên liếc nhìn xung quanh và nói.
“Bây giờ không phải nên trốn đi sao? Con có thể tùy tiện bẻ gãy mấy song gỗ này mà?”
“Trốn đi rồi sao nữa?”
“Thì…”
“Quan trọng là chúng ta phải lấy được Tử mộc thảo. Đây là cách nhanh nhất rồi, ta còn phải nói bao nhiêu lần nữa?”
“Hừ.”
Bạch Thiên thở dài một hơi.
Ngay lúc này, Chiêu Kiệt nãy giờ vẫn đang im lặng đột nhiên đưa tay chỉ về một phía.
“Thanh Minh, nhìn kìa.”
“Hả?”
Nhìn về phía hắn chỉ, Thanh Minh liền thấy một tòa thành các vô cùng rộng lớn.
“Ô?”
Nơi tòa thành này tọa lạc rõ ràng khác hẳn với khung cảnh từng thấy từ trước đến nay ở Vân Nam.
Phía sau tòa thành thoạt nhìn vô cùng lớn là một khu rừng rậm trải dài vô tận. Dường như không có một tia sáng nào có thể lọt qua khu rừng ấy.
Đó là một cảnh tượng đối lập với cánh đồng hoang vắng mà bọn họ thấy trên đường.
“Đây có phải là Nam Man Dã Thú cung không?”
Tiếng lầm bầm của Bạch Thiên làm ánh mắt đám môn đồ Hoa Sơn trở nên căng thẳng.
Trọng lượng của năm từ Nam Man Dã Thú Cung ngay từ giây phút nhìn thấy tòa thành đã có thể cảm nhận một cách rõ ràng.
Hơn nữa, bọn họ đang ở trong hoàn cảnh bị người khác áp giải chứ không phải đang áp giải người khác.
Nhìn thấy tòa thành đồ sộ như vậy, họ có thể cảm nhận rõ ràng sự tráng lệ của Dã Thú Cung…
“Ồ, bọn họ trông cũng có tiền đấy chứ.”
“……”
Giờ phút này rồi mà còn suy nghĩ được như thế nữa hả?
Trong tình thế này?
Hả tên tiểu tử thối kia?
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Đón xem Cuồng Ma Hồi Quy cùng Bắc Kiếm Giang Hồ sẽ sớm lên sóng tại VLOGNOVEL.COM!!!
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook