Hoa Đào Bất Thành Kiếp
-
Chương 51: Một đường theo Cừ Cử đi tới Minh Cung, không trở ngại, giống như người nơi này sợ uy danh của Cừ Cử vậy. .
Edit: Rika
Một đường theo Cừ Cử đi tới Minh Cung, không trở ngại, giống như người nơi này sợ uy danh của Cừ Cử vậy, không dám lỗ mãng. Ta vốn cho là Minh Cung ở Quỷ giới, tất nhiên là một nơi tràn ngập hắc ám, tản ra quỷ khí um tùm. Nhưng khi nhìn những bức tường chạm khắc tinh tế, ta nhịn không được lắc đầu cảm khái kiến thức thiển cận của mình.
Lúc này cách lần trước ta tự tiện xông vào Minh Cung đã qua hai ngày, Minh Vương đi dự tiệc ở núi Phương Trượng cũng đã trở về, nghe nói Cừ Cử đến thăm, liên tục không ngừng mời Cừ Cử vào phòng trong. Ta ở bên ngoài đại diện, nhàm chán nhìn ngắm bài trí trong điện.
Một tiểu oa nhi đặt trên bàn, ta nhịn không được tiến lên định sờ nó một cái, không ngờ vừa mới ra tay thì một âm thanh vang lên.
“Thật thái quá”
Ta giật mình, thu tay về nhảy ra thật xa, cẩn thận đánh giá búp bê trên bàn. Tiên gia quỷ giới quả nhiên không giống bình thường, chỉ là một búp bê vải cũng có thể nói chuyện.
“Cái kia, xin lỗi, ta không cố ý”
“Thật thái quá, tức chết ta”
Ta sửng sốt, liên tục cười làm lành “Ta thực sự không biết ngươi có thể nói, ngươi đừng nóng giận, ta không có ý gì khác.. . .”
“A? Tỷ tỷ? Sao lại là ngươi?”
Ta ngẩn ra, mắt nhìn búp bê trên bàn, vẫn chưa mở miệng, vừa quay đầu lại, cư nhiên nhìn thấy cô nương Họa Tùng ta gặp lần trước bên cầu Nại Hà, mà giọng nói của nàng cùng búp bê kia giống nhau như đúc.
“Tỷ tỷ?” Thấy ta không lên tiếng, nàng đưa tay huơ huơ trước mặt ta “Ngươi vào đây bằng cách nào? Sẽ không phải là qua cầu chứ?”
Trên mặt ta lúng túng, ta nở nụ cười: “Ách, không có không có. . .”
Bên đại điện, một thiếu nữ thấp bé quệt mồm đi tới, như không nhìn thấy ta , trực tiếp kéo ống tay áo của Họa Tùng.
“Tỷ tỷ tốt, tỷ đã đáp ứng rồi. Cầu xin tỷ”
Họa Tùng lắc thân một cái, lưng còng xuống, đem tay của cô gái kia kéo ra ngoài.
“Không đi, không đi, ngươi thật quá phận, cũng không hỏi ý kiến ta mà tự tiện đáp ứng đại hoàng tử, nếu như bị tam hoàng tử biết còn không lột da ta”
Thân thể cô gái kia chợt lóe, đi tới trước mặt Họa Tùng, đột nhiên cười rộ lên.
“Tỷ tỷ đừng sợ, chuyện này nói cho cùng tam hoàng tử cũng đã đồng ý, tỷ tỷ không cần sợ tam hoàng tử”
Họa Tùng nhíu mày, nhíu mũi: “Có ý gì?”
Cô gái kia cười cười lấy từ trong tay áo ra một cái bình nhỏ đặt vào tay Họa Tùng.
“Tỷ tỷ tốt, cái này là tam hoàng tử bảo ta đưa cho tỷ, hắn nói, tỷ chỉ cần hạ thuốc này vào rượu của đại hoàng tử, sau đó đem bách quỷ (bách = trăm) thả ra là được rồi, những chuyện khác, tự nhiên sẽ có người tới xử lý. Tỷ không cần phải lo lắng”
Nghe xong những lời này, Họa Tùng không khỏi sợ hãi: “Thả bách quỷ! Ngươi điên rồi!”
Cô gái nhướn mày lên, trên mặt hiện lên thần sắc hèn mọn, ngữ khí âm lãnh: “Ta đúng là điên rồi, nhưng vẫn không điên bằng tỷ tỷ, cư nhiên ôm một giấc mộng hão huyền, ta khuyên tỷ nên làm tốt mệnh lệnh của tam hoàng tử, phải biết rằng từ xưa cá không thoát khỏi bàn chân gấu. Tỷ tỷ đến lúc đó không nên gà bay trứng vỡ mới tốt”. Dứt lời, đen cái chai bỏ vào tay Họa Tùng, thần sắc thập phần nghiêm túc rời đi.
Họa Tùng nắm cái bình đứng tại chỗ, một lát sau liền ngồi xuống ôm mặt khóc nấc lên,
Lòng ta cũng đau xót, ôm đầu gối ngồi xổm bên người nàng, nhịn không được an ủi: “Đừng khóc, không có gì là không giải quyết được, thuyền đến đầu cầu sẽ thẳng, ngươi. . .”
“Căn bản không phải như thế. . .” Thanh âm của nàng nghẹn ngào, sau đó từ đầu gối ngẩng mặt lên, trên mặt lệ chảy ngang dọc.
“Hơn chín ngàn năm trước, mẫu thân bệnh chết, cha cưới mẹ kế, mẹ kế ở sau giựt dây bảo cha đuổi ta ra khỏi nhà, mùa đông khắc nghiệt, ta suýt nữa chết cóng đầu đường, lúc này tam hoàng tử như thần tiên xuất hiện cứu ta rồi mang ta về địa phủ. Thế nhưng tại địa phủ lại gặp được đại hoàng tử, đại hoàng tử cùng tam hoàng tử tranh quyền đoạt thế, thế nhưng ta biết, hắn đối với ta một lòng một dạ. Thế nhưng trong lòng ta chỉ có một người là tam hoàng tử. . .Họa Bách vẫn cười nhạo ta không biết tự lượng sức mình, thế nhưng, ta chính là thích hắn. . .”
Ta giơ ta lên trên mặt đất vẽ đủ loại hình dạng, trong lòng nhịn không được mà than thở cho mối quan hệ phức tạp của ba người.
“Vậy, tam hoàng tử đối với ngươi thế nào?”
Họa Tùng lau nước mắt, mỉa mai cười: “Tam hoàng tử à, hắn đối với ta rất tốt, thế nhưng. . . ta biết, trong mắt hắn, chỉ có quyền lực cùng vương vị, ta bất quá chỉ là một con cờ để hắn đánh bại đại hoàng tử mà thôi. Giống như cái này. . .” Nàng giơ bình nhỏ trong tay lên.
“Đại hoàng tử mời ta tham dự tiệc rượu, hắn thay ta làm chủ mà đồng ý, thế nhưng, lại bảo ta hạ độc rồi thả bách quỷ. . . Bách quỷ, nếu thật sự là đại hoàng tử vì uống say mà thất trách, bách quỷ dạ hành, chớ nói tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, sợ rằng thiên đình sẽ đánh tan tiên cốt. Ta mặc dù không yêu hắn, thế nhưng ta không thể hại hắn.”
Ta rũ mắt, nhìn đôi giày vải màu trắng trên chân của nàng không khỏi xuất thân, nhân gian và tiên giới đều giống nhau, quyền vị vĩnh viễn là sự hấp dẫn, mê hoặc không ai có thể chống cự lại.
“Mà thôi mà thôi. Ta hôm nay sao thế này, nói toàn chuyện gì đâu. . .tỷ tỷ, ngươi làm sao lại tới đây?” Nàng giơ tay lên nắm lấy cánh tay ta, nhưng khi tiếp xúc nàng giật mình sợ hãi.
“Là ngươi?”
Ta ngửa đầu nhìn Họa Tùng nhảy dựng , chậm rãi đứng lên, có điểm giật mình hỏi: “Cái gì gọi là ta?”
Họa Tùng nuốt nuốt nước miếng: “Chung Ngô Lê?”
Ta sửng sốt, lời nói của nàng kia ta nghe được trong kính Côn Lôn vang vọng trong tai. . .
. . .
Ta là Mật Phi, cũng là Chung Ngô Lê, cũng là chính ta.
. . .
Ngoài cửa sổ tuyết rơi xuống, ta ngồi bên cửa sổ khách điếm ngắm tuyết rơi. Cừ Cử mang ta ra khỏi Minh Giới cũng đã tròn hai ngày, lúc này chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Lôi Khả. Tất cả thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí, tộc nhân của ta còn sống sót sau tai nạn ta nên vui mừng mới phải, nhưng giữa ta và Cừ Cử lại tồn tại một sự xấu hổ nói không nên lời.
Ta vu cho chàng mọi thứ, không ngờ rằng ta là người mà chàng nhất mực mong đợi.
“Cốc, cốc, cốc”. Có người tới gõ cửa phòng, ta sửa sang lại xiêm y, tới cạnh bàn ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới nói: “Mời vào”
Hải thúc đứng ở cửa, bưng một chén cháo hạt sen nóng hôi hổi tới, quay qua ta cưới toét miệng, sau đó vò đầu đặt mông ngồi xuống.
“Nhìn con cơm tối không ăn miếng nào, ta nấu cho con một chén cháo”
Ta cười nhạt một tiếng, tiếp nhận chén cháo trong tay Hải thúc, cầm lấy cái muỗng nhẹ nhàng quấy. “Hải thúc, con tỉ mỉ suy nghĩ một chút, mang theo nhiều tộc nhân cùng đi tới Lôi Khả như vậy thật không thỏa đáng. Hay là, thúc mang theo mọi người về Linh Dẫn cốc trước, con nghĩ, trong một tháng, Lôi Khả sẽ không tới xâm chiếm đâu”
Nghe ta nói như thế, Hải thúc lắc đầu liên tục: “Không được khong được, một là lão tộc trưởng, một là tân tộc trưởng, người nào chúng ta cũng không thể bỏ lại được, chúng ta phải cùng nhau đi mới có thể chăm sóc lẫn nhau”
Ta giơ tay lên cắt đứt lời của Hải thúc, cúi đầu khẽ cười nói: “Hải thúc, tâm ý của thúc con nhận, thúc sợ con sẽ không trở về. Thế nhưng, thúc phải hiểu một điều, Lôi Khả không phải là một nơi đơn giản, chúng ta nếu cùng tiến vào, đó là một sự sai lầm dẫn đến diệt tộc. Chung Ngô tộc có lịch sử ngàn năm, có thiếu đi hai tộc trưởng, nhưng từ nay về sau toàn tộc được bảo toàn. Thúc yên tâm, con sẽ cố gắng mang được gia gia trở về”
Hải thúc sững sờ, nhìn thần sắc lạnh nhạt của ta, một lúc lâu mới thở dài một hơi. Ta hiểu rõ, Hải thúc là đang than thở mới có hai năm mà ta đã thay đổi lớn như thế. Nếu không rời khỏi Linh Dẫn cốc, ta chính là một hỗn thế ma vương, thế nhưng hiện tại, ta đã trở thành một người có khả năng lãnh đạo, có khả năng nhìn thấy đại cục.
Nhưng ta không dám nói cho Hải thúc biết, ta có sự thay đổi lớn như thế, là do tánh mạng của hơn trăm tộc nhân bức ta phải trưởng thành.
“Được rồi, vậy ta sẽ mang mọi người về trước, thế nhưng, ta sẽ phái hai người đi theo cháu. Dù sao cũng là đại tộc trưởng, mọi việc luôn cần có người thương lượng, góp ý”.
Ta gật đầu, cầm lấy thìa uống một ngụm.
“Con đã nhiều ngày một mực nghiên cứu bí mật của Thần Nông đỉnh. Phối đan của Hồi Mộng cũng có, chỉ là không biết tại sao, mấy ngày nay con không thể điều chế ra được đan dược như ý. Hải thúc, thúc là một lão nhân trong tộc, thúc có nghe qua truyền thuyết nào về Thần Nông đỉnh không?”
Hải thúc híp mắt tỉ mỉ suy nghĩ một lát, từ từ lắc đầu: “Thần Nông đỉnh là vật chí bảo của gia tộc, chỉ có tộc trưởng mới biết được, đối với những người khác thì rất bí mật, nói thật, nếu không phải ta nhìn thấy Thần Nông đỉnh, cho dù đến chết ta cũng không biết còn có thứ này trên đời”
Ta nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ bay xuống, thả tay đặt chén cháo xuống, đứng dậy cầm Thần Nông đỉnh trong hộc tủ lấy ra để trên bàn, sau đó cùng Hai thúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nó.
“Mật Nhi, con nói cái vật nhỏ kia, thật sự là thượng cổ thần khí sao?”
Ta hai tay chống cằm, trừng mắt nhìn, sau đó lắc đầu “Không biết, con cũng thực hoài nghi. Cái đồ chơi này thực có thể luyện chế ra được Hồi Mộng sao? Con mấy ngày trước cũng đã gặp qua thiếu chủ của Tả Khâu gia, hắn cũng từng nói qua Thần Nông đỉnh chưa tới trăm năm tuổi. Thế nhưng Thần Nông đỉnh rơi vào thế gian mấy nghìn năm, nếu như nói có niên đại chưa tới trăm năm, đó chính là nói trong lúc đó đã có người sử dụng nó”
Tựa hồ như là nghĩ tới điều gì, ta kích động đứng lên, khủy tay đụng phải chén cháo rơi xuống đất. Âm thanh kinh động tới người khác, không bao lâu Cừ Cử liền lò nửa cái đầu còn đang trong cơn buồn ngủ nhìn hai chúng ta.
“Con nghĩ tới cái gì?”
“Con nghĩ, chúng ta chỉ cần biết người mở được Thần Nông đỉnh, là có thể tìm ra được một tia đầu mối”
Hải thúc gãi gãi đầu: “Ta thực sự không nhớ gì cả, chuyện mấy trăm năm trước, a, ta nhặt chén vỡ đã. . .”
“Để con giúp”
Nói xong, hai chúng ta ngồi chồm hổm xuống nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất.
“Hít. . .”
Sơ ý một chút, ngón trỏ của ta bị cắt một vết, máu theo ngón tay chảy xuống.
“Sao thế?” Cừ Cử rụt đầu lại, bên ngoài vang vọng âm thanh, không bao lâu, Cừ Cử khoát một cái áo,kéo lê đôi giầy, lộ hơn một nửa da thịt trước ngực, Hải thúc nhịn không được mà vụng trộm cười.
“Cười cái gì, mau giúp con đi lấy thuốc”
Hải thúc mím môi một cái, sau đó đi sang một bên lấy thuốc. Cừ Cử nắm ngón tay ta cẩn thận thổi, tiện đã đỡ ta tới bên ghế ngồi.
Hải thúc đem thuốc tới nhếch miệng hắc hắc cười “ Ta rốt cuộc biết vì sao Mật Nhi của chúng ta bảo bọn ta quay về cốc rồi. . .ha ha ha. . . A”
Một tiếng ‘A’ không giải thích được của Hải thúc, ta và Cừ Cử nhìn theo ánh mắt Hải thúc. Một giọt máu trên ngón tay ta rơi vào Thần Nông đỉnh, dẫn đến một đạo bạch quang yếu ớt phát ra. Trong chớp mắt, cả ba người chúng ta giật mình, Thần Nông đỉnh hấp thu máu của ta???
Một đường theo Cừ Cử đi tới Minh Cung, không trở ngại, giống như người nơi này sợ uy danh của Cừ Cử vậy, không dám lỗ mãng. Ta vốn cho là Minh Cung ở Quỷ giới, tất nhiên là một nơi tràn ngập hắc ám, tản ra quỷ khí um tùm. Nhưng khi nhìn những bức tường chạm khắc tinh tế, ta nhịn không được lắc đầu cảm khái kiến thức thiển cận của mình.
Lúc này cách lần trước ta tự tiện xông vào Minh Cung đã qua hai ngày, Minh Vương đi dự tiệc ở núi Phương Trượng cũng đã trở về, nghe nói Cừ Cử đến thăm, liên tục không ngừng mời Cừ Cử vào phòng trong. Ta ở bên ngoài đại diện, nhàm chán nhìn ngắm bài trí trong điện.
Một tiểu oa nhi đặt trên bàn, ta nhịn không được tiến lên định sờ nó một cái, không ngờ vừa mới ra tay thì một âm thanh vang lên.
“Thật thái quá”
Ta giật mình, thu tay về nhảy ra thật xa, cẩn thận đánh giá búp bê trên bàn. Tiên gia quỷ giới quả nhiên không giống bình thường, chỉ là một búp bê vải cũng có thể nói chuyện.
“Cái kia, xin lỗi, ta không cố ý”
“Thật thái quá, tức chết ta”
Ta sửng sốt, liên tục cười làm lành “Ta thực sự không biết ngươi có thể nói, ngươi đừng nóng giận, ta không có ý gì khác.. . .”
“A? Tỷ tỷ? Sao lại là ngươi?”
Ta ngẩn ra, mắt nhìn búp bê trên bàn, vẫn chưa mở miệng, vừa quay đầu lại, cư nhiên nhìn thấy cô nương Họa Tùng ta gặp lần trước bên cầu Nại Hà, mà giọng nói của nàng cùng búp bê kia giống nhau như đúc.
“Tỷ tỷ?” Thấy ta không lên tiếng, nàng đưa tay huơ huơ trước mặt ta “Ngươi vào đây bằng cách nào? Sẽ không phải là qua cầu chứ?”
Trên mặt ta lúng túng, ta nở nụ cười: “Ách, không có không có. . .”
Bên đại điện, một thiếu nữ thấp bé quệt mồm đi tới, như không nhìn thấy ta , trực tiếp kéo ống tay áo của Họa Tùng.
“Tỷ tỷ tốt, tỷ đã đáp ứng rồi. Cầu xin tỷ”
Họa Tùng lắc thân một cái, lưng còng xuống, đem tay của cô gái kia kéo ra ngoài.
“Không đi, không đi, ngươi thật quá phận, cũng không hỏi ý kiến ta mà tự tiện đáp ứng đại hoàng tử, nếu như bị tam hoàng tử biết còn không lột da ta”
Thân thể cô gái kia chợt lóe, đi tới trước mặt Họa Tùng, đột nhiên cười rộ lên.
“Tỷ tỷ đừng sợ, chuyện này nói cho cùng tam hoàng tử cũng đã đồng ý, tỷ tỷ không cần sợ tam hoàng tử”
Họa Tùng nhíu mày, nhíu mũi: “Có ý gì?”
Cô gái kia cười cười lấy từ trong tay áo ra một cái bình nhỏ đặt vào tay Họa Tùng.
“Tỷ tỷ tốt, cái này là tam hoàng tử bảo ta đưa cho tỷ, hắn nói, tỷ chỉ cần hạ thuốc này vào rượu của đại hoàng tử, sau đó đem bách quỷ (bách = trăm) thả ra là được rồi, những chuyện khác, tự nhiên sẽ có người tới xử lý. Tỷ không cần phải lo lắng”
Nghe xong những lời này, Họa Tùng không khỏi sợ hãi: “Thả bách quỷ! Ngươi điên rồi!”
Cô gái nhướn mày lên, trên mặt hiện lên thần sắc hèn mọn, ngữ khí âm lãnh: “Ta đúng là điên rồi, nhưng vẫn không điên bằng tỷ tỷ, cư nhiên ôm một giấc mộng hão huyền, ta khuyên tỷ nên làm tốt mệnh lệnh của tam hoàng tử, phải biết rằng từ xưa cá không thoát khỏi bàn chân gấu. Tỷ tỷ đến lúc đó không nên gà bay trứng vỡ mới tốt”. Dứt lời, đen cái chai bỏ vào tay Họa Tùng, thần sắc thập phần nghiêm túc rời đi.
Họa Tùng nắm cái bình đứng tại chỗ, một lát sau liền ngồi xuống ôm mặt khóc nấc lên,
Lòng ta cũng đau xót, ôm đầu gối ngồi xổm bên người nàng, nhịn không được an ủi: “Đừng khóc, không có gì là không giải quyết được, thuyền đến đầu cầu sẽ thẳng, ngươi. . .”
“Căn bản không phải như thế. . .” Thanh âm của nàng nghẹn ngào, sau đó từ đầu gối ngẩng mặt lên, trên mặt lệ chảy ngang dọc.
“Hơn chín ngàn năm trước, mẫu thân bệnh chết, cha cưới mẹ kế, mẹ kế ở sau giựt dây bảo cha đuổi ta ra khỏi nhà, mùa đông khắc nghiệt, ta suýt nữa chết cóng đầu đường, lúc này tam hoàng tử như thần tiên xuất hiện cứu ta rồi mang ta về địa phủ. Thế nhưng tại địa phủ lại gặp được đại hoàng tử, đại hoàng tử cùng tam hoàng tử tranh quyền đoạt thế, thế nhưng ta biết, hắn đối với ta một lòng một dạ. Thế nhưng trong lòng ta chỉ có một người là tam hoàng tử. . .Họa Bách vẫn cười nhạo ta không biết tự lượng sức mình, thế nhưng, ta chính là thích hắn. . .”
Ta giơ ta lên trên mặt đất vẽ đủ loại hình dạng, trong lòng nhịn không được mà than thở cho mối quan hệ phức tạp của ba người.
“Vậy, tam hoàng tử đối với ngươi thế nào?”
Họa Tùng lau nước mắt, mỉa mai cười: “Tam hoàng tử à, hắn đối với ta rất tốt, thế nhưng. . . ta biết, trong mắt hắn, chỉ có quyền lực cùng vương vị, ta bất quá chỉ là một con cờ để hắn đánh bại đại hoàng tử mà thôi. Giống như cái này. . .” Nàng giơ bình nhỏ trong tay lên.
“Đại hoàng tử mời ta tham dự tiệc rượu, hắn thay ta làm chủ mà đồng ý, thế nhưng, lại bảo ta hạ độc rồi thả bách quỷ. . . Bách quỷ, nếu thật sự là đại hoàng tử vì uống say mà thất trách, bách quỷ dạ hành, chớ nói tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, sợ rằng thiên đình sẽ đánh tan tiên cốt. Ta mặc dù không yêu hắn, thế nhưng ta không thể hại hắn.”
Ta rũ mắt, nhìn đôi giày vải màu trắng trên chân của nàng không khỏi xuất thân, nhân gian và tiên giới đều giống nhau, quyền vị vĩnh viễn là sự hấp dẫn, mê hoặc không ai có thể chống cự lại.
“Mà thôi mà thôi. Ta hôm nay sao thế này, nói toàn chuyện gì đâu. . .tỷ tỷ, ngươi làm sao lại tới đây?” Nàng giơ tay lên nắm lấy cánh tay ta, nhưng khi tiếp xúc nàng giật mình sợ hãi.
“Là ngươi?”
Ta ngửa đầu nhìn Họa Tùng nhảy dựng , chậm rãi đứng lên, có điểm giật mình hỏi: “Cái gì gọi là ta?”
Họa Tùng nuốt nuốt nước miếng: “Chung Ngô Lê?”
Ta sửng sốt, lời nói của nàng kia ta nghe được trong kính Côn Lôn vang vọng trong tai. . .
. . .
Ta là Mật Phi, cũng là Chung Ngô Lê, cũng là chính ta.
. . .
Ngoài cửa sổ tuyết rơi xuống, ta ngồi bên cửa sổ khách điếm ngắm tuyết rơi. Cừ Cử mang ta ra khỏi Minh Giới cũng đã tròn hai ngày, lúc này chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Lôi Khả. Tất cả thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí, tộc nhân của ta còn sống sót sau tai nạn ta nên vui mừng mới phải, nhưng giữa ta và Cừ Cử lại tồn tại một sự xấu hổ nói không nên lời.
Ta vu cho chàng mọi thứ, không ngờ rằng ta là người mà chàng nhất mực mong đợi.
“Cốc, cốc, cốc”. Có người tới gõ cửa phòng, ta sửa sang lại xiêm y, tới cạnh bàn ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới nói: “Mời vào”
Hải thúc đứng ở cửa, bưng một chén cháo hạt sen nóng hôi hổi tới, quay qua ta cưới toét miệng, sau đó vò đầu đặt mông ngồi xuống.
“Nhìn con cơm tối không ăn miếng nào, ta nấu cho con một chén cháo”
Ta cười nhạt một tiếng, tiếp nhận chén cháo trong tay Hải thúc, cầm lấy cái muỗng nhẹ nhàng quấy. “Hải thúc, con tỉ mỉ suy nghĩ một chút, mang theo nhiều tộc nhân cùng đi tới Lôi Khả như vậy thật không thỏa đáng. Hay là, thúc mang theo mọi người về Linh Dẫn cốc trước, con nghĩ, trong một tháng, Lôi Khả sẽ không tới xâm chiếm đâu”
Nghe ta nói như thế, Hải thúc lắc đầu liên tục: “Không được khong được, một là lão tộc trưởng, một là tân tộc trưởng, người nào chúng ta cũng không thể bỏ lại được, chúng ta phải cùng nhau đi mới có thể chăm sóc lẫn nhau”
Ta giơ tay lên cắt đứt lời của Hải thúc, cúi đầu khẽ cười nói: “Hải thúc, tâm ý của thúc con nhận, thúc sợ con sẽ không trở về. Thế nhưng, thúc phải hiểu một điều, Lôi Khả không phải là một nơi đơn giản, chúng ta nếu cùng tiến vào, đó là một sự sai lầm dẫn đến diệt tộc. Chung Ngô tộc có lịch sử ngàn năm, có thiếu đi hai tộc trưởng, nhưng từ nay về sau toàn tộc được bảo toàn. Thúc yên tâm, con sẽ cố gắng mang được gia gia trở về”
Hải thúc sững sờ, nhìn thần sắc lạnh nhạt của ta, một lúc lâu mới thở dài một hơi. Ta hiểu rõ, Hải thúc là đang than thở mới có hai năm mà ta đã thay đổi lớn như thế. Nếu không rời khỏi Linh Dẫn cốc, ta chính là một hỗn thế ma vương, thế nhưng hiện tại, ta đã trở thành một người có khả năng lãnh đạo, có khả năng nhìn thấy đại cục.
Nhưng ta không dám nói cho Hải thúc biết, ta có sự thay đổi lớn như thế, là do tánh mạng của hơn trăm tộc nhân bức ta phải trưởng thành.
“Được rồi, vậy ta sẽ mang mọi người về trước, thế nhưng, ta sẽ phái hai người đi theo cháu. Dù sao cũng là đại tộc trưởng, mọi việc luôn cần có người thương lượng, góp ý”.
Ta gật đầu, cầm lấy thìa uống một ngụm.
“Con đã nhiều ngày một mực nghiên cứu bí mật của Thần Nông đỉnh. Phối đan của Hồi Mộng cũng có, chỉ là không biết tại sao, mấy ngày nay con không thể điều chế ra được đan dược như ý. Hải thúc, thúc là một lão nhân trong tộc, thúc có nghe qua truyền thuyết nào về Thần Nông đỉnh không?”
Hải thúc híp mắt tỉ mỉ suy nghĩ một lát, từ từ lắc đầu: “Thần Nông đỉnh là vật chí bảo của gia tộc, chỉ có tộc trưởng mới biết được, đối với những người khác thì rất bí mật, nói thật, nếu không phải ta nhìn thấy Thần Nông đỉnh, cho dù đến chết ta cũng không biết còn có thứ này trên đời”
Ta nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ bay xuống, thả tay đặt chén cháo xuống, đứng dậy cầm Thần Nông đỉnh trong hộc tủ lấy ra để trên bàn, sau đó cùng Hai thúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nó.
“Mật Nhi, con nói cái vật nhỏ kia, thật sự là thượng cổ thần khí sao?”
Ta hai tay chống cằm, trừng mắt nhìn, sau đó lắc đầu “Không biết, con cũng thực hoài nghi. Cái đồ chơi này thực có thể luyện chế ra được Hồi Mộng sao? Con mấy ngày trước cũng đã gặp qua thiếu chủ của Tả Khâu gia, hắn cũng từng nói qua Thần Nông đỉnh chưa tới trăm năm tuổi. Thế nhưng Thần Nông đỉnh rơi vào thế gian mấy nghìn năm, nếu như nói có niên đại chưa tới trăm năm, đó chính là nói trong lúc đó đã có người sử dụng nó”
Tựa hồ như là nghĩ tới điều gì, ta kích động đứng lên, khủy tay đụng phải chén cháo rơi xuống đất. Âm thanh kinh động tới người khác, không bao lâu Cừ Cử liền lò nửa cái đầu còn đang trong cơn buồn ngủ nhìn hai chúng ta.
“Con nghĩ tới cái gì?”
“Con nghĩ, chúng ta chỉ cần biết người mở được Thần Nông đỉnh, là có thể tìm ra được một tia đầu mối”
Hải thúc gãi gãi đầu: “Ta thực sự không nhớ gì cả, chuyện mấy trăm năm trước, a, ta nhặt chén vỡ đã. . .”
“Để con giúp”
Nói xong, hai chúng ta ngồi chồm hổm xuống nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất.
“Hít. . .”
Sơ ý một chút, ngón trỏ của ta bị cắt một vết, máu theo ngón tay chảy xuống.
“Sao thế?” Cừ Cử rụt đầu lại, bên ngoài vang vọng âm thanh, không bao lâu, Cừ Cử khoát một cái áo,kéo lê đôi giầy, lộ hơn một nửa da thịt trước ngực, Hải thúc nhịn không được mà vụng trộm cười.
“Cười cái gì, mau giúp con đi lấy thuốc”
Hải thúc mím môi một cái, sau đó đi sang một bên lấy thuốc. Cừ Cử nắm ngón tay ta cẩn thận thổi, tiện đã đỡ ta tới bên ghế ngồi.
Hải thúc đem thuốc tới nhếch miệng hắc hắc cười “ Ta rốt cuộc biết vì sao Mật Nhi của chúng ta bảo bọn ta quay về cốc rồi. . .ha ha ha. . . A”
Một tiếng ‘A’ không giải thích được của Hải thúc, ta và Cừ Cử nhìn theo ánh mắt Hải thúc. Một giọt máu trên ngón tay ta rơi vào Thần Nông đỉnh, dẫn đến một đạo bạch quang yếu ớt phát ra. Trong chớp mắt, cả ba người chúng ta giật mình, Thần Nông đỉnh hấp thu máu của ta???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook