Hồ Ly Truyện
-
Chương 20
Sau quãng thời gian day dứt, ta đến Minh điện tìm Diêm Vương. Nhìn thấy ta, ông rầu rĩ nói:
“Không được, không được, tại sao nhìn thấy cô, ta lại nhớ đến người bạn già đã về cõi mây thế này?”
Diêm Vương giơ tay áo lau nước mắt. Ta nói:
“Diêm Vương gia, thật ra tên thật của chàng ấy không phải là Bạch Hạc đúng không? Bạch Hạc thật sự đã không còn từ vạn năm trước?”
Diêm Vương cảnh giác nhìn ta: “Tiên tử, cô nói gì vậy? Ta không hiểu.”
“Là chàng ấy trước khi rời đi đã báo mộng nói cho ta biết.” Ta giơ tay vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ. “Chàng còn bảo ta gọi chàng là Tĩnh Long. Tĩnh Long, Tĩnh Long, đó có phải tên thật của chàng chăng?”
Cuối cùng, Diêm Vương cũng buông lỏng cảnh giác, thở dài.
“Thì ra là vậy. Nếu hắn đã muốn cô biết, ta cũng không thể giấu giếm. Nhưng cô phải hứa sẽ giữ kín những chuyện ta sẽ kể với cô.”
Ta gật đầu. Diêm Vương nói:
“Thật ra Bạch Hạc thật sự cũng không phải con ruột của Thiên Long Vương và Thiên Long Hậu. Hắn là một quả trứng rồng còn sót lại từ thuở khai thiên lập địa, được Thiên Long Hậu ấp được, từ đó xem như con trai ruột của mình. Từ lúc trẻ hắn đã có biểu hiện xuất sắc, được Lão Thái thần quân nhận làm đệ tử. Sau đó Ma giới trỗi dậy, tác oai tác oái suốt mấy ngàn năm. Bạch Hạc theo sư phụ cùng nhiều tiên nhân khác tham gia vào trận chiến tiên – ma. Trong trận quyết chiến hai vạn năm trước Ma Thần thất thủ, chính Lão Thái thần quân cũng hi sinh. Bạch Hạc được phong làm Bạch Sứ thần quân, kế thừa sư phụ hắn trọng trách gìn giữ vùng trời phía tây của Tiên giới, cũng là nơi tiếp giáp với Ma giới. Sau này giữa Tiên giới và Ma giới vẫn thường xảy ra va chạm, hắn lập được nhiều công lớn, được ca tụng là Chiến Thần của Thiên Long Tộc.
“Đáng tiếc, hắn chỉ giữ chức vụ này trong một vạn năm. Ma Thần bị tiêu diệt, nhưng một vạn năm sau dấu ấn của hắn lại xuất hiện trên bầu trời tiên giới. Bạch Hạc đương đầu với nguồn sức mạnh khủng khiếp đó, dù chế ngự được nó nhưng cũng bị nó đánh cho thần hồn tan nát. Thiên Long Hậu cố tình giữ kín việc này, lặn lội đến địa phận của Cổ Long Thần Tộc, mong tìm được phương thức cứu con trai. Bà ấy biết, trong động Cổ Long vẫn còn một vị Cổ Long Thần ngủ vùi đã mấy ngàn năm. Không biết bằng cách nào, Thiên Long Hậu triệu được vị Cổ Long Thần ấy làm thế thân cho Bạch Hạc. Ban đầu ta cũng không biết nhiều về vị thế thân ấy, nhưng sau qua hàng vạn năm qua lại, ta cảm thấy hắn là một vị thần rất tốt.
“Gần đây, ta thấy thần quang của hắn càng ngày càng suy yếu, mới biết hắn sắp gặp phải thần kiếp. Nhưng đã quá muộn rồi.”
Thì ra, quan hệ giữa chàng và Diêm Vương lại thân thiết như vậy.
Thấy người trước mặt nước mắt như mưa, ta lại cảm thấy mình bình tĩnh lạ thường. Ta hỏi:
“Diêm Vương gia, thứ sức mạnh ghê gớm mà người nói, phải chăng là Ma Thần Trận? Có phải một vạn năm sau, nó lại xuất hiện làm hại Tiên giới?”
Diêm Vương chấm chấm khóe mắt, sụt sùi nói:
“Tiên tử, ta tuy là Diêm Vương cai quản minh giới, nhưng kiến thức cũng có giới hạn. Việc Ma Thần Trận một vạn năm xuất hiện một lần, theo ta biết, cũng chỉ là giả định mà thôi.”
“Có thật sự khi nó xuất hiện lần nữa, Tiên giới sẽ diệt vong?”
“Chín phần là sẽ không chống cự nổi. Những kẻ đủ sức mạnh đối phó nó thì không còn, những kẻ sinh ra sau này thì pháp lực lại kém xa Ma Thần lúc sinh thời.”
Ta hỏi:
“Chẳng lẽ không thể dùng sức mạnh của nhiều tiên nhân gộp lại?”
Diêm Vương lắc đầu:
“Thời gian và địa điểm xuất hiện của Ma Thần Trận không thể xác định trước, nó lại sinh trưởng rất nhanh. E rằng không kịp triệu tập chúng tiên để cùng nhau đối phó.”
Im lặng. Một lúc sau ta hỏi:
“Vậy Diêm Vương gia có biết tới Ly Tình, một trong Tứ đại Ma Vương của Ma giới? Hắn là người thế nào?”
Diêm Vương thở dài:
“Con ma thú đó đã sống hai vạn mấy ngàn năm. Nhắc tới hắn, lại là một câu chuyện rất dài.”
Ta rời khỏi Minh điện, triệu mây bay đến ngọn Cửu Yêu tràn ngập yêu khí. Yêu Hoàng Cảnh Châu mời ta ngồi trong đình đá chênh vênh giữa núi tuyết. Ta hỏi:
“Nếu có phương pháp tiêu diệt Ma Thần Trận vĩnh viễn, liệu yêu giới có sát cánh với tiên giới không?”
Ông nhìn ra những dãy núi xa xăm:
“Có lẽ có, có lẽ không. Phải tùy thuộc vào việc Tiên giới định làm gì.”
Ta thở dài:
“Tử Ly có chút quen biết với một trong bốn Ma Vương của Ma giới, tên là Ly Tình. Hắn nói có phương pháp đối phó với Ma Thần Trận.”
Yêu Hoàng nói:
“Cô nên hết sức cẩn thận. Người kẻ Ma giới không hề thẳng thắn như loài yêu chúng ta. Chúng rất tinh ranh, quỷ quyệt, lại không cho không ai thứ gì. Hơn nữa, trong bốn tên Ma Vương mà ta nghe tới, cũng không có ai tên Ly Tình.”
Ta ngạc nhiên nói:
“Hắn từng tốn hai ngàn mấy trăm năm đi thu nhặt hồn phách của nương tử hắn. Diêm Vương gia cũng biết hắn, bản thân ta cũng biết hắn mấy trăm năm rồi.”
“Con cóc ghẻ đó quả thật biết rất nhiều chuyện.” Yêu Hoàng gật gù. “Nhưng mà tên thật của tên Ma Vương đó chắc chắn không phải là Ly Tình. Nếu cô hỏi ta có biết tên Ma Vương nào hay chạy lăng quăng khắp nơi suốt mấy ngàn năm qua, thì ta biết có Tam Ma Vương Xích Hỏa.”
Ta bị Ly Tình chặn lại ở chân núi Cửu Yêu. Hắn hỏi:
“Sao? Ngươi đã điều tra kỹ về ta rồi chứ?"
Ta nói:
“Ta không rảnh rỗi để tìm hiểu về ngươi.”
Ly Tình bật cười ha ha:
“Ta cảm thấy đã bị ngươi xem thường quá lâu rồi. Dù sức mạnh của ta không bằng người trong lòng ngươi, nhưng khả năng nghe lén thì thuộc hàng bậc nhất đó.”
“Vô liêm sỉ.” Ta mắng.
Hắn thoải mái ngồi vắt chân lên một thân cây khô bên đường.
“Ta chỉ cảm thấy khó chịu. Nếu ngươi muốn biết về ta, sao lại không hỏi thằng ta? Phải nghe người khác kể chuyện của mình, vừa sai lệch vừa không đầy đủ, bổn ma vương không thấy thoải mái tí nào.”
Ta nói:
“Nếu ngươi nói chuyện đàng hoàng, ta nghe một chút cũng không sao.”
Nhiều canh giờ sau đó, ta ngồi im lặng trên một hòn đá dưới chân Cửu Yêu, chăm chú lắng nghe câu chuyện của tên Ma Vương đã từng đưa cuộc đời của ta vào bước ngoặt lớn. Dù hắn là ma nhân, dù đã được nghe Diêm Vương và Yêu Hoàng kể qua một lần, ta cũng không khỏi xúc động trước câu chuyện về cuộc đời của hắn từ lúc được sinh ra tới ngày hôm nay.
“Không được, không được, tại sao nhìn thấy cô, ta lại nhớ đến người bạn già đã về cõi mây thế này?”
Diêm Vương giơ tay áo lau nước mắt. Ta nói:
“Diêm Vương gia, thật ra tên thật của chàng ấy không phải là Bạch Hạc đúng không? Bạch Hạc thật sự đã không còn từ vạn năm trước?”
Diêm Vương cảnh giác nhìn ta: “Tiên tử, cô nói gì vậy? Ta không hiểu.”
“Là chàng ấy trước khi rời đi đã báo mộng nói cho ta biết.” Ta giơ tay vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ. “Chàng còn bảo ta gọi chàng là Tĩnh Long. Tĩnh Long, Tĩnh Long, đó có phải tên thật của chàng chăng?”
Cuối cùng, Diêm Vương cũng buông lỏng cảnh giác, thở dài.
“Thì ra là vậy. Nếu hắn đã muốn cô biết, ta cũng không thể giấu giếm. Nhưng cô phải hứa sẽ giữ kín những chuyện ta sẽ kể với cô.”
Ta gật đầu. Diêm Vương nói:
“Thật ra Bạch Hạc thật sự cũng không phải con ruột của Thiên Long Vương và Thiên Long Hậu. Hắn là một quả trứng rồng còn sót lại từ thuở khai thiên lập địa, được Thiên Long Hậu ấp được, từ đó xem như con trai ruột của mình. Từ lúc trẻ hắn đã có biểu hiện xuất sắc, được Lão Thái thần quân nhận làm đệ tử. Sau đó Ma giới trỗi dậy, tác oai tác oái suốt mấy ngàn năm. Bạch Hạc theo sư phụ cùng nhiều tiên nhân khác tham gia vào trận chiến tiên – ma. Trong trận quyết chiến hai vạn năm trước Ma Thần thất thủ, chính Lão Thái thần quân cũng hi sinh. Bạch Hạc được phong làm Bạch Sứ thần quân, kế thừa sư phụ hắn trọng trách gìn giữ vùng trời phía tây của Tiên giới, cũng là nơi tiếp giáp với Ma giới. Sau này giữa Tiên giới và Ma giới vẫn thường xảy ra va chạm, hắn lập được nhiều công lớn, được ca tụng là Chiến Thần của Thiên Long Tộc.
“Đáng tiếc, hắn chỉ giữ chức vụ này trong một vạn năm. Ma Thần bị tiêu diệt, nhưng một vạn năm sau dấu ấn của hắn lại xuất hiện trên bầu trời tiên giới. Bạch Hạc đương đầu với nguồn sức mạnh khủng khiếp đó, dù chế ngự được nó nhưng cũng bị nó đánh cho thần hồn tan nát. Thiên Long Hậu cố tình giữ kín việc này, lặn lội đến địa phận của Cổ Long Thần Tộc, mong tìm được phương thức cứu con trai. Bà ấy biết, trong động Cổ Long vẫn còn một vị Cổ Long Thần ngủ vùi đã mấy ngàn năm. Không biết bằng cách nào, Thiên Long Hậu triệu được vị Cổ Long Thần ấy làm thế thân cho Bạch Hạc. Ban đầu ta cũng không biết nhiều về vị thế thân ấy, nhưng sau qua hàng vạn năm qua lại, ta cảm thấy hắn là một vị thần rất tốt.
“Gần đây, ta thấy thần quang của hắn càng ngày càng suy yếu, mới biết hắn sắp gặp phải thần kiếp. Nhưng đã quá muộn rồi.”
Thì ra, quan hệ giữa chàng và Diêm Vương lại thân thiết như vậy.
Thấy người trước mặt nước mắt như mưa, ta lại cảm thấy mình bình tĩnh lạ thường. Ta hỏi:
“Diêm Vương gia, thứ sức mạnh ghê gớm mà người nói, phải chăng là Ma Thần Trận? Có phải một vạn năm sau, nó lại xuất hiện làm hại Tiên giới?”
Diêm Vương chấm chấm khóe mắt, sụt sùi nói:
“Tiên tử, ta tuy là Diêm Vương cai quản minh giới, nhưng kiến thức cũng có giới hạn. Việc Ma Thần Trận một vạn năm xuất hiện một lần, theo ta biết, cũng chỉ là giả định mà thôi.”
“Có thật sự khi nó xuất hiện lần nữa, Tiên giới sẽ diệt vong?”
“Chín phần là sẽ không chống cự nổi. Những kẻ đủ sức mạnh đối phó nó thì không còn, những kẻ sinh ra sau này thì pháp lực lại kém xa Ma Thần lúc sinh thời.”
Ta hỏi:
“Chẳng lẽ không thể dùng sức mạnh của nhiều tiên nhân gộp lại?”
Diêm Vương lắc đầu:
“Thời gian và địa điểm xuất hiện của Ma Thần Trận không thể xác định trước, nó lại sinh trưởng rất nhanh. E rằng không kịp triệu tập chúng tiên để cùng nhau đối phó.”
Im lặng. Một lúc sau ta hỏi:
“Vậy Diêm Vương gia có biết tới Ly Tình, một trong Tứ đại Ma Vương của Ma giới? Hắn là người thế nào?”
Diêm Vương thở dài:
“Con ma thú đó đã sống hai vạn mấy ngàn năm. Nhắc tới hắn, lại là một câu chuyện rất dài.”
Ta rời khỏi Minh điện, triệu mây bay đến ngọn Cửu Yêu tràn ngập yêu khí. Yêu Hoàng Cảnh Châu mời ta ngồi trong đình đá chênh vênh giữa núi tuyết. Ta hỏi:
“Nếu có phương pháp tiêu diệt Ma Thần Trận vĩnh viễn, liệu yêu giới có sát cánh với tiên giới không?”
Ông nhìn ra những dãy núi xa xăm:
“Có lẽ có, có lẽ không. Phải tùy thuộc vào việc Tiên giới định làm gì.”
Ta thở dài:
“Tử Ly có chút quen biết với một trong bốn Ma Vương của Ma giới, tên là Ly Tình. Hắn nói có phương pháp đối phó với Ma Thần Trận.”
Yêu Hoàng nói:
“Cô nên hết sức cẩn thận. Người kẻ Ma giới không hề thẳng thắn như loài yêu chúng ta. Chúng rất tinh ranh, quỷ quyệt, lại không cho không ai thứ gì. Hơn nữa, trong bốn tên Ma Vương mà ta nghe tới, cũng không có ai tên Ly Tình.”
Ta ngạc nhiên nói:
“Hắn từng tốn hai ngàn mấy trăm năm đi thu nhặt hồn phách của nương tử hắn. Diêm Vương gia cũng biết hắn, bản thân ta cũng biết hắn mấy trăm năm rồi.”
“Con cóc ghẻ đó quả thật biết rất nhiều chuyện.” Yêu Hoàng gật gù. “Nhưng mà tên thật của tên Ma Vương đó chắc chắn không phải là Ly Tình. Nếu cô hỏi ta có biết tên Ma Vương nào hay chạy lăng quăng khắp nơi suốt mấy ngàn năm qua, thì ta biết có Tam Ma Vương Xích Hỏa.”
Ta bị Ly Tình chặn lại ở chân núi Cửu Yêu. Hắn hỏi:
“Sao? Ngươi đã điều tra kỹ về ta rồi chứ?"
Ta nói:
“Ta không rảnh rỗi để tìm hiểu về ngươi.”
Ly Tình bật cười ha ha:
“Ta cảm thấy đã bị ngươi xem thường quá lâu rồi. Dù sức mạnh của ta không bằng người trong lòng ngươi, nhưng khả năng nghe lén thì thuộc hàng bậc nhất đó.”
“Vô liêm sỉ.” Ta mắng.
Hắn thoải mái ngồi vắt chân lên một thân cây khô bên đường.
“Ta chỉ cảm thấy khó chịu. Nếu ngươi muốn biết về ta, sao lại không hỏi thằng ta? Phải nghe người khác kể chuyện của mình, vừa sai lệch vừa không đầy đủ, bổn ma vương không thấy thoải mái tí nào.”
Ta nói:
“Nếu ngươi nói chuyện đàng hoàng, ta nghe một chút cũng không sao.”
Nhiều canh giờ sau đó, ta ngồi im lặng trên một hòn đá dưới chân Cửu Yêu, chăm chú lắng nghe câu chuyện của tên Ma Vương đã từng đưa cuộc đời của ta vào bước ngoặt lớn. Dù hắn là ma nhân, dù đã được nghe Diêm Vương và Yêu Hoàng kể qua một lần, ta cũng không khỏi xúc động trước câu chuyện về cuộc đời của hắn từ lúc được sinh ra tới ngày hôm nay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook