Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 175 Bị đánh thì sẽ tự biết mà tránh thôi! (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 175. Bị đánh thì sẽ tự biết mà tránh thôi! (5)

Nhuận Tông không ngừng dụi mắt nhìn năm viên Hỗn Nguyên Đan trước mặt bọn họ.

“Đây là……….”

Nhuận Tông rón rén quay đầu nhìn chưởng môn nhân.

Huyền Tông nhìn họ với gương mặt không thể trìu mến hơn.

“Các con ăn đi.”

“……..Ăn cái này ý ạ?”

Nhuận Tông hết nhìn Huyền Tông lại nhìn Hỗn Nguyên Đan.

“Tụi con sao?”

Huyền Tông nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời. Thế nhưng Huyền Linh đứng bên cạnh ông lại nhanh nhảu nói chen vào.

“Hay là để ta ăn hộ nhé?”

Nhuận Tông nhìn Huyền Linh bằng ánh mắt còn kinh ngạc hơn.

“Đó là chuyện đương nhiên thôi ạ. Các trưởng lão phải là những người được……..”

“Ầy, con chẳng hiểu ý ta gì cả.”

Huyền Linh ngắt lời Nhuận Tông.

“Mấy lão già đang chờ chết bọn ta ăn vào để làm gì? Đưa ta ăn chỉ tổ lãng phí.”

Nhìn nét mặt ngỡ ngàng của mọi người, Huyền Linh bật cười nói tiếp.

“Các con là những người đã tìm ra Hỗn Nguyên Đan, vậy nên đương nhiên các con phải được ăn chúng rồi. Mà dù cho người tìm thấy Hỗn Nguyên Đan không phải là các con đi chăng nữa, thì bọn ta cũng sẽ cho các con ăn.”

“…………..Trưởng lão.”

 

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

 

“Đừng tốn thời gian nữa. Chuyện này có gì to tát đâu. Các con ăn hết năm viên thì ta vẫn còn tận mười lăm viên kia mà! Như vậy là quá đủ để nghiên cứu cách luyện đan rồi. À không, vậy là quá nhiều rồi ấy chứ.”

Huyền Tông đỡ lời cho Huyền Linh.

“Việc tìm Tử Mộc Thảo ở Vân Nam không phải là một chuyện dễ dàng. Vì vậy, những viên Hỗn Nguyên Đan này sẽ rất có ích cho các con.”

Huyền Linh quay đầu liếc xéo Huyền Tông, thế nhưng Huyền Tông chỉ nở một nụ cười trìu mến làm ngơ ánh mắt của hắn.

  • ‘Thế này thì ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng huynh định cho chúng ăn ngay từ đầu rồi nhỉ?’
  • ‘Đệ yên lặng, đứng yên ở đó cho ta! Đệ nghĩ ta không cần giữ thể diện à?’

Hai người trao đổi ánh mắt rồi đồng thời ho khan.

“Vậy nên. Các con cứ ăn đi.”

Thanh Minh nhanh nhẹn nhặt một viên Hỗn Nguyên Đan lên như không có chuyện gì.

“Hể!”

“Trời ơi, cái thằng này! Từ từ thôi! Sao con có thể làm như vậy hả?”

“Này này này này! Nó vỡ bây giờ! Vỡ bây giờ!”

Thanh Minh giật mình trước phản ứng dữ dội của mọi người.

“Ta chỉ lấy một viên linh đan thôi mà, sao mọi người lại xúm vào trách mắng ta như vậy chứ?”

“Bởi vì đó là linh đan chứ sao nữa!”

“Dù có bán con đi cũng không mua nổi một viên đâu, đồ ngốc!”

Khóe mắt Thanh Minh giật giật.

‘Tổ sư cái môn phái ăn mày này. Bộ các ngươi lớn đến từng tuổi này rồi mà không được ăn…….’

Ủa mà đúng là như vậy thật!

Mà tóm lại là con người luyện ra linh đan! Chứ có phải linh đan đẻ ra con người đâu!

“Khừ.”

Cũng bởi môn phái này thiếu linh đan nên mới xảy ra chuyện như vậy.

‘Dù sao thì cũng phải ăn rồi còn đi tìm dược liệu luyện chế Hỗn Nguyên Đan chứ.’

Bởi việc chuyện này không chỉ vì Hoa Sơn của hiện tại. Và còn vì tương lai của Hoa Sơn.

Nên kiểu gì cũng phải ăn!

“Giờ con ăn được chưa?”

“........”

“Sao người không trả lời vậy? Chưởng môn nhân?”

“Chuyện đó……..”

Khóe mắt Huyền Tông ép lại rỉ ra vài giọt nước mắt.

Không phải vì ông tiếc mấy viên Hỗn Nguyên Đan với nhóm của Thanh Minh. Dù cho quá trình luyện đan thất bại, và 20 viên Hỗn Nguyên Đan này là những viên cuối cùng còn sót lại, thì chắc chắn ông cũng cho những đứa trẻ này ăn chúng trước.

Nhưng biết nói sao đây………

‘Có thể chúng sẽ không tìm được dược liệu.’

Bởi vì linh đan không chỉ được dùng để tăng nội lực. Mà nó còn được dùng như Liệu Thương Đan để chữa trị cho người bị tẩu hỏa nhập ma hoặc trọng thương.

Thay vì ăn nó một cách bừa bãi thì chi bằng cứ cất kỹ đi, nếu sau này chúng bị thương còn có cái mà cho chúng ăn……

Mấy chục năm dẫn dắt Hoa Sơn đã khiến ông không thể buông bỏ nỗi bất an xuống. Nếu Huyền Linh mà nghe được câu này thì hắn sẽ mắng chưởng môn sư huynh có suy nghĩ giống mấy tên ăn mày mất, nhưng biết làm sao được chứ?

Tương lai Hoa Sơn sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện, và số lần bọn trẻ bị thương cũng sẽ tăng lên, khi đó, những viên linh đan này sẽ là thứ thiết yếu…….

“Ăn đi!”

Thế nhưng Huyền Linh lại không hề ngần ngại lên tiếng.

“Cứ để dành thì nó cũng hỏng hết. Các con đừng bận tâm nữa, cứ ăn đi.”

“Đư………”

“Không được sao ạ? Chưởng, môn, nhân?”

“........Được chứ. Tất nhiên là được rồi. Phải ăn. Các con phải ăn chứ.”

Đệ lên làm chưởng môn nhân luôn đi! Ta nói đệ đấy!

Thanh Minh hoàn toàn không quan tâm đến biểu cảm kỳ lạ của hai người họ, vội quay đầu.

Và rồi hắn nhanh nhảu thảy viên Hỗn Nguyên Đan vào miệng.

Bạch Thiên vẫn im lặng lắng nghe nãy giờ bỗng đứng dậy, hướng về phía chưởng môn nhân và Huyền Linh trịnh trọng bái lạy.

“Bạch Thiên con nhất định sẽ không bao giờ quên ân huệ của chưởng môn nhân và trưởng lão.”

“Ân huệ gì chứ.”

Huyền Linh nhìn dáng vẻ của hắn bật cười. Đứa trẻ này đúng là rất biết lễ nghĩa.

Thế nhưng so với đứa trẻ biết lễ nghĩa này, thì Huyền Linh lại thích Thanh Minh, kẻ đã sớm vứt hết lễ nghĩa cho chó gặm trước khi gia nhập Hoa Sơn hơn.

Nhìn đi.

Chẳng phải trong lúc những người khác còn lo giữ ý giữ tứ thì Thanh Minh chỉ nhìn chằm chằm vào Hỗn Nguyên Đan rồi nuốt nước bọt ừng ực đó sao?

‘Đúng, đúng. Chó con đáng yêu của ta.’

Phải ăn chứ. Con phải ăn rồi mạnh lên để còn kiếm nhiều thứ to hơn về cho ta chứ!

“Chúng con sẽ không bao giờ quên ân huệ của sư môn.”

Ngoại trừ Thanh Minh, những người còn lại cũng nhanh chóng thực hiện lễ bái theo Bạch Thiên. Huyền Linh nháy mắt ra hiệu với Huyền Tông trước thứ lễ nghi rườm rà đó.

“.........Các con đứng dậy đi.”

“Vâng, thưa chưởng môn nhân.”

“Nếu các con muốn báo đáp thì hãy mau chóng hấp thụ Hỗn Nguyên Đan rồi giúp bọn ta giải tỏa nỗi lo đi.”

“Chúng con xin vâng lệnh.”

Bạch Thiên cầm Hỗn Nguyên Đan lên bằng ánh mắt căng thẳng.

‘Đây là……’

Loại linh đan này còn vượt xa hơn cả Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm. Thật không ngờ có ngày hắn lại được ăn viên linh đan quý đến mức chỉ cần có một viên lọt ra ngoài thôi là cả giang hồ sẽ đổ máu.

‘Tất cả đều nhờ vào tên tiểu tử ấy.’

Bạch Thiên nở một nụ cười chua chát.

Nếu Thanh Minh không đến Hoa Sơn, thì cuộc sống hiện tại của họ sẽ như thế nào? Hắn thật không dám tưởng tượng nổi.

‘Đừng nghĩ nhiều nữa.’

Bây giờ không phải là lúc để đắn đo suy nghĩ. Điều quan trọng bây giờ là hắn phải hấp thụ hoàn toàn linh dược và biến dược lực của Hỗn Nguyên Đan thành của nguyên khí của mình.

Bạch Thiên lo lắng quay về ngồi thiền rồi đưa Hỗn Nguyên Đan lên miệng.

Ựccccccc.

Hỗn Nguyên Đan vừa vào miệng đã ngay lập tức trôi xuống họng. Một cảm giác sảng khoái như vừa được uống một ngụm nước mát lành từ khe suối sâu trong rừng nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể.

Từng giọt, từng giọt nước thanh khiết rơi xuống bỗng trở thành một tia nước, rồi biến thành một dòng thác đổ ào ào, cả cơ thể Bạch Thiên bắt đầu bùng nổ.

Cơ thể hắn run rẩy trước cảm giác áp đảo đó.

‘Đây là Hỗn Nguyên Đan sao…….!’

Nguyên khí dồn dập tràn vào như thể sẽ phá tan mặt hồ yên ả.

Thật khó để có thể tưởng tượng một viên linh đan nhỏ bé như vậy lại có thể gia tăng nhiều nguyên khí như thế.

 

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

 

‘Tập trung!’

Bạch Thiên buông bỏ hết tạp niệm. Hắn điều khiển dòng nguyên khí vừa được gia tăng bởi Hỗn Nguyên Đan và bắt đầu vận khí đi khắp cơ thể.

Àoooooooo!

Cảm giác như một cơn đại hồng thủy vừa trào lên trong cơ thể hắn. Kinh mạch của hắn cũng trở nên thông thoáng hơn sau khi được nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan cuốn trôi hết các tạp chất.

Nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan thoát khỏi sự dẫn dắt của Bạch Thiên, bắt đầu lan ra khắp nơi.

Thế nhưng, Bạch Thiên lại có cảm giác hứng chí không thể diễn tả bằng lời hơn là đang căng thẳng.

Cảm giác như nguyên khí đang tràn ngập khắp cơ thể.

Có lẽ đây là cảm giác kì diệu nhất mà hắn khó có thể cảm nhận được lần thứ hai.

Nguyên khí bắt đầu mở rộng đại mạch và khai thông từng tế bào máu. Những huyệt đạo bị tắc nghẽn cũng được khai thông.

Dường như tất cả mọi thứ đều được tái sinh, ngay cả ở những nơi nhỏ bé nhất trên đầu ngón tay. Một cảm giác tươi mới tràn ngập khắp cơ thể hắn.

‘Đây là sức mạnh của linh đan!’

Bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao các võ giả lại không tiếc cả mạng sống chỉ để có được một viên linh đan nhỏ bé trong tay. Bởi vì dù có tập luyện đến thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thể đuổi kịp những kẻ khác bằng sức lực của mình.

Trong khi đó, nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan lại đang xóa dần đi khoảng cách mà sức người không thể làm được.

Tuy nhiên.

‘Nếu nhiều hơn nữa thì mình quá sức mất.’

Mặc dù nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan đang tràn ngập trong cơ thể, nhưng chỉ với sức mạnh của Bạch Thiên bây giờ thì hắn không thể hấp thụ hết tất cả và biến nó thành của mình được.

Về cơ bản, nguyên khí của linh đan được giữ lại trong cơ thể sẽ bị tan ra theo thời gian. Do đó, khi không còn có thể hấp thụ được nữa, Bạch Thiên chầm chậm dẫn dắt chúng đi.

Bởi vì hắn biết, tham lam chính là con đường ngắn nhất dẫn đến sự bại vong.

Dòng nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan khiến cơ thể hắn xoay vòng bắt đầu đi theo sự chỉ dẫn của Bạch Thiên hội tụ về đan điền.

Sau khi chắc chắn toàn bộ nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan đã ổn định trong một góc nào đó ở đan điền, Bạch Thiên từ từ ngừng vận khí và mở mắt ra.

“Ưm!”

Cơ thể hắn run lẩy bẩy.

Hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh chưa từng có đang căng tràn toàn thân.

Tựa như chỉ cần hắn muốn thì chuyện gì hắn cũng có thể làm được. Sức mạnh khổng lồ này khiến hắn cảm giác mình mạnh mẽ hẳn lên.

“Chưởng môn nhân! Con…….”

Đúng lúc Bạch Thiên cảm kích định nói gì đó thì.

“Chưởng môn……”

Hửm?

Bạch Thiên quay đầu nhìn Huyền Tông.

‘Hửm?’

Hình như Huyền Tông có gì đó hơi khác.

Ông ấy không nghiêm nghị, cũng không mỉm cười hiền từ như thường ngày. Ông ấy đang há hốc miệng, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn thứ gì đó.

‘Cái gì thế nhỉ?’

Ánh mắt của ông ấy cũng rất kỳ lạ.

Phía trên.

Cao hơn chỗ Huyền Tông đang đứng. Rốt cuộc trong phòng này có cái gì mà ông ấy phải kinh ngạc như vậy chứ?

Không chỉ Huyền Tông mà cả Huyền Linh cũng đang nhìn chằm chằm vào nơi đó. Bạch Thiên ngơ ngác quay đầu nhìn theo ánh mắt của họ.

Và rồi……..

“Trời ơi! Cái quái gì thế này?”

Hắn vội vã giật mình lùi về sau.

Đập vào mắt hắn chính là hình ảnh Thanh Minh. Thế nhưng thật khó để diễn tả ‘hình ảnh’ đó bằng lời.

Tại sao ư?

Đó là vì hắn đang ở trên không trung.

‘Tại sao con người lại có thể lửng lơ trên không vậy chứ?’

Gương mặt Bạch Thiên tràn ngập dấu chấm hỏi.

Thanh Minh ngồi thiền khi đang lơ lửng trên không trung. Đến cả Huyền Tông và Huyền Linh cũng không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cảnh tượng này.

‘Mặc dù mình đã từng nghe chuyện các cao thủ có thể bay lên không trung khi vận khí……..’

Nhưng vì chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó nên hắn chỉ cho đó là những chuyện khoa trương. Thật không ngờ bây giờ hắn lại được tận mắt chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Chuyện này xảy ra không phải vì Thanh Minh đã đạt đến một cảnh giới cao. Mà nó chỉ nhất thời xảy ra trong quá trình hắn hấp thụ nguồn nguyên khí khổng lồ của Hỗn Nguyên Đan.

Thế nhưng, dù sao thì hắn cũng không thể phủ nhận cảnh tượng đang xảy ra trước mắt mình.

“Hơ? Đó là gì thế?”

“..........Ôi trời ơi.”

Các sư muội và sư điệt của hắn sau khi lần lượt mở mắt cũng không thể giấu nổi sự kinh ngạc.

Tuy nhiên, sự việc bất ngờ này vẫn kết thúc.

Bùmmmmmmm!

Đột nhiên cơ thể Thanh Minh bắt đầu tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.

“Ngũ Khí Triều Nguyên?”

(Ngũ Khí Triều Nguyên là hiện tượng 5 dòng khí ngũ hành đại diện cho Tinh Khí Thần Hồn Phách hợp nhất, hội tụ tại đan điền. Ngũ Khí Triều Nguyên cùng với Tam Hoa Tụ Đỉnh là 2 dị tượng đỉnh cao cực hiếm xuất hiện với những người luyện võ khi vận khí, tu luyện nội công)

“Không. Hình như có gì đó hơi khác……?”

Huyền Tông trố mắt nhìn.

Cảnh tượng này hoàn toàn không nằm trong tầm hiểu biết của họ. Nhưng Huyền Tông có thể chắc chắn một điều.

‘Hình như sắp xảy ra chuyện gì đó kinh khủng lắm?’

Bùmmmmmmm!

Trong nháy mắt, tất cả không khí xung quanh đều tụ lại về hướng Thanh Minh.

Rầmmmmmmmmm!

Đồng thời, toàn bộ điện các cũng bắt đầu rung chuyển.

“Hể?”

“Nó, nó sắp đổ sập xuống sao?”

“Ra khỏi đây! Tất cả mau đi ra khỏi đây nhanh!”

Mọi người nhanh chóng chạy ra sau tiếng hét của Huyền Linh.

Bạch Thiên vô thức gào lên.

“Trời ơi, sao cái tên điên đó không bao giờ chịu tán công một cách bình thường vậy hả! Điên mất thôi, thiệt tình!”

Câu nói này đã nói hộ nỗi lòng của tất cả mọi người.

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương