Hồ Sinh Tử
Chương 63

Năm 2014.

Sương mù dày đặc của mùa đông năm nay thực ra đến từ sự ô nhiễm không khí nghiêm trọng. Dù có đứng trên sân vận động của ngôi trường ngoại ô Nam Minh cũng không thể nào nhìn rõ phía xa. Đôi khi đứng nhìn từ nóc tòa nhà giáo vụ, căn gác nhỏ ở thư viện tựa như chìm giữa khói mây. Trương Minh Tùng luôn cảm thấy mình không thể nhìn thấu được cậu thiếu niên tên là Tư Vọng này.

Dù lần trước trên căn gác nhỏ, cậu thiếu niên lớp 12 hoảng hốt bỏ chạy, nhưng sau đó không hề có ý định trốn tránh ông thầy. Mấy lần Trương Minh Tùng tìm cậu nói chuyện riêng, cậu vẫn đối đáp tự nhiên như bình thường. Khi xung quanh không có ai, Trương Minh Tùng thường cố ý động chạm vào ngón tay cậu, còn cậu, ban đầu còn hơi rụt lại, rất nhanh sau đó lại thoải mái không trốn tránh gì nữa.

Đêm trước kỳ thi tháng một, ông thầy nhận được tin nhắn của Tư Vọng: “Thầy Trương, tối nay em đến nhà thầy học thêm được không?”

“Được thôi, thầy sẽ đợi.”

Tối hôm đó, Trương Minh Tùng về sớm dọn dẹp, quét tước nhà cửa không còn một hạt bụi, kéo rèm che chắn kín mít. Ông ta ngâm mình trong bồn tắm, xịt mùi nước hoa nam nồng nặc. Ông ta soi mình trong gương, đã 50 tuổi rồi và vẫn chẳng khác gì một thư sinh nho nhã.

Chuông cửa reo.

Trong kính mắt mèo hiện ra một cậu thiếu niên đĩnh đạc, Trương Minh Tùng mở cửa, mỉm cười nói: “Trò Tư Vọng, hoan nghênh em tới.”

“Chào thầy ạ.”

Tư Vọng lễ phép bước vào trong, đây là lần thứ hai cậu tới đây. Cậu cẩn thận quan sát xung quanh.

Tháng trước, cậu vừa qua sinh nhật 18 tuổi, pháp luật đã công nhận cậu không còn là trẻ vị thành niên nữa.

Trương Minh Tùng vỗ vào bả vai cậu nói: “Đã cao hơn thầy nửa cái đầu rồi đấy.”

Điều hòa trong phòng bật vừa nóng nực vừa bí bức, Trương Minh Tùng giúp cậu cởi áo ngoài: “Uống gì nhé?”

Không đợi Tư Vọng trả lời, ông thầy đã lấy hai lon bia từ trong tủ lạnh ra, mở nắp đặt trước mặt cậu thiếu niên. Tư Vọng từ đầu tới cuối không hề tháo găng tay, cậu đẩy lon bia ra nói: “Không cần đâu, em không uống ạ.”

Trương Minh Tùng lại vòng ra sau lưng cậu, cởi áo của mình ra, áo sơ mi bật tung để lộ bộ ngực. Ông ta dán vào tai cậu nói: “Chúng ta bắt đầu học thêm đi.”

Bỗng nhiên vùng bụng ông ta dội lên một cơn đau khủng khiếp, dường như ruột đã đứt gãy, thì ra là đã ăn một cú lên gối của Tư Vọng. Còn chưa kịp phản kháng thì dưới cằm đã nhận ngay một cú đấm như trời giáng, răng lợi gần như bay ra ngoài. Ông ta ngã nhào trên mặt đất, nổ đom đóm mắt, tay chân không động đậy nổi.

Vài phút sau, Trương Minh Tùng bị trói nghiến lại bằng dây thừng nilon, quần áo trên người cũng bị lột sạch.

Sắc mặt Tư Vọng âm trầm, vẻ mặt thiếu niên 19 tuổi đáng sợ y hệt một người đàn ông trung niên. Cậu đạp một chân lên người Trương Minh Tùng, phun ra giọng nói thô lỗ: “Thầy Trương, thầy nhìn lầm em rồi.”

“Xin... xin lỗi em... trò Tư Vọng, thầy sai rồi, xin em hãy bỏ qua cho thầy đi, đây chỉ là việc của cá nhân, đôi bên đều tự nguyện thôi mà, thầy chưa từng cưỡng ép bất cứ ai.”

“Giờ em mới hiểu, năm 1988, vì sao Tiểu Bằng lại treo cổ tự sát trong phòng ngủ ký túc xá trường Nam Minh, hiểu vì sao cậu ấy lại đi vào bước đường cùng đó.”

“Tiểu Bằng?”

“Thầy còn nhớ cậu ấy chứ? Dáng người thấp bé, mặt mũi trắng tinh, thường bị hiểu lầm là con gái.”

“À, là cậu ta...” Toàn thân Trương Minh Tùng giãy lên tựa như bị kim đâm, “ Sao... sao em lại biết cậu ta?”

“Hai tháng trước khi cậu ấy xảy ra chuyện, cậu ấy thường xuyên đến tìm thầy học thêm có đúng không? Mỗi lần đều vào buổi tối, lần nào cũng nửa đêm mới về phòng. Từ đấy về sau, cậu ấy chẳng chịu nói năng gì nữa, bọn em đều tưởng áp lực thi đại học quá lớn, không ngờ là vì bị thầy...”

“Rốt cuộc em là ai?”

“Em là ai không quan trọng! Quan trọng là ở chỗ hơn hai mươi năm qua thầy đã làm những gì?” Tư Vọng lấy từ trong ngăn kéo bàn của ông thầy ra một con dao cạo lông mày, cọ cọ lên mặt Trương Minh Tùng, “Nếu thầy không thừa nhận, em sẽ khắc chữ lên mặt thầy, để khi thầy đứng trên bục giảng, tất cả học sinh đều có thể nhìn thấy.”

“Đừng mà!”

“Từ khi Tiểu Bằng treo cổ tự vẫn, căn phòng đó không còn ai ở nữa, từ đấy nó bị bỏ trống nhiều năm cho đến khi thầy Thân Minh tới. Đó chính là phòng bóng bàn của nhà trường bây giờ. Từ cái ngày mà thầy dẫn em tới đó, em liền nhớ tới gương mặt cậu ấy, nhớ đến xác cậu ấy đung đưa trước mắt em.”

“Tôi thừa nhận!”

Dao cạo gần như đã cắm ngập vào trán ông ta.

“Nói đi, cũng trên căn gác nhỏ ở thư viện đó phải không?”

“Đúng, chính tôi đã lừa cậu ấy tới đó, nói là muốn dạy thêm cho cậu ấy, thực sự thì là...”

“Nói tiếp đi!”

“Tôi nhận lời cậu ấy, chỉ cần nghe lời tôi, sẽ nâng điểm toán cho cậu ta, điều này cực kỳ quan trọng đối với việc cậu ta có thi đỗ đại học hay không. Nhưng tôi không ngờ cậu ta nghĩ không thông, lại tự tìm đường chết.”

“Tiểu Bằng là một đứa trẻ hướng nội, sao có thể chịu được nỗi tủi nhục như thế? Cậu ấy còn không dám nói với bọn em, càng không dám nói với bố mẹ, cứ thế mà tự hại chết mình!” Tư Vọng thu con dao lại, “Còn ai nữa?”

Trương Minh Tùng thở hổn hển: “Cậu ta là người đầu tiên, sau đó không còn ai nữa.”

“Em không tin.”

Tư Vọng lục tung các tủ hòm trong phòng, tìm kiếm nửa tiếng đồng hồ, mới tìm thấy một cái hốc nhỏ tận trong cùng của tủ quần áo. Mở ra xem thì thấy trong đó có giấu mấy chiếc phong bì, sắp xếp gọn gàng tuần tự theo thời gian.

“Kiểm sát Thân nói không sai - ông đúng là một tên biến thái!”

Cậu thuận tay mở một phong bì trong đó ra, Trương Minh Tùng bỗng bật ra một tiếng rên tuyệt vọng.

Bên trong có mấy bức ảnh, là một cậu con trai lõa lồ không mặc chút gì, có vẻ không quá 17, 18 tuổi, trên góc tấm ảnh ghi rõ thời gian chụp: Tháng 9 năm 1992, xem bối cảnh phía sau có thể nhận ra đó là căn gác nhỏ trên thư viện.

“Quả nhiên là tội chứng của ông!” Tư Vọng mở phong bì tiếp theo, “Thầy Trương, sở thích chụp ảnh của thầy là đây à?”

Cậu nam sinh trong bức ảnh này hơi quen mặt, Tư Vọng nhìn kĩ lại, thì ra là Mã Lực!

Thời gian chụp là tháng 5 năm 1995.

Cậu không nhẫn tâm nhìn ảnh Mã Lực thêm nữa.

Trương Minh Tùng lắp bắp độc thoại dưới mặt đất: “Nếu không chụp những bức ảnh này thì sau khi thi đỗ đại học danh tiếng, các cậu ấy đã tố giác tôi từ lâu rồi.”

Đúng thế, những nam sinh bị hại hơn hai mươi năm qua, cứ nghĩ đến những tấm ảnh này là lại gặp ác mộng, ai cũng không dám nói bí mật ấy ra ngoài.

Trong phong thư này còn kẹp một mảnh giấy, Tư Vọng nhặt lên đọc:

Mã Lực,

Tối qua tớ trốn trong thư viện, phát hiện ra bí mật của cậu và thầy Trương. Tớ không ngờ lại có chuyện như thế xảy ra, nhưng chắc là cậu bị ép buộc phải không? Tớ không muốn phải nhìn thấy cậu trong bộ dạng như vậy, xin cậu hãy dừng lại đi, nếu cậu không đủ dũng khí, tớ sẽ làm thay cậu.

Ngày 1 tháng 6 năm 1995.

Liễu Mạn

Tư Vọng 19 tuổi đọc đi đọc lại mẩu giấy ba lần, rồi lạnh lùng nhìn Trương Minh Tùng.

“Ông biết Liễu Mạn là ai, đúng không?” Việc đã đến nước này, Trương Minh Tùng biết tất cả đã hết rồi, đành nói ra tất cả: “Chính Mã Lực đã đưa mẩu giấy đó cho tôi.”

“Sau đó, ông đã giết Liễu Mạn?”

Trương Minh Tùng buông một tiếng cười ảo não: “Không, cô ấy bị người ta đầu độc chết, chứ sao tôi có thể lừa được cô ấy? Dù là Liễu Mạn hay Thân Minh thì cả hai buổi tối mà họ bị giết, tôi đều có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm.”

“Tôi hiểu rồi, ông không cần nói tiếp nữa!”

“Tư Vọng, em đẹp quá!”

Dù vẫn đang bị trói gô trên mặt đất, Trương Minh Tùng vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, lộ ra nụ cười quái dị. Cậu thiếu niên dùng ánh mắt đầy hận thù giết người nhìn vào ông ta, ngọn lửa trong mắt đường như muốn thiêu đốt ông ta thành tro bụi.

“Em rất quan tâm đến năm 1995 phải không? Để tôi cho em biết thêm nhiều chuyện hơn nhé - bởi vì tôi rất ghen ghét với thầy Thân Minh, cậu ta trẻ hơn tôi, thâm niên ít hơn tôi, về học lực tôi cũng tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, không hề kém cạnh cậu ta chút nào, thế mà chỉ vì cậu ta là con rể của hiệu trưởng trường đại học mà có cơ hội một bước lên mây, trong khi tôi vẫn chỉ là thầy giáo quèn dạy toán cấp 3.”

“Cho nên chính ông đã tung ra những tin đồn thất thiệt trong trường?”

“Tôi đã tự tạo ra tin đồn về quan hệ không trong sáng giữa Thân Minh và nữ sinh Liễu Mạn, như thế dễ khiến người ta tin.” Trương Minh Tùng bỗng đắc ý cười to, “Còn bí mật về việc Thân Minh là con riêng, chính Lộ Trung Nhạc đã cho tôi biết.”

“Lộ Trung Nhạc?”

“Cậu ta là bạn học cấp 3 với Thân Minh, hai người họ là bạn thân nhất của nhau, Tiểu Bằng là bạn cùng phòng của hai người họ. Lúc đó, tôi không biết tại sao cậu ta lại nói cho tôi biết điều này. Sau đó nghe nói cậu ta đã lấy vợ chưa cưới của Thân Minh, tôi mới hiểu ra.”

“Thì ra là cậu ta!” Tư Vọng nện một quyền thật mạnh vào tường, quay đầu lại lườm Trương Minh Tùng, nhìn thấy ánh mắt đáng thương và đáng hận của ông ta, “Tạm biệt, thầy Trương!”

Tư Vọng kiểm tra căn phòng lần cuối rồi rời đi, mang theo tất cả các phong bì, kể cả mấy chục bức ảnh không cùng thời với nhau nữa. Cậu bỏ mặc Trương Minh Tùng một mình trên sàn nhà, bị trói gô không một mảnh vải, dù đã bật điều hòa vẫn lạnh tới mức chảy nước mũi.

Trương Minh Tùng vẫn không dám kêu gào to, nếu bị hàng xóm hay bảo vệ trông thấy bộ dạng thế này, người ta sẽ nghĩ sao đây? Ông ta chỉ có thể từ từ lết đi, mong tìm thấy thứ gì có thể tự cởi trói cho mình.

Thế nhưng, dù thoát ra được thì sao đây? Tất cả các tội chứng đều đã bị mang đi mất rồi, ngày mai những bức ảnh đó sẽ được giao cho nhà trường, hoặc giao cho cảnh sát, thậm chí sẽ bị tung lên mạng - đến lúc đó chẳng phải một đời này của ông ta sẽ bị hủy hoại hay sao, sẽ không còn nhà giáo ưu tú được người ta tôn kính nữa. Những nam sinh từng tốt nghiệp các năm đó chắc chắn sẽ làm chứng tố giác ông ta, rồi ông ta sẽ bị tống vào tù cùng với những tên cuồng biến thái và tội phạm hiếp dâm thực sự, sau đó...

Trương Minh Tùng muốn tự sát.

Sau đó, ông ta phát hiện ra sau khi Tư Vọng đi, cửa chính vẫn chưa đóng chặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương