Hồ Sinh Tử
-
Chương 62
Tháng 9 năm 2013, năm học của lớp 12.
Trương Minh Tùng quả nhiên đã giữ lời hứa, không những không báo cảnh sát, mà còn tuyệt không gây ra rắc rối gì, chỉ là càng thêm có hứng thú với Tư Vọng. Cậu nam sinh này càng ngày càng kiệm lời, mỗi lần nhìn thấy thầy chủ nhiệm đều cố ý tránh đi. Một tối nọ, Trương Minh Tùng gọi cậu từ sau lưng: “Trò Tư Vọng, em có biết đánh bóng bàn không?”
Gương mặt 18 tuổi hoang mang: “Biết một chút ạ, có chuyện gì không thưa thầy?”
“Chơi với tôi hai hiệp nhé.”
Phòng bóng bàn nằm trong ký túc xá nam sinh, mười tám năm trước đây là phòng ngủ của thầy Thân Minh, sau khi anh chết mới được cải tạo lại. Ông thầy móc chìa khóa ra mở cửa, bàn bóng phủ một lớp bụi dày, lâu lắm rồi chẳng có ai tới đây chơi.
“Em chưa từng tới đây sao?”
Trương Minh Tùng chọn vợt, Tư Vọng bình tĩnh quét mắt ra xung quanh: “Không, em từng đến rồi ạ.”
“Khi nào?”
“Kiếp trước ạ.”
“Ha, em thật biết nói đùa!”
Ông thầy nói đoạn rồi phát bóng ra, Tư Vọng thuần thục trả bóng lại, kết quả là khiến cho Trương Minh Tùng đánh bóng bay ra ngoài.
“Đánh khá đấy!”
Hai người đánh bóng mấy chục phút đồng hồ, cuối cùng vẫn là Trương Minh Tùng không vững tay nữa, dù sao cũng đã 50 tuổi đầu rồi, thầy mướt mải mồ hôi ngồi xuống cạnh bàn bóng, hớp một ngụm to nước ngọt.
Nam sinh lớp 12 cũng mồ hôi đầy đầu, cậu cởi áo để lộ những cơ thịt săn chắc.
“Trò Tư Vọng, cảm ơn em đã cứu mạng tôi lần trước.”
“Không có gì ạ. Thầy Trương, sao thầy không hỏi em với kiểm sát Thân có quan hệ gì?”
“Chuyện đó có trời biết!”
Dẫu Trương Minh Tùng có vẻ chẳng mấy để tâm, nhưng thật ra trong lòng cực kỳ muốn biết nguồn cơn sự việc.
“Ông ấy là bạn thân của bố em khi còn sống, em thường đến nhà ông ấy chơi, tối đó con gái ông ấy gọi điện thoại cho em, bảo rằng có thể ông ấy đến nhà thầy.”
“Nếu đã như vậy, có lẽ em sẽ biết chuyện của thầy Thân Minh chứ nhỉ - năm 1995, cậu ta đã giết chết thầy chủ nhiệm giáo vụ nhà trường, sau đó cũng bị người ta sát hại.”
“Vâng, kiểm sát Thân cũng là bố ruột của anh ấy.”
“Ông ấy cứ luôn cho rằng chính tôi đã giết con trai mình - thực sự là một hiểu lầm khủng khiếp, cảnh sát sớm đã điều tra rồi, nếu như tôi thực sự là thủ phạm, giờ còn có thể làm chủ nhiệm lớp các em được hay sao?”
“Đúng là hiểu lầm đấy ạ.”
Trương Minh Tùng thở một tiếng nặng nhọc, nhìn lên trần nhà giăng đầy mạng nhện nói: “Em có biết không, phòng bóng bàn này chính là căn phòng năm đó thầy Thân Minh dùng, các học sinh nói trong phòng này có ma, nên rất ít người vào đây chơi bóng.”
“Có người nhìn thấy hồn ma của thầy Thân Minh ạ?”
“Có lẽ vậy!”
Bỗng nhiên đèn trên đầu họ bắt đầu lấp loáng, giữa chập chờn sáng và tối, cùng với hành lang tối đen như mực bên ngoài khiến cho người ta dễ tưởng đây là bầu không khí mà ma quỷ mò tới.
“Cậu ta đến rồi.” Trương Minh Tùng vẫn như cũ, mặt không đổi sắc, vỗ vào ngực cậu thiếu niên rồi bảo: “Mau mặc áo rồi về phòng ngủ đi.”
Tiết trời giữa thu, không khí càng lúc càng lạnh lẽo, những tán ngô đồng bên đường xơ xác điêu linh, lá khô chui qua khe cửa sổ, rơi xuống bảng đen phòng học. Các học trò liều mạng học hành, liên tiếp có người đến xin học thêm, Trương Minh Tùng hầu như từ chối cả. Đến giờ, ông là người đầu tiên dám lại gần Tư Vọng, quan hệ hai người trở nên cực kỳ thân thiết.
Điện thoại của Tư Vọng reo vang, nhạc chuông là bài “Tôi là một thân cây mùa thu” của Trương Vũ Sinh. Trương Minh Tùng cảm khái nói: “Hồi còn trẻ tôi cũng rất thích bài hát này.”
“Nghe nói bài hát này đã có từ trước khi em ra đời. ”
“Nhưng Trương Vũ Sinh thì lại chết sau khi em ra đời.” Hai người đi qua thư viện, Trương Minh Tùng cau mặt lại nói: “Trò Tư Vọng, kết quả thi thử môn toán gần đây của em rất kém.”
“Ơ, môn toán của em vốn rất kém mà.”
“Em phải học thêm!”
Tư Vọng dừng bước, nhìn lên nóc thư viện: “Vâng ạ, đây là cơ hội mà bao nhiêu người mơ còn chẳng được ấy ạ.”
“Tối nay tôi phải đến đây chấm bài, sau 10 giờ mới có thời gian, em cứ đến thư viện này học thêm, rõ chưa.” Nói xong, Trương Minh Tùng bước thẳng vào thư viện.
Nhân viên thư viện đã ra về từ lâu, ông ta ngồi một mình trong phòng đọc vắng tanh, nhưng chẳng có bài tập nào cần chấm cả, ông lấy cuốn “Thiên thần và ác quỷ” từ trên giá sách xuống, tùy tiện lật giờ vài trang.
Mười giờ tối.
Quả nhiên Tư Vọng xuất hiện, còn mang theo một ít tài liệu tham khảo môn toán của học sinh cấp 3. Trương Minh Tùng hơi mỉm cười: “Tốt lắm, nhưng ở đây hơi lạnh, chúng ta lên tầng trên đi.”
“Tầng trên ấy ạ?”
Thư viện này có tổng cộng hai tầng lầu, cái gọi là “tầng trên” chính là căn gác nhỏ bí ẩn đó.
Trương Minh Tùng dẫn cậu tới trước cầu thang, nhìn thấy ánh mắt do dự của cậu, ông nói: “Em không dám à?”
“Không.”
Tư Vọng leo lên trước, Trương Minh Tùng theo sau, căn gác phủ đầy bụi bặm, ánh trăng mơ hồ rọi qua cửa chớp, rải lên mi mắt cậu thiếu niên.
Cậu tiện tay đóng cửa, then cài ở nơi đây rất quái đản, phải cài vào từ bên ngoài, nếu có người lén lút đi phía sau, hoàn toàn có thể bị nhốt lại trong căn gác, muốn chạy trốn chỉ có cách là mở cửa chớp, trèo ra theo đường mái nhà.
Trong căn gác bày la liệt sách, chỉ có hai chiếc ghế cho người ngồi, Tư Vọng nhìn quanh: “Thầy Trương, em nghe nói mười tám năm trước, có người chết ở đây.”
“Ừ, đó là một cô bé tên là Liễu Mạn, chết trên nóc nhà này vào đêm trước ngày thi đại học, cảnh sát nói em ấy bị người ta đầu độc bằng dịch cây trúc đào ngay trong căn gác này.”
“Đã bắt được hung thủ chưa ạ?”
“Có người nói rằng hung thủ chính là thầy Thân Minh gặp nạn ngay sau đó, ai mà biết được?”
Tư Vọng chầm chậm lui vào góc nhà: “Chúng ta không học thêm ạ?”
“Nói chuyện trước đã - em là một đứa trẻ rất đặc biệt, lần đầu gặp em từ hai năm trước, tôi đã cảm thấy điều này cực kỳ mãnh liệt rồi.”
“Ai cũng bảo thế ạ.”
“Về chuyện của em với cô giáo Âu Dương, tôi cảm thấy rất bất ngờ, và cũng rất tiếc nuối.”
Tư Vọng trầm mặc hồi lâu rồi mới trả lời: “Em không muốn nói đến chuyện này, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ được gặp cô ấy nữa.”
“Thực ra, em vẫn còn quá trẻ, không biết rằng trên đời này có rất nhiều chuyện dù mình có muốn cũng không thể đạt được, có lúc con người chẳng thể nào hiểu nổi chính mình.”
“Thầy Trương, ý thầy là?”
“Em không biết em muốn gì sao?”
Trương Minh Tùng vòng ra sau lưng cậu, chầm chậm tiến sát vào cậu, dường như thổi vào cổ cậu.
“Thầy...”
Cậu vội vã quay đầu lại, Trương Minh Tùng càng gần sát cậu hơn, giọng nói chua loét ấy khiến cho người ta chóng mặt: “Tư Vọng, em là một nam sinh xinh đẹp, có rất nhiều nữ sinh thích em phải không? Thực ra, thích em không chỉ có nữ sinh thôi đâu.”
Bàn tay Trương Minh Tùng vuốt ve gương mặt cậu thiếu niên, từ cằm, dái tai, mũi, cuối cùng là môi, rồi ấn tay vào trong miệng cậu.
“Thầy không sợ em cắn ngón tay thầy ư?”
Tư Vọng bỗng nhiên không phản kháng gì nữa.
“Muốn cắn thì cứ cắn đi.”
Dẫu cậu thiếu niên mặc quần áo rất dày, Trương Minh Tùng vẫn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi nồng đậm trên người cậu.
“Thầy, em xin lỗi!”
Đúng lúc cánh tay Trương Minh Tùng định ôm chặt lấy eo cậu, Tư Vọng bắn ra nhanh như điện xẹt, xông ra khỏi căn gác nhỏ, biến mất.
Dưới ánh trăng thê lương lạnh lẽo, Trương Minh Tùng mất mát hụt hẫng ngồi sụp xuống mặt đất, vơ lấy một nắm bụi ném lên không trung. Ông ta móc khăn giấy ra lau ngón tay, rồi lại ngậm vào miệng mình, dường như trên đó vẫn còn mùi vị của khoang miệng cậu thiếu niên.
Ông ta đoán Tư Vọng sẽ còn quay lại.
Trương Minh Tùng quả nhiên đã giữ lời hứa, không những không báo cảnh sát, mà còn tuyệt không gây ra rắc rối gì, chỉ là càng thêm có hứng thú với Tư Vọng. Cậu nam sinh này càng ngày càng kiệm lời, mỗi lần nhìn thấy thầy chủ nhiệm đều cố ý tránh đi. Một tối nọ, Trương Minh Tùng gọi cậu từ sau lưng: “Trò Tư Vọng, em có biết đánh bóng bàn không?”
Gương mặt 18 tuổi hoang mang: “Biết một chút ạ, có chuyện gì không thưa thầy?”
“Chơi với tôi hai hiệp nhé.”
Phòng bóng bàn nằm trong ký túc xá nam sinh, mười tám năm trước đây là phòng ngủ của thầy Thân Minh, sau khi anh chết mới được cải tạo lại. Ông thầy móc chìa khóa ra mở cửa, bàn bóng phủ một lớp bụi dày, lâu lắm rồi chẳng có ai tới đây chơi.
“Em chưa từng tới đây sao?”
Trương Minh Tùng chọn vợt, Tư Vọng bình tĩnh quét mắt ra xung quanh: “Không, em từng đến rồi ạ.”
“Khi nào?”
“Kiếp trước ạ.”
“Ha, em thật biết nói đùa!”
Ông thầy nói đoạn rồi phát bóng ra, Tư Vọng thuần thục trả bóng lại, kết quả là khiến cho Trương Minh Tùng đánh bóng bay ra ngoài.
“Đánh khá đấy!”
Hai người đánh bóng mấy chục phút đồng hồ, cuối cùng vẫn là Trương Minh Tùng không vững tay nữa, dù sao cũng đã 50 tuổi đầu rồi, thầy mướt mải mồ hôi ngồi xuống cạnh bàn bóng, hớp một ngụm to nước ngọt.
Nam sinh lớp 12 cũng mồ hôi đầy đầu, cậu cởi áo để lộ những cơ thịt săn chắc.
“Trò Tư Vọng, cảm ơn em đã cứu mạng tôi lần trước.”
“Không có gì ạ. Thầy Trương, sao thầy không hỏi em với kiểm sát Thân có quan hệ gì?”
“Chuyện đó có trời biết!”
Dẫu Trương Minh Tùng có vẻ chẳng mấy để tâm, nhưng thật ra trong lòng cực kỳ muốn biết nguồn cơn sự việc.
“Ông ấy là bạn thân của bố em khi còn sống, em thường đến nhà ông ấy chơi, tối đó con gái ông ấy gọi điện thoại cho em, bảo rằng có thể ông ấy đến nhà thầy.”
“Nếu đã như vậy, có lẽ em sẽ biết chuyện của thầy Thân Minh chứ nhỉ - năm 1995, cậu ta đã giết chết thầy chủ nhiệm giáo vụ nhà trường, sau đó cũng bị người ta sát hại.”
“Vâng, kiểm sát Thân cũng là bố ruột của anh ấy.”
“Ông ấy cứ luôn cho rằng chính tôi đã giết con trai mình - thực sự là một hiểu lầm khủng khiếp, cảnh sát sớm đã điều tra rồi, nếu như tôi thực sự là thủ phạm, giờ còn có thể làm chủ nhiệm lớp các em được hay sao?”
“Đúng là hiểu lầm đấy ạ.”
Trương Minh Tùng thở một tiếng nặng nhọc, nhìn lên trần nhà giăng đầy mạng nhện nói: “Em có biết không, phòng bóng bàn này chính là căn phòng năm đó thầy Thân Minh dùng, các học sinh nói trong phòng này có ma, nên rất ít người vào đây chơi bóng.”
“Có người nhìn thấy hồn ma của thầy Thân Minh ạ?”
“Có lẽ vậy!”
Bỗng nhiên đèn trên đầu họ bắt đầu lấp loáng, giữa chập chờn sáng và tối, cùng với hành lang tối đen như mực bên ngoài khiến cho người ta dễ tưởng đây là bầu không khí mà ma quỷ mò tới.
“Cậu ta đến rồi.” Trương Minh Tùng vẫn như cũ, mặt không đổi sắc, vỗ vào ngực cậu thiếu niên rồi bảo: “Mau mặc áo rồi về phòng ngủ đi.”
Tiết trời giữa thu, không khí càng lúc càng lạnh lẽo, những tán ngô đồng bên đường xơ xác điêu linh, lá khô chui qua khe cửa sổ, rơi xuống bảng đen phòng học. Các học trò liều mạng học hành, liên tiếp có người đến xin học thêm, Trương Minh Tùng hầu như từ chối cả. Đến giờ, ông là người đầu tiên dám lại gần Tư Vọng, quan hệ hai người trở nên cực kỳ thân thiết.
Điện thoại của Tư Vọng reo vang, nhạc chuông là bài “Tôi là một thân cây mùa thu” của Trương Vũ Sinh. Trương Minh Tùng cảm khái nói: “Hồi còn trẻ tôi cũng rất thích bài hát này.”
“Nghe nói bài hát này đã có từ trước khi em ra đời. ”
“Nhưng Trương Vũ Sinh thì lại chết sau khi em ra đời.” Hai người đi qua thư viện, Trương Minh Tùng cau mặt lại nói: “Trò Tư Vọng, kết quả thi thử môn toán gần đây của em rất kém.”
“Ơ, môn toán của em vốn rất kém mà.”
“Em phải học thêm!”
Tư Vọng dừng bước, nhìn lên nóc thư viện: “Vâng ạ, đây là cơ hội mà bao nhiêu người mơ còn chẳng được ấy ạ.”
“Tối nay tôi phải đến đây chấm bài, sau 10 giờ mới có thời gian, em cứ đến thư viện này học thêm, rõ chưa.” Nói xong, Trương Minh Tùng bước thẳng vào thư viện.
Nhân viên thư viện đã ra về từ lâu, ông ta ngồi một mình trong phòng đọc vắng tanh, nhưng chẳng có bài tập nào cần chấm cả, ông lấy cuốn “Thiên thần và ác quỷ” từ trên giá sách xuống, tùy tiện lật giờ vài trang.
Mười giờ tối.
Quả nhiên Tư Vọng xuất hiện, còn mang theo một ít tài liệu tham khảo môn toán của học sinh cấp 3. Trương Minh Tùng hơi mỉm cười: “Tốt lắm, nhưng ở đây hơi lạnh, chúng ta lên tầng trên đi.”
“Tầng trên ấy ạ?”
Thư viện này có tổng cộng hai tầng lầu, cái gọi là “tầng trên” chính là căn gác nhỏ bí ẩn đó.
Trương Minh Tùng dẫn cậu tới trước cầu thang, nhìn thấy ánh mắt do dự của cậu, ông nói: “Em không dám à?”
“Không.”
Tư Vọng leo lên trước, Trương Minh Tùng theo sau, căn gác phủ đầy bụi bặm, ánh trăng mơ hồ rọi qua cửa chớp, rải lên mi mắt cậu thiếu niên.
Cậu tiện tay đóng cửa, then cài ở nơi đây rất quái đản, phải cài vào từ bên ngoài, nếu có người lén lút đi phía sau, hoàn toàn có thể bị nhốt lại trong căn gác, muốn chạy trốn chỉ có cách là mở cửa chớp, trèo ra theo đường mái nhà.
Trong căn gác bày la liệt sách, chỉ có hai chiếc ghế cho người ngồi, Tư Vọng nhìn quanh: “Thầy Trương, em nghe nói mười tám năm trước, có người chết ở đây.”
“Ừ, đó là một cô bé tên là Liễu Mạn, chết trên nóc nhà này vào đêm trước ngày thi đại học, cảnh sát nói em ấy bị người ta đầu độc bằng dịch cây trúc đào ngay trong căn gác này.”
“Đã bắt được hung thủ chưa ạ?”
“Có người nói rằng hung thủ chính là thầy Thân Minh gặp nạn ngay sau đó, ai mà biết được?”
Tư Vọng chầm chậm lui vào góc nhà: “Chúng ta không học thêm ạ?”
“Nói chuyện trước đã - em là một đứa trẻ rất đặc biệt, lần đầu gặp em từ hai năm trước, tôi đã cảm thấy điều này cực kỳ mãnh liệt rồi.”
“Ai cũng bảo thế ạ.”
“Về chuyện của em với cô giáo Âu Dương, tôi cảm thấy rất bất ngờ, và cũng rất tiếc nuối.”
Tư Vọng trầm mặc hồi lâu rồi mới trả lời: “Em không muốn nói đến chuyện này, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ được gặp cô ấy nữa.”
“Thực ra, em vẫn còn quá trẻ, không biết rằng trên đời này có rất nhiều chuyện dù mình có muốn cũng không thể đạt được, có lúc con người chẳng thể nào hiểu nổi chính mình.”
“Thầy Trương, ý thầy là?”
“Em không biết em muốn gì sao?”
Trương Minh Tùng vòng ra sau lưng cậu, chầm chậm tiến sát vào cậu, dường như thổi vào cổ cậu.
“Thầy...”
Cậu vội vã quay đầu lại, Trương Minh Tùng càng gần sát cậu hơn, giọng nói chua loét ấy khiến cho người ta chóng mặt: “Tư Vọng, em là một nam sinh xinh đẹp, có rất nhiều nữ sinh thích em phải không? Thực ra, thích em không chỉ có nữ sinh thôi đâu.”
Bàn tay Trương Minh Tùng vuốt ve gương mặt cậu thiếu niên, từ cằm, dái tai, mũi, cuối cùng là môi, rồi ấn tay vào trong miệng cậu.
“Thầy không sợ em cắn ngón tay thầy ư?”
Tư Vọng bỗng nhiên không phản kháng gì nữa.
“Muốn cắn thì cứ cắn đi.”
Dẫu cậu thiếu niên mặc quần áo rất dày, Trương Minh Tùng vẫn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi nồng đậm trên người cậu.
“Thầy, em xin lỗi!”
Đúng lúc cánh tay Trương Minh Tùng định ôm chặt lấy eo cậu, Tư Vọng bắn ra nhanh như điện xẹt, xông ra khỏi căn gác nhỏ, biến mất.
Dưới ánh trăng thê lương lạnh lẽo, Trương Minh Tùng mất mát hụt hẫng ngồi sụp xuống mặt đất, vơ lấy một nắm bụi ném lên không trung. Ông ta móc khăn giấy ra lau ngón tay, rồi lại ngậm vào miệng mình, dường như trên đó vẫn còn mùi vị của khoang miệng cậu thiếu niên.
Ông ta đoán Tư Vọng sẽ còn quay lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook