Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 213 Lên đường mạnh giỏi nhé, các bằng hữu. (3

Chapter 213. Lên đường mạnh giỏi nhé, các bằng hữu. (3)

 

“Người của Đường môn đến rồi. Bọn họ bảo sẽ bồi thường toàn bộ số tiền tu sửa điện các bị sập.”

“A……”

Chiêu Kiệt cảm thán trước lời nói của Chiêu Bình.

“Chuyện này không đáng ngạc nhiên đâu. Đường môn đặc biệt rất chu đáo trong phương diện này.”

“Vâng ạ.”

“Nhưng môn chủ của bọn họ đã đích thân đến đây đấy.”

“Dạ?”

Chiêu Bình bày ra vẻ mặt kỳ lạ.

“Đường môn không phải là một môn phái không biết giữ thể diện. Trường hợp bọn họ sơ suất gây ra tổn hại cho người khác thì sẽ bồi thường một cách phải gọi là quá mức. Nhưng những môn phái chịu tổn thất đó chưa bao giờ nhận được lời xin lỗi từ chính môn chủ Đường môn.”

Chiêu Kiệt khẽ dồn sức vào nắm đấm của mình.

“Việc bồi thường tiền bạc chẳng có gì đặc biệt, chắc do môn chủ Đường môn không thể chấp nhận được việc bản thân phải cúi đầu trước kẻ khác nên mới vậy. Nhưng riêng lần này, môn chủ Đường môn đã đích thân đến đây tạ lỗi. Nói gì đi nữa thì…..”

Chiêu Bình khẽ quay sang nhìn Chiêu Kiệt rồi nói.

“Chắc chuyện một đệ tử Hoa Sơn như con là nhị công tử của Tứ Hải Thương Hội đã có ảnh hưởng đến việc này.”

“…….”

“Thành tựu con đạt được bên ngoài gia môn có vẻ như vượt quá những gì ta tưởng. Đến mức một người danh tiếng lẫy lừng như Đường môn chủ lại phải nể mặt con.”

Chiêu Kiệt không nói gì, chỉ lặng thinh lắng nghe Chiêu Bình.

Giờ không phải là lúc hắn ta mở lời.

Chiêu Bình im lặng một lúc rồi lại mở lời với một giọng khá trầm.

“Vậy là con không định quay về gia môn sao?”

“Thưa phụ thân...”

Chiêu Kiệt cắn môi.

Hắn ta cảm thấy khó chịu và gượng gạo.

Nhưng đây là việc mà đến lúc nào đó cũng sẽ phải trải qua, đến lúc nào đó buộc phải làm.

“Con thích Hoa Sơn.”

“Hơn cả gia đình sao?”

“Đương nhiên là không thể đem Hoa Sơn ra so với gia đình được rồi ạ. Nhưng…..”

Chiêu Kiệt ngẩng đầu lên.

Và hắn ta nhìn thẳng vào mặt Chiêu Bình với một ánh mắt cương quyết.

“Con nghĩ rằng ở đấy có con đường dành cho con.”

“…..Hừm.”

“Con tự hào về gia môn của chúng ta. Con nghĩ những việc phụ thân và đại ca làm rất đỗi tuyệt vời. Nhưng nơi con phải thuộc về không phải là ở đây.”

Nhìn ánh mắt đó của Chiêu Kiệt, khóe miệng của Chiêu Bình bất giác nhếch lên.

“Con xin lỗi, thưa phụ thân. Nếu chỉ được sống một lần trên đời này, thì con muốn chết với tư cách là đệ tử của Hoa Sơn.”

Chiêu Bình khe khẽ thở dài.

“Kiệt nhi.”

“Vâng, thưa phụ thân.”

“Con có biết ước mơ của ta là gì không?”

“…Con không biết ạ.”

Chiêu Bình ngẩng đầu lên nhìn trời.

“Ước mơ của ta không có gì đặc biệt cả. Ta chỉ mong con và đại ca của con có thể giúp đỡ lẫn nhau, dìu dắt Tứ Hải Thương Hội mà tổ tiên để lại.”

“……”

“Đó là ước mơ của ta từ khi sinh con ra.”

Nghe giọng nói có chút u sầu của ông ta, Chiêu Kiệt cúi gằm mặt xuống.

“Nhưng!”

Chiêu Bình nhìn nhi tử của mình rồi dồn lực vào trong giọng nói.

“Bây giờ ta đã biết rồi. Đó là ước mơ của ta chứ không phải của con. Lúc trước khi nghe lời đó, ta đã cảm thấy đó là một lời xấc xược, nhưng bây giờ ta đã hiểu vì sao hắn ta lại nói như vậy rồi. Không được ỷ bản thân là phụ thân thì có thể quyết định cuộc đời của con cái theo ý muốn của mình được. Bởi vì con cũng có tư cách có ước mơ của mình.”

Chiêu Bình tươi cười vỗ vai Chiêu Kiệt.

“Hãy mạnh mẽ lên.”

Chiêu Kiệt nhìn cha mình với đôi mắt run run.

“Con xin lỗi phụ thân.”

“E hèm.”

Chiêu Bình có vẻ ngượng nghịu, ông ta tằng hắng một tiếng thật bé. Rồi nói bằng một chất giọng có chút ngại ngùng.

“Con đừng lo lắng gì về gia môn. Bởi vì có ta, có cả đại ca của con ở đây rồi. Và…con cũng đừng quên rằng, dù con có sống với thân phận là môn hạ của Hoa Sơn đi nữa thì bọn ta vẫn luôn ủng hộ con.”

“Con nhớ kỹ rồi ạ.”

Chiêu Bình nở nụ cười tươi.

“Vân Nam là một nơi đáng sợ.”

“Vâng ạ.”

“Nhìn những gì con và mọi người làm được ở Đường môn, ta nghĩ rằng các con cũng sẽ hoàn thành tốt việc ở Vân Nam….Nhưng tấm lòng của bậc phụ mẫu thì không thể nào được như suy nghĩ của bản thân, ta không thể nào không lo lắng cho con. Con hãy bảo trọng hết mức có thể.”

“Vâng, thưa phụ thân.”

Chiêu Bình lại một lần nữa vỗ vai Chiêu Kiệt.

Cảm nhận được sự ấm áp từ bờ vai của mình, Chiêu Kiệt cũng bất giác nở nụ cười tươi.

* * *

“Là những vị này sao ạ?”

Quách Cảnh – người phụ trách đoàn thương hành xuất phát từ Hòa Bình Thương Đoàn đến Vân Nam nhìn các đệ tử Hoa Sơn bằng một ánh mắt khó hiểu.

“Đúng vậy đấy.”

“Đây là việc mà môn chủ đã đích thân nhờ vả, tại hạ sẽ hộ tống các vị này một cách hết sức thoải mái lên đường.”

“Cảm ơn ngươi.”

Quách Cảnh khẽ nhìn sắc mặt của Đường Quân Nhạc.

Thế rồi hắn ta nói thì thầm bằng một giọng the thé.

“Tuy nhiên….Việc cho người ngoài đi cùng cũng là một gánh nặng đối với thương hành của chúng tôi..”

“Ta sẽ tạ lễ với thương đoàn các ngươi.”

“Sao tại hạ lại dám mong chờ vào sự tạ lễ của môn chủ chứ? Chẳng qua tại hạ chỉ muốn môn chủ nhất định đừng quên rằng, chúng tôi đã cố gắng hết sức mình để có thể giúp đỡ môn chủ.”

“Đương nhiên phải vậy rồi.”

“Cảm ơn ngài. Xin cảm ơn ngài, môn chủ!”

Quách Cảnh gập sâu người chào tạm biệt Đường Quân Nhạc rồi nói với người nhìn giống người có vai vế cao nhất – Bạch Thiên.

“Thiếu hiệp còn gì muốn nói thì cứ nói nốt đi. Chuẩn bị xong hết rồi thì nói với ta là được.”

“Tại hạ biết rồi.”

Sau khi Quách Cảnh quay về chỗ của mình, Bạch Thiên lặng lẽ nhìn những người trong đoàn thương hành một lượt rồi chuyển ánh mắt đến chỗ Đường Quân Nhạc.

“Xin cảm tạ môn chủ lần nữa vì đã thông cảm cho bọn ta.”

“Nghĩ đến những gì Hoa Sơn đã cho Đường Môn thì mức này chưa là gì cả. Vân Nam là nơi mà ngay cả bọn ta cũng không thể tùy tiện đến được nên mong mọi người hãy cẩn thận.”

“Ta sẽ ghi nhớ lời dặn dò của môn chủ.”

Dường như vẫn chưa thể an tâm, Đường Quân Nhạc lại nói thêm vào.

“Nói Vân Nam là nơi được Nam Man Dã Thú Cung cai quản cũng không phải là khoa trương đâu. Nghe nói Cung chủ Nam Man Dã Thú Cung hiện tại vô cùng căm ghét người Trung Nguyên và rất tàn độc nên mọi người phải đặc biệt cẩn thận hơn nữa. Nếu muốn có được điều gì đó ở Vân Nam thì tốt nhất là không nên gây xung đột với chúng.”

“Một lần nữa ta xin khắc ghi lời dặn dò của môn chủ.”

Bạch Thiên cúi thật sâu để thế bao quyền hướng về Đường Quân Nhạc.

“Ta mong là khi gặp lại chúng ta cũng có thể đứng đối diện nhau và cười thật tươi.”

Đường Quân Nhạc vừa dứt lời thì Đường Tiểu Tiểu đứng đợi ở phía sau nãy giờ khẽ đi lên rồi cười chúm chím.

“Mọi người đi cẩn thận nhé! Sau đợt đi Vân Nam này chắc chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau đấy.”

“Hừ.”

Thanh Minh thở một hơi thật dài.

Phải thu nhận nha đầu đó thật sao…..

Mặc dù chuyện này ngay từ đầu sẽ do chưởng môn nhân quyết định nhưng mà….

Nhìn thấy biểu cảm không hề vui vẻ gì của Thanh Minh, Đường Tiểu Tiểu phụng phịu nói.

“Thiếu hiệp đừng có như vậy chứ. Chẳng phải bây giờ chúng ta sắp thành người nhà, cùng ăn chung một nồi rồi hay sao!”

Bạch Thiên mỉm cười.

“Nếu được vậy thì chắc sẽ là một mối nhân duyên tốt lắm đây.”

“Vâng! Từ nay về sau mong mọi người hãy chiếu…..”

“Tiểu Tiểu.”

Đường Quân Nhạc dùng tông giọng khá trầm ngắt lời Đường Tiểu Tiểu.

“Vâng, thưa phụ thân.”

“Nếu con thật sự muốn trở thành đệ tử của Hoa Sơn thì hãy quên chuyện bản thân là nữ nhi của Đường môn đi.”

“Vâng. Con định như vậy đấy ạ”

“Định như vậy? Một tiểu hài tử của Đường môn mà ăn nói với trưởng bối như vậy à?”

“……”

“Con đến Hoa Sơn với tư cách là nữ nhi của Đường môn à? Hay vì muốn trở thành đệ tử của Hoa Sơn nên mới đến Hoa Sơn?”

Đường Tiểu Tiểu đứng thẳng người sau khi nghe Đường Quân Nhạc hỏi.

“Các vị sư thúc và sư huynh hãy bảo trọng ạ. Kể từ giây phút này, tiểu muội không còn là nữ nhi của Đường môn nữa. Muội sẽ đến Hoa Sơn trước để học phép tắc và môn quy.”

Bạch Thiên mỉm cười.

Ánh mắt dữ tợn của Lưu Lê Tuyết cũng bắt đầu được thả lỏng.

‘Đúng là cao thủ.’

Nhìn hành động của Đường Quân Nhạc vừa làm, Thanh Minh phì cười.

Ông ta đã cố tình mắng Đường Tiểu Tiểu ở trước mặt tất cả mọi người nhằm cản việc cãi cọ ầm ĩ sắp diễn ra, đồng thời khiến cho địa vị của Đường Tiểu Tiểu không bị sụp đổ. Qua chuyện này cũng đủ thấy Đường Quân Nhạc yêu quý ái nữ của mình đến mức nào.

Đường Tiểu Tiểu sẽ tốn nhiều thời gian để có thể thích ứng được với cuộc sống ở Hoa Sơn….

‘Chuyện đó thì ai cũng như nhau cả thôi.’

Chỉ cần nghĩ đến một Chiêu Kiệt trước kia bạo gan, không kiêng nể nhưng bây giờ đã thành ra thế nào thì sẽ biết được tương lai của Đường Tiểu Tiểu.

Nếu làm vậy mà vẫn không đổi được tính nết thì….Cứ cho nha đầu đó lên Lạc An Phong tầm 3 lần thì cô ta cũng sẽ nhận thức được hiện thực thôi.

Đường Quân Nhạc không đời nào lại biết được Thanh Minh nghĩ gì, ông ta nhìn Bạch Thiên rồi nói một cách dịu dàng.

“Sau khi mọi người rời khỏi đây, ta sẽ đến Hoa Sơn một chuyến để kể lại những việc xảy ra ở đây, đồng thời cho Tiểu Tiểu bái môn.”

“Chưởng môn nhân sẽ rất hoan nghênh ngài đến đấy ạ.”

Thanh Minh nghiêng đầu hỏi.

“Nói vậy thì lúc bọn ta quay về, chắc có thể ngài sẽ không có ở Đường môn đâu nhỉ?”

“Hưm. Không lẽ lâu đến vậy sao? Hơn nữa, nếu mọi người vào sâu bên trong Vân Nam thì có thể sẽ xa hơn quãng đường từ đây đến Thiểm Tây đấy. Đường đến nơi đó không được tu sửa tử tế nên sẽ mất nhiều thời gian hơn so với mọi người nghĩ.”

“À, vậy sao?”

Thanh Minh quay sang nhìn các sư huynh sư thúc của hắn.

“Đường đến đấy mà xa thì cũng tốt thôi. Bởi vì chúng ta còn nhiều chuyện phải làm.”

Cơ thể của các đệ tử Hoa Sơn run lập cập sau khi cảm nhận được ánh mắt của Thanh Minh.

‘Nó định làm chuyện đó nữa à?’

‘Trong suốt chuyến đi đến Vân Nam á? Ngay cả khi đi chung với thương đoàn mà nó cũng không chịu từ bỏ sao?’

‘…..Biết vậy mình đã ở lại nối nghiệp gia môn rồi!’

Cứ nghĩ đến những chuyện đã trải qua trong suốt quãng đường đến Tứ Xuyên thì cơ thể của các đệ tử Hoa Sơn lại trở nên đông cứng.

Đường Quân Nhạc tiến lại gần Thanh Minh rồi thì thầm.

“Thứ mà ta đưa cho tiểu đạo trưởng ấy, đừng sử dụng nó bừa bãi nhé. Tiểu đạo trưởng biết rồi chứ?”

“Xin ngài đừng lo. Ta có phải là con nít đâu.”

“……”

Thà là con nít thì ta đã đỡ lo hơn rồi.

Vì là ngươi nên ta mới lo thế này đấy, cái tên tiểu tử này.

Đường Quân Nhạc thở dài thườn thượt.

“Vậy bọn ta xin phép lên đường đây.”

Bạch Thiên để thế bao quyền hướng về Đường Quân Nhạc.

“Cảm ơn vì sự tiếp đãi của ngài. Đến lúc quay về cũng mong ngài sẽ chiếu cố.”

“….Các vị định lại ghé Đường môn à?”

“Đương nhiên rồi.”

Đường Quân Nhạc nhắm nghiền mắt.

“Đường môn chủ, xin ngài hãy bảo trọng.”

“Các vị cũng hãy bảo trọng.”

Thanh Minh hình như vẫn đang còn luyến tiếc gì đấy, Bạch Thiên kéo mạnh hắn ta theo rồi rảo bước đi.

“Sao con nhiều lời thế. Nãy giờ mất khá nhiều thời gian rồi. Mau lại đây đi!”

“Vậy lần sau lại gặp nhau nhé.”

Thanh Minh vừa vẫy tay trong lúc bị kéo đi.

Ngay lúc đó, Đường Tiểu Tiểu đang nhìn theo bọn họ chợt nhảy lên phía trước. Thế rồi cô ta hướng về phía Lưu Lê Tuyết và hét lớn.

“Đằng, đằng kia….!”

Lưu Lê Tuyết khẽ quay người lại.

Đường Tiểu Tiểu bước lên định nói gì đấy nhưng cuối cùng không thể mở miệng, chỉ có thể liếc nhìn Lưu Lê Tuyết.

Giống như đoán biết được nỗi lòng của Đường Tiểu Tiểu, Lưu Lê Tuyết mở miệng nói.

“Không hối hận đấy chứ?”

“….Vâng ạ.”

Lưu Lê Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

“Hẹn gặp muội ở Hoa Sơn.”

“Vâng ạ!”

Câu chuyện kết thúc bằng lời đáp lại của Đường Tiểu Tiểu.

Lưu Lê Tuyết không còn chút quyến luyến gì, xoay lưng lại rồi bước tiếp.

“Trong số các đệ tử đời thứ ba không có nữ đệ tử nào, ta còn cứ tưởng muội sẽ buồn, nhưng giờ có vẻ như muội có thiện cảm với nữ đệ tử sắp nhập môn nhỉ.”

“Muội không quan tâm lắm.”

“Nhưng đúng là có chút lo lắng thật. Vì là nữ nhi của Đường môn nên chắc không dễ dạy dỗ đâu.”

“Dạ?”

Lưu Lê Tuyết quay lại nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt thẫn thờ.

“….Sẽ khó sao ạ?”

“Chẳng phải đến cả Thanh Minh còn phải dè chừng sao?”

“Đó là vì cô ta là con cái của nhà người khác.”

“….Hửm?”

“Đã là đệ tử Hoa Sơn thì ai cũng bình đẳng. Có thể ngày gặp lại, cô ta sẽ ôm đầu lăn lóc dưới đất cũng nên.”

“…..”

Lưng Bạch Thiên bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Nó bảo sẽ đập ái nữ của môn chủ Đường môn á?

‘…Cũng phải thôi, riêng tên tiểu tử đó thì dư sức làm thế.’

Đập cả sư thúc còn được thì có ai mà nó không dám đập cơ chứ?

“Trước đó vẫn còn nhiều thời gian mà. Nếu muội ấy thích ứng được cuộc sống ở Hoa Sơn thì tốt. Tuy nhiên.”

Một luồng khí lạnh toát ra thì ánh mắt của Lưu Lê Tuyết.

“Nếu muội ấy ỷ mình là nữ nhi của Đường môn rồi hành động vô lối thì muội sẽ đập vỡ đầu muội ấy trước khi Thanh Minh ra tay.”

“……”

Bạch Thiên nhắm nghiền mắt lại rồi nguyện cầu.

Mong rằng Đường Tiểu Tiểu sẽ không phải hối hận vì sự lựa chọn của bản thân.

“Bọn họ đã đi rồi.”

“Vâng, đi rồi ạ.”

Sau khi xác nhận đoàn thương hành của Hòa Bình Thương Đoàn hoàn toàn rời khỏi Thành Đô, Đường Quân Nhạc nhẹ nhàng than thở.

“Giống như có một cơn bão vừa mới quét qua Đường môn vậy.”

“….Ở Trung Nguyên toàn những người như vậy sao ạ?”

“Làm gì có chuyện đó.”

Dù có lật tung cả thiên hạ thì cũng không thể tìm được những người như thế đâu.

Đường Quân Nhạc khẽ cười khẩy một cái rồi mở lời.

“Chúng ta cũng phải cố gắng hết sức mình. Bởi vì không lâu nữa bọn họ sẽ kéo bão đến toàn bộ Trung Nguyên.”

Một khi Thanh Minh còn ở đó thì Hoa Sơn sẽ không có ngày nào lặng gió.

Và Hoa Sơn đang ngày càng lớn mạnh với một tốc độ kinh khủng khiếp.

Nếu không muốn bị bỏ lại đằng sau thì Đường môn kể từ bây giờ buộc phải nỗ lực không ngừng nghỉ. Bọn họ phải thúc ngựa để đổi mới thì mới có thể bắt kịp được tiến độ của các đệ tử Hoa Sơn.

“Gánh nặng của con sẽ lớn lắm đấy.”

“Phụ thân đừng lo. Vì con sẽ cố hết sức mình.”

Đường Quân Nhạc lặng lẽ gật đầu, khóe môi ông ta khẽ nhích lên.

“Vậy thì đi kiểm tra thử một lần xem nào.”

“Dạ? Kiểm tra gì cơ ạ?”

“Xem xem những đệ tử khác của Hoa Sơn là người thế nào ấy mà.”

“Vâng, vậy chúng ta mau lên đường thôi ạ.”

Đường Tiểu Tiểu và Đường Quân Nhạc quay lưng lại.

Đường Quân Nhạc bước được hai bước thì quay lại nhìn nơi đám người của Thanh Minh vừa mất hút. Thế rồi ông ta lẩm bẩm.

“Lên đường mạnh giỏi nhé, các bằng hữu.”

Bằng hữu.

Đó là lần đầu tiên trong đời Đường Quân Nhạc thốt lên hai chữ này.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương