Họa Kiếp Hồng Nhan
-
Chương 45
Gió lạnh cắt qua tai, nhung trang bay phần phật. Huyết mã phi nước đại trong cái yên tĩnh trầm mặc. Khinh Nguyệt dẫn đầu, ép sát hai bên là Sở Phong và Trầm Thịnh. Đạo quân tinh nhuệ bao gồm những chiến binh hoàn hảo nhất Lang Nha quân về mặt tập kích, giống như những ám vệ với sự tồn tại mờ nhạt và lặng yên.
Cũng chỉ có khoảng mấy ngàn tinh binh.
Trong chiếc lều đỉnh vàng, Lạc Cơ lười nhác cười khinh mạn, tay giơ ly rượu thơm nồng. Ngoài kia binh lính đều sẵn sàng cho chiến trận, trong lều các vị chủ tướng trầm mặc không lên tiếng.
Ngày hôm nay Lạc Cơ thay ra chiến bào, mặc vào người y phục của nữ nhân tộc Hề, tộc dân nhỏ yếu như thỏ con ở nơi hoang vắng phía tây cảnh Bích quốc, tiếp giáp với mạn sông nước đa tình nước Thương. Áo ngắn kỵ mã tay viền bông trắng muốt, dưới chân đi ủng viền bông thêu đồ văn đẹp đẽ. Trên cổ tay trái có một chiếc chuông bạc nhỏ xinh, đinh đinh đang đang theo từng nhịp thở. Khuôn mặt vốn di truyền sẵn những nét đẹp dịu dàng phong tình dường như càng thêm nhu hòa, ánh mắt âm trầm rét lạnh giờ này hơi cong lên, như hoa cỏ non nở rộ bừng bừng sức sống giữa tiết thanh minh, đất trời càng thêm ấm áp. Đẹp như trăng trên thảo nguyên, đơn thuần mà vô hại.
Nàng giống như không quan tâm tới người đang quỳ thẳng tắp trước mắt, chỉ say mê thưởng thức rượu ủ bằng hoa mai thanh cay tê tái. Nam nhân kia mày rậm mắt ưng, khuôn mặt trầm tĩnh khác hoàn toàn với người lúc nào cũng vội vã nóng nảy thường thấy. Xung quanh có vài võ tướng nhịn trong được lén trừng mắt nhìn nữ nhân trên nhuyễn tháp, lại bị người bên canh giữ chặt miễn cường bình tĩnh.
Quả thực, so với một nữ nhân dù có tâm cơ lại tàn nhẫn mạnh mẽ, nhưng tuyệt không bao giờ thèm quản chuyện trên tay mà chỉ mơ màng chơi đùa giỡn tâm kế, bọn họ vẫn là thần phục người có võ lực lại trực tiếp quản mọi chuyện lớn nhỏ của Ưng Dực quân hơn. Huống hồ... khác máu tanh lòng, nàng ta một lần ra tay đã diệt hơn bốn vạn dân Bích quốc ở ba thành trì, đặc biệt, thân phận Lạc Cơ còn miễn cưỡng chỉ có một nửa là Bích quốc, lại càng thêm làm lòng người bất mãn.
Cáp Xích không để ý tới những lời thì thầm xung quanh, cũng không quan tâm tới không khí đè nén áp lực. Hắn hạ liễm mi mắt, khôi phục lại bộ dáng hàm hậu thành thật trước khi đi vào làm lính, lông mày luôn dựng ngược lên cũng trở nên bình bình đạm đạm. Từ một con chim ưng khát máu, giống như trở thành con sơn dương hiền hòa vô hại.
“Đây mới thật là ngươi phải không? A, vậy mà ta bị che mắt bao nhiêu năm liền.” Lạc Cơ đặt ly rượu xuống, thích thú quan sát. Chuông bạc đinh đang vui tai, thành công làm những lời xì xào im bặt.
Hắn vẫn quỳ thẳng tắp, không biện hộ điều gì. Những tình nghĩa quân thần khi xưa trở thành một trò hề không hơn không kém. Thế nhưng hắn tuyệt không hối hận. Ngày hôm nay, chính là ngày hắn đã chờ rất lâu, rất lâu. Vì nó, hắn đã bỏ đi sự thiện lương, bỏ đi cả tín niệm hằn sâu trong lòng từ nhỏ. Hắn đã sớm nôn nóng đến phát cuồng, bị dằn vặt trong cơn mê sảng với máu tươi vương đầy đất suốt bao nhiêu năm. Miễn cưỡng chống đỡ, chỉ là chờ một lời chỉ thị từ người kia, để hắn có thể trả lại hết thảy ân tình.
“Thôi thôi, đưa xuống địa lao đi. Quy củ cũ cho những kẻ phản bội, nhớ chứ?”
Binh lính sau lưng Lạc Cơ khom người, tiến lên tóm lấy Cáp Xích, kéo đi xềnh xệch. Vài võ tướng mắt đỏ như máu muốn ngăn lại, gầm la, đều bị tóm chặt không thể phản kháng. Nàng dựa lưng vào thành ghế, cười khẩy với nam nhân vẫn yên tĩnh thưởng trà bên cạnh:
“Có vẻ ngươi cũng không hề biết nhỉ? Hạ Lan lang quân? Chơi tâm kế bao nhiêu năm, hôm nay ta lại bị nhạn mổ mắt. Nhìn ngươi vẫn như con cá nằm trên thớt, làm ta cũng xem nhẹ Nguyệt Duy lang quân. Hay là, nữ lang?”
Câu chữ cố ý kéo dài triền miên, giọng khàn khàn đặc trưng làm chữ nữ lang như quanh quẩn trong lều trại không tan. Hạ Lan Chỉ Khanh mặt không đổi sắc, cũng không còn treo nụ cười ôn hòa thường thấy, mà là ánh mắt thanh lãnh lạnh lùng:
“Nguyên soái, ngài vẫn nên giải thích về cái chết của nhiếp chính vương điện hạ với bá quan văn võ thì hơn.”
Nàng cười xùy một tiếng, không nói gì. Tại kinh thành có thư hỏa tốc vạch tội nguyên soái, đại tướng quân Lạc Cơ cho người ám sát nhiếp chính vương, nguyên là Nhữ vương điện hạ. Thích khách được tra ra, chính là thủ hạ dưới tay nguyên soái tại kinh đô Bích quốc. Cho dù thực tế, người quán xuyến toàn bộ, trực tiếp truyền đạt là Cáp Xích, nhưng thế thì sao? Ai không biết Cáp Xích là thủ hạ trung thành của Lạc Cơ, mà nàng, vừa văn đang đối đầu gay gắt cùng nhiếp chính vương?
Lạc Cơ đặt lại ly rượu, đứng lên vớ cây đoản tiễn bước ra ngoài. Giọng nói lười nhác như có như không truyền tới: “Ai, ngày hôm nay khí trời thật tốt, làm ta có linh cảm chẳng lành.”
Hạ Lan Chỉ Khanh vẫn ngồi trong lều, ly trà trên tay không vơi một giọt. Trong đôi mắt u tĩnh là tình tự không rõ. Quân Uyển vẫn tận chức trách canh giữ bên người hắn, chỉ nghe loáng thoáng vài chữ, lại làm nàng giật mình không thôi:
“Nha đầu, đến lúc tấn công rồi.”
Nhiếp chính vương đã chết, quân binh dưới quyền nhiếp chính như rắn mất đầu, không còn bảo trì tư thế cân bằng với Lạc Cơ mà một lòng báo thù. Ngay trong Ưng Dực cũng đại loạn, Cáp Xích tướng quân bị bắt vào địa lao hành quyết bí mật, người người phẫn nộ không hiểu. Đường lui đã bị băng tan cắt mất, Nghiệt thành cô lập. Đây chính là thời cơ tấn công tốt nhất.
Cửa Đông Nghiệt thành lác đác đã thấy được bóng dáng đen kịt của đại quân Thương quốc. Lính thủ thành mặt mày tái nhợt, gõ lên tiếng chiêng báo động.
Sở Hàn hơi lo lắng, kèm chặt người đi đầu.
Không phải Sở Khinh Nguyệt.
Một chiêu thay mận đổi đào, Khinh Nguyệt dẫn quân đi về phía Tây, nơi vốn có một con sông nhỏ. Băng tan, đồng thời cũng làm thủ thành cửa Tây canh gác lỏng lẻo hơn. Bằng vào đội quân tập kích tinh nhuệ, có thể leo thành. Chỉ cần đủ nhanh, sẽ yên lặng đánh từ trong thành mà ra.
Cửa Đông dùng là đại quân, thu hút toàn bộ sự chú ý. Người dẫn đầu phải có vóc dáng ngoại hình gần với Khinh Nguyệt, tác phong phải giống, đi đằng sau phải là Sở Hàn vốn đã quen mặt.
Người thay thế là Cơ Mặc Trần.
Nam nhân trong quân quá dương cương, ngược lại nữ binh hầu hết đều nhu mì, thấp hơn, lại không thể biết được tác phong của nàng. Sở Hàn Sở Phong quen thuộc thì ngoại hình cách quá xa. Thất vương tử tự tiến cử bản thân, hắn vốn là văn nhân, thân thể bạc nhược, chỉ cao hơn Khinh Nguyệt một chút, mà khí chất, ngoại hình đều giống.
Chỉ là, rốt cuộc chủ soái là vị trí chính quân địch tấn công, người chủ soái ngụy trang thành nàng càng thêm thu hút thù hận.
Từ nhỏ thân thể không tốt, cho dù có lăn lộn biên cảnh mấy năm, Cơ Mặc Trần vẫn không thể so với binh lính chính thống, cũng không thể so được với Khinh Nguyệt võ công cao cường lại lăn lộn sa trường từ lâu. Giáp bạc trên người đã mấy cân, ngựa càng hung mãnh, trên vầng trán trắng đã rịn mồ hôi, mặc kệ thời tiết vẫn còn lạnh lẽo.
Gió lạnh thổi quanh, mỗi bước chân đều là đạp trên máu thịt mà tiến tới. Ra chiến trường, không thể lùi bước.
Cửa Đông hỗn loạn.
Cùng lúc đó, tại hai nơi khác, có những cuộc chiến cũng thầm lặng. Có những hi sinh, vĩnh viễn không thể bù đắp.
Quân Tĩnh cầm đoản tiễn, bắn đến rát tay. Cơ quan phòng thủ Thời Quý làm ra không ngừng khởi động, người ngã xuống lại có người bước lên. Quả thực đúng như những gì dự đoán, doanh địa Lang Nha bị tập kích. Chẳng qua, những người kia không biết, họ từ sớm đã có sự chuẩn bị, đùa với lửa đã bị lửa đốt bỏng tay. Hắn ngẩng đầu lo lắng nhìn về một phương hướng, thầm cầu mong chủ thượng của hắn sẽ trở về.
Lạc Cơ đứng ở cửa Đông tự thân thủ thành. Máu chảy thành sông, nàng chăm chăm nhìn về phương hướng chủ soái. Nam nhân kia mặc giáp đen, trường cung không rời, sườn mặt lạnh lẽo như điêu khắc. Bên cạnh là chủ soái mặc bạc trên người, roi cửu khúc trên tay, tuấn tú bình thản nhìn nàng.
Không đúng!
Cửa Tây, một sợi thừng dài có móc câu đen thẫm, ngoắc lên tường thành, hai ba bóng đen mau lẹ, trong nháy mắt nhảy lên tường thành, nhẹ nhàng lướt đến sau lưng lính thủ thành, Khinh Nguyệt lấy roi quấn ngang yếu hầu, siết cổ tại chỗ, Sở Phong xuất ra kim xuyên cốt, hạ gục ba bốn người. Một góc khuất này chưa hề bị phát hiện, họ rung rung tay, bảy tám sợi cầu thang bằng dây thừng rơi xuống, từng toán từng toán binh lính tinh nhuệ nhất lạnh lẽo nháy mắt đã xâm nhập, yên lặng giải quyết toàn bộ lực lượng phòng thủ ở cổng Tây trong nháy mắt.
Cổng Tây đóng chặt dần dần nặng nề mở ra, mấy ngàn tinh binh tràn vào Nghiệt thành.
Bỏ nhỏ:
1. Vì chỉ có mình mình viết nên việc soát lỗi chính tả khá khó khăn. Nếu các bạn tìm thấy lỗi, làm ơn tổng hợp và liên lạc trực tiếp với mình qua bất cứ kênh nào có thể.
2. Mình mới mở một hố mau xuyên đam mỹ nên việc bò sẽ hơi chậm. Mình sẽ cố gắng lấp hố nhanh nhất có thể sau khi vào hè. Xin lỗi vì sự bất tiện và cảm ơn mọi người đã theo dõi.
Cũng chỉ có khoảng mấy ngàn tinh binh.
Trong chiếc lều đỉnh vàng, Lạc Cơ lười nhác cười khinh mạn, tay giơ ly rượu thơm nồng. Ngoài kia binh lính đều sẵn sàng cho chiến trận, trong lều các vị chủ tướng trầm mặc không lên tiếng.
Ngày hôm nay Lạc Cơ thay ra chiến bào, mặc vào người y phục của nữ nhân tộc Hề, tộc dân nhỏ yếu như thỏ con ở nơi hoang vắng phía tây cảnh Bích quốc, tiếp giáp với mạn sông nước đa tình nước Thương. Áo ngắn kỵ mã tay viền bông trắng muốt, dưới chân đi ủng viền bông thêu đồ văn đẹp đẽ. Trên cổ tay trái có một chiếc chuông bạc nhỏ xinh, đinh đinh đang đang theo từng nhịp thở. Khuôn mặt vốn di truyền sẵn những nét đẹp dịu dàng phong tình dường như càng thêm nhu hòa, ánh mắt âm trầm rét lạnh giờ này hơi cong lên, như hoa cỏ non nở rộ bừng bừng sức sống giữa tiết thanh minh, đất trời càng thêm ấm áp. Đẹp như trăng trên thảo nguyên, đơn thuần mà vô hại.
Nàng giống như không quan tâm tới người đang quỳ thẳng tắp trước mắt, chỉ say mê thưởng thức rượu ủ bằng hoa mai thanh cay tê tái. Nam nhân kia mày rậm mắt ưng, khuôn mặt trầm tĩnh khác hoàn toàn với người lúc nào cũng vội vã nóng nảy thường thấy. Xung quanh có vài võ tướng nhịn trong được lén trừng mắt nhìn nữ nhân trên nhuyễn tháp, lại bị người bên canh giữ chặt miễn cường bình tĩnh.
Quả thực, so với một nữ nhân dù có tâm cơ lại tàn nhẫn mạnh mẽ, nhưng tuyệt không bao giờ thèm quản chuyện trên tay mà chỉ mơ màng chơi đùa giỡn tâm kế, bọn họ vẫn là thần phục người có võ lực lại trực tiếp quản mọi chuyện lớn nhỏ của Ưng Dực quân hơn. Huống hồ... khác máu tanh lòng, nàng ta một lần ra tay đã diệt hơn bốn vạn dân Bích quốc ở ba thành trì, đặc biệt, thân phận Lạc Cơ còn miễn cưỡng chỉ có một nửa là Bích quốc, lại càng thêm làm lòng người bất mãn.
Cáp Xích không để ý tới những lời thì thầm xung quanh, cũng không quan tâm tới không khí đè nén áp lực. Hắn hạ liễm mi mắt, khôi phục lại bộ dáng hàm hậu thành thật trước khi đi vào làm lính, lông mày luôn dựng ngược lên cũng trở nên bình bình đạm đạm. Từ một con chim ưng khát máu, giống như trở thành con sơn dương hiền hòa vô hại.
“Đây mới thật là ngươi phải không? A, vậy mà ta bị che mắt bao nhiêu năm liền.” Lạc Cơ đặt ly rượu xuống, thích thú quan sát. Chuông bạc đinh đang vui tai, thành công làm những lời xì xào im bặt.
Hắn vẫn quỳ thẳng tắp, không biện hộ điều gì. Những tình nghĩa quân thần khi xưa trở thành một trò hề không hơn không kém. Thế nhưng hắn tuyệt không hối hận. Ngày hôm nay, chính là ngày hắn đã chờ rất lâu, rất lâu. Vì nó, hắn đã bỏ đi sự thiện lương, bỏ đi cả tín niệm hằn sâu trong lòng từ nhỏ. Hắn đã sớm nôn nóng đến phát cuồng, bị dằn vặt trong cơn mê sảng với máu tươi vương đầy đất suốt bao nhiêu năm. Miễn cưỡng chống đỡ, chỉ là chờ một lời chỉ thị từ người kia, để hắn có thể trả lại hết thảy ân tình.
“Thôi thôi, đưa xuống địa lao đi. Quy củ cũ cho những kẻ phản bội, nhớ chứ?”
Binh lính sau lưng Lạc Cơ khom người, tiến lên tóm lấy Cáp Xích, kéo đi xềnh xệch. Vài võ tướng mắt đỏ như máu muốn ngăn lại, gầm la, đều bị tóm chặt không thể phản kháng. Nàng dựa lưng vào thành ghế, cười khẩy với nam nhân vẫn yên tĩnh thưởng trà bên cạnh:
“Có vẻ ngươi cũng không hề biết nhỉ? Hạ Lan lang quân? Chơi tâm kế bao nhiêu năm, hôm nay ta lại bị nhạn mổ mắt. Nhìn ngươi vẫn như con cá nằm trên thớt, làm ta cũng xem nhẹ Nguyệt Duy lang quân. Hay là, nữ lang?”
Câu chữ cố ý kéo dài triền miên, giọng khàn khàn đặc trưng làm chữ nữ lang như quanh quẩn trong lều trại không tan. Hạ Lan Chỉ Khanh mặt không đổi sắc, cũng không còn treo nụ cười ôn hòa thường thấy, mà là ánh mắt thanh lãnh lạnh lùng:
“Nguyên soái, ngài vẫn nên giải thích về cái chết của nhiếp chính vương điện hạ với bá quan văn võ thì hơn.”
Nàng cười xùy một tiếng, không nói gì. Tại kinh thành có thư hỏa tốc vạch tội nguyên soái, đại tướng quân Lạc Cơ cho người ám sát nhiếp chính vương, nguyên là Nhữ vương điện hạ. Thích khách được tra ra, chính là thủ hạ dưới tay nguyên soái tại kinh đô Bích quốc. Cho dù thực tế, người quán xuyến toàn bộ, trực tiếp truyền đạt là Cáp Xích, nhưng thế thì sao? Ai không biết Cáp Xích là thủ hạ trung thành của Lạc Cơ, mà nàng, vừa văn đang đối đầu gay gắt cùng nhiếp chính vương?
Lạc Cơ đặt lại ly rượu, đứng lên vớ cây đoản tiễn bước ra ngoài. Giọng nói lười nhác như có như không truyền tới: “Ai, ngày hôm nay khí trời thật tốt, làm ta có linh cảm chẳng lành.”
Hạ Lan Chỉ Khanh vẫn ngồi trong lều, ly trà trên tay không vơi một giọt. Trong đôi mắt u tĩnh là tình tự không rõ. Quân Uyển vẫn tận chức trách canh giữ bên người hắn, chỉ nghe loáng thoáng vài chữ, lại làm nàng giật mình không thôi:
“Nha đầu, đến lúc tấn công rồi.”
Nhiếp chính vương đã chết, quân binh dưới quyền nhiếp chính như rắn mất đầu, không còn bảo trì tư thế cân bằng với Lạc Cơ mà một lòng báo thù. Ngay trong Ưng Dực cũng đại loạn, Cáp Xích tướng quân bị bắt vào địa lao hành quyết bí mật, người người phẫn nộ không hiểu. Đường lui đã bị băng tan cắt mất, Nghiệt thành cô lập. Đây chính là thời cơ tấn công tốt nhất.
Cửa Đông Nghiệt thành lác đác đã thấy được bóng dáng đen kịt của đại quân Thương quốc. Lính thủ thành mặt mày tái nhợt, gõ lên tiếng chiêng báo động.
Sở Hàn hơi lo lắng, kèm chặt người đi đầu.
Không phải Sở Khinh Nguyệt.
Một chiêu thay mận đổi đào, Khinh Nguyệt dẫn quân đi về phía Tây, nơi vốn có một con sông nhỏ. Băng tan, đồng thời cũng làm thủ thành cửa Tây canh gác lỏng lẻo hơn. Bằng vào đội quân tập kích tinh nhuệ, có thể leo thành. Chỉ cần đủ nhanh, sẽ yên lặng đánh từ trong thành mà ra.
Cửa Đông dùng là đại quân, thu hút toàn bộ sự chú ý. Người dẫn đầu phải có vóc dáng ngoại hình gần với Khinh Nguyệt, tác phong phải giống, đi đằng sau phải là Sở Hàn vốn đã quen mặt.
Người thay thế là Cơ Mặc Trần.
Nam nhân trong quân quá dương cương, ngược lại nữ binh hầu hết đều nhu mì, thấp hơn, lại không thể biết được tác phong của nàng. Sở Hàn Sở Phong quen thuộc thì ngoại hình cách quá xa. Thất vương tử tự tiến cử bản thân, hắn vốn là văn nhân, thân thể bạc nhược, chỉ cao hơn Khinh Nguyệt một chút, mà khí chất, ngoại hình đều giống.
Chỉ là, rốt cuộc chủ soái là vị trí chính quân địch tấn công, người chủ soái ngụy trang thành nàng càng thêm thu hút thù hận.
Từ nhỏ thân thể không tốt, cho dù có lăn lộn biên cảnh mấy năm, Cơ Mặc Trần vẫn không thể so với binh lính chính thống, cũng không thể so được với Khinh Nguyệt võ công cao cường lại lăn lộn sa trường từ lâu. Giáp bạc trên người đã mấy cân, ngựa càng hung mãnh, trên vầng trán trắng đã rịn mồ hôi, mặc kệ thời tiết vẫn còn lạnh lẽo.
Gió lạnh thổi quanh, mỗi bước chân đều là đạp trên máu thịt mà tiến tới. Ra chiến trường, không thể lùi bước.
Cửa Đông hỗn loạn.
Cùng lúc đó, tại hai nơi khác, có những cuộc chiến cũng thầm lặng. Có những hi sinh, vĩnh viễn không thể bù đắp.
Quân Tĩnh cầm đoản tiễn, bắn đến rát tay. Cơ quan phòng thủ Thời Quý làm ra không ngừng khởi động, người ngã xuống lại có người bước lên. Quả thực đúng như những gì dự đoán, doanh địa Lang Nha bị tập kích. Chẳng qua, những người kia không biết, họ từ sớm đã có sự chuẩn bị, đùa với lửa đã bị lửa đốt bỏng tay. Hắn ngẩng đầu lo lắng nhìn về một phương hướng, thầm cầu mong chủ thượng của hắn sẽ trở về.
Lạc Cơ đứng ở cửa Đông tự thân thủ thành. Máu chảy thành sông, nàng chăm chăm nhìn về phương hướng chủ soái. Nam nhân kia mặc giáp đen, trường cung không rời, sườn mặt lạnh lẽo như điêu khắc. Bên cạnh là chủ soái mặc bạc trên người, roi cửu khúc trên tay, tuấn tú bình thản nhìn nàng.
Không đúng!
Cửa Tây, một sợi thừng dài có móc câu đen thẫm, ngoắc lên tường thành, hai ba bóng đen mau lẹ, trong nháy mắt nhảy lên tường thành, nhẹ nhàng lướt đến sau lưng lính thủ thành, Khinh Nguyệt lấy roi quấn ngang yếu hầu, siết cổ tại chỗ, Sở Phong xuất ra kim xuyên cốt, hạ gục ba bốn người. Một góc khuất này chưa hề bị phát hiện, họ rung rung tay, bảy tám sợi cầu thang bằng dây thừng rơi xuống, từng toán từng toán binh lính tinh nhuệ nhất lạnh lẽo nháy mắt đã xâm nhập, yên lặng giải quyết toàn bộ lực lượng phòng thủ ở cổng Tây trong nháy mắt.
Cổng Tây đóng chặt dần dần nặng nề mở ra, mấy ngàn tinh binh tràn vào Nghiệt thành.
Bỏ nhỏ:
1. Vì chỉ có mình mình viết nên việc soát lỗi chính tả khá khó khăn. Nếu các bạn tìm thấy lỗi, làm ơn tổng hợp và liên lạc trực tiếp với mình qua bất cứ kênh nào có thể.
2. Mình mới mở một hố mau xuyên đam mỹ nên việc bò sẽ hơi chậm. Mình sẽ cố gắng lấp hố nhanh nhất có thể sau khi vào hè. Xin lỗi vì sự bất tiện và cảm ơn mọi người đã theo dõi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook