Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 218 Ngươi vừa bảo là Hoa Sơn sao? (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 218: Ngươi vừa bảo là Hoa Sơn sao? (3)

 

“Cái tên tiểu tử này!!! Mày đã ăn trộm cái này ở đâu hả? Còn không mau đưa đây!!!”

“Không, không phải đâu! Ban nãy một người nào đó đã cho tôi thứ này thật đấy! Không phải là tôi ăn trộm đâu.”

“Còn dám ăn gian nói dối à? Trên cái mảnh đất cằn cỗi này làm gì có ai chia thức ăn cho người khác chứ? Còn không mau bỏ cái tay ra!!!!”

Một thương nhân đang cố đánh uỳnh uỵnh vào một đứa trẻ đáng thương.

“Ái chà! Mày không buông tay ra chứ gì? Để tao chặt đứt tay mày xem mày còn ngoan cố được nữa không!”

Cuối cùng, hắn lôi ra một con dao đang dắt bên sườn, ngay khoảnh khắc hắn giơ con dao lên cao định chặt vào tay đưa trẻ ấy.

“Ngươi đang làm cái gì thế hả?”

Nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của đứa trẻ, Nhuận Tông vội vàng chạy đến giữ chặt tay đang cầm con dao của tên thương nhân ấy.

“Lại đứa nào nữa đây...!”

Tên thương nhân tức giận vì sự cản trở bất ngờ. Nhưng rồi hắn nhanh chóng ngậm miệng lại bởi sức mạnh siết chặt cổ tay hắn. Trong giây lát, giọng hắn dần dịu đi.

“Không, không phải ta vô cớ gây chuyện đâu. Tên tiểu tử này dám ăn trộm bánh bao nên....”

“Ăn trộm cái gì mà ăn trộm. Chính ta ban nãy đã mua bánh bao tại đây rồi chia cho đứa trẻ này.”

“Chính ngươi đã cho tiểu tử này đồ ăn ư?”

Đôi mắt Nhuận Tông bùng lửa giận.

“Chưa nắm rõ tình hình mà ngươi đã đánh đứa trẻ như thế này sao? Đó mà là hành động của một con người à?”

“Thật xin lỗi thiếu hiệp. Nhưng có vẻ thiếu hiệp là người từ bên ngoài đến nên không biết thôi. Tại Côn Minh này làm gì có chuyện chia sẻ đồ ăn kia chứ, vì vậy mà ta đương nhiên là nghĩ tiểu tử này đã ăn trộm rồi.”

Khuôn mặt Nhuận Tông trở nên cứng đờ.

“Nhưng cho dù là vậy thì sao có thể chặt tay của một đứa trẻ chỉ vì nó ăn trộm được chứ?  Đó mà là hành động của một con người hay sao?”

“Ta chỉ doạ cho hắn sợ thôi. Thật đấy!”

Nghe giọng điệu như sắp chết đến nơi của người thương nhân, Nhuận Tông mới chịu buông tay ra.

Và rồi hắn quay sang hỏi bằng một vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

“Nơi này thật không có chút tình người nào sao?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Người thương nhân nắn nắn cổ tay với vẻ mặt đau đớn. Sau đó hắn xem xét tình hình, hắn cúi thấp người xuống rồi trả lời.

“Sao thiếu hiệp lại có thể cho người khác đồ ăn được chứ? Nơi này đến cái bỏ vào miệng bản thân còn chẳng có nữa là.”

“Hừm”

“Các vị rồi sẽ chết đói hết cho mà xem. Trên đường đến đây chẳng nhẽ các vị chưa thấy hay sao?”

Nhuận Tông thở dài.

“Ta biết là vậy, nhưng ngươi cũng không thể tùy điện đụng tay đụng chân với một đứa trẻ được.”

“Ta, ta xin lỗi.”

Nhuận Tông nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào người thương nhân rồi đỡ đứa trẻ đang ngã dưới đất lên.

‘Nhóc con, đệ không sao chứ?”

“Dạ, đệ không sao cả. Nhưng mà...”

Đứa trẻ không hề bận tâm chút gì đến việc trên người bản thân đang có vô số những vết thương mà chỉ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của mình.

Đôi mắt của nó dần trở nên ướt đẫm khi nhìn thấy chiếc bánh bao bị dẫm nát lẫn trong đám bùn đất.

“Đệ, đệ phải mang bánh về cho muội muội nữa....”

Nhuận Tông nở một nụ cười đầy thương xót rồi vỗ nhẹ lên vai đứa trẻ.

“Không sao đâu, ta sẽ mua cho đệ một cái bánh bao khác!”

“Thật, thật ạ?

“Đương nhiên rồi.”

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Chiêu Kiệt vô thức gật đầu cảm thán.

‘Đại sư huynh quả nhiên là một đạo sĩ.’

Ngay cả trong tình cảnh này, huynh ấy vẫn luôn chăm sóc cho những người gặp khó khăn.

Bản thân hắn dần cảm thấy xấu hổ khi không thể chăm lo cho bất cứ ai chỉ vì quá tập trung vào Tử Mộc Thảo.

‘Mình cũng phải noi gương đại sư huynh mới được....’

“Tiểu Kiệt!”

Chiêu Kiệt nhanh nhảu trả lời.

“Vâng! Sư huynh!”

“Tiền”

“Dạ?”

Nhuận Tông quay đầu.

Hắn nhìn Chiêu Kiệt bằng đôi mắt không thể ngây thơ và trong sáng hơn.

“Ta đã dùng hết số tiền ít ỏi của mình rồi.”

“Hả?”

“Mau mở tay nải ra xem nào?’

“Dạ?”

“Nhanh lên!”

Sư huynh

Tại sao đối với sư đệ, huynh lại chẳng có chút lòng từ bi nào vậy?

Tại sao....

Và rồi, tất cả ngân lượng của Chiêu Kiệt đã bị Nhuận Tông khoắng sạch.

Ngân lượng bên trong tay nải và cả trong ống tay áo, thậm chí là khoản tiền dự phòng cuối cùng của hắn cũng đã bị cướp hết sạch.

‘Học gì không học, sao huynh ấy lại học cái thói xấu xa đó của Thanh Minh thế không biết.’

Làm thế nào mà huynh ấy có thể lột sạch một con người mà không để lại một hạt bụi nào như thế này được nhỉ?

“Sư huynh, nếu như huynh lột sạch tiền của đệ như vậy thì lúc quay trở về chúng ta biết lấy gì mà ăn?”

“Đệ lo xa quá rồi. Chuyện đó các sư thúc sẽ lo được thôi.”

“Vẫn biết là vậy nhưng mà chúng ta cũng có việc cần dùng đến tiền chứ....”

“Việc cần dùng đến tiền? Tại Vân Nam này làm gì có chỗ nào mà tiêu tiền kia chứ?”

Đương nhiên.

Là không có rồi.

Nhuận Tông nói không sai. Kể từ khi bọn họ xuất phát tại Tứ Xuyên cho đến khi đến Côn Minh này, chưa thấy một thành đô đúng nghĩa nào cả. Tất cả những gì họ thấy chỉ là cánh đồng và vùng núi hoang vắng mà thôi.

“Chỉ cần quay về Tứ Xuyên xong đệ quay về gia môn lấy tiền là được còn gì. Nhị công tử của đại thương hội mà phải lo chuyện đó sao?”

“Dù là vậy nhưng mà....”

Nhuận Tông nhẹ nhàng quay đầu về hướng Chiêu Kiệt.

“Nhưng mà sao?”

“Không, không có gì đâu ạ!”

Khi nhìn thấy ánh mắt của Thanh Minh trong đôi mắt của Nhuận Tông, Chiêu Kiệt chỉ có thể ngậm ngùi im bặt.

‘Cái ánh mắt của huynh ấy sao lại...’

Cảm giác như nếu lỡ miệng nói nhầm một câu thì một cái bánh bao sẽ được tọng vào miệng vậy đó.

‘Tất cả mọi người đều trở nên kỳ lạ hết rồi.’

Nhuận Tông sư huynh hiền từ của hắn đi đâu mất rồi.

Chiêu Kiệt buồn bã thở dài.

Trong khi đó, Nhuận Tông đã mua ngũ cốc và bánh bao bằng tiền cướp (?) được từ Chiêu Kiệt rồi chia cho những đứa trẻ.

Nhưng cho dù hắn có mua và chia bao nhiêu chăng nữa thì số lượng những đứa trẻ cũng không giảm xuống tẹo nào.

“Cho, cho ta thêm một cái nữa được không?”

“Của đệ đây.”

“Ta có thể ăn đúng chứ? Thực sự là có thể ăn đúng chứ ạ?”

“Đệ ăn nhiều vào. Nếu đệ đói thì ngày mai lại đến nữa nhé. Ngay mai ta sẽ lại mua cho mọi người ăn.”

“Cảm ơn đại ca. Thực sự cảm ơn huynh nhiều lắm.”

Nhuận Tông cắn nhẹ môi.

Có thể nhìn thấy rõ ràng xương sườn của bọn trẻ lộ ra đằng sau những bộ y phục rách rưới. Những đứa trẻ ngay sau khi nhận được bánh bao ngay lập tức sẽ bỏ vào miệng và bắt đầu nhai ngấu nghiến.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

“Đệ đứng đó làm gì thế hả? ít nhất cũng phải đi lấy nước lại đây đi chứ?”

“Vâng!”

Chiêu Kiệt không nói hai lời lập tức chạy đến một cái giếng gần đó.

Ngay cả khi Thanh Minh không biết trên dưới làm đảo lộn Hoa Sơn thì Nhuận Tông cũng chỉ thở dài mà không hề nổi giận.

Một Nhuận Tông như vậy khi nổi giận đem lại cảm giác hoàn toàn khác so với lúc Thanh Minh nổi giận.

‘Trước tiên cứ yên lặng làm theo những gì được bảo’

Bản năng sinh tồn của Chiêu Kiệt thì thầm.

Chiêu Kiệt lấy nước từ giếng rồi vội vàng chia cho những đứa trẻ.

Nhuận Tông đã mua nhiều bánh bao và ngũ cốc đến mức có dùng cả hai tay của hắn cũng không thể ôm xuể. Vậy mà chỉ trong tích tắc, tất cả chỗ đồ ăn đó đã hết sạch sành sanh. Hắn thở dài nhìn vào cái túi rỗng tuếch.

“Haizz.....”

Sự thích thú trong mắt những đứa trẻ nhanh chóng biến mất khi nhận ra rằng bao ngũ cốc đã hết.

Nhuận Tông cắn nhẹ môi.

Những đứa trẻ thường không suy nghĩ nhiều.

Nói cách khác, những đứa trẻ là đối tượng mà khi xảy ra chuyện gì đó sẽ không bao giờ nghĩ đến lý do sâu xa đằng sau đó.

Bọn chúng sẽ cảm thấy tức giận khi những đứa trẻ khác được nhận còn bản thân thì không thay vì suy nghĩ đến tình cảnh của Nhuận Tông.

Nhưng, những đứa trẻ này dường như đã quen với chuyện như thế này, bọn chúng chỉ khóc mà không hề nổi giận với Nhuận Tông.

Điều đó càng khiến cho Nhuận Tông cảm thấy bứt rứt khó chịu hơn.

Hắn quay đầu nhìn về phía Chiêu Kiệt.

“Đệ đi mua thêm đi.”

“Sư huynh, huynh đã lấy hết tất cả số tiền ít ỏi của đệ rồi. Bây giờ đệ không còn tiền nữa.”

“Đệ không giấu ở đâu khác nữa à?”

“Huynh đã lấy cả khoản tiền dành cho trường hợp khẩn cấp rồi còn gì? Bây giờ huynh có kêu đệ chết thì cũng không còn đâu.”

“Vậy hả?”

Nhuận Tông nhăn nhó nhìn bọn trẻ xung quanh.

Những đứa trẻ đang khóc cắn chặt môi rồi cúi đầu xuống.

“Xin cảm ơn đại ca tốt bụng.”

“Không sao đâu. Bọn đệ không cảm thấy đói gì cả.”

Trên trán Nhuận Tông hằn lên một đường gân máu.

Và rồi, hắn rút thanh kiếm đang đeo bên sườn ra. Nhìn thấy cảnh tượng đó, lũ trẻ sợ hãi, co rúm hết người lại.

Nhưng rồi, Nhuận Tông không nói gì cả mà chĩa kiếm về phía Chiêu Kiệt.

“Đệ đem bán thứ này rồi mua ngũ cốc về đây.”

Khuôn mặt Chiêu Kiệt cứng đờ.

“Sư huynh, thứ này là Mai Hoa Kiếm đấy?”

“Ta cũng có mắt nhìn mà.”

“Nếu như huynh tự ý bán thần vật của sư môn thì không thể tránh khỏi hình phạt đâu. Sao huynh lại phải làm đến mức đấy chứ?”

“Hình phạt ư?”

“Vâng.”

“Chưởng Môn Nhân là người sẽ nổi giận mà không thèm hỏi lý do vì sao ta bán kiếm hay sao?”

“Dạ?”

Không.

Chưởng Môn Nhân không phải là loại người như vậy.

Chắc chắn chưởng môn nhân sẽ nổi giận với Chiêu Kiệt rồi gặng hỏi vì sao Chiêu Kiệt không bán kiếm để giúp đỡ những đứa trẻ này.

“Không cần phải dài dòng. Ta vốn là một người tu đạo trước khi trở thành một kiếm tu. Ta không thể để mặc bọn trẻ chịu đói chỉ vì cố giữ thanh kiếm dùng để chiến đấu với người khác được. Mau đem bán thứ này rồi mua ngũ cốc về đây.”

“Sư, sư huynh. Nhưng mà....”

Ngay cả khi Nhuận Tông đã nói bằng một giọng điệu hết sức chắc chắn, Chiêu Kiệt vẫn do dự vì khó có thể làm theo lời yêu cầu này. Nhưng rồi, Nhuận Tông tiếp tục hét lên.

“Nhanh lên!!!”

Ngay khi ấy, một nhân vật xuất hiện và trở thành người cứu nguy cho Chiêu Kiệt đang không biết phải làm thế nào.

“Có chuyện gì vậy?”

‘Sư, sư thúc!”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt ngay lập tức cúi đầu khi nhìn thấy Bạch Thiên đến gần họ.

Bạch Thiên nhăn mặt khi nhìn thấy lũ trẻ xung quanh và đống ngũ cốc trên tay Chiêu Kiệt và Nhuận Tông.

“Trước tiên, các con hãy nói ta nghe xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

Nhuận Tông nuốt nước bọt khô khốc rồi bình tĩnh mở lời.

Một lát sau.

Sau khi nghe hết mọi chuyện, Bạch Thiên nói bằng một giọng trầm thấp.

“Nhuận Tông”

“Vâng, sư thúc”

Nhuận Tông cúi đầu.

“Ta hiểu tấm lòng của con. Nhưng việc làm rớt vài giọt nước lên một cánh đồng khô hạn không thể làm thay đổi bất cứ điều gì. Con hiểu điều đó mà phải không?”

“Con hiểu thưa sư thúc.”

Bạch Thiên thở dài khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh trả lời của Nhuận Tông.

“Con hiểu nhưng không có ý định thay đổi suy nghĩ thì phải?”

“Con xin lỗi.”

Nhuận Tông hiểu bản thân đang làm chuyện gì.

Lòng tốt phải đúng lúc đúng chỗ.

Mục đích của bọn họ tại Côn Minh này chính là thu thập thông tin về Từ Thảo Mộc mà không bị ai để mắt đến.

Nhưng việc chia ngũ cốc như thế này rồi lỡ vướng vào một chuyện gì đó rất dễ khiến mọi người chú ý. Nếu như Bạch Thiên có nổi nóng với Nhuận Tông thì hắn cũng chẳng có gì để biện minh cả.

Bạch Thiên gật đầu.

“Được rồi. Vậy thì nhanh lên.”

“Dạ?”

Bạch Thiên lấy túi tiền từ bên trong ngực rồi ném cho Chiêu Kiệt.

Chiêu Kiệt chớp chớp mắt chụp lấy túi tiền trong trạng thái hoang mang tột độ.

“Sư thúc?”

“Các thương gia tại Côn Minh cũng chẳng có nhiều ngũ cốc đâu. Nên mua được bao nhiêu con cứ mua hết đi.”

“Không, không sao chứ ạ?”

“Nhiệm vụ đương nhiên quan trọng”

Bạch Thiên nói một cách dứt khoát.

“Tuy nhiên, nếu như phải quay lưng lại với những người nghèo khó để hoàn thành nhiệm vụ thì con nghĩ xem, liệu chưởng môn nhân và các trưởng lão có tán thành hay không?”

Bạch Thiên ngừng lại một lát rồi lắc đầu.

“Đương nhiên là không rồi. Ta cũng mong Hoa Sơn có được vinh quang lắm chứ. Nhưng vinh quang đó sẽ là vô nghĩa nếu như chúng ta không có tấm lòng hiệp nghĩa. Nếu như Hoa Sơn không còn hiệp nghĩa thì chúng ta có tư cách gì để sánh ngang với các môn phái khác kia chứ?”

Chiêu Kiệt gật đầu.

“Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là ta sẽ đuổi theo hiệp nghĩa trong mọi hoàn cảnh. Chỉ là hiện giờ có vẻ như không có vấn đề gì mà thôi. Vì vậy mà các con nhanh cái tay lên...”

“Dạ?”

Lời nói của Bạch Thiên trước sau chẳng khớp nhau gì cả.

Có vẻ như không có vấn đề gì nên nhanh cái tay lên ư?

Nhận thấy cái nhìn nghi hoặc của Chiêu Kiệt, Bạch Thiên đảo mắt nhìn xung quanh bằng một ánh mắt ngượng ngùng rồi thì thầm to nhỏ.

“Tốt nhất là các con nên hành động nhanh lên. Trước khi cái tên tiểu tử Thanh Minh biết được.”

“Dạ, vậy con đi ngay đây!”

Chiêu Kiệt tức tốc chạy vội đi mua ngũ cốc.

Bạch Thiên và Nhuận Tông đứng lại liên tục ngó nhìn về phía xa, sợ rằng Thanh Minh sẽ đến.

“Ngũ cốc của thiếu hiệp đây”

“Đây nhé!”

“Chúng tôi vẫn còn nhiều ngũ cốc lắm, thiếu hiệp không cần phải vội vàng làm gì!”

Chiêu Kiệt mua về một bao tải lớn ngũ ngốc. Sau đó Nhuận Tông, Chiêu Kiệt và cả Bạch Thiên bắt đầu phát ngũ cốc cho những đứa trẻ. Vốn dĩ chỉ phát cho những đứa trẻ đã tập trung tại đây ban nãy mà thôi, những rồi tin đồn lan xa, càng ngày càng có nhiều đứa trẻ tìm đến xin nhận ngũ cốc.

“Sao có nhiều trẻ con thế nhỉ?”

“Côn Minh là một thành đô lớn. Tất cả mọi người đều đói và không thể đi ra bên ngoài.”

“Dù sao thì có vẻ như chúng ta lại thiếu ngũ cốc nữa rồi....”

Bạch Thiên thở dài.

“Chúng ta cứ làm tất cả những gì có thể.”

Bạch Thiên cắn nhẹ môi khi nhìn thấy những đứa trẻ đổ xô đến.

Thường ngày hắn cũng không phải dạng từ bi gì cho lắm, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tả tơi của những đứa trẻ ở đây hắn cũng không thể nào chịu được.

Trên lập trường là một người chịu trách nhiệm trong lần hành động này, lẽ ra hắn nên trách mắng Nhuận Tông vì đã vô tình thu hút sự chú ý như thế này. Nhưng sâu thẳm bên trong trái tim hắn, hắn lại thầm cảm sư điệt vì đã làm được việc mà hắn đã không làm được trước đó.

“Chúng ta nhanh chóng kết thúc chuyện này thôi!”

“Vâng, sư thúc!”

Nhuận Tông vừa chia bánh bao vừa vuốt đầu những đứa trẻ.

“Ăn nhiều vào nhé!”

“Xin cảm ơn ca ca nhiều ạ”

Bọn trẻ mở to mắt sợ hãi. Mặc dù đang được phát ngũ cốc và bánh bao như thế này nhưng bọn trẻ vẫn không thôi cảnh giác với những người lạ mặt.

Điều đó có nghĩa là bọn chúng đã phải chịu đựng rất nhiều.

“Hình như càng ngày càng có nhiều người đến thì phải?”

“Bây giờ thậm chí cả người lớn cũng đến rồi. Hừm...”

Bạch Thiên nhăn nhó. Nếu cứ như thế này, bọn họ thực sự sẽ gây ra sự chú ý lớn mất.

‘Hay là cứ để ngũ cốc lại rồi đi nhỉ?’

Không được.

Nếu vậy thì mọi chuyện không khéo sẽ ngày càng lớn hơn. Bọn họ đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Vậy thì...

Ngay lúc ấy.

“Các người là ai?”

Ba người đang phân phát ngũ cốc đồng loạt ngẩng đầu lên.

“Ặc”

Khuôn mặt của Bạch Thiên dần trở nên cứng đờ.

Y phục trắng che nửa thân trên. Nửa trên đó được bao trùm bởi da thú.

‘Nam Man Dã Thú Cung...’

Từ lúc nào, các môn hạ của Nam Man Dã Thú Cung đang bước dần về phía bọn họ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương