Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 207 Roi của lão tổ hơi bị đau đấy. (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 207. Roi của lão tổ hơi bị đau đấy. (2)

 

Bốn phía yên lặng như tờ.

Thua rồi.

Đường Hạc thua rồi.

Tất cả người của Đường môn đều không nói nên lời trước hiện thực khó tin đó.

‘Cũng chẳng phải là Hoa Sơn Thần Long.’

Mà thua dưới tay một nữ nhân đi cùng bọn họ.

Tuy đệ tử Hoa Sơn tên Lưu Lê Tuyết ấy có vai vế cao hơn Hoa Sơn Thần Long nhưng xét về tuổi tác thì lại nhỏ hơn Đường Hạc rất nhiều.

Vậy mà Đường Hạc lại thua…..

Những người đứng xem nuốt nước bọt.

Chuyện này có ý nghĩa quá lớn.

Khắp thiên hạ tuy có nhiều môn phái, nhưng nơi lấy nam nhân làm hạch tâm như Đường môn lại là một nơi hiếm có. Đường môn là nơi vô tình đến mức dù có là máu mủ ruột thịt thì cũng không truyền lại bí kíp võ công cho nữ nhi.

Và người được nhận xét là đệ nhất hậu khởi chi tú của Đường môn lại bại dưới tay của một nữ đệ tử của Hoa Sơn.

Đường Tiểu Tiểu nắm chặt nắm đấm trong tay.

“….Thắng rồi.”

Mắt nàng ta run run.

Lưu Lê Tuyết đã đánh bại Đường Hạc.

Đây tuy cũng là việc bất ngờ đối với những người khác, nhưng đối với Đường Tiểu Tiểu, việc này càng sốc hơn.

Thắng Đường Hạc.

Đây là việc mà Đường Tiểu Tiểu chưa từng nghĩ tới.

Đương nhiên điều kiện của hai người bọn họ khác nhau. Nàng ta sinh ra là nữ nhi của Đường môn, không được truyền thụ bí kíp võ công thì dù có chết đi sống lại đi nữa cũng không thể nào đánh thắng Đường Hạc.

Còn Lưu Lê Tuyết lại làm được điều đó.

“….Quá tuyệt vời.”

Đường Tiểu Tiểu đờ người ra.

Nàng ta nhìn Lưu Lê Tuyết – người đang chữa trị vì bị trúng độc – một hồi lâu rồi bỗng chợt nghiêng đầu sang một bên.

Hửm?

Người kia sao còn lên nữa?

Thanh Minh vừa đi vừa vung hai tay bước lên võ đài.

Thắng thua đã được phân định rồi cơ mà?

Thanh Minh bước lên võ đài rồi nhìn xung quanh một lượt.

Tất cả ánh nhìn của mọi người đều tự động dồn về hắn ta.

Dù vậy nhưng hắn ta vẫn chần chừ chưa chịu lên tiếng. Hắn ta đang chờ đợi sự chú ý một cách hoàn chỉnh từ tất cả những người ở đó. Phải đợi đến lúc ai nấy đều thấy bức bối, hắn ta mới chịu mở lời.

“Thật lòng mà nói thì.”

Thanh Minh lên tiếng bằng một chất giọng không cao cũng chẳng trầm.

“Vì là Tứ Xuyên Đường môn lừng danh thiên hạ, một trong Ngũ Đại Thế Gia nên ta đã rất kỳ vọng….”

Và rồi hắn ta nghiêng đầu sang một bên.

“Nhưng không biết bây giờ các người đang làm trò gì nữa?”

Tất cả nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt có pha lẫn chút ngạc nhiên.

Đây là phát ngôn ngang nhiên xem thường Đường môn.

“A a. Đừng có nhìn ta bằng vẻ mặt giận dữ như vậy. Bởi vì ai ở lập trường của ta thì cũng sẽ nghĩ như thế kia thôi.”

Thanh Minh hất cằm chỉ về Đường Hạc đang được khiêng ra ngoài.

“Nhìn đi.”

“……”

Tất cả đều ngậm chặt mồm.

Kẻ thất bại thì đâu có lời gì để biện minh.

“Nắm bắt năng lực của đối thủ và năng lực của bản thân trước khi gây chiến là một trong những điều vô cùng cơ bản. Ta đâu có ngờ rằng Đường môn đến cả điều cơ bản đó cũng không biết chứ.”

Thanh Minh phì cười.

Người của Đường Môn đang cảm thấy phẫn nộ trước nụ cười nhạo khe khẽ đó.

Thế nhưng bọn họ không thể bộc lộ sự tức giận với Thanh Minh được.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Đó là điều tất yếu.

Đường Hạc không bại dưới tay Thanh Minh mà bại dưới tay người đi cùng Thanh Minh.

Nếu Lưu Lê Tuyết mạnh hơn Thanh Minh thì danh hiệu Hoa Sơn Thần Long đã thuộc về nàng ta rồi. Nói cách khác, ngay từ đầu, tỉ lệ Đường Hạc đánh thắng được Thanh Minh hầu như bằng không.

Thế mà lại đi thúc đẩy cuộc tỉ võ này?

Điều này chẳng khác gì với việc bọn họ dù biết trước vẫn đâm đầu vào để chịu sự sỉ nhục.

Xem thường đối thủ và tự tin thái quá vào bản thân. Đây là việc mà kẻ dẫn dắt một môn phái hay một thế gia không được phép làm.

“Nên ta muốn hỏi các ngươi.....”

Thanh Minh vừa nhìn xung quanh vừa nói.

“Là kẻ nào đã đòi tiến hành cuộc tỉ võ hết sức vô lý này thế?”

Ánh mắt của bọn họ tự động chuyển hướng.

Đây không phải là một lời chỉ trích hay phê phán, nhưng ngay giây phút nhận được câu hỏi đó, vài người bắt đầu quay mặt đi, những người còn lại cũng chỉ biết hướng ánh nhìn sang chỗ khác như những người đó.

Ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn về Đường Nguy.

“E hèm.”

Đường Nguy tằng hăng với một gương mặt vô cùng khó chịu.

‘Chết tiệt.’

Tình hình rối như tơ vò rồi.

Đường Hạc không thể trở thành đối thủ của Thanh Minh. Người như Đường Nguy sao lại không biết được chứ? Chẳng phải vì biết nên lão ta mới hạ độc Thanh Minh hay sao?

Nhưng Đường Hạc lại bại dưới tay Lưu Lê Tuyết thì mọi chuyện coi như tan tành.

Đúng là vô sỉ đấy, nhưng chỉ cần giành được chiến thắng dù khó khăn vất vả thì Đường Hạc đã có thể trở thành tiểu môn chủ như lời hứa của môn chủ rồi. Bởi vì thứ quan trọng chính là chiến thắng chứ không phải chiến thắng bằng cách nào.

Nhưng một khi đã bị thua thảm hại dưới tay Lưu Lê Tuyết trước con mắt của tất cả mọi người thì tất cả những lời hứa đó đều không còn ý nghĩa gì nữa.

Thêm vào đó…..

Những ánh mắt đang rất muốn biết lý do của cuộc tỉ võ này đều đổ dồn về phía lão.

‘Bảo chính miệng mình giải thích chuyện này á?’

Nói rằng nếu hạ độc Thanh Minh và giành chiến thắng thì đã không có vấn đề gì rồi ư?

Đời nào lại có thể nói ra câu đó được!

Bây giờ chỉ còn cách phải chịu trận mà thôi. Chấp nhận bản thân trở thành một kẻ đần độn, không nắm bắt được năng lực của tôn nhi mà lại đi đòi tỉ võ với Hoa Sơn Thần Long.

Đường Nguy cố kiềm chế sự phẫn nộ như sắp nổ tung và nhìn Thanh Minh một cách hằn học.

‘Tất cả đều tại tên tiểu tử đó!’

Đường Nguy bây giờ thật chỉ muốn nhảy xuống dưới xé nát Thanh Minh thành từng mảnh. Nhưng lão ta không thể làm gì khác ngoài việc nhìn Thanh Minh chằm chằm.

Bởi vì lão ta không muốn nghe câu ‘Thái thượng trưởng lão của Đường môn vì không kiềm chế được phẫn nộ mà đi công kích hậu bối nhỏ tuổi.’

Thanh Minh nhìn Đường Nguy rồi cười khúc khích.

“À. Thì ra là Thái thượng trưởng lão.”

Thanh Minh nhấn mạnh mấy chữ “Thái thượng trưởng lão” rồi nghiêng đầu sang một bên.

“Nhưng mà lạ thật đấy. Theo như những gì ta được nghe thì Nguyên Lão Viện của Đường môn có vai trò đưa ra lời khuyên cho môn chủ cơ mà…..Năng lực tôn nhi của mình cũng không biết, năng lực của kẻ địch cũng không biết nốt thì có thể đưa ra lời khuyên cho ai được chứ?”

“Ngươi, ngươi dám!”

Đường Nguy bất giác nói ra một câu quá khích lúc nào không hay.

“Hãy nhìn đi. Môn chủ đã cược rằng bọn ta sẽ thắng còn gì. Thế thì ai mới là người nên cho lời khuyên đây?”

“Ngươi…..”

Khuôn mặt Đường Nguy méo xệch.

Bây giờ Thanh Minh đang động vào chỗ đau nhất của ông ta.

Việc Đường Hạc đánh thua có thể giải quyết được. Tuy có đáng tiếc thật đấy, nhưng chuyện đó chẳng qua cũng chỉ dừng lại ở mức mọi chuyện không được như lão ta mong muốn mà thôi.

Tuy nhiên, việc lão ta đã lựa chọn sai lại được phanh phui trước mặt nhiều người thế này là một đòn chí mạng.

Bởi vì đây vốn là vai trò của lão ta.

Nguyên Lão Viện là nơi đưa ra lời khuyên cho môn chủ.

Đương nhiên người đưa ra lời khuyên không cần phải mạnh hơn môn chủ nhưng phải hiểu biết và thấu đáo hơn môn chủ.

“Nguyên Lão Viện ư, nghe oách đấy. Nhưng mà không biết sự tồn tại đó có vô ích rồi gây vướng víu tay chân gì không đây.”

“Ngươi nên cẩn thận cái mồm của mình thì hơn. Việc nhẫn nhịn sự xấc xược của một tên oắt con Hoa Sơn cũng có giới hạn của nó.”

Đường Nguy không thể nén được cơn tức giận nên đã thốt lên một lời vô cùng lạnh lùng. Nhưng nghe xong lời đó Thanh Minh không những không sợ mà còn chỉ trỏ ngược lại Đường Nguy.

“Này.”

Thanh Minh phì cười.

“Đã bảo lão không có hiểu biết gì rồi cơ mà. Chưa biết ai đang nhẫn nhịn ai đâu đấy.”

“….Ngươi vừa nói gì cơ?”

Thanh Minh nhún vai rồi nhìn xung quanh.

“Các ngươi có biết vì sao chuyện này lại xảy ra không?”

Đương nhiên là không một ai có thể trả lời.

Những kẻ đoán biết được câu trả lời thì không dám mở miệng, còn những kẻ không biết gì thì đương nhiên là không thể mở miệng được rồi.

“Đơn giản lắm.”

Thanh Minh chỉ tay lên bục võ đài tỏ ý muốn giải thích cho bọn họ.

“Bởi vì một chữ [YẾU].”

“…..”

Mắt của Đường Nguy bỗng trợn trừng lên.

“Yếu quá thì làm sao mà biết được đối thủ mạnh đến cỡ nào. Vậy mà cũng đòi đưa ra lời khuyên cho môn chủ á?”

Thanh Minh lắc đầu.

“Không gây ra vướng bận gì cho môn chủ đã là may lắm rồi.”

“….Ngươi!”

“Bây giờ cũng vậy thôi. Nếu không phải tại Nguyên Lão Viện thì đâu có bị bẽ mặt thế này, chuyện môn chủ mong muốn đáng lẽ cũng được nhanh chóng tiến hành rồi. Đây là cái giá phải trả cho việc đi nghe lời mấy lão già không biết gì mà được phong là Thái Thượng Trưởng Lão ở Nguyên Lão Viện đấy.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Ngay lúc đó.

“Hoa Sơn Thần Long.”

Đường Quân Nhạc nói với một giọng khá trầm.

“Ngươi hãy cẩn trọng lời nói của mình. Các vị ấy là các Nguyên lão của Đường môn đấy.”

“Khừ. Môn chủ của chúng ta thật là tốt bụng.”

Thanh Minh sau khi thốt ra lời cảm thán có phần phô trương thì ngay lập tức bày ra một biểu cảm cứng nhắc, lên tiếng một cách lạnh lùng.

“Mấy cục đá ngáng đường như này mà cũng được tôn trọng chỉ vì là bậc trưởng bối.”

“Ngươi!”

Đường Nguy đứng bật dậy ngay tại chỗ.

“Cứ để yên thì ngươi không biết điểm dừng ở đâu đúng không! Ngươi tưởng ta sẽ nhẫn nhịn ngươi mãi sao?”

“Đúng là. Đã bảo lão không có chút tinh tường nào rồi mà.”

“Gì cơ?”

“Ta bây giờ muốn lão đừng có nhẫn nhịn nữa nên mới vậy đấy chứ. Vậy mà cũng không nhận ra được! Gì? Nguyên lão á? Thái thượng trưởng lão á?”

Thanh Minh ngẩng thẳng đầu nhìn Đường Nguy.

“Lão hãy chứng minh thử xem nào. Rằng lão có đủ tư cách để làm một Thái Thượng Trưởng Lão.”

“Ngươi muốn…..”

Đường Nguy vốn định nói rằng

‘Ngươi muốn ta chứng minh bằng cách nào đây?’

Nhưng sau khi nhận ra rằng việc khiêu khích để lão ta nói ra câu đó là ý đồ của Thanh Minh thì lão đã ngậm miệng lại.

Câu nói tiếp theo của Thanh Minh đã khiến lão khó mà nhẫn nhịn thêm được nữa.

“Đơn giản thôi. Lão bảo từ nãy đến giờ đang nhẫn nhịn ta đúng không. Lời đó là lời của kẻ mạnh dành cho kẻ yếu.”

“….Ngươi nói gì cơ?”

“Bởi vậy mới nói. Lão không có mắt nhìn rồi còn gì.”

Thanh Minh thúc thúc vào thanh kiếm của mình.

“Bởi vì ta MẠNH hơn lão.”

“……”

“Lão hãy chứng minh độ tinh tường của mình đi chứ. Nếu Viện chủ thắng ta thì là lão đã nhìn đúng, còn nếu ta thắng thì chẳng phải con mắt lão chỉ là gắn lên cho vui chứ không làm được trò trống gì sao?”

“Ha…..”

Đường Nguy cười một cách mệt mỏi.

“Haha…..Hahahaha! Hahahahaha!”

Thế rồi lão lại cười lớn, quay sang nói với Thanh Minh bằng một giọng điệu thể hiện sự cạn lời của bản thân.

“Bây giờ ngươi đòi tỉ võ với ta đó sao?”

“Woa. Để lão hiểu ra điều này thôi mà ta phải giải thích lâu lắc lâu lơ luôn đó. Câu này đâu có phải khó nói ra đến vậy đâu.”

“……”

Đường Nguy khẽ xoa bóp gáy của mình trong vô thức.

Từng lời, từng lời của Thanh Minh khiến lão như muốn tức lộn ruột. Cứ nghe mãi thì không thể nào nhẫn nhịn được.

“Ngươi có được tí danh tiếng nên đã mất trí rồi à. Bây giờ đòi đi tỉ võ với một người là Thái Thượng Trưởng Lão của Đường môn như ta sao?”

“Nghe này.”

Thanh Minh thở dài một hơi.

“Ta biết lão già rồi nên có lúc nghe không rõ, nhưng mà cứ bắt ta nói đi nói lại một câu mãi như thế này ta mệt lắm đấy. Giờ lão muốn sao đây?”

Đường Nguy nghiến chặt răng.

Nhưng nghĩ lại thì việc này không chỉ dừng lại ở mức khiến lão ta nổi giận.

Dù sao thì đây là một tình huống quá tồi tệ.

Nếu đánh gục được tên ngạo mạn vô lối đó trước mặt người của Đường môn thì sẽ có thể cứu vãn được tình thế.

“Môn chủ!”

Đường Nguy quát lên lạnh lùng.

“Ngài nghĩ sao? Ta mà có lỡ tay giết chết tên tiểu tử đó thì ngài cũng sẽ hiểu cho ta chứ?”

Đường Quân Nhạc nói bằng một khuôn mặt không chút cảm xúc.

“Hoa Sơn Thần Long là bằng hữu của Đường môn.”

“…….”

“Do đó mà không thể ngăn cản việc mà bằng hữu mình làm được.”

“Hơ?”

Đường Nguy nhìn Đường Quân Nhạc một cách ngỡ ngàng rồi bỗng cười lớn.

“Hahahahaha! Hình như ngươi đã xem thường ta rồi.”

Vừa dứt lời, Đường Nguy ngay lập tức bay lên võ đài.

Vạt áo của lão ta bay phấp phới, nó chưa kịp hạ xuống thì lão đã nhìn chằm chằm Thanh Minh bằng gương mặt của quỷ dữ.

“Ngươi đã đi quá giới hạn rồi. Đáng lẽ ngươi phải biết thỏa mãn rồi quay về mới đúng.”

“Lão cẩn thận đấy.”

“Hửm?”

Thanh Minh cười tủm tỉm.

“Đứng trước mặt nhiều người mà ăn nói tùy tiện như thế thì không nên đâu. Trò hề lão tạo ra bây giờ đang mỗi lúc một nhiều lên đấy. Tỉ võ xong thì lão cũng còn phải sống ở Đường môn nữa kia mà, lão định vác cái bộ mặt đó rồi sống kiểu gì đây?”

Đường Nguy không phản bác lại nữa.

Giờ đây lão không thể tìm ra lý do gì để đấu khẩu với Thanh Minh. Vì trong lòng lão chỉ muốn om tên lưu manh đó đen thui trong độc rồi sau đó cắm phi đao vào bụng hắn.

“À, ta hỏi để biết chừng thôi. Lão sẽ dùng độc à?”

Đường Nguy khẽ cắn môi.

Sở trường của lão ta là độc công. Nếu không dùng độc công thì lão sẽ không thể phát huy được dù có là một phần ba thực lực của mình.

Tuy nhiên…..

‘Chỉ cần chừng đấy cũng đủ để giết tên tiểu tử đó rồi.’

Thanh Minh đã đánh phủ đầu trước khi lão ta định nói rằng bản thân sẽ không dùng độc.

“Nếu lão dùng độc thì phải kèm theo một điều kiện.

“….Điều kiện á?”

“Cái này có vẻ gần với cá cược hơn là một điều kiện.”

Thanh Minh khẽ nhìn Đường Quân Nhạc.

Thế rồi, Đường Quân Nhạc lặng lẽ gật đầu.

Không biết Thanh Minh muốn nói gì nhưng trước mắt là ông ta sẽ tin tưởng Thanh Minh. Tuy nhiên, lời nói tiếp theo đó đã khiến cả Đường Quân Nhạc lừng danh thiên hạ cũng phải kinh hãi.

“Nếu lão thắng thì ta sẽ đáp ứng mọi thứ lão muốn như lúc trước. Hoa Sơn sau khi rời khỏi Đường môn sẽ không quay đầu nhìn lại nơi này nữa, còn cái tên đần khi nãy muốn làm tiểu môn chủ đúng không? Vầnggg, môn chủ sẽ cho tên đó lên làm tiểu môn chủ.”

“….Ơ ơ?”

Một tiếng thốt lên vì kinh ngạc văng ra khỏi miệng Đường Quân Nhạc.

Nhưng đã đồng ý rồi thì không thể nào rút lời lại được.

Đường Nguy nhìn chằm chằm Thanh Minh rồi hỏi lại hệt như lão ta không thể tin vào những lời vừa nghe.

“Ngươi có tỉnh táo không đấy?”

“Lão đừng lo. Ta rất ư là tỉnh táo. Thay vào đó thì ta cũng phải thay đổi điều kiện chứ.”

“….Điều kiện của ngươi là gì?”

“Nếu ta thắng…..”

Khuôn mặt đang tươi cười của Thanh Minh bỗng lạnh lùng dần.

‘Đừng có lấp lửng như vậy nữa cái tên tiểu tử kia.’

Ngươi muốn gì thì ta cũng sẽ đáp ứng hết. Cái tên khốn kiếp.

Thanh Minh hít thở thật sâu rồi quát lên lạnh lùng.

“Hãy giải tán Nguyên Lão Viện rồi lùi về sau cả đi. Bởi vì những kẻ đưa ra lời khuyên như các người không giúp ích được chút gì cho Đường môn chủ cả.”

Giọng nói lạnh lùng của Thanh Minh rõ mồn một đi sâu vào tai của tất cả những người ở đó.

 

 (Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương