Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 212 . Lên đường mạnh giỏi nhé, các bằng hữu. (2)

Chapter 212. Lên đường mạnh giỏi nhé, các bằng hữu. (2)

 

Không mất quá nhiều thời gian để giải quyết tình hình ở Đường Môn.

Đường Quân Nhạc ra tay một cách triệt để như thể hắn đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi, tước bỏ mọi quyền lực của Đường Nguy và ném lão vào ngục tối.

Cùng lúc đó, với lí do không thể kìm hãm được quyền lực của Đường Nguy, Nguyên Lão viện cũng bị phong bế và các thái thượng trưởng lão cũng bị hạn chế quyền lực cũng như sự ảnh hưởng.

Các thái thượng trưởng lão làm mọi cách để bảo vệ quyền lực của mình, tuy nhiên quyền lãnh đạo Đường Môn hiện tại đang nằm trong tay Đường Quân Nhạc.

Cho dù thân phận thái thượng trưởng lão cao quý đến đâu chăng nữa, nhưng nếu không có sự hậu thuẫn của gia quyến thì họ cũng không có lá gan chống lại quyền lực của Môn chủ.

Cuối cùng, họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc lẳng lặng từ bỏ quyền lực và lui về phía sau.

Tất cả những người đã từng về phe Đường Nguy, bao gồm cả Đường Hạc lần lượt bị tống vào lao ngục….

“Ta định sẽ chậm rãi điều tra.”

“Lão cố tình à?”

Đường Quân Nhạc gật đầu, rót trà cho Thanh Minh.

“Tội trạng không đủ minh bạch sao?”

“Ừm. Nếu ta ra sức thì vẫn sẽ chứng minh được tội lỗi của bọn họ mà không cần phải kéo dài thời gian. Với cả, những việc bọn họ làm quá mức nghiêm trọng, có lẽ sẽ không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời nữa đâu.”

“Vậy thì sao phải kéo dài thời gian?”

“Vẫn còn rất nhiều việc cần phải thu xếp.”

“À há.”

Thanh Minh gật gù.

Trong thời gian điều tra Đường Nguy, bầu không khí căng thẳng sẽ bao trùm Đường môn.

Kẻ có thân phận cao quý nhất Đường môn đang bị điều tra, tình huống như vậy thì ai dám có động tĩnh gì?

Điều đó nghĩa là, Đường Quân Nhạc sẽ lợi dụng thời cơ này để đạt được những gì ông ta muốn.

“Môn chủ đáng sợ hơn ta nghĩ đấy.”

“Ngươi định tự mình ra tay sao?”

“Ta có định làm gì à?”

“Đừng nói nữa thì hơn.”

Đường Quân Nhạc lắc đầu. Hắn sống đến giờ nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng từ trước tới nay hắn vẫn chưa gặp ai đáng sợ hơn Thanh Minh.

Trình độ võ công quá mức phi lý của hắn thì thôi không nói tới, nhưng phải giải thích thế nào về việc thâm tâm lão luôn mặc định rằng hắn không chỉ đơn thuần là một cao thủ trẻ tuổi đây?

‘Có lẽ việc kết giao bằng hữu với Hoa Sơn là việc làm đúng đắn nhất cuộc đời của mình.”

Nói trắng ra.

Như lời Thanh Minh nói, không phải Đường Môn chọn Hoa Sơn, mà là Hoa Sơn chọn Đường Môn.

“Nhưng mà, mọi chuyện sẽ ổn chứ?”

“Cái gì cơ?”

“Ý ta là Đường Bá.”

“À, tiểu cẩu tử đó à.”

Thanh Minh cười khẩy.

“Đúng là hắn đã phạm sai lần nhưng chỉ vì chuyện như thế mà phế bỏ hắn khỏi vị trí tiểu môn chủ sao?”

“Đường Bá quá nhát gan. Chỉ cần nhìn hành vi của nó là biết ngay.”

“Môn chủ, không biết là nói những lời này có hơi ngạo mạn hay không…”

“Giờ ngươi mới nhận ra à?”

Cái lão già này thật là.

Làm người ta quê muốn chết.

“Thì ờ.”

“Hừm. Ngươi nói thử xem.”

Đường Quân Nhạc không đáp lại Thanh Minh, chỉ nghiêm túc nhìn hắn.

“Con người ai cũng học hỏi từ những sai lầm. Ờm… à không, cái này không gọi là sai lầm được, chỉ là sai sót thôi.”

“……”

“Lão nghĩ xem, tại sao Đường Nguy lại trở nên tầm thường như vậy?”

 “Không rõ. Ta cũng rất tò mò về điều đó. Khi ta còn là tiểu môn chủ trẻ người non dạ, lão ta không kì lạ như thế.”

“Đó là vì hắn chỉ biết quanh quẩn ở Đường Môn.”

“……”

“Sống ở Đường Môn, không có bất cứ thứ gì có thể làm hắn tổn thương hay khổ sở. Hắn không biết thế gian này muôn hình vạn trạng đến nhường nào. Vậy nên khi bị phế bỏ khỏi vị trí tiểu môn chủ, hắn vẫn ôm trong mình những thù hằn nhỏ nhặt như thế mà sống. Ra đời phạm sai lần, nhận lấy thất bại, thoái chí, chịu sỉ nhục, như vậy con người mới có thể trưởng thành. Hay nói ngược lại là….”

Thanh Minh Nhìn chằm chằm Đường Quân Nhạc và nói.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

“Không ai có thể trưởng thành dưới trướng một người cướp đi mọi thứ của người khác bằng một sai lầm được.”

Những lời nói này như đâm thẳng vào Đường Quân Nhạc. Hắn yên lặng gật đầu như thể hiểu được những lời Thanh Minh nói.

“Ý ngươi là, không ai sinh ra đã hoàn hảo cả.”

“Ai cũng vậy thôi.”

Kể cả Thanh Minh cũng vậy.

Trên con đường tu luyện võ công, hắn giống một kẻ tẩu hỏa nhập ma hơn là một người không ai sánh bằng.

Nếu như hắn không được trùng sinh sống lại một cuộc đời mới, hắn cũng sẽ không bao giờ cảm nhận được bản thân hắn trong quá khứ đã từng đáng sợ thế nào, cũng không thể biết được chưởng môn sư huynh đã khó khăn biết bao nhiêu khi cố gắng biến một kẻ điên như hắn trở thành một con người bình thường.

Nói cách khác, nếu chưởng môn sư huynh e ngại Thanh Minh vì tính tình thối hoắc của hắn, thì đã không tồn tại Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh trong quá khứ và cả Thanh Minh ở hiện tại.

“Điều quan trọng không phải là không phạm sai lầm, mà là học được gì từ những sai lầm đó.”

“Đúng vậy. Đó là những điều cơ bản mà có lẽ ta đã quên mất.”

Đường Quân Nhạc khẽ thở dài.

Đường Bá cũng là nhi tử của hắn. Cứ một dao cắt đứt như vậy thì hắn cũng không thể nào an lòng được.

Hơn nữa, nếu Đường Bá là Đường Quân Nhạc lúc thiếu thời, có lẽ hắn không chỉ im lặng chấp nhận sự sắp đặt khiến hắn vô cùng giận dữ muốn phản kháng, mà sẽ còn lợi dụng vị thế ngày càng bị thu hẹp của bản thân để âm thầm bắt giữ những thủ hạ của Đường Nguy hòng lập công, không phải sao?

Thanh Minh nói như thế khiến Đường Quân nhạc cảm thấy cục đá đè nặng trong lòng đã được vứt xuống.

“Nhưng thật sự không sao à? Đường Bá dù sao cũng đã từng đâm một nhát vào bụng ngươi. Sau này Đường Bá trở thành môn chủ ắt hẳn cả hai sẽ phải thường xuyên giáp mặt. Ngươi có chịu được cái gai này hay không?”

“Tại sao ta lại khó chịu?”

“Hửm…?”

“Nếu có khó chịu thì cũng phải là tên oắt đó khó chịu. Đường Bá phải là tiểu môn chủ rồi đường đường chính chính bước lên vị trí môn chủ. Lúc đó hắn có thể dí dao vào bụng ta hay vô liêm sỉ đi đâm sau lưng ta được không hả?”

“……..”

“Hô hô hô. Được vậy thì quá tốt đi chứ?”

Dù sao thì cũng chính Đường Quân Nhạc nghĩ rằng không thể để Đường Bá trở thành môn chủ được.

“Ta hiểu ý ngươi muốn nói. Tuy nhiên, việc Đường Bá phạm sai lầm là sự thật, vậy nên để cho công bằng, ta vẫn sẽ để nó cạnh tranh lấy vị trí tiểu môn chủ. Như thế cũng sẽ giúp nó trưởng thành hơn.”

“Cứ làm những gì lão muốn.”

Đường Quân Nhạc thở dài.

“Vậy vấn đề tiếp theo….”

Ông ta bỗng nhiên gãi đầu. Đây quả thật là một hình ảnh Đường Quân Nhạc khác xa lúc trước.

“Tiểu Tiểu… Tiểu Tiểu nha đầu đó nói muốn bái nhập Hoa sơn.”

“Nha đầu đó bị làm sao thế?”

“Hừ. Sao ta biết được?”

Đường Quân Nhạc đột ngột gào lên. Sơ sẩy ra một chút thôi mà ái nữ hắn nuôi nấng nuông chiều từ bé đã bị Hoa Sơn cuỗm đi mất.

“Thế có cần ta cự tuyệt không?”

“Ngươi có quyền làm như vậy sao?”

“Ta không có nhưng mà Bạch Thiên sư thúc…. Thực ra mà nói, sư thúc cũng bảo việc này phải hỏi qua ý của chưởng môn nhân.”

“Ý chưởng môn nhân thế nào?’

“Hô hô hô. Là nhi nữ Đường Môn sao. Rốt cuộc thì cũng có quý nhân giá đáo đến Hoa Sơn rồi. Đúng là một bước tiến đáng kể, thu xếp cho nàng một chỗ và phải chăm sóc nàng thật tốt đó.”

“……..”

“Quả nhiên hắn sẽ nói thế.”

Đường Quân Nhạc thở dài thườn thượt.

“Ta tuyệt đối không muốn để Tiểu Tiểu đến Hoa Sơn.

“Thì cứ ngăn lại đi.”

“…. Nhưng thôi, sau này nhờ ngươi chiếu cố.”

“Hả?”

Lão đang nói gì vậy trời?

Đường Quân Nhạc thở dài.

“Dù ta nắm trong tay quyền lực thế nào cũng không thể thay đổi truyền thống gia môn hàng trăm năm qua trong một sớm một chiều được. Chắc chắn sẽ vấp phải sự phản đối vô cùng lớn. Nếu đúng theo thông lệ thì trong một hai năm tới, ta cũng không còn cách nào khác phải để nó liên hôn với một thế gia.”

“Hừm….”

“Ta chỉ muốn nha đầu này có thể sống thật hạnh phúc. Nếu không có cách nào để nó sống an ổn ở Đường Môn, vậy thì tối thiểu cũng phải để nó đến một nơi có thể sống an ổn.”

“Nhưng tại sao lại là Hoa Sơn? Võ Đang hay Tông Nam cũng là lựa chọn tốt đó chứ. A, cả Nga Mi nữa.”

“Ý ngươi muốn nói ta nên gả nữ nhi đi ngay bây giờ hay sao?”

Ánh mắt Đường Quân Nhạc như muốn bắn ra lửa.

Nhìn lão đùng đùng sát khí như thế, Thanh Minh đành tặc lưỡi ngán ngẩm.

‘Lão này thật sự là kẻ hết lòng hết dạ suy nghĩ cho ái nữ.’

“Dù sao thì cũng nhờ ngươi chăm sóc cho nha đầu đó. Có ngươi chiếu cố thì ta mới an tâm để nó đi.”

“Không nha, ai nhận trách nhiệm đó? Ta không có nhu cầu. Ta không thể trông chừng một nha đầu cỡ tuổi này được.”

“Là do nữ nhi của ta lớn tuổi hơn ngươi à?”

“Tuổi tác không phải là vấn đề.”

“…….”

Đường Quân Nhạc vô lực nhìn Thanh Minh, nói.

“Ngươi từng muốn ta truyền thụ y thuật đúng chứ?”

“Chuyện này đã kết thúc rồi kia mà! Đừng nói là bây giờ lão lại lôi ra uy hiếp ta đấy chứ?”

“Tiểu Tiểu rất giỏi y thuật.”

“Hả?”

Khuôn mặt Đường Quân Nhạc hơi méo mó.

“Những gì Tiểu Tiểu được học ở Đường Môn là những thứ không thuộc bí kíp gia truyền, ví dụ như một vài nội công tâm pháp thanh lọc chất độc trong cơ thể, ám khí thuật và khinh công.“

“Bằng một cách nào đó, nó học quá nhanh.”

“Và học cả y thuật. Dĩ nhiên ngoài những thứ đó ra thì không còn gì khác. Hầu hết y thuật của Đường Môn đều được truyền thụ lại cho nó. Cũng có thể coi nha đầu này là đệ tử của Đường chủ Y Dược Đường. Đường chủ Y Dược Đường đã từng trực tiếp đề nghị với ta rằng đừng gả nha đầu này đi mà hãy để nó kế thừa Y Dược Đường.”

“Ha ha. Ước mơ của ta là có một tiểu sư muội đó!”

“…….”

“…….”

Đường Quân Nhạc nghiêm túc suy nghĩ.

‘Ta có nên tin tưởng gửi gắm nữ nhi cho tên này không?’

Tên Thanh Minh này càng nhìn càng thấy kỳ lạ.

Đôi khi lão lại có suy nghĩ rằng hắn là kẻ đáng tin nhất thiên hạ, nhưng đôi lúc lại thấy dù có chết cũng không nên tin tưởng tên này.

“Nhưng tất nhiên chỉ vậy thôi thì không được.”

“Đương nhiên. Quân tử nhất ngôn, đã hứa thì sẽ làm. Ta sẽ truyền dạy y thuật bằng cách phái người của Y viện đến Hoa Sơn, hoặc là để môn đồ Hoa Sơn đến Đường Môn. Tiểu Tiểu chỉ phụ giúp ở đó thôi.”

“Được.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Thanh Minh mỉm cười gật đầu.

“Sau khi các ngươi rời đi, ta, Tiểu Tiểu và một vài người trong Đường Môn sẽ đến Hoa Sơn. Ta sẽ đến gặp Chưởng môn Hoa Sơn để giải tình huống cho hắn, sau đó cũng xem như phó thác Tiểu Tiểu.

“Môn chủ tự mình đi sao?”

“Muốn làm bằng hữu thì sao có thể để thuộc hạ ra mặt như vậy.”

“Hừm.”

Thanh Minh nở một nụ cười quái dị.

“Ngươi thật sự muốn kết giao bằng hữu nhỉ.”

“Không được sao?”

“Làm gì có.”

Thanh Minh nhún vai.

Đúng hơn đó là việc hắn vô cùng mong muốn. Chính bản thân Đường Môn cũng rất muốn như vậy. Mà không, chừng này đã là quá nhiều so với Hoa Sơn hiện tại rồi.

Hơn nữa, chẳng phải việc này cũng góp phần nối lại mối duyên nợ mà ngày xưa Thanh Minh vô cùng trân quý sao?

“Bên thương đoàn nói sẽ xuất phát trễ một hôm. Ngày mai các ngươi cứ nhập hội rồi cùng họ đi Vân Nam là được.”

“Ầy, lâu quá. Đáng lẽ đã khởi hành từ sớm rồi.”

“Ta có thể hỏi tại sao ngươi phải đến Vân Nam không?”

“Đây là chuyện tối mật.”

“Kể cả bằng hữu cũng không thể tiết lộ sao?”

“Nếu Chưởng môn nhân cho phép thì ta sẽ nói với lão.”

Đường Quân Nhạc cười khổ.

Chưởng môn Hoa Sơn ở tận Thiểm Tây, cho phép thế nào được?

“Vậy ta phải tự mình đến Hoa Sơn rửa tai lắng nghe rồi.”

“Ừ. Lựa chọn thế nào là do Chưởng môn nhân quyết định.”

“Ừm.”

Đường Quân Nhạc gật đầu. Điều này sẽ kết thúc tất cả mọi chuyện cần phải xử lý với Thanh Minh.

Vậy bây giờ….

Đường Quân Nhạc rời khỏi ghế.

“Hả? Lão làm gì vậy?”

Ông ta cúi đầu thật sâu trước ánh mắt ngờ vực của Thanh Minh.

“Ta đã nhận quá nhiều ân huệ của ngươi rồi.”

“Ầy, sao lại nói thế! Lần trước chúng ta đã nói hết rồi không phải sao?”

“Đó là cái cúi đầu với tư cách là môn chủ Đường Môn, còn đây là cái cúi đầu với tư cách cao thủ Đường Môn Đường Quân Nhạc.”

“…….”

“Đa tạ ngươi, vô cùng đa tạ ngươi.”

Thanh Minh nhìn Đường Quân Nhạc, ánh mắt thoáng chút cảm kích.

Chứng kiến phản ứng đó của hắn, Đường Quân Nhạc thoáng mỉm cười.

Bề ngoài hắn tỏ ra vô cùng tham lam, thế nhưng cuối cùng, Thanh Minh đã làm rất nhiều thứ cho Đường Môn.

Thực ra thì…

“Chỉ cảm ơn suông thế thôi à?”

…. Làm gì có chuyện hắn sống có tâm như vậy.

Khuôn mặt Đường Quân Nhạc lúc xanh lúc đỏ.

“Ngươi cướp của ta biết bao nhiêu rồi còn đòi hỏi cái gì nữa!”

“Bằng hữu thì cũng phải tính toán rõ ràng chứ!”

“Làm gì có bằng hữu nào như ngươi!”

“Hề hề, đừng nóng giận, hãy nghe ta nói. Lần này thật sự không phải thứ gì to tát đâu.”

“…. Nếu không phải chuyện gì lớn ngươi đã không rào trước với ta.”

“Đó là việc chỉ có thể làm ngay bây giờ.”

“Việc gì?”

Đường Quân Nhạc nhíu mày,

Lúc trước không được mà bây giờ mới được à?

Nghĩa là khi quyền lực của Nguyên lão viện không còn nữa, môn chủ Đường Môn nắm hết quyền lực trong tay thì mới thực hiện được.

Nếu là vậy thì chắc chắn không phải việc nhỏ rồi.

“Điều ta muốn là….”

Thanh Minh thì thào nói nhỏ.

Khuôn mặt Đường Quân Nhạc trở nên kinh ngạc.

“Ngươi, ngươi muốn cái gì?”

“Lão đã nghe rồi đó.”

“…. Nhưng ngươi sẽ dùng nó ở đâu? À không, hiển nhiên ngươi sẽ phải dùng ở đây.”

“Không có gì to tát đúng chứ?”

Khuôn mặt Đường Quân Nhạc nhăn nhúm.

“Ngươi cũng biết rồi đó, độc dược của Đường Môn không được phép mang ra khỏi đây.”

“Ta biết. Vậy nên bây giờ mới có thể thực hiện được đó thôi.”

“Hừm….”

Đường Quân Nhạc lại cau mày, sau đó thở dài. Bây giờ quyền lực của Nguyên lão viện bị hạn chế thì sẽ có thể làm được bằng một cách nào đó.

“Ngươi thật sự muốn lột sạch tất cả của ta không chừa lại thứ gì mà.”

“Chúng ta còn hợp tác lâu dài mà, đó là việc tối thiểu lão có thể làm không phải sao?”

“Hừ.”

Đường Quân Nhạc nhìn chằm chằm Thanh Minh, nở nụ cười.

“Được thôi. Nhưng nếu làm vậy thì ta cũng sẽ bị thiệt, vậy nên ta có một điều kiện.”

“Chà, môn chủ như lão cũng nhiều điều kiện thật đấy. Lão muốn gì?”

Đường Quân Nhạc hơi do dự mở miệng.

“Cho ta xem lại lần nữa.”

“Hả?”

“Kiếm pháp mà ngươi thi triển lúc trên võ đài đó.”

“…….”

“Cho ta xem lại lần nữa.”

Thanh Minh yên lặng mỉm cười

Thì ra là vậy.

Dù con người có biến mất nhưng giá trị vẫn sẽ còn mãi.

Những gì thế hệ trước tích lũy được trong suốt cuộc đời sẽ được truyền lại cho hậu thế. Và chừng nào những giá trị này vẫn còn, ý chí của tiền nhân vẫn sẽ không biến mất.

Đúng vậy.

Đó là thế gia.

Thanh Minh mỉm cười rạng rỡ trả lời.

“Chuyện đó, hơi khó đấy.”

“Khó lắm à?”

“Nếu lão cho ta ăn hết các món Tứ Xuyên thì ta sẽ cho lão xem!”

Đường Quân Nhạc cười lớn.

“Ta sẽ để ngươi ăn tùy thích. Ăn đến khi nào căng bụng thì thôi. Ha ha ha”

Hai bên mỉm cười bắt tay nhau.

 

 (Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương