Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 173 Bị đánh thì sẽ tự biết mà tránh thôi! (3)

Mừng Tết Thiếu Nhi!! Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp Từ Ngày 1/6 Đến Hết 3/6. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơii!!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 173. Bị đánh thì sẽ tự biết mà tránh thôi! (3)

 

Mùa xuân đã đến với Hoa Sơn rồi.

 

Ơ? Chẳng phải mùa xuân đã đến từ trước rồi hay sao?

 

Mà không, không phải.

 

“Mùa xuân” đang đến lúc này và mùa xuân đó khác nhau chứ. Đó là một mùa xuân như thế nào nhỉ?

 

“Hư ha ha ha ha ha ha”

 

“.......”

 

“Há ha ha ha ha ha ha”

 

Huyền Linh nở một nụ cười sảng khoái, hắn đi đi lại lại khắp nơi với đôi mắt ấm áp.

 

Nếu như bình thường hắn mà là người ôn hòa như thế này thì chẳng nói làm gì. Đằng này, hắn vốn là cơn ác mộng đối với các đệ tử Hoa Sơn. Một trưởng lão thường xuyên lượn lờ khắp nơi với đôi mắt đỏ lòm phừng phừng khói lửa để bắt lỗi các đệ tử của mình bỗng nhiên lại thay đổi một cách đáng sợ.

 

“Hahahaha. Vẫn còn nhiều tiền lắm. Phải xây mới cái điện các này mới được. Muahahahaha.”

 

“.........”

 

Cơ thể Huyền Linh toát ra sự ấm áp và ôn hòa. Dường như hoa mai nở rộ khắp các nơi mà hắn đi qua. Cứ thế này, liệu hắn có đắc đạo rồi đăng tiên luôn không đây?

 

Nhưng không chỉ có hắn là như vậy thôi đâu.

 

“Hahahahaha”

 

“Hahahahahahaha”

 

“Chưởng môn nhân, thời tiết hôm nay thật là đẹp!”

 

Ầm ầm ầm ầm

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại V.L.O.G.novel. Đón xem bản dịch sớm nhất tại V.L.O.G.novel.com)

 

 

“Haha, đúng vậy. Mây đen kéo đến thế này chắc là sắp có mưa rào rồi đấy. Đúng là một khung cảnh tuyệt đẹp. Nếu ngày nào thời tiết cũng thế này thì tốt biết mấy.”

 

Huyền Tông và Huyền Linh cười phá lên khi một làn gió mạnh thổi đến họ.

 

Quả nhiên, giống như Huyền Linh, Huyền Tông cũng đang đi đi lại lại khắp các ngõ ngách Hoa Sơn với tâm thái ôn hòa ấm áp.

 

Điều đáng sợ hơn chính là họ trao cho những đệ tử mà họ gặp trên đường đi những cái nhìn ấm áp, thậm chí là thấm đẫm tình yêu thương.

 

“........”

 

Dù sao thì có vẻ như tình trạng tổng thể cấp cao của Hoa Sơn đang không được bình thường cho lắm.

 

Thậm chí ngay cả Vân Nham cũng cười tủm tỉm suốt cả ngày.Sự thay đổi này nghiêm trọng đến mức tất cả các đệ tử đều bồn chồn lo lắng.

 

“Các trưởng lão của chúng ta bị làm sao thế nhỉ?”

 

“Vẫn biết là có chuyện tốt, nhưng rốt cuộc là tốt đến mức nào mà họ lại thành ra thế kia được chứ?”

 

Các đệ tử Hoa Sơn dần trở nên khó chịu khi phải chịu đựng cảm giác không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.

 

Nhưng kẻ khiến cho bọn chúng cảm thấy sợ hãi nhất vẫn luôn là Thanh Minh.

 

Thanh Minh thong thả đi dạo trong núi với biểu cảm giống như một con cún con đang no bụng.

 

Nếu chỉ vậy thôi thì chẳng nói làm gì. Nhưng mà....

 

“Hả? Mọi người không luyện tập á? Không sao, không sao cả. Cũng có thể như vậy lắm chứ. Con người làm sao có thể chăm chỉ mỗi ngày được. Nghỉ ngơi đi. Chúng ta cũng phải có lúc được nghỉ ngơi chứ?”

 

“.......”

 

“Hả? Trong thời gian ta đi vắng vài sợi dây thừng mà ta sắp đặt ở Đoạn Trường Ái bị đứt mà không ai thèm sửa chữa cả á? Hahahaha. Vậy thì giờ sửa là được chứ gì? Khi nào có thời gian cứ thong thả sửa nhé. Mà có ai bị thương không đấy?”

 

“Hiccccccccc”

 

Thanh Minh như biến thành 1 tiên nhân đang đem sự nhân từ của mình ban phát đến khắp mọi nơi.

 

Nhưng đệ tử đời hai và đệ tử đời ba khi nhìn thấy bộ dạng đó của Thanh Minh lại không thể yên lòng được.

 

“Nó rốt cuộc bị làm sao vậy?”

 

“Ta cũng không biết nữa....”

 

Bọn họ càng lúc càng cảm thấy bất an hơn.

 

“Con người đến lúc gần chết sẽ làm những chuyện mà bản thân chưa từng làm. Hay là tiểu tử đó đã mắc bệnh gì đó rồi?”

 

“Cái gì? Bệnh á? Bệnh cũng kén người mắc lắm chứ bộ. Tên Thanh Minh đó còn độc hơn cả bệnh ấy chứ.”

 

“Chắc chắn là thần kinh nó có vấn đề rồi!”

 

Nếu như là Thanh Minh của thường ngày, bọn họ mà dám bỏ bê tập luyện có lẽ đã bị hắn làm ầm lên rồi đánh cho vỡ đầu rồi. Còn nữa, ngay giây phút biết tin những sắp đặt ở Đoạn Trường Ái bị hỏng mà chưa được sửa chữa chắc chắn hắn đã buộc đá vào cổ tên báo tin rồi ném xuống Đoạn Trường Ái rồi ấy chứ.

 

Một Thanh Minh như thế lại đang lo lắng liệu có ai bị thương không sao?

 

“Đầu của nó có phải bị hư rồi không?”

 

“Chắc chắn đây là một cái bẫy. Hôm nay chúng ta phải sửa ngay mới được. Nếu không ngày mai chúng ta sẽ bị đánh vỡ đầu cũng không biết chừng.”

 

“Thà rằng cứ đánh đập người khác như bình thường đi! Tên tiểu tử khốn kiếp!”

 

Các đệ tử của Hoa Sơn không thể chịu đựng thêm sự thay đổi đáng sợ này. Họ quyết định đến tìm người có thể đưa cho họ lời giải đáp.

 

“Bạch Thiên, Bạch Thiên sư huynh! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mọi người khi ra ngoài vậy chứ?”

 

Bạch Thiên nở nụ cười đắng ngắt khi Bạch Thương dẫn đầu các đệ tử đời hai đến tìm mình hỏi chuyện.

 

“Có chuyện gì đâu”

 

“Chuyện này chẳng phải quá kỳ lạ rồi hay sao? Mà không, phải gọi là cực kỳ bất thường mới phải.”

 

“Tên điên Thanh Minh vừa hỏi là có ai bị thương không đấy sư huynh! Cái tên ma quỷ đó!!!”

 

“.....Chuyện đó thật đáng ngạc nhiên đấy!”

 

Bạch Thiên cười nhạt như việc đó chẳng có gì quan trọng cả.

 

“Tất cả mọi người đều vui, không phải sao?”

 

“Đúng là vậy. Nhưng, nhưng mà...bọn đệ cảm thấy bất an lắm.”

 

“Không có gì phải lo cả.”

 

Bạch Thiên trả lời một cách chắc chắn.

 

“Tất cả mọi chuyện đều tốt, đối với các đệ thì chuyện này cũng cực kỳ có lợi. Chỉ là ta phải giữ kín chuyện này không thể nói với các đệ mà thôi.”

 

“Sư huynh, bọn đệ thất vọng về huynh quá! Huynh không tin bọn đệ sao?”

 

Âm thanh bất mãn vang lên khắp nơi, Bạch Thiên cau mày khiến các đệ tử đời hai phải giật mình.

 

“Các đệ có gì bất mãn sao?”

 

“......”

 

Khuôn mặt Bạch Thương bắt đầu run rẩy.

 

“Sao con người có thể thay đổi như thế này chứ?”

 

“Sư huynh Bạch Thiên ôn hòa trước kia của bọn đệ đi đâu mất rồi?”

 

“Đúng là giống nhau cả lũ! Giống nhau cả đám mà!”

 

Bạch Thiên nghiêng đầu.

 

“Còn ai bất an nữa không?”

 

“....Không ạ”

 

“Chậc”

 

Bạch Thiện chép miệng tỏ vẻ không hài lòng. Hắn nhìn các sư huynh đệ của mình rồi cất lời.

 

“Khi đến lúc, các đệ sẽ biết thôi. Ta biết là mọi người tò mò, nhưng việc các đệ cần làm bây giờ là phải giữ đúng bổn phận của mình. Tất cả đã hiểu chưa?”

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại V.L.O.G.novel. Đón xem bản dịch sớm nhất tại V.L.O.G.novel.com)

 

 

“Vâng, sư huynh!...Nhưng mà...”

 

“Hửm? Còn chuyện gì nữa?”

 

“Chuyện với Võ Đang thì sao ạ?”

 

Miệng của Bạch Thiên trở nên méo mó khi nghe thấy câu hỏi của Bạch Thương.

 

“Đệ nghe nói huynh đã thắng Chân Huyễn của Võ Đang?”

 

“Nếu là Chân Huyễn của Võ Đang thì chẳng phải là cái tên Kiếm Long vang danh thiên hạ đấy sao? Một người như vậy mà đã bị sư huynh đánh bại!”

 

Bạch Thiên thở dài.

 

“Kiếm Long đương nhiên là rất mạnh. Nhưng hắn không xứng đáng với cái danh hiệu đó lắm thì phải. Trong số các đệ cũng có nhiều người có thể đối đầu được với hắn đấy”

 

“Ầy, là huynh thì mới làm được thế chứ bọn đệ sao dám.”

 

“Ta nói thật đấy.”

 

Bạch Thiên quay sang nhìn các sư huynh đệ của mình.

 

“Lời nói của ta có hơi lạ nhưng chuyện đó là sự thật”

 

Hoa Sơn từ khi nào đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ.

 

Trong quá khứ, Hoa Sơn từng run rẩy và không thể làm bất cứ điều gì khi đứng trước Tông Nam. Vậy mà giờ đây, Hoa Sơn đã đủ sức để đối phó với cả những hậu khởi chi tú của Võ Đang.

 

Tất cả đều nhờ cái tên điên đó cả.

 

“Vậy thì chẳng phải danh hiệu Kiếm Long giờ đã thuộc về đại sư huynh rồi không phải sao?”

 

Khuôn mặt Bạch Thiên vẫn méo mó như trước.

 

“....Ta chẳng  muốn nhận danh hiệu đó chút nào.”

 

“Tại sao vậy? Danh hiệu gắn Long tự chẳng phải là rất vinh quang hay sao?”

 

“...Vì trên nó chẳng phải còn có Hoa Sơn Thần Long hay sao?”

 

“A....”

 

Đúng là vậy.

 

Cho dù cái tên sư điệt kia có chẳng phải là con người đi chăng nữa thì sư thúc mà đứng dưới sư điệt vẫn hơi bất hợp lý thì phải.

 

“Dù sao thì các đệ cũng đừng để tâm đến mấy vấn đề ấy làm gì. Thay vào đó, hãy đẩy nhanh quá trình luyện tập. Chúng ta phải mạnh mẽ hơn nữa!”

 

Hắn chính là muốn mọi người luyện tập để đến khi được uống Hỗn Nguyên Đan sẽ có thể hấp thụ nó một cách hoàn hảo nhất.

 

Hiện tại, hắn không thể nói ra cho các sư huynh đệ của hắn biết mọi chuyện được. Mọi chuyện vẫn chưa chín muồi, nếu như mọi người quá phấn khích. Rất có thể sẽ làm rỏ rỉ thiên cơ ra bên ngoài.

 

Đương nhiên, những người sống ở trên núi thì có thể phát tán thông tin được đi đâu kia chứ? Nhưng nói gì thì nói thì vẫn phải cẩn trọng. Cho dù đứng trước một cây cầu đá thì vẫn phải giậm chân thử rồi mới có thể  bước qua.

 

“Nhưng mà, sư huynh”

 

“Hả?”

 

“Chuyện...Thanh Minh đã giáp chiến và bất phân thắng bại với Trưởng Lão Võ Đang là sự thật sao?”

 

“.......”

 

Lông mày Bạch Thiên run lên bần bật.

 

“...Ta không được chứng kiến chuyện đó.”

 

“A. Vậy thì quả nhiên.....”

 

Khuôn mặt Bạch Thiên dần trở nên méo mó. Thực lòng hắn không muốn mở miệng nói ra những chuyện này một chút nào. Nhưng nếu như hắn cứ tiếp tục lảng tránh, việc đó sẽ chỉ khiến lòng tự trọng của hắn bị tổn thương hơn mà thôi.

 

“Ta không biết có phải là bất phân thắng bại hay không. Nhưng khi ta đến nơi thì có vẻ như hai người đó đã đánh xong một trận. Và cái tên Thanh Minh đó vẫn không hề bị thương một chút nào.”

 

“.......”

 

Tất cả mọi người đều run rẩy sau câu trả lời của Bạch Thiên.

 

“Vậy mọi chuyện là thật sao...?”

 

“....Ầyyy. Cho dù là nó có quái vật đi nữa thì....”

 

“Phải. Không lý nào lại như vậy được.”

 

Mặc dù miệng nói không tin nhưng trong lòng bọn họ đều có suy nghĩ khác.

 

Rằng nếu đó là tên quái vật Thanh Minh thì có thể lắm. Mặc dù chuyện đó đi ngược lại với những đạo lý thông thường đi chăng nữa.

 

Bạch Thương vừa lắc đầu vừa nói.

 

“Điều đó thật vô lý...nhưng, khoan, khoan đã....Nghĩ lại thì chẳng phải huynh cũng đã dễ dàng thắng được Kiếm Long hay sao?...”

 

Tại sao lại thêm từ “dễ dàng” ở đó chứ?

 

“Vậy thì Thanh Minh có thể mang sư huynh ra chơi rồi cũng có thể....”

 

Ực

 

Bạch Thương nhận ra bản thân đã phạm sai lầm sau khi nghe tiếng nghiến răng ken két phát ra từ phía sau.

 

Hắn ngay lập tức quay lại với khuôn mặt xanh lét rồi hướng mắt về nơi phát ra âm thanh nghiến răng ấy.

 

Đương nhiên....Bạch Thiên đang ở đó.

 

Bạch Thiên vừa nghiến răng vừa chầm chậm đứng dậy.

 

“Mang ra chơi?”

 

“......”

 

“Hừm, thì ra là vậy. Thì ra là đệ nghĩ như vậy?”

 

“Sư, sư huynh? Huynh bình tĩnh lại đã nào....”

 

“Bình tĩnh lại ư? Đúng là một ý kiến không tồi. Nhưng so với chuyện đó, có chuyện khác mà ta muốn làm hơn đấy. Các đệ cũng nên một lần được tận hưởng cảm giác bị mang ra chơi cùng là như thế nào nhỉ?!”

 

Ngay sau đó.

 

Bạch Thiên rút kiếm ra rồi lao vào các sư đệ của mình với tốc độ nhanh như chớp khiến tất cả các sư đệ của hắn bỏ chạy toán loạn.

 

“Tại sao, tại sao huynh lại trở thành giống với tên điên đó vậy chứ?”

 

“Cái cần giống thì phải giống thôi.”

 

“Aaaaa! Sư huynh! Kiếm! Kiếm! Huynh định chém chết đệ thật đó hả?”

 

Lưu Lê Tuyết đứng từ xa chứng kiến khung cảnh đó chỉ có thể lắc đầu thở dài ngao ngán.

 

Cứ như vậy, tình cảm huynh đệ ấm áp (?) lan truyền khắp Hoa Sơn.

 

Một người ngoài dự kiến đã đến Hoa Sơn.

 

 

 

“Thanh Minh.”

 

“Hở?”

 

“Chưởng môn nhân bảo đệ đến gặp người đấy”

 

“Ta á?”

 

“Ừm, đệ và Chiêu Kiệt”

 

Thanh Minh nghiêng đầu thắc mắc. Tại sao chưởng môn nhân lại tìm hắn một cách gấp gáp như thế này chứ?

 

“Đi thôi”

 

Lý do thì phải đến đó mới biết được. Thanh Minh nhanh chóng chạy theo Nhuận Tông đang đi phía trước.

 

Cả ba nhanh chóng đến điện các dành cho chưởng môn nhân. Nhuận Tông cất lời.

 

“Chưởng môn nhân, con là Nhuận Tông. Con đã đưa Thanh Minh và Chiêu Kiệt đến đây rồi ạ!”

 

“Mau vào đi”

 

“Vâng!”

 

Nhuận Tông cẩn thận mở cửa đi vào bên trong. Sau đó là Thanh Minh và Chiêu Kiệt.

 

Cũng không có gì đặc biệt, vẫn là các gương mặt thân quen mà thôi.

 

Huyền Tông, Huyền Thương, Huyền Linh, Vân Nham và cả Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết nữa.

 

Ngoài ra còn có một người nữa....

 

“Ô?”

 

Thương đoàn chủ Ân Hạ Thương Đoàn – Hoàng Vấn Dược trông thấy Thanh Minh lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.

 

“Tiểu đạo trưởng thời gian qua vẫn khỏe đấy chứ?”

 

“Ô! Lâu lắm mới gặp lại ông, ông vẫn ổn đấy chứ?”

 

“Haha. Sao có thể có chuyện gì được chứ? Nhờ có tiểu đạo trưởng, lão phu đang có một cuộc sống rất thoải mái đấy!”

 

“Hình như là thật đấy, trông ông cứ như đang trong thời kỳ hồi xuân vậy!”

 

Hoàng Vấn Dược nở một nụ cười khiêm tốn.

 

Phải công nhận một điều, Hoàng Vấn Dược trông trẻ hơn nhiều so với hình ảnh trong quá khứ. Ông ấy không những lấy lại được sức khỏe sau thời kỳ bệnh tật mà ngay cả tóc tai cũng đang trở nên đen nhánh đến mức mà nói rằng ông ấy đang hồi xuân cũng chẳng quá chút nào.

 

“Trước tiên mọi người cứ ngồi xuống cái đã”

 

“Vâng”

 

Cả ba ngừng các câu hỏi bắt đầu ngồi xuống.

 

Đến lúc đó Huyền Tông mới mở lời.

 

“Ta đã gọi Thanh Minh đến theo ý của ngài rồi. Rốt cuộc ngài muốn nói gì vậy? Ân Hạ Thương Đoàn đoàn chủ?”

 

Hoàng Vấn Dược nuốt nước bọt sau câu hỏi của Huyền Tông.

 

“Ta đích thân đến tận đây chính là vì việc mà Hoa Sơn đả ủy thác cho Ân Hạ Thương Đoàn”

 

“...Có vấn đề gì sao?”

 

“Không phải là vấn đề mà là....”

 

Hoàng Vấn Dược trưng ra một khuôn mặt do dự rồi bắt đầu thở dài.

 

“Chưởng môn nhân.”

 

Ông ta cúi mặt xuống như chẳng còn mặt mũi nào.

 

“Ta thực sự xin lỗi. Nhưng với năng lực hiện tại của Ân Hạ Thương Đoàn không thể đáp ứng được những gì mà Hoa Sơn yêu cầu...”

 

“Hả?”

 

Thanh Minh trợn tròn mắt.

 

Ông ấy đang nói gì vậy?

 

“.....Ông ấy đang nói Ân Hạ Thương Đoàn không đủ năng lực để làm chuyện đó sao?”

 

Hoàng Vấn Dược ngẩng đầu lên rồi cười một cách cay đắng.

 

“Nếu phải biện minh, ta chỉ đành nói rằng không phải Ân Hạ Thương Đoàn mà tất cả các thương đoàn khác trong thiên hạ cũng đều như vậy mà thôi.”

 

Ơ? Không được?

 

....Vậy còn Hỗn Nguyên Đan của ta thì sao?

 

Ơ?

 

Không được đâu?

 

“Hừmmm....”

 

Ánh mắt Thanh Minh phừng phừng tựa như có vài ngọn lửa đang cháy trong mắt hắn ta vậy.

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại V.L.O.G.novel. Đón xem bản dịch sớm nhất tại V.L.O.G.novel.com)

 

LỊch up truyện:
+ Sáng: từ 11-12h trưa

+Tối: từ 6-8h tối

+Khuya (nếu có): Từ 10-11h đêm)

 

Mừng Tết Thiếu Nhi!! Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp Từ Ngày 1/6 Đến Hết 3/6. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơii!!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương