Họa Kiếp Hồng Nhan
-
Chương 37
Bích quốc tuy có hơn trăm vạn quân, xuống nghênh chiến dù sao cũng là con số đáng kể. Thế nhưng đến lúc này căn bản mấy chục vạn quân lại không biết dụng võ, chỉ giống như một bức tường thịt nặng nề cồng kềnh bất lực để cho Lang Nha quân xâu xé. Quân Uyển đứng sau lưng Hạ Lan Chỉ Khanh, ở khoảng cách xa không thể nhìn được, vô cùng kinh hãi lẩm bẩm: “Là ai chỉ huy?”
Hạ Lan Chỉ Khanh thân thể thon gầy thẳng tắp đứng trên thành lâu, ánh mắt có chút bất định, trên môi lại vẫn thủy chung hơi hơi cong lên. Trong lòng y mềm lại, kiêu ngạo: “Tất nhiên là tiểu nha đầu!” Nhưng cũng không nói ra miệng. Hắn nhìn về hướng Lạc Cơ đang đứng, một thân huyền giáp, tóc dài tết lại, đôi môi gắt gao mím đến trắng bệch.
Kẻ chỉ huy bên Thương quốc chỉ dùng chiến kỳ mà điều khiển kỵ binh hành động, thủ pháp dụng binh thực sự đã đạt đến cảnh giới gần như hoàn mỹ, đồng thời đòi hỏi sự phối hợp ăn khớp tuyệt đối của người chỉ huy dưới trận địa là Sở Hàn. Chủ soái là Khảm Nặc đã hi sinh, nếu tình hình cứ tiếp tục như thế, Bích quốc sẽ càng đánh càng loạn, cuối cùng là vỡ trận. Nhưng mà Lạc Cơ, với tính cách của nàng ta, tuyệt đối sẽ không mở cổng lui quân. Hoặc giả như ngay từ đầu, nàng ta đã tính đến chuyện hy sinh cả đội quân tiên phong này.
Thật là nữ nhân điên cuồng.
Mặt trời đã về hướng tây, phía dưới nhân mã vẫn còn đang chém giết, ánh nắng màu ráng đỏ chiếu lên những người đã phơi thây sa trường, máu chảy đầu rơi, tiếng gào tiếng thét thê lương thảm thiết, tiếng vó ngựa rầm rập, tiếng bước chân hỗn tạp, tất cả trộn lẫn nháo nhào thành một thứ âm thanh ầm ĩ mà thê lương khó tả. Khinh Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, nhìn cờ xí tung bay, khí thế Lang Nha quân lên cao nhanh chóng, đã áp đảo quân địch nhân số đông đảo hơn mình, đầu mâu mũi kiếm sáng lòa lại nhiễm màu máu. Nàng lại nheo nheo mắt, khum tay lại che trên đầu, miễn cưỡng nhìn về cái bóng mờ mờ bên dưới. Sở Hàn trước sau như một, luôn giữ vững tinh thần cho dù đã thấm mệt. Trên chiến giáp có lẽ đã văng đầy máu, chỉ là không biết hắn có khó chịu hay không?
Lạc Cơ hạ thiên lý nhãn xuống, liếc xéo về phía Hạ Lan Chỉ Khanh, tươi cười có chút kì dị. Nàng đứng phắt dậy:
- Uất Trì Lý Ny, ngươi là đệ nhất thần tiễn. Ngươi có khả năng bắn chết kẻ kia không?
Ánh mắt Uất Trì Lý Ny nhìn chằm chằm về phía bàn tay Lạc Cơ đang chỉ, là một binh sĩ mặc giáp bạc xông pha trận tiền, ngoại trừ việc khá dũng mãnh thì cũng không có gì quá đặc biệt.
Hắn nâng lên đôi tay to lực lưỡng có thần lực trời sinh, hơi trầm ngâm:
- Khoảng cách hơi xa, hơn nữa hắn rất nhanh nhẹn, nhưng mà... Tất nhiên có thể thử. Có điều hắn là ai vậy? Trông cũng không có gì đặc biệt.
Lạc Cơ cười rộ lên không nói, đôi mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm người kia.
Hắn cũng không truy hỏi tiếp, hít một hơi sâu, bình tĩnh lắp tên, căng dây cung, nheo mắt ngắm nghía mục tiêu… Trường cung to lớn chỉ có một mình hắn có thể kéo nổi, khoảng cách xa, tốc độ mũi tên cũng rất mau.
Hắn đang dần dần gần hơn… Áo giáp trên người lóe ra ánh sáng bạc bức người, kiếm trên tay không ngừng nghỉ mà càn quét bốn phía. Quả nhiên cũng thực dũng mãnh.
Lông mày Uất Trì Lý Ny cau lại, hơi thở vững vàng dần dần dồn dập lên.
Bảy... Sáu...
Ba... Hai... Một!
‘Vút!’
Đầu tiễn lao nhanh như sao xẹt, phá không mà tới, ở giữa chiến trường giống như chốn không người mà nhắm đúng mục tiêu. Dây cung run lên bần bật, đứng gần sát còn có thể nghe được tiếng “ông ông” như có như không. Khoảng cách xa như vậy đã xả tiễn, đương nhiên kẻ bắn phải có sức khỏe phi thường, dùng lực cực mạnh! Hạ Lan Chỉ Khanh bị giật mình, khuôn mặt bỗng dưng tái nhợt nhìn thẳng tắp về hướng mũi tên.
Hiển nhiên không phải là Khinh Nguyệt, không phải Tư Đồ Họa, cũng không phải là Sở Hàn đang tả xung hữu đột trên lưng ngựa. Mũi tên xé gió mà đến, lao nhanh như điện xẹt.
“Á!!!” – Tô Khởi hét lớn một tiếng, lảo đảo chống cây kiếm xuống đất. Máu tươi từ ngực mau chóng chảy ra, nhiễm đỏ cả áo giáp màu bạc, ánh lên một thứ màu kì dị.
(Có ai nhớ Tô Khởi không TT Bạn ấy xuất hiện ở chương 29 ấy)
“Tổ trưởng!”
Vài sĩ tốt xung quanh nhận ra, bàng hoàng thét lên. Sở Hàn dẫn kỵ binh ra trận đều là lính tinh nhuệ, đối với một vài vị đội trưởng mọi người đều nhớ kỹ trong lòng.
Tư Đồ Họa cũng ngẩn ra, bất lực nhìn Tô Khởi ngã xuống, đôi môi tái lại hơi run run:
- A Nguyệt... A Nguyệt... Khởi ca ca trúng tên. Khởi ca ca trúng tên rồi!!!
Ngón tay trắng nõn của Khinh Nguyệt bất giác xiết chặt lại. Khởi ca ca? Sao có thể? Nàng đưa Tô Khởi ra là có mục đích riêng, làm sao mà Lạc Cơ lại biết được? Hắn có sao không?
- Mau ra hiệu cho mọi người bảo hộ hắn trở lại!
- Vâng!
Soái kỳ màu đen lại phất lên, quay tròn một vòng rồi chúi xuống. Sở Hàn trên lưng ngựa dần dần lùi về phía sau, một đường chém giết bảo hộ cho một kỵ binh đưa Tô Khởi trở về, lo lắng trong mắt dày đặc. Cũng may Khảm Nặc đã chết, những tàn binh bại tướng này không có quá nhiều uy hiếp với họ. Hắn cầm chắc trường kiếm, quét ngang một đường, hai Ưng Dực binh bỏ mạng.
Đôi mắt lạnh lẽo híp lại, lẳng lặng nhìn thẳng về bóng dáng nho nhỏ trên thành, huyền giáp quanh thân. Ánh mắt hắn sáng lợi hại, thấy được người kia giơ một tay lên ra hiệu thua cuộc với hắn, trên môi nàng ta dường như là nụ cười càn rỡ.
Nữ nhân điên này...
- Đi!
Tiếng nói trầm khàn mà có sức xuyên thấu đồng thời tiếng trống thu quân vang lên, Sở Hàn thúc ngựa lùi lại, rút quân.
Ba binh sỹ Thương quốc áp giải một tù binh Bích quốc, lui dần dần lại. Một tổ bộ binh che khiên đi sau cùng, đề phòng ám tiễn đánh lén từ trên tường thành. Hạ Lan Chỉ Khanh miễn cưỡng nở nụ cười nhợt nhạt, khóe mắt đảo qua quanh thân Lạc Cơ, môi hơi mở ra cười khẽ:
- Nguyên soái đại nhân, trận này đại bại, người có gì muốn nói với Nhữ vương gia không đây?
Lạc Cơ quay lại, bỗng dưng nở nụ cười rực rỡ, trên mặt đều là thần sắc ngây thơ, ánh mắt lại sáng lên, nhìn qua cảm giác không hề ấm áp mà lạnh lẽo như ở hầm băng:
- Đại bại? Không đến mức đó chứ? Dù sao ta sẽ có chiến thư giải thích rõ ràng với vương gia, tham mưu đại nhân không cần lo lắng. Ngài vẫn là trở về lều, ngoan ngoãn ăn no ngủ kĩ đi thôi!
Phối hợp với lời nàng nói, vài tướng sĩ phía sau cười rộ lên, ánh mắt không có ý tốt đảo quanh người Hạ Lan Chỉ Khanh, thần sắc trên mặt đều là khinh bỉ hoặc mỉa mai.
Quân Uyển nhíu mày, đôi tay đã đặt trên chuôi tú kiếm bên hông, khuôn mặt lạnh như sương tuyết. Hạ Lan Chỉ Khanh khẽ đè ngón tay xuống bảo nàng đừng động, trên môi vẫn là nụ cười nhạt nhẽo như có như không:
- Vậy Chỉ Khanh mỏi mắt mong chờ. Mấy hôm nay thế tử gia cũng gấp rút thúc giục Chỉ Khanh thông báo tình hình chiến sự, người có vẻ rất trông mong vào Lạc nguyên soái.
Nói rồi cũng không lưu lại mà tiêu sái lưu loát rời đi. Quân Uyển liếc nhìn Lạc Cơ một cái rồi cũng quy củ đi theo, mặc kệ người phía sau lại có dấu hiệu nổi bão.
Lạc Cơ hung tợn nhìn bóng lưng thẳng tắp kia, trong lòng sự vui thích khi nãy đã bị sự khó chịu thay thế. Nàng quăng thiên lý nhãn trong tay đi, vén lại tóc mai, dõi mắt theo đại đội của Thương quốc hừ nhẹ một tiếng. Ráng chiều phủ lên người Lạc Cơ, kéo xuống cái bóng đậm dài phía sau lưng này, giống như chia thành lâu thành hai nửa tối sáng. Vài tướng sĩ đứng bên cũng không dám nói gì, nín lặng cúi đầu.
Trong lều, quân y thận trọng dùng dao khoét đi vết thương do tên bắn của Tô Khởi. Đôi mày dài cũng nhăn chặt lại, mồ hôi to như hạt đậu ròng ròng trên mặt. Vết thương rất sâu, khi rút đầu tên ra đã phải dùng một lượng thuốc cầm máu lớn nhưng vải lót bên trên vẫn thầm đầy máu. Đôi môi Tô Khởi đã tái lại không chút huyết sắc, Sở Linh Lung lo lắng dùng khăn bông thấm đi bụi bẩn trên người cho hắn, đề phòng nhiễm trùng.
Cũng không biết làm thế nào mà Lạc Cơ lại nhắm trúng đến hắn? Thoạt nhìn hắn không phải cũng giống như những binh sỹ bình thường khác hay sao? Nếu đối tượng là Sở Hàn còn có thể lí giải được, đổi lại là Tô Khởi... Không lẽ là có gian tế?
Hạ Lan Chỉ Khanh thân thể thon gầy thẳng tắp đứng trên thành lâu, ánh mắt có chút bất định, trên môi lại vẫn thủy chung hơi hơi cong lên. Trong lòng y mềm lại, kiêu ngạo: “Tất nhiên là tiểu nha đầu!” Nhưng cũng không nói ra miệng. Hắn nhìn về hướng Lạc Cơ đang đứng, một thân huyền giáp, tóc dài tết lại, đôi môi gắt gao mím đến trắng bệch.
Kẻ chỉ huy bên Thương quốc chỉ dùng chiến kỳ mà điều khiển kỵ binh hành động, thủ pháp dụng binh thực sự đã đạt đến cảnh giới gần như hoàn mỹ, đồng thời đòi hỏi sự phối hợp ăn khớp tuyệt đối của người chỉ huy dưới trận địa là Sở Hàn. Chủ soái là Khảm Nặc đã hi sinh, nếu tình hình cứ tiếp tục như thế, Bích quốc sẽ càng đánh càng loạn, cuối cùng là vỡ trận. Nhưng mà Lạc Cơ, với tính cách của nàng ta, tuyệt đối sẽ không mở cổng lui quân. Hoặc giả như ngay từ đầu, nàng ta đã tính đến chuyện hy sinh cả đội quân tiên phong này.
Thật là nữ nhân điên cuồng.
Mặt trời đã về hướng tây, phía dưới nhân mã vẫn còn đang chém giết, ánh nắng màu ráng đỏ chiếu lên những người đã phơi thây sa trường, máu chảy đầu rơi, tiếng gào tiếng thét thê lương thảm thiết, tiếng vó ngựa rầm rập, tiếng bước chân hỗn tạp, tất cả trộn lẫn nháo nhào thành một thứ âm thanh ầm ĩ mà thê lương khó tả. Khinh Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, nhìn cờ xí tung bay, khí thế Lang Nha quân lên cao nhanh chóng, đã áp đảo quân địch nhân số đông đảo hơn mình, đầu mâu mũi kiếm sáng lòa lại nhiễm màu máu. Nàng lại nheo nheo mắt, khum tay lại che trên đầu, miễn cưỡng nhìn về cái bóng mờ mờ bên dưới. Sở Hàn trước sau như một, luôn giữ vững tinh thần cho dù đã thấm mệt. Trên chiến giáp có lẽ đã văng đầy máu, chỉ là không biết hắn có khó chịu hay không?
Lạc Cơ hạ thiên lý nhãn xuống, liếc xéo về phía Hạ Lan Chỉ Khanh, tươi cười có chút kì dị. Nàng đứng phắt dậy:
- Uất Trì Lý Ny, ngươi là đệ nhất thần tiễn. Ngươi có khả năng bắn chết kẻ kia không?
Ánh mắt Uất Trì Lý Ny nhìn chằm chằm về phía bàn tay Lạc Cơ đang chỉ, là một binh sĩ mặc giáp bạc xông pha trận tiền, ngoại trừ việc khá dũng mãnh thì cũng không có gì quá đặc biệt.
Hắn nâng lên đôi tay to lực lưỡng có thần lực trời sinh, hơi trầm ngâm:
- Khoảng cách hơi xa, hơn nữa hắn rất nhanh nhẹn, nhưng mà... Tất nhiên có thể thử. Có điều hắn là ai vậy? Trông cũng không có gì đặc biệt.
Lạc Cơ cười rộ lên không nói, đôi mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm người kia.
Hắn cũng không truy hỏi tiếp, hít một hơi sâu, bình tĩnh lắp tên, căng dây cung, nheo mắt ngắm nghía mục tiêu… Trường cung to lớn chỉ có một mình hắn có thể kéo nổi, khoảng cách xa, tốc độ mũi tên cũng rất mau.
Hắn đang dần dần gần hơn… Áo giáp trên người lóe ra ánh sáng bạc bức người, kiếm trên tay không ngừng nghỉ mà càn quét bốn phía. Quả nhiên cũng thực dũng mãnh.
Lông mày Uất Trì Lý Ny cau lại, hơi thở vững vàng dần dần dồn dập lên.
Bảy... Sáu...
Ba... Hai... Một!
‘Vút!’
Đầu tiễn lao nhanh như sao xẹt, phá không mà tới, ở giữa chiến trường giống như chốn không người mà nhắm đúng mục tiêu. Dây cung run lên bần bật, đứng gần sát còn có thể nghe được tiếng “ông ông” như có như không. Khoảng cách xa như vậy đã xả tiễn, đương nhiên kẻ bắn phải có sức khỏe phi thường, dùng lực cực mạnh! Hạ Lan Chỉ Khanh bị giật mình, khuôn mặt bỗng dưng tái nhợt nhìn thẳng tắp về hướng mũi tên.
Hiển nhiên không phải là Khinh Nguyệt, không phải Tư Đồ Họa, cũng không phải là Sở Hàn đang tả xung hữu đột trên lưng ngựa. Mũi tên xé gió mà đến, lao nhanh như điện xẹt.
“Á!!!” – Tô Khởi hét lớn một tiếng, lảo đảo chống cây kiếm xuống đất. Máu tươi từ ngực mau chóng chảy ra, nhiễm đỏ cả áo giáp màu bạc, ánh lên một thứ màu kì dị.
(Có ai nhớ Tô Khởi không TT Bạn ấy xuất hiện ở chương 29 ấy)
“Tổ trưởng!”
Vài sĩ tốt xung quanh nhận ra, bàng hoàng thét lên. Sở Hàn dẫn kỵ binh ra trận đều là lính tinh nhuệ, đối với một vài vị đội trưởng mọi người đều nhớ kỹ trong lòng.
Tư Đồ Họa cũng ngẩn ra, bất lực nhìn Tô Khởi ngã xuống, đôi môi tái lại hơi run run:
- A Nguyệt... A Nguyệt... Khởi ca ca trúng tên. Khởi ca ca trúng tên rồi!!!
Ngón tay trắng nõn của Khinh Nguyệt bất giác xiết chặt lại. Khởi ca ca? Sao có thể? Nàng đưa Tô Khởi ra là có mục đích riêng, làm sao mà Lạc Cơ lại biết được? Hắn có sao không?
- Mau ra hiệu cho mọi người bảo hộ hắn trở lại!
- Vâng!
Soái kỳ màu đen lại phất lên, quay tròn một vòng rồi chúi xuống. Sở Hàn trên lưng ngựa dần dần lùi về phía sau, một đường chém giết bảo hộ cho một kỵ binh đưa Tô Khởi trở về, lo lắng trong mắt dày đặc. Cũng may Khảm Nặc đã chết, những tàn binh bại tướng này không có quá nhiều uy hiếp với họ. Hắn cầm chắc trường kiếm, quét ngang một đường, hai Ưng Dực binh bỏ mạng.
Đôi mắt lạnh lẽo híp lại, lẳng lặng nhìn thẳng về bóng dáng nho nhỏ trên thành, huyền giáp quanh thân. Ánh mắt hắn sáng lợi hại, thấy được người kia giơ một tay lên ra hiệu thua cuộc với hắn, trên môi nàng ta dường như là nụ cười càn rỡ.
Nữ nhân điên này...
- Đi!
Tiếng nói trầm khàn mà có sức xuyên thấu đồng thời tiếng trống thu quân vang lên, Sở Hàn thúc ngựa lùi lại, rút quân.
Ba binh sỹ Thương quốc áp giải một tù binh Bích quốc, lui dần dần lại. Một tổ bộ binh che khiên đi sau cùng, đề phòng ám tiễn đánh lén từ trên tường thành. Hạ Lan Chỉ Khanh miễn cưỡng nở nụ cười nhợt nhạt, khóe mắt đảo qua quanh thân Lạc Cơ, môi hơi mở ra cười khẽ:
- Nguyên soái đại nhân, trận này đại bại, người có gì muốn nói với Nhữ vương gia không đây?
Lạc Cơ quay lại, bỗng dưng nở nụ cười rực rỡ, trên mặt đều là thần sắc ngây thơ, ánh mắt lại sáng lên, nhìn qua cảm giác không hề ấm áp mà lạnh lẽo như ở hầm băng:
- Đại bại? Không đến mức đó chứ? Dù sao ta sẽ có chiến thư giải thích rõ ràng với vương gia, tham mưu đại nhân không cần lo lắng. Ngài vẫn là trở về lều, ngoan ngoãn ăn no ngủ kĩ đi thôi!
Phối hợp với lời nàng nói, vài tướng sĩ phía sau cười rộ lên, ánh mắt không có ý tốt đảo quanh người Hạ Lan Chỉ Khanh, thần sắc trên mặt đều là khinh bỉ hoặc mỉa mai.
Quân Uyển nhíu mày, đôi tay đã đặt trên chuôi tú kiếm bên hông, khuôn mặt lạnh như sương tuyết. Hạ Lan Chỉ Khanh khẽ đè ngón tay xuống bảo nàng đừng động, trên môi vẫn là nụ cười nhạt nhẽo như có như không:
- Vậy Chỉ Khanh mỏi mắt mong chờ. Mấy hôm nay thế tử gia cũng gấp rút thúc giục Chỉ Khanh thông báo tình hình chiến sự, người có vẻ rất trông mong vào Lạc nguyên soái.
Nói rồi cũng không lưu lại mà tiêu sái lưu loát rời đi. Quân Uyển liếc nhìn Lạc Cơ một cái rồi cũng quy củ đi theo, mặc kệ người phía sau lại có dấu hiệu nổi bão.
Lạc Cơ hung tợn nhìn bóng lưng thẳng tắp kia, trong lòng sự vui thích khi nãy đã bị sự khó chịu thay thế. Nàng quăng thiên lý nhãn trong tay đi, vén lại tóc mai, dõi mắt theo đại đội của Thương quốc hừ nhẹ một tiếng. Ráng chiều phủ lên người Lạc Cơ, kéo xuống cái bóng đậm dài phía sau lưng này, giống như chia thành lâu thành hai nửa tối sáng. Vài tướng sĩ đứng bên cũng không dám nói gì, nín lặng cúi đầu.
Trong lều, quân y thận trọng dùng dao khoét đi vết thương do tên bắn của Tô Khởi. Đôi mày dài cũng nhăn chặt lại, mồ hôi to như hạt đậu ròng ròng trên mặt. Vết thương rất sâu, khi rút đầu tên ra đã phải dùng một lượng thuốc cầm máu lớn nhưng vải lót bên trên vẫn thầm đầy máu. Đôi môi Tô Khởi đã tái lại không chút huyết sắc, Sở Linh Lung lo lắng dùng khăn bông thấm đi bụi bẩn trên người cho hắn, đề phòng nhiễm trùng.
Cũng không biết làm thế nào mà Lạc Cơ lại nhắm trúng đến hắn? Thoạt nhìn hắn không phải cũng giống như những binh sỹ bình thường khác hay sao? Nếu đối tượng là Sở Hàn còn có thể lí giải được, đổi lại là Tô Khởi... Không lẽ là có gian tế?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook