Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 206 Roi của lão tổ hơi bị đau đấy (1)

Chapter 206. Roi của lão tổ hơi bị đau đấy (1)

 

Đường Hạc tức giận đến đầu bốc khói

‘Dám khinh thường ta?’

Điều đáng giận hơn là, hắn thật sự không thể phản bác lại những lời nói đó.

Hắn cũng không phải là kẻ vô danh tiểu tốt, chỉ là danh tiếng của hắn ở Đường Môn hay đất Tứ Xuyên này chỉ như hạt muối bỏ biển.

Không thể so sánh được với Hoa Sơn Thần Long đang làm rung chuyển thiên hạ.

Hoa Sơn Thần Long là ai?

Chẳng phải là kẻ xuất chúng nhất trong các hậu khởi chi tú đã dẫm lên cả Lục Long danh giá, trở thành duy ngã độc tôn đó sao?

Nghe đồn hắn là người đã đánh bại Vô Chấn, kẻ đứng đầu Vô bối tử của Võ Đang. Cho dù Đường Hạc có trơ trẽn đến mức nào cũng không thể không biết xấu hổ mà khoe khoang tên tuổi trước mặt hắn như vậy được.

Nhưng vì thế nên hắn mới được dịp xoáy sâu vào đó.

‘Còn không biết tới danh dự à?’

Bàn luận và cười nhạo yếu điểm ngay trước mặt người khác không phải là hành động của bậc quân tử. Một kẻ danh tiếng vang xa lại cư xử như phường chợ búa.

Vậy mà cũng xưng là đạo sĩ sao?

Hơn nữa….

‘Còn dám để nữ nhân ra làm đối thủ của ta?’

Chuyện đó thì sao?

Cô ta bại trận thì có khác gì hắn bại trận đâu?

Hừ!

Đường Hạc siết chặt nắm đấm, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một nữ nhân sẽ trở thành đối thủ của hắn. Đó là tư tưởng hiển nhiên của những ai sinh ra và lớn lên ở Đường Môn. Bởi vì phân nửa nữ tử ở Đường Môn không được học bí kíp của gia môn.

Thế nhưng giờ đây, một nữ nhân đệ tử Hoa Sơn đang chĩa kiếm về phía hắn.

“… Môn chủ!”

Đường Hạc hét toáng lên.

“Ngài chấp nhận bọn họ làm thế này sao?

Thay vì trả lời, Đường Quân Nhạc lần lượt nhìn Đường Hạc, Lưu Lê Tuyết đến Thanh Minh.

Sau khi xác nhận thái độ lãnh đạm của Thanh Minh, ông ta trưng ra bộ mặt vô cảm nhìn Đường Hạc.

‘Ta cũng đau đầu lắm chứ.’

Dù tên tiểu tử này tính tình xấu xa, trâng tráo, vô lễ, vô học đến mức xúc phạm, triệt tận gốc rễ gia môn người khác, nhưng,…

‘Dù sao thì hắn cũng không phải là người đáng bị thua.’

“Ta không quan tâm!”

“Nếu nữ nhân đó thua, ngài sẽ giao cái ghế tiểu môn chủ cho ta đúng không?”

“…Ý ngươi là ta sẽ không giữ lời hay sao?”

Đường Hạc giật mình khi thấy ánh mắt Đường Quân Nhạc bỗng trở nên lạnh lẽo.

Hắn lúng túng không hiểu được thâm ý, đành quay đầu nhìn sang Đường Nguy.

‘Đồ ngu xuẩn.’

Đường Nguy nghiến răng.

Trước mặt nhiều người mà làm vậy thì chẳng phải đang hét to cho tất cả cùng biết rằng Đường Nguy lão là kẻ đứng sau giật dây Đường Hạc hay sao.

Tất nhiên sẽ có vài kẻ ngu ngốc không nhìn ra được, giữa việc phỏng đoán và và chắc chắn cách nhau rất xa.

‘Rốt cuộc cái tên tiểu tử Hoa Sơn Thần Long này đang nghĩ gì vậy chứ!’

Đường Nguy mím chặt môi nhìn về phía Thanh Minh.

‘Không lý nào nó lại bị tức bụng?’

Hoa Sơn Thần Long lại bị tức bụng vì ăn quá nhiều, nghe không có lý chút nào. Cao thủ mà như phế vật thế à?

‘Không lẽ hắn đã phát giác ra Thiên Nhật Túy rồi sao?’

Làm sao có thể?

‘Không. Chắc chắc hắn không biết bản thân trúng độc. Nhưng cơ thể hắn theo bản năng sẽ cảm nhận được sự khác lạ. Vậy thì có thể giải thích được việc hắn để nữ nhân này ra mặt thay hắn.’

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Dù sao chăng nữa, nếu đã không thể thắng thì cũng phải chọn cách bại trận thuyết phục nhất.

Để một nữ nhi ra tay và nếu lỡ có thất bại, Hoa Sơn vẫn còn có thể giữ được mặt mũi.

‘Mặc dù không thể giết được Hoa Sơn Thần Long ở đây nhưng không phải là không có cách. Vấn đề trước mắt là làm thế nào để che giấu Thiên Nhật Túy.’

Hiển nhiên môn chủ sẽ nổi giận nhưng hắn không thể nào rút lại những gì hắn đã nói. Nếu vậy chỉ cần biết cúi đầu đúng lúc là sẽ giành được lợi ích.

‘Bị ép tới đường cùng rồi’

Đường Nguy khẽ gật đầu.

Đường Hạc được sự cho phép của tổ phụ, nhìn về phía Lưu Lê Tuyết một cách hung tợn.

“Hãy trả giá cho sự ngạo mạn của mình đi.”

Lưu Lê Tuyết đưa ngón trỏ đặt lên môi.

“Hoa Sơn không đấu võ mồm.”

“Đến nước này thì……”

Đường Hạc nghiến răng, đưa tay vào trong túi.

“Cẩn thận!”

Đôi mắt Đường Hạc bỗng tràn đầy sát khí.

“Lần tỉ võ này ta sẽ dùng độc.”

Đường Hạc cảnh báo trước như vậy thật ra cũng không phải tử tế gì cho cam.

Đường Môn dùng độc khi tỉ võ bắt buộc phải cảnh báo trước với đối phương. Đó là quy tắc tối thiểu để Đường Môn được xem là chính phái.

“Được thôi.”

Thế nhưng, Lưu Lê Tuyết chỉ tiếp nhận lời nói của Đường Hạc một cách điềm nhiên.

Ánh mắt sắc lạnh của hai bên giao nhau trên không trung.

“……..”

Đường Tiểu Tiểu run rẩy nhìn lên võ đài.

‘Rốt cuộc là họ muốn làm gì?’

Nàng không thể hiểu được Lưu Lê Tuyết.

Đường Hạc là ai chứ?

Trong số những kẻ được gọi là hậu duệ Đường Môn, Đường Hạc là người được cho là xuất sắc nhất. Hắn không thể trở thành tiểu môn chủ chỉ vì không phải là nhi tử của môn chủ mà thôi. Chứ một cựu tiểu môn chủ như Đường Bá cũng không thể làm gì được hắn.

Lưu Lê Tuyết lại nói nàng muốn tỉ thí với hắn.

“Pha, phải ngăn họ lại.”

“Tỷ tỷ!”

Đường Trản nắm lấy vạt áo của Đường Tiểu Tiểu.

“Tỷ bình tĩnh lại đi. Nếu bây giờ tỷ xông lên đó thì chẳng khác nào làm trò cười cả.”

“Ý đệ là nữ tử kia có thể đấu lại biểu ca sao? Chỉ cần sơ suất là cũng có thể mất mạng đó!”

Khuôn mặt Đường Tiểu Tiểu trở nên gấp gáp.

Lưu Lê Tuyết là người duy nhất thấu hiểu hoàn cảnh và giúp đỡ cô. Cô không muốn nhìn thấy bộ dạng một người như vậy bị trúng độc, thua cuộc một cách thê thảm.

“Tỷ không biết gì hay sao?”

“Gì chứ…?

“Đương nhiên là nàng ta biết nhưng vẫn chấp nhận lên võ đài. Nàng ta là võ giả kia mà!”

“…..”

“Tỷ đừng xúc phạm nàng ấy. Kể từ giây phút đặt chân lên võ đài thì không có cái gọi là nam nhân hay nữ nhân nữa. Đó là trận chiến giữa hai võ giả với nhau. Tỷ không được làm gián đoạn trận chiến!”

Mắt của Đường Tiểu Tiểu giật giật.

“Vậy…”

Hay là mở đường máu cho nàng?

Ánh mắt của Đường Tiểu Tiểu dính chặt lấy Lưu Lê Tuyết.

Khuôn mặt lãnh đạm đó cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.

Đường Hạc khinh khỉnh nhìn Lưu Lê Tuyết đang hít thở sâu chĩa mũi kiếm về phía mình vô cùng nghiêm túc.

“Nếu ngươi biết ta là ai, chắc chắn ngươi sẽ không dám đối mặt…”

“Nói nhiều quá.”

Lưu Lê Tuyết nhíu mày.

Không phải nàng ghét kẻ nhiều lời. Bên cạnh nàng còn có một kẻ lắm mồm xấu xa vô địch trần đời nữa kia.

Nhưng mấy lời hắn phun ra khó chịu vô cùng.

“Nếu đã muốn tìm chết thì ta sẽ để ngươi toại nguyện.”

Đường Hạc rụt tay vào ống tay áo. Ống tay áo có hơi rách nhẹ, bay phấp phới.

“Sẵn sàng chịu chết đi!”

Đường Hạc đưa tay khỏi ống tay áo nhanh như cắt.

Cùng lúc đó, hàng chục phi tiêu có kích thước bằng lòng bàn tay bay về phía Lưu Lê Tuyết. Nhìn vào ánh đen lóe lên thì rõ ràng đã được tẩm kịch độc.

Thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết từ từ di chuyển.

Một cách chậm rãi.

Mềm mại và uyển chuyển.

So với kiếm thuật mà nói thì nó cứ như là một động tác múa.

Kenggggg!!!

Thanh gươm của Lưu Lê Tuyết đánh bật hết số phi tiêu đang bay đến. Nói là bị quét bay tất cả thì đúng hơn. Số phi tiêu đang bay vun vút với uy thế sắc bén giờ như lá mùa thu vô lực rơi xuống ghim chặt trên võ đài.

“Hừ! Cũng có chút bản lĩnh.”

Đường Hạc không hề do dự phóng tiếp lần thứ hai.

Soạt soạt!!

Một phi đao sắc lẹm mang uy lực mạnh mẽ bay ra từ ống tay áo hướng về phía Lưu Lê Tuyết.

Lưỡi kiếm của Lưu Lê Tuyết nhắm chính xác vào phi đao.

Ngay khi phi đao chạm đến, lưỡi kiếm bỗng uốn lượn, bám chặt vào mặt bên của phi đao.

Xoẹt xoẹt.

Thanh phi đao xoay tít một vòng, nhưng chân khí bên trong nó vẫn chưa triệt tiêu hết, liền bay ngược về phía Đường Hạc.

“Hả?”

Đường Hạc cũng không giấu được vẻ bàng hoàng khi mọi thứ diễn ra ngoài sức tưởng tượng.

“Ngươi!”

Khuôn mặt Đường Hạc đỏ bừng vì xấu hổ khi ám khí của mình bay ngược trở lại.

Dồn công lực vận Quỷ Độc trảo, bàn tay đen ngòm của hắn bắt lấy phi đao đang bay.

Xoẹt xoẹt!!!

Kim loại va chạm vào nhau tạo ra tiếng ma sát, cũng vì thế mà phi đao giảm đi uy lực. Đường Hạc nghiến răng thu hồi phi đao.

Nhưng hắn cũng không hành động lỗ mãng như trước nữa.

‘Cũng có chút bản lĩnh.’

Dù không muốn thừa nhận nhưng nữ nhân tên Lưu Lê Tuyết này mạnh hơn hắn nghĩ.

Đường Trản bị Chiêu Kiệt làm cho bẽ mặt. Có vẻ như môn đồ Hoa Sơn trên dưới đồng nhất, cảnh giới võ công đều khá cao.

Chỉ có điều.

“Nếu không phải là nữ nhân ngươi đã có thể thắng được ta rồi.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

“…..”

“Có trách thì trách ngươi sinh ra không phải là nam nhân thôi.”

Lưu Lê Tuyết nhếch miệng cười khẩy.

“Ngươi cười cái gì?”

“Suy nghĩ bảo thủ.”

“Cái gì?”

“Vậy ngươi nói xem sao ngươi lại yếu như vậy? Ngươi là nam nhân kia mà?”

“Ngươi…!”

“Tức là giới tính không phải là lý do, cái quan trọng là…”

Thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết chĩa thẳng vào cổ Đường Hạc.

“Chỉ là ngươi quá yếu mà thôi.”

Đường Hạc không còn nổi giận nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào Lưu Lê Tuyết bằng cặp mắt đáng sợ.

“Có vẻ như ngươi chọn cái chết.”

“Tùy ngươi nghĩ.”

“Ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của ngươi.”

Đường Hạc lại cho tay vào ống tay áo.

Điều khác biệt là nó còn đi sâu vào hơn lúc trước.

Khi nhìn thấy cảnh đó, trán Đường Quân Nhạc nhíu chặt lại.

Võ giả Đường Môn thường có thói quen tự tin hơn cả nên thường để những ám khí quen thuộc ở sâu trong tay áo. Nhưng tình huống lúc này của Đường Hạc có hơi khác biệt.

‘Mình có nên ngăn lại không?”

Đường Hạc thích sử dụng ám khí có khả năng giết người cao. Nếu thật sự làm như vậy, trận tỉ thí này dù thắng hay thua thì Lưu Lê Tuyết cũng sẽ bị thương nặng.

Nhưng không đợi đến lượt hắn ra tay, tay Đường Hạc đã được rút khỏi ống tay áo.

Vút!!!!!!!!

Thanh âm phát ra khác hẳn từ nãy tới giờ.

Rõ ràng thanh âm vô cùng sắc bén nhưng không nhìn thấy bất kì thứ gì.

Lưu Lê Tuyết liên tục vung kiếm về phía không trung như thể nàng nhìn thấy thứ gì đó. Kiếm ảnh che khuất cả mặt nàng.

Keng! Keng! Keng! Keng!

Những tia lửa do va chạm tí tách liên tục xuất hiện trên thanh kiếm của nàng.

“Gì chứ?”

Trong khoảnh khắc đó, các cao thủ Đường Môn đang đứng vây quanh võ đài đột nhiên xông lên trước. Sau đó tất cả đồng loạt phất tay áo tấn công thứ gì đó đang bay về phía khán đài.

“Cái gì vậy??”

Chỉ đến khi vật đó rơi xuống đất mới có thể xác nhận được đó là cái gì.

“Là Ngưu Mao Châm sao?”

Ám khí này được gọi là Ngưu Mao châm vì nó mỏng và mảnh như lông bò. Nếu bay với vận tốc nhanh thì rất khó để mắt thường có thể thấy được.

Lưu Lê Tuyết cũng cảm thấy để bắt từng châm một là không thể, vậy nên nàng mới tạo kiếm mạc chắn toàn bộ phía trước.

Nhưng vẫn không thể tránh khỏi sơ suất.

Lưu Lê Tuyết hạ kiếm xuống, khẽ cắn môi. Ánh mắt nàng liếc về phía vai trái.

Một kim châm mảnh tới mức không thể nhìn thấy đang cắm trên vai nàng.

Chỉ một cái duy nhất.

Bị trúng một kim châm mảnh như thế thì có vấn đề gì được chứ….

Lưu Lê Tuyết rút kim châm ra. Nhìn thấy đầu cây châm đã hóa đen, nàng ném nó xuống sàn.

‘Có độc.’

Vai nàng nhói lên.

Cơn đau dần trở nên rõ ràng hơn và lan rộng ra. Cứ thế này thì sớm muộn cánh tay trái của nàng sẽ không thể dùng được nữa.

“Cho ngươi biết Đường Môn đáng sợ đến mức nào.”

Đường Hạc nói giọng chế giễu.

“Nếu ngươi bắt hụt dù chỉ một trong vô số những ám khí đó thì coi như kết thúc. Sức mạnh thật sự của Đường Môn là khi kết hợp giữa độc và ám khí. Giờ ngươi cầu xin ta tha thứ thì biết đâu ta sẽ rủ lòng thương xót mà tha mạng cho ngươi.”

“Trúng độc…?”

“Đúng. Không lẽ ngươi ngu ngốc đến nỗi không biết tình trạng cơ thể mình ra sao ư?”

Lưu Lê Tuyết lẩm bẩm với khuôn mặt vô cảm.

“Thật là ngu xuẩn.”

“Sao?”

“Ngươi nghĩ ta sẽ đưa tay chịu trói, đứng yên nhìn chất độc lan ra hay sao?”

Ngay thời khắc đó, Lưu Lê Tuyết lao thẳng về phía Đường Hạc.

“Ngu ngốc! Ngươi tưởng ta không nghĩ đến hay sao?”

Đường Hạc vung tay thật mạnh.

Một đám khói mờ mịt phun ra từ ống tay áo của Đường Hạc, che chắn phía trước hắn.

“Đoạn Hồn Sa!”

Số cát độc đó sẽ chặn đường tấn công của Lưu Lê Tuyết.

Nếu cứ kéo dài thời gian thì sẽ càng trúng độc nặng hơn, vì vậy chắc chắn nàng ta sẽ rút lui trước nhất!

Thế nhưng, Đường Hạc đã lầm to.

Hoa Sơn, ít nhất thì đám môn đồ Hoa Sơn tu luyện cùng với Thanh Minh chưa bao giờ biết rút lui là gì.

Đầu kiếm của Lưu Lê Tuyết khẽ rung lên nhẹ nhàng.

Và rồi hoa đã nở.

Hoa mai của nàng.

Hàng chục bông hoa mai nở rộ nhẹ nhàng quét sạch đám mây bụi do Đoạn Hồn Sa tạo ra.

“Cái gì?!”

Đường Hạc không khỏi bàng hoàng nhìn đám bụi độc đang từ từ tiến về phía mình.

Hắn ta sẽ không trúng độc của Đoạn Hồn Sa, nhưng vấn đề là tầm nhìn đã bị che khuất, không tìm được nơi nào để tránh, hắn đành đạp mạnh xuống sàn, lấy đà phi thân lên không trung.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đó.

Đường Hạc đã nhìn thấy, Mai hoa kiếm đột ngột xuất hiện giữa đám mây bụi.

Mắt hắn trợn to như muốn nứt ra.

‘Sao có thể ở đó được?’

Sao có thể xuất hiện ở giữa Đoạn Hồn Sa được chứ?

Nhưng hắn làm gì có thời gian để suy ngẫm lâu như vậy.

Xoẹtttttt!

Thanh kiếm bay vút lên đâm vào khuôn mặt Đường Hạc vì không phòng bị mà lộ ra.

“AAAAAAAAA!!!!!”

Ngay sao đó, Đường Hạc ngã xuống sàn như một con ếch bị đá.

“Khực… Hức.”

Đường Hạc run lẩy bẩy ngẩng đầu nhìn lên.

Ở nơi mà đám mây bụi vừa tan, Lưu Lê Tuyết đứng đó, trên khuôn mặt hiện rõ sát khí.

“Ngươi… điên…”

Nàng không thèm né Đoạn Hồn Sa mà còn trốn vào trong đó để khuất tầm nhìn Đường Hạc, trong lúc bản thân đang trúng độc.

“Ngươi đúng là không bình thườ…”

“Ta đã nói rồi.”

Lưu Lê Tuyết lạnh lùng nói.

“Là do ngươi quá yếu.”

“……..”

“Chưa từng giao đấu thì không nên nói người khác có mạnh hay không.”

Đường Hạc dù có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là bông hoa trong nhà kính.

Tuyệt đối không phải là đối thủ của Lưu Lê Tuyết.

“Ư, ực! Ta!”

Bốp!!!

Đường Hạc đang định đứng dậy thì bị kiếm của Lưu Lê Tuyết đánh vào đầu rồi lại ngã xuống.

Nàng bắt đầu dùng kiếm đánh vào đầu Đường Hạc.

Bạch Thiên thấy cảnh tượng này bất giác lẩm bẩm

“Đầu… Đầu… Đầu…”

Nhuận Tông thì run rẩy như thể chỉ nhìn thôi cũng đủ kinh khủng lắm rồi.

“Không phải chứ. Sao muội lại học theo cái trò đó……”

Nỗi khổ của bọn họ khi chứng kiến cảnh này cũng ghê gớm đấy, nhưng làm sao có thể sánh với nỗi khổ hiện tại của Đường Hạc?

Bốp!

Đường Hạc với quả đầu sưng vù gấp đôi lúc nãy cuối cùng cũng ngã xuống sàn. Nhìn đôi chân đang co quắp lại của hắn, những người không quen biết trong lòng cũng lặng lẽ nhỏ một giọt nước mắt.

“Ngươi…”

Khoảnh khắc đó.

“Sư thúc, người lại đây đi.”

Thanh Minh bất ngờ leo lên võ đài, nắm lấy cánh tay Lưu Lê Tuyết kéo nàng đi.

“…..”

“Trúng độc thì cần phải điều trị càng sớm càng tốt.”

Lưu Lê Tuyết nhẹ gật đầu và đi theo Thanh Minh xuống khỏi võ đài.

Ánh mắt nàng hướng về phía Đường Hạc đang nằm phía sau.

‘Tên lắm mồm.’

Rồi lại hướng về phía Thanh Minh đang đi phía trước.

‘Khác hẳn.’

Mặc dù đây cũng là một tên lắm mồm không sai vào đâu được.

Thanh Minh cứ vậy mà nắm tay Lưu Lê Tuyết đến trước mặt Đường Quân Nhạc, chìa tay ra.

“Mau đưa cho ta thuốc giải.”

Đường Quân Nhạc cũng không tranh luận đúng sai mà nhanh chóng đưa thuốc giải đã chuẩn bị sẵn.

“Thế này là đủ rồi.”

“Chậc.”

Thanh Minh cau mày giật lấy thuốc giải đưa qua cho Lưu Lê Tuyết.

“Sao lại đánh nhau cái kiểu liều mạng như vậy chứ?”

“Ta không muốn hít thở chung bầu không khí với tên đó.”

“Ừ….”

May mà Đường Hạc không nghe thấy những lời này.

Thanh Minh gật gật rồi quay người lại.

“Trúng độc nếu chữa trị không đúng thì sẽ rất phiền, vậy nên từ giờ người hãy cố gắng chữa trị cho tốt. Chiêu Kiệt sư huynh sẽ hộ tống người.”

“Còn con định làm gì?”

“Ta?”

Thanh Minh cười khúc khích.

“Giờ ta phải đi lấy chút quà.”

Ánh mắt hắn hướng về phía Đường Nguy, kẻ đang run rẩy đứng trên khán đài.

“À không, phải nói là đi tặng quà chứ?

Bàn tay Thanh Minh chạm vào tay cầm của Mai Hoa kiếm.

Chuẩn bị tinh thần đi.

Roi của lão tổ hơi bị đau đấy.

 

 (Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương