Họa Kiếp Hồng Nhan
-
Chương 46
Mấy nghìn tinh binh tinh nhuệ tràn vào, giống như tằm ăn dâu mà phá vỡ phòng thủ phía Tây, dần dần càn quét đến cửa Bắc. Tướng thủ thành hoảng hồn gầm thét:
“Không thể nào! Rõ ràng đại quân Nguyệt Duy cầm đầu đang ở cửa Đông!”
Hắn chỉ kịp nói lên nghi ngờ cuối cùng trong lòng, đã bị roi bạc sắc lạnh quấn quanh thân, siết chặt quăng đi.
Máu tươi bắn lên thành độ cung như cầu vồng màu đỏ, nở rộ giữa tiết trời lành lạnh cuối đông.
Khinh Nguyệt nhanh chóng để Sở Phong dẫn người đi tìm Cáp Xích, bản thân bọc hậu, giết đến đỏ cả mắt. Lúc Lạc Cơ phát điên chạy tới, một thân giáp của Khinh Nguyệt đã nhuộm đỏ màu máu, như sắc mẫu đơn diễm lệ, không rõ là máu của địch hay của nàng.
“Hay, hay lắm! Quả nhiên ta đã đánh giá quá thấp người rồi!” Giọng cười khàn đục nửa phong tình nửa dữ tợn bén nhọt như con thú dữ chuẩn bị săn mồi làm người ta lạnh cả sống lưng.
Khinh Nguyệt thu roi, lùi về sau, lẳng lặng nhìn cô gái như bông hồng đầy gai sắc trước mặt. Dường như đây là lần đầu nàng nhìn Lạc Cơ gần như vậy. Cơ thể nhỏ nhắn mà nét mặt âm ngoan. Nếu không phải sinh ra trong thời chiến loạn, nếu không phải là nữ nhi có phụ mẫu là hai người ở hai nước đối địch, nếu không phải là người có dòng máu hoàng thân quốc thích,... Chắc chắn Lạc Cơ sẽ là một cô gái hạnh phúc đến nhường nào. Nàng xinh đẹp, thông minh như vậy.
Thế nhưng trên đời không có chữ nếu. Mỗi người phải tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.
Từ giây phút Lạc Cơ rời bỏ căn nhà nhỏ của gia đình nàng, trở về đế đô Bích quốc, đã định trước hai người hộ không chết không rời.
Ở bên kia, Lạc Cơ cũng chăm chú nheo mắt đánh giá người đã làm nàng thảm hại đến nhường này. Một đầu tóc đen buộc cao, tóc mai đã dính bết vào gò má tuấn tú. Trên trán là vệt chu sa dài đỏ như máu, đôi mắt phượng u tĩnh sắc bén.
Khuôn mặt xa lạ, dáng người xa lạ, chỉ có đôi mắt, dần dần trùng với đôi mắt đen đầy dịu dàng trong quá khứ.
“Họ Sở!”
Nàng kêu lên một tiếng đầy khiếp sợ. Không oan, không oan!
Làm sao nàng lại quên mất, Nguyệt Duy là một nữ lang!
Người kia trong quá khứ từng cùng sư phụ đi ngang qua tộc Hề, đồng lứa với tụi nhỏ trong tộc, thân dong dỏng cao, ánh mắt tò mò sạch sẽ. Quan trọng nhất là, suốt từ nhỏ đến tận bây giờ, đó là người thông minh nhất nàng từng gặp, cũng là kẻ có tâm cơ nhất! Ngay cả nàng, từng bước trưởng thành, đều hữu ý vô ý lấy nàng ta làm mục tiêu.
Đây mới là lí do chính nàng ta nhất quyết cải nam phục đi?
Lấy hai thân phận làm nàng nhiễu loạn. Nói như vậy, nam hài ít lời đi theo sau nàng ta khi đó, chính là hắn!
Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt Lạc Cơ đong đầy tình tự phức tạp, một chốc kinh hỉ, một chốc lại tuyệt vọng như ấu thú bị thương, mình đầy gai nhọn. Nàng nhìn về phía Khinh Nguyệt, bên người nàng ta chỉ còn vài ba tâm phúc, nhưng cũng đủ giết chết một mình nàng. Thủ hạ của nàng chưa đến, không chừng đã bị giết sạch, đánh ra tiếp ứng cho cửa Đông. Giây phút này, Lạc Cơ cười thảm, lại thấy dường như cũng không còn phẫn nộ, không còn bi thương.
“Đến đây, lang quân có nguyện cùng ta một lần sinh tử?”
Ánh mắt mơ mơ màng màng quyến rũ, Lạc Cơ liếm môi rút ra vũ khí tùy thân. Là một cặp đao loan nguyệt cong cong như trăng lưỡi liềm, cả thân mình chợt nhẹ như chim yến.
Đây mới là thân thủ của một cô gái tộc Hề!
Khinh Nguyệt phất tay để mấy thân tín lùi lại. Một đấu một, đây là tôn trọng dành cho kẻ mạnh. Roi bạc ánh sắc xanh kì dị, từ cửu khúc chợt rút còn ngũ khúc, nàng quăng mũ giáp nặng nề, phi thân lên đón kiếm.
“Keng” một tiếng, cả hai bị chấn lùi lại. Loan nguyệt đao của Lạc Cơ thiên về ám sát, mang tính âm nhu quỷ mị. Tiên pháp của Khinh Nguyệt lại tràn đầy dương cương mạnh mẽ phóng khoáng. Hai con đường khác nhau, chỉ có thể dựa vào kĩ xảo và linh hoạt mà chiến đấu.
Loan đao từ tay Lạc Cơ rung lên, nương theo động tác mà bay vút về phía Khinh Nguyệt với độ cung kì dị, theo sát đó, Lạc Cơ cũng điểm mũi chân, như con chim yến mảnh mai đẹp đẽ xé gió mà lao tới. Khinh Nguyệt không kinh hoảng, khinh thân về bên trái, tay phải cầm roi bạc hất văng loan đao, lại điểm mũi chân một vòng, đã đi tới phía sau Lạc Cơ.
Hai người đối gần trăm chiêu, đều là thế hiểm, chỉ lơ là một giây Lạc Cơ đã bị roi bạc quật trúng bắp tay, đau xót tràn đến đại não làm nàng run rẩy toàn thân. Nàng nhếch môi, răng ngà cắn chặt, quăng ra loan đao biến ảo đầy trời, hai tay hóa thành lợi trảo sắc bén nhào lên.
Khinh Nguyệt cẩn thân đối chiến, tránh né loan đao cùng lợi trảo, đã bị giật mất một bên tay áo, vết móng tay ghim vào da thịt đau nhói. Nàng nhíu mày, vận nội lực trong người, chủ động xuất kích.
Chưởng so chưởng, nội lực của Lạc Cơ không bằng với nội lực chính dương luyện từ nhỏ của Khinh Nguyệt, bàn tay run lên, thân hình ngã nhào ra phía sau. Mùi máu ngai ngái trong lồng ngực như muốn trào ra, nàng bị nội thương.
Miễn cưỡng đè lại ngụm máu tanh ngọt, Lạc Cơ thở dài cười nhạt:
“Ta thua”
Khinh Nguyệt ở đối diện hơi hơi hé môi, không biết nên nói gì, cuối cùng cũng thở dài:
“Hắn đâu?”
“Ngươi nói ai? Cáp Xích, hay là... Hạ Lan lang quân?”
Nghe thấy cái tên kia, Khinh Nguyệt co rút khóe mắt, đồng tử đen thẫm lại. Lạc Cơ lảo đảo đứng dậy, khẽ cười:
“Đi thôi, dẫn ngươi đi tìm hắn. Yên tâm đi, hắn không sao cả.”
Phía bên kia, Sở Phong nghe được tiếng hô vang trời từ cửa Đông truyền tới, quay đầu nhìn trong thoáng chốc, rồi lại dẫn người lao như bay về phía đại lao.
Nơi tận cùng, đại lao của Nghiệt thành đã lâu không có người, âm u lạnh lẽo. Trong căn phòng cuối cùng, Cáp Xích để trần thân trên, bị treo trên cọc gỗ trong ngục. Sở Phong đỏ mắt “Phăng” một tiếng, khóa sắt bị chém rời. Mấy người vội vã tháo dây thừng trên tay chân hắn, đỡ người đi ra.
Cáp Xích nâng tay, lắc lắc đầu.
Lúc Khinh Nguyệt và Hạ Lan Chỉ Khanh chạy tới nơi, hắn chỉ còn một hơi tàn. Trên thân thể đầy rẫy vết thương, chỉ mới bị bắt từ sáng sớm, mà đến giờ hắn đã mỏng manh như chiếc lá sắp lìa cành. Trong doanh, luôn có những kẻ thích hành hạ làm vui, đặc biệt là những tướng lĩnh ở địa vị cao bị sa cơ thất thế.
Tư duy của Cáp Xích đã hơi lơ lửng, chỉ nghe loáng thoáng tiếng gấp gáp bên tai.
Hắn khó nhọc, chỉ biết là có người tới cứu, có lẽ là ân công, có lẽ là binh sỹ. Giọng nói rầm rì đứt quãng vang vọng trong nơi tăm tối:
“Không cần. Để ta lại. Chết ở nơi đây, coi như tạ tội cùng Bích quốc. Nói với ân công, ta từ lâu đã muốn giải thoát, đa tạ người đã cho ta cơ hội giết chết kẻ thù. Ta chết ở đây thôi...”
Hắn không nói nữa. Khinh Nguyệt bám chặt tay hắn, trầm mặc như pho tượng, mất hết sức sống.
Đầu xuân Uẩn Cốc năm 31, Thương quốc đại thắng, Bích quốc cầu hòa, lui đất, lại nguyện xưng chư hầu hàng năm tiến cống.
Sở Khinh Nguyệt Sở đại tiểu thư, nhận được ân chuẩn của hoàng đế, cùng nhị vương tử hòa ly, cho phép ở lại biên cương cùng đại quân ngày đêm trấn thủ. Thất vương tử Cơ Mặc Trần lập được đại công, phong làm tham tướng dưới quyền nguyên soái Sở Hàn mới nhậm chức.
Nguyên soái Nguyệt Duy khải hoàn về triều, đương trường tháo mũ cởi giáp trao lại binh quyền, từ đó không còn bóng dáng.
“Không thể nào! Rõ ràng đại quân Nguyệt Duy cầm đầu đang ở cửa Đông!”
Hắn chỉ kịp nói lên nghi ngờ cuối cùng trong lòng, đã bị roi bạc sắc lạnh quấn quanh thân, siết chặt quăng đi.
Máu tươi bắn lên thành độ cung như cầu vồng màu đỏ, nở rộ giữa tiết trời lành lạnh cuối đông.
Khinh Nguyệt nhanh chóng để Sở Phong dẫn người đi tìm Cáp Xích, bản thân bọc hậu, giết đến đỏ cả mắt. Lúc Lạc Cơ phát điên chạy tới, một thân giáp của Khinh Nguyệt đã nhuộm đỏ màu máu, như sắc mẫu đơn diễm lệ, không rõ là máu của địch hay của nàng.
“Hay, hay lắm! Quả nhiên ta đã đánh giá quá thấp người rồi!” Giọng cười khàn đục nửa phong tình nửa dữ tợn bén nhọt như con thú dữ chuẩn bị săn mồi làm người ta lạnh cả sống lưng.
Khinh Nguyệt thu roi, lùi về sau, lẳng lặng nhìn cô gái như bông hồng đầy gai sắc trước mặt. Dường như đây là lần đầu nàng nhìn Lạc Cơ gần như vậy. Cơ thể nhỏ nhắn mà nét mặt âm ngoan. Nếu không phải sinh ra trong thời chiến loạn, nếu không phải là nữ nhi có phụ mẫu là hai người ở hai nước đối địch, nếu không phải là người có dòng máu hoàng thân quốc thích,... Chắc chắn Lạc Cơ sẽ là một cô gái hạnh phúc đến nhường nào. Nàng xinh đẹp, thông minh như vậy.
Thế nhưng trên đời không có chữ nếu. Mỗi người phải tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.
Từ giây phút Lạc Cơ rời bỏ căn nhà nhỏ của gia đình nàng, trở về đế đô Bích quốc, đã định trước hai người hộ không chết không rời.
Ở bên kia, Lạc Cơ cũng chăm chú nheo mắt đánh giá người đã làm nàng thảm hại đến nhường này. Một đầu tóc đen buộc cao, tóc mai đã dính bết vào gò má tuấn tú. Trên trán là vệt chu sa dài đỏ như máu, đôi mắt phượng u tĩnh sắc bén.
Khuôn mặt xa lạ, dáng người xa lạ, chỉ có đôi mắt, dần dần trùng với đôi mắt đen đầy dịu dàng trong quá khứ.
“Họ Sở!”
Nàng kêu lên một tiếng đầy khiếp sợ. Không oan, không oan!
Làm sao nàng lại quên mất, Nguyệt Duy là một nữ lang!
Người kia trong quá khứ từng cùng sư phụ đi ngang qua tộc Hề, đồng lứa với tụi nhỏ trong tộc, thân dong dỏng cao, ánh mắt tò mò sạch sẽ. Quan trọng nhất là, suốt từ nhỏ đến tận bây giờ, đó là người thông minh nhất nàng từng gặp, cũng là kẻ có tâm cơ nhất! Ngay cả nàng, từng bước trưởng thành, đều hữu ý vô ý lấy nàng ta làm mục tiêu.
Đây mới là lí do chính nàng ta nhất quyết cải nam phục đi?
Lấy hai thân phận làm nàng nhiễu loạn. Nói như vậy, nam hài ít lời đi theo sau nàng ta khi đó, chính là hắn!
Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt Lạc Cơ đong đầy tình tự phức tạp, một chốc kinh hỉ, một chốc lại tuyệt vọng như ấu thú bị thương, mình đầy gai nhọn. Nàng nhìn về phía Khinh Nguyệt, bên người nàng ta chỉ còn vài ba tâm phúc, nhưng cũng đủ giết chết một mình nàng. Thủ hạ của nàng chưa đến, không chừng đã bị giết sạch, đánh ra tiếp ứng cho cửa Đông. Giây phút này, Lạc Cơ cười thảm, lại thấy dường như cũng không còn phẫn nộ, không còn bi thương.
“Đến đây, lang quân có nguyện cùng ta một lần sinh tử?”
Ánh mắt mơ mơ màng màng quyến rũ, Lạc Cơ liếm môi rút ra vũ khí tùy thân. Là một cặp đao loan nguyệt cong cong như trăng lưỡi liềm, cả thân mình chợt nhẹ như chim yến.
Đây mới là thân thủ của một cô gái tộc Hề!
Khinh Nguyệt phất tay để mấy thân tín lùi lại. Một đấu một, đây là tôn trọng dành cho kẻ mạnh. Roi bạc ánh sắc xanh kì dị, từ cửu khúc chợt rút còn ngũ khúc, nàng quăng mũ giáp nặng nề, phi thân lên đón kiếm.
“Keng” một tiếng, cả hai bị chấn lùi lại. Loan nguyệt đao của Lạc Cơ thiên về ám sát, mang tính âm nhu quỷ mị. Tiên pháp của Khinh Nguyệt lại tràn đầy dương cương mạnh mẽ phóng khoáng. Hai con đường khác nhau, chỉ có thể dựa vào kĩ xảo và linh hoạt mà chiến đấu.
Loan đao từ tay Lạc Cơ rung lên, nương theo động tác mà bay vút về phía Khinh Nguyệt với độ cung kì dị, theo sát đó, Lạc Cơ cũng điểm mũi chân, như con chim yến mảnh mai đẹp đẽ xé gió mà lao tới. Khinh Nguyệt không kinh hoảng, khinh thân về bên trái, tay phải cầm roi bạc hất văng loan đao, lại điểm mũi chân một vòng, đã đi tới phía sau Lạc Cơ.
Hai người đối gần trăm chiêu, đều là thế hiểm, chỉ lơ là một giây Lạc Cơ đã bị roi bạc quật trúng bắp tay, đau xót tràn đến đại não làm nàng run rẩy toàn thân. Nàng nhếch môi, răng ngà cắn chặt, quăng ra loan đao biến ảo đầy trời, hai tay hóa thành lợi trảo sắc bén nhào lên.
Khinh Nguyệt cẩn thân đối chiến, tránh né loan đao cùng lợi trảo, đã bị giật mất một bên tay áo, vết móng tay ghim vào da thịt đau nhói. Nàng nhíu mày, vận nội lực trong người, chủ động xuất kích.
Chưởng so chưởng, nội lực của Lạc Cơ không bằng với nội lực chính dương luyện từ nhỏ của Khinh Nguyệt, bàn tay run lên, thân hình ngã nhào ra phía sau. Mùi máu ngai ngái trong lồng ngực như muốn trào ra, nàng bị nội thương.
Miễn cưỡng đè lại ngụm máu tanh ngọt, Lạc Cơ thở dài cười nhạt:
“Ta thua”
Khinh Nguyệt ở đối diện hơi hơi hé môi, không biết nên nói gì, cuối cùng cũng thở dài:
“Hắn đâu?”
“Ngươi nói ai? Cáp Xích, hay là... Hạ Lan lang quân?”
Nghe thấy cái tên kia, Khinh Nguyệt co rút khóe mắt, đồng tử đen thẫm lại. Lạc Cơ lảo đảo đứng dậy, khẽ cười:
“Đi thôi, dẫn ngươi đi tìm hắn. Yên tâm đi, hắn không sao cả.”
Phía bên kia, Sở Phong nghe được tiếng hô vang trời từ cửa Đông truyền tới, quay đầu nhìn trong thoáng chốc, rồi lại dẫn người lao như bay về phía đại lao.
Nơi tận cùng, đại lao của Nghiệt thành đã lâu không có người, âm u lạnh lẽo. Trong căn phòng cuối cùng, Cáp Xích để trần thân trên, bị treo trên cọc gỗ trong ngục. Sở Phong đỏ mắt “Phăng” một tiếng, khóa sắt bị chém rời. Mấy người vội vã tháo dây thừng trên tay chân hắn, đỡ người đi ra.
Cáp Xích nâng tay, lắc lắc đầu.
Lúc Khinh Nguyệt và Hạ Lan Chỉ Khanh chạy tới nơi, hắn chỉ còn một hơi tàn. Trên thân thể đầy rẫy vết thương, chỉ mới bị bắt từ sáng sớm, mà đến giờ hắn đã mỏng manh như chiếc lá sắp lìa cành. Trong doanh, luôn có những kẻ thích hành hạ làm vui, đặc biệt là những tướng lĩnh ở địa vị cao bị sa cơ thất thế.
Tư duy của Cáp Xích đã hơi lơ lửng, chỉ nghe loáng thoáng tiếng gấp gáp bên tai.
Hắn khó nhọc, chỉ biết là có người tới cứu, có lẽ là ân công, có lẽ là binh sỹ. Giọng nói rầm rì đứt quãng vang vọng trong nơi tăm tối:
“Không cần. Để ta lại. Chết ở nơi đây, coi như tạ tội cùng Bích quốc. Nói với ân công, ta từ lâu đã muốn giải thoát, đa tạ người đã cho ta cơ hội giết chết kẻ thù. Ta chết ở đây thôi...”
Hắn không nói nữa. Khinh Nguyệt bám chặt tay hắn, trầm mặc như pho tượng, mất hết sức sống.
Đầu xuân Uẩn Cốc năm 31, Thương quốc đại thắng, Bích quốc cầu hòa, lui đất, lại nguyện xưng chư hầu hàng năm tiến cống.
Sở Khinh Nguyệt Sở đại tiểu thư, nhận được ân chuẩn của hoàng đế, cùng nhị vương tử hòa ly, cho phép ở lại biên cương cùng đại quân ngày đêm trấn thủ. Thất vương tử Cơ Mặc Trần lập được đại công, phong làm tham tướng dưới quyền nguyên soái Sở Hàn mới nhậm chức.
Nguyên soái Nguyệt Duy khải hoàn về triều, đương trường tháo mũ cởi giáp trao lại binh quyền, từ đó không còn bóng dáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook