Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 214 Lên đường mạnh giỏi nhé, các bằng hữu.(4)
Chapter 214: Lên đường mạnh giỏi nhé, các bằng hữu.(4)
“Cái gì? Mặc cái này vào á?”
“Đúng vậy!”
Bạch Thiên ngơ ngác nhìn bộ y phục trước mặt.
“Thứ này là....y phục của thương đoàn các vị sao?”
“Vâng. Đây là y phục mà các thành viên thương đoàn vẫn thường mặc.”
“Nhưng mà...bọn ta có nhất định phải mặc nó không?”
“Đạo trưởng à. Bây giờ nơi mà chúng ta đang hướng đến là Vân Nam đấy. Nếu các vị mà ăn mặc kiểu này đi vào đất Vân Nam có mà lớn chuyện mất. Phải như thế này thì chúng ta mới có thể đến Vân Nam một cách yên lặng mà không phát sinh vấn đề gì cả.”
“Thì ra là vậy.”
Bạch Thiên nhẹ nhàng quay đầu lại.
Trước tiên phải thuyết phục cái tên tiểu tử Thanh Minh đã...
“Có vấn đề gì đâu?”
“.......”
Bạch Thiên giật nảy mình khi nhìn thấy Thanh Minh trong bộ dạng gần như đã thay xong y phục.
“Con mặc rồi đấy à?’
“Ừm. Có vấn đề gì sao??”
“À....không. Ta cứ tưởng là con nhất định sẽ không chịu thay kia đấy!”
Trên bộ võ phục mà bọn họ đang mặc có họa tiết Hoa Mai là biểu tượng của Hoa Sơn.
Đối với một người bình thường thì chuyện này chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng đối với một kẻ xem trọng hình ảnh Hoa Sơn thậm chí có phần hơi cực đoan như Thanh Minh không biết chừng lại có phần hơi ép buộc.
“Làm sao?”
“À, bộ y phục...”
“Cái này á?”
Thanh Minh nhanh chóng vò đại khái bộ võ phục trên tay rồi nhét vào bên trong tay nải.
“Y phục chỉ là y phục mà thôi. Có gì đâu.”
“........”
“Sư thúc cũng mau đi thay đi. Chúng ta phải nhanh chóng đến Vân Nam mới được.”
“...Ừm”
Như đã được xoa dịu nỗi lòng, Bạch Thiên nhanh chóng nhận bộ y phục rồi đi thay.
Sau khi hoàn thành việc thay y phục, các đệ tử Hoa Sơn tụ tập lại một chỗ cười đùa vui vẻ.
Họ đã quen nhìn nhau trong bộ võ phục Hoa Sơn, nên giờ đổi sang y phục của người khuân vác có phần hơi ngượng ngùng.
“Bộ y phục này phải công nhận là rất hợp với Chiêu Kiệt đấy?”
“Quả nhiên là người xuất thân từ thương gia.”
“Sư, sư thúc đừng có trêu con nữa!”
Khuôn mặt Chiêu Kiệt dần ửng đỏ lên vì ngượng.
Ngay lúc ấy, Quách Cảnh của Hòa Bình thương đoàn tiến gần về phía họ với thái độ khẩn khoản.
“Có lẽ các đạo trưởng cũng biết rồi, Vân Nam là một vùng đất vô cùng nguy hiểm. Vốn dĩ ngoài những người được phép ra thì không được để những người khác đi cùng.”
“Ta biết.”
“Vì vậy mà ta khẩn thiết mong các vị đừng làm gì khiến thân phận bị bại lộ. Ta xin các vị đấy! Ta thực sự xin các vị đấy!”
Quách Cảnh nhắc đi nhắc lại một vấn đề khá nhiều lần. Điều này khiến Bạch Thiên sinh lòng nghi ngờ.
“Có vẻ như đường đến Vân Nam được kiểm soát rất chặt chẽ?”
“Đúng là có tồn tại các thế lực cai trị Vân Nam nhưng việc đó hoàn toàn chỉ trên danh nghĩa mà thôi. Vân Nam không thể tránh được sự ảnh hưởng của Nam Man Dã Thú Cung. Và thế lực trực tiếp kiểm soát người Trung Nguyên đi vào Vân Nam không ai khác chính là Nam Man Dã Thú Cung. Hơn nữa quan nha cũng mặc kệ nên bọn chúng càng được nước lộng hành hơn”
“Tại sao quan nha lại để chuyện như vậy xảy ra chứ?”
“Vân Nam là một vùng đất cằn cỗi. Vì vậy mà họ có đứng lên đối đầu với Nam Man Dã Thú Cung thì cũng chẳng được ích lợi gì cả. Chỉ có những thương nhân buôn bán là thiệt hại mà thôi.”
“Hừm”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Cũng phải thôi, nếu không phải đi tìm Tử Mộc Thảo, Bạch Thiên có lẽ cả đời này cũng không có ý định đến Vân Nam.
“Vì vậy mà ta xin nhờ các đạo trưởng một lần nữa. Nếu như chuyến đi lần này có sai sót gì, thương đoàn bọn ta sẽ không được phép đặt chân đến Vân Nam nữa. Xin các vị hãy cẩn trọng hành động.”
“Xin các hạ đừng lo lắng quá. Bọn ta sẽ cố gắng tuyệt đối sẽ không gây....”
Bạch Thiên vô thức quay sang nhìn Thanh Minh.
“..tai nạn nào đâu.”
Bọn ta sẽ cố gắng. Nhất định sẽ cố gắng.
Nhưng Bạch Thiên hiểu rằng, chuyện đó sẽ không như những gì mà bọn họ mong muốn.
“Vậy, cảm tạ các đạo trưởng”
Sau khi nài nỉ một cách khẩn thiết, Quách Cảnh quay về vị trí của mình.
Qua những lời mà Quách Cảnh nói, Bạch Thiên một lần nữa ý thức được Nam Man Dã Thú Cung tại Vân Nam này là một tồn tại tuyệt đối đến mức nào.
“Thế lực của bọn chúng còn lớn hơn cả Đường Môn ở Tứ Xuyên “
“Nhưng mà ở Tứ Xuyên còn có một số môn phái có thể kìm hãm được Đường Môn, còn ở Vân Nam này thậm chí chẳng có một môn phái nào cả?”
Bạch Thiên nghiêng đầu trước câu nói của Nhuận Tông.
“Hửm? Chẳng phải tại Vân Nam này còn có phái Điểm Thương hay sao?”
“...À à. Đúng là như vậy. Nhưng mà...”
Ngay khi Nhuận Tông ngập ngừng không biết nói sao, Thanh Minh - người đã nghe trọn cuộc nói chuyện giữa hai người họ nãy giờ lên tiếng trả lời.
“Bởi vì Điểm Thương là môn phái vốn dĩ không quan tâm gì đến những chuyện như vậy.”
“Con nói vậy là sao chứ?”
“Như ta đã nói rồi đấy. Điểm Thương là nơi không màng gì đến thế sự, xây dựng thế lực hay gây ảnh hưởng đến khu vực hay lãnh thổ gì cả. Họ chỉ trốn sâu trong núi tu đạo và luyện võ công mà thôi.”
“Chẳng phải chúng ta cũng như vậy hay sao?”
“Ầy. So với Điểm Thương hay Côn Luân thì Hoa Sơn và Võ Đang không thể được xem là đạo gia được. Chỉ có cái mác đạo gia mà thôi.”
“......”
Bây giờ tên tiểu tử điên khùng này đang tự nói xấu môn phái mình ư?
“Đạo gia nào cũng là đạo gia hết.”
“Không, ta nói thật mà. Điểm Thương và Côn Luân là những môn phái không thèm quan tâm đến việc thế giới bên ngoài đánh giá bọn họ như thế nào cả.”
“......”
“ Thậm chí cho dù họ bị đuổi khỏi Cửu Phái Nhất Bang thì họ cũng chẳng thèm quan tâm đâu.”
“Lý nào lại vậy được?”
“Sư thúc thử nghĩ mà xem, nếu như họ có chút quan tâm gì đó đến thế sự, liệu họ có lập môn phái ở tít Vân Nam hay Thanh Hải xa xôi như thế này không? Ở Tứ Xuyên còn có nông nghiệp phát triển, Vân Nam thì có cái gì đâu kia chứ?”
“Hừm, đúng là vậy.”
Bạch Thiên cúi đầu như mới hiểu ra được một vấn đề nan giải.
“Trên cương vị là một môn phái đạo gia, Điểm Thương đương nhiên là một môn phái đáng được coi trọng. Nhưng bọn họ thực sự không quan tâm gì đến thế tục và chắc chắn là họ không hề có chút để tâm nào đến những việc mà Nam Man Dã Thú Cung làm bên ngoài.”
“Họ đúng là rất tuyệt vời”
Bạch Thiên khẽ lắc đầu.
Tuyệt vời thật đấy, nhưng Bạch Thiên không có chút tự tin nào để sống như vậy cả.
“Vì vậy mà không cần bận tâm đến Điểm Thương làm gì. Nơi quan trọng nhất vẫn là Nam Man Dã Thú Cung kia kìa!”
“...Làm thế nào mà con lại biết về những chuyện này chứ?”
“Ta có xuất thân từ ăn mày đấy. Tin đồn nào mà ta chẳng nghe qua rồi.”
Thanh Minh trả lời một cách tự nhiên, để tránh sự nghi ngờ hắn nhanh chóng nói với thêm.
“Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian ở Tứ Xuyên rồi, vì vậy mà bây giờ không nên gây thêm chuyện nữa. Việc quan trọng lúc này là phải đến Vân Nam càng sớm càng tốt nên mọi người hãy cố gắng hợp tác với thương đoàn.”
Bạch Thiên nhếch mép trong vô thức.
Bây giờ ai đang dặn dò ai vậy?
“Người gây chuyện luôn là con còn gì? Nếu như con nhanh tay nhanh chân hơn một chút có khi chúng ta đã xuất phát từ mấy ngày trước rồi cũng nên.”
“Sư thúc nhỏ nhen thật đấy, toàn là những chuyện đã qua hết rồi mà!”
“Phù!”
Bạch Thiên - người bị chọc giận đến mức huyết áp sắp dâng đến tận cổ mệt mỏi thở dài.
“Ta biết rồi. Trước tiên chúng ta hãy hợp tác với thương đoàn để có thể đến Vân Nam một cách suôn sẻ.”
Còn việc đó có thực hiện được không thì phải chờ xem đã.
Các đệ tử Hoa Sơn đi bộ theo sau những chiếc xe ngựa chất đầy hành lý.
Khi đến Tứ Xuyên bọn họ đã đi bằng Tứ Mã Xa chạy không ngừng nghỉ. Vì vậy mà với cái tốc độ rùa bò như hiện tại, bọn họ không thể không cảm thấy bức bối.
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Những kẻ đi thương hành không thể mang theo nhiều ngựa. Vì vậy mà họ phải cố di chuyển sao cho tiết kiệm được thể lực của ngựa nhất.
“Hừm...cứ thế này đến bao giờ chúng ta mới tới được Vân Nam đây?”
Thanh Minh thở dài thườn thượt.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Đây là lần đầu tiên hắn tới Vân Nam. Cảm giác khó chịu này khiến cho cả người hắn mệt mỏi như bị chuột rút.
“Nếu đường mà dễ đi hơn thì có lẽ sẽ nhanh hơn được một chút.”
Bạch Thiên cau mày nhìn con đường gồ ghề trải rộng phía trước.
Thậm chí càng xa Thành Đô, càng gần Vân Nam thì đường đi càng hiểm trở hơn.
Đường đi là thứ phải được quản lý thì mới có thể duy trì được. Bởi vì cứ mỗi lần xe ngựa đến và đi, con đường sẽ bị nghiền nát, đất đá lộ ra và trở thành một mớ hỗn độn.
Vốn dĩ những việc như thế này sẽ do quan nha đảm nhận. Nhưng Vân Nam lại là vùng đất quan nha chẳng có chút ảnh hưởng nào. Vì vậy mà những con đường đến nơi này mới nham nhở và khó đi như vậy.
Quách Cảnh nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ rồi cười nhạt.
“Nơi này vẫn là đất Tứ Xuyên.”
“A, vậy sao?”
“Vâng. Nhưng nơi này là đường đến Vân Nam nên ngay cả quan nha cũng cảm thấy là không cần phải sửa chữa làm gì.”
“Vậy là càng đi đường sẽ càng xấu sao?”
“Đúng vậy. Nhưng vấn đề không chỉ có vậy thôi đâu. Biên giới giữa Vân Nam và Tứ Xuyên là nơi sơn tặc và thảo khấu hoành hành. Thương hành là một chuyến đi cược cả tính mạng đấy, không phải chuyện đùa đâu.”
Quách Cảnh thở dài.
“Các môn phái và quan nha Trung Nguyên cũng không muốn va chạm với Nam Man Dã Thú Cung, vì vậy mà họ không cử các cao thủ đến đây. Vì vậy mà địa phận giáp ranh giữa Vân Nam và Tứ Xuyên không khác gì một vùng đất vô pháp cả...”
“A, thì ra là vậy...”
Bạch Thiên quay đầu nhìn các bảo tiêu hộ tống cho thương đoàn.
Vốn dĩ hắn cũng đã thắc mắc từ trước lý do họ mang theo nhiều bảo tiêu hộ tống như vậy trong khi số người đi thương hành bị giới hạn? Hóa ra là để chuẩn bị đối phó với lũ sơn tặc.
“Chúng ta đang tiến gần đến khu vực giáp ranh. Tất cả chú ý cẩn thận. Nếu như trong đoàn có người bị thương, hãy nói cho ta biết.”
“Ta biết rồi.”
“Ta sẽ đẩy nhanh tốc độ hết sức có thể, vì vậy nếu các vị cảm thấy khó chịu cũng cố gắng một lát nhé.”
“Không, không đâu.Quách tiêu đầu, thật xin lỗi vì đã làm phiền tiêu đầu. Nhưng tiêu đầu không cần bận tâm về bọn ta đâu.”
Bạch Thiên cúi đầu hướng về phía Quách Cảnh.
Nhưng chẳng mất nhiều thời gian để hình ảnh thoải mái đó biến mất.
“Muộn rồi....”
“.....”
“Muộn rồi, muộn rồi! Quá muộn rồi!”
“....Sao con lại dở chứng lên nữa vậy?”
Thanh Minh phồng má.
“Cứ đi thế này đến khi nào chúng ta mới đến được Vân Nam chứ?”
“Nhưng chúng ta cũng đâu còn cách nào khác chứ? Xe ngựa mang theo nhiều hành lý như vậy nên chậm là điều đương nhiên thôi.”
“Nhưng mà chẳng phải là quá chậm hay sao? Cứ thế này đến Vân Nam không phải đổi mùa mà sang cả năm mới cũng nên. Trên đường quay trở về không khéo chúng ta phải vừa đi vừa cầu nguyện cho chưởng môn nhân còn sống!”
“Cái tên chết tiệt này!!!! Sao con có thể nói như vậy được chứ?”
“Tại ta khó chịu quá mà!!! Khó chịu chết đi được!”
Thanh Minh trưng ra một bản mặt không thể nhăn nhó hơn.
“Hay là chúng ta ra kéo hành lý đi?”
“Thứ nhất, việc con người kéo xe ngựa quá lộ liễu. Thứ hai, nếu như người Vân Nam biết chúng ta là những võ giả thì sẽ lớn chuyện đấy!”
“Hừmmmm”
Thanh Minh vò đầu bứt tóc.
‘Nhưng mà nó chậm quá thể quá đáng quá mà!’
Từ lúc quyết định đi cùng thương đoàn, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần rằng tốc độ sẽ khá chậm. Nhưng tốc độ hiện tại đang chậm gấp đôi so với những gì hắn nghĩ. Cứ thế này thì không khéo họ sẽ mất cả tháng để di chuyển.
‘Bằng mọi giá phải tìm ra cách nào đó.’
Thanh Minh thở dài rồi quay đầu lại.
“Nhưng mà họ chuẩn bị cắm trại cũng lâu quá rồi đấy?”
Rõ ràng họ đã dừng lại để chuẩn bị cắm trại được một lúc rồi nhưng những thành viên thương đoàn vẫn đang bận rộn di chuyển.
“Chiêu Kiệt sư huynh, việc chuẩn bị cắm trại vốn dĩ mất nhiều thời gian như vậy sao?”
“Bình thường thì không lâu như thế này đâu, nhưng mà....”
Chiêu Kiệt gãi đầu.
“Dù sao thì việc bố trí các bảo tiêu hộ tống đã khiến cho số lượng thương đoàn viên bị thiếu. Một phần cũng là vì chúng ta đã lén lút chen vào nữa.”
“Ể?”
Thanh Minh lè lưỡi.
“Nói vậy là họ thiếu tay nên mới lâu như vậy chứ gì?”
“Hình như là vậy”
“Ầy, vậy thì họ phải nhờ chúng ta giúp đỡ mới phải chứ? Tại sao chẳng nói gì cả? Làm người ta ngại quá!”
Thanh Minh đột ngột đứng dậy khỏi vị trí.
“Có vẻ như họ ngại vì nghĩ chúng ta là khách của Đường Môn đấy!”
“Có gì đâu. Xắn một tay vào làm thì sẽ nhanh được ngủ rồi nhanh được xuất phát hơn thôi.”
“Nếu nhưng chúng ta ở vị trí giống của họ thì...”
Bạch Thiên mỉm cười.
‘Tên tiểu tử này thực sự rất đặc biệt’
Mặc dù chỉ là một danh hiệu tại Hoa Sơn, nhưng giờ đây cái tên Hoa Sơn Thần Long đã vang danh khắp thiên hạ. Và không phải ai cũng được mang cái danh thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi thủ.
Nhưng cho dù là vậy, Thanh Minh bây giờ so với Thanh Minh hồi chưa có danh tiếng thì....
‘Vẫn là một tên tiểu tử đê tiện’
A, vậy thì có gì tốt đẹp đâu kia chứ?
“Sư thúc làm gì đấy? Còn không mau giúp một tay. Mấy đại thúc này phải được nghỉ sớm thì ngày mai mới có thể xuất phát sớm được.”
“Phải. Phải rồi.”
Bạch Thiên nở một nụ cười mãn nguyện rồi đứng dậy.
Ngay lúc ấy.
“Ơ?”
“Ơ?”
“Cái gì thế nhỉ?”
Các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt nhìn về một hướng.
Bên trong bóng tối, một lùm cỏ đang động đậy.
Soạt.
“Hưhahahaha”
“Hahahahaha”
Hơn một chục kẻ lạ mặt xuất hiện trong rừng cùng với tiếng cười nham hiểm và phóng đãng.
“Lũ người này là ai vậy chứ?”
Tất cả các bảo tiêu hộ tống đồng loạt rút kiếm ra đứng chặn trước mặt bọn chúng.
“Hahaha. Phải công nhận mở một doanh trại ở đây thật là tốt. Các người không biết nơi này chính là đất của Chướng Hổ Trại bọn ta hay sao?”
“Bỏ lại hành lý, bọn ta sẽ tha mạng cho các người”
“Nếu không thì bỏ cả cái mạng lại cũng được”
Các đệ tử Hoa Sơn nhìn đám người lạ mặt rồi thảo luận một cách sôi nổi.
Một loạt giọng nói rầm rì bắt đầu vang lên.
“Hình như là sơn tặc đấy?”
“Đúng sơn tặc rồi!”
“Mà không, nơi này có cánh đồng, nên gọi bọn chúng là mã tặc hay thảo khấu mới đúng”
“Tóm lại cũng là cường đạo cả thôi.”
“Đúng vậy!”
Trời đất ơi
Cường đạo ư?
Bạch Thiên cười một cách bất lực.
“Sống ngần này tuổi đầu, cuối cùng ta cũng được bị cướp rồi.”
“Để con xử lý cho?”
Chiêu Kiệt bước 1 bước lên phía trước.
“Ầy, không được”
Một giọng nói từ phía sau vang lên một cách đầy thích thú.
Tất cả các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt quay lại với gương mặt không giấu nổi sự bất an.
Thanh Minh đang đứng đó và hắn đang nở một nụ cười thánh thiện.
“Bọn chúng là mã tặc. Nhưng trong mắt ta bọn chúng lại có phần khác biệt đấy?”
“.....Khác gì cơ?”
“Không phải mã tặc. Bọn chúng chỉ là mã thôi.”
“...Ngựa?”
“Ừm”
Thanh Minh ngoác miệng cười.
“Chẳng phải đây là những con ngựa tốt có thể góp sức đưa chúng ta đến Vân Nam hay sao? Ây ku, vận may của chúng ta quả thật không tồi.”
“.....”
“Còn đứng đó làm gì? Mau tóm lại hết trước khi bọn chúng chạy mất!”
“.....”
Bạch Thiên bỗng thấy sống mũi cay cay. Hắn thực sự cảm thấy thương cảm cho đám mã tặc xấu số không dưng xuất hiện tại nơi này.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook