Hoa Đào Bất Thành Kiếp
-
Chương 50: Hoan nghênh nàng tới Hoàng Tuyền Quỷ giới
Edit: Rika
Bất Chu Sơn nằm ở phía Nam của Phong Đô, cách nhau cũng không xa lắm, nhưng lại vắng lặng đến thê lương.
Ở Phong Đô còn có sự sống, mà ở Bất Chu Sơn, xung quanh yên tĩnh lạnh lẽo. Mỗi một bước đi ra, tiếng vang vọng lại trong không gian trống rỗng luôn bên tai không dứt.
Cừ Cử nắm tay ta, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, mừng rỡ mà thỏa mãn.
“Nha đầu, nếu như chúng ta bình an cứu gia tộc nàng ra, chờ tất cả mọi chuyện xong xuôi, tìm một nơi có nhiều hoa nở, hai người chúng ta, ẩn cư ở đó có được không?”
Ta mím môi cúi đầu len lén cười.
“Chàng nói là mỗi ngày ta chỉ có thể nhìn chàng sao? Ta nói cho chàng biết, ta thích ngắm mỹ nam, nếu như muốn giữ ta lại thì phải toàn lực tu luyện pháp thuật, mỗi ngày biến ra một hình dạng đẹp mắt cho ta ngắm”
Cừ Cử dừng bước, quay lại vỗ đầu ta, khuôn mặt cưng chìu.
Ta vừa cười đùa vừa quay đầu lại, chợt nhìn thấy một trận pháp lóe ngân sắc, mà ở giữa không trung tựa hồ còn có kim quang thoáng hiện ra.
“A, đó là cái gì?”
Cừ Cử cau mày nhìn theo hướng tay ta chỉ: “Không có gì”
Ta không khỏi giật mình, hất tay chàng ra cười cười hướng về phía trước: “Làm sao không có gì, ngân quang rực rỡ thế kia mà nói là không sao?” Hai chân cư nhiên xông về trận pháp kia, mà phía sau lại không thấy bóng dáng Cừ Cử.
“Trò quỷ gì vậy?”
Ta giơ tay lên hướng phía rêu xanh giăng đầy tường sờ thử, thế nhưng lại không gặp bất kỳ trở ngại nào. Cả người từ bên trong xuyên ra ngoài, mà vẻ mặt của Cừ Cử cũng kinh ngạc nhìn ta xuyên qua.
“A, đây là trò quỷ gì thế?” Ta nhảy đến phía sau Cừ Cử, nhìn nhìn cái tia sáng càng ngày càng sáng trong trận pháp kia, trong lòng sinh ra một tia sợ hãi.
Cừ Cử vỗ tay ta, từ từ hướng phía mặt tường tìm kiếm, sau đó một đôi tay liền dừng ở bên ngoài bức tường, không động đậy nữa.
Bầu trời càng ngày càng âm u, trong không khí dần dần nổi lên từng trận gió gào rít, trong lúc đó nghe đâu đây âm vang tiếng rồng ngâm, đất đá dưới chân vì tiếng gầm thét mà rung động. Cừ Cử thần sắc đanh lại, thầm hô một tiếng ‘không tốt’, từ bên hông kéo ra một tấm gương, đưa tay bấm niệm thần chú.
“Ha ha, không nên uổng phí tâm cơ, vào Bất Chu Sơn, nhìn thấy Trường Minh đăng, các ngươi còn có thể còn sống mà đi ra sao? Các ngươi đặt mặt mũi của Chúc Âm ta ở nơi nào?”
Một tiếng gào thét vang tận mây xanh, đại địa bắt đầu rung động, bấu trời mây đen dần kéo tới, từ trong tầm mây chậm rãi hình thành một vòi nước.
Đó là vòi nước lớn cỡ nào, phảng phất nàng ta vừa lên tiếng, toàn bộ thiên địa đều bị thôn phệ (cắn nuốt), ta khó có thể tưởng tượng, nếu một con rồng hoàn chỉnh lộ ra từ tầng mây kia, thì đó là cảnh tượng như thế nào?
Trên mặt Cừ Cử hiện một tầng mồ hôi mịn, mười ngón tay di động không ngừng, cố gắng buộc chính mình nở nụ cười.
“Tương truyền Chúc Âm ở Bất Chu Sơn ngủ say mấy vạn năm, ngày hôm nay Thần Long tỉnh lại, bản tọa thật sự vinh hạnh vạn phần”
Chúc Âm phun một ngụm trọc khí, trên mặt đất cuồn cuộn nổi lên một trận gió xoáy không lớn không nhỏ.
“Ngươi là ai? Ta cảm nhận được triệu hoán! Ngươi là ai?”
Sắc mặt Cừ Cử bị kiềm hãm, trong mắt thoáng hiện một tia hoang mang. Tiện đà cười vang, nói: “Thiên giới, Cừ Cử”
Chúc Âm ngửa đầu giấu vào tầng mây, một trận sấm chớp rền vang, truyền đến tiếng cười cuồng vọng: “Cừ Cử? Hoàng Xỉ tiểu nhi, mới nghe lần đầu. Ngươi tới Bất Chu Sơn để làm gì?”
Cừ Cử hơi khom người, ta nhìn qua tấm gương càng thấy quang mang chói mắt.
“Chỉ là đi ngang qua bảo địa mà thôi, chúng ta muốn tới Hoàng Tuyền, thực không dám giấu diềm, thê tử của ta là một người phàm, khó có thể đi qua cầu Nại Hà, hết cách mới đi con đường này, mong rằng Thần Long có thể bỏ qua một lần”
Trên tầng mây truyền đến tiếng cười châm chọc, tia chớp lóe sáng chiếu rọi mặt đất trắng bệch.
“Bỏ qua một lần? Ha ha ha, thật là thú vị, thế nhưng ngươi đã quên bản tọa là lệ khí của phụ thần biến thành, gắn kết với cương trực công chính trong thiên hạ, muốn ta bỏ qua một lần ư? Vọng tưởng!”
Từ ‘Vọng tưởng’ nói ra khỏi miệng, Chúc Âm xông phá tầng mây, huy động thân thể to lớn hướng chúng ta đánh tới, cùng lúc đó, Cừ Cử hô to ‘Khai’, cái gương trong tay quăng ra, một đạo bạch quang trong gương bắn ra, ta chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, vừa định thần nhìn, thì bóng dáng của Cừ Cử và Chúc Âm đã biến mất, chỉ còn dư lại hơi nước và một ít ngân sắc. Phí trên kia mơ mơ hồ hồ hiện một số bóng người, thế nhưng mờ ảo không rõ ràng lắm.
“Cừ Cử! Cừ Cử!” Ta hô một tiếng, chung quanh một trận yên tĩnh, ngay cả tiếng vang cũng không có.
Ngân sắc chung quanh khẽ động, bức tranh tựa như đang di động, ta tâm tâm niệm niệm đó có phải hay không là bóng dáng của Cừ Cử, phi thân đánh tới, lại bị một đạo ánh sáng ngăn lại, mà hai tay ta khi chạm tới, bức tranh mơ hồ dần hiện rõ ra.
Đó là một nữ nhân, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.
Trên trán điểm một nối ruồi chu sa, mặt như màu hồng tươi đẹp của mùa xuân tháng ba, vũ y thanh hoa, hai đôi trâm tử ngọc. Quả là một tuyệt thế giai nhân.
Dường như là đang ở ven hồ, nữ tử che miệng cười với thiếu niên áo gai phía xa, thiếu niên nắm trong tay cây sáo trúc đặt bên môi êm tai thổi tới. Ta tựa hồ như nghe được một khúc nhạc tuyệt vời.
Hình ảnh chợt lóe, chẳng bao lâu trên bờ sông xuất hiện đầy người, kim quang thoáng hiện, nữ tử cùng thiếu niên bị cả đám người chăm chú vây quanh, không thoát khỏi được, chỉ có sau lưng là nước sông chảy xiết. Trong đám người, một người đứng ra, quyền trượng trong tay dần hiện ra một đạo kim quang đánh rớt thiếu niên vào trong nước.
Hình ảnh vừa chợt lóe. Nữ tử đỏ mắt ôm lấy thân thể lạnh băng của thieus niên. Ngẩng đầu lạnh lùng cười, liều mình nhảy vào giữa sông.
. . .
Đầu đau như muốn nứt ra. . .
Ta tựa hồ nhìn thấy thân ảnh của Cừ Cử, nỗ lực mở mắt, lại phát hiện cái ta thấy là hình ảnh Cừ Cử trong quá khứ. Khi đó chàng mặc bạch y trắng như tuyết, đầu cột một sợi dây trắng, bên thắt lưng có một cây sáo ngọc nhỏ, nghiễm nhiên là một vị công tử xinh đẹp. Mà bạch y nữ tử lại có vẻ mặt hạnh phúc, nằm gọn trong lòng ngực hắn.
Ta nhận ra, đó là A Lê. Tuy rằng ta và A Lê lớn lên cũng khá giống nhau, thế nhưng thần tình lại một trời một vực.
Trên mặt của nàng có một tia đẹp đẽ, một tia diễm lệ, một tia quyến rũ, một tia thành thục, vô luận nhìn như thế nào, đều là một nữ tử dịu dàng thiện lương, đó là hình ảnh ta không nhìn thấy trên A Lê giả kia. Ta rốt cục cũng đã nhìn thấy nữ tử mà Cừ Cử tâm tâm niệm niệm suốt ba trăm năm kia có bộ dạng gì.
. . .
“Ta không có, chàng vì sao không tin ta!” Đôi mắt A Lê đỏ lên, đứng ở trên đám mây, nhìn chúng tiên trước mặt, sợ run. Cừ Cử nắm chặt bàn tay, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm A Lê thủy chung không nói lời nào.
“Trộm Phục Hy cầm của Cô Xạ tiên tử, lại hại chết đứa trẻ canh giữ đàn, đừng nói ngươi chỉ là một phàm nhân, cho dù ngươi là thần tiên, ngày hôm nay cũng khó thoát khỏi vòng phán quyết”
“Đúng! Cầm Khương bị hại chết, tuyệt đối không được bỏ qua”
A Lê điên cuồng lắc đầu: “Ta không trộm Phục Hy cầm, ta cũng không giết Cầm Khương, nàng là thần tiên, ta làm sao giết được nàng”
Một thần tiên mập lung đứng ra: “Hừ, nàng là thân tiên, ngươi là một phàm nhân đương nhiên không giết được nàng, thế nhưng nếu như ngươi dùng đàn Phục Hy đả thương người, các vị tiên hữu ở đây có ai chống được, ngày đó ngươi dùng đàn Phục Hy hô ứng, là chuyện chúng ta biết rõ như ban ngày”
A Lê có vẻ lo lắng, cũng hết đường chống cự, mang theo một tia hi vọng cuối cùng, nhìn về phía Cừ Cử: “Chàng tin ta đúng không?”
Cừ Cử không lên tiếng. Phía sau có một lão nhân giơ tay lên vỗ vỗ vai Cừ Cử.
“Thiện ác tất báo, tha cho một phàm nhân vốn không nên ở lại Cửu Trọng Thiên đi”
Cừ Cử quay đầu nhìn lão giả một chút, rồi nhìn về phía Cô Xạ tiên tử, nặng nề nói: “Tiên tử. . .”
Cô Xạ tiên tử rũ mắt xuống, chậm rãi xoay người rời đi, một lúc lâu, âm thanh nhàn nhạt truyền đến.
“Cầm Khương nhiều lần trải qua bảy nạn tám nan mới thoát thân thành tiên, đối với ta giống như nữ nhi , mất đi thân nhân thống khổ thế nào ta hiểu rất rõ, cho nên ta không ép ngươi, thế nhưng, ta hi vọng có thể trả cho Cầm Khương một cái công đạo”
Sắc mặt Cừ Cử cực kỳ bi ai, xoay người nhìn A Lê, chậm rãi móc ra một cái gương nhỏ, hai tay khẽ run bấm niệm thần chú.
“Thần tiên chuyển thế, trải qua ngàn năm, Cầm Khương bị ủy khuất, nàng cần phải trả lại cho nàng ấy, ta đem nàng tiến vào trong Côn Lôn kính một ngàn năm, đợi cho Cầm Khương trở về vị trí cũ, ta sẽ thả nàng ra, nàng yên tâm, ta vẫn luôn chờ nàng. . .”
. . .
“A Lê, nàng đứng lại!”
“Ta đi qua cầu, ta chưa từng làm chuyện xấu, ta không trộm đàn Phục Hy, ta không giết Cầm Khương, ta vẫn là A Lê lúc ban đầu mà chàng biết ——“
Nàng nhìn Cừ Cử, vươn tay, tưởng tượng đang vuốt ve mặt chàng, bạch y, tóc của chàng, sau đó xoay người nhảy xuống đài luân hồi.
“A Lê ——“
“Cừ Cử, ta yêu chàng ——“
. . .
“Không được. . .”
“Cái gì không được?” Bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh mềm nhẹ, ấm áp xoáy thẳng vào đáy lòng, xâm nhập vào tứ chi, cả người đột nhiên có tinh thần. Ta mở mắt, trước mắt lại không có người.
“Là ai đang nói”
“Ngươi không phải sợ. Ta là Mật Phi, cũng là Chung Ngô Lê, cũng là ngươi! Ta tồn tại trong ý thức của ngươi, ngươi không nhìn thấy ta, ta cần thời gian của ngươi, ta sẽ thức tỉnh”
Đầu óc của ta một trận trống rỗng, khó có thể lý giải được ý tứ trong lời nói của nàng: “Ta là ngươi?”
“Ngươi là ai cũng đều không phải, ngươi chính là ngươi!”
Trong đầu một trận hỗn loạn, thế nhưng ta lại không có thời gian hỏi nàng rốt cục những lời này có ý nghĩa gì, ta có chuyện quan trọng cần giải quyết.
“Ngươi có biện pháp nào cứu Cừ Cử hay không?”
“Cứu hay không là ở lòng ngươi, vạn vật đều có duyên phận, ngươi nghĩ được thì sẽ được!”
“Oanh” một tiếng, dưới chân đột nhiên chấn động, sắc trời mở rộng ra, một bạch quang ôn nhu lặng lẽ mang ta ra khỏi Côn Lôn kính. Bên ngoài kính, sắc trời mênh mông, cát vàng khắp bầu trời, cách đó không ca, cầu Nại Hà đứng sừng sững trong bão cát. Cừ Cử không đợi ta nghĩ ra biện pháp giải cứu đã mang ta xông qua Bất Chu Sơn. Ta không biết chàng như thế nào mà làm được. Chàng không thay đổi gì ngoài sắc mặt có chút tái nhợt, quanh thân không có chút biến hóa nào, ngay cả một thân bạch y cũng đều sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
“Nha đầu, hoan nghênh nàng tới Hoàng Tuyền Quỷ giới”
Bất Chu Sơn nằm ở phía Nam của Phong Đô, cách nhau cũng không xa lắm, nhưng lại vắng lặng đến thê lương.
Ở Phong Đô còn có sự sống, mà ở Bất Chu Sơn, xung quanh yên tĩnh lạnh lẽo. Mỗi một bước đi ra, tiếng vang vọng lại trong không gian trống rỗng luôn bên tai không dứt.
Cừ Cử nắm tay ta, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, mừng rỡ mà thỏa mãn.
“Nha đầu, nếu như chúng ta bình an cứu gia tộc nàng ra, chờ tất cả mọi chuyện xong xuôi, tìm một nơi có nhiều hoa nở, hai người chúng ta, ẩn cư ở đó có được không?”
Ta mím môi cúi đầu len lén cười.
“Chàng nói là mỗi ngày ta chỉ có thể nhìn chàng sao? Ta nói cho chàng biết, ta thích ngắm mỹ nam, nếu như muốn giữ ta lại thì phải toàn lực tu luyện pháp thuật, mỗi ngày biến ra một hình dạng đẹp mắt cho ta ngắm”
Cừ Cử dừng bước, quay lại vỗ đầu ta, khuôn mặt cưng chìu.
Ta vừa cười đùa vừa quay đầu lại, chợt nhìn thấy một trận pháp lóe ngân sắc, mà ở giữa không trung tựa hồ còn có kim quang thoáng hiện ra.
“A, đó là cái gì?”
Cừ Cử cau mày nhìn theo hướng tay ta chỉ: “Không có gì”
Ta không khỏi giật mình, hất tay chàng ra cười cười hướng về phía trước: “Làm sao không có gì, ngân quang rực rỡ thế kia mà nói là không sao?” Hai chân cư nhiên xông về trận pháp kia, mà phía sau lại không thấy bóng dáng Cừ Cử.
“Trò quỷ gì vậy?”
Ta giơ tay lên hướng phía rêu xanh giăng đầy tường sờ thử, thế nhưng lại không gặp bất kỳ trở ngại nào. Cả người từ bên trong xuyên ra ngoài, mà vẻ mặt của Cừ Cử cũng kinh ngạc nhìn ta xuyên qua.
“A, đây là trò quỷ gì thế?” Ta nhảy đến phía sau Cừ Cử, nhìn nhìn cái tia sáng càng ngày càng sáng trong trận pháp kia, trong lòng sinh ra một tia sợ hãi.
Cừ Cử vỗ tay ta, từ từ hướng phía mặt tường tìm kiếm, sau đó một đôi tay liền dừng ở bên ngoài bức tường, không động đậy nữa.
Bầu trời càng ngày càng âm u, trong không khí dần dần nổi lên từng trận gió gào rít, trong lúc đó nghe đâu đây âm vang tiếng rồng ngâm, đất đá dưới chân vì tiếng gầm thét mà rung động. Cừ Cử thần sắc đanh lại, thầm hô một tiếng ‘không tốt’, từ bên hông kéo ra một tấm gương, đưa tay bấm niệm thần chú.
“Ha ha, không nên uổng phí tâm cơ, vào Bất Chu Sơn, nhìn thấy Trường Minh đăng, các ngươi còn có thể còn sống mà đi ra sao? Các ngươi đặt mặt mũi của Chúc Âm ta ở nơi nào?”
Một tiếng gào thét vang tận mây xanh, đại địa bắt đầu rung động, bấu trời mây đen dần kéo tới, từ trong tầm mây chậm rãi hình thành một vòi nước.
Đó là vòi nước lớn cỡ nào, phảng phất nàng ta vừa lên tiếng, toàn bộ thiên địa đều bị thôn phệ (cắn nuốt), ta khó có thể tưởng tượng, nếu một con rồng hoàn chỉnh lộ ra từ tầng mây kia, thì đó là cảnh tượng như thế nào?
Trên mặt Cừ Cử hiện một tầng mồ hôi mịn, mười ngón tay di động không ngừng, cố gắng buộc chính mình nở nụ cười.
“Tương truyền Chúc Âm ở Bất Chu Sơn ngủ say mấy vạn năm, ngày hôm nay Thần Long tỉnh lại, bản tọa thật sự vinh hạnh vạn phần”
Chúc Âm phun một ngụm trọc khí, trên mặt đất cuồn cuộn nổi lên một trận gió xoáy không lớn không nhỏ.
“Ngươi là ai? Ta cảm nhận được triệu hoán! Ngươi là ai?”
Sắc mặt Cừ Cử bị kiềm hãm, trong mắt thoáng hiện một tia hoang mang. Tiện đà cười vang, nói: “Thiên giới, Cừ Cử”
Chúc Âm ngửa đầu giấu vào tầng mây, một trận sấm chớp rền vang, truyền đến tiếng cười cuồng vọng: “Cừ Cử? Hoàng Xỉ tiểu nhi, mới nghe lần đầu. Ngươi tới Bất Chu Sơn để làm gì?”
Cừ Cử hơi khom người, ta nhìn qua tấm gương càng thấy quang mang chói mắt.
“Chỉ là đi ngang qua bảo địa mà thôi, chúng ta muốn tới Hoàng Tuyền, thực không dám giấu diềm, thê tử của ta là một người phàm, khó có thể đi qua cầu Nại Hà, hết cách mới đi con đường này, mong rằng Thần Long có thể bỏ qua một lần”
Trên tầng mây truyền đến tiếng cười châm chọc, tia chớp lóe sáng chiếu rọi mặt đất trắng bệch.
“Bỏ qua một lần? Ha ha ha, thật là thú vị, thế nhưng ngươi đã quên bản tọa là lệ khí của phụ thần biến thành, gắn kết với cương trực công chính trong thiên hạ, muốn ta bỏ qua một lần ư? Vọng tưởng!”
Từ ‘Vọng tưởng’ nói ra khỏi miệng, Chúc Âm xông phá tầng mây, huy động thân thể to lớn hướng chúng ta đánh tới, cùng lúc đó, Cừ Cử hô to ‘Khai’, cái gương trong tay quăng ra, một đạo bạch quang trong gương bắn ra, ta chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, vừa định thần nhìn, thì bóng dáng của Cừ Cử và Chúc Âm đã biến mất, chỉ còn dư lại hơi nước và một ít ngân sắc. Phí trên kia mơ mơ hồ hồ hiện một số bóng người, thế nhưng mờ ảo không rõ ràng lắm.
“Cừ Cử! Cừ Cử!” Ta hô một tiếng, chung quanh một trận yên tĩnh, ngay cả tiếng vang cũng không có.
Ngân sắc chung quanh khẽ động, bức tranh tựa như đang di động, ta tâm tâm niệm niệm đó có phải hay không là bóng dáng của Cừ Cử, phi thân đánh tới, lại bị một đạo ánh sáng ngăn lại, mà hai tay ta khi chạm tới, bức tranh mơ hồ dần hiện rõ ra.
Đó là một nữ nhân, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.
Trên trán điểm một nối ruồi chu sa, mặt như màu hồng tươi đẹp của mùa xuân tháng ba, vũ y thanh hoa, hai đôi trâm tử ngọc. Quả là một tuyệt thế giai nhân.
Dường như là đang ở ven hồ, nữ tử che miệng cười với thiếu niên áo gai phía xa, thiếu niên nắm trong tay cây sáo trúc đặt bên môi êm tai thổi tới. Ta tựa hồ như nghe được một khúc nhạc tuyệt vời.
Hình ảnh chợt lóe, chẳng bao lâu trên bờ sông xuất hiện đầy người, kim quang thoáng hiện, nữ tử cùng thiếu niên bị cả đám người chăm chú vây quanh, không thoát khỏi được, chỉ có sau lưng là nước sông chảy xiết. Trong đám người, một người đứng ra, quyền trượng trong tay dần hiện ra một đạo kim quang đánh rớt thiếu niên vào trong nước.
Hình ảnh vừa chợt lóe. Nữ tử đỏ mắt ôm lấy thân thể lạnh băng của thieus niên. Ngẩng đầu lạnh lùng cười, liều mình nhảy vào giữa sông.
. . .
Đầu đau như muốn nứt ra. . .
Ta tựa hồ nhìn thấy thân ảnh của Cừ Cử, nỗ lực mở mắt, lại phát hiện cái ta thấy là hình ảnh Cừ Cử trong quá khứ. Khi đó chàng mặc bạch y trắng như tuyết, đầu cột một sợi dây trắng, bên thắt lưng có một cây sáo ngọc nhỏ, nghiễm nhiên là một vị công tử xinh đẹp. Mà bạch y nữ tử lại có vẻ mặt hạnh phúc, nằm gọn trong lòng ngực hắn.
Ta nhận ra, đó là A Lê. Tuy rằng ta và A Lê lớn lên cũng khá giống nhau, thế nhưng thần tình lại một trời một vực.
Trên mặt của nàng có một tia đẹp đẽ, một tia diễm lệ, một tia quyến rũ, một tia thành thục, vô luận nhìn như thế nào, đều là một nữ tử dịu dàng thiện lương, đó là hình ảnh ta không nhìn thấy trên A Lê giả kia. Ta rốt cục cũng đã nhìn thấy nữ tử mà Cừ Cử tâm tâm niệm niệm suốt ba trăm năm kia có bộ dạng gì.
. . .
“Ta không có, chàng vì sao không tin ta!” Đôi mắt A Lê đỏ lên, đứng ở trên đám mây, nhìn chúng tiên trước mặt, sợ run. Cừ Cử nắm chặt bàn tay, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm A Lê thủy chung không nói lời nào.
“Trộm Phục Hy cầm của Cô Xạ tiên tử, lại hại chết đứa trẻ canh giữ đàn, đừng nói ngươi chỉ là một phàm nhân, cho dù ngươi là thần tiên, ngày hôm nay cũng khó thoát khỏi vòng phán quyết”
“Đúng! Cầm Khương bị hại chết, tuyệt đối không được bỏ qua”
A Lê điên cuồng lắc đầu: “Ta không trộm Phục Hy cầm, ta cũng không giết Cầm Khương, nàng là thần tiên, ta làm sao giết được nàng”
Một thần tiên mập lung đứng ra: “Hừ, nàng là thân tiên, ngươi là một phàm nhân đương nhiên không giết được nàng, thế nhưng nếu như ngươi dùng đàn Phục Hy đả thương người, các vị tiên hữu ở đây có ai chống được, ngày đó ngươi dùng đàn Phục Hy hô ứng, là chuyện chúng ta biết rõ như ban ngày”
A Lê có vẻ lo lắng, cũng hết đường chống cự, mang theo một tia hi vọng cuối cùng, nhìn về phía Cừ Cử: “Chàng tin ta đúng không?”
Cừ Cử không lên tiếng. Phía sau có một lão nhân giơ tay lên vỗ vỗ vai Cừ Cử.
“Thiện ác tất báo, tha cho một phàm nhân vốn không nên ở lại Cửu Trọng Thiên đi”
Cừ Cử quay đầu nhìn lão giả một chút, rồi nhìn về phía Cô Xạ tiên tử, nặng nề nói: “Tiên tử. . .”
Cô Xạ tiên tử rũ mắt xuống, chậm rãi xoay người rời đi, một lúc lâu, âm thanh nhàn nhạt truyền đến.
“Cầm Khương nhiều lần trải qua bảy nạn tám nan mới thoát thân thành tiên, đối với ta giống như nữ nhi , mất đi thân nhân thống khổ thế nào ta hiểu rất rõ, cho nên ta không ép ngươi, thế nhưng, ta hi vọng có thể trả cho Cầm Khương một cái công đạo”
Sắc mặt Cừ Cử cực kỳ bi ai, xoay người nhìn A Lê, chậm rãi móc ra một cái gương nhỏ, hai tay khẽ run bấm niệm thần chú.
“Thần tiên chuyển thế, trải qua ngàn năm, Cầm Khương bị ủy khuất, nàng cần phải trả lại cho nàng ấy, ta đem nàng tiến vào trong Côn Lôn kính một ngàn năm, đợi cho Cầm Khương trở về vị trí cũ, ta sẽ thả nàng ra, nàng yên tâm, ta vẫn luôn chờ nàng. . .”
. . .
“A Lê, nàng đứng lại!”
“Ta đi qua cầu, ta chưa từng làm chuyện xấu, ta không trộm đàn Phục Hy, ta không giết Cầm Khương, ta vẫn là A Lê lúc ban đầu mà chàng biết ——“
Nàng nhìn Cừ Cử, vươn tay, tưởng tượng đang vuốt ve mặt chàng, bạch y, tóc của chàng, sau đó xoay người nhảy xuống đài luân hồi.
“A Lê ——“
“Cừ Cử, ta yêu chàng ——“
. . .
“Không được. . .”
“Cái gì không được?” Bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh mềm nhẹ, ấm áp xoáy thẳng vào đáy lòng, xâm nhập vào tứ chi, cả người đột nhiên có tinh thần. Ta mở mắt, trước mắt lại không có người.
“Là ai đang nói”
“Ngươi không phải sợ. Ta là Mật Phi, cũng là Chung Ngô Lê, cũng là ngươi! Ta tồn tại trong ý thức của ngươi, ngươi không nhìn thấy ta, ta cần thời gian của ngươi, ta sẽ thức tỉnh”
Đầu óc của ta một trận trống rỗng, khó có thể lý giải được ý tứ trong lời nói của nàng: “Ta là ngươi?”
“Ngươi là ai cũng đều không phải, ngươi chính là ngươi!”
Trong đầu một trận hỗn loạn, thế nhưng ta lại không có thời gian hỏi nàng rốt cục những lời này có ý nghĩa gì, ta có chuyện quan trọng cần giải quyết.
“Ngươi có biện pháp nào cứu Cừ Cử hay không?”
“Cứu hay không là ở lòng ngươi, vạn vật đều có duyên phận, ngươi nghĩ được thì sẽ được!”
“Oanh” một tiếng, dưới chân đột nhiên chấn động, sắc trời mở rộng ra, một bạch quang ôn nhu lặng lẽ mang ta ra khỏi Côn Lôn kính. Bên ngoài kính, sắc trời mênh mông, cát vàng khắp bầu trời, cách đó không ca, cầu Nại Hà đứng sừng sững trong bão cát. Cừ Cử không đợi ta nghĩ ra biện pháp giải cứu đã mang ta xông qua Bất Chu Sơn. Ta không biết chàng như thế nào mà làm được. Chàng không thay đổi gì ngoài sắc mặt có chút tái nhợt, quanh thân không có chút biến hóa nào, ngay cả một thân bạch y cũng đều sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
“Nha đầu, hoan nghênh nàng tới Hoàng Tuyền Quỷ giới”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook